Vài ngày sau, Tưởng Trạch Hàm cũng hoàn thành cuộc thi cuối kỳ, bắt đầu nghỉ, mà sự kiện lớn nhất trong kỳ nghỉ đông, đó là Tết nguyên đán.
Đây là lần thứ bảy Tưởng Trạch Thần cùng trải qua Tết nguyên đán với Tưởng Trạch Hàm sau khi cậu trọng sinh, hai anh em sớm đã quen với việc tết nhất cũng chẳng có gì đặc biệt, có đôi khi sẽ cùng đi ra ngoài du lịch, vui vui vẻ vẻ mà chơi một hồi để hòa tan cảm giác cô tịch khi năm mới bắt đầu.
—— Lúc ban đầu, đây là đề nghị của Tưởng Trạch Hàm, Tưởng Trạch Thần từ chối cho ý kiến, sau đó Tưởng Trạch Thần cũng từ từ cảm thấy được việc đi ra ngoài du lịch khi tất cả mọi người đều đang đón tết cũng là một chuyện không tồi chút nào, sau này cũng từ từ hình thành thói quen. Tuy rằng mấy ngày Tết thời tiết cũng có điểm giá rét, nhưng khu du lịch lúc ấy lại trống trống vắng vắng, hoàn toàn không còn ‘cảnh trí’ người người chen chúc nhau như trong ‘kỳ hoàng kim’, có thể tùy ý giống như là mình đã bao hết mọi thứ xung quanh, cũng là một loại cảm giác khác lạ.
Tết năm nay, hai anh em như cũ chuẩn bị đi ra ngoài ngoài du lịch, kết quả không nghĩ tới vừa mới đặt phòng xong xuôi đã bị cú điện thoại đột ngột của vợ chồng Tưởng gia làm hỏng.
“Tiểu Thần, ba ba nói tết năm nay sẽ trở về.” Cúp điện thoại, Tưởng Trạch Hàm quay đầu nhìn về phía Tưởng Trạch Thần đang tựa trên ghế sa lông, giọng nói thực bình thản, nhìn không ra hỉ nộ.
Tưởng Trạch Thần sửng sốt một chút, hai mắt mở lớn, lập tức đem sách du lịch cầm trong tay ném ra ngoài, ôm đầu ở trên ghế sa lông lăn hai vòng, ai thán, “Thật không thú vị!”
Tưởng Trạch Hàm nhất thời vui vẻ, nhìn em trai có bộ dáng kia rõ ràng là ghét bỏ cha mẹ tới làm xáo trộn, một chút rối rắm mới vừa rồi sau khi nhận được điện thoại của anh cũng lập tức tan thành mây khói. Đi qua ngồi xuống trên ghế sa lông, Tưởng Trạch Hàm liền đem Tưởng Trạch Thần thuận tay kéo lại gần, xoa xoa làm cái đầu tóc đen vốn cũng không hề gọn gàng kia càng thêm rối tung.
“Tết năm nay đại khái sẽ theo trình tự bình thường, Tiểu Thần có thích hay không?” Mỉm cười dịu dàng hỏi, Tưởng Trạch Hàm thả lỏng thân thể tựa vào trên ghế, ánh mắt có vài phần mờ mịt.
“…Không có gì thích hay không thích cả.” Tưởng Trạch Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hơi hơi nhíu mày, “Em nghe Lý Thiệu Minh kể những chuyện mà gia đình cần làm trong lễ tết, đơn giản chính là người một nhà vui chơi giải trí, vừa xem TV vừa tâm sự, sau đó đi chúc tết người thân, đám nhóc con của thân thích còn thực đáng ghét… Nghe liền nhàm chán muốn chết! Em cảm thấy đại khái là em cũng sẽ chẳng thích đi tới đâu cả.”
“Ừ, anh cũng vậy.” Tưởng Trạch Hàm gật gật đầu, tuy rằng cười, nhưng ngữ khí cùng ánh mắt đều có chút hờ hững, đại khái vẫn là không yên lòng, “Tuy rằng đối với những người đó tùy tiện có lệ thì tốt rồi, nhưng Tiểu Thần cũng không nên biểu hiện quá rõ ràng, nếu thích hợp thì nên nhiệt tình một chút, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ba ba dẫn em đi chúc tết sau khi em lớn mà…” Lời dặn dò bỗng đình chỉ, Tưởng Trạch Hàm biểu tình cương cứng một chút, lập tức rất nhanh khôi phục bình thường, cười nói, “Quên đi, tùy Tiểu Thần muốn làm như thế nào cũng được, vô luận như thế nào thì anh hai cũng sẽ không để Tiểu Thần chịu ủy khuất đâu.”
