Quân Ly Triệt được phong vương có thể nói là nhà vui nhà sầu, kỳ thật phong vương thật cũng được, trọng điểm là hứa hẹn Thân Vương của Duyên Hi đế kia. Nếu Quân Ly Triệt lập gia đình rồi, địa vị của hắn sẽ cao nhất trong nhóm Hoàng tử hiện có danh vị, có thể thấy được sự coi trọng Duyên Hi đế với hắn.
Đêm nhận được tin, Hoàng Quý phi liền ném ngã chén trà. Chuyện Ngũ Hoàng tử thấy cầm linh, Duyên Hi đế cũng không có trách tội Quân Ly Uyên, còn bao che Quân Ly Triệt, tức giận đến mức hồi phủ đã phá nát thư phòng, miệng mắng La Đỉnh Thăng không được tích sự gì. Ngược lại, Tứ Hoàng tử bình tĩnh, chỉ là đến phủ Cung Liêm Hầu, ở một đêm.
Ngày kế, thánh chỉ phong vương cho Quân Ly Triệt chính thức ban bố. Quân Ly Triệt mặc vào y phục phong vương mấy năm trước Hoàng hậu đã lặng lẽ làm rồi lưu giữ, bái tổ tông, chính thức trở thành Sùng Vương gia.
Hoàng hậu cũng đến thắp hương cho Hiền Quý phi, lấy đó để an ủi chi linh của nàng trên trời.
Bảng hiệu phủ Lục Hoàng tử đổi thành “Sùng Vương phủ” do Hoàng Thượng tự tay viết sau khi tế tổ, nghe xong răn dạy của Duyên Hi đế, Quân Ly Triệt không vội vã hồi phủ, mà là đến chỗ Hoàng hậu.
Ngồi trên tháp, Hoàng hậu cười nói: “Kế tiếp chuyện con phải quan tâm là chóng tìm mộtVương phi, như vậy Hoàng nương cùng Phụ hoàng con càng an tâm.”
“Nhi thần không vội.” Quân Ly Triệt cười nói.
“Còn chưa sao? Phủ con ngay cả thiếp thất cũng không có. Hoàng nương còn chờ bế tôn tử đây.” Hoàng hậu thúc giục nói.
“Hoàng gia đón dâu, từ trước đến nay phải nghiêm cẩn, cũng chú ý môn đăng hộ đối. Huống hồ nhi thần tin tưởng duyên phận, không muốn cưỡng cầu.” Quân Ly Triệt hơi hơi cúi đầu.
Hoàng hậu khe khẽ thở dài, nói: “Con có biết Phụ hoàng con vì sao vẫn chưa chỉ hôn cho con không? Ngay cả lúc trước muốn cho con lấy Kì Ương, cũng chỉ là một ý tưởng thôi.”
Quân Ly Triệt nhìn Hoàng hậu, lắc đầu. Trong các Hoàng tử, trừ Quân Ly Xuân cùng hắn, ai cũng đều có mấy phi tử hoặc là thiếp thất Phụ hoàng an bài, Quân Ly Xuân lúc ấy căn bản khinh thường chuyện này, hơn nữa danh tiếng chinh chiến thường niên, không được phân tâm, liền thôi. Mà hắn, Phụ hoàng căn bản đề cũng không đề.
“Việc này vẫn là liên quan đến mẫu phi của con. Năm đó khi nàng hoài thai con, đã nói qua cho ta cùng với Hoàng Thượng, hy vọng hài tử của nàng về sau có thể tìm một người mình thật lòng yêu, không cầu gia thế phú quý, chỉ cầu lưỡng tình tương đối, hạnh phúc hòa thuận.” Hoàng hậu hoài niệm mỉm cười, “Muội muội là một người rất tốt đẹp, Hoàng Thượng không muốn phụ tâm ý của nàng, lúc ấy liền đáp ứng. Tuy rằng mấy năm nay Hoàng Thượng vẫn chưa đề cập đến việc này, nhưng nhìn thái độ, vẫn giữ ý của mẫu phi con, cho con tự mình chọn. Chỉ cần nhân phẩm tốt, con thích là được.”
