Sau ba ngày mưa liên tục, rốt cục cũng ngừng lại. Đến chạng vạng, một chiếc limousine từ bãi đỗ xe ngầm của China Era Entertainment đi ra.
Ngồi trong xe, Hạ Phong kiểm tra lại trang phục. Còn chưa đến sáu giờ Bàng Tùng đã gọi điện cho đạo diễn Hứa đòi thả người để cho cậu tham dự sự kiện trọng đại thường niên của giới điện ảnh – lễ trao giải Hoa Ưng.
Vốn Bàng Tùng muốn sắp xếp cho cậu và Ivy thành một đôi đến lễ trao giải để thu hút công chúng nhưng không may là Ivy phải đi biểu diễn thời trang ở nước ngoài. Nhắc tới Ivy, Hạ Phong chỉ có thể lắc đầu.
Sau khi đã khai thác hết scandal giữa cậu và Vân Chi sau liền chuyển sự chú sang Ivy… Cậu hẳn là nên nói rõ ràng với Ivy chứ không nên để mọi việc mập mờ như sự kiện lần trước với Vân Chi…
“Thần Việt, tôi ăn mặc thế này hẳn là đẹp rồi nhỉ?”
Hạ Phong quay đầu trừng mắt nhìn.
“Đây là có ý gì?” Tổ Ngạn Chi ngồi cạnh Hạ Phong dẩu mỏ, vẻ mặt đầy bất mãn.
“Cậu đã hỏi tôi ba bốn lần, còn muốn tôi phải tỏ ra như thế nào?” Từ lúc lên xe Tổ Ngạn Chi liên tục hỏi cậu ăn mặc như thế nào, hỏi đến mức Hạ Phong cũng không giữ nổi bình tĩnh.
Tổ Ngạn Chi là một trong những khách mời danh dự của lễ trao giải. Làm giám đốc, Bàng Tùng thật sự rất có sáng kiến. Đã không thể đem Hạ Phong và Ivy góp thành một đôi đến tham dự liền xuất chiêu “Mỹ nam kế” để gây chú ý. Hai đại soái ca cùng đi trên thảm đỏ, anh tin tưởng chẳng những có thể thu hút được không ít ống kính mà còn tác động đến phái nữ xem tường thuật trực tiếp qua màn ảnh nhỏ…
Tổ Ngạn Chi nhún vai, tới gần Hạ Phong hỏi đầy thần bí: “Thần Việt, nghe nói bạn gái cậu gả cho người khác?”
Hạ Phong đổ mồ hôi hột.
Chuyện này cậu hình như vẫn chưa nói với Tổ Ngạn Chi a?
Hai ngày trước, Vân Chi gửi cho cậu một thiệp cưới, nói sắp kết hôn với Tống Thương. Lúc mở thiệp cưới, cậu ngẩn người, sau đó nhắn lại một câu: Chúc mừng.
Tống Thương thuê côn đồ đến đánh cậu hẳn là chết không ít thế nhưng vì sao không có ai đưa tin hay cảnh sát đến mời cậu uống cà phê, Hạ Phong đoán hẳn là thủ đoạn của Thần Hi.
“Tiểu thiên vương từ khi nào thì thích buôn dưa lê bán dưa chuột như vậy?”, Hạ Phong chỉnh lại bowtie* cho Tổ Ngạn Chi, “Chưa gì đã lệch rồi, chuẩn bị cho tốt một chút a”.
[*Thì là một kiểu nơ đeo cổ mà dùng trong lễ phục ấy =)) có phải gọi là nơ không =)) nhưng mà nói nơ làm mình cứ tưởng tượng mấy thứ hồng hồng xinh xinh đáng yêu của các bạn gái =))]
“Đừng nói sang chuyện khác”. Tổ Ngạn Chi một bên bỏ tay Hạ Phong ra khỏi bowtie của mình, vừa nói: “Cậu vốn không thích cô ta hay là có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi còn tưởng chẳng mấy nữa hai người sẽ kết hôn, hóa ra là tin đồn.”
Hạ Phong gãi đầu, sau đó nói một câu: “Trong giới giải trí ai mà chẳng có vài cái scandal? Nếu không có scandal không chừng người ta còn nói tôi là gay ấy chứ!!” Tuy nhiên cậu đúng là gay.
“Cũng đúng”.
Lễ trao giải có thể nói là rực rỡ vô cùng.
Trên thảm đỏ, cách một đoạn ngắn lại có một minh tinh đứng, kí tên, nhận phỏng vấn, vẫy tay, fan hai bên ra sức gọi, phóng viên ra sức chụp hình…
Hạ Phong và Tổ Ngạn Chi vừa xuống xe fan liền hò hét tên hai người. Nghe thấy mọi người gọi tên mình, Hạ Phong vô thức vẫy tay mỉm cười. Đi một lát lại ngừng lại, sau đó kí tên, tiếp nhận phỏng vấn.
“Thần Việt, nghe đồn anh và tiểu thư Vivian đã chia tay? Là thật sao?” Một phóng viên hỏi.
Hạ Phong còn chưa kịp trả lời đã có thêm mấy phóng viên cùng xuất hiện, hỏi gần như là cùng một vấn đề.
“Chúng tôi chỉ là bạn bè.” Cậu mỉm cười.
Một phóng viên nào đó rất không thức thời hỏi một câu: “Là chia tay sau đó trở thành bạn bè sao?”
Hạ Phong cười lắc đầu: “Chúng tôi từ trước đến giờ cũng chỉ là bạn bè”.
“Hiện tại anh có bạn gái sao?”
“Đúng vậy. Nghe giám đốc Bàng nói anh hiện đang có bạn gái, nghe nói là người mẫu”. Người mẫu, không phải Ivy sao?
“Thần Việt, vì sao anh không mời Ivy làm bạn đồng hành của mình?”
…..
Hạ Phong cười trả lời hết mấy vấn đề mà các phóng viên đưa ra, sau đó thần bí nói: “Trước mắt tôi không có bạn gái, hơn nữa tôi vẫn còn chờ truyền thông giới thiệu bạn gái cho tôi a!”
