Diễn viên chính đến giờ vẫn chưa xuất hiện trước công chúng, mai danh ẩn tính. Hết scandal Thần Việt là đồng tính luyến ái đến scandal ngồi tù, chỉ trong chốc lát, danh tiếng của Thần Việt rớt xuống vực thẳm. [Thâu thiên kế hoạch] cũng vì chuyện này mà tạm dừng, nhà đầu tư thậm chĩ còn có ý định đổi diễn viên.
May mắn xuất hiện.
Ngày hôm qua, tiểu thư Vivian ra mặt làm sáng tỏ Thần Việt không phải là đồng tính luyến ái. Khi giới truyền thông hỏi vì sao hai người chia tay cô chỉ nói là mình không chịu được việc mình cả ngày bị giới truyền thông theo dõi. Tiếp theo lại có thông tin Thần Việt và Ivy đang hẹn hò. Cư dân mạng đều cho rằng đây là thông tin China Era Entertainment đưa ra để cứu lấy danh tiếng Thần Việt, còn có người phân tích bình luận về vấn đề này.
Trước kia, mọi người chỉ biết Thần Việt được gọi là LadyKiller, hiện tại lại thêm một danh hiệu: Quý công tử. Cha cậu tiếng tăm lừng lẫy, gia cảnh giàu có. Bề ngoài anh tuấn, gia thế hiển hách, kĩ thuật diễn không tệ, không muốn làm cho người ta nhìn vào cũng khó khăn.
Quả nhiên, không ít người đem ánh mắt chuyển dời đến gia thế của Thần Việt.
Hạ Phong gọi cho Vân Chi một cú điện thoại muốn nói tiếng cám ơn. Vân Chi trầm mặc thật lâu mới hỏi cậu: Bởi vì anh ta mà anh mới cự tuyệt em sao?
Hạ Phong thẳng thắn: Không phải. Lúc đó tôi và người ấy vẫn còn chưa cùng một chỗ.
Vân Chi: Thần Việt, người anh phải nói cám ơn không phải em, mà là anh ta.
Cầm điện thoại trong tay, Hạ Phong ngồi phát ngốc cả một buổi sáng. Điện thoại của Ivy và Nhậm Mộ như nhau, đều gọi không được.
China Era Entertainment trước giờ chưa bao giờ tổ chức họp báo cho nhân viên của mình, nhưng lại phá lệ vì Thần Việt. Lúc này, Bàng Tùng đang đối diện với hàng trăm phóng viên.
Còn Hạ Phong thì đang ngồi trên ghế salon xem truyền hình trực tiếp.
Trong màn hình TV, Bàng Tùng nói lời phát biểu khai mạc xong liền nở nụ cười nói: “Thật ra, lúc nhìn ảnh chụp trên mạng, tôi cũng phải giật mình. Lúc trước, từng có phóng viên hỏi tôi, vì cái gì Thần Việt không ra mặt? Mọi người đã quan tâm tới Thần Việt như vậy, tôi xin nói thẳng. Chắc hẳn mọi người đều đã xem tin tức mấy ngày nay, nói Thần Việt và Ivy hẹn hò với nhau. Bây giờ, tôi cũng xin xác nhận, hai người xác thực đang hẹn hò.
Điều khiên trên tay Hạ Phong rơi xuống…. không biết Tào Tuấn đã giở thủ đoạn gì để buộc Ivy thừa nhận đoạn “tình cảm lưu luyến” này…
Cúi đầu, Hạ Phong nghĩ lần này Ivy nên biết mình là gay.
“Về phần vì sao hôm đó Thần Việt ở sân bay, tôi cũng xin được giải thích. Thần Việt không phải người máy, cũng cần phải nghỉ ngơi. Vốn Thần Việt muốn cùng Ivy đi Pháp. Hai người lo lắng bị phóng viên bắt gặp, hơn nữa Ivy còn một show diễn thời trang nên hai người ngồi hai chuyến bay khác nhau đi Pháp. Hiện tại, Thần Việt đang ở Pháp”.