“Yeah! Em chỉ biết anh hai hiểu em nhất!” Tưởng Trạch Thần không chút do dự gật đầu, cười tươi như hoa, trong ánh mắt là đơn thuần nhu hòa — lựa chọn như không hiểu chuyện gì cả, nên cậu đã sớm quen tựa như đấy là bản năng rồi.
Tưởng Trạch Hàm kéo kéo khóe miệng, đem cái đầu đang ngước lên của em trai dúi vào cạnh cổ mình, để né tránh ánh mắt cơ hồ sắp đâm bị thương anh.
Từ khi biết được ngày về của vợ chồng Tưởng gia, cả nhà liền trở nên bận rộn, đồ tết nhiều vô kể được đủ mọi loại người lấy đủ mọi danh nghĩa đưa tới, Tưởng gia cũng được trang trí lại hoàn toàn, tràn ngập không khí tết âm lịch. Có điều, anh em Tưởng gia lại vẫn bình tĩnh như cũ, ngay cả tiến độ cuộc sống cũng đều không có thay đổi, thậm chí trong câu chuyện tán gẫu thường ngày cũng rất ít đề cập tới hai người sắp về, tựa hồ Tưởng gia sắp nghênh đón không phải là chính chủ của nó, mà là hai vị khách quý bình thường mà thôi.
Tưởng Trạch Thần không biết trong lòng Tưởng Trạch Hàm đối với việc vợ chồng Tưởng gia trở về đón tết có cảm giác gì, ít nhất trong lòng cậu cũng không hề bình tĩnh như cậu đang thể hiện ra bên ngoài — đó dù sao vẫn là cha mẹ cậu mà.
Tưởng Trạch Thần đối với cha của mình cũng không quá để ý, có lẽ người đàn ông này ở khi cậu còn bé từng chú ý tới cậu, nhưng mà đời trước vì cậu ương ngạnh nơi nơi gây rối cùng với Tưởng Trạch Hàm quá ưu tú được nhiều người chú ý, cha Tưởng khó có thể phân lực chú ý ra, cho nên đều đặt tất cả vào trên người Tưởng Trạch Hàm – người thừa kế tốt nhất. Tưởng Trạch Thần cảm thấy, cha Tưởng đại khái cũng cảm thấy chính mình thực có lỗi với mẹ của Tưởng Trạch Hàm, cho nên đem phần hối lỗi này đặt ở trên người đứa con lớn, trừ bỏ yêu cầu nghiêm khắc về học tập thì ông là ngàn y trăm thuận, chỉ tiếc Tưởng Trạch Hàm cũng cự tuyệt không yêu cầu hay đòi hỏi từ ông quá nhiều.
Trong trí nhớ của Tưởng Trạch Thần, cha Tưởng cùng Tưởng Trạch Hàm mỗi lần bắt đầu tranh chấp tám chín phần mười đều là bởi vì Tưởng Trạch Hàm che chở cậu em trai không chịu thua kém là cậu đây, có điều, sau mỗi lần tranh chấp đều là cha Tưởng phải thoái nhượng, Tưởng Trạch Hàm hầu như lấy được toàn thắng, mà Tưởng Trạch Thần được anh bảo hộ ở phía sau đương nhiên cũng lông tóc vô thương.
Trong mắt người bên ngoài, Tưởng gia quan hệ vẫn luôn là hòa hợp, cha Tưởng cùng Tưởng Trạch Hàm cha từ con hiếu, Tưởng Trạch Hàm cùng Tưởng Trạch Thần… Được rồi, giữa bọn họ đại khái chính là ‘Huynh hữu’, mà không tính là ‘Đệ cung’…
Thời điểm cuộc đời cậu xuống dốc, Tưởng Trạch Thần từng hoài nghi rằng có phải cha Tưởng cũng hiểu được dụng ý khi Tưởng Trạch Hàm cưng chiều dung túng cậu hay không, có phải cha Tưởng ngay lúc ban đầu đã quyết định buông bỏ cậu, nên mới tiếng sấm to tiếng mưa nhỏ mà tùy ý Tưởng Trạch Hàm che chở cậu — có điều những chuyện này nào còn ý nghĩa gì nữa, không phải sao.
Tưởng Trạch Thần cảm thấy, so sánh cách đối xử của cha Tưởng với Tưởng Trạch Hàm và của cha Tưởng với cậu thì cái trước đã hơn cái sau rất xa, chỉ tiếc cho dù cha Tưởng vẫn mưu cầu bù lại, lại không biết phương thức đền bù của mình không đúng — Tưởng Trạch Hàm muốn chính là có người nhà làm bạn với mình, mà không phải là giàu có về vật chất, dung túng về cuộc sống — mà tâm đã lạnh thì nào dễ dàng khôi phục lại lần nữa, đặc biệt là người mặt ngoài nhu hòa trong lòng lại vô cùng bướng bỉnh như Tưởng Trạch Hàm. Lấy hiểu biết của Tưởng Trạch Thần với anh trai mình, một khi anh đã thất vọng, đã vứt bỏ thì sẽ không bao giờ nhặt lên nữa.
