Hạ Phong tiếp nhận hợp đồng nhưng cũng không xem ngay. Lối thoát cho cuộc sống sau này… lời Bàng Tùng nói cậu hiểu rõ, làm diễn viên dù thế nào cũng tốt hơn so với việc đến công trường làm việc.
Nhưng cậu không vội.
“Làm cách nào mà ông biết được tôi?” Thần Việt là một kẻ không có việc làm, làm thế nào mà quen được loại người thuộc xã hội thượng lưu như Tào Tuấn được?!
“Cậu đã quên chúng tôi rồi sao?” người nói là Bàng Tùng, anh nhíu mày, có phần nghi ngờ.
Hạ Phong nghe ngữ khí của Bàng Tùng quả thực giống như Thần Việt biết hai người bọn họ mà không phải là lần đầu tiên gặp mặt. Thế nhưng nói thật, nếu Thần Việt biết họ, Hạ Phong cảm thấy rất không có khả năng.
Phòng ở của Thần Viết là một căn phòng rách nát, đến chiếc xe đâm vào cậu cũng là loại bình thường, thật sự là không có điều kiện để quen với ông chủ lớn như Tào Tuấn. Cậu lắc đầu, nhún nhún vai.
“Không biết.”
Bàng Tùng bày ra vẻ mặt giật mình, Tào Tuấn thì ngược lại có vẻ rất bình tĩnh.
“Hôm mở phiên tòa xét xử cậu, chúng ta có gặp qua.” Bàng Tùng sợ nói không rõ ràng lắm nên lại bổ sung: “Khi Tòa án thẩm vấn người đâm chết Hạ Phong, tôi và lão đại ngồi đằng sau, là hai người đeo kính râm ấy. Khi thẩm vấn kết thúc chúng ta chạm mặt ở hành lang.”
“Tôi không có ấn tượng….” Khi tòa thẩm vấn, cậu chỉ tập trung tinh thần vào Hàn Lăng, không nhìn đến còn có hai người khác cũng đeo kính râm. Còn nữa cậu và Tào Tuấn chỉ là sơ giao, loại ông chủ lớn không có quan hệ với cậu thì đến tòa án làm gì?
Nếu như là đi cùng Hàn Lăng thì có thể miễn cưỡng chấp nhận vì Tào Tuấn rất coi trọng Hàn Lăng. Anh ta vừa ra mắt, Tào Tuấn liền vì anh mà tạo lập các mối quan hệ. Hiển nhiên, các loại quảng cáo, phim truyền hình, điện ảnh thi nhau mà tìm đến….
“Thôi bỏ đi. Bác sĩ nói cậu ngay cả trí nhớ về mình cũng không còn thì sao có thể nhớ chúng ta.”
Hạ Phong không nói gì.
Xem ra, Bàng Tùng đã điều tra hết thảy về cậu rồi, liền ngay cả tuần trước cậu ăn gì cũng biết rõ ràng.
“Cho tôi hỏi một câu, các ông coi trọng tôi ở điểm nào?” Có lẽ so sánh giữa những người bình thường, cậu có thể có một chút ưu tú nhưng những người trong giới giải trí thì đầy người ưu tú đấy thôi, ông chủ hàng đầu của giới giải trí sao có thể nhìn trúng một người trẻ tuổi chưa qua trường lớp nào như cậu? Đối với câu hỏi này, có lẽ chỉ hai người đó mới biết.
Tào Tuấn nheo mắt nhìn cậu, ánh mắt nhìn như thể cậu là một bức tranh xa xỉ nào đó: “Bởi vì cậu biết cách diễn trò.”
Hạ Phong sửng sốt, rồi lại cười khổ.
Diễn trò? Cậu biết sao? Chính cậu cũng không rõ.
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu là ở tòa án. Là lúc đấy, Hàn Lăng…” Tào Tuấn dừng lại một chút, “Cậu ta chính là bạn thân của người mà cậu đã đâm chết.”
Bạn thân? Ánh mắt Hạ Phong xẹt qua một tia khác thường, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh.
Tào Tuấn tiếp tục nói:
“Hàn Lăng từng tìm bác sĩ của cậu, lúc ấy tôi cũng ở bên cạnh cậu ta. Bác sĩ nói não bộ của cậu bị chấn động nghiêm trọng, tạm thời mất trí nhớ. Người không có trí nhớ sao có thể biểu hiện như một tội phạm chân chính được? Đối mặt với Thẩm phán cùng Bồi thẩm đoàn, biểu hiện hối hận, sám hối của cậu, còn cả sự sợ hãi phải đối mặt với tương lai, tất cả đều “diễn” được như thật.”