Trước là Vân Chi, giờ là Ivy, không biết về sau còn là ai nữa…
Vừa kịp Tổ Ngạn Chi đi tới. Fan lập tức yêu cầu hai người chụp ảnh chung, Hạ Phong không có ý kiến, chủ động khoát lên vai Tổ Ngạn Chi, mỉm cười. Tổ Ngạn Chi thấy cậu nhiệt tình như vậy cũng đáp lại, khoát lên vai Hạ Phong, cười vô cùng vui vẻ.
Vừa rồi, điện thoại trong túi quần Hạ Phong rung lên, Không cần đoán cậu cũng biết là ai gọi. Quay đầu lại lập tức nhìn thấy ông chủ Nhậm đang xuống xe.
Đến cả ông chủ cũng đến lễ trao giải, Hạ Phong cũng chỉ có thể cảm thán một câu: Đều là đến tham gia náo nhiệt…
Nói chuyện với nữ MC trên thảm đỏ vài câu, Hạ Phong cầm bút chuẩn bị kí tên lên panel lễ trao giải*. Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng thét chói tai. Nghe hẳn là một thiên vương siêu sao nào đó xuất hiện…
(* Ờ thì trong các lễ trao giải, sự kiện luôn có cái tấm panel — panô to to để các nghệ sĩ kí tên ý. Hờ hờ, ta cứ chém bừa vậy, đừng chọi gạch vào ta :”>)
Cậu quay lại nhìn về phía sau một chút.
Là hai ảnh đế: Siêu cấp ảnh đế Vi Củng Nhiên và ảnh đế Hàn Lăng.
Hàn Lăng tựa hồ cũng nhìn thấy Hạ Phong nhưng không có biểu lộ đặc biệt gì, chỉ là phất tay với fan và báo giới. Đứng bên cạnh thiên vương, khí thế của Hàn Lăng lập tức thấp hơn một bậc, không có chút nổi bật.
Nhìn Vi Củng Nhiên, Hạ Phong chỉ có thể cảm thán không hổ là ảnh đế bốn lần liên tiếp. Hàng người hai bên thảm đỏ sôi sục hẳn lên, Vi Củng Nhiên mị lực tỏa ra tứ phía.
Rất nhanh, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Không phải là người được đề cử, không phải là khách mời danh dự, cũng không phải là người có vị trí to lớn gì trong giới, Hạ Phong chỉ có thể ngồi vào một vị trí khá bình thường, bốn phía là những minh tinh tuy không phải là siêu sao thiên vương gì nhưng danh tiếng cũng không nhỏ. Cách hai hàng là các ông chủ tựa như ông chủ Nhậm và một số nhân vật đứng sau màn khác, ngồi ghế đầu đều là các diễn viên có đề cử. Tổ Ngạn Chi không biết được xếp ở đâu, Hạ Phong sớm đã không thấy bóng dáng của cậu ta.
Một phút đồng hồ sau, lúc MC đã nói xong lời giới thiệu, Hạ Phong mới biết rõ Tổ Ngạn Chi đang làm gì, là người biểu diễn mở màn. Sau một hồi ca múa nhạc náo nhiệt, lễ trao giải đến với giải thưởng đầu tiên – Chỉ đạo nghệ thuật xuất sắc (mấy giải nghe hơi chém tí :”>)
Điện thoại vang lên.
Hạ Phong không nghe máy mà nhìn ông chủ Nhậm ở đằng sau. Nhậm Mộ nhíu mày nhìn cậu đầy ám muội, khiến cho Hạ Phong có xúc động muốn hung hăng đánh anh ta một quyền…
Nhìn hai MC ra sức giới thiệu, Hạ Phong không có chút hứng thú nào. Ánh mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng càng về sau là nhìn về phía Hàn ảnh đế. Phỏng chừng hôm nay Hàn Lăng không có cơ hội thắng giải, Chiêm Bạch, Phó Duy Hàng, Lạc Dịch, lại thêm Vi Củng Nhiên, anh đấu lại được sao?
Thừa dịp đang biểu diễn, cậu vụng trộm chạy ra khỏi hội trường vào WC.
Tựa trên tường, Hạ Phong ngậm một điếu thuốc, cửa đột ngột mở ra khiến cậu giật mình một phen. Thấy người đi vào là Tổ Ngạn Chi, cậu nở nụ cười.
“Tôi còn tưởng rằng cậu chạy đi đâu, hóa ra là ở đây”. Tổ Ngạn Chi bắt chước tư thế của cậu, dựa lưng vào tường châm một điếu thuốc, “Thần Việt, sau lễ trao giải đi uống một chén”.
Hạ Phong hỏi: “Pub?” Cậu cũng đã lâu không có đi uống rượu, cũng cần phải thả lỏng một chút.
“Một nửa một nửa. Đúng là đi pub, bất quá tụ tập một chút”. Tổ Ngạn Chi gẩy gẩy tàn thuốc, “Trong công ty có một đống người mới tổ chức party, thuận tiện bảo tiền bối là tôi đi cổ vũ bọn họ”.
Người mới? Một năm trước cậu cũng là người mới. Như thế nào mà hiện giờ người mới quan hệ tốt như vậy, cùng nhau tổ chức party? Hạ Phong nhớ rõ lúc trước cậu cũng chẳng có trò này. Hơn nữa, hiện tại có cơ hội thoát khỏi Nhậm Mộ thả lỏng một chút, không đi cũng thật phí phạm.
“Đi, dĩ nhiên là phải đi rồi”.
Tổ Ngạn Chi nhìn Hạ Phong đang trong chế độ hưng phấn, nói: “Nhìn cái dạng này của cậu đi! Nhanh như vậy đã thoát khỏi bóng ma của mỹ nhân Vivian rồi?”
“Ha ha…”
Hạ Phong nhìn đồng hồ, đã 15 phút trôi qua. Đẩy Tổ Ngạn Chi ra, cậu nói: “Cậu nên ra đi, bằng không để Hoắc Tâm Uyển biết chắc chắn sẽ đến chỉnh chết cậu”. Lúc ở hội trường, cậu nhìn thấy Hoắc Tâm Uyển đang ngồi cạnh Nhậm Mộ. Nếu Tổ Ngạn Chi biến mất lâu như vậy mà không thấy người, cô hẳn sẽ dùng những phương thức tra tấn hết sức tàn bạo.