“Không ngờ mẫu phi nhưng lại tính toán vì nhi thần đến tận đây......” Tuy rằng hắn chưa từng gặp mẫu phi, nhưng tình thương tâm ý này, vẫn khiến hắn vô cùng cảm động.
“Con là hài tử ngoan, cũng không khiến nàng thất vọng. Thế là đủ rồi.”
“Mấy năm nay đã khiến Hoàng nương cùng Phụ hoàng vì nhi thần lo lắng.”
“Ta lo cho con là tất nhiên. Nói cho con đây, là muốn nói cho con, nếu có người trong lòng, cứ việc nói cho Hoàng nương. Hoàng nương vì con làm chủ.” Hoàng hậu cười nhìn hắn.
“Vâng.....” Quân Ly Triệt khẽ nhấp môi dưới, “Nhi thần đã biết.”
Lúc Quân Ly Triệt hưởng thụ phong vương chi hỉ, phủ Vọng Dương Bá cũng không nhàn rỗi. Lăng Hồng Chi chiến thắng trở về, được ban thưởng không ít. Vọng Dương Bá cũng mở tiệc riêng chiêu đãi thân bằng cố hữu, cho hài tử khánh công.
Quân Ly Xuân cùng Lăng Kì Ương không nằm trong danh sách liệt kê, dù sao cũng không có chuyện Vương gia đến khánh công cho một vị phó tướng, cho nên mặc dù Lăng Kì Ương muốn đến, cũng không được. Bất quá Lăng Hồng Chi thật ra có tâm, ngày kế liền tới Lân Vương phủ bái phỏng.
“Quấy rầy Vương gia.” Nhìn Quân Ly Xuân, Lăng Hồng Chi hành lễ nói.
“Không sao cả, ngồi đi.” Niệm hắn thường ngày đối Lăng Kì Ương không tồi phân trên, Quân Ly Xuân cũng coi như nể mặt, “Kì Ương vừa rồi mới phối dược, đợi hắn đổi kiện y phục sẽ đến.”
“Vâng.” Lăng Hồng Chi đáp.
Hai người uống trà, Lăng Kì Ương thay y phục xong liền tiến vào.
Lăng Hồng Chi đứng dậy hành lễ, “Vương phi bình an.”
“Đại ca không cần đa lễ. Ngồi đi.” Lăng Kì Ương cười nói. Tuy là phủ của mình, lễ tiết đáng thì cần làm, nhưng đối phương là đại ca mình, cho nên bán lễ là được.
Lăng Kì Ương ngồi vào bên người Quân Ly Xuân, mới nói: “Lần này xuất chinh, đại ca có bị thương?”
“Một chút tiểu thương, có dược của đệ, tất nhiên không ngại.” Xuất môn chinh chiến, bị thương luôn không thể tránh được, dù sao trên chiến trường, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, đao kiếm không có mắt.
“Vậy là tốt rồi. Còn chưa chúc mừng đại ca thắng lợi trở về.” Lăng Kì Ương cười nâng chung trà lên, “Trước đây ở yến tiệc trong cung, cũng chưa có nói. Hôm nay lấy trà thay rượu, chúc mừng đại ca.”
“Đa tạ.” Lăng Hồng Chi nâng chén trà, cùng Lăng Kì Ương khẽ chạm. Trà uống rồi, Lăng Hồng Chi đến nói: “Ta hôm nay đến, là có việc muốn nói.”
“Chuyện gì?” Lăng Kì Ương hỏi.
“Khi ở Hàn Quan thành bình loạn, chúng ta cũng bắt được không ít địch binh ngày đó giết người cướp bóc ở trong thành. Lúc khảo vấn, những người đó nói bọn chúng nhận mệnh lệnh chỉ là cướp bóc tiền tài lương thực, tộc trưởng vì lưu đường lui cho mình, yêu cầu không được giết người, nếu có phản kháng, giáo huấn một chút là được. Nhưng không biết vì sao, lại nháo đến chết người.” Lăng Hồng Chi đến nói: “Sau đó chúng ta lại hỏi địch binh đã giết người, bọn họ tỏ vẻ lúc ấy thấy dân chúng phản kháng, cũng không biết vì sao, liền cảm thấy tức giận dâng lên, liền ra tay chém giết.”
