Tiến độ làm phim [Người yêu bí mật] vì việc Tổ Ngạn Chi phát hành album mới mà kéo dài không ít, đạo diễn Trần không có cách nào, chỉ có thể để những cảnh Hạ Phong và nữ chính quay trước để Tổ Ngạn Chi về sẽ bổ sung lại.
Hạ Phong biết Nhậm Mộ xem cậu không vừa mắt nên ít khi xuất hiện ở công ty. Bất quá Lâm Tự Thâm lại không muốn buông tha cho cậu.
Hôm nay cậu được nghỉ quay phim nhưng từ sáng sớm đã bị Lâm Tự Thâm gọi đến phòng thu âm.
“Anh Lâm, anh chọn thời gian thật chuẩn a!” Hạ Phong ngồi lên ghế. Quay phim mấy tháng hôm nay mới được một ngày nghỉ ngơi, thế mà lại được Lâm Tự Thâm gọi đến.
“Việc này không liên quan đến tôi!” Lâm Tự Thâm đem lời bài hát đặt trên ghế, “Tô Ôn nói với tôi là hôm nay cậu rảnh nên gọi cậu đến”, lại gẩy gẩy tàn thuốc lá, “Như thế nào? Đã chuẩn bị tốt rồi chứ?”
Hạ Phong khoát khóat tay: “Không! Tôi cảm thấy hai ngày nay tâm trạng không được tốt lắm, việc thu âm nên—-“
“Không có cơ hội đâu!” Điền Thiếu Kiện ngay lập tức ngắt lời, đứng lên đi ra chỗ Hạ Phong đưa nhạc phổ vào tay cậu, “Đây là ca khúc chúng tôi sáng tác cho phù hợp với cậu, [sexy girl], xem một lát rồi chúng ta bắt đầu thu âm”.
Hạ Phong nhận lấy, xem hoàn toàn không hiểu gì cả. Mấy nốt nhạc nhìn như giá đỗ chạy lên chạy xuống không biết là để biểu đạt cái gì.
Một lát sau, Điền Thiếu Kiện dạy cậu cách hát, cho nghe nhịp điệu rồi đuổi cậu vào bắt đầu hát.
Hạ Phong đeo tai nghe, cách một lớp thủy tinh, Lâm Tự Thâm nói: “Chú tâm vào mà hát, nhắm mắt lại để cảm nhận”. Tiếp đó ra dấu, tất cả đều chuẩn bị sãn sàng.
Nghe tiếng nhạc truyền vào lỗ tai, Hạ Phong dựa theo lời của Lâm Tự Thâm nhắm mắt lại. Vào nhạc, Hạ Phong cất tiếng hát.
Vừa được hai câu Điền Thiếu Kiện đã cho ngừng nhạc.
“Thần Việt, cảm giác không đúng, lặp lại”.
Hạ Phong nhún vai: “Không phải hát như vậy sao?”
Điền Thiếu Kiện thở ra một hơi: “Là hát kiểu này nhưng cảm giác không đúng. Lại lần nữa”.
Liên tiếp vài chục lần, vừa ngẩng đầu lên, Điền Thiếu Kiện liền hô ngừng. Anh ta gãi đầu nhìn Hạ Phong… Hạ Phong bất đắc dĩ đáp lễ lại – trợn trắng mắt.
Còn tiếp tục như vậy chỉ sợ đến nửa đêm cũng sẽ không có kết quả gì.
Điền Thiếu Kiện liếc nhìn Lâm Tự Thâm, hi vọng anh có thể nghĩ ra được giải pháp.
Lâm Tự Thâm vỗ vỗ trán, lại chỉ chỉ Hạ Phong: “Thần Việt, cậu phải diễn tả tình cảm mãnh liệt!”, nhíu nhíu mày. “… tưởng tượng cậu đang ở trong pub săn gái đẹp, gặp được con mồi, sau đó là chinh phục—“
“Anh Lâm, tôi đã lâu lắm rồi không đi pub”, lần cuối cùng cậu đi pub là hai năm trước, nhưng cũng chẳng chinh phục được ai.