Tổ Ngạn Chi vứt đi tàn thuốc, buồn bã nói: “Sớm muộn gì tôi cũng bị cô ta hành hạ đến chết”.
Hạ Phong nở nụ cười, không trả lời. Tổ Ngạn Chi là thiên vương mới mà China Era Entertainment nâng đỡ năm nay, không để cho người đại diện nổi tiếng quản lý thì cũng không được.
Đột ngột có tiếng người mở cửa, Hạ Phong và Tổ Ngạn Chi rất ăn ý mà ném tàn thuốc đi xa thật xa. Thân là người của công chúng mà muốn hút một điếu thuốc cũng phải lén lút như vậy, thật sự là thống khổ.
Tiến đến cũng không phải người xa lạ mà chính là ông chủ Nhậm. Vẻ mặt lạnh băng nhìn hai nhân viên không chịu ở yên trong hội trường.
Tổ Ngạn Chi chào ông chủ Nhậm đầy nịnh nọt sau đó nói với Hạ Phong: “Tôi đi trước”.
“Ừ!” Hạ Phong gật đầu.
Cửa được đóng lại.
Hạ Phong dựa lưng vào tường, hai chân hơi khéo lại, Nhậm Mộ đứng ngay cạnh cậu, khoanh tay đứng nhìn. Lần cuối hai người gặp mặt đã là chuyện từ cuối tuần trước.
“Thần thiếu gia, chừng nào thì ngài bắt đầu đóng phim mới?” Lúc trước Hạ Phong bận rộn gần chết, hoàn toàn không có thời gian đi gặp người. Nếu không nhân dịp lễ trao giải này, Nhậm Mộ đoán phỏng chừng phải đến tận nhà may ra mới gặp được.
“Ông chủ Nhậm, anh cũng biết gần đây tôi bận rộn như thế nào mà. Phải quay phim rồi quay quảng cáo, bận rộn vô cùng”. Nhiều ngày không đi studio, cậu vừa xuất hiện đạo diễn Hứa liền bắt lấy cậu không chịu thả. Bình thường cậu xong việc còn có thời gian lái xe vài vòng, hiện giờ đến thời gian ngủ cũng thiếu, còn thời gian đâu mà ứng phó với ông chủ Nhậm? Bình thường kiểm soát không ít thư từ với điện thoại của cậu, dù sao cũng phải cho người ta không gian cá nhân a…
“Nhà của anh chẳng chạy đi đâu được, số điện thoại cũng không có đổi, em không thể chủ động đến chỗ anh được một hai lần sao?”
Hạ Phong vỗ vỗ đầu: “Nhậm đại gia, tôi nói rồi tôi thực sự bận rộn lắm”.
“Đêm này đừng vội đi”.
“Tôi bận” đi chơi.
Nhậm Mộ mím lại môi, hai con mắt nhìn chằm chằm Hạ Phong, ánh mắt hận không thể nuốt người đối diện, đến xương cốt cũng không bỏ. Hạ Phong lớn mật, dựa lưng vào tường nhìn thẳng anh.
Có hai phút hai người đều không nói gì.
Chịu không được loại không khí quỷ dị này, Hạ Phong đứng thẳng người lên nói: “Nếu anh không có gì muốn nói, tôi muốn đi ra ngoài”. Vừa dứt lời Nhậm Mộ đã chặn lại cậu, đưa cậu dựa vào tường một lần nữa.
Nhậm Mộ thực sự không biết trong đầu cậu là gì. Nói rằng cậu không có cảm giác với mình nhưng chuyện lần trước thì tính như thế nào. “Thần Việt, rốt cuộc em đối với anh là như thế nào? Đối với anh có một chút động tâm sao?”
Hạ Phong xoay mặt sang hướng khác rồi trừng mắt lườm anh.
“Biểu lộ này là gì?” Nhậm Mộ nhịn không được xoay cằm cậu lại đối diện với mình: “Trả lời anh”.
“Nhậm Mộ, nếu anh còn dám dùng tư thế này,” Hạ Phong chỉ chỉ tư thế mập mờ giữa hai người, sau đó vỗ vỗ lên mặt anh, “Tôi sẽ không chút do dự đánh anh”.
Nhậm Mộ nở nụ cười. Tìm được đáp án, không quên giờ trò một phen…
“Bỏ tay của anh ra khỏi chỗ đó”.
“Cút ngay”.
……
Hạ Phong trở lại vị trí của mình mới phát hiện Tổ Ngạn Chi ngồi ở hàng ghế trước. Tổ Ngạn Chi nhìn về phía Hạ Phong tỏ vẻ quan tâm, ý là Nhậm Mộ sẽ không gây khó dễ gì a. Hạ Phong nở nụ cười, tỏ vẻ không sao.
Cả công ty đều cho rằng cậu và Nhậm Mộ là thủy hỏa bất dung, ai ngờ đâu mới qua một hai tháng đều thay đổi hoàn toàn. Sự biến hóa này đến cậu cũng không lường trước được.
Chính mình với Nhậm Mộ là cảm giác gì? Phỏng chừng bản thân Hạ Phong cũng không rõ ràng, rất mơ hồ. Cậu vẫn luôn cho rằng mình không phải là người dễ thân cận. Cùng Hàn Lăng quen biết hai năm sau hai người mới cùng chung sống. Nhưng đến khi động đến Nhậm Mộ thì hết thay đều trở thành mớ bòng bong cả.
Rất nhanh, lễ trao giải đã đến phần quan trọng nhất – trao giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Người trao giải là đại ảnh đế Phùng Quân Hào.
Hạ Phong nhìn lên hình ảnh Hàn ảnh đế trên màn hình dường như không chút nào khẩn trương, là vi không có hi vọng được giải hay thật sự không quan tâm.
Vi Củng Nhiên thì cười vui vẻ, Chiêm Bạch cũng tương tự.
