51 Thai ký vi hoặc
Sáng sớm hôm đó, Lăng Kì Ương còn đang ngủ, Quân Ly Xuân cùng Lăng đa đa ăn xong điểm tâm, chợt nghe Mính Lễ báo, nói Dịch Vương gia đến đây.
Hôm nay lâm triều, Quân Ly Uyên cáo bệnh. Quân Ly Xuân vốn còn định chờ Lăng Kì Ương tỉnh rồi đến Tam ca phủ xem thử, không ngờ người đã tới rồi.
“Đi đi.” Lăng đa đa uống trà, nói Quân Ly Xuân không cần băn khoăn hắn.
Quân Ly Xuân gật gật đầu, nói buổi tối cùng Kì Ương đến chỗ cha dùng bữa tối, liền rời khỏi tiểu viện, đi hướng thư phòng.
Quân Ly Uyên ngồi trong thư phòng trên mặt nhìn không ra biểu cảm, nhưng hiển nhiên không phải cao hứng. Quân Ly Xuân đi vào, nói: “Tam ca, sáng nay nghe nói huynh bị bệnh, chỗ nào không thoải mái?”
“Không bệnh. Ta có lời nói với đệ.” Quân Ly Uyên nhìn nhìn ngoài cửa, hình như là chuyện rất quan trọng.
Quân Ly Xuân khoát tay với Mính Lễ, nói: “Đi ra ngoài thủ, trừ Vương phi ra ai cũng không được vào.”
“Vâng.” Mính Lễ đem trà tiểu tư bưng tới để vào trong tay Quân Ly Xuân, liền lui ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Đợi thư phòng chỉ còn lại hai người, Quân Ly Xuân hỏi.
Quân Ly Uyên chuẩn bị ngôn từ một chút, mở miệng nói: “Trên người Thanh Ca có bớt.”
Quân Ly Xuân khó hiểu nhìn, bớt của Mạc Thanh Ca hình như không nên lấy ra nói. Hơn nữa chỉ là một cái bớt mà thôi, Tam ca cũng không cần vì thế mà vội đến.
“Cái bớt kia ở bắp đùi hắn, hình hoa mai màu đỏ. Ngươi năm đó còn nhỏ, có thể căn bản không nhớ rõ. Nhưng ta đối với cái bớt này có chút ấn tượng.” Quân Ly Uyên trầm giọng nói, nghe ngữ khí thì sự tình cũng không đơn giản.
“Sao cơ? Huynh thấy ở đâu?” Chuyện liên quan đến bớt, Lăng Kì Ương chưa từng đề cập qua với y, có lẽ Lăng Kì Ương cũng không phát hiện. Dù sao lúc ấy Mạc Thanh Ca bị thương, nhưng không thương đến chỗ tư mật.
“Giữa mày Tràng quý nhân mẫu phi của Nhị ca cũng có cái bớt như vậy. Nếu là bớt tầm thường lại ở trên mặt, hơn phân nửa xem như hủy dung, nhưng bớt hoa mai của Tràng quý nhân lại có hình dáng vừa khéo. Tràng quý nhân xuất thân không cao, có thể được lựa chọn cũng là bởi vì cái bớt này đặc biệt hấp dẫn Phụ hoàng.” Quân Ly Uyên khẽ thở dài một cái, tiếp tục nói: “Tuy rằng ấn tượng của ta cũng mơ hồ, ngay cả bộ dáng Tràng quý nhân cũng đã quên không còn một mảnh. Nhưng bởi vì cái bớt kia quá mức đặc biệt, hơn nữa rất đẹp, cho nên còn có thể nhớ rõ một ít.”
“Tràng quý nhân mất khi chúng ta tuổi đều còn nhỏ, Tam ca mặc dù có chút ấn tượng, nhưng chung quy không được đầy đủ. Không bằng hỏi Hoàng nương một chút, Hoàng nương chắc chắn sẽ nhớ rõ.” Nếu đúng như lời Tam ca nói, Quân Ly Xuân cũng hiểu sự tình có thể sẽ có phát triển, hơn nữa còn theo hướng bọn họ không thể khống chế.
