Lưỡi dao sắc bén cắt đứt dây cột Lăng Vân, khiêng y lên vai… phải nói tuy Thẩm Lăng Vân nặng khoảng trăm cân, trong số nam tử cũng coi như gầy, nhưng dù sao vẫn nặng hơn tiểu cô nương một chút… chỉ là đại hán vạm vỡ này tựa hồ sức lực không tồi, cười ha ha đi vào trong, căn bản không chú ý tới chút sai lệch này.
“Ưm ưm… ưm ưm…”
Thẩm Lăng Vân chỉ đành giả khóc, phải giả cho giống tiếng tiểu nữ hài bị dọa mà khóc thút thít, nếu y không có chút phản ứng nào thì cũng không tránh khỏi quá mức giả tạo rồi đi! Nhưng nếu mà la lên “Đừng… buông ta ra” gì đó, dù giọng nói có dễ nghe cỡ nào thì cũng dễ dàng nhận ra là nam nhân, Thẩm Lăng Vân giả vờ nhẹ thút thít trên vai tên này cũng đã nổi đầy da gà rồi.
Tên thủ lĩnh vác Lăng Vân bất kể chính đường sương phòng gì, vừa vào cửa đã nhắm vào đại môn gần nhất, nam nhân cấp thiết vác Lăng Vân đi vào… Triển Phi Dương trốn sau lưng hắn, ánh mắt đã đỏ như thỏ!
Nhưng phải đợi!
Phải đợi sau khi tất cả thổ phỉ sau lưng kẻ đó vào viện rồi… sau đó cửa viện đóng lại, thì có thể động thủ! Thật ra chỗ Thẩm Lăng Vân không có gì phải lo lắng, dây thừng trói hai tay y và dây thừng cột y lên trụ là hai sợi cắt rời… hiện tại nút buộc còn chưa giải khai trên người y rất lỏng, tên thủ lĩnh ôm vào phòng, cửa vừa đóng, Thẩm Lăng Vân sẽ lập tức cởi trói rồi muốn xử tên kia sao thì xử!
Nhưng quan tâm tắc loạn, Triển Phi Dương vẫn không yên tâm!
Tên thổ phỉ cuối cùng vào viện, hắn và Hồng Ngọc trốn phía sau cánh cửa đóng cửa lại, âm thanh đánh giết lập tức vang vọng cả viện… chẳng qua tên thủ lĩnh kia lười quay đầu, hắn trước đó đã lường trước được tình huống này, Hoắc gia kháng cự lâu như thế, sẽ dễ dàng mở rộng cửa, đầu hàng triệt để như thế, ắt có trá… nhưng đám thảo dân này cũng quá xem thường họ, cho dù trong viện có mai phục thì sao? Chỉ cần đã vào, thì việc gì cũng dễ dàng! Đám thủ hạ của hắn giải quyết mấy tên hộ viện còn không phải là chuyện nhỏ sao?
Cho nên hắn cũng không quản, để những người sau lưng đánh… cấp tốc vác mỹ nhân trên vai đi thẳng vào phòng, ven đường còn có mấy tên hộ vệ, thủ lĩnh này cũng có chút bản lĩnh, gần như một chưởng bay một người, tuy không đánh chết, nhưng cũng khiến cho mấy hộ viện đó không đứng dậy nổi nữa…
Vào phòng rồi, cửa cũng không thèm đóng lại đã ném mỹ nhân lên giường, bắt đầu cười *** tà, ngang nhiên thoát quần!
Tuy biết rõ Thẩm Lăng Vân đối phó với một tên thổ phỉ không có vấn đề gì, nhưng Triển Phi Dương vẫn hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt ái nhân__ “Hồng Ngọc, nơi này giao cho ngươi.”