Phản ứng bình thường hơn là Phó Duy Hàng và Lạc Dịch, cả hai đều có vẻ vô cùng khẩn trương…
“Trước khi công bố, chúng ta nên dự đoán thử xem ai sẽ là người giành được giải thưởng đi”. Phùng Quân Hào một bên mở phong bì, một bên cười nói: “Ba vị ảnh đế và hai hắc mã, đây thật sự là một cơ hội khó có được”. Liếc mắt nhìn tên người, dừng lại một chút, động tác cũng làm mọi người phía dưới khẩn trương hẳn lên.
Hạ Phong tỳ tay lên ghế, chống cằm.
“Ồ!” Phùng Quân Hào ồ lên một tiếng, sau đó nói: “Vi Củng Nhiên, anh không cần phải khẩn trương”.
Mọi người sửng sốt. Lời này có ý gì?
Đại bộ phận đều cho rằng ảnh đế năm nay chính là Vi Củng Nhiên, đang chuẩn bị vỗ tay thì Phùng Quân Hào nói: “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay của chúng ta là – Chiêm Bạch!”
Trong một khắc, dưới đài chìm vào im lặng.
Sau khi phản ứng lại, mọi người dùng sức vỗ tay.
Tiếng vỗ tay nổ ra khắp hội trường.
Hạ Phong cũng vỗ tay nhưng tầm mắt rơi vào trên màn hình. Camera chiếu đến Chiêm Bạch trước tiên, sau đó lần lượt quét qua những người còn lại. Hạ Phong tin tưởng mình không nhìn lầm, trong tíc tắc tuyên bố giải thưởng, Hàn Lăng có một chút thất vọng.
Chiêm Bạch đứng lên, cúi đầu với mọi người sau đó hướng lên bục trao giải. Chiêm Bạch nói ra một số lời cảm ơn linh tinh gì đó mà Hạ Phong một chữ cũng không nhớ kĩ, tất cả tinh thần của cậu đều tập trung đến trên người Hàn Lăng.
Chiêm Bạch đi xuống sau lại là một màn biểu diễn. Biểu diễn sau là giải thưởng Hoa ưng cuối cùng – Phim nhựa xuất sắc nhất.
Hàn Lăng không có giải thưởng nhưng bộ phim của anh [Đôi cánh tình yêu] trở thành phim nhựa xuất sắc nhất của năm, cũng coi như là sự an ủi.
Sau khi tan cuộc.
Tổ Ngạn Chi đứng bên cạnh Hạ Phong, chuẩn bị túm cậu đi chơi. Nhưng cậu lại lề mề không đi, không biết đang đợi những gì. Rất nhiều phóng viên còn chờ ở bên ngoài, chờ tân ảnh đế nêu cảm nghĩ.
Hạ Phong quét mắt một vòng quanh hội trường, không tìm thấy Hàn Lăng liền chuẩn bị rời khỏi.
Điện thoại vang lên nhưng cậu không nghe máy.
Lên xe, Tổ Ngạn Chi ở bên cạnh nói một tràng nhưng một chữ cậu cũng không nghe vào, chỉ cảm thấy miệng Tổ Ngạn Chi không ngừng mở ra khép lại rồi lại mở ra…
Uống đến nửa đêm, Hạ Phong có chút say rượu rời khỏi pub. Tổ Ngạn Chi uống rượu say cả người bám lên người Hạ Phong. Đem Tổ Ngạn Chi nhét vào xe taxi, cậu một mình trở về.
Xuống xe taxi, Hạ Phong đã nhìn thấy chiếc xe của SLS Nhậm Mộ đỗ ở ngoài cổng. Nhậm Mộ nhìn qua kính chiếu hậu thấy người trở về liền xuống xe. Đến gần ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
“Nói với anh là bận rộn, chính mình lại chạy đi uống rượu a, Thần Việt”.
Hạ Phong đặt mông xuống đầu xe, tiện tay rút một điếu thuốc.
“Quay phim mệt mỏi thả lòng một chút cũng không được sao? Ông chủ Nhậm, công ty cũng không cấm a”.
“Là do quay phim quá mệt mỏi hay là vì nguyên nhân nào chính trong lòng em biết rõ”. Nhậm Mộ ngồi bên cạnh lấy điếu thuốc trong tay cậu ném xuống đất. “Quay xong [Tù đồ] anh mang em đi nghỉ ngơi thả lòng một chút a”.
“Tốt.”
Nhậm Mộ sửng sốt một chút, thấy cậu đồng ý nhanh như vậy khiến cho anh có chút hoài nghi.
“Đương nhiên tiền anh chi”.
“…..với quan hệ giữa hai chúng ta mà còn phải so đo một chút tiền sao? Đúng không nào?”
Hạ Phong lười không thèm đáp.
“Em không hỏi tôi đi đâu sao?” Nhậm Mộ nhíu mày.
Hạ Phong không thèm để ý đến Nhậm Mộ, một tay khoát lên vai anh: “Ông chủ Nhậm, anh nói đi chỗ nào thì đi chỗ đấy, tôi không có ý kiến”.
“Vậy thì đi nhà anh”.
“….”
Gió đêm thổi qua, Hạ Phong tựa lên bả vai Nhậm Mộ, mà Nhậm Mộ không biết đang nói gì, nói không ngừng. Thẳng đến lúc anh quay sang hỏi ý kiến người biên cạnh mới phát hiện Hạ Phong đã ngủ.
Nghe tiếng hít thở đều đặn của cậu, Nhậm Mộ nở nụ cười, ôm lấy vai Hạ Phong… trước năm 16 tuổi, Nhậm Mộ dường như không có nguyện vọng gì, chỉ là một ngày lại một ngày qua đi.
Về sau, ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ mà Trầm Chương giao cho, chính là cùng Hạ Phong đua xe. Từ sau khi Hạ Phong chết đi, cuộc sống của anh đột ngột mất đi cân bằng. Hai năm biến mất là hai năm anh đi trường quân đội…
Nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn 2h sáng.
Đem Hạ Phong ôm xuống, Nhậm Mộ nhanh chóng bước vào Thần gia. Mặc kệ mọi người xung quanh, tựa như không có việc gì xảy ra, anh lên phòng Thần Việt…
Ngủ ngon, Thần Việt.