Quân Ly Xuân hơi hơi cau mày, người thường xuyên chinh chiến sát khí nặng hơn, hắn cũng có thể lý giải. Người đã thấy người chết, tâm lý nhiều ít cũng có chút không bình thường. Nhưng mặc kệ thế nào, tướng sĩ nhất định phải nghe quân lệnh, nếu không phải ý Thát Mã tộc trưởng, vậy lá gan bọn chúng cũng không tránh khỏi quá lớn.
“Vốn ta cũng không để tâm, chỉ cảm thấy đó là lý do giết người của địch binh. Nhưng hôm qua nghe nói việc trong quân Dịch Vương, cảm thấy có chút kỳ lạ, liền đến nói một tiếng.” Lăng Hồng Chi nói: “Bất quá những địch binh giết người kia đã bị xử quyết ở Hàn Quan thành, cũng không có biện pháp điều tra có quan hệ hay không.”
Lăng Kì Ương cau mày, đại ca không nói những người đó có vẻ mệt mỏi, thậm chí còn khi bị bắt vẫn khoẻ, cũng không giống trúng thi tuyến cổ.
“Chuyện này ta sẽ lưu tâm, nghe đại ca nói, mặc dù khác giống với tình huống trong quân, nhưng là không giống lắm. Không có cách nào phán đoán.” Lăng Kì Ương thành thật nói.
“Ừ, ta cũng chỉ là cảm thấy kỳ quái, hai người trong lòng biết là tốt rồi.” Lăng Hồng Chi gật gật đầu.
Sau đó, Lăng Kì Ương lại cùng Lăng Hồng Chi nói chuyện phiếm thêm lát nữa, Quân Ly Xuân ngồi bên, cũng không nói nhiều, như chỉ vì bồi Lăng Kì Ương. Giữa Lăng Hồng Chi lại ăn cơm trưa, lại nói hắn mang về chút vật phẩm trang sức cho Chu di nương, Lăng Hồng Chi nói tạ ơn, liền cáo từ rời đi.
“Ngươi thấy thế nào?” Lăng Hồng Chi đi rồi, Quân Ly Xuân hỏi.
“Khó mà nói. Cho dù là bị khống chế, có thể cũng chỉ là làm cho người ta tính tình đột ngột nóng nảy bộc phát, không phải cổ.” Lăng Kì Ương phân tích.
“Ừm, ngày mai ta nói một tiếng cho Tam ca, để hắn chú ý một chút.” Quân Ly Xuân vén tóc vương trên mặt Lăng Kì Ương.
“Ừm.” Lăng Kì Ương gật gật đầu.
Ngày kế sáng sớm, mới tờ mờ sáng, Mính Lễ gác đêm liền đến cửa lo lắng nhỏ giọng nói: “Vương gia, Vương gia ngài đã thức chưa?” Tuy rằng giọng nhỏ, nhưng hắn biết Quân Ly Xuân có thể nghe được.
Quân Ly Xuân đã tỉnh nhìn nhìn Lăng Kì Ương ngủ an ổn, nhẹ nhàng rút cánh tay từ dưới gáy hắn ra. Lăng Kì Ương “ưm” một tiếng, giống như tỉnh lại, Quân Ly Xuân ghé vào vành tai hắn thấp giọng nói: “Còn sớm, ngủ tiếp đi.”
Lăng Kì Ương mơ mơ màng màng bắt lấy áo trong của Quân Ly Xuân, lại ngủ.
Quân Ly Xuân cười nhìn động tác của Lăng Kì Ương, kéo một chút tiếp ra bên ngoài mặt diêu linh, ý bảo hắn đã tỉnh. Liền thong dong cởi áo trong, để Lăng Kì Ương cầm lấy. Lại dịch góc chăn cho hắn, lúc này mới xoay người đi thay y phục.
Ra khỏi tẩm gian, Quân Ly Xuân nói “Tiến vào”, Mính Lễ liền vội vàng đến đến, thấp giọng nói: “Vương gia, Ôn Mạch đến. Nói Lục Hoàng tử thỉnh Vương phi lập tức qua một chuyến.”
