“Độc là do ta hạ, nhưng chuyện buồn nôn đó ta không làm! Ngoài ra các ngươi còn muốn biết gì, cứ hỏi đi!”
Liễu Mạch bày vẻ vò mẻ không sợ nứt, nhưng vẫn bảo vệ Châu Nhã không chút sơ hở.
“Chúng tôi biết độc dược là do ngươi trộm, vì người có thể thấy toàn bộ quá trình Liễu viên ngoại thử độc hơn nữa cất đi chỉ có ngươi và Châu Nhã… nếu ngươi đã thừa nhận, thì nói kỹ chút đi?”
Thẩm Lăng Vân khoanh tay trước ngực, vẻ mặt mưu kế.
Thật ra y cũng không nắm chắc lắm, dù sao trừ nghe trộm Liễu Mạch đích thân nói câu đó ra, chứng cứ gì cũng không có, hơn nữa chỉ dựa vào một câu nghe trộm đó, thì không thể xem là bằng chứng trên công đường… nhưng thẩm vấn bức cung là lớp tất yếu của cảnh sát, học sinh loại ưu như Thẩm Lăng Vân, sao có thể không đạt điểm cao! Khi không có chứng cớ lại tiếp xúc với người hiềm nghi, có thể khè cứ khè!
Trí tuệ của người cổ đại, sao sánh bằng người hiện đại?
Hiện tại rất hiển nhiên, Liễu Mạch cho rằng mình là hung thủ… vấn đề xuất hiện ở phân đoạn nào, chỉ sợ bản thân hắn cũng không biết, cho nên đầu tiên nhất định phải bức hắn nó rõ thực tình, sau đó từ trong tình tiết đó suy ra vấn đề ở đâu, bại lộ ai? Từ trong đó tìm ra chứng cứ gì đủ để chỉ đích danh phạm nhân…
“Mấy ngày trước vào buổi tối, sau khi dùng cơm tối ta đi ngang cửa phòng cha mẹ, nghe bọn họ nói chuyện… Châu Nhã sắp tới, nhưng còn chưa kịp vui mừng, thì nghe bọn họ lại nói, cha mẹ Châu Nhã gửi thư nói muốn tác hợp hôn sự của hắn cùng Liễu Cầm… tối hôm đó, ta cả đêm không ngủ! Hai chúng ta từ nhỏ cùng trưởng thành, mười lăm tuổi ta đã ôm hắn, cả đời này ta không dự định cùng với ai khác! Nhưng hiện tại, bọn họ lại muốn hắn lấy muội muội của ta! Ta làm sao ngủ được? Cũng vì thế, hôm đó ta mất ngủ lại không muốn người nhà biết, cho nên không mở đèn, cũng không ai phát hiện ta vẫn thức, canh hai hôm đó, đèn thư phòng của cha ta sáng lên, cùng ông còn có Lâm thúc thúc, bọn họ đại khái cho rằng người trong nhà đều ngủ, cho nên cũng không đóng cửa thư phòng, cửa sổ của ta lại mở ra đúng cửa phòng, thấy rõ ràng__ Lâm thúc thúc cầm một bình sứ nhỏ, cha ta cầm một con gà đã bị cột miệng và cánh, con gà đó cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào, ta thấy Lâm thúc thúc dùng khúc cây nhỏ chấm thứ bên trong bình, nhét vào miệng gà, sau khi nhét vào, hai người liền ngồi trong thư phòng ngâm thơ đối ẩm, đặt con gà đang giãy bên chân… tới canh tư, gà không giãy nữa, bọn họ đào một cái hố chôn gà! Lúc đó ta đặc biệt chấn động, nếu không hiểu sai, thì họ đang thử độc, cha ta là phú thương, mở dược ***, bố trang, tiền trang… ông cần độc được làm gì… nhưng ta lại không dám hỏi, kết quả cả đêm đó càng không ngủ nổi!”
“Cho nên lúc đó ngươi thấy rõ được chỗ cất độc được, hôm sau liền trộm rồi dự định gia hại muội muội của mình?”