Sau ba ngày mưa liên tục, rốt cục cũng ngừng lại. Đến chạng vạng, một chiếc limousine từ bãi đỗ xe ngầm của China Era Entertainment đi ra.
Ngồi trong xe, Hạ Phong kiểm tra lại trang phục. Còn chưa đến sáu giờ Bàng Tùng đã gọi điện cho đạo diễn Hứa đòi thả người để cho cậu tham dự sự kiện trọng đại thường niên của giới điện ảnh – lễ trao giải Hoa Ưng.
Vốn Bàng Tùng muốn sắp xếp cho cậu và Ivy thành một đôi đến lễ trao giải để thu hút công chúng nhưng không may là Ivy phải đi biểu diễn thời trang ở nước ngoài. Nhắc tới Ivy, Hạ Phong chỉ có thể lắc đầu.
Sau khi đã khai thác hết scandal giữa cậu và Vân Chi sau liền chuyển sự chú sang Ivy… Cậu hẳn là nên nói rõ ràng với Ivy chứ không nên để mọi việc mập mờ như sự kiện lần trước với Vân Chi…
“Thần Việt, tôi ăn mặc thế này hẳn là đẹp rồi nhỉ?”
Hạ Phong quay đầu trừng mắt nhìn.
“Đây là có ý gì?” Tổ Ngạn Chi ngồi cạnh Hạ Phong dẩu mỏ, vẻ mặt đầy bất mãn.
“Cậu đã hỏi tôi ba bốn lần, còn muốn tôi phải tỏ ra như thế nào?” Từ lúc lên xe Tổ Ngạn Chi liên tục hỏi cậu ăn mặc như thế nào, hỏi đến mức Hạ Phong cũng không giữ nổi bình tĩnh.
Tổ Ngạn Chi là một trong những khách mời danh dự của lễ trao giải. Làm giám đốc, Bàng Tùng thật sự rất có sáng kiến. Đã không thể đem Hạ Phong và Ivy góp thành một đôi đến tham dự liền xuất chiêu “Mỹ nam kế” để gây chú ý. Hai đại soái ca cùng đi trên thảm đỏ, anh tin tưởng chẳng những có thể thu hút được không ít ống kính mà còn tác động đến phái nữ xem tường thuật trực tiếp qua màn ảnh nhỏ…
Tổ Ngạn Chi nhún vai, tới gần Hạ Phong hỏi đầy thần bí: “Thần Việt, nghe nói bạn gái cậu gả cho người khác?”
Hạ Phong đổ mồ hôi hột.
Chuyện này cậu hình như vẫn chưa nói với Tổ Ngạn Chi a?
Hai ngày trước, Vân Chi gửi cho cậu một thiệp cưới, nói sắp kết hôn với Tống Thương. Lúc mở thiệp cưới, cậu ngẩn người, sau đó nhắn lại một câu: Chúc mừng.
Tống Thương thuê côn đồ đến đánh cậu hẳn là chết không ít thế nhưng vì sao không có ai đưa tin hay cảnh sát đến mời cậu uống cà phê, Hạ Phong đoán hẳn là thủ đoạn của Thần Hi.
“Tiểu thiên vương từ khi nào thì thích buôn dưa lê bán dưa chuột như vậy?”, Hạ Phong chỉnh lại bowtie cho Tổ Ngạn Chi, “Chưa gì đã lệch rồi, chuẩn bị cho tốt một chút a”.
[Thì là một kiểu nơ đeo cổ mà dùng trong lễ phục ấy =)) có phải gọi là nơ không =)) nhưng mà nói nơ làm mình cứ tưởng tượng mấy thứ hồng hồng xinh xinh đáng yêu của các bạn gái =))]
“Đừng nói sang chuyện khác”. Tổ Ngạn Chi một bên bỏ tay Hạ Phong ra khỏi bowtie của mình, vừa nói: “Cậu vốn không thích cô ta hay là có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi còn tưởng chẳng mấy nữa hai người sẽ kết hôn, hóa ra là tin đồn.”
Hạ Phong gãi đầu, sau đó nói một câu: “Trong giới giải trí ai mà chẳng có vài cái scandal? Nếu không có scandal không chừng người ta còn nói tôi là gay ấy chứ!!” Tuy nhiên cậu đúng là gay.
“Cũng đúng”.
Lễ trao giải có thể nói là rực rỡ vô cùng.
Trên thảm đỏ, cách một đoạn ngắn lại có một minh tinh đứng, kí tên, nhận phỏng vấn, vẫy tay, fan hai bên ra sức gọi, phóng viên ra sức chụp hình…
Hạ Phong và Tổ Ngạn Chi vừa xuống xe fan liền hò hét tên hai người. Nghe thấy mọi người gọi tên mình, Hạ Phong vô thức vẫy tay mỉm cười. Đi một lát lại ngừng lại, sau đó kí tên, tiếp nhận phỏng vấn.
“Thần Việt, nghe đồn anh và tiểu thư Vivian đã chia tay? Là thật sao?” Một phóng viên hỏi.
Hạ Phong còn chưa kịp trả lời đã có thêm mấy phóng viên cùng xuất hiện, hỏi gần như là cùng một vấn đề.
“Chúng tôi chỉ là bạn bè.” Cậu mỉm cười.
Một phóng viên nào đó rất không thức thời hỏi một câu: “Là chia tay sau đó trở thành bạn bè sao?”
Hạ Phong cười lắc đầu: “Chúng tôi từ trước đến giờ cũng chỉ là bạn bè”.
“Hiện tại anh có bạn gái sao?”
“Đúng vậy. Nghe giám đốc Bàng nói anh hiện đang có bạn gái, nghe nói là người mẫu”. Người mẫu, không phải Ivy sao?
“Thần Việt, vì sao anh không mời Ivy làm bạn đồng hành của mình?”
…..
Hạ Phong cười trả lời hết mấy vấn đề mà các phóng viên đưa ra, sau đó thần bí nói: “Trước mắt tôi không có bạn gái, hơn nữa tôi vẫn còn chờ truyền thông giới thiệu bạn gái cho tôi a!”
