Xe ngựa hoa lệ do tám con ngựa trắng kéo, bên trong rộng rãi như một căn nhà nhỏ, không những cao to, diện tích cũng không phải người bình thường có thể so sánh, bên trong trạm trổ tỉ mỉ, bàn ghế tinh xảo, thảm lông thuần trải kín khoang xe, mùi hương liệu thượng đẳng nhàn nhạt… Thẩm Lăng Vân không phải người chưa thấy qua sự đời, nhưng không khí đâu đâu cũng thể hiện sự xa xỉ này thì là lần đầu___
Phụng Thiên Vũ giữ lời an bài cho y phòng riêng, ngay sát tẩm cung của hắn! Trời biết đây có tính là khách phòng không, trình độ xa xỉ gần như không kém gì tẩm cung của Phụng Thiên Vũ rồi!
Nhưng, ở sát bên cũng có chỗ tốt…. như vậy là có thể nắm được nhất cử nhất động của tên này, giám sát toàn bộ!
“Để vương gia phí tâm rồi.”
Thẩm Lăng Vân được tiện nghi còn khoe mẽ.
“Nói gì vậy! Ngươi là vương phi của ta, nhọc lòng vì ngươi cũng là một niềm hạnh phúc! Còn nữa, gọi ta Thiên Vũ, đừng cứ tam vương gia hoài, đó là xưng hô của người ngoài thôi!”
“Ừ, Thiên Vũ…”
Thẩm Lăng Vân đột nhiên cảm thấy, đợi khi đưa nam nhân này lên đoạn đầu đài, y sẽ thật lòng gọi hắn một tiếng “Thiên Vũ’… coi như báo đáp chân tâm của đối phương.
“Như vậy mới ngoan, xem ta bảo người chuẩn bị thế này ngươi thích không? Có gì không vừa lòng, cứ nói_”
Nam nhân cầm tay y, hôm nay toàn thân trên dưới đều tỏa ra niềm vui sướng, dẫn y đi tham quan khắp nơi trong trạch tử như cung điện này..
“Lăng Vân… thích không?”
Trong viện trải đầy kỳ trân dị bảo, chính giữa còn bày một bức tượng điêu khắc to lớn trên bệ đá, là hình điêu khắc của Thẩm Lăng Vân… tên này rốt cuộc đã ấp ủ hôm nay bao lâu rồi?
“Lăng Vân, những thứ này đều là ta bảo thợ trong cung làm, dùng vải tiến cống và hàng dệt Giang Nam thượng hảo… đợi lát nữa ngươi xem có vừa người không?”
Tủ quần áo kín mít cả tường, bên trong là đủ loại y phục, đều mới tinh, là màu trắng và màu xanh Thẩm Lăng Vân thích… rõ ràng là thánh chỉ mới nhận được sáng nay, nhưng thứ này lại được chuẩn bị từ lâu, nam nhân này ký thác khát vọng rất nhiều dành cho y…
“Lăng Vân, giường này đặc biệt chế tạo, bên trong đệm giường có thảo dược trợ ngủ ngon…”
“Lăng Vân, ngươi xem cái này…”
Phụng Thiên Vũ lải nhải cả buổi, thể hiện toàn bộ ái luyến của hắn ra một lượt, Thẩm Lăng Vân chỉ đành căng da đầu cùng hắn thêu một cảnh ân ái, cho tới khi bên ngoài có người tới báo, bảo rằng có người cầu kiến tam vương gia, Thẩm Lăng Vân vội nói mình cũng cần tắm rửa thay đồ, không quấy nhiễu hắn làm công vụ, hắn mới luyến tiếc mà đi.
Nhìn bóng lưng dần xa, Thẩm Lăng Vân cuối cùng thở phào một hơi.