“Vâng__”
Nói là tiếng hô chém giết vang lên, nhưng thật ra dẫn đầu chỉ có Triển Phi Dương và Hồng Ngọc… Hồng Ngọc đánh cũng không nguy hiểm gì, chỉ có hơi mệt… bốn mươi mấy thổ phỉ đều chen chúc ở tiền viện, tiền viện vốn rộng rãi, chen tới mức nước chảy không lọt, hơn nữa những kẻ này đều có chút thân thủ, trên trên dưới dưới trước trước sau sau… cảm giác này y như kiến cắn bọ ngựa…
Tuy Triển Phi Dương nói muốn đi xem Lăng Vân thử, nhưng rõ ràng hắn cũng bị quấn chặt, bực bội toàn lực tung ra, “binh” một tiếng… những người vây công hắn liền bị chấn bay, nhưng mà mấy tên thổ phỉ này lại như gián đập không chết, không bao lâu lại bịt miệng vết thương đứng lên… Hồng Ngọc lúc này cũng bắt đầu tấn công diện tích rộng, rất nhanh đã khống chế thế cục, mà cùng lúc này, Triển Phi Dương cũng đã xông thẳng vào phòng…
Ai ngờ Thẩm Lăng Vân đối phó một thổ phỉ nho nhỏ, thế nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn__ chỉ nghe một tiếng ‘rầm’, biết đại môn đã đóng, còn lại thì chính là đóng cửa đánh chó!
Thẩm Lăng Vân nhân lúc tên *** tặc cởi quần đã tung một cước, nhắm thẳng phần dưới đối phương… nhưng không ngờ váy của nữ nhân vạt dưới quá chặt, đá một cước lại bị vạt kẹp lại, căn bản không đá tới đối phương… trước đó hai chân Thẩm Lăng Vân giấu trong váy luôn gập lại, đột nhiên tung cước như thế tên thổ phỉ đương nhiên cũng nhìn ra dấu hiệu… “X! Là nam tới lừa lão tử!”
Lập tức rút đao tấn công Thẩm Lăng Vân, Thẩm Lăng Vân ban đầu cũng không hoảng, hai tay cột sau lưng bắt đầu tháo nút buột, nhưng lúc này mới giật mình__ nút buộc này từ khi nào đã thành nút chết rồi!
Khi lưỡi đao sắp chém xuống đầu Thẩm Lăng Vân, Triển Phi Dương đến, vừa định tung chưởng cứu người, lại không ngờ__ “Triển đại hiệp… ta sợ quá… Triển đại hiệp… cứu ta với, Triển đại hiệp…”
Trong hoảng loạn, tiếng kêu của Hoắc Vũ Phương đột nhiên vang lên, thiếu nữ chạy nhanh về phía hắn, sau lưng còn có hai tên thổ phỉ… đáng chết, nữ nhân này không ở phía sau chờ đợi, chạy ra đây làm gì?
Triển Phi Dương theo bản năng thất thần một chút, đùa à, giữa Lăng Vân và Hoắc Vũ Phương còn cần phải chọn lựa sao? Đương nhiên là cứu Lăng Vân trước… nhưng chỉ một thoáng thất thần đó, tên thủ lĩnh đã vung đao hạ xuống… một tiếng ‘keng’!
Thẩm Lăng Vân lật người, lăn ra khỏi chỗ vừa rồi, nhưng tình thế một chút cũng không lạc quan__ hai chân bị đầm quấn chặt, không thể công kích… tay thì lại bị buộc ra sau lưng…
Y cũng thử dùng nội lực muốn chấn đối phương ra, nhưng thực lực tên này không yếu, chỉ bị chấn ra một chút đã lao tới nữa, Thẩm Lăng Vân cấp bách chỉ đành nhảy bật lên__ hai chân đồng thời đạp lên mặt đối phương, tên thủ lĩnh bị cú bất ngờ này đánh ngất, nhưng Thẩm Lăng Vân cũng không tốt tới đâu, ngã xuống đất thật mạnh, lại còn ngã đúng ngay vết thương sau lưng!
“Lăng Vân!”
Khi Triển Phi Dương xông vào, trận đấu này đã kết thúc rồi… người yêu ngã dưới đất nhíu chặt mày, ánh mắt nam nhân nhìn tên thủ lĩnh kia rõ ràng là muốn giết người!