—— Bởi vì tâm lạnh, cho nên sẽ không chờ đợi, bởi vì vứt bỏ cho nên sẽ không nhớ mong. Tưởng Trạch Hàm cho tới bây giờ đều biểu hiện là người nghe lời hiểu chuyện, cho tới bây giờ cũng không từng biểu hiện ra hành vi oán hận cha Tưởng dù là qua lời nói hay hành động, vì thế cha Tưởng liền cho là mình thành công mà sắm vai một vị cha hiền, một chút cũng không hề biết rằng trong mắt con trai mình, ông đã chẳng còn là gì cả.
—— Kỳ thực, có đôi khi suy nghĩ một chút, sinh ra đứa con trai lãnh huyết vô tình lại tinh thông tính kế như Tưởng Trạch Hàm, đại khái cũng là một loại trừng phạt với cha Tưởng đi? May mà đời trước cha Tưởng mất sớm, bằng không lấy thủ đoạn của Tưởng Trạch Hàm, có lẽ ở khi cha Tưởng tầm bốn mươi năm mươi tuổi sẽ bị chính con của mình đoạt hết quyền lực, tới lúc đó, sớm thành thói quen hô phong hoán vũ tung hoành thương trường, cha Tưởng còn không biết cảnh đêm thê lương như thế nào đâu!
Về phần mẹ của cậu, Tưởng Trạch Thần cũng không thể lãnh đạm đối đãi như với một người xa lạ giống cha Tưởng được.
Tưởng phu nhân mặc dù có dã tâm, nhưng lại không phải người phụ nữ thông minh, bằng không bà cũng sẽ không một lòng nhào vào trên người ông chồng thích trêu hoa ghẹo nguyệt của mình, để rồi không bồi dưỡng đứa con trai duy nhất, chặt đứt đường lui cho chính mình. Vì như thế, một khi bị cha Tưởng bỏ mặc, bà sẽ không còn bất cứ thứ gì để có thể xoay người, chỉ có thể tùy người xâm lược — đại khái, Tưởng phu nhân chưa từng nghĩ tới rằng ông chồng đang khỏe mạnh ngời ngời của mình sẽ đột nhiên chết đi như thế…
Tưởng Trạch Thần không hận mẹ, cũng không ghét bà, tuy rằng vì bà ánh mắt thiển cận ham vinh hoa phú quý nên đã đẩy cậu tới vực sâu, nhưng dù sao bà đối xử với cậu cũng coi như thật tình, mà trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, người cũng cậu tiến tiến lui lui cũng chỉ có mình bà — cho dù đó là bởi vì bọn họ bị trói trên cùng một chiếc thuyền, muốn tách ra cũng là không cách nào làm được. Tưởng Trạch Thần vẫn nguyện ý tin tưởng rằng mẹ là thật tâm vì cậu, cho dù trong đó còn trộn lẫn những mưu toan cá nhân, nhưng vẫn là thật lòng với cậu, bằng không, đời trước khi cậu còn sống cũng là vô cùng hỏng bét…
Trong cuộc đời mỗi người, có dã tâm cũng không phải là sai, muốn tranh cũng không có cái gì không đúng, nếu có cơ hội, mọi người đều hy vọng đi đến nơi cao, cho dù là nhị thế tổ ăn tàn phá hại như Tưởng Trạch Thần cũng đồng dạng. Chỉ tiếc mẹ con bọn họ không tự nhìn rõ được phân lượng của mình, không học được một vừa hai phải.
Đời trước, Tưởng Trạch Thần bị mẹ mình xúi bẩy đi tranh đi đoạt đến nỗi bỏ mình, mà kết cục của Tưởng phu nhân đại khái chính là được một khoản phí phụng dưỡng, sau đó bị Tưởng Trạch Hàm quyển cấm, an an tĩnh tĩnh mà dưỡng lão — dù sao Tưởng Trạch Hàm là kẻ cực có bản lĩnh mặt ngoài, anh sẽ không nguyện ý để cho mọi người biết rằng mình không dung nổi mẹ kế, ngược lại nhất định sẽ ‘lấy ơn báo oán’ mà sắp xếp thỏa đáng cho bà, cho nên Tưởng Trạch Thần cũng không lo lắng, chỉ cần mẹ của cậu học được cách an phận, nửa đời sau cũng sẽ không sống quá khổ cực.