…Thật sự là…. Hạ Phong nhặt điều khiển lên, tiếp tục xem….
“….Trên mạng có đăng những ảnh chụp trong đó hai vị nam diễn viên được cho là tiểu thiên vương Tổ Ngạn Chi và quý công tử Thần Việt nhưng tôi có thể khẳng định đây là thông tin không chính xác. Những ảnh chụp ấy đều trải qua chỉnh sửa, mọi người có thể mở ra xem lại cẩn thận. Tôi tin tưởng các vị phóng viên ở đây và các khán giả đang ngồi trước màn ảnh nhỏ đều có thể minh bạch… Trong giới giải trí từ trước đến nay chuyện như thế này không phải là hiếm, chỉ là sự kiện lần này được làm to chuyện quá mà thôi… Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến nghệ sĩ của chúng tôi là Thần Việt, Tổ Ngạn Chi mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty… China Era Entertainment sẽ không tiếc bất cứ giá nào để làm rõ chuyện này…”
Lúc này, Hạ Phong mới hiểu được vì sao Bàng Tùng lại được Tào Tuấn coi trọng, trở thành giám đốc nhiều năm như vậy vẫn không bị người kéo xuống. Ngay từ đầu, anh chẳng qua là một người đại diện nho nhỏ từ Central America chạy sang ‘ăn máng khác’ nhưng đến China Era Entertainment lại không ngừng phát triển. Đương nhiên, không thể thiếu sự coi trọng của Tào Tuấn nhưng quan trọng là bản thân anh thực sự có tài.
Những lời này, trọng điểm không phải chỗ “Thần Việt là gay” mà là sự cạnh tranh trong ngành giải trí, đem chuyện này ra làm loãng sự chú ý của công chúng, cũng khiến không ít người tin tưởng việc này là do đối thủ của công ty làm ra…
“Còn một chuyện tôi muốn xác minh. Thần Việt không hề ngồi tù, cũng không phải là tội phạm gì đó. Những thông tin ấy không phải là Thần Việt công ty chúng tôi mà chỉ là trùng tên họ thôi. Nếu các vị có nghi vấn có thể đến nhà giam hỏi thăm tin tức…”
Hạ Phong sửng sốt.
Cậu thực sự ngồi tù hai năm, vẫn còn án tích… Ngoài ra cũng không ít phạm nhân nhớ mặt cậu… Không có biện pháp, làm con lai với ngoại hình bắt mắt như cậu muốn người ta quên được cũng khó, chính là vì sao lại…
Lợi hại nhất là bằng cách nào China Era Entertainment dùng thủ đoạn gì làm ra một người có tên họ giống cậu như đúc?
Sau khi Bàng Tùng nói xong, các phóng viên được tự do phỏng vấn. Hạ Phong cũng không có tâm tư xem tiếp, liền tắt TV đi đi lại lại trong phòng chờ lệnh của Bàng Tùng.
Lôi điện thoại ra gọi cho Nhậm Mộ, vẫn không liên lạc được. Hôm qua điện thoại Nhậm Mộ chỉ là không nhận, nhưng hôm nay lại tắt máy. Hạ Phong không biết rốt cục mình đã làm gì khiến cho điện thoại gọi cũng không nghe, nếu như là mấy scandal kia, cậu có thể giải thích. Nhưng đến một cơ hội giải thích Nhậm Mộ cũng không cho cậu.
Ngồi trong phòng hai tiếng đồng hồ, Hạ Phong rốt cục không chịu được sự chờ đợi không có mục đích này. Đổi quần áo, cậu chuẩn bị ra ngoài hóng gió.
Ở gara, chuông điện thoại vang lên, là Tô Ôn gọi.
“Lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi nước Pháp”.
Hạ Phong nhìn đồng hồ: “Hiện tại?”