“Ưm… Phi Dương… đừng làm loạn! Người đã bị chế trụ rồi, giao cho Hồng Ngọc đi, đây là cơ hội tốt trả sự trong sạch cho giáo ngươi!”
Hồng Ngọc nghe tiếng chạy tới, ánh mắt hàm ý sâu sa đảo qua người Thẩm Lăng Vân, những kẻ bị cột chặt bên ngoài được giao cho hộ viện trông coi, bên trong còn một tên cuối cùng này… Hồng Ngọc nhanh chóng cột người lại, trận này coi như đã đại thắng…
“Giáo… à không, Phi Dương, mang Lăng Vân đi nghỉ ngơi đi, xem thử vết thương sau lưng có nghiêm trọng không? Nơi này giao lại cho ta đi!” Xém chút lại quên, kích động lên là xém nữa đả kêu ‘giáo chủ đại nhân’, nhưng Thẩm Lăng Vân này… không giống như trong tưởng tượng của nàng lắm, có lẽ nên nói… dũng cảm hơn, nghĩ cho lão bách tính hơn… không chỉ là hoa cao quý trong truyền thuyết nữa…
Đương nhiên, vết thương của Thẩm Lăng Vân, chỉ là vừa nãy đạp lên mặt đối phương rồi ngã đập lưng xuống đất thôi… tuy lúc đó đau tới mắt đỏ lên, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì cũng không có gì nghiêm trọng…
Đêm đó, Hồng Ngọc thông qua thẩm vấn đã nghe được lời thú tội kinh người__ những tên thổ phỉ thân thủ cũng tạm được này lại là đệ tử danh môn chính phái đã suy vi nằm cách đây mấy trăm dặm, vì lão bang chủ qua đời, tân bang chủ không có bản lĩnh, bang phái suy tàn, cơm áo không còn, cho nên cùng đường làm ác, lại còn câu kết với cẩu quan…
Thẩm Lăng Vân bị kết quả này chọc tức ngứa răng… chuyện vì miếng cơm mà đi làm việc xấu, y không phải không thể lý giải, một trăm lẻ tám hảo hán Lương Sơn trong tiểu thuyết không phải cũng vậy sao? Nhưng đám người này lại vào nhà cướp cửa, còn sát hại mạng người, cấu kết với cẩu quan, hại cô nương nhà lành… quả thật là vạn ác không từ, còn gọi là danh môn chính phái được sao!
Nhưng có tức cũng phải đè nén lại, người đã bắt ở đây, Hồng ngọc đã gọi người từ tổng đàn tới, đương nhiên lần này trong thư nàng đã nhắc nhở tạm thời che giấu thân phận, vì nàng bắt đầu tin tưởng sau khi Thẩm Lăng Vân làm xong chuyện, sẽ trả trong sạch cho họ… còn về Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương, vốn định giữa đêm lén lút hành động, nhưng Thẩm Lăng Vân không đồng ý, cảm thấy vẫn nên nói rõ cho Hoắc lão gia về vấn đề Hoắc tiểu thư__ Phi Dương sẽ không lấy nàng, lúc đó không phải là hôn, là vì cứu người!
Nói rõ vẫn tốt hơn, cô nương cổ đại, danh tiết rất quan trọng, chứ giờ mà bỏ đi như vậy, bọn họ sẽ cho rằng Triển Phi Dương làm loạn bỏ chạy, làm lỡ đời cô nương người ta… đối với ai cũng không tốt!
Cho nên sau khi ăn cơm tối không lâu, Triển Phi Dương đã đi tìm Hoắc lão gia nói chuyện, Thẩm Lăng Vân tự nằm lên giường, sau lưng vẫn còn ẩn ẩn đau.
Hoắc Vũ Phương lúc này lại tới gõ cửa__ “Thẩm đại ca__”
Gõ hai cái, không mời tự vào.
“Ừm, Hoắc tiểu thư, Phi Dương không có ở đây.”