Trước là Vân Chi, giờ là Ivy, không biết về sau còn là ai nữa…
Vừa kịp Tổ Ngạn Chi đi tới. Fan lập tức yêu cầu hai người chụp ảnh chung, Hạ Phong không có ý kiến, chủ động khoát lên vai Tổ Ngạn Chi, mỉm cười. Tổ Ngạn Chi thấy cậu nhiệt tình như vậy cũng đáp lại, khoát lên vai Hạ Phong, cười vô cùng vui vẻ.
Vừa rồi, điện thoại trong túi quần Hạ Phong rung lên, Không cần đoán cậu cũng biết là ai gọi. Quay đầu lại lập tức nhìn thấy ông chủ Nhậm đang xuống xe.
Đến cả ông chủ cũng đến lễ trao giải, Hạ Phong cũng chỉ có thể cảm thán một câu: Đều là đến tham gia náo nhiệt…
Nói chuyện với nữ MC trên thảm đỏ vài câu, Hạ Phong cầm bút chuẩn bị kí tên lên panel lễ trao giải. Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng thét chói tai. Nghe hẳn là một thiên vương siêu sao nào đó xuất hiện…
( Ờ thì trong các lễ trao giải, sự kiện luôn có cái tấm panel — panô to to để các nghệ sĩ kí tên ý. Hờ hờ, ta cứ chém bừa vậy, đừng chọi gạch vào ta :”>)
Cậu quay lại nhìn về phía sau một chút.
Là hai ảnh đế: Siêu cấp ảnh đế Vi Củng Nhiên và ảnh đế Hàn Lăng.
Hàn Lăng tựa hồ cũng nhìn thấy Hạ Phong nhưng không có biểu lộ đặc biệt gì, chỉ là phất tay với fan và báo giới. Đứng bên cạnh thiên vương, khí thế của Hàn Lăng lập tức thấp hơn một bậc, không có chút nổi bật.
Nhìn Vi Củng Nhiên, Hạ Phong chỉ có thể cảm thán không hổ là ảnh đế bốn lần liên tiếp. Hàng người hai bên thảm đỏ sôi sục hẳn lên, Vi Củng Nhiên mị lực tỏa ra tứ phía.
Rất nhanh, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Không phải là người được đề cử, không phải là khách mời danh dự, cũng không phải là người có vị trí to lớn gì trong giới, Hạ Phong chỉ có thể ngồi vào một vị trí khá bình thường, bốn phía là những minh tinh tuy không phải là siêu sao thiên vương gì nhưng danh tiếng cũng không nhỏ. Cách hai hàng là các ông chủ tựa như ông chủ Nhậm và một số nhân vật đứng sau màn khác, ngồi ghế đầu đều là các diễn viên có đề cử. Tổ Ngạn Chi không biết được xếp ở đâu, Hạ Phong sớm đã không thấy bóng dáng của cậu ta.
Một phút đồng hồ sau, lúc MC đã nói xong lời giới thiệu, Hạ Phong mới biết rõ Tổ Ngạn Chi đang làm gì, là người biểu diễn mở màn. Sau một hồi ca múa nhạc náo nhiệt, lễ trao giải đến với giải thưởng đầu tiên – Chỉ đạo nghệ thuật xuất sắc (mấy giải nghe hơi chém tí :”>)
Điện thoại vang lên.
Hạ Phong không nghe máy mà nhìn ông chủ Nhậm ở đằng sau. Nhậm Mộ nhíu mày nhìn cậu đầy ám muội, khiến cho Hạ Phong có xúc động muốn hung hăng đánh anh ta một quyền…
Nhìn hai MC ra sức giới thiệu, Hạ Phong không có chút hứng thú nào. Ánh mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng càng về sau là nhìn về phía Hàn ảnh đế. Phỏng chừng hôm nay Hàn Lăng không có cơ hội thắng giải, Chiêm Bạch, Phó Duy Hàng, Lạc Dịch, lại thêm Vi Củng Nhiên, anh đấu lại được sao?
Thừa dịp đang biểu diễn, cậu vụng trộm chạy ra khỏi hội trường vào WC.
Tựa trên tường, Hạ Phong ngậm một điếu thuốc, cửa đột ngột mở ra khiến cậu giật mình một phen. Thấy người đi vào là Tổ Ngạn Chi, cậu nở nụ cười.
“Tôi còn tưởng rằng cậu chạy đi đâu, hóa ra là ở đây”. Tổ Ngạn Chi bắt chước tư thế của cậu, dựa lưng vào tường châm một điếu thuốc, “Thần Việt, sau lễ trao giải đi uống một chén”.
Hạ Phong hỏi: “Pub?” Cậu cũng đã lâu không có đi uống rượu, cũng cần phải thả lỏng một chút.
“Một nửa một nửa. Đúng là đi pub, bất quá tụ tập một chút”. Tổ Ngạn Chi gẩy gẩy tàn thuốc, “Trong công ty có một đống người mới tổ chức party, thuận tiện bảo tiền bối là tôi đi cổ vũ bọn họ”.
Người mới? Một năm trước cậu cũng là người mới. Như thế nào mà hiện giờ người mới quan hệ tốt như vậy, cùng nhau tổ chức party? Hạ Phong nhớ rõ lúc trước cậu cũng chẳng có trò này. Hơn nữa, hiện tại có cơ hội thoát khỏi Nhậm Mộ thả lỏng một chút, không đi cũng thật phí phạm.
“Đi, dĩ nhiên là phải đi rồi”.
Tổ Ngạn Chi nhìn Hạ Phong đang trong chế độ hưng phấn, nói: “Nhìn cái dạng này của cậu đi! Nhanh như vậy đã thoát khỏi bóng ma của mỹ nhân Vivian rồi?”
“Ha ha…”
Hạ Phong nhìn đồng hồ, đã phút trôi qua. Đẩy Tổ Ngạn Chi ra, cậu nói: “Cậu nên ra đi, bằng không để Hoắc Tâm Uyển biết chắc chắn sẽ đến chỉnh chết cậu”. Lúc ở hội trường, cậu nhìn thấy Hoắc Tâm Uyển đang ngồi cạnh Nhậm Mộ. Nếu Tổ Ngạn Chi biến mất lâu như vậy mà không thấy người, cô hẳn sẽ dùng những phương thức tra tấn hết sức tàn bạo.