Về phần đời này… Tưởng Trạch Thần không xác định được người mẹ từng nhận được cuộc sống vinh sủng dưới cái mác ‘Tưởng phu nhân’ có nguyện ý đi theo đứa con trai không thích tranh đoạt này bon chen trong giới giải trí, sống cuộc sống bình an từng ngày hay không — cậu không có cách nào để bà được ‘mẹ quý nhờ con’, mà danh hiệu ‘Tưởng phu nhân’ cũng sẽ rơi vào tay chị dâu của cậu, trên đầu vợ của Tưởng Trạch Hàm, sẽ cùng bà chẳng còn liên quan gì nữa.
Vừa nghĩ tới bản thân mình đại khái ngay sau khi cha Tưởng qua đời bị mẹ ở bên tai độc hại một hồi — có lẽ nếu cậu cự tuyệt, đại khái sẽ bị độc hại nhiều năm — đầu Tưởng Trạch Thần đều có chút lớn, có điều may mắn chuyện đó còn ở bốn năm sau…
Vợ chồng Tưởng gia trở lại B thị vào rạng sáng ngày 30, anh em Tưởng gia đương nhiên phải ra sân bay đón bọn họ.
Cùng Tưởng Trạch Hàm sóng vai ngồi ở ghế phía sau, Tưởng Trạch Thần nhìn anh trai mặt không đổi sắc chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, đại khái cũng đoán được anh giờ này cũng suy nghĩ giống như mình ngày thường, trong đầu ngàn hồi trăm chuyển đều vì một cái gọi là ‘Cha mẹ’, không khỏi có chút đồng cảm, nhịn không được đưa tay, móc lấy cái ngón út của Tưởng Trạch Hàm đặt trên ghế xe.
Tưởng Trạch Hàm hoàn hồn, thấy em trai đang nhìn mình, trong đôi mắt cũng đồng dạng chứa đầy phức tạp. Nhoẻn miệng cười, đưa tay ôm Tưởng Trạch Thần, làm cho cậu tựa vào vai mình, hai anh em dựa sát vào nhau, rõ ràng là ở trên đường nghênh đón cha mẹ, trên đường đi tới cảnh một nhà đoàn viên, lại mờ hồ như bị vứt bỏ, chỉ có thể hấp thu nhiệt độ cơ thể lẫn nhau mới đủ sức vượt qua mùa đông lạnh lẽo này.
Sân bay B thị, Tưởng Trạch Thần đã đi tới không biết bao nhiêu lần, có thể nói là ngựa quen đường cũ. Vừa dừng xe anh em Tưởng gia đã được thư ký của cha Tưởng dẫn tới cửa hải quan thích hợp để đón người, một bên nhàm chán mà nhìn màn ảnh xem chuyến bay số mấy đã hạ cánh, một bên yên lặng đợi thân ảnh vợ chồng Tưởng gia đi ra từ cửa hải quan.
Tưởng Trạch Hàm cùng Tưởng Trạch Thần đều không chủ động mở miệng nói chuyện, ngược lại là vị thư ký kia cứ luôn luôn tạo bầu không khí sôi nổi để nhằm trò chuyện với bọn họ, có điều sau đó lại có mấy vị quản lý nhân viên ở công ty chủ quản của cha Tưởng tới nghênh đón, thư ký tính tình khôn khéo biết đưa đẩy cũng phát giác hai vị thiếu gia không có tâm tư nói chuyện, nên dời đi mục tiêu. Mấy người trưởng thành xung quanh nói nói cười cười, đối cha Tưởng miệng đầy tán dương, mà anh em Tưởng gia lại vẫn như cũ trầm mặc, chẳng qua tay họ vẫn đan ngón vào nhau, từ trên xe mãi cho đến cửa hải quan đều không có buông ra.
Khi trên màn ảnh rốt cuộc cũng hiển thị số máy bay mà hai vợ chồng Tưởng gia đi, Tưởng Trạch Thần rõ ràng cảm giác được Tưởng Trạch Hàm nắm tay mình càng thêm chặt.
Tưởng Trạch Thần nghiêng đầu nhìn về phía anh hai, cũng vừa lúc đối diện với ánh mắt nhìn sang của anh, sau đó, Tưởng Trạch Hàm cúi người, tiến đến bên tai cậu nhẹ giọng nói, “Cho dù ba ba cùng… mụ mụ đã trở lại, Tiểu Thần cũng không được chạy theo bọn họ, không để ý tới anh hai nha!”
“Dạ, sẽ không đâu!” Tưởng Trạch Thần gật gật đầu, ngữ khí kiên quyết.