Thẩm Lăng Vân lần này lười xuống giường, chỉ lịch sự nói với nàng Triển Phi Dương không ở đây, hàm ý tự nhiên là ngươi có thể về rồi!
Nhưng không ngờ Hoắc Vũ phương lại cười__
“Thẩm đại ca, ta biết Triển đại hiệp không có ở đây, ta tới là tìm ngươi… ban ngày ngươi bị thương, ta lấy chút cao xóa thâm tổ truyền trong nhà…”
Nói rồi đi tới trước giường, lấy từ trong tay áo ra… nhưng thứ đó tuyệt đối không phải là dược cao! Chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe ánh sáng, Thẩm Lăng Vân liền tránh… cái búa dùng để đóng giày nữ nhân hung hăng đập vào bụng y!
“Hoắc Vũ Phương ngươi…”
Hoắc Vũ Phương này không nói gì nữa, nâng tay đập tiếp, chỉ đáng tiếc, lần đầu tiên không cẩn thận để nàng đắc thủ là vì Thẩm Lăng Vân không ngờ một thiếu nữ tay trói gà không chặt lại có tâm tư ác độc như thế, nếu lần thứ hai còn để nàng đắc thủ, thì y không phải là Thẩm Lăng Vân nữa!
Bịch một tiếng, Hoắc Vũ Phương bị Thẩm Lăng Vân đánh bay ra, ngã lên rương cạnh đó… đương nhiên, Thẩm Lăng Vân đã hạ thủ lưu tình, chỉ muốn kéo khoảng cách ra cho an toàn, nếu không nữ nhân này làm sao còn đứng lên nổi nữa?
Nhìn Hoắc Vũ Phương cố sức chống rương đứng lên, Thẩm Lăng Vân dần lạnh mắt__ “Ban ngày người thắt nút chết lên lên dây thừng của ta… là ngươi đi? Hoắc tiểu thư, Thẩm Lăng Vân ta đang cứu ngươi, ta rốt cuộc đã đắc tội ngươi chỗ nào?!”
Thật ra y đã đoán được, lúc cột dây thừng cho y, sau lưng trừ hạ nhân trong nhà, còn có Hoắc Vũ Phương! Y chỉ là cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao sắp ly khai, một hài tử tùy tính mà thôi, y không muốn tính toán nhiều, không ngờ được Hoắc tiểu thư không biết trời cao đất dày này lại được nước lấn tới!
“Đúng, là ta! Người thắt nút chết cho ngươi là ta! Khi thổ phỉ đó sắp chém chết ngươi, người nhiễu loạn Triển đại hiệp cứu ngươi cũng là ta… ta vốn muốn để ngươi chết vì việc công! Thật không ngờ mạng ngươi lớn như thế… hừ, đắc tội ta? Ngươi không đắc tội ta! Nhưng ngươi là hòn đá ngáng chân ta theo đuổi tình yêu! Đừng cho là ta nhỏ tuổi không nhìn ra được, người Triển đại hiệp thích là ngươi đúng không? Thật buồn nôn, rõ ràng là nam… chỉ cần không còn ngươi nữa, Triển đại hiệp mới sẽ nhìn ta… ta mới có cơ hội làm thê tử của Triển đại hiệp…”
Nhìn thiếu nữ gào thép, Thẩm Lăng Vân thật sự lạnh tâm… y làm nhiều như thế, chưa từng nghĩ sẽ được hồi đáp, nhưng cũng không ngờ sẽ biến thành như thế.
“Hừ! Nếu ta chết rồi… Phi Dương sẽ giết ngươi, chứ không phải nhìn ngươi!”
Thẩm Lăng Vân vốn không muốn tính toán với tiểu hài tử, che vết thương trên bụng, tuy không nghiêm trọng, nhưng giữa ngón tay đã có vết máu…
Y vẫn không muốn tính toán, nhưng lần này thật sự tức giận rồi!