Hạ Phong vẫn mỉm cười nhìn Tào Tuấn như trước. Cậu có thể không diễn sao. Đối mặt với chỉ trích của luật sư nguyên đơn, nếu cậu không diễn có lẽ nhiều lắm cũng chỉ phải ngồi tù một năm…
“Bằng kinh nghiệm của tôi, nếu không có ít nhất mười tám năm trong nghề, chỉ sợ khó có thể diễn được như cậu.” Tào Tuấn chăm chú nhìn Hạ Phong, chậm rãi nói.
“Cậu là một diễn viên bẩm sinh.”
“Diễn viên bẩm sinh?” Hạ Phong thì thầm tự nói. Cái gì mà diễn viên bẩm sinh, chẳng qua là xem phim nhiều nên biết một chút kĩ xảo đóng phim thôi.
Trước kia, mỗi khi rảnh rỗi, Hàn Lăng sẽ lôi kéo cậu ở nhà xem DVD. Nếu gặp đoạn nào đặc sắc hoặc cảm động, Hàn Lăng sẽ không nhịn được mà nói vài câu, giải thích diễn viên vì sao lại diễn như vậy hoặc là phân tích cách biểu đạt của diễn viên. Cậu chỉ ngồi bên cạnh nghe, lâu ngày cũng ít nhiều biết được cần phải diễn như thế nào.
Cùng xem DVD vài năm, nghe giảng một chút về kĩ thuật diễn, đây cũng coi như là thu hoạch lớn đi.
“Vì sao Hàn Lăng lại đi tìm bác sĩ của Thần… tôi?”
Bàng Tùng liếc nhìn về phía cậu: “Vì cái gì? Còn không phải cái người anh em tốt kia của hắn ta sao, là muốn đề nghị tòa tăng án cho cậu thêm vài năm. Một người đang sống tốt đẹp lại bị cậu đâm chết, hắn ta có thể không thương tâm sao?,” rồi lại hạ giọng nói tiếp, “Thần Việt, luật sư của cậu cũng thật có bản lĩnh, đến bạn bè của Hạ Phong được mời đến cũng đều biện hộ cho cậu. Xem ra mọi người bình thường đối với Hạ Phong kia cũng không có cảm tình đặc biệt gì nhỉ!”
Hạ Phong chỉ cười cười không nói gì, có điều trong đầu lại tái hiện màn thẩm vấn tại Tòa án khi đó.
***
Luật sư Hà kia không biết đã dùng thủ đoạn gì mà mời bạn bè cũ của cậu từ cửa hàng bảo dưỡng ra tòa, chứng minh Hạ Phong là cố ý tìm đến cái chết.
A Tam: Một tháng trước khi ông chủ gặp chuyện thì đã bắt đầu có hành vi bất thường…. chúng tôi cũng không hiểu là ông chủ bị làm sao, nhưng chúng tôi cũng thấy ông chủ hẳn là đang rất khó chịu, muốn tìm thứ để phát tiết. Ông chủ còn uống say đến mức không biết gì, tựa như con ma men, rồi không ngừng hút thuốc, chúng tôi hỏi thăm nhưng ông chủ cũng không nói gì, chỉ nói là muốn say một trận…
Lạn Đổ Cửu: …Giống như A Tam vừa nói đấy, ông chủ mỗi ngày trừ uống rượu ra cái gì cũng không làm. Đôi lúc ông chủ còn ngẩn người, rồi cười đau khổ…
Quốc Khánh:… Tôi cũng không rõ lắm, nghe người ta nói, tôi cũng không biết cái thằng khốn nạn nào nói, ông chủ giống như… đồ đã dùng qua bị vứt bỏ…. Cho nên tâm tình rối bời…
…..
Có một thời gian cậu thật sự uống rất nhiều rượu, hút thuốc rồi lại uống rượu, khác hẳn với lúc chia tay, đấy là lần duy nhất cậu thoát được khỏi Hàn Lăng một cách đầy dứt khoát.
….
Bàng Tùng hỏi cậu: Bằng cấp như thế nào? Gia đình ra làm sao?
Hạ Phong chậm chạm hỏi lại một câu: Điều này quan trọng không?