Lâm Tự Thâm khóe miệng co rút. “Là so sánh như vậy, hiểu chưa!”
Hạ Phong nhún vai, nói một cách rất bất đắc dĩ: “Không tưởng tượng ra”.
Lâm Tự Thâm nhìn cậu ta trưng ra bộ dạng không liên quan đến mình, mất hết tin tưởng…
“Tôi có một cách”, Điền Thiếu Kiện chống cằm nhìn chằm chằm Hạ Phong, “Thần Việt, giờ cậu nhắm mắt lại, tôi sẽ cho cậu nghe nhạc trước để tìm cảm giác. Cậu là một diễn viên, đang nghe nhạc, giờ cậu đang ở trong một quán bar rất náo nhiệt, cậu đang ở gần một cô gái nóng bỏng đang nhảy. Dần dần, cậu chạm đến tay của cô ấy, sau đó thân thể hai người gần sát lại…”
Rất tuyệt…
“Rõ chưa?” Điền Thiếu Kiện hỏi.
“Phương pháp này được lắm” Lâm Tự Thâm nói.
Hạ Phong cũng gật đầu.
Hít thở một hơi thật sâu, cậu nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng nghĩ đến lời của Điền Thiếu Kiện… Dần dần, cậu chạm đến tay của người ấy, thân thể hai người gần sát lại…
Hạ Phong nhớ đến một đêm: Đêm cậu và Hàn Lăng cùng nhau…
Đêm ấy cậu đi đua ở Tả Tuyền Sơn trở về, cả người đều phấn khích. Trong phòng khách tiếng nhạc dìu dặt, Hàn Lăng đang ngủ trên ghế sopha.
Hạ Phong ngồi xuống, hôn lên mặt anh. Hàn Lăng tỉnh lại, liền lôi kéo cậu nhảy theo tiếng nhạc… Hạ Phong đi theo dẫn dắt của anh, thân thể sát lại gần nhau… trong tíc tắc đầu ngón tay chạm vào, một dòng điện chạy qua…
Thân thể càng gần kề, hai người cũng say sưa đong đưa thân mình, không khí đầy ái muội…
Cảm giác chính là nó!
Hạ Phong nghe theo giai điệu, ý thức dần không khống chế được, thân thể cũng chậm rãi đong đưa, tiếng ca cất lên:
Hey, baby
Look at me
You know you are sexy
Dựa sát vào em, cơn nóng đang thiêu đốt anh, trái tim anh đang điên cuồng
Girl, tới gần anh, gần thêm chút nữa.
Em có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh, hô hấp của anh
Touch me, girl
Touch me, baby
Tại sao anh cảm thấy thật mơ hồ…
Nhạc dứt, Hạ Phong liền mở mắt tháo tai nghe. Lần này Điền Thiếu Kiện không bắt cậu dừng, hẳn là không có vấn đề gì.
Bên ngoài, Lâm Tự Thâm thoáng đăm chiêu gật đầu, Điền Thiếu Kiện ra dấu OK, lại ngoắc ngoắc tay bảo cậu đi ra.
“Có thể tiến hành rồi, giờ cho cậu quay thêm MV nữa là có thể ra mắt single này được”. Lâm Tự Thâm vỗ vỗ vai cậu, “nhóc, có cơ bụng không?”
“…Để làm gì?”
“Có thể sao, thời buổi này nếu giấu diếm cậu còn có thể kiếm tiền chắc? Nếu không có thì tranh thủ thời gian mà đi luyện! Còn nữa rủ Tổ Ngạn Chi mà học mấy điệu nhảy”.
Hạ Phong thất vọng chán nản ra khỏi phòng thu âm.
Vừa nghĩ đến Tổ Ngạn Chi là một tên cuồng nhảy cậu đã thấy đau đầu.