__ Triển Phi Dương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu vì bộ hạ mình dạy con không đúng cách.
“Không có! Lúc đó ta chỉ bị dọa, không có suy nghĩ này… ta cả đêm không ngủ, hôm sau Nhã tới, ta nói với hắn, nhà bọn họ lần này bảo hắn tới làm khách là vì muốn tác thành hôn sự của hắn và Liễu Cầm, ta không đồng ý! Ta hy vọng hắn có thể thẳng thắn nói với người nhà quan hệ của chúng ta! Nhưng Nhã…”
Liễu Mạch nghĩ tới tranh cái của họ lúc đó, lập tức nghẹn ngào không ra lời, thần tình ảm đạm, mà Châu Nhã sau lưng cũng rũ mặt xuống… là hắn hại người mình yêu, nếu hắn không cố chấp như thế, vì tận hiếu, vì không để người nhà đau lòng, vì không muốn sỉ nhục gia môn, mà thờ ơ với khẩn cầu của người yêu, Liễu Mạch sẽ không tới mức này…
“Cầu xin các ngươi, đừng bắt hắn… các ngươi bắt ta đi… là ta hại Liễu Mạch, gián tiếp hại chết biểu muội! Bắt ta đi! Đừng bắt hắn…”
Bị Liễu Mạch cản sau lưng, Châu Nhã yếu ớt cuối cùng không khống chế được bi thương trong lòng, đột nhiên đẩy Liễu Mạch ra, phịch một tiếng quỳ dưới chân hai người, dập đầu như gà mỏ thóc… liên tục nói “các ngươi bắt ta đi”, Thẩm Lăng Vân nghe mà lòng chua xót, có câu hoạn nạn mới thấy chân tình, thật ra rất đơn giản, chính là khi người có khó xử, có thể không quản bất cứ cái gì, đẩy hắn ra, cản trước người hắn… điểm này, hai người này đều có đủ!
Châu Nhã quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu muốn nhận tội thay, Liễu Mạch hoàn hồn lại liền ôm người yêu sống chết không buông tay… nhìn hai người trẻ tuổi chưa trải sự đời ôm nhau khóc lóc, Thẩm Lăng Vân chỉ có thể thở dài… thật hy vọng bọn họ có kết quả tốt.
Nhưng thời gian của họ có hạn, không có hơi sức lãng phí nhìn hai tiểu tử sống chết bên nhau này, đen mặt nói__
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa! Tội có thể chịu thay sao chứ? Nếu vậy đã có người làm sớm rồi! Ngươi, nói tiếp đi__”
Triển Phi Dương một tay nhu tình mật ý ôm bảo bối của mình, một bên hung ác đe dọa hai tiểu tử… tuy Thẩm Lăng Vân cảm thấy hắn thật bất cận nhân tình, nhưng muốn phá án… bọn họ đều là người từng trải, công việc cảnh sát trước kia cũng là nơi rất bất cận nhân tình, bổ đầu hiện tại cũng thế. Lăng Vân mềm lòng, cho nên người xấu để hắn làm.