“Ừm, đợi mấy ngày nữa, ta bóng gió hỏi thử Hoàng nương. Hy vọng hết thảy chỉ là ta đa tâm thôi.” Quân Ly Uyên sắc mặt vẫn như trước không thể nói là tốt, hiển nhiên còn đang bị chuyện này sinh nghi, “Tiện thể nói Ly Triệt điều tra thử chuyện trước đây của Mạc Thanh Ca.”
“Ừm. Mặc kệ thế nào, nhìn Mạc Thanh Ca ở bên cạnh huynh khoảng thời gian này, vẫn rất an phận, không giống có tâm tư gì khác. Mặt khác, chờ Lục ca tra ra kết quả đã. Hiện tại kết luận còn quá sớm.” Quân Ly Xuân đối với Tràng quý nhân hoàn toàn không có gì ấn tượng, chỉ biết là hắn thân sinh của Quân Thừa Cảnh mẹ đẻ thôi.
“Ừ. Được rồi, ta về trước gặp Thanh Ca, để tránh ta mới sáng sớm đi mất, khiến hắn đa tâm.” Quân Ly Xuân đứng lên.
Quân Ly Xuân khẽ cười nói: “Ta không phải hẳn nên chúc mừng Tam ca cuối cùng đã có được giai nhân?”
Quân Ly Uyên lắc đầu, nói: “Hắn chỉ là không bài xích ta ở gần mà thôi. Ta không muốn làm hắn sợ, nên còn chưa tới bước kia.”
Nam nhân có thể ở thời điểm này nhịn lại được rất không dễ, có thể thấy Quân Ly Uyên thật sự quan tâm Mạc Thanh Ca. Quân Ly Xuân cười nói: “Cái này gọi là chân thành, kiên định. Mạc Thanh Ca cũng là người có tâm, sẽ không cô phụ tình ý của Tam ca.”
Quân Ly Uyên vỗ vỗ vai Quân Ly Xuân, nói câu”Đi đây”, liền rời khỏi Lân Vương phủ.
Ngày gần đây tuy nói Hoàng Quý phi thai không an ổn, nhưng hài tử rốt cuộc vẫn còn trong bụng nàng, thái y cũng không chẩn ra nguyên do gì, chỉ nói có thể là thời tiết nóng bức, Hoàng Quý phi trúng nóng, nhưng bởi vì có thai, không thể loạn dùng dược.
Hoàng Quý phi bên kia một ngày chưa giải quyết, chỗ Hoàng hậu sẽ tiếp tục giả bệnh. Để không khiến người hoài nghi, cũng miễn cho Hoàng Thượng khi đến thăm Hoàng hậu phát hiện, Lăng Kì Ương phối một loại dược cho Hoàng hậu, khiến nàng nhìn qua sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn là triệu chứng bệnh.
Như thế quả nhiên che mắt được Hoàng Thượng, theo lý mà nói Hoàng hậu nếu bệnh, thì Hoàng Quý phi xử lý việc hậu cung, nhưng Hoàng Quý phi hiện nay cũng không an ổn, tần phi khác lại không có tư cách, cho nên quyền lớn vẫn giữ ở trong tay Hoàng hậu.
Ngày hôm đó sau khi lâm triều, Duyên Hi đế hỏi Quân Ly Xuân, “Kì Ương hiện vẫn an ổn?”
Quân Ly Xuân trả lời: “Kì Ương hiện tốt lắm, chỉ là có chút mê ngủ. Sư phụ Kì Ương thỉnh thoảng đến thăm hắn, hơn nữa Lăng đa đa ở cùng, tâm tình hắn cũng tốt, hết thảy đều an ổn.”
Về chuyện Cô Diệu là sư phụ Lăng Kì Ương, Quân Ly Xuân đã sớm tiền tìm cơ hội nói cho Duyên Hi đế. Duyên Hi đế chỉ gật gật đầu, không nói gì, cũng không hỏi nhiều. Như là đã sớm biết. Nghĩ đến chuyện dược miêu trước đây, Quân Ly Xuân càng tin Phụ hoàng biết nhiều hơn, cũng sớm hơn so với y.