Không ngờ Hoắc Vũ Phương đứng dậy xong lại căm hận nhìn y__ “Đúng vậy, ta không đánh lại ngươi, ngươi là đại hiệp! Ta không tổn thương được ngươi, nhưng nếu là thế này thì sao__”
Thiếu nữ đột nhiên xé mạnh cổ áo mình, kéo loạn tóc, gào lên__ “Người đâu! Phi lễ a!”
“Ưm ưm… ưm ưm…”
Thẩm Lăng Vân chỉ đành giả khóc, phải giả cho giống tiếng tiểu nữ hài bị dọa mà khóc thút thít, nếu y không có chút phản ứng nào thì cũng không tránh khỏi quá mức giả tạo rồi đi! Nhưng nếu mà la lên “Đừng… buông ta ra” gì đó, dù giọng nói có dễ nghe cỡ nào thì cũng dễ dàng nhận ra là nam nhân, Thẩm Lăng Vân giả vờ nhẹ thút thít trên vai tên này cũng đã nổi đầy da gà rồi.
Tên thủ lĩnh vác Lăng Vân bất kể chính đường sương phòng gì, vừa vào cửa đã nhắm vào đại môn gần nhất, nam nhân cấp thiết vác Lăng Vân đi vào… Triển Phi Dương trốn sau lưng hắn, ánh mắt đã đỏ như thỏ!
Nhưng phải đợi!
Phải đợi sau khi tất cả thổ phỉ sau lưng kẻ đó vào viện rồi… sau đó cửa viện đóng lại, thì có thể động thủ! Thật ra chỗ Thẩm Lăng Vân không có gì phải lo lắng, dây thừng trói hai tay y và dây thừng cột y lên trụ là hai sợi cắt rời… hiện tại nút buộc còn chưa giải khai trên người y rất lỏng, tên thủ lĩnh ôm vào phòng, cửa vừa đóng, Thẩm Lăng Vân sẽ lập tức cởi trói rồi muốn xử tên kia sao thì xử!
Nhưng quan tâm tắc loạn, Triển Phi Dương vẫn không yên tâm!
Tên thổ phỉ cuối cùng vào viện, hắn và Hồng Ngọc trốn phía sau cánh cửa đóng cửa lại, âm thanh đánh giết lập tức vang vọng cả viện… chẳng qua tên thủ lĩnh kia lười quay đầu, hắn trước đó đã lường trước được tình huống này, Hoắc gia kháng cự lâu như thế, sẽ dễ dàng mở rộng cửa, đầu hàng triệt để như thế, ắt có trá… nhưng đám thảo dân này cũng quá xem thường họ, cho dù trong viện có mai phục thì sao? Chỉ cần đã vào, thì việc gì cũng dễ dàng! Đám thủ hạ của hắn giải quyết mấy tên hộ viện còn không phải là chuyện nhỏ sao?
Cho nên hắn cũng không quản, để những người sau lưng đánh… cấp tốc vác mỹ nhân trên vai đi thẳng vào phòng, ven đường còn có mấy tên hộ vệ, thủ lĩnh này cũng có chút bản lĩnh, gần như một chưởng bay một người, tuy không đánh chết, nhưng cũng khiến cho mấy hộ viện đó không đứng dậy nổi nữa…
Vào phòng rồi, cửa cũng không thèm đóng lại đã ném mỹ nhân lên giường, bắt đầu cười *** tà, ngang nhiên thoát quần!
Tuy biết rõ Thẩm Lăng Vân đối phó với một tên thổ phỉ không có vấn đề gì, nhưng Triển Phi Dương vẫn hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt ái nhân__ “Hồng Ngọc, nơi này giao cho ngươi.”