“Chẳng lẽ cậu muốn phóng viên phát hiện cậu vẫn ở trong nước mới bằng lòng sao? Diễn trò cũng phải diễn cho trọn vẹn, đi Pháp chụp mấy bức ảnh chứng minh cậu và Ivy đang hẹn hò là được”.
“Nhậm Mộ thì sao?” Hạ Phong sốt ruột, “tôi muốn gặp anh ấy”.
Qua một lúc lâu, Tô Ôn mới chậm rãi nói: “Nhậm Mộ đang ở công ty”.
Cúp điện thoại, Hạ Phong thu thập hành lý, vội vàng đến công ty. Tô Ôn sớm đã chờ ở gara, trên tay là hai vé máy bay.
“Đi theo tôi”. Tô Ôn nói xong liền đi vào thang máy chuyên dụng cho giám đốc. Hạ Phong đi theo anh, suy nghĩ không biết Nhậm Mộ hiện đang làm gì.
Thang máy đến tầng 12 thì dừng lại, Tô Ôn nói hai câu liền đi ra: “Nhậm Mộ đang ở tầng 35. Nửa tiếng nữa máy bay cất cánh”.
Đứng trước cửa phòng phó chủ tịch ở tầng 35, Hạ Phong do dự một hồi vẫn chưa vào. Mấy hôm trước, China Era Entertainment vẫn chưa xuất hiện phó chủ tịch, hôm nay chẳng những có mà còn có cả văn phòng hẳn hoi, hiệu suất làm việc thật là cao.
Hạ Phong gõ cửa mấy cái rồi đẩy cửa vào. Ngay lập tức, cậu nhìn thấy người mà mình muốn gặp, Nhậm Mộ. Đối với Hạ Phong mà nói, một ngày không gặp như cách ba thu, loại tình cảm này đều hiện rõ trên mặt. Mà Nhậm Mộ, khuôn mặt lạnh lùng, âm trầm.
Nhậm Mộ ngồi trên ghế, khuỷu tay chống trên mặt bàn, hai tay nắm lại, lạnh lùng nhìn Hạ Phong. Sắc mặt anh trắng bệch, hai quầng thâm nặng nề quanh mắt.
Hạ Phong đi xuống bên cạnh, cầm lấy cằm anh, hôn lên đôi môi mà mình tưởng niệm đã lâu. Nhậm Mộ không hề đáp lại, hai mắt vẫn lạnh lẽo như trước. Cảm giác Nhậm Mộ có chút bất thường, Hạ Phong sờ lên mặt anh, nhìn vào mắt anh, hỏi: “Nhậm Mộ, anh làm sao vậy?”
“Anh làm sao vậy?” Nhậm Mộ gạt tay Hạ Phong ra, đứng lên: “Thần Việt, anh đối với em như thế nào?”
Hạ Phong không biết anh làm sao vậy, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, nói: “Tốt.”
Không để ý đến câu trả lời của Hạ Phong, Nhậm Mộ nói tiếp: “Đúng vậy, anh đối với em còn tốt hơn với bản thân mình, sao lại không tốt đây? Chính là, Thần Việt, làm người không nên quá đê tiện. Ăn trong bát nhìn trong nồi”.
Hạ Phong càng nghe càng không hiểu được, liền đẩy Nhậm Mộ ra, nhìn anh: “Nhậm Mộ, anh có ý gì?”
“Có ý gì?” Nhậm Mộ giễu cợt cười cậu, “Thần Việt, kĩ thuật diễn của em càng ngày càng tốt. Hay là nói, đối với anh em chỉ là gặp dịp thì chơi? Miệng thì nói Tổ Ngạn Chi là huynh đệ, thế nào lại còn trèo lên giường người ta”.