Tổ Ngạn Chi vứt đi tàn thuốc, buồn bã nói: “Sớm muộn gì tôi cũng bị cô ta hành hạ đến chết”.
Hạ Phong nở nụ cười, không trả lời. Tổ Ngạn Chi là thiên vương mới mà China Era Entertainment nâng đỡ năm nay, không để cho người đại diện nổi tiếng quản lý thì cũng không được.
Đột ngột có tiếng người mở cửa, Hạ Phong và Tổ Ngạn Chi rất ăn ý mà ném tàn thuốc đi xa thật xa. Thân là người của công chúng mà muốn hút một điếu thuốc cũng phải lén lút như vậy, thật sự là thống khổ.
Tiến đến cũng không phải người xa lạ mà chính là ông chủ Nhậm. Vẻ mặt lạnh băng nhìn hai nhân viên không chịu ở yên trong hội trường.
Tổ Ngạn Chi chào ông chủ Nhậm đầy nịnh nọt sau đó nói với Hạ Phong: “Tôi đi trước”.
“Ừ!” Hạ Phong gật đầu.
Cửa được đóng lại.
Hạ Phong dựa lưng vào tường, hai chân hơi khéo lại, Nhậm Mộ đứng ngay cạnh cậu, khoanh tay đứng nhìn. Lần cuối hai người gặp mặt đã là chuyện từ cuối tuần trước.
“Thần thiếu gia, chừng nào thì ngài bắt đầu đóng phim mới?” Lúc trước Hạ Phong bận rộn gần chết, hoàn toàn không có thời gian đi gặp người. Nếu không nhân dịp lễ trao giải này, Nhậm Mộ đoán phỏng chừng phải đến tận nhà may ra mới gặp được.
“Ông chủ Nhậm, anh cũng biết gần đây tôi bận rộn như thế nào mà. Phải quay phim rồi quay quảng cáo, bận rộn vô cùng”. Nhiều ngày không đi studio, cậu vừa xuất hiện đạo diễn Hứa liền bắt lấy cậu không chịu thả. Bình thường cậu xong việc còn có thời gian lái xe vài vòng, hiện giờ đến thời gian ngủ cũng thiếu, còn thời gian đâu mà ứng phó với ông chủ Nhậm? Bình thường kiểm soát không ít thư từ với điện thoại của cậu, dù sao cũng phải cho người ta không gian cá nhân a…
“Nhà của anh chẳng chạy đi đâu được, số điện thoại cũng không có đổi, em không thể chủ động đến chỗ anh được một hai lần sao?”
Hạ Phong vỗ vỗ đầu: “Nhậm đại gia, tôi nói rồi tôi thực sự bận rộn lắm”.
“Đêm này đừng vội đi”.
“Tôi bận” đi chơi.
Nhậm Mộ mím lại môi, hai con mắt nhìn chằm chằm Hạ Phong, ánh mắt hận không thể nuốt người đối diện, đến xương cốt cũng không bỏ. Hạ Phong lớn mật, dựa lưng vào tường nhìn thẳng anh.
Có hai phút hai người đều không nói gì.
Chịu không được loại không khí quỷ dị này, Hạ Phong đứng thẳng người lên nói: “Nếu anh không có gì muốn nói, tôi muốn đi ra ngoài”. Vừa dứt lời Nhậm Mộ đã chặn lại cậu, đưa cậu dựa vào tường một lần nữa.
Nhậm Mộ thực sự không biết trong đầu cậu là gì. Nói rằng cậu không có cảm giác với mình nhưng chuyện lần trước thì tính như thế nào. “Thần Việt, rốt cuộc em đối với anh là như thế nào? Đối với anh có một chút động tâm sao?”
Hạ Phong xoay mặt sang hướng khác rồi trừng mắt lườm anh.
“Biểu lộ này là gì?” Nhậm Mộ nhịn không được xoay cằm cậu lại đối diện với mình: “Trả lời anh”.
“Nhậm Mộ, nếu anh còn dám dùng tư thế này,” Hạ Phong chỉ chỉ tư thế mập mờ giữa hai người, sau đó vỗ vỗ lên mặt anh, “Tôi sẽ không chút do dự đánh anh”.
Nhậm Mộ nở nụ cười. Tìm được đáp án, không quên giờ trò một phen…
“Bỏ tay của anh ra khỏi chỗ đó”.
“Cút ngay”.
……
Hạ Phong trở lại vị trí của mình mới phát hiện Tổ Ngạn Chi ngồi ở hàng ghế trước. Tổ Ngạn Chi nhìn về phía Hạ Phong tỏ vẻ quan tâm, ý là Nhậm Mộ sẽ không gây khó dễ gì a. Hạ Phong nở nụ cười, tỏ vẻ không sao.
Cả công ty đều cho rằng cậu và Nhậm Mộ là thủy hỏa bất dung, ai ngờ đâu mới qua một hai tháng đều thay đổi hoàn toàn. Sự biến hóa này đến cậu cũng không lường trước được.
Chính mình với Nhậm Mộ là cảm giác gì? Phỏng chừng bản thân Hạ Phong cũng không rõ ràng, rất mơ hồ. Cậu vẫn luôn cho rằng mình không phải là người dễ thân cận. Cùng Hàn Lăng quen biết hai năm sau hai người mới cùng chung sống. Nhưng đến khi động đến Nhậm Mộ thì hết thay đều trở thành mớ bòng bong cả.
Rất nhanh, lễ trao giải đã đến phần quan trọng nhất – trao giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Người trao giải là đại ảnh đế Phùng Quân Hào.
Hạ Phong nhìn lên hình ảnh Hàn ảnh đế trên màn hình dường như không chút nào khẩn trương, là vi không có hi vọng được giải hay thật sự không quan tâm.
Vi Củng Nhiên thì cười vui vẻ, Chiêm Bạch cũng tương tự.