Tưởng Trạch Hàm tựa hồ cuối cùng cũng yên tâm, khóe miệng vẫn mím chặt nhẹ nhàng cong cong, khiến khuôn mặt càng thêm nhu hòa.
Đây là lần thứ bảy Tưởng Trạch Thần cùng trải qua Tết nguyên đán với Tưởng Trạch Hàm sau khi cậu trọng sinh, hai anh em sớm đã quen với việc tết nhất cũng chẳng có gì đặc biệt, có đôi khi sẽ cùng đi ra ngoài du lịch, vui vui vẻ vẻ mà chơi một hồi để hòa tan cảm giác cô tịch khi năm mới bắt đầu.
—— Lúc ban đầu, đây là đề nghị của Tưởng Trạch Hàm, Tưởng Trạch Thần từ chối cho ý kiến, sau đó Tưởng Trạch Thần cũng từ từ cảm thấy được việc đi ra ngoài du lịch khi tất cả mọi người đều đang đón tết cũng là một chuyện không tồi chút nào, sau này cũng từ từ hình thành thói quen. Tuy rằng mấy ngày Tết thời tiết cũng có điểm giá rét, nhưng khu du lịch lúc ấy lại trống trống vắng vắng, hoàn toàn không còn ‘cảnh trí’ người người chen chúc nhau như trong ‘kỳ hoàng kim’, có thể tùy ý giống như là mình đã bao hết mọi thứ xung quanh, cũng là một loại cảm giác khác lạ.
Tết năm nay, hai anh em như cũ chuẩn bị đi ra ngoài ngoài du lịch, kết quả không nghĩ tới vừa mới đặt phòng xong xuôi đã bị cú điện thoại đột ngột của vợ chồng Tưởng gia làm hỏng.
“Tiểu Thần, ba ba nói tết năm nay sẽ trở về.” Cúp điện thoại, Tưởng Trạch Hàm quay đầu nhìn về phía Tưởng Trạch Thần đang tựa trên ghế sa lông, giọng nói thực bình thản, nhìn không ra hỉ nộ.
Tưởng Trạch Thần sửng sốt một chút, hai mắt mở lớn, lập tức đem sách du lịch cầm trong tay ném ra ngoài, ôm đầu ở trên ghế sa lông lăn hai vòng, ai thán, “Thật không thú vị!”
Tưởng Trạch Hàm nhất thời vui vẻ, nhìn em trai có bộ dáng kia rõ ràng là ghét bỏ cha mẹ tới làm xáo trộn, một chút rối rắm mới vừa rồi sau khi nhận được điện thoại của anh cũng lập tức tan thành mây khói. Đi qua ngồi xuống trên ghế sa lông, Tưởng Trạch Hàm liền đem Tưởng Trạch Thần thuận tay kéo lại gần, xoa xoa làm cái đầu tóc đen vốn cũng không hề gọn gàng kia càng thêm rối tung.
“Tết năm nay đại khái sẽ theo trình tự bình thường, Tiểu Thần có thích hay không?” Mỉm cười dịu dàng hỏi, Tưởng Trạch Hàm thả lỏng thân thể tựa vào trên ghế, ánh mắt có vài phần mờ mịt.
“…Không có gì thích hay không thích cả.” Tưởng Trạch Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hơi hơi nhíu mày, “Em nghe Lý Thiệu Minh kể những chuyện mà gia đình cần làm trong lễ tết, đơn giản chính là người một nhà vui chơi giải trí, vừa xem TV vừa tâm sự, sau đó đi chúc tết người thân, đám nhóc con của thân thích còn thực đáng ghét… Nghe liền nhàm chán muốn chết! Em cảm thấy đại khái là em cũng sẽ chẳng thích đi tới đâu cả.”
“Ừ, anh cũng vậy.” Tưởng Trạch Hàm gật gật đầu, tuy rằng cười, nhưng ngữ khí cùng ánh mắt đều có chút hờ hững, đại khái vẫn là không yên lòng, “Tuy rằng đối với những người đó tùy tiện có lệ thì tốt rồi, nhưng Tiểu Thần cũng không nên biểu hiện quá rõ ràng, nếu thích hợp thì nên nhiệt tình một chút, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ba ba dẫn em đi chúc tết sau khi em lớn mà…” Lời dặn dò bỗng đình chỉ, Tưởng Trạch Hàm biểu tình cương cứng một chút, lập tức rất nhanh khôi phục bình thường, cười nói, “Quên đi, tùy Tiểu Thần muốn làm như thế nào cũng được, vô luận như thế nào thì anh hai cũng sẽ không để Tiểu Thần chịu ủy khuất đâu.”