Quân Ly Xuân nhăn lại mày, “Chuyện gì xảy ra?”
Mính Lễ nói: “Ôn Mạch khóc sướt mướt, tiểu nhân cũng không có hỏi ra nguyên cớ đến, nhưng nghe hình như là Tiểu Ảnh đã xảy ra chuyện.” Nếu không biết người này có chút thân phận, hắn cũng không dám quấy rầy chủ tử nhà mình.
“Tiểu Ảnh?” Quân Ly Xuân nhăn mày càng sâu, “Đã biết, ngươi đi chuẩn bị một chút, lát nữa xuất phát.”
“Vâng!” Mính Lễ vội vàng đáp, lui ra ngoài.
Quân Ly Xuân trở lại bên giường, thấp giọng nói: “Kì Ương, tỉnh tỉnh......”
“Ưm......” Lăng Kì Ương ôm lấy y phục trong tay vào trong lòng, bán mộng bán tỉnh lên tiếng.
“Chỗ Lục ca xảy ra chuyện, muốn ngươi đi một chuyến.” Quân Ly Xuân ôm hắn dậy, để hắn ngồi trên đùi, dùng chăn bọc kín.
Nghe xảy ra chuyện, Lăng Kì Ương cũng tỉnh vài phần, ngẩng đầu nhìn Quân Ly Xuân, “Xảy ra chuyện gì?”
“Còn chưa rõ, Lục ca sai Ôn Mạch đến mời ngươi. Hình như là Tiểu Ảnh đã xảy ra chuyện.” Quân Ly Xuân giải thích.
Nghe đến Tiểu Ảnh, Lăng Kì Ương hoàn toàn tỉnh táo, “Vậy mau đi đi, đừng để Lục ca chờ.”
“Ừ.” Quân Ly Xuân đút cho hắn một chén nước, mới lấy y phục trên giường cho hắn mặc.
Đợi hai người rửa mặt xong, liền lên ngựa, ngay cả ăn sáng cũng không, đến thẳng Sùng Vương phủ.
Vào Sùng Vương phủ, những người khác hình như còn không biết đã xảy ra chuyện gì, với việc phu thê Lân Vương sáng sớm đã đến đều cảm giác rất kinh ngạc, nhưng thấy Ôn Mạch phía sau, liền biết là ý của chủ tử.
Ôn Mạch đưa hai người vào viện của Quân Ly Triệt, vừa vào cửa liền thấy Quân Ly Triệt ngồi trên ghế đá. Trong viện cũng không có ai khác, xem ra hắn không hy vọng ai biết.
Thấy hai người tiến vào, Quân Ly Triệt lập tức ra đón, trong mắt tràn đầy lo lắng lại có chút vô thố nói với Lăng Kì Ương: “Mau vào xem Tiểu Ảnh.”
Lăng Kì Ương gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, liền vào phòng.
Vừa vào cửa, Lăng Kì Ương đã biết đã xảy ra chuyện gì, mùi tình dục cùng máu xen lẫn, cũng không dễ ngửi. Mang hòm thuốc đi đến bên giường, thảm thiết trên giường khiến Lăng Kì Ương cũng không nhịn được nhíu mày.
Chỗ nào của giường cũng có thể thấy được vết máu, Tiểu Ảnh toàn thân xích loã nằm úp sấp ngủ ở trên giường, hô hấp dị thường mỏng manh. Dấu hôn trên người, dấu răng tùy ý có thể thấy được, có những phương đã bị cắn đến mức chảy máu. Còn những vết bầm xanh tím khác, lại nhiều không đếm xuể.
Nơi này là phòng của Quân Ly Triệt, có thể ở đây làm ra loại sự tình này, cũng chỉ có mình Quân Ly Triệt. Nhưng Quân Ly Triệt từ trước đến nay văn nhã, hoàn toàn không giống có ham mê biến thái nào, sao lại đem người gây sức ép đến thế này?