Đương nhiên, thần kinh căng chặt không những không buông lỏng, ngược lại càng thêm khẩn trương… lập tức kêu hạ nhân, hiện tại hạ nhân trong vương phủ đối với vị vương phi tương lai như y hoàn toàn tất cung tất kính, lệnh bọn họ chuẩn bị nước tắm xong thì đuổi người ra ngoài… Thẩm Lăng Vân tắm rất nhanh, thật ra mới ban ngày, cũng không phải rất nóng, cái gọi là tắm rửa, chẳng qua là làm dáng cho lời vừa rồi, chính sự còn ở đằng sau kìa__
Vừa rồi là ai cầu kiến Phụng Thiên Vũ? Nếu bình thường, hạ nhân nên bẩm báo như thế này chứ__ “Khởi bẩm tam vương gia, ngài x chức vị x cầu kiến, đang đợi ở cửa…”
Nhưng vừa rồi, tựa hồ quản gia đích thân tới báo, chỉ nói có người cầu kiến, người nào, ở đâu… hoàn toàn không nói, chắc là muốn né y hoặc là vì tam vương gia đã biết, nên không hồi báo.
Bất luận lý do nào, đều rất khả nghi không phải sao?
Cho nên y cố ý mượn cớ đi tắm, tắm rửa của người cổ đại luôn rất phiền phức, hoàn toàn không xối xối như người hiện đại, cũng không có khái niệm năm phút là xong! Cố ý để Phụng Thiên Vũ cho rằng y tiếp theo sẽ tắm rửa mất nhiều thời gian, vậy thời gian đó tên này sẽ có thể nhẹ lòng…
Tùy tiện lấy một bộ y phục trong tủ mặc vào, dùng gấm thượng đẳng màu trắng, vô cùng hợp người… Thẩm Lăng Vân mặc vào rồi, cúi đầu đánh giá mình, bất giác mặt đen thui… tên đó rốt cuộc từ lúc nào mà hiểu rõ thân hình của y như thế! Cái tên sở thích quái đản!
Thẩm Lăng Vân đổi y phục xong, liền ra khỏi cửa, mấy nha đầu thấy vậy vội tới thỉnh an, y chỉ gật đầu chiếu lệ, thật ra mấy kẻ này đều cười nhạo sau lưng y đi? Nam nhân làm vương phi gì đó… y mới không hiếm lạ, cũng không biết Phi Dương hiện tại ra sao, có tức giận nữa hay không…
Y nhớ Phụng Thiên Vũ rời khỏi chỗ của mình thì đi thẳng rồi quẹo phải… rõ ràng quản gia không nói người tới đang ở đâu, xem ra sớm biết rõ rồi.
Thẩm Lăng Vân thuận theo hướng đó mà đi, quang minh chính đại… giống như Triển Phi Dương nói, nếu người mặt nạ tại Đào Nguyên trấn hôm đó là Phụng Thiên Vũ, thì y quả thật không phải đối thủ, so với dùng khinh công ẩn giấu truy tung, vạn nhất bị phát hiện trộm gà không được còn mất nắm gạo, vậy không bằng hiên ngang mà theo, coi như là tản bộ, gặp phải cũng không vấn đề! Dù sao những hạ nhân này sẽ không cản y, nếu thật sự đến chỗ nào cần phải cản y, nơi đó chỉ sợ cho dù là nơi có vấn đề, y càng hoan nghênh có người lao ra, xác định giùm y nơi này có trá.
Thẩm Lăng Vân vừa đi, vừa nhìn, nhìn như nhàn tản thong dong, thực chất quan sát tỉ mỉ, tai nghe tứ phía, từ tẩm cung ra là một hậu hoa viên to lớn xinh đẹp, không có gì dị thường, chẳng qua sau khi qua khỏi hoa viên, chính là một sân luyện võ!
“Thuộc hạ tham kiến vương phi__”
Một giáo đầu đột nhiên xuất hiện cũng tất cung tất kính.
“Không cần phải đa lễ, ta chỉ đi ngang mà thôi, đứng lên hết đi…” Thẩm Lăng Vân hơi nhíu mày, một là không quen lễ nghi phức tạp này, y quả nhiên thích hợp cùng Phi Dương nhàn nhã hơn, hai là y bận tìm người, tuy quang minh chính đại, nhưng cũng không muốn bị quấn quá nhiều.
Nhưng, Thẩm Lăng Vân vừa định đi, lại bất ngờ dừng bước, trở lại bên cạnh giáo đầu đó__ “Những người này là ai?”