“Yeah! Em chỉ biết anh hai hiểu em nhất!” Tưởng Trạch Thần không chút do dự gật đầu, cười tươi như hoa, trong ánh mắt là đơn thuần nhu hòa — lựa chọn như không hiểu chuyện gì cả, nên cậu đã sớm quen tựa như đấy là bản năng rồi.
Tưởng Trạch Hàm kéo kéo khóe miệng, đem cái đầu đang ngước lên của em trai dúi vào cạnh cổ mình, để né tránh ánh mắt cơ hồ sắp đâm bị thương anh.
Từ khi biết được ngày về của vợ chồng Tưởng gia, cả nhà liền trở nên bận rộn, đồ tết nhiều vô kể được đủ mọi loại người lấy đủ mọi danh nghĩa đưa tới, Tưởng gia cũng được trang trí lại hoàn toàn, tràn ngập không khí tết âm lịch. Có điều, anh em Tưởng gia lại vẫn bình tĩnh như cũ, ngay cả tiến độ cuộc sống cũng đều không có thay đổi, thậm chí trong câu chuyện tán gẫu thường ngày cũng rất ít đề cập tới hai người sắp về, tựa hồ Tưởng gia sắp nghênh đón không phải là chính chủ của nó, mà là hai vị khách quý bình thường mà thôi.
Tưởng Trạch Thần không biết trong lòng Tưởng Trạch Hàm đối với việc vợ chồng Tưởng gia trở về đón tết có cảm giác gì, ít nhất trong lòng cậu cũng không hề bình tĩnh như cậu đang thể hiện ra bên ngoài — đó dù sao vẫn là cha mẹ cậu mà.
Tưởng Trạch Thần đối với cha của mình cũng không quá để ý, có lẽ người đàn ông này ở khi cậu còn bé từng chú ý tới cậu, nhưng mà đời trước vì cậu ương ngạnh nơi nơi gây rối cùng với Tưởng Trạch Hàm quá ưu tú được nhiều người chú ý, cha Tưởng khó có thể phân lực chú ý ra, cho nên đều đặt tất cả vào trên người Tưởng Trạch Hàm – người thừa kế tốt nhất. Tưởng Trạch Thần cảm thấy, cha Tưởng đại khái cũng cảm thấy chính mình thực có lỗi với mẹ của Tưởng Trạch Hàm, cho nên đem phần hối lỗi này đặt ở trên người đứa con lớn, trừ bỏ yêu cầu nghiêm khắc về học tập thì ông là ngàn y trăm thuận, chỉ tiếc Tưởng Trạch Hàm cũng cự tuyệt không yêu cầu hay đòi hỏi từ ông quá nhiều.
Trong trí nhớ của Tưởng Trạch Thần, cha Tưởng cùng Tưởng Trạch Hàm mỗi lần bắt đầu tranh chấp tám chín phần mười đều là bởi vì Tưởng Trạch Hàm che chở cậu em trai không chịu thua kém là cậu đây, có điều, sau mỗi lần tranh chấp đều là cha Tưởng phải thoái nhượng, Tưởng Trạch Hàm hầu như lấy được toàn thắng, mà Tưởng Trạch Thần được anh bảo hộ ở phía sau đương nhiên cũng lông tóc vô thương.
Trong mắt người bên ngoài, Tưởng gia quan hệ vẫn luôn là hòa hợp, cha Tưởng cùng Tưởng Trạch Hàm cha từ con hiếu, Tưởng Trạch Hàm cùng Tưởng Trạch Thần… Được rồi, giữa bọn họ đại khái chính là ‘Huynh hữu’, mà không tính là ‘Đệ cung’…
Thời điểm cuộc đời cậu xuống dốc, Tưởng Trạch Thần từng hoài nghi rằng có phải cha Tưởng cũng hiểu được dụng ý khi Tưởng Trạch Hàm cưng chiều dung túng cậu hay không, có phải cha Tưởng ngay lúc ban đầu đã quyết định buông bỏ cậu, nên mới tiếng sấm to tiếng mưa nhỏ mà tùy ý Tưởng Trạch Hàm che chở cậu — có điều những chuyện này nào còn ý nghĩa gì nữa, không phải sao.
Tưởng Trạch Thần cảm thấy, so sánh cách đối xử của cha Tưởng với Tưởng Trạch Hàm và của cha Tưởng với cậu thì cái trước đã hơn cái sau rất xa, chỉ tiếc cho dù cha Tưởng vẫn mưu cầu bù lại, lại không biết phương thức đền bù của mình không đúng — Tưởng Trạch Hàm muốn chính là có người nhà làm bạn với mình, mà không phải là giàu có về vật chất, dung túng về cuộc sống — mà tâm đã lạnh thì nào dễ dàng khôi phục lại lần nữa, đặc biệt là người mặt ngoài nhu hòa trong lòng lại vô cùng bướng bỉnh như Tưởng Trạch Hàm. Lấy hiểu biết của Tưởng Trạch Thần với anh trai mình, một khi anh đã thất vọng, đã vứt bỏ thì sẽ không bao giờ nhặt lên nữa.