Không rảnh nghĩ nhiều như vậy, Lăng Kì Ương lấy ra một viên sâm hoàn giữ mạng, mở miệng của người kia định đút vào, nhưng không đợi dược hoàn vào miệng, Lăng Kì Ương liền phát hiện vấn đề ——đầu lưỡi Tiểu Ảnh cư nhiên hiện ra màu tím quỷ dị......
Đêm nhận được tin, Hoàng Quý phi liền ném ngã chén trà. Chuyện Ngũ Hoàng tử thấy cầm linh, Duyên Hi đế cũng không có trách tội Quân Ly Uyên, còn bao che Quân Ly Triệt, tức giận đến mức hồi phủ đã phá nát thư phòng, miệng mắng La Đỉnh Thăng không được tích sự gì. Ngược lại, Tứ Hoàng tử bình tĩnh, chỉ là đến phủ Cung Liêm Hầu, ở một đêm.
Ngày kế, thánh chỉ phong vương cho Quân Ly Triệt chính thức ban bố. Quân Ly Triệt mặc vào y phục phong vương mấy năm trước Hoàng hậu đã lặng lẽ làm rồi lưu giữ, bái tổ tông, chính thức trở thành Sùng Vương gia.
Hoàng hậu cũng đến thắp hương cho Hiền Quý phi, lấy đó để an ủi chi linh của nàng trên trời.
Bảng hiệu phủ Lục Hoàng tử đổi thành “Sùng Vương phủ” do Hoàng Thượng tự tay viết sau khi tế tổ, nghe xong răn dạy của Duyên Hi đế, Quân Ly Triệt không vội vã hồi phủ, mà là đến chỗ Hoàng hậu.
Ngồi trên tháp, Hoàng hậu cười nói: “Kế tiếp chuyện con phải quan tâm là chóng tìm mộtVương phi, như vậy Hoàng nương cùng Phụ hoàng con càng an tâm.”
“Nhi thần không vội.” Quân Ly Triệt cười nói.
“Còn chưa sao? Phủ con ngay cả thiếp thất cũng không có. Hoàng nương còn chờ bế tôn tử đây.” Hoàng hậu thúc giục nói.
“Hoàng gia đón dâu, từ trước đến nay phải nghiêm cẩn, cũng chú ý môn đăng hộ đối. Huống hồ nhi thần tin tưởng duyên phận, không muốn cưỡng cầu.” Quân Ly Triệt hơi hơi cúi đầu.
Hoàng hậu khe khẽ thở dài, nói: “Con có biết Phụ hoàng con vì sao vẫn chưa chỉ hôn cho con không? Ngay cả lúc trước muốn cho con lấy Kì Ương, cũng chỉ là một ý tưởng thôi.”
Quân Ly Triệt nhìn Hoàng hậu, lắc đầu. Trong các Hoàng tử, trừ Quân Ly Xuân cùng hắn, ai cũng đều có mấy phi tử hoặc là thiếp thất Phụ hoàng an bài, Quân Ly Xuân lúc ấy căn bản khinh thường chuyện này, hơn nữa danh tiếng chinh chiến thường niên, không được phân tâm, liền thôi. Mà hắn, Phụ hoàng căn bản đề cũng không đề.
“Việc này vẫn là liên quan đến mẫu phi của con. Năm đó khi nàng hoài thai con, đã nói qua cho ta cùng với Hoàng Thượng, hy vọng hài tử của nàng về sau có thể tìm một người mình thật lòng yêu, không cầu gia thế phú quý, chỉ cầu lưỡng tình tương đối, hạnh phúc hòa thuận.” Hoàng hậu hoài niệm mỉm cười, “Muội muội là một người rất tốt đẹp, Hoàng Thượng không muốn phụ tâm ý của nàng, lúc ấy liền đáp ứng. Tuy rằng mấy năm nay Hoàng Thượng vẫn chưa đề cập đến việc này, nhưng nhìn thái độ, vẫn giữ ý của mẫu phi con, cho con tự mình chọn. Chỉ cần nhân phẩm tốt, con thích là được.”
“Không ngờ mẫu phi nhưng lại tính toán vì nhi thần đến tận đây......” Tuy rằng hắn chưa từng gặp mẫu phi, nhưng tình thương tâm ý này, vẫn khiến hắn vô cùng cảm động.