Phản ứng của Nhậm Mộ khiến Hạ Phong phát điên, bắt đầu không có kiểm soát: “Nhậm Mộ, mẹ kiếp, anh đang nói cái quái gì vậy? Đừng có phát bệnh thần kinh được không?” Thời gian cùng với Nhậm Mộ mặc dù không lâu lắm nhưng cũng không tính là ngắn, lúc hai người giận dỗi Nhậm Mộ cũng không bao giờ tỏ ra như vậy, lời nói lạnh nhạt, lại châm chọc.
“Không hiểu sao?” Nhậm Mộ cười cười, mở ngăn kéo vứt ra một đống ảnh chụp cho Hạ Phong!
Mấy chục bức ảnh khiến hai mắt Hạ Phong trợn trắng. Tất cả đều là những bức ảnh □, so với mấy bức ảnh trên mạng càng thêm rõ ràng, càng thêm…
Mấy bức ảnh trên mạng chỉ là chụp sườn mặt, nhưng những bức này đều có thể nhìn rõ mặt nhân vật chính.
Hạ Phong ngây người.
“Đây là yêu mà em nói sao?!” Nhậm Mộ lạnh lùng nói, “Em thích SLR, SLS, anh có thể cho em không chút do dự; em thích đua xe, anh có thể xin Tam gia một suất cho em; vì không để em chịu thương tổn, anh có thể một lần lại một lần thay em đỡ đạn, thậm chí là lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm. Nhưng anh không thể dễ dàng tha thứ em phản bội anh”.
Nhìn Hạ Phong ngây dại, Nhậm Mộ càng khẳng định cậu và Tổ Ngạn Chi thực sự không phải là huynh đệ đơn giản như vậy. Một loại cảm giác từ đáy lòng càng thêm bành trướng, bay thẳng đến não: Phản bội.
Kế hoạch đã chuẩn bị tốt lắm, nhưng hết thảy không cản nổi biến hóa. Vài phút trước khi anh đến sân bay, trên mạng tuôn ra một đống anh chụp.
Ban đầu, anh chỉ cho là có người chỉnh Hạ Phong, chỉnh China Era Entertainment. Mấy bức ảnh đó không chừng chỉ là ảnh ghép. Anh đã dùng mọi cách trong 20 phút làm cho mấy bức ảnh đó biến mất, sau đó tất cả những bức ảnh bị truyền ra đều đã được anh chỉnh sửa, không đến hai giờ, vài bức ảnh giường chiếu mẫn cảm đã bị chính phủ phong tỏa. Mấy bức ảnh ấy được Bàng Tùng giải thích, là do Central America làm ra.
Ngay lúc anh cho rằng mọi chuyện đã ổn thỏa, một bưu kiện chuyển phát nhanh lại được chuyển đến triệt để đẩy anh xuống vực. Nhìn bức ảnh càng lúc càng thêm rõ ràng, hoàn toàn không trải qua chỉnh sửa, anh ngồi trên ghế, không tiếp điện thoại của Hạ Phong.
Âm thanh Nhậm Mộ rất bình thường, không khác gì lúc nói chuyện bình thường, nhưng sự tỉnh táo này lại khiến Hạ Phong không biết phải làm sao. Cậu bắt lấy cánh tay Nhậm Mộ, cố gắng giải thích: “Nhậm Mộ, người trong ảnh này không phải em”.
Nhậm Mộ gạt tay cậu ra, ra khỏi bàn làm việc đi ra ngoài.
Hạ Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, đi theo, túm lấy cổ tay anh.
“Buông tay”.
Hạ Phong đi tới trước mặt anh, nhìn vào mắt anh: “Anh rốt cục muốn em giải thích như thế nào? Thực sự là có người gài bẫy em!”
Nhậm Mộ lạnh lùng nhìn cậu, không nói chuyện.
“Em chưa bao giờ làm vậy! Em không biết vì sao người trong ảnh này lại giống em, nhưng em và Tổ Ngạn Chi chưa bao giờ lên giường cùng nhau, chưa hề!”