“Vâng__”
Nói là tiếng hô chém giết vang lên, nhưng thật ra dẫn đầu chỉ có Triển Phi Dương và Hồng Ngọc… Hồng Ngọc đánh cũng không nguy hiểm gì, chỉ có hơi mệt… bốn mươi mấy thổ phỉ đều chen chúc ở tiền viện, tiền viện vốn rộng rãi, chen tới mức nước chảy không lọt, hơn nữa những kẻ này đều có chút thân thủ, trên trên dưới dưới trước trước sau sau… cảm giác này y như kiến cắn bọ ngựa…
Tuy Triển Phi Dương nói muốn đi xem Lăng Vân thử, nhưng rõ ràng hắn cũng bị quấn chặt, bực bội toàn lực tung ra, “binh” một tiếng… những người vây công hắn liền bị chấn bay, nhưng mà mấy tên thổ phỉ này lại như gián đập không chết, không bao lâu lại bịt miệng vết thương đứng lên… Hồng Ngọc lúc này cũng bắt đầu tấn công diện tích rộng, rất nhanh đã khống chế thế cục, mà cùng lúc này, Triển Phi Dương cũng đã xông thẳng vào phòng…
Ai ngờ Thẩm Lăng Vân đối phó một thổ phỉ nho nhỏ, thế nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn__ chỉ nghe một tiếng ‘rầm’, biết đại môn đã đóng, còn lại thì chính là đóng cửa đánh chó!
Thẩm Lăng Vân nhân lúc tên *** tặc cởi quần đã tung một cước, nhắm thẳng phần dưới đối phương… nhưng không ngờ váy của nữ nhân vạt dưới quá chặt, đá một cước lại bị vạt kẹp lại, căn bản không đá tới đối phương… trước đó hai chân Thẩm Lăng Vân giấu trong váy luôn gập lại, đột nhiên tung cước như thế tên thổ phỉ đương nhiên cũng nhìn ra dấu hiệu… “X! Là nam tới lừa lão tử!”
Lập tức rút đao tấn công Thẩm Lăng Vân, Thẩm Lăng Vân ban đầu cũng không hoảng, hai tay cột sau lưng bắt đầu tháo nút buột, nhưng lúc này mới giật mình__ nút buộc này từ khi nào đã thành nút chết rồi!
Khi lưỡi đao sắp chém xuống đầu Thẩm Lăng Vân, Triển Phi Dương đến, vừa định tung chưởng cứu người, lại không ngờ__ “Triển đại hiệp… ta sợ quá… Triển đại hiệp… cứu ta với, Triển đại hiệp…”
Trong hoảng loạn, tiếng kêu của Hoắc Vũ Phương đột nhiên vang lên, thiếu nữ chạy nhanh về phía hắn, sau lưng còn có hai tên thổ phỉ… đáng chết, nữ nhân này không ở phía sau chờ đợi, chạy ra đây làm gì?
Triển Phi Dương theo bản năng thất thần một chút, đùa à, giữa Lăng Vân và Hoắc Vũ Phương còn cần phải chọn lựa sao? Đương nhiên là cứu Lăng Vân trước… nhưng chỉ một thoáng thất thần đó, tên thủ lĩnh đã vung đao hạ xuống… một tiếng ‘keng’!
Thẩm Lăng Vân lật người, lăn ra khỏi chỗ vừa rồi, nhưng tình thế một chút cũng không lạc quan__ hai chân bị đầm quấn chặt, không thể công kích… tay thì lại bị buộc ra sau lưng…
Y cũng thử dùng nội lực muốn chấn đối phương ra, nhưng thực lực tên này không yếu, chỉ bị chấn ra một chút đã lao tới nữa, Thẩm Lăng Vân cấp bách chỉ đành nhảy bật lên__ hai chân đồng thời đạp lên mặt đối phương, tên thủ lĩnh bị cú bất ngờ này đánh ngất, nhưng Thẩm Lăng Vân cũng không tốt tới đâu, ngã xuống đất thật mạnh, lại còn ngã đúng ngay vết thương sau lưng!
“Lăng Vân!”
Khi Triển Phi Dương xông vào, trận đấu này đã kết thúc rồi… người yêu ngã dưới đất nhíu chặt mày, ánh mắt nam nhân nhìn tên thủ lĩnh kia rõ ràng là muốn giết người!
“Ưm… Phi Dương… đừng làm loạn! Người đã bị chế trụ rồi, giao cho Hồng Ngọc đi, đây là cơ hội tốt trả sự trong sạch cho giáo ngươi!”