Mặt cười thản nhiên chỉ những người đang luyện võ không chút bó thúc kia… cho dù là vương gia, cũng không thể dưỡng binh sĩ trong phủ, nhưng cách luyện của những người này… nhìn thế nào cũng không thấy giống gia đinh!
“Hồi bẩm vương phi, những người này đều là hộ viện của vương phủ, bình thường thao luyện rất chặt, bảo vệ vương phủ không bị người tập kích, là chức trách của chúng tôi.”
“Vậy tốt, đúng lúc ta rất nhàm chán, để ta quá chiêu với họ… có thể chứ?”
Khóe môi Thẩm Lăng Vân cong lên độ cong thản nhiên… nhìn xa, sân luyện võ này phía trước có hoa viên, trời biết vương phủ này lớn cỡ nào, xem ra hôm nay muốn tìm tam vương gia là không dễ dàng, ngược lại nơi luyện võ tràn đầy sơ hở này đáng để quan tâm, thử mấy kẻ này trước vậy.
“Này… vương phi, đao kiếm không có mắt… ta thấy ngài vẫn là…”
Giáo đầu đó lập tức thầm kêu khổ, thánh chỉ quả thật nói vương phi tới từ Phụng Túc sơn trang, chắc không phải tầm thường, nhưng vạn nhất bị thương, vương gia còn không cạo đầu hắn?
“Ngươi đang xem thường ta sao?” Ánh mắt Thẩm Lăng Vân lạnh đi, đột nhiên lớn tiếng nói: “Các ngươi cùng lên, ai cũng không được hạ thủ lưu tình… nếu không ta cáo trạng với vương gia, nói các ngươi ức hiếp ta!”
Đây là kiêu ngạo điển hình, ngang tàn không giảng lý… Thẩm Lăng Vân thầm khinh bỉ mình, nhưng đồng thời cũng biết chiêu này dễ sử dụng nhất với những kẻ tay sai kia.
Một đám tay sai không biện pháp, chỉ đành chọn ra vài người… mười mấy người đối với một mình Thẩm Lăng Vân, thật ra Thẩm Lăng Vân cũng không đặt vào mắt, tay không vung quyền lên, một thân bạch y chìm vào giữa, đặc biệt xinh đẹp…
Đương nhiên, những người này không dám thật sự đả thương y, nhưng vì không để y nhìn ra được là cố ý thua, tránh cho vương phi thật sự cáo trạng với tam vương gia, như vậy bọn họ thật sự ăn không tiêu, cho nên ít nhiều vẫn sử bản lĩnh thật ra… như vậy đã đủ, đủ cho Thẩm Lăng Vân xác nhận lộ tuyến võ công của những người này, tuyệt đối không đơn giản là hộ viện mà thôi… mà giống như thích khách sát thủ, từng chiêu từng thức, không những chuyên nghiệp, mà còn trực tiếp hung tàn, không phải bọn họ hạ thủ lưu tình thì có thể che giấu được.
Bên này đang đánh hăng, tư thế của Thẩm Lăng Vân chiêu chiêu đều đẹp mắt, nhưng tuyệt đối không phải là thêu hoa trên gấm, trên cơ bản lực đạo từng chiêu tuyệt đối có lỗi với thân hình đơn bạc tú khí, giáo đầu trước đó xem thường y cũng trợn mắt nghẹn họng, chấn động không thôi, tới kêu cũng quên.
Lúc này… đột nhiên những tay sai đó toàn bộ không xuất thủ nữa, Thẩm Lăng Vân quay đầu nhìn, đúng lúc thấy Phụng Thiên Vũ bước ra từ hoa viên sau lưng, vẻ mặt thương tiếc, bên cạnh còn theo một người__
“Tam… Thiên, Thiên vũ.”
Thẩm Lăng Vân lập tức ngừng tay, nam nhân đã tới bên cạnh.
“Lăng Vân, làm gì vậy chứ? Thay ta huấn luyện gia đinh sao? Bọn họ làm sao mà xứng chứ? Mới tắm rửa xong mà, lại đổ mồ hôi rồi đi? Cẩn thận cảm mạo.”