“Chuyện này không có quan hệ đến tôi. Buông tay”.
Hạ Phong sắp bị anh bức điên rồi. Giữ lấy cổ tay Nhậm Mộ, Hạ Phong bất chấp tất cả hôn anh, hi vọng có thể tìm được sự đáp lại, nhưng chỉ là sự lạnh lùng.
Nhậm Mộ đẩy cậu ra.
Hạ Phong lui về sau, không giữ được thăng bằng ngã xuống.
Nhậm Mộ từ trên cao nhìn xuống, không có ý tứ muốn đỡ cậu dây mà đi thẳng ra ngoài…
Hạ Phong trơ mắt nhìn anh rời đi…
Khi Tô Ôn vào văn phòng phó chủ tịch, chỉ thấy một mình Hạ Phong cô đơn ngồi trên ghế, cầm trong tay ảnh chụp không nhúc nhích.
Thấy cậu như vậy, Tô Ôn phần nào cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Chuyện ảnh chụp anh cũng không được rõ ràng lắm. Chuyện của Hạ Phong và Nhậm Mộ, còn có Tổ Ngạn Chi anh cũng không biết được gì nhiều. Nhìn Hạ Phong như vậy, ngược lại anh nhớ đến Tổ Ngạn Chi. Hoắc Tâm Uyển nói với anh, Tổ Ngạn Chi mấy ngày nay rất lạ, gọi điện thoại không nghe, cả ngày không thấy người đâu. Tổ Ngạn Chi nói mình và Thần Việt là huynh đệ nhưng Tô Ôn ẩn ẩn cảm thấy cái này đã vượt ra khỏi phạm vi huynh đệ.
Anh vỗ vỗ bả vai Hạ Phong, nói: “Thần Việt, cần phải đi”.
Máy bay chậm rãi cất cánh.
Ngồi ở gần cửa sổ, Hạ Phong dựa đầu vào ghế, nhìn cảnh bên ngoài. Trời đã tối. Cả thành phố cũng bao phủ bởi ánh đèn.
Từ cửa sổ máy bay, thành phố càng ngày càng thu nhỏ lại, sự bất an dưới đáy lòng lại càng lúc càng lớn…
Đến Paris không đầy hai ngày, Hạ Phong ngã bệnh, cảm mạo, phát sốt. Công việc vẫn chưa xong mà cậu cứ như vậy ngã bệnh. Tô Ôn đành phải cho cậu tĩnh dưỡng.
Xoay người, Hạ Phong ngồi dậy. 2h38’
Hiện tại trong nước hẳn là buổi tối, Hạ Phong nghĩa. Lấy điện thoại ra, cậu nhìn một chút, ngoại trừ một số tin nhắn quảng cáo ra, cái gì cũng không có.
Cậu gọi điện thoại cho Nhậm Mộ nhưng không ai nghe máy. Vứt điện thoại di động ra một bên, cậu kéo chăn đi ngủ. Hừng đông, Thần Nhung gọi điện cho cậu, bảo cậu chú ý thân thể, đồng thời cũng cẩn thận một chút, có cái gì không đúng thì về nước.
Hạ Phong hỏi anh có phải lại xảy ra chuyện gì, anh chỉ nói Thần Hi lại cướp địa bàn…
Trước khi cúp máy, Hạ Phong nhờ Thần Nhung giúp cậu một việc: bắt người chỉnh cậu, bắt được sau, giữ lại. Sau khi về nước, cậu muốn đích thân hầu hạ những người này…
Khi Hạ Phong đỡ hơn, Tô Ôn liền tranh thủ cho cậu và Ivy chụp mấy bức hình thân mật, để mà có cái thông báo với Bàng Tùng.
Vào hoàng hôn, Hạ Phong và Ivy ngồi cùng nhau trên ghế dài, bên cạnh là một túi đồ mua sắm, cảnh nền là tháp Eiffel. Cách bọn họ không xa là một nhiếp ảnh đang chụp không ngừng.