—— Bởi vì tâm lạnh, cho nên sẽ không chờ đợi, bởi vì vứt bỏ cho nên sẽ không nhớ mong. Tưởng Trạch Hàm cho tới bây giờ đều biểu hiện là người nghe lời hiểu chuyện, cho tới bây giờ cũng không từng biểu hiện ra hành vi oán hận cha Tưởng dù là qua lời nói hay hành động, vì thế cha Tưởng liền cho là mình thành công mà sắm vai một vị cha hiền, một chút cũng không hề biết rằng trong mắt con trai mình, ông đã chẳng còn là gì cả.
—— Kỳ thực, có đôi khi suy nghĩ một chút, sinh ra đứa con trai lãnh huyết vô tình lại tinh thông tính kế như Tưởng Trạch Hàm, đại khái cũng là một loại trừng phạt với cha Tưởng đi? May mà đời trước cha Tưởng mất sớm, bằng không lấy thủ đoạn của Tưởng Trạch Hàm, có lẽ ở khi cha Tưởng tầm bốn mươi năm mươi tuổi sẽ bị chính con của mình đoạt hết quyền lực, tới lúc đó, sớm thành thói quen hô phong hoán vũ tung hoành thương trường, cha Tưởng còn không biết cảnh đêm thê lương như thế nào đâu!
Về phần mẹ của cậu, Tưởng Trạch Thần cũng không thể lãnh đạm đối đãi như với một người xa lạ giống cha Tưởng được.
Tưởng phu nhân mặc dù có dã tâm, nhưng lại không phải người phụ nữ thông minh, bằng không bà cũng sẽ không một lòng nhào vào trên người ông chồng thích trêu hoa ghẹo nguyệt của mình, để rồi không bồi dưỡng đứa con trai duy nhất, chặt đứt đường lui cho chính mình. Vì như thế, một khi bị cha Tưởng bỏ mặc, bà sẽ không còn bất cứ thứ gì để có thể xoay người, chỉ có thể tùy người xâm lược — đại khái, Tưởng phu nhân chưa từng nghĩ tới rằng ông chồng đang khỏe mạnh ngời ngời của mình sẽ đột nhiên chết đi như thế…
Tưởng Trạch Thần không hận mẹ, cũng không ghét bà, tuy rằng vì bà ánh mắt thiển cận ham vinh hoa phú quý nên đã đẩy cậu tới vực sâu, nhưng dù sao bà đối xử với cậu cũng coi như thật tình, mà trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, người cũng cậu tiến tiến lui lui cũng chỉ có mình bà — cho dù đó là bởi vì bọn họ bị trói trên cùng một chiếc thuyền, muốn tách ra cũng là không cách nào làm được. Tưởng Trạch Thần vẫn nguyện ý tin tưởng rằng mẹ là thật tâm vì cậu, cho dù trong đó còn trộn lẫn những mưu toan cá nhân, nhưng vẫn là thật lòng với cậu, bằng không, đời trước khi cậu còn sống cũng là vô cùng hỏng bét…
Trong cuộc đời mỗi người, có dã tâm cũng không phải là sai, muốn tranh cũng không có cái gì không đúng, nếu có cơ hội, mọi người đều hy vọng đi đến nơi cao, cho dù là nhị thế tổ ăn tàn phá hại như Tưởng Trạch Thần cũng đồng dạng. Chỉ tiếc mẹ con bọn họ không tự nhìn rõ được phân lượng của mình, không học được một vừa hai phải.
Đời trước, Tưởng Trạch Thần bị mẹ mình xúi bẩy đi tranh đi đoạt đến nỗi bỏ mình, mà kết cục của Tưởng phu nhân đại khái chính là được một khoản phí phụng dưỡng, sau đó bị Tưởng Trạch Hàm quyển cấm, an an tĩnh tĩnh mà dưỡng lão — dù sao Tưởng Trạch Hàm là kẻ cực có bản lĩnh mặt ngoài, anh sẽ không nguyện ý để cho mọi người biết rằng mình không dung nổi mẹ kế, ngược lại nhất định sẽ ‘lấy ơn báo oán’ mà sắp xếp thỏa đáng cho bà, cho nên Tưởng Trạch Thần cũng không lo lắng, chỉ cần mẹ của cậu học được cách an phận, nửa đời sau cũng sẽ không sống quá khổ cực.