Trước cửa studio, Tổ Ngạn Chi đã ngẫu hứng một đoạn. Đúng là nhìn rất nghiền, nhưng mà kêu cậu nhảy? Xin lỗi tha cho bộ xương già nua này đi…
Gọi cậu đung đưa vài cái thì còn có thể, nhưng kêu cậu liều mạng nhảy lên nhảy xuống quả thực rất khó khăn… hơn nữa thực tế tâm tính cậu không còn là thanh niên bồng bột nữa, đã không còn cảm giác điên cuồng xúc động cùng đám đông, cảm giác như là cưa sừng làm nghé vậy…
Kế tiếp trong một tháng, Hạ Phong vội vàng quay phim. Mà nam chính Tổ Ngạn Chi cũng đã xong quảng bá album mới, trở về đoàn làm phim.
Album của Tổ Ngạn Chi bán số lượng rất khả quan, China Era Entertainment liền lập kế hoạch để Tiểu thiên vương mở tiệc chúc mừng. Nhưng diễn viên Tổ Ngạn Chi vì vậy mà trạng thái lúc nào cũng hưng phân, hoàn toàn không để tâm tư và quay phim, khiến đạo diễn lúc nào cũng trong trạng thái muốn phóng hỏa, cả đoàn làm phim tâm trạng lúc nào cũng hoảng hốt lo sợ.
Hôm nay Hạ Phong và Tổ Ngạn Chi ở trong phòng tập để tập nhảy.
“5, 6, 7, 8, turn around!” Tổ Ngạn Chi chỉ huy dàn nhạc, Hạ Phong dùng sức nhảy, “Ok, again!”
Hạ Phong tựa như robot, vung tay, lắc vai, nhấc chân, xoay người…
�
Nhìn Hạ Phong nhảy, Tổ Ngạn Chi cũng sắp hỏng mất: “Stop! Stop! Stop!”
Thực tế đã chứng minh, danh sư không nhất định xuất cao đồ. Hạ Phong chính là sản phẩm thất bại của Thiên vương Khiêu vũ Tổ Ngạn Chi… Thầy giáo rất có kiên nhẫn nhưng học sinh rõ ràng không có lòng cầu tiến, được chăng hay chớ. Tập cả buổi sáng, Hạ Phong chính là một cái bình vỡ không sợ hỏng.
Vừa nghe Tổ Ngạn Chi hô ngừng, Hạ Phong lập tức hóa thành bùn nhão nằm thành một đống trên sàn, hai chân rạng ra nằm ngửa mặt lên trần nhà, thở hổn hển.
Ngồi xổm cạnh Hạ Phong, Tổ Ngạn Chi nói: “Thần Việt, cậu không thể nể tình tôi mà cố gắng một chút sao?”
“Tổ Ngạn Chi, tha cho tôi được không! Vũ đạo của cậu, mấy khớp xương già của tôi chịu không nổi…” lại nữa còn hết xoay người rồi nhảy lên nhảy xuống, Tổ Ngạn Chi lại vô cùng nghiêm khắc, mỗi động tác đều yêu cầu phải chính xác, không thể làm qua loa. Cậu thực sự chịu không nổi… nhảy nhảy, giờ cũng quên mất phải nhảy như thế nào…
Nhìn Tổ Ngạn Chi ngồi xổm cạnh mình, Hạ Phong thực sự hâm mộ cậu ta. Tuy Tổ Ngạn Chi quay phim không được tốt lắm, nhưng đến màn nhảy múa này quả thực rất liều mạng.
“Thần Việt, đứng dậy, đứng lên”. Tổ Ngạn Chi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống. Thấy cậu làm một bộ dáng không nghe hiểu tiếng người, Tổ Ngạn Chi túm lấy cổ tay cậu, mạnh mẽ kéo lên.
Hạ Phong cào cào tóc, nhìn Tổ Ngạn Chi.
“Thần Việt, tôi nhảy lại lần thứ nhất, nhìn cho kĩ càng, ok?”
Hạ Phong tức giận gật đầu.