Tô Ôn đứng một bên quan sát.
Ivy tựa đầu lên bả vai Hạ Phong, ôm lấy cánh tay của cậu, mà ngón giữa của cô đeo một chiếc nhẫn do China Era Entertainment tài trợ. Đầu óc Hạ Phong choáng váng nhưng vẫn phải diễn xuất, ôm lấy vai Ivy.
Xa xa nhìn vào cảnh này thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui. Nhưng nam diễn viên lại không hề nghĩ vậy, vấn đề Ivy hỏi khiến cậu choáng váng đến nội thương….
“Thần Việt, anh phát hiện mình gay khi nào?”
“…Thật lâu trước đây”.
“Anh chỉ thích nam nhân thôi sao?”
Hạ Phong toát mồ hôi: “…Hẳn là vậy”.
“Cái gì gọi là hẳn là vậy?”
“….”
Hạ Phong không trả lời. Một lát sau, nhiếp ảnh gia ra hiệu Ok.
“Ivy, cám ơn em”.
“Đừng cám ơn em, anh nên cảm ơn Nhậm Mộ”.
“…Anh ta nói với em những gì?”
“Một chút uy hiếp lợi dụng”.
“Thật không?”
“Thật”. Ivy ngẩng đầu nhìn cậu. “Bất quá, Thần Việt, Nhậm Mộ có chút không tốt, nhưng cũng là vì anh. Đừng bỏ lỡ”.
Hạ Phong chỉ nở nụ cười.
Nhậm Mộ này là một tên thần kinh. Biểu hiện tuyệt tình nhưng đằng sau lại vụng trộm chuẩn bị tốt hết thảy. Bất quá điều này càng khiến Nhậm Mộ kiên định không buông tay.
Về tới khách sạn, Tô Ôn liền đem ảnh chụp ở nước Pháp lãng mạn cho Bàng Tùng. Một giờ sau, tin tức “Hành trình lãng mạn của Thần Việ và Ivy tại Pháp” được đưa lên khắp các báo giải trí. Đặc biệt khiến người chú ý là chiếc nhẫn trên ngón giữa của Ivy…
Sau đó, Ivy thả thêm vài bức hình nóng bỏng khác khiến vô số nữ nhân ghen tị nổ mắt lên trang cá nhân của mình…
Trong tấm ảnh, Hạ Phong cúi đầu tựa ở cửa phòng tắm, Hạ Phong mặc một chiếc quần jean, nửa người trên để trần, nước trên tóc còn nhỏ giọt… Mấu chốt chính là cạp quần Hạ Phong kéo trễ xuống, để lộ một chút quần lót và khe mông…
Từ cửa sổ nhìn sang, tháp Eiffel vào buổi tối đẹp mắt hơn nhiều. Nghỉ ngơi hai ngày bệnh của Hạ Phong đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại cậu phải dựa người vào lan can, tay trái là thuốc lá, tay phải là rượu.
11h tối, cậu vẫn chưa ngủ. Chính xác là cậu rất mệt, nhưng không buồn ngủ chút nào, đầu óc tỉnh táo.
Cậu vẫn gọi điện cho Nhậm Mộ liên tục. Biết rõ Nhậm Mộ sẽ không tiếp điện thoại của mình nhưng vẫn gọi. Đầu óc mơ màng mấy ngày đến phát ngốc ra, hết thuốc chữa.
Có người gõ cửa.
Mở cửa ra, Tô Ôn đứng ngoài cửa, cầm trong tay một lọ thuốc. Đưa cho Hạ Phong, anh nói: “Thuốc ngủ, nếu thực sự không ngủ được thì uống một viên vào”.
Hạ Phong nhận lấy, lọ thuốc đều được ghi bằng tiếng Pháp…
“Cám ơn”.