Phụng Thiên Vũ tràn đầy thương tiếc không phải là giả, đám tay sai sau lưng thì ai nấy câm như hến, chuyện tam vương gia sủng ái vương phi không phải là giả, có ai từng thấy người này lộ ra ánh mắt sủng ái mà chuyên chú như thế chưa? Một câu “Bọn họ làm sao mà xứng” khiến mọi người đều thấy sau lưng rét lạnh, rõ ràng là Thẩm Lăng Vân bức bọn họ động thủ, nhưng vương gia lại không giảng lý, nếu muốn trị tội, làm sao tới phiên vương phi được chứ.
“Không có, là ta tắm xong không tìm thấy ngươi, nhàn tản đi dạo, sau đó hơi bị lạc đường, đúng lúc thấy họ đang luyện võ, thì lại góp náo nhiệt mà thôi.” Cũng may Thẩm Lăng Vân đủ trượng nghĩa, bộ dáng ôn văn nho nhã đó, so với vừa rồi kiêu ngạo bức họ xuất thủ quả thật như hai người, “Thiên Vũ, vị này là…”
Người bên cạnh Phụng Thiên Vũ, giống như Lưu tham tướng đã gặp ở Hoắc huyện, tuy mặc thường phục, nhưng khí mạo quân nhân vừa nhìn đã rõ.
Y làm như chỉ tùy tiện hỏi, lại khiến vẻ mặt hai người trước mắt đều căng cứng__
“À… vị này là Lâu tướng quân, tiến kinh diện thánh, thuận đường mang tới cho ta chút thổ sản ở biên cương.”
Phụng Thiên Vũ vốn cho rằng Thẩm Lăng Vân còn đang tắm trong phòng, dự định dẫn người rời khỏi từ cửa sau… nhưng lại đụng phải Thẩm Lăng Vân ở đây.
Đương nhiên, chút ngạc nhiên đó không thoát được mắt Thẩm Lăng Vân, nhưng lại khiến y không thể hiểu nỗi__ rõ ràng y cũng tới từ hướng đó, vừa rồi Phụng Thiên Vũ cũng từ hướng đó mà ra, nhưng ven đường y đi tới đây chỉ có hoa viên mà thôi, trước không nói đây không phải là đạo đãi khách, mà là lúc trên đường y không thấy hai người này!
Đợi đã… còn có một nơi__
Phụng Thiên Vũ giữ lời an bài cho y phòng riêng, ngay sát tẩm cung của hắn! Trời biết đây có tính là khách phòng không, trình độ xa xỉ gần như không kém gì tẩm cung của Phụng Thiên Vũ rồi!
Nhưng, ở sát bên cũng có chỗ tốt…. như vậy là có thể nắm được nhất cử nhất động của tên này, giám sát toàn bộ!
“Để vương gia phí tâm rồi.”
Thẩm Lăng Vân được tiện nghi còn khoe mẽ.
“Nói gì vậy! Ngươi là vương phi của ta, nhọc lòng vì ngươi cũng là một niềm hạnh phúc! Còn nữa, gọi ta Thiên Vũ, đừng cứ tam vương gia hoài, đó là xưng hô của người ngoài thôi!”
“Ừ, Thiên Vũ…”
Thẩm Lăng Vân đột nhiên cảm thấy, đợi khi đưa nam nhân này lên đoạn đầu đài, y sẽ thật lòng gọi hắn một tiếng “Thiên Vũ’… coi như báo đáp chân tâm của đối phương.
“Như vậy mới ngoan, xem ta bảo người chuẩn bị thế này ngươi thích không? Có gì không vừa lòng, cứ nói_”
Nam nhân cầm tay y, hôm nay toàn thân trên dưới đều tỏa ra niềm vui sướng, dẫn y đi tham quan khắp nơi trong trạch tử như cung điện này..
“Lăng Vân… thích không?”
Trong viện trải đầy kỳ trân dị bảo, chính giữa còn bày một bức tượng điêu khắc to lớn trên bệ đá, là hình điêu khắc của Thẩm Lăng Vân… tên này rốt cuộc đã ấp ủ hôm nay bao lâu rồi?