“Vậy là tốt rồi. Y thánh tuy là sư phụ Kì Ương, coi như người trong nhà các con, nhưng con mọi việc đều phải sai người chăm sóc chu toàn, chớ chậm trễ.” Duyên Hi đế nói.
“Vâng, nhi thần hiểu.” Quân Ly Xuân nói.
“Còn nữa, Cáo Mệnh Khanh quân đã ở phủ con, con cũng phải tẫn hiếu.”
“Vâng, nhi thần nhất định không phụ Phụ hoàng răn dạy.” Dừng một chút, Quân Ly Xuân lại nói: “Nghe nói thân thể Hoàng Quý phi vẫn không khoẻ, xin hỏi Phụ hoàng, có cần Kì Ương đến xem thử?” Tuy rằng y đối lập với Hoàng Quý phi, nhưng ngoài mặt phải làm thì vẫn cần làm toàn bộ.
Duyên Hi đế nghĩ nghĩ, nói: “Không cần. Nếu Kì Ương nhàn rỗi, thật ra có thể xem thử cho Hoàng nương con. Mùa hạ sinh bệnh, trẫm luôn lo lắng.”
“Nhi thần đã biết.” Quân Ly Xuân nói. Kỳ thật y cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, Phụ hoàng hẳn tin tưởng y thuật của Lăng Kì Ương, hiện giờ Hoàng Quý phi thân thể không khoẻ, Phụ hoàng suy nghĩ cho hài tử cũng có thể để Lăng Kì Ương đến xem. Phủđịnh như thế, đến tột cùng là nghi ngờ Lăng Kì Ương sẽ gian lận? Hay căn bản là không cần hài tử kia?
“Còn một chuyện. Mấy ngày nữa Du quốc quân sẽ đến tiến cống, lần này tân đế Sí Trạch cũng sẽ đến. Con xem phái ai đi đón chào thì thích hợp?” Duyên Hi đế hỏi.
Chuyện Du quốc muốn tới tiến cống Quân Ly Xuân biết, nhưng Đan Văn Kha cùng đến, y lại không biết. Tuy rằng trước khi bọn họ rời khỏi Du quốc, Đan Văn Kha từng nói muốn tới thương nghị việc liên minh, nhưng thời gian lại chưa định.
Đan Văn Kha không thông báo y cũng có thể lý giải, dù sao ở địa bàn Nghiệp quốc lưu truyền tin tức qua nước hắn khó hơn nhiều ở Du quốc, một khi không cẩn thận bị Duyên Hi đế phát hiện, vậy phiền toái chính là Quân Ly Xuân y.
Suy tư một lát, Quân Ly Xuân nói: “Nhi thần nghĩ, hẳn là để Tam ca ra mặt đón chào thì thích hợp.”
Duyên Hi đế hạ mày, cho y tiếp tục.
Quân Ly Xuân nói tiếp: “Nghe nói đại ca gần đây thân mình vẫn không tốt, Lục ca đang chiếu cố Hoàng nương, nhi thần phải chiếu cố Kì Ương. Tứ đệ cùng Ngũ đệ tuy rằng thanh nhàn, nhưng Tam ca gần đây cũng không bận chuyện gì khác, theo tuổi tác, theo lý nên để Tam ca đi, thứ nhất cho thấy Đại Nghiệp vẫn chưa xem nhẹ Du quốc, thứ hai, coi như là tỏ sự tôn trọng đối với vị tân Hoàng đế Sí Trạch kia.”
Duyên Hi đế gật gật đầu, “Ừ, vậy làm thế đi.”
“Nếu không còn chuyện gì khác, nhi thần cáo lui trước.” Quân Ly Xuân nói.
“Đi đi.” Duyên Hi đế khoát tay, cũng không biểu hiện nhiều, nhấc bút bắt đầu phê tấu sớ hôm nay.