Bàng Tùng: Có hay không cũng không sao…
Liền như vậy hợp đồng đã kí xong, sáu năm.
Ra khỏi văn phòng chủ tịch, Bàng Tùng đi theo sau cậu. Hạ Phong biết rõ người này chắc chắn là có chuyện muốn nói với mình nên cố ý đi chậm lại.
Bàng Tùng vẻ mặt sáng ngời chạy đến trước mặt cậu.
“Chuyện Hàn Lăng bên kia tôi sẽ thay cậu xử lý. Cậu cứ yên tâm làm tốt việc của mình!” Nhìn nhìn Hạ Phong hài lòng, anh ta bỗng nở nụ cười, “Tôi lại hi vọng cậu ta đánh cậu vài cái cho hả giận.”
Nguồn :
Cho hả giận? Người đã chết hơn hai năm, Hàn Lăng sẽ còn phẫn nộ cái nỗi gì. Lúc trước đi dễ dàng như vậy, đến quay đầu cũng không làm, Hạ Phong không thể tưởng tượng nổi anh ta sẽ vì mình mà tức giận.
Bàng Tùng nói một đằng cậu lại trả lời một nẻo: “Giám đốc Bàng, nghe anh nói như vậy, hẳn là Hàn Lăng cùng cái người đã chết kia có quan hệ rất tốt.”
“Bọn họ là anh em tốt của nhau, đương nhiên là rất tốt.” Bàng Tùng như có điều gì suy nghĩ nói, “Tên Hàn Lăng kia đối xử với người đó rất tốt. Nhưng không sao, cậu không cần phải lo gì cả, Hàn Lăng là người sống có chừng mực, sẽ không làm chuyện gì quá phận với cậu đâu.”
Ngược lại, Hạ Phong lại vi vọng anh ta sẽ làm vài chuyện quá phận đối với mình, điều này mới chứng minh được anh ta có thực sự có cảm tình với Hạ Phong hay không.
“Bao giờ tôi có thể bắt đầu?” Đây mới là vấn đề mà cậu quan tâm nhất. Thần Việt là một kẻ nghèo kiết xác, tiền cũng không có. Cậu đã tìm khắp phòng mà đến hình bóng của một quyển số tiết kiệm cũng không gặp qua, thật sự không biết cái tên này là không có tiền cũng có thể sống được hay là tiền đã dùng hết rồi nữa.
“Bắt đầu?” Bàng Tùng nhìn cậu nửa châm chọc nửa trêu đùa mà nói: “Dục tốc bất đạt, hiểu chưa. Hơn nữa dù cậu có là diễn viên bẩm sinh đi chăng nữa, nếu tôi cho cậu làm việc ngay thì chủ tịch cũng sẽ đánh chết tôi trước! Ngày mai đến công ty, mang theo tài sản của cậu để đi huấn luyện!”
Hạ Phong còn chưa kịp nói câu nào thì Bàng Tùng đã nói tiếp:
“Mà gia tài của cậu thì được bao nhiêu? Ngày mai trực tiếp đóng gói cậu đến công ty!”
“……” Hạ Phong nhìn lại con người đã đến tuổi làm ông chú này, tùy tiện hỏi một câu: “Giám đốc Bàng, tuần trước tôi luôn không hiểu vì sao mình lại thất nghiệp, anh cảm thấy nó rất kì lạ đúng không?”
Tìm việc nào cũng bị những lý do kì quái vô cùng sa thải, cậu luôn cảm thấy nó rất kì lạ. Đến khi gặp Tào Tuấn, cậu cũng đoán được là do ai cản trở.
Trước kia, khi vẫn còn dùng thân phận Hạ Phong, Hàn Lăng từng nói với cậu về việc Tào Tuấn đã làm được những quyết định trọng đại gì. Tào Tuấn là một kẻ ngoan độc, có điều nó được giấu rất kín, chèn ép nghệ nhân công ty khác, đoạt vai diễn, nếu không có Tào Tuấn bày mưu tính kế, Bàng Tùng cũng sẽ chẳng ngang nhiên đi làm, dù cho Bàng Tùng có ý tứ này thì cũng phải hỏi thăm ý kiến của Tào Tuấn trước.
Bàng Tùng cười đến sáng lạn mà thừa nhận. Cảm thấy vẫn chưa đủ, anh ta còn nói: “Tôi còn nghe qua mấy chuyện điên rồ khác nữa cơ! Cậu muốn thử một chút không?”