Bị hắn gầm như thế, Châu Nhã vô lực cúi đầu, mắt đầy hối hận… nếu lúc đó hắn có thể dũng cảm chút… Liễu Mạch vỗ vỗ hắn, lại cản trước người hắn, vẻ mặt ai làm nấy chịu__
“Hôm đó ta và Nhã cãi nhau một trận, đột nhiên nghĩ tới nếu Liễu Cầm chết rồi, bọn họ sẽ không cần kết hôn nữa, hơn nữa ta còn có thể cho Nhã biết quyết tâm của ta, quyết không nhường hắn cho người khác! Hắn rất thiện lương, lá gan cũng không lớn, chắc sau này vì không muốn ta lại giết người, nhất định sẽ không để chuyện này lại phát sinh… cho nên, ta nhân lúc thư phòng không người, trộm bình dược đó! Ta nhớ bọn họ làm thí nghiệm, hình như cần hai canh giờ mới phát tác, nhưng không chắc lắm, lại sợ có gì sơ xót, buổi sáng nhân lúc hạ nhân dưới nhà bếp đang ăn cơm trong viện, ta vào nhà bếp, tìm một con gà chuẩn bị nấu cơm, muốn thử nghiệm lần nữa, nhưng sau khi thử nghiệm thành công, nhìn con gà đã chết, trong lòng lại đột nhiên sợ hãi… Liễu Cầm, dù quan hệ không tốt cũng là muội muội của ta. Nghĩ đi nghĩ lại… Ta vẫn không hạ thủ được! Lúc đó ta vốn dự định từ bỏ rồi, đang nghĩ lén bỏ bình dược lại thư phòng, nhưng mẹ ta không biết tại sao đột nhiên lại vào nhà bếp… lúc đó ta luống cuống tay chân, trước mặt là một con gà chết, trong tay còn cái bình đáng nghi, ta sợ bị phát hiện, liền vội vàng trộn bình vào trong vại đụng bình điều canh trong nhà bếp, sau đó mẹ ta vào hỏi ta ở nhà bếp làm gì, ta nói đúng lúc đi ngang, thấy có một con gà chết, ta sợ hạ nhân vì tiết kiệm tiền lấy gà chết làm cơm bưng lên, cho nên dứt khoát vào lấy ra đi ném, lúc đó bà cũng không hoài nghi, chỉ nói vậy thì ném đi, nhưng bà lại nói muốn hầm canh cho cha ta, bà không đi, ta cũng không thể lấy lại cái bình, chỉ đành xách con gà chết ra ngoài… lúc đó ta còn nghĩ, cha ta chú trọng cơm nước, trong nhà có đủ các loại rau củ, cách làm cũng khác biệt rất lớn, cho nên điều canh cũng có trên trăm bình, nhưng mỗi bữa cơm thật ra căn cứ vào khẩu vị khác nhau cũng dùng mấy loại mà thôi, khả năng đầu bếp có thể dùng tới cái bình của ta rất thấp, lại nói bọn họ đều quen bình mình hay dùng, sẽ cho là bình này của đầu bếp khác… Cho nên, lúc đó khi ta ra ngoài cũng không quá lo lắng, chỉ nghĩ đợi một lát có cơ hội sẽ lại trộm bình về, trả lại thư phòng là được! Nhưng ta không ngờ được, hôm đó sau khi Liễu Cầm dùng cơm xong, buổi tối liền gặp chuyện… ta thật sự không phải cố ý…
Nếu nói hối hận, thì đâu phải chỉ có Châu Nhã, dù sao hắn không phải là người làm, cảm giác hối hận vì tội ác, khiến hắn đau đớn, khó chịu hối tiếc, nhưng không cách nào cùng cảm nhận, Liễu Mạch lúc này, ôm đầu, đau đớn khó nhịn… khó nhịn như thế, thật ra hắn đã ẩn nhẫn nhiều ngày rồi…
Lúc đó, cố ý làm ra vẻ hung ác, nói với Châu Nhã, người là hắn giết… thật ra là yêu bị kích thích, hắn thậm chí dùng cách thức đe dọa mất khống chế muốn giữ đối phương lại, nhưng trong lòng thì lại lo sợ bất an với việc xảy ra án mạng này.
Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân nhìn nhau thở dài__ tiểu tử thúi không biết trời cao đất dày này, lần này bị giáo huấn không nhẹ, chắc sau này sẽ không làm chuyện không đúng mực thế nữa.
Giáo huấn này, cũng coi như chuyện tốt… dù sao, không tạo ra sai lầm lớn.