Duyên Hi đế muốn Lăng Kì Ương đến xem bệnh tình cho Hoàng hậu, Lăng Kì Ương tất nhiên sẽ không chậm trễ, đến Nhã Khôn cung cùng Hoàng hậu nói chuyện một buổi chiều, liền đến hồi bẩm cho Hoàng Thượng, nói Hoàng hậu là bởi vì nhiều năm phí sức cho việc hậu cung, vất vả lâu ngày thành tật, mới bị bệnh. Bệnh này cần chậm rãi tĩnh dưỡng, mới có thể khỏi hẳn.
Duyên Hi đế nghe xong cũng yên tâm. Hoàng Quý phi bên kia hình như cũng có chút khởi sắc, hai ngày trước nàng không màng ăn uống, suốt ngày nằm trên giường, không ngờ thai tượng thật sự an ổn hơn rất nhiều so với trước, người cũng không còn khó chịu. Cho nên Duyên Hi đế tin lời thái y nói, cảm thấy Hoàng Quý phi chỉ là trúng nóng, nghỉ ngơi tốt liền khoẻ.
Du quốc quân cùng Đan Văn Kha đúng hạn tới Nghiệp quốc, vì biểu đạt thành ý, Đan Văn Kha cũng mang theo không ít lễ vật. Quân Ly Uyên đến nghênh đón, đưa đoàn người đến Phụng Kim dịch quán nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày kế, Du quân vương cùng Đan Văn Kha đi gặp mặt Duyên Hi đế, về phần nói những gì, không ai biết được. Giữa trưa Duyên Hi đế hạ lệnh, đêm nay thiết yến ở Hợp Tương cung, mở tiệc chiêu đãi hai vị quốc quân, cũng cho các Hoàng phi, Hoàng tử tiếp khách.
Lăng Kì Ương tiến cung lúc chạng vạng, không ngờ lại gặp Hoàng Quý phi đang định đến Hợp Tương cung.
Lăng Kì Ương hành lễ nói: “Hoàng Quý phi vạn an.”
Hoàng Quý phi ngồi trên liễn, trên mặt trang điểm rất dày, che khuất sắc mặt tái nhợt, khóe mắt liếc Lăng Kì Ương một cái, nói: “Nghe nói ngươi có thai, thật đúng là hảo phúc khí a.”
Lăng Kì Ương tuy rằng không thích Hoàng Quý phi, nhưng không thể đối nghịch với nàng, nói: “Đa tạ Hoàng Quý phi.”
“Bản cung xưa nay nghe nói Lân Vương gia yêu thương Vương phi, sao hôm nay không đi cùng?” Ý cười Hoàng Quý phi có chút lạnh, hiển nhiên chỉ là ngoài cười mà trong không cười, cũng không để Lăng Kì Ương đứng dậy.
“Vương gia sáng sớm đã tiến cung.” Lăng Kì Ương nói. Hiện tại bụng hắn đã khá rõ, quỳ như vậy rất không thoải mái.
“Vậy sao? Lân Vương gia thật đúng có năng lực vì Hoàng Thượng phân ưu a.”
Lăng Kì Ương cúi đầu không nói.
“Đúng rồi, bản cung nghe nói cha ngươi đã ra khỏi phủ Vọng Dương Bá. Hắn đi rồi, chắc hẳn tỷ tỷ bản cung cũng sẽ thư thái hơn rất nhiều.” Hoàng Quý phi cười.
“Cha được tự do, tất nhiên là chuyện đại mừng.” Lăng Kì Ương cũng không định tranh chấp cùng Hoàng Quý phi.
“Ừm.” Hoàng Quý phi xoa xoa ra hoài bụng, nói: “Nói đến việc dưỡng hài tử này, thật đúng là số phận. Tỷ tỷ vô phúc, chỉ sinh được hai nữ nhi. Bất quá cũng may bản cung có hoàng ân che chở, hiện nay lại hoài thai. Nghĩ cũng không ai dám khinh thường đến trên đầu bản cung cùng tỷ tỷ.”
“Vâng.” Lăng Kì Ương đáp.
“Kì Ương?” Lúc này, phượng giá của Hoàng hậu từ bên kia đi tới, thấy Lăng Kì Ương quỳ trên mặt đất, Hoàng hậu trong lòng nảy lên.