Về phần đời này… Tưởng Trạch Thần không xác định được người mẹ từng nhận được cuộc sống vinh sủng dưới cái mác ‘Tưởng phu nhân’ có nguyện ý đi theo đứa con trai không thích tranh đoạt này bon chen trong giới giải trí, sống cuộc sống bình an từng ngày hay không — cậu không có cách nào để bà được ‘mẹ quý nhờ con’, mà danh hiệu ‘Tưởng phu nhân’ cũng sẽ rơi vào tay chị dâu của cậu, trên đầu vợ của Tưởng Trạch Hàm, sẽ cùng bà chẳng còn liên quan gì nữa.
Vừa nghĩ tới bản thân mình đại khái ngay sau khi cha Tưởng qua đời bị mẹ ở bên tai độc hại một hồi — có lẽ nếu cậu cự tuyệt, đại khái sẽ bị độc hại nhiều năm — đầu Tưởng Trạch Thần đều có chút lớn, có điều may mắn chuyện đó còn ở bốn năm sau…
Vợ chồng Tưởng gia trở lại B thị vào rạng sáng ngày 30, anh em Tưởng gia đương nhiên phải ra sân bay đón bọn họ.
Cùng Tưởng Trạch Hàm sóng vai ngồi ở ghế phía sau, Tưởng Trạch Thần nhìn anh trai mặt không đổi sắc chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, đại khái cũng đoán được anh giờ này cũng suy nghĩ giống như mình ngày thường, trong đầu ngàn hồi trăm chuyển đều vì một cái gọi là ‘Cha mẹ’, không khỏi có chút đồng cảm, nhịn không được đưa tay, móc lấy cái ngón út của Tưởng Trạch Hàm đặt trên ghế xe.
Tưởng Trạch Hàm hoàn hồn, thấy em trai đang nhìn mình, trong đôi mắt cũng đồng dạng chứa đầy phức tạp. Nhoẻn miệng cười, đưa tay ôm Tưởng Trạch Thần, làm cho cậu tựa vào vai mình, hai anh em dựa sát vào nhau, rõ ràng là ở trên đường nghênh đón cha mẹ, trên đường đi tới cảnh một nhà đoàn viên, lại mờ hồ như bị vứt bỏ, chỉ có thể hấp thu nhiệt độ cơ thể lẫn nhau mới đủ sức vượt qua mùa đông lạnh lẽo này.
Sân bay B thị, Tưởng Trạch Thần đã đi tới không biết bao nhiêu lần, có thể nói là ngựa quen đường cũ. Vừa dừng xe anh em Tưởng gia đã được thư ký của cha Tưởng dẫn tới cửa hải quan thích hợp để đón người, một bên nhàm chán mà nhìn màn ảnh xem chuyến bay số mấy đã hạ cánh, một bên yên lặng đợi thân ảnh vợ chồng Tưởng gia đi ra từ cửa hải quan.
Tưởng Trạch Hàm cùng Tưởng Trạch Thần đều không chủ động mở miệng nói chuyện, ngược lại là vị thư ký kia cứ luôn luôn tạo bầu không khí sôi nổi để nhằm trò chuyện với bọn họ, có điều sau đó lại có mấy vị quản lý nhân viên ở công ty chủ quản của cha Tưởng tới nghênh đón, thư ký tính tình khôn khéo biết đưa đẩy cũng phát giác hai vị thiếu gia không có tâm tư nói chuyện, nên dời đi mục tiêu. Mấy người trưởng thành xung quanh nói nói cười cười, đối cha Tưởng miệng đầy tán dương, mà anh em Tưởng gia lại vẫn như cũ trầm mặc, chẳng qua tay họ vẫn đan ngón vào nhau, từ trên xe mãi cho đến cửa hải quan đều không có buông ra.
Khi trên màn ảnh rốt cuộc cũng hiển thị số máy bay mà hai vợ chồng Tưởng gia đi, Tưởng Trạch Thần rõ ràng cảm giác được Tưởng Trạch Hàm nắm tay mình càng thêm chặt.
Tưởng Trạch Thần nghiêng đầu nhìn về phía anh hai, cũng vừa lúc đối diện với ánh mắt nhìn sang của anh, sau đó, Tưởng Trạch Hàm cúi người, tiến đến bên tai cậu nhẹ giọng nói, “Cho dù ba ba cùng… mụ mụ đã trở lại, Tiểu Thần cũng không được chạy theo bọn họ, không để ý tới anh hai nha!”
“Dạ, sẽ không đâu!” Tưởng Trạch Thần gật gật đầu, ngữ khí kiên quyết.
Tưởng Trạch Hàm tựa hồ cuối cùng cũng yên tâm, khóe miệng vẫn mím chặt nhẹ nhàng cong cong, khiến khuôn mặt càng thêm nhu hòa.