Tiểu tử này cho là đầu bếp lấy nhầm bình điều vị hắn trộn trong đó, tình cờ dẫn tới cái chết của Liễu Cầm, lại đúng lúc dược tính phát tác, Liễu Cầm gặp phải hái hoa tặc… nhưng sự thật… hiển nhiên không thể! Thứ nhất, trên bàn cơm, chết lại chỉ có một mình Liễu Cầm, khả năng này không phải hoàn toàn không có, nhưng tỷ lệ rất thấp. Thứ hai, như Liễu Mạch nói, mỗi đầu bếp đều nhận ra cái bình mình hay dùng, tỷ lệ lấy sai càng thấp. Thứ ba, nếu thật sự là việc ngoài ý muốn trong tỷ lệ cực thấp này, lúc đó sẽ không có người phải phí công huyễn hoặc thêm nữa…
Chỉ là sự việc phát triển có một điểm khiến Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân cảm thấy ngạc nhiên__ Thì ra người có khả năng hạ độc nhất, không phải quản gia, mà là đại phu nhân Lam Cô!
Bọn họ vốn cho rằng, quản gia chân đạp hai thuyền, bình thường nhờ có đại phu nhân chống đỡ, Liễu Cầm lại không dám lên tiếng, không cách nào làm gì hắn, hiện tại thấy chuyện sắp bại lộ mới hạ sát thủ… đại phu nhân đủ sức lại không biết sự tình, được xem là tán dù bảo vệ… nhưng hiện tại xem ra, người này lại là điểm then chốt của vụ án!
“Đừng khóc nữa! Ta hỏi ngươi một vấn đề, trả lời thành thật cho ta__ quan hệ của ngươi và Liễu Cầm, vẫn luôn không tốt sao? Cho dù ngươi muốn giết Liễu Cầm, thì dựa vào ngươi hoàn toàn có thể dễ dàng bóp chết nàng, tại sao chọn dùng độc?”
__ Chân tướng đã sắp lộ ra, chỉ còn lại hai nghi điểm quấy nhiễu không để chân tướng phơi bày, Thẩm Lăng Vân nghi hoặc.
Liễu Mạch thế này, không phải là người sẽ vì tranh gia tài mà không tiếc huynh muội… dùng độc lại càng kỳ quái!
Ai biết, Liễu Mạch ngây ra, rồi nói một câu không kinh chết người không nghỉ__
Liễu Mạch bày vẻ vò mẻ không sợ nứt, nhưng vẫn bảo vệ Châu Nhã không chút sơ hở.
“Chúng tôi biết độc dược là do ngươi trộm, vì người có thể thấy toàn bộ quá trình Liễu viên ngoại thử độc hơn nữa cất đi chỉ có ngươi và Châu Nhã… nếu ngươi đã thừa nhận, thì nói kỹ chút đi?”
Thẩm Lăng Vân khoanh tay trước ngực, vẻ mặt mưu kế.
Thật ra y cũng không nắm chắc lắm, dù sao trừ nghe trộm Liễu Mạch đích thân nói câu đó ra, chứng cứ gì cũng không có, hơn nữa chỉ dựa vào một câu nghe trộm đó, thì không thể xem là bằng chứng trên công đường… nhưng thẩm vấn bức cung là lớp tất yếu của cảnh sát, học sinh loại ưu như Thẩm Lăng Vân, sao có thể không đạt điểm cao! Khi không có chứng cớ lại tiếp xúc với người hiềm nghi, có thể khè cứ khè!
Trí tuệ của người cổ đại, sao sánh bằng người hiện đại?