Lăng Kì Ương xoay người, thấy Hoàng hậu, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng Hoàng hậu hành lễ.
“Con ngoan, mau đứng lên.” Hoàng hậu hạ phượng liễn, nhanh chóng đến đỡ Lăng Kì Ương.
Hoàng Quý phi thấy Hoàng hậu tới, cũng không thể làm khó dễ thêm, phải hạ liễn hành lễ.
Hoàng hậu lạnh nghiêm mặt nói: “Muội muội không cần đa lễ, hoài thai có thể tránh được cấp bậc lễ nghĩa liền tránh, điểm ấy Hoàng Thượng cũng nói qua rất nhiều lần, bản cung không dám quên, hơn nữa thời thời khắc khắc mong muội muội mạnh khỏe. Nhưng thật ra muội muội hình như quên lời Hoàng Thượng phân phó rồi thì phải.”
“Nô tì không dám.” Hoàng Quý phi tuy nói không dám, nhưng trên mặt không có nửa phần sợ hãi.
“Làm sao vậy?” Duyên Hi đế lúc này đang đưa hai vị quân vương cùng các Hoàng tử đến Hợp Tương cung, không nghĩ đi đến đây liền thấy bước liễn của Hoàng hậu cùng Hoàng Quý phi.
Nghe được giọng Duyên Hi đế, Hoàng hậu cùng Lăng Kì Ương lập tức xoay người hành lễ. Hoàng Quý phi trong trẻo cười, hơi hơi nghiêng thân.
“Đây là sao vậy? Đều dừng ở chỗ này?” Duyên Hi đế hỏi.
Đứng ở mặt sau khi Ngũ Hoàng tử lập tức đến lên, đỡ lấy cánh tay Hoàng Quý phi, hỏi: “Mẫu phi, ngài không sao chứ?”
Du quốc quân không nói một lời nhìn. Nhưng Đan Văn Kha cười lên tiếng, “Theo bản quân thấy, sắc mặt Hoàng Quý phi hình như tốt hơn so với Lân Vương phi.”
Duyên Hi đế cũng phát hiện điểm ấy, hỏi: “Kì Ương sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
“Nhi thần không sao, đa tạ Phụ hoàng quan tâm.” Lăng Kì Ương nói. Tuy rằng vừa rồi quỳ có chút không thoải mái, nhưng hắn biết không đáng ngại.
“Vừa mới nãy khi nô tì tới, muội muội đang nói chuyện với Kì Ương, Kì Ương vẫn quỳ trên mặt đất, sợ là lạnh.” Hoàng hậu nói.
Duyên Hi đế không cao hứng lắm nhìn Hoàng Quý phi. Quân Ly Xuân lúc này đi đến bên người Lăng Kì Ương, xoa xoa tay hắn, phát hiện không lạnh, mới thoáng yên tâm.
“Nô tì hồ đồ. Vừa nãy cùng Lân Vương phi nói chuyện, quên mất chuyện hắn mang thai, Hoàng Thượng thứ tội.” Hoàng Quý phi vẻ mặt vô tội nhìn Duyên Hi đế.
Duyên Hi đế nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn tiểu thị cùng người hầu phía sau nàng, lạnh giọng nói: “Hoàng Quý phi trí nhớ không tốt, các ngươi cũng không nhắc nhở? Đều tự đi lĩnh ba mươi trượng, cảnh cáo.”
Tiểu thị cùng người hầu phía sau Hoàng Quý phi đều run lên, người hầu còn được, tiểu thị hơn phân nửa là mất mạng.
Hoàng Quý phi không lên tiếng cười duyên tựa trên người Duyên Hi đế, hình như hết thảy đều chẳng liên quan gì đến nàng.
Hoàng hậu mở miệng nói: “Nô tì thấy sắc mặt Kì Ương không tốt, muốn cho nó tới trong cung nô tì nghỉ ngơi một chút trước.”
“Nhanh đi.” Duyên Hi đế gật gật đầu.