“……”
Hạ Phong tiếp nhận hợp đồng nhưng cũng không xem ngay. Lối thoát cho cuộc sống sau này… lời Bàng Tùng nói cậu hiểu rõ, làm diễn viên dù thế nào cũng tốt hơn so với việc đến công trường làm việc.
Nhưng cậu không vội.
“Làm cách nào mà ông biết được tôi?” Thần Việt là một kẻ không có việc làm, làm thế nào mà quen được loại người thuộc xã hội thượng lưu như Tào Tuấn được?!
“Cậu đã quên chúng tôi rồi sao?” người nói là Bàng Tùng, anh nhíu mày, có phần nghi ngờ.
Hạ Phong nghe ngữ khí của Bàng Tùng quả thực giống như Thần Việt biết hai người bọn họ mà không phải là lần đầu tiên gặp mặt. Thế nhưng nói thật, nếu Thần Việt biết họ, Hạ Phong cảm thấy rất không có khả năng.
Phòng ở của Thần Viết là một căn phòng rách nát, đến chiếc xe đâm vào cậu cũng là loại bình thường, thật sự là không có điều kiện để quen với ông chủ lớn như Tào Tuấn. Cậu lắc đầu, nhún nhún vai.
“Không biết.”
Bàng Tùng bày ra vẻ mặt giật mình, Tào Tuấn thì ngược lại có vẻ rất bình tĩnh.
“Hôm mở phiên tòa xét xử cậu, chúng ta có gặp qua.” Bàng Tùng sợ nói không rõ ràng lắm nên lại bổ sung: “Khi Tòa án thẩm vấn người đâm chết Hạ Phong, tôi và lão đại ngồi đằng sau, là hai người đeo kính râm ấy. Khi thẩm vấn kết thúc chúng ta chạm mặt ở hành lang.”
“Tôi không có ấn tượng….” Khi tòa thẩm vấn, cậu chỉ tập trung tinh thần vào Hàn Lăng, không nhìn đến còn có hai người khác cũng đeo kính râm. Còn nữa cậu và Tào Tuấn chỉ là sơ giao, loại ông chủ lớn không có quan hệ với cậu thì đến tòa án làm gì?
Nếu như là đi cùng Hàn Lăng thì có thể miễn cưỡng chấp nhận vì Tào Tuấn rất coi trọng Hàn Lăng. Anh ta vừa ra mắt, Tào Tuấn liền vì anh mà tạo lập các mối quan hệ. Hiển nhiên, các loại quảng cáo, phim truyền hình, điện ảnh thi nhau mà tìm đến….
“Thôi bỏ đi. Bác sĩ nói cậu ngay cả trí nhớ về mình cũng không còn thì sao có thể nhớ chúng ta.”
Hạ Phong không nói gì.
Xem ra, Bàng Tùng đã điều tra hết thảy về cậu rồi, liền ngay cả tuần trước cậu ăn gì cũng biết rõ ràng.
“Cho tôi hỏi một câu, các ông coi trọng tôi ở điểm nào?” Có lẽ so sánh giữa những người bình thường, cậu có thể có một chút ưu tú nhưng những người trong giới giải trí thì đầy người ưu tú đấy thôi, ông chủ hàng đầu của giới giải trí sao có thể nhìn trúng một người trẻ tuổi chưa qua trường lớp nào như cậu? Đối với câu hỏi này, có lẽ chỉ hai người đó mới biết.
Tào Tuấn nheo mắt nhìn cậu, ánh mắt nhìn như thể cậu là một bức tranh xa xỉ nào đó: “Bởi vì cậu biết cách diễn trò.”
Hạ Phong sửng sốt, rồi lại cười khổ.
Diễn trò? Cậu biết sao? Chính cậu cũng không rõ.
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu là ở tòa án. Là lúc đấy, Hàn Lăng…” Tào Tuấn dừng lại một chút, “Cậu ta chính là bạn thân của người mà cậu đã đâm chết.”
Bạn thân? Ánh mắt Hạ Phong xẹt qua một tia khác thường, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh.
Tào Tuấn tiếp tục nói:
“Hàn Lăng từng tìm bác sĩ của cậu, lúc ấy tôi cũng ở bên cạnh cậu ta. Bác sĩ nói não bộ của cậu bị chấn động nghiêm trọng, tạm thời mất trí nhớ. Người không có trí nhớ sao có thể biểu hiện như một tội phạm chân chính được? Đối mặt với Thẩm phán cùng Bồi thẩm đoàn, biểu hiện hối hận, sám hối của cậu, còn cả sự sợ hãi phải đối mặt với tương lai, tất cả đều “diễn” được như thật.”