“Con là hài tử ngoan, cũng không khiến nàng thất vọng. Thế là đủ rồi.”
“Mấy năm nay đã khiến Hoàng nương cùng Phụ hoàng vì nhi thần lo lắng.”
“Ta lo cho con là tất nhiên. Nói cho con đây, là muốn nói cho con, nếu có người trong lòng, cứ việc nói cho Hoàng nương. Hoàng nương vì con làm chủ.” Hoàng hậu cười nhìn hắn.
“Vâng.....” Quân Ly Triệt khẽ nhấp môi dưới, “Nhi thần đã biết.”
Lúc Quân Ly Triệt hưởng thụ phong vương chi hỉ, phủ Vọng Dương Bá cũng không nhàn rỗi. Lăng Hồng Chi chiến thắng trở về, được ban thưởng không ít. Vọng Dương Bá cũng mở tiệc riêng chiêu đãi thân bằng cố hữu, cho hài tử khánh công.
Quân Ly Xuân cùng Lăng Kì Ương không nằm trong danh sách liệt kê, dù sao cũng không có chuyện Vương gia đến khánh công cho một vị phó tướng, cho nên mặc dù Lăng Kì Ương muốn đến, cũng không được. Bất quá Lăng Hồng Chi thật ra có tâm, ngày kế liền tới Lân Vương phủ bái phỏng.
“Quấy rầy Vương gia.” Nhìn Quân Ly Xuân, Lăng Hồng Chi hành lễ nói.
“Không sao cả, ngồi đi.” Niệm hắn thường ngày đối Lăng Kì Ương không tồi phân trên, Quân Ly Xuân cũng coi như nể mặt, “Kì Ương vừa rồi mới phối dược, đợi hắn đổi kiện y phục sẽ đến.”
“Vâng.” Lăng Hồng Chi đáp.
Hai người uống trà, Lăng Kì Ương thay y phục xong liền tiến vào.
Lăng Hồng Chi đứng dậy hành lễ, “Vương phi bình an.”
“Đại ca không cần đa lễ. Ngồi đi.” Lăng Kì Ương cười nói. Tuy là phủ của mình, lễ tiết đáng thì cần làm, nhưng đối phương là đại ca mình, cho nên bán lễ là được.
Lăng Kì Ương ngồi vào bên người Quân Ly Xuân, mới nói: “Lần này xuất chinh, đại ca có bị thương?”
“Một chút tiểu thương, có dược của đệ, tất nhiên không ngại.” Xuất môn chinh chiến, bị thương luôn không thể tránh được, dù sao trên chiến trường, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, đao kiếm không có mắt.
“Vậy là tốt rồi. Còn chưa chúc mừng đại ca thắng lợi trở về.” Lăng Kì Ương cười nâng chung trà lên, “Trước đây ở yến tiệc trong cung, cũng chưa có nói. Hôm nay lấy trà thay rượu, chúc mừng đại ca.”
“Đa tạ.” Lăng Hồng Chi nâng chén trà, cùng Lăng Kì Ương khẽ chạm. Trà uống rồi, Lăng Hồng Chi đến nói: “Ta hôm nay đến, là có việc muốn nói.”
“Chuyện gì?” Lăng Kì Ương hỏi.
“Khi ở Hàn Quan thành bình loạn, chúng ta cũng bắt được không ít địch binh ngày đó giết người cướp bóc ở trong thành. Lúc khảo vấn, những người đó nói bọn chúng nhận mệnh lệnh chỉ là cướp bóc tiền tài lương thực, tộc trưởng vì lưu đường lui cho mình, yêu cầu không được giết người, nếu có phản kháng, giáo huấn một chút là được. Nhưng không biết vì sao, lại nháo đến chết người.” Lăng Hồng Chi đến nói: “Sau đó chúng ta lại hỏi địch binh đã giết người, bọn họ tỏ vẻ lúc ấy thấy dân chúng phản kháng, cũng không biết vì sao, liền cảm thấy tức giận dâng lên, liền ra tay chém giết.”