Hồng Ngọc nghe tiếng chạy tới, ánh mắt hàm ý sâu sa đảo qua người Thẩm Lăng Vân, những kẻ bị cột chặt bên ngoài được giao cho hộ viện trông coi, bên trong còn một tên cuối cùng này… Hồng Ngọc nhanh chóng cột người lại, trận này coi như đã đại thắng…
“Giáo… à không, Phi Dương, mang Lăng Vân đi nghỉ ngơi đi, xem thử vết thương sau lưng có nghiêm trọng không? Nơi này giao lại cho ta đi!” Xém chút lại quên, kích động lên là xém nữa đả kêu ‘giáo chủ đại nhân’, nhưng Thẩm Lăng Vân này… không giống như trong tưởng tượng của nàng lắm, có lẽ nên nói… dũng cảm hơn, nghĩ cho lão bách tính hơn… không chỉ là hoa cao quý trong truyền thuyết nữa…
Đương nhiên, vết thương của Thẩm Lăng Vân, chỉ là vừa nãy đạp lên mặt đối phương rồi ngã đập lưng xuống đất thôi… tuy lúc đó đau tới mắt đỏ lên, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì cũng không có gì nghiêm trọng…
Đêm đó, Hồng Ngọc thông qua thẩm vấn đã nghe được lời thú tội kinh người__ những tên thổ phỉ thân thủ cũng tạm được này lại là đệ tử danh môn chính phái đã suy vi nằm cách đây mấy trăm dặm, vì lão bang chủ qua đời, tân bang chủ không có bản lĩnh, bang phái suy tàn, cơm áo không còn, cho nên cùng đường làm ác, lại còn câu kết với cẩu quan…
Thẩm Lăng Vân bị kết quả này chọc tức ngứa răng… chuyện vì miếng cơm mà đi làm việc xấu, y không phải không thể lý giải, một trăm lẻ tám hảo hán Lương Sơn trong tiểu thuyết không phải cũng vậy sao? Nhưng đám người này lại vào nhà cướp cửa, còn sát hại mạng người, cấu kết với cẩu quan, hại cô nương nhà lành… quả thật là vạn ác không từ, còn gọi là danh môn chính phái được sao!
Nhưng có tức cũng phải đè nén lại, người đã bắt ở đây, Hồng ngọc đã gọi người từ tổng đàn tới, đương nhiên lần này trong thư nàng đã nhắc nhở tạm thời che giấu thân phận, vì nàng bắt đầu tin tưởng sau khi Thẩm Lăng Vân làm xong chuyện, sẽ trả trong sạch cho họ… còn về Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương, vốn định giữa đêm lén lút hành động, nhưng Thẩm Lăng Vân không đồng ý, cảm thấy vẫn nên nói rõ cho Hoắc lão gia về vấn đề Hoắc tiểu thư__ Phi Dương sẽ không lấy nàng, lúc đó không phải là hôn, là vì cứu người!
Nói rõ vẫn tốt hơn, cô nương cổ đại, danh tiết rất quan trọng, chứ giờ mà bỏ đi như vậy, bọn họ sẽ cho rằng Triển Phi Dương làm loạn bỏ chạy, làm lỡ đời cô nương người ta… đối với ai cũng không tốt!
Cho nên sau khi ăn cơm tối không lâu, Triển Phi Dương đã đi tìm Hoắc lão gia nói chuyện, Thẩm Lăng Vân tự nằm lên giường, sau lưng vẫn còn ẩn ẩn đau.
Hoắc Vũ Phương lúc này lại tới gõ cửa__ “Thẩm đại ca__”
Gõ hai cái, không mời tự vào.
“Ừm, Hoắc tiểu thư, Phi Dương không có ở đây.”
Thẩm Lăng Vân lần này lười xuống giường, chỉ lịch sự nói với nàng Triển Phi Dương không ở đây, hàm ý tự nhiên là ngươi có thể về rồi!