Hạ Phong vẫn mỉm cười nhìn Tào Tuấn như trước. Cậu có thể không diễn sao. Đối mặt với chỉ trích của luật sư nguyên đơn, nếu cậu không diễn có lẽ nhiều lắm cũng chỉ phải ngồi tù một năm…
“Bằng kinh nghiệm của tôi, nếu không có ít nhất mười tám năm trong nghề, chỉ sợ khó có thể diễn được như cậu.” Tào Tuấn chăm chú nhìn Hạ Phong, chậm rãi nói.
“Cậu là một diễn viên bẩm sinh.”
“Diễn viên bẩm sinh?” Hạ Phong thì thầm tự nói. Cái gì mà diễn viên bẩm sinh, chẳng qua là xem phim nhiều nên biết một chút kĩ xảo đóng phim thôi.
Trước kia, mỗi khi rảnh rỗi, Hàn Lăng sẽ lôi kéo cậu ở nhà xem DVD. Nếu gặp đoạn nào đặc sắc hoặc cảm động, Hàn Lăng sẽ không nhịn được mà nói vài câu, giải thích diễn viên vì sao lại diễn như vậy hoặc là phân tích cách biểu đạt của diễn viên. Cậu chỉ ngồi bên cạnh nghe, lâu ngày cũng ít nhiều biết được cần phải diễn như thế nào.
Cùng xem DVD vài năm, nghe giảng một chút về kĩ thuật diễn, đây cũng coi như là thu hoạch lớn đi.
“Vì sao Hàn Lăng lại đi tìm bác sĩ của Thần… tôi?”
Bàng Tùng liếc nhìn về phía cậu: “Vì cái gì? Còn không phải cái người anh em tốt kia của hắn ta sao, là muốn đề nghị tòa tăng án cho cậu thêm vài năm. Một người đang sống tốt đẹp lại bị cậu đâm chết, hắn ta có thể không thương tâm sao?,” rồi lại hạ giọng nói tiếp, “Thần Việt, luật sư của cậu cũng thật có bản lĩnh, đến bạn bè của Hạ Phong được mời đến cũng đều biện hộ cho cậu. Xem ra mọi người bình thường đối với Hạ Phong kia cũng không có cảm tình đặc biệt gì nhỉ!”
Hạ Phong chỉ cười cười không nói gì, có điều trong đầu lại tái hiện màn thẩm vấn tại Tòa án khi đó.
Luật sư Hà kia không biết đã dùng thủ đoạn gì mà mời bạn bè cũ của cậu từ cửa hàng bảo dưỡng ra tòa, chứng minh Hạ Phong là cố ý tìm đến cái chết.
A Tam: Một tháng trước khi ông chủ gặp chuyện thì đã bắt đầu có hành vi bất thường…. chúng tôi cũng không hiểu là ông chủ bị làm sao, nhưng chúng tôi cũng thấy ông chủ hẳn là đang rất khó chịu, muốn tìm thứ để phát tiết. Ông chủ còn uống say đến mức không biết gì, tựa như con ma men, rồi không ngừng hút thuốc, chúng tôi hỏi thăm nhưng ông chủ cũng không nói gì, chỉ nói là muốn say một trận…
Lạn Đổ Cửu: …Giống như A Tam vừa nói đấy, ông chủ mỗi ngày trừ uống rượu ra cái gì cũng không làm. Đôi lúc ông chủ còn ngẩn người, rồi cười đau khổ…
Quốc Khánh:… Tôi cũng không rõ lắm, nghe người ta nói, tôi cũng không biết cái thằng khốn nạn nào nói, ông chủ giống như… đồ đã dùng qua bị vứt bỏ…. Cho nên tâm tình rối bời…
…..
Có một thời gian cậu thật sự uống rất nhiều rượu, hút thuốc rồi lại uống rượu, khác hẳn với lúc chia tay, đấy là lần duy nhất cậu thoát được khỏi Hàn Lăng một cách đầy dứt khoát.
….
Bàng Tùng hỏi cậu: Bằng cấp như thế nào? Gia đình ra làm sao?
Hạ Phong chậm chạm hỏi lại một câu: Điều này quan trọng không?