“Lăng Vân, những thứ này đều là ta bảo thợ trong cung làm, dùng vải tiến cống và hàng dệt Giang Nam thượng hảo… đợi lát nữa ngươi xem có vừa người không?”
Tủ quần áo kín mít cả tường, bên trong là đủ loại y phục, đều mới tinh, là màu trắng và màu xanh Thẩm Lăng Vân thích… rõ ràng là thánh chỉ mới nhận được sáng nay, nhưng thứ này lại được chuẩn bị từ lâu, nam nhân này ký thác khát vọng rất nhiều dành cho y…
“Lăng Vân, giường này đặc biệt chế tạo, bên trong đệm giường có thảo dược trợ ngủ ngon…”
“Lăng Vân, ngươi xem cái này…”
Phụng Thiên Vũ lải nhải cả buổi, thể hiện toàn bộ ái luyến của hắn ra một lượt, Thẩm Lăng Vân chỉ đành căng da đầu cùng hắn thêu một cảnh ân ái, cho tới khi bên ngoài có người tới báo, bảo rằng có người cầu kiến tam vương gia, Thẩm Lăng Vân vội nói mình cũng cần tắm rửa thay đồ, không quấy nhiễu hắn làm công vụ, hắn mới luyến tiếc mà đi.
Nhìn bóng lưng dần xa, Thẩm Lăng Vân cuối cùng thở phào một hơi.
Đương nhiên, thần kinh căng chặt không những không buông lỏng, ngược lại càng thêm khẩn trương… lập tức kêu hạ nhân, hiện tại hạ nhân trong vương phủ đối với vị vương phi tương lai như y hoàn toàn tất cung tất kính, lệnh bọn họ chuẩn bị nước tắm xong thì đuổi người ra ngoài… Thẩm Lăng Vân tắm rất nhanh, thật ra mới ban ngày, cũng không phải rất nóng, cái gọi là tắm rửa, chẳng qua là làm dáng cho lời vừa rồi, chính sự còn ở đằng sau kìa__
Vừa rồi là ai cầu kiến Phụng Thiên Vũ? Nếu bình thường, hạ nhân nên bẩm báo như thế này chứ__ “Khởi bẩm tam vương gia, ngài x chức vị x cầu kiến, đang đợi ở cửa…”
Nhưng vừa rồi, tựa hồ quản gia đích thân tới báo, chỉ nói có người cầu kiến, người nào, ở đâu… hoàn toàn không nói, chắc là muốn né y hoặc là vì tam vương gia đã biết, nên không hồi báo.
Bất luận lý do nào, đều rất khả nghi không phải sao?
Cho nên y cố ý mượn cớ đi tắm, tắm rửa của người cổ đại luôn rất phiền phức, hoàn toàn không xối xối như người hiện đại, cũng không có khái niệm năm phút là xong! Cố ý để Phụng Thiên Vũ cho rằng y tiếp theo sẽ tắm rửa mất nhiều thời gian, vậy thời gian đó tên này sẽ có thể nhẹ lòng…
Tùy tiện lấy một bộ y phục trong tủ mặc vào, dùng gấm thượng đẳng màu trắng, vô cùng hợp người… Thẩm Lăng Vân mặc vào rồi, cúi đầu đánh giá mình, bất giác mặt đen thui… tên đó rốt cuộc từ lúc nào mà hiểu rõ thân hình của y như thế! Cái tên sở thích quái đản!
Thẩm Lăng Vân đổi y phục xong, liền ra khỏi cửa, mấy nha đầu thấy vậy vội tới thỉnh an, y chỉ gật đầu chiếu lệ, thật ra mấy kẻ này đều cười nhạo sau lưng y đi? Nam nhân làm vương phi gì đó… y mới không hiếm lạ, cũng không biết Phi Dương hiện tại ra sao, có tức giận nữa hay không…
Y nhớ Phụng Thiên Vũ rời khỏi chỗ của mình thì đi thẳng rồi quẹo phải… rõ ràng quản gia không nói người tới đang ở đâu, xem ra sớm biết rõ rồi.