Quân Ly Xuân hơi hơi cau mày, người thường xuyên chinh chiến sát khí nặng hơn, hắn cũng có thể lý giải. Người đã thấy người chết, tâm lý nhiều ít cũng có chút không bình thường. Nhưng mặc kệ thế nào, tướng sĩ nhất định phải nghe quân lệnh, nếu không phải ý Thát Mã tộc trưởng, vậy lá gan bọn chúng cũng không tránh khỏi quá lớn.
“Vốn ta cũng không để tâm, chỉ cảm thấy đó là lý do giết người của địch binh. Nhưng hôm qua nghe nói việc trong quân Dịch Vương, cảm thấy có chút kỳ lạ, liền đến nói một tiếng.” Lăng Hồng Chi nói: “Bất quá những địch binh giết người kia đã bị xử quyết ở Hàn Quan thành, cũng không có biện pháp điều tra có quan hệ hay không.”
Lăng Kì Ương cau mày, đại ca không nói những người đó có vẻ mệt mỏi, thậm chí còn khi bị bắt vẫn khoẻ, cũng không giống trúng thi tuyến cổ.
“Chuyện này ta sẽ lưu tâm, nghe đại ca nói, mặc dù khác giống với tình huống trong quân, nhưng là không giống lắm. Không có cách nào phán đoán.” Lăng Kì Ương thành thật nói.
“Ừ, ta cũng chỉ là cảm thấy kỳ quái, hai người trong lòng biết là tốt rồi.” Lăng Hồng Chi gật gật đầu.
Sau đó, Lăng Kì Ương lại cùng Lăng Hồng Chi nói chuyện phiếm thêm lát nữa, Quân Ly Xuân ngồi bên, cũng không nói nhiều, như chỉ vì bồi Lăng Kì Ương. Giữa Lăng Hồng Chi lại ăn cơm trưa, lại nói hắn mang về chút vật phẩm trang sức cho Chu di nương, Lăng Hồng Chi nói tạ ơn, liền cáo từ rời đi.
“Ngươi thấy thế nào?” Lăng Hồng Chi đi rồi, Quân Ly Xuân hỏi.
“Khó mà nói. Cho dù là bị khống chế, có thể cũng chỉ là làm cho người ta tính tình đột ngột nóng nảy bộc phát, không phải cổ.” Lăng Kì Ương phân tích.
“Ừm, ngày mai ta nói một tiếng cho Tam ca, để hắn chú ý một chút.” Quân Ly Xuân vén tóc vương trên mặt Lăng Kì Ương.
“Ừm.” Lăng Kì Ương gật gật đầu.
Ngày kế sáng sớm, mới tờ mờ sáng, Mính Lễ gác đêm liền đến cửa lo lắng nhỏ giọng nói: “Vương gia, Vương gia ngài đã thức chưa?” Tuy rằng giọng nhỏ, nhưng hắn biết Quân Ly Xuân có thể nghe được.
Quân Ly Xuân đã tỉnh nhìn nhìn Lăng Kì Ương ngủ an ổn, nhẹ nhàng rút cánh tay từ dưới gáy hắn ra. Lăng Kì Ương “ưm” một tiếng, giống như tỉnh lại, Quân Ly Xuân ghé vào vành tai hắn thấp giọng nói: “Còn sớm, ngủ tiếp đi.”
Lăng Kì Ương mơ mơ màng màng bắt lấy áo trong của Quân Ly Xuân, lại ngủ.
Quân Ly Xuân cười nhìn động tác của Lăng Kì Ương, kéo một chút tiếp ra bên ngoài mặt diêu linh, ý bảo hắn đã tỉnh. Liền thong dong cởi áo trong, để Lăng Kì Ương cầm lấy. Lại dịch góc chăn cho hắn, lúc này mới xoay người đi thay y phục.
Ra khỏi tẩm gian, Quân Ly Xuân nói “Tiến vào”, Mính Lễ liền vội vàng đến đến, thấp giọng nói: “Vương gia, Ôn Mạch đến. Nói Lục Hoàng tử thỉnh Vương phi lập tức qua một chuyến.”
Quân Ly Xuân nhăn lại mày, “Chuyện gì xảy ra?”