Hiện tại rất hiển nhiên, Liễu Mạch cho rằng mình là hung thủ… vấn đề xuất hiện ở phân đoạn nào, chỉ sợ bản thân hắn cũng không biết, cho nên đầu tiên nhất định phải bức hắn nó rõ thực tình, sau đó từ trong tình tiết đó suy ra vấn đề ở đâu, bại lộ ai? Từ trong đó tìm ra chứng cứ gì đủ để chỉ đích danh phạm nhân…
“Mấy ngày trước vào buổi tối, sau khi dùng cơm tối ta đi ngang cửa phòng cha mẹ, nghe bọn họ nói chuyện… Châu Nhã sắp tới, nhưng còn chưa kịp vui mừng, thì nghe bọn họ lại nói, cha mẹ Châu Nhã gửi thư nói muốn tác hợp hôn sự của hắn cùng Liễu Cầm… tối hôm đó, ta cả đêm không ngủ! Hai chúng ta từ nhỏ cùng trưởng thành, mười lăm tuổi ta đã ôm hắn, cả đời này ta không dự định cùng với ai khác! Nhưng hiện tại, bọn họ lại muốn hắn lấy muội muội của ta! Ta làm sao ngủ được? Cũng vì thế, hôm đó ta mất ngủ lại không muốn người nhà biết, cho nên không mở đèn, cũng không ai phát hiện ta vẫn thức, canh hai hôm đó, đèn thư phòng của cha ta sáng lên, cùng ông còn có Lâm thúc thúc, bọn họ đại khái cho rằng người trong nhà đều ngủ, cho nên cũng không đóng cửa thư phòng, cửa sổ của ta lại mở ra đúng cửa phòng, thấy rõ ràng__ Lâm thúc thúc cầm một bình sứ nhỏ, cha ta cầm một con gà đã bị cột miệng và cánh, con gà đó cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào, ta thấy Lâm thúc thúc dùng khúc cây nhỏ chấm thứ bên trong bình, nhét vào miệng gà, sau khi nhét vào, hai người liền ngồi trong thư phòng ngâm thơ đối ẩm, đặt con gà đang giãy bên chân… tới canh tư, gà không giãy nữa, bọn họ đào một cái hố chôn gà! Lúc đó ta đặc biệt chấn động, nếu không hiểu sai, thì họ đang thử độc, cha ta là phú thương, mở dược ***, bố trang, tiền trang… ông cần độc được làm gì… nhưng ta lại không dám hỏi, kết quả cả đêm đó càng không ngủ nổi!”
“Cho nên lúc đó ngươi thấy rõ được chỗ cất độc được, hôm sau liền trộm rồi dự định gia hại muội muội của mình?”
__ Triển Phi Dương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu vì bộ hạ mình dạy con không đúng cách.
“Không có! Lúc đó ta chỉ bị dọa, không có suy nghĩ này… ta cả đêm không ngủ, hôm sau Nhã tới, ta nói với hắn, nhà bọn họ lần này bảo hắn tới làm khách là vì muốn tác thành hôn sự của hắn và Liễu Cầm, ta không đồng ý! Ta hy vọng hắn có thể thẳng thắn nói với người nhà quan hệ của chúng ta! Nhưng Nhã…”
Liễu Mạch nghĩ tới tranh cái của họ lúc đó, lập tức nghẹn ngào không ra lời, thần tình ảm đạm, mà Châu Nhã sau lưng cũng rũ mặt xuống… là hắn hại người mình yêu, nếu hắn không cố chấp như thế, vì tận hiếu, vì không để người nhà đau lòng, vì không muốn sỉ nhục gia môn, mà thờ ơ với khẩn cầu của người yêu, Liễu Mạch sẽ không tới mức này…
“Cầu xin các ngươi, đừng bắt hắn… các ngươi bắt ta đi… là ta hại Liễu Mạch, gián tiếp hại chết biểu muội! Bắt ta đi! Đừng bắt hắn…”
Bị Liễu Mạch cản sau lưng, Châu Nhã yếu ớt cuối cùng không khống chế được bi thương trong lòng, đột nhiên đẩy Liễu Mạch ra, phịch một tiếng quỳ dưới chân hai người, dập đầu như gà mỏ thóc… liên tục nói “các ngươi bắt ta đi”, Thẩm Lăng Vân nghe mà lòng chua xót, có câu hoạn nạn mới thấy chân tình, thật ra rất đơn giản, chính là khi người có khó xử, có thể không quản bất cứ cái gì, đẩy hắn ra, cản trước người hắn… điểm này, hai người này đều có đủ!