Thẩm Lăng Vân thuận theo hướng đó mà đi, quang minh chính đại… giống như Triển Phi Dương nói, nếu người mặt nạ tại Đào Nguyên trấn hôm đó là Phụng Thiên Vũ, thì y quả thật không phải đối thủ, so với dùng khinh công ẩn giấu truy tung, vạn nhất bị phát hiện trộm gà không được còn mất nắm gạo, vậy không bằng hiên ngang mà theo, coi như là tản bộ, gặp phải cũng không vấn đề! Dù sao những hạ nhân này sẽ không cản y, nếu thật sự đến chỗ nào cần phải cản y, nơi đó chỉ sợ cho dù là nơi có vấn đề, y càng hoan nghênh có người lao ra, xác định giùm y nơi này có trá.
Thẩm Lăng Vân vừa đi, vừa nhìn, nhìn như nhàn tản thong dong, thực chất quan sát tỉ mỉ, tai nghe tứ phía, từ tẩm cung ra là một hậu hoa viên to lớn xinh đẹp, không có gì dị thường, chẳng qua sau khi qua khỏi hoa viên, chính là một sân luyện võ!
“Thuộc hạ tham kiến vương phi__”
Một giáo đầu đột nhiên xuất hiện cũng tất cung tất kính.
“Không cần phải đa lễ, ta chỉ đi ngang mà thôi, đứng lên hết đi…” Thẩm Lăng Vân hơi nhíu mày, một là không quen lễ nghi phức tạp này, y quả nhiên thích hợp cùng Phi Dương nhàn nhã hơn, hai là y bận tìm người, tuy quang minh chính đại, nhưng cũng không muốn bị quấn quá nhiều.
Nhưng, Thẩm Lăng Vân vừa định đi, lại bất ngờ dừng bước, trở lại bên cạnh giáo đầu đó__ “Những người này là ai?”
Mặt cười thản nhiên chỉ những người đang luyện võ không chút bó thúc kia… cho dù là vương gia, cũng không thể dưỡng binh sĩ trong phủ, nhưng cách luyện của những người này… nhìn thế nào cũng không thấy giống gia đinh!
“Hồi bẩm vương phi, những người này đều là hộ viện của vương phủ, bình thường thao luyện rất chặt, bảo vệ vương phủ không bị người tập kích, là chức trách của chúng tôi.”
“Vậy tốt, đúng lúc ta rất nhàm chán, để ta quá chiêu với họ… có thể chứ?”
Khóe môi Thẩm Lăng Vân cong lên độ cong thản nhiên… nhìn xa, sân luyện võ này phía trước có hoa viên, trời biết vương phủ này lớn cỡ nào, xem ra hôm nay muốn tìm tam vương gia là không dễ dàng, ngược lại nơi luyện võ tràn đầy sơ hở này đáng để quan tâm, thử mấy kẻ này trước vậy.
“Này… vương phi, đao kiếm không có mắt… ta thấy ngài vẫn là…”
Giáo đầu đó lập tức thầm kêu khổ, thánh chỉ quả thật nói vương phi tới từ Phụng Túc sơn trang, chắc không phải tầm thường, nhưng vạn nhất bị thương, vương gia còn không cạo đầu hắn?
“Ngươi đang xem thường ta sao?” Ánh mắt Thẩm Lăng Vân lạnh đi, đột nhiên lớn tiếng nói: “Các ngươi cùng lên, ai cũng không được hạ thủ lưu tình… nếu không ta cáo trạng với vương gia, nói các ngươi ức hiếp ta!”
Đây là kiêu ngạo điển hình, ngang tàn không giảng lý… Thẩm Lăng Vân thầm khinh bỉ mình, nhưng đồng thời cũng biết chiêu này dễ sử dụng nhất với những kẻ tay sai kia.