Phản ứng bình thường hơn là Phó Duy Hàng và Lạc Dịch, cả hai đều có vẻ vô cùng khẩn trương…
“Trước khi công bố, chúng ta nên dự đoán thử xem ai sẽ là người giành được giải thưởng đi”. Phùng Quân Hào một bên mở phong bì, một bên cười nói: “Ba vị ảnh đế và hai hắc mã, đây thật sự là một cơ hội khó có được”. Liếc mắt nhìn tên người, dừng lại một chút, động tác cũng làm mọi người phía dưới khẩn trương hẳn lên.
Hạ Phong tỳ tay lên ghế, chống cằm.
“Ồ!” Phùng Quân Hào ồ lên một tiếng, sau đó nói: “Vi Củng Nhiên, anh không cần phải khẩn trương”.
Mọi người sửng sốt. Lời này có ý gì?
Đại bộ phận đều cho rằng ảnh đế năm nay chính là Vi Củng Nhiên, đang chuẩn bị vỗ tay thì Phùng Quân Hào nói: “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay của chúng ta là – Chiêm Bạch!”
Trong một khắc, dưới đài chìm vào im lặng.
Sau khi phản ứng lại, mọi người dùng sức vỗ tay.
Tiếng vỗ tay nổ ra khắp hội trường.
Hạ Phong cũng vỗ tay nhưng tầm mắt rơi vào trên màn hình. Camera chiếu đến Chiêm Bạch trước tiên, sau đó lần lượt quét qua những người còn lại. Hạ Phong tin tưởng mình không nhìn lầm, trong tíc tắc tuyên bố giải thưởng, Hàn Lăng có một chút thất vọng.
Chiêm Bạch đứng lên, cúi đầu với mọi người sau đó hướng lên bục trao giải. Chiêm Bạch nói ra một số lời cảm ơn linh tinh gì đó mà Hạ Phong một chữ cũng không nhớ kĩ, tất cả tinh thần của cậu đều tập trung đến trên người Hàn Lăng.
Chiêm Bạch đi xuống sau lại là một màn biểu diễn. Biểu diễn sau là giải thưởng Hoa ưng cuối cùng – Phim nhựa xuất sắc nhất.
Hàn Lăng không có giải thưởng nhưng bộ phim của anh [Đôi cánh tình yêu] trở thành phim nhựa xuất sắc nhất của năm, cũng coi như là sự an ủi.
Sau khi tan cuộc.
Tổ Ngạn Chi đứng bên cạnh Hạ Phong, chuẩn bị túm cậu đi chơi. Nhưng cậu lại lề mề không đi, không biết đang đợi những gì. Rất nhiều phóng viên còn chờ ở bên ngoài, chờ tân ảnh đế nêu cảm nghĩ.
Hạ Phong quét mắt một vòng quanh hội trường, không tìm thấy Hàn Lăng liền chuẩn bị rời khỏi.
Điện thoại vang lên nhưng cậu không nghe máy.
Lên xe, Tổ Ngạn Chi ở bên cạnh nói một tràng nhưng một chữ cậu cũng không nghe vào, chỉ cảm thấy miệng Tổ Ngạn Chi không ngừng mở ra khép lại rồi lại mở ra…
Uống đến nửa đêm, Hạ Phong có chút say rượu rời khỏi pub. Tổ Ngạn Chi uống rượu say cả người bám lên người Hạ Phong. Đem Tổ Ngạn Chi nhét vào xe taxi, cậu một mình trở về.
Xuống xe taxi, Hạ Phong đã nhìn thấy chiếc xe của SLS Nhậm Mộ đỗ ở ngoài cổng. Nhậm Mộ nhìn qua kính chiếu hậu thấy người trở về liền xuống xe. Đến gần ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
“Nói với anh là bận rộn, chính mình lại chạy đi uống rượu a, Thần Việt”.
Hạ Phong đặt mông xuống đầu xe, tiện tay rút một điếu thuốc.
“Quay phim mệt mỏi thả lòng một chút cũng không được sao? Ông chủ Nhậm, công ty cũng không cấm a”.
“Là do quay phim quá mệt mỏi hay là vì nguyên nhân nào chính trong lòng em biết rõ”. Nhậm Mộ ngồi bên cạnh lấy điếu thuốc trong tay cậu ném xuống đất. “Quay xong [Tù đồ] anh mang em đi nghỉ ngơi thả lòng một chút a”.
“Tốt.”
Nhậm Mộ sửng sốt một chút, thấy cậu đồng ý nhanh như vậy khiến cho anh có chút hoài nghi.
“Đương nhiên tiền anh chi”.
“…..với quan hệ giữa hai chúng ta mà còn phải so đo một chút tiền sao? Đúng không nào?”
Hạ Phong lười không thèm đáp.
“Em không hỏi tôi đi đâu sao?” Nhậm Mộ nhíu mày.
Hạ Phong không thèm để ý đến Nhậm Mộ, một tay khoát lên vai anh: “Ông chủ Nhậm, anh nói đi chỗ nào thì đi chỗ đấy, tôi không có ý kiến”.
“Vậy thì đi nhà anh”.
“….”
Gió đêm thổi qua, Hạ Phong tựa lên bả vai Nhậm Mộ, mà Nhậm Mộ không biết đang nói gì, nói không ngừng. Thẳng đến lúc anh quay sang hỏi ý kiến người biên cạnh mới phát hiện Hạ Phong đã ngủ.
Nghe tiếng hít thở đều đặn của cậu, Nhậm Mộ nở nụ cười, ôm lấy vai Hạ Phong… trước năm tuổi, Nhậm Mộ dường như không có nguyện vọng gì, chỉ là một ngày lại một ngày qua đi.
Về sau, ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ mà Trầm Chương giao cho, chính là cùng Hạ Phong đua xe. Từ sau khi Hạ Phong chết đi, cuộc sống của anh đột ngột mất đi cân bằng. Hai năm biến mất là hai năm anh đi trường quân đội…
Nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn h sáng.
Đem Hạ Phong ôm xuống, Nhậm Mộ nhanh chóng bước vào Thần gia. Mặc kệ mọi người xung quanh, tựa như không có việc gì xảy ra, anh lên phòng Thần Việt…
Ngủ ngon, Thần Việt.