Châu Nhã quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu muốn nhận tội thay, Liễu Mạch hoàn hồn lại liền ôm người yêu sống chết không buông tay… nhìn hai người trẻ tuổi chưa trải sự đời ôm nhau khóc lóc, Thẩm Lăng Vân chỉ có thể thở dài… thật hy vọng bọn họ có kết quả tốt.
Nhưng thời gian của họ có hạn, không có hơi sức lãng phí nhìn hai tiểu tử sống chết bên nhau này, đen mặt nói__
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa! Tội có thể chịu thay sao chứ? Nếu vậy đã có người làm sớm rồi! Ngươi, nói tiếp đi__”
Triển Phi Dương một tay nhu tình mật ý ôm bảo bối của mình, một bên hung ác đe dọa hai tiểu tử… tuy Thẩm Lăng Vân cảm thấy hắn thật bất cận nhân tình, nhưng muốn phá án… bọn họ đều là người từng trải, công việc cảnh sát trước kia cũng là nơi rất bất cận nhân tình, bổ đầu hiện tại cũng thế. Lăng Vân mềm lòng, cho nên người xấu để hắn làm.
Bị hắn gầm như thế, Châu Nhã vô lực cúi đầu, mắt đầy hối hận… nếu lúc đó hắn có thể dũng cảm chút… Liễu Mạch vỗ vỗ hắn, lại cản trước người hắn, vẻ mặt ai làm nấy chịu__
“Hôm đó ta và Nhã cãi nhau một trận, đột nhiên nghĩ tới nếu Liễu Cầm chết rồi, bọn họ sẽ không cần kết hôn nữa, hơn nữa ta còn có thể cho Nhã biết quyết tâm của ta, quyết không nhường hắn cho người khác! Hắn rất thiện lương, lá gan cũng không lớn, chắc sau này vì không muốn ta lại giết người, nhất định sẽ không để chuyện này lại phát sinh… cho nên, ta nhân lúc thư phòng không người, trộm bình dược đó! Ta nhớ bọn họ làm thí nghiệm, hình như cần hai canh giờ mới phát tác, nhưng không chắc lắm, lại sợ có gì sơ xót, buổi sáng nhân lúc hạ nhân dưới nhà bếp đang ăn cơm trong viện, ta vào nhà bếp, tìm một con gà chuẩn bị nấu cơm, muốn thử nghiệm lần nữa, nhưng sau khi thử nghiệm thành công, nhìn con gà đã chết, trong lòng lại đột nhiên sợ hãi… Liễu Cầm, dù quan hệ không tốt cũng là muội muội của ta. Nghĩ đi nghĩ lại… Ta vẫn không hạ thủ được! Lúc đó ta vốn dự định từ bỏ rồi, đang nghĩ lén bỏ bình dược lại thư phòng, nhưng mẹ ta không biết tại sao đột nhiên lại vào nhà bếp… lúc đó ta luống cuống tay chân, trước mặt là một con gà chết, trong tay còn cái bình đáng nghi, ta sợ bị phát hiện, liền vội vàng trộn bình vào trong vại đụng bình điều canh trong nhà bếp, sau đó mẹ ta vào hỏi ta ở nhà bếp làm gì, ta nói đúng lúc đi ngang, thấy có một con gà chết, ta sợ hạ nhân vì tiết kiệm tiền lấy gà chết làm cơm bưng lên, cho nên dứt khoát vào lấy ra đi ném, lúc đó bà cũng không hoài nghi, chỉ nói vậy thì ném đi, nhưng bà lại nói muốn hầm canh cho cha ta, bà không đi, ta cũng không thể lấy lại cái bình, chỉ đành xách con gà chết ra ngoài… lúc đó ta còn nghĩ, cha ta chú trọng cơm nước, trong nhà có đủ các loại rau củ, cách làm cũng khác biệt rất lớn, cho nên điều canh cũng có trên trăm bình, nhưng mỗi bữa cơm thật ra căn cứ vào khẩu vị khác nhau cũng dùng mấy loại mà thôi, khả năng đầu bếp có thể dùng tới cái bình của ta rất thấp, lại nói bọn họ đều quen bình mình hay dùng, sẽ cho là bình này của đầu bếp khác… Cho nên, lúc đó khi ta ra ngoài cũng không quá lo lắng, chỉ nghĩ đợi một lát có cơ hội sẽ lại trộm bình về, trả lại thư phòng là được! Nhưng ta không ngờ được, hôm đó sau khi Liễu Cầm dùng cơm xong, buổi tối liền gặp chuyện… ta thật sự không phải cố ý…