Mính Lễ nói: “Ôn Mạch khóc sướt mướt, tiểu nhân cũng không có hỏi ra nguyên cớ đến, nhưng nghe hình như là Tiểu Ảnh đã xảy ra chuyện.” Nếu không biết người này có chút thân phận, hắn cũng không dám quấy rầy chủ tử nhà mình.
“Tiểu Ảnh?” Quân Ly Xuân nhăn mày càng sâu, “Đã biết, ngươi đi chuẩn bị một chút, lát nữa xuất phát.”
“Vâng!” Mính Lễ vội vàng đáp, lui ra ngoài.
Quân Ly Xuân trở lại bên giường, thấp giọng nói: “Kì Ương, tỉnh tỉnh......”
“Ưm......” Lăng Kì Ương ôm lấy y phục trong tay vào trong lòng, bán mộng bán tỉnh lên tiếng.
“Chỗ Lục ca xảy ra chuyện, muốn ngươi đi một chuyến.” Quân Ly Xuân ôm hắn dậy, để hắn ngồi trên đùi, dùng chăn bọc kín.
Nghe xảy ra chuyện, Lăng Kì Ương cũng tỉnh vài phần, ngẩng đầu nhìn Quân Ly Xuân, “Xảy ra chuyện gì?”
“Còn chưa rõ, Lục ca sai Ôn Mạch đến mời ngươi. Hình như là Tiểu Ảnh đã xảy ra chuyện.” Quân Ly Xuân giải thích.
Nghe đến Tiểu Ảnh, Lăng Kì Ương hoàn toàn tỉnh táo, “Vậy mau đi đi, đừng để Lục ca chờ.”
“Ừ.” Quân Ly Xuân đút cho hắn một chén nước, mới lấy y phục trên giường cho hắn mặc.
Đợi hai người rửa mặt xong, liền lên ngựa, ngay cả ăn sáng cũng không, đến thẳng Sùng Vương phủ.
Vào Sùng Vương phủ, những người khác hình như còn không biết đã xảy ra chuyện gì, với việc phu thê Lân Vương sáng sớm đã đến đều cảm giác rất kinh ngạc, nhưng thấy Ôn Mạch phía sau, liền biết là ý của chủ tử.
Ôn Mạch đưa hai người vào viện của Quân Ly Triệt, vừa vào cửa liền thấy Quân Ly Triệt ngồi trên ghế đá. Trong viện cũng không có ai khác, xem ra hắn không hy vọng ai biết.
Thấy hai người tiến vào, Quân Ly Triệt lập tức ra đón, trong mắt tràn đầy lo lắng lại có chút vô thố nói với Lăng Kì Ương: “Mau vào xem Tiểu Ảnh.”
Lăng Kì Ương gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, liền vào phòng.
Vừa vào cửa, Lăng Kì Ương đã biết đã xảy ra chuyện gì, mùi tình dục cùng máu xen lẫn, cũng không dễ ngửi. Mang hòm thuốc đi đến bên giường, thảm thiết trên giường khiến Lăng Kì Ương cũng không nhịn được nhíu mày.
Chỗ nào của giường cũng có thể thấy được vết máu, Tiểu Ảnh toàn thân xích loã nằm úp sấp ngủ ở trên giường, hô hấp dị thường mỏng manh. Dấu hôn trên người, dấu răng tùy ý có thể thấy được, có những phương đã bị cắn đến mức chảy máu. Còn những vết bầm xanh tím khác, lại nhiều không đếm xuể.
Nơi này là phòng của Quân Ly Triệt, có thể ở đây làm ra loại sự tình này, cũng chỉ có mình Quân Ly Triệt. Nhưng Quân Ly Triệt từ trước đến nay văn nhã, hoàn toàn không giống có ham mê biến thái nào, sao lại đem người gây sức ép đến thế này?
Không rảnh nghĩ nhiều như vậy, Lăng Kì Ương lấy ra một viên sâm hoàn giữ mạng, mở miệng của người kia định đút vào, nhưng không đợi dược hoàn vào miệng, Lăng Kì Ương liền phát hiện vấn đề ——đầu lưỡi Tiểu Ảnh cư nhiên hiện ra màu tím quỷ dị......