Đóng cửa lại, Hạ Phong ném thuốc ngủ trên giường, cởi quần áo chạy đi tắm rửa. Tắm rửa xong, chuẩn bị uống thuốc, cậu lại nhìn điện thoại.
Có một cuộc gọi nhỡ, là Tổ Ngạn Chi. Nhìn một hồi, cậu mới gọi lại.
Hạ Phong châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng. Gọi điện cho Tổ Ngạn Chi, cả hai người đều trầm mặc. Khi cậu tính toán mở miệng, Tổ Ngạn Chi lại đoạt trước.
“Tôi nghĩ cậu đang ngủ”.
“Vẫn chưa”.
“Cậu khỏe chứ?”
“Ừhm. Cám ơn”.
Hai người một lần nữa lại lâu vào trầm mặc.
“Còn đang ở Pháp sao?”
“Ừ”.
“Bao giờ trở lại gọi điện cho tôi, được chứ?”
“Được”.
“….Thần Việt, tôi—” Tổ Ngạn Chi ấp úng cả buổi vẫn không nói được. Mà Hạ Phong cũng không thúc giục, lẳng lặng chờ. Từ sau khi Tổ Ngạn Chi bắt gặp cậu và Nhậm Mộ trong nhà vệ sinh sau, Hạ Phong cảm thấy mình và Tổ Ngạn Chi không có khả năng trở lại như trước đây, kề vai sát cánh, cùng một chỗ uống rượu…
“Nếu không có việc gì, tôi cúp máy”.
Hạ Phong đang định cúp máy, Tổ Ngạn Chi vội nói: “Đợi một chút” làm cho cậu nghe tiếp.
“Thần Việt, tôi thích cậu”. Đầu kia Tổ Ngạn Chi đầy bất an.
Hạ Phong ngẩn người.
Nguồn :
“Tổ Ngạn Chi, đùa như vậy quá trớn rồi”.
“Tôi không đùa!” Tổ Ngạn Chi dứt khoát nói. Một lát sau, giọng Tổ Ngạn Chi thấp xuống: “….Tôi không biết vì sao lại có loại cảm giác này với cậu. Lúc đầu tôi chỉ cho rằng mình đã quá lâu không cùng phụ nữ qua lại, nhưng về sau tôi phát hiện không phải là vậy. Lúc không thấy cậu tôi sẽ muốn gặp cậu, muốn được ở cùng cậu… Khi thấy cậu và Nhậm Mộ tôi ngây ngẩn cả người. Tôi không nghĩ cậu sẽ cùng Nhậm Mộ… Thần Việt, tôi nhớ cậu”.
Lúc này, Hạ Phong triệt để trầm mặc. Nghe Tổ Ngạn Chi kể rõ khi nào thích mình, cẩn thận che dấu tình cảm ấy như thế nào, cảm giác phẫn nộ khi nhìn thấy Hạ Phong và Nhậm Mộ…
Cho tới giờ, cậu vẫn chi coi Tổ Ngạn Chi là huynh đệ.
Thẳng đến lúc tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay, Hạ Phong mới tỉnh lại. Không biết Tổ Ngạn Chi cúp máy từ lúc nào.
Ném thuốc ngủ vào miệng, Hạ Phong uống một cốc nước. Nhìn điện thoại, ngẩn người. Gọi vào số máy của Nhậm Mộ, chuyển đến hộp tin nhắn, nhất thời cậu không biết phải nói gì. Nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, cậu cầm điện thoại, một ngón tay gõ lên vài cái.
Trong [Thâu thiên kế hoạch] có một cảnh Hạ Phong đóng vai tội phạm vượt ngục Văn Nhất Minh gọi điện cho người trong lòng, trên đường giao thông ồn ào náo loạn, Văn Nhất Minh không nói gì, chỉ là dùng mã moss gõ trên điện thoại: Tôi nhớ em, rất nhớ.
Mà Hạ Phong muốn truyền đến chính là câu: Em nhớ anh, rất nhớ.