Nhưng không ngờ Hoắc Vũ phương lại cười__
“Thẩm đại ca, ta biết Triển đại hiệp không có ở đây, ta tới là tìm ngươi… ban ngày ngươi bị thương, ta lấy chút cao xóa thâm tổ truyền trong nhà…”
Nói rồi đi tới trước giường, lấy từ trong tay áo ra… nhưng thứ đó tuyệt đối không phải là dược cao! Chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe ánh sáng, Thẩm Lăng Vân liền tránh… cái búa dùng để đóng giày nữ nhân hung hăng đập vào bụng y!
“Hoắc Vũ Phương ngươi…”
Hoắc Vũ Phương này không nói gì nữa, nâng tay đập tiếp, chỉ đáng tiếc, lần đầu tiên không cẩn thận để nàng đắc thủ là vì Thẩm Lăng Vân không ngờ một thiếu nữ tay trói gà không chặt lại có tâm tư ác độc như thế, nếu lần thứ hai còn để nàng đắc thủ, thì y không phải là Thẩm Lăng Vân nữa!
Bịch một tiếng, Hoắc Vũ Phương bị Thẩm Lăng Vân đánh bay ra, ngã lên rương cạnh đó… đương nhiên, Thẩm Lăng Vân đã hạ thủ lưu tình, chỉ muốn kéo khoảng cách ra cho an toàn, nếu không nữ nhân này làm sao còn đứng lên nổi nữa?
Nhìn Hoắc Vũ Phương cố sức chống rương đứng lên, Thẩm Lăng Vân dần lạnh mắt__ “Ban ngày người thắt nút chết lên lên dây thừng của ta… là ngươi đi? Hoắc tiểu thư, Thẩm Lăng Vân ta đang cứu ngươi, ta rốt cuộc đã đắc tội ngươi chỗ nào?!”
Thật ra y đã đoán được, lúc cột dây thừng cho y, sau lưng trừ hạ nhân trong nhà, còn có Hoắc Vũ Phương! Y chỉ là cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao sắp ly khai, một hài tử tùy tính mà thôi, y không muốn tính toán nhiều, không ngờ được Hoắc tiểu thư không biết trời cao đất dày này lại được nước lấn tới!
“Đúng, là ta! Người thắt nút chết cho ngươi là ta! Khi thổ phỉ đó sắp chém chết ngươi, người nhiễu loạn Triển đại hiệp cứu ngươi cũng là ta… ta vốn muốn để ngươi chết vì việc công! Thật không ngờ mạng ngươi lớn như thế… hừ, đắc tội ta? Ngươi không đắc tội ta! Nhưng ngươi là hòn đá ngáng chân ta theo đuổi tình yêu! Đừng cho là ta nhỏ tuổi không nhìn ra được, người Triển đại hiệp thích là ngươi đúng không? Thật buồn nôn, rõ ràng là nam… chỉ cần không còn ngươi nữa, Triển đại hiệp mới sẽ nhìn ta… ta mới có cơ hội làm thê tử của Triển đại hiệp…”
Nhìn thiếu nữ gào thép, Thẩm Lăng Vân thật sự lạnh tâm… y làm nhiều như thế, chưa từng nghĩ sẽ được hồi đáp, nhưng cũng không ngờ sẽ biến thành như thế.
“Hừ! Nếu ta chết rồi… Phi Dương sẽ giết ngươi, chứ không phải nhìn ngươi!”
Thẩm Lăng Vân vốn không muốn tính toán với tiểu hài tử, che vết thương trên bụng, tuy không nghiêm trọng, nhưng giữa ngón tay đã có vết máu…
Y vẫn không muốn tính toán, nhưng lần này thật sự tức giận rồi!
Không ngờ Hoắc Vũ Phương đứng dậy xong lại căm hận nhìn y__ “Đúng vậy, ta không đánh lại ngươi, ngươi là đại hiệp! Ta không tổn thương được ngươi, nhưng nếu là thế này thì sao__”
Thiếu nữ đột nhiên xé mạnh cổ áo mình, kéo loạn tóc, gào lên__ “Người đâu! Phi lễ a!”