Một đám tay sai không biện pháp, chỉ đành chọn ra vài người… mười mấy người đối với một mình Thẩm Lăng Vân, thật ra Thẩm Lăng Vân cũng không đặt vào mắt, tay không vung quyền lên, một thân bạch y chìm vào giữa, đặc biệt xinh đẹp…
Đương nhiên, những người này không dám thật sự đả thương y, nhưng vì không để y nhìn ra được là cố ý thua, tránh cho vương phi thật sự cáo trạng với tam vương gia, như vậy bọn họ thật sự ăn không tiêu, cho nên ít nhiều vẫn sử bản lĩnh thật ra… như vậy đã đủ, đủ cho Thẩm Lăng Vân xác nhận lộ tuyến võ công của những người này, tuyệt đối không đơn giản là hộ viện mà thôi… mà giống như thích khách sát thủ, từng chiêu từng thức, không những chuyên nghiệp, mà còn trực tiếp hung tàn, không phải bọn họ hạ thủ lưu tình thì có thể che giấu được.
Bên này đang đánh hăng, tư thế của Thẩm Lăng Vân chiêu chiêu đều đẹp mắt, nhưng tuyệt đối không phải là thêu hoa trên gấm, trên cơ bản lực đạo từng chiêu tuyệt đối có lỗi với thân hình đơn bạc tú khí, giáo đầu trước đó xem thường y cũng trợn mắt nghẹn họng, chấn động không thôi, tới kêu cũng quên.
Lúc này… đột nhiên những tay sai đó toàn bộ không xuất thủ nữa, Thẩm Lăng Vân quay đầu nhìn, đúng lúc thấy Phụng Thiên Vũ bước ra từ hoa viên sau lưng, vẻ mặt thương tiếc, bên cạnh còn theo một người__
“Tam… Thiên, Thiên vũ.”
Thẩm Lăng Vân lập tức ngừng tay, nam nhân đã tới bên cạnh.
“Lăng Vân, làm gì vậy chứ? Thay ta huấn luyện gia đinh sao? Bọn họ làm sao mà xứng chứ? Mới tắm rửa xong mà, lại đổ mồ hôi rồi đi? Cẩn thận cảm mạo.”
Phụng Thiên Vũ tràn đầy thương tiếc không phải là giả, đám tay sai sau lưng thì ai nấy câm như hến, chuyện tam vương gia sủng ái vương phi không phải là giả, có ai từng thấy người này lộ ra ánh mắt sủng ái mà chuyên chú như thế chưa? Một câu “Bọn họ làm sao mà xứng” khiến mọi người đều thấy sau lưng rét lạnh, rõ ràng là Thẩm Lăng Vân bức bọn họ động thủ, nhưng vương gia lại không giảng lý, nếu muốn trị tội, làm sao tới phiên vương phi được chứ.
“Không có, là ta tắm xong không tìm thấy ngươi, nhàn tản đi dạo, sau đó hơi bị lạc đường, đúng lúc thấy họ đang luyện võ, thì lại góp náo nhiệt mà thôi.” Cũng may Thẩm Lăng Vân đủ trượng nghĩa, bộ dáng ôn văn nho nhã đó, so với vừa rồi kiêu ngạo bức họ xuất thủ quả thật như hai người, “Thiên Vũ, vị này là…”
Người bên cạnh Phụng Thiên Vũ, giống như Lưu tham tướng đã gặp ở Hoắc huyện, tuy mặc thường phục, nhưng khí mạo quân nhân vừa nhìn đã rõ.
Y làm như chỉ tùy tiện hỏi, lại khiến vẻ mặt hai người trước mắt đều căng cứng__
“À… vị này là Lâu tướng quân, tiến kinh diện thánh, thuận đường mang tới cho ta chút thổ sản ở biên cương.”
Phụng Thiên Vũ vốn cho rằng Thẩm Lăng Vân còn đang tắm trong phòng, dự định dẫn người rời khỏi từ cửa sau… nhưng lại đụng phải Thẩm Lăng Vân ở đây.
Đương nhiên, chút ngạc nhiên đó không thoát được mắt Thẩm Lăng Vân, nhưng lại khiến y không thể hiểu nỗi__ rõ ràng y cũng tới từ hướng đó, vừa rồi Phụng Thiên Vũ cũng từ hướng đó mà ra, nhưng ven đường y đi tới đây chỉ có hoa viên mà thôi, trước không nói đây không phải là đạo đãi khách, mà là lúc trên đường y không thấy hai người này!
Đợi đã… còn có một nơi__