Bàng Tùng: Có hay không cũng không sao…
Liền như vậy hợp đồng đã kí xong, sáu năm.
Ra khỏi văn phòng chủ tịch, Bàng Tùng đi theo sau cậu. Hạ Phong biết rõ người này chắc chắn là có chuyện muốn nói với mình nên cố ý đi chậm lại.
Bàng Tùng vẻ mặt sáng ngời chạy đến trước mặt cậu.
“Chuyện Hàn Lăng bên kia tôi sẽ thay cậu xử lý. Cậu cứ yên tâm làm tốt việc của mình!” Nhìn nhìn Hạ Phong hài lòng, anh ta bỗng nở nụ cười, “Tôi lại hi vọng cậu ta đánh cậu vài cái cho hả giận.”
Nguồn :
Cho hả giận? Người đã chết hơn hai năm, Hàn Lăng sẽ còn phẫn nộ cái nỗi gì. Lúc trước đi dễ dàng như vậy, đến quay đầu cũng không làm, Hạ Phong không thể tưởng tượng nổi anh ta sẽ vì mình mà tức giận.
Bàng Tùng nói một đằng cậu lại trả lời một nẻo: “Giám đốc Bàng, nghe anh nói như vậy, hẳn là Hàn Lăng cùng cái người đã chết kia có quan hệ rất tốt.”
“Bọn họ là anh em tốt của nhau, đương nhiên là rất tốt.” Bàng Tùng như có điều gì suy nghĩ nói, “Tên Hàn Lăng kia đối xử với người đó rất tốt. Nhưng không sao, cậu không cần phải lo gì cả, Hàn Lăng là người sống có chừng mực, sẽ không làm chuyện gì quá phận với cậu đâu.”
Ngược lại, Hạ Phong lại vi vọng anh ta sẽ làm vài chuyện quá phận đối với mình, điều này mới chứng minh được anh ta có thực sự có cảm tình với Hạ Phong hay không.
“Bao giờ tôi có thể bắt đầu?” Đây mới là vấn đề mà cậu quan tâm nhất. Thần Việt là một kẻ nghèo kiết xác, tiền cũng không có. Cậu đã tìm khắp phòng mà đến hình bóng của một quyển số tiết kiệm cũng không gặp qua, thật sự không biết cái tên này là không có tiền cũng có thể sống được hay là tiền đã dùng hết rồi nữa.
“Bắt đầu?” Bàng Tùng nhìn cậu nửa châm chọc nửa trêu đùa mà nói: “Dục tốc bất đạt, hiểu chưa. Hơn nữa dù cậu có là diễn viên bẩm sinh đi chăng nữa, nếu tôi cho cậu làm việc ngay thì chủ tịch cũng sẽ đánh chết tôi trước! Ngày mai đến công ty, mang theo tài sản của cậu để đi huấn luyện!”
Hạ Phong còn chưa kịp nói câu nào thì Bàng Tùng đã nói tiếp:
“Mà gia tài của cậu thì được bao nhiêu? Ngày mai trực tiếp đóng gói cậu đến công ty!”
“……” Hạ Phong nhìn lại con người đã đến tuổi làm ông chú này, tùy tiện hỏi một câu: “Giám đốc Bàng, tuần trước tôi luôn không hiểu vì sao mình lại thất nghiệp, anh cảm thấy nó rất kì lạ đúng không?”
Tìm việc nào cũng bị những lý do kì quái vô cùng sa thải, cậu luôn cảm thấy nó rất kì lạ. Đến khi gặp Tào Tuấn, cậu cũng đoán được là do ai cản trở.
Trước kia, khi vẫn còn dùng thân phận Hạ Phong, Hàn Lăng từng nói với cậu về việc Tào Tuấn đã làm được những quyết định trọng đại gì. Tào Tuấn là một kẻ ngoan độc, có điều nó được giấu rất kín, chèn ép nghệ nhân công ty khác, đoạt vai diễn, nếu không có Tào Tuấn bày mưu tính kế, Bàng Tùng cũng sẽ chẳng ngang nhiên đi làm, dù cho Bàng Tùng có ý tứ này thì cũng phải hỏi thăm ý kiến của Tào Tuấn trước.
Bàng Tùng cười đến sáng lạn mà thừa nhận. Cảm thấy vẫn chưa đủ, anh ta còn nói: “Tôi còn nghe qua mấy chuyện điên rồ khác nữa cơ! Cậu muốn thử một chút không?”
“……”