Nếu nói hối hận, thì đâu phải chỉ có Châu Nhã, dù sao hắn không phải là người làm, cảm giác hối hận vì tội ác, khiến hắn đau đớn, khó chịu hối tiếc, nhưng không cách nào cùng cảm nhận, Liễu Mạch lúc này, ôm đầu, đau đớn khó nhịn… khó nhịn như thế, thật ra hắn đã ẩn nhẫn nhiều ngày rồi…
Lúc đó, cố ý làm ra vẻ hung ác, nói với Châu Nhã, người là hắn giết… thật ra là yêu bị kích thích, hắn thậm chí dùng cách thức đe dọa mất khống chế muốn giữ đối phương lại, nhưng trong lòng thì lại lo sợ bất an với việc xảy ra án mạng này.
Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân nhìn nhau thở dài__ tiểu tử thúi không biết trời cao đất dày này, lần này bị giáo huấn không nhẹ, chắc sau này sẽ không làm chuyện không đúng mực thế nữa.
Giáo huấn này, cũng coi như chuyện tốt… dù sao, không tạo ra sai lầm lớn.
Tiểu tử này cho là đầu bếp lấy nhầm bình điều vị hắn trộn trong đó, tình cờ dẫn tới cái chết của Liễu Cầm, lại đúng lúc dược tính phát tác, Liễu Cầm gặp phải hái hoa tặc… nhưng sự thật… hiển nhiên không thể! Thứ nhất, trên bàn cơm, chết lại chỉ có một mình Liễu Cầm, khả năng này không phải hoàn toàn không có, nhưng tỷ lệ rất thấp. Thứ hai, như Liễu Mạch nói, mỗi đầu bếp đều nhận ra cái bình mình hay dùng, tỷ lệ lấy sai càng thấp. Thứ ba, nếu thật sự là việc ngoài ý muốn trong tỷ lệ cực thấp này, lúc đó sẽ không có người phải phí công huyễn hoặc thêm nữa…
Chỉ là sự việc phát triển có một điểm khiến Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân cảm thấy ngạc nhiên__ Thì ra người có khả năng hạ độc nhất, không phải quản gia, mà là đại phu nhân Lam Cô!
Bọn họ vốn cho rằng, quản gia chân đạp hai thuyền, bình thường nhờ có đại phu nhân chống đỡ, Liễu Cầm lại không dám lên tiếng, không cách nào làm gì hắn, hiện tại thấy chuyện sắp bại lộ mới hạ sát thủ… đại phu nhân đủ sức lại không biết sự tình, được xem là tán dù bảo vệ… nhưng hiện tại xem ra, người này lại là điểm then chốt của vụ án!
“Đừng khóc nữa! Ta hỏi ngươi một vấn đề, trả lời thành thật cho ta__ quan hệ của ngươi và Liễu Cầm, vẫn luôn không tốt sao? Cho dù ngươi muốn giết Liễu Cầm, thì dựa vào ngươi hoàn toàn có thể dễ dàng bóp chết nàng, tại sao chọn dùng độc?”
__ Chân tướng đã sắp lộ ra, chỉ còn lại hai nghi điểm quấy nhiễu không để chân tướng phơi bày, Thẩm Lăng Vân nghi hoặc.
Liễu Mạch thế này, không phải là người sẽ vì tranh gia tài mà không tiếc huynh muội… dùng độc lại càng kỳ quái!
Ai biết, Liễu Mạch ngây ra, rồi nói một câu không kinh chết người không nghỉ__