Quân Ly Xuân khẽ đỡ Lăng Kì Ương, hành lễ nói: “Hoàng nương cùng Phụ hoàng hãy đi. Hôm nay hai vị quân vương đều ở đây, Hoàng nương là quốc mẫu, theo lý nên cùng đi. Nhi thần đưa Kì Ương đi nghỉ ngơi là được.”
“Cũng tốt.” Hoàng hậu gật đầu nói: “Ngồi bước liễn của bản cung đi.”
“Nhưng......” Quân Ly Xuân có chút do dự, hành động này có chút không hợp quy củ.
“Nghe lời Hoàng nương con. Hoàng Quý phi thân mình không thích hợp, tiếp tục ngồi bước liễn của nàng đi. Hoàng hậu cùng trẫm, cùng hai vị quốc quân tản bộ qua là được.” Duyên Hi đế nói.
“Vâng.” Hoàng hậu hành lễ, đứng bên cạnh Duyên Hi đế.
Lăng Kì Ương ngồi trên bước liễn, cùng Quân Ly Xuân đến Nhã Khôn cung.
Trên đường chỉ còn lại có Hoàng Quý phi cùng Ngũ Hoàng tử. Hoàng Quý phi gắt gao nắm khăn trong tay, phẫn hận nhìn theo hướng Duyên Hi đế rời đi, ngay cả móng tay bị gãy cũng không biết......
Sáng sớm hôm đó, Lăng Kì Ương còn đang ngủ, Quân Ly Xuân cùng Lăng đa đa ăn xong điểm tâm, chợt nghe Mính Lễ báo, nói Dịch Vương gia đến đây.
Hôm nay lâm triều, Quân Ly Uyên cáo bệnh. Quân Ly Xuân vốn còn định chờ Lăng Kì Ương tỉnh rồi đến Tam ca phủ xem thử, không ngờ người đã tới rồi.
“Đi đi.” Lăng đa đa uống trà, nói Quân Ly Xuân không cần băn khoăn hắn.
Quân Ly Xuân gật gật đầu, nói buổi tối cùng Kì Ương đến chỗ cha dùng bữa tối, liền rời khỏi tiểu viện, đi hướng thư phòng.
Quân Ly Uyên ngồi trong thư phòng trên mặt nhìn không ra biểu cảm, nhưng hiển nhiên không phải cao hứng. Quân Ly Xuân đi vào, nói: “Tam ca, sáng nay nghe nói huynh bị bệnh, chỗ nào không thoải mái?”
“Không bệnh. Ta có lời nói với đệ.” Quân Ly Uyên nhìn nhìn ngoài cửa, hình như là chuyện rất quan trọng.
Quân Ly Xuân khoát tay với Mính Lễ, nói: “Đi ra ngoài thủ, trừ Vương phi ra ai cũng không được vào.”
“Vâng.” Mính Lễ đem trà tiểu tư bưng tới để vào trong tay Quân Ly Xuân, liền lui ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Đợi thư phòng chỉ còn lại hai người, Quân Ly Xuân hỏi.
Quân Ly Uyên chuẩn bị ngôn từ một chút, mở miệng nói: “Trên người Thanh Ca có bớt.”
Quân Ly Xuân khó hiểu nhìn, bớt của Mạc Thanh Ca hình như không nên lấy ra nói. Hơn nữa chỉ là một cái bớt mà thôi, Tam ca cũng không cần vì thế mà vội đến.
“Cái bớt kia ở bắp đùi hắn, hình hoa mai màu đỏ. Ngươi năm đó còn nhỏ, có thể căn bản không nhớ rõ. Nhưng ta đối với cái bớt này có chút ấn tượng.” Quân Ly Uyên trầm giọng nói, nghe ngữ khí thì sự tình cũng không đơn giản.
“Sao cơ? Huynh thấy ở đâu?” Chuyện liên quan đến bớt, Lăng Kì Ương chưa từng đề cập qua với y, có lẽ Lăng Kì Ương cũng không phát hiện. Dù sao lúc ấy Mạc Thanh Ca bị thương, nhưng không thương đến chỗ tư mật.
“Giữa mày Tràng quý nhân mẫu phi của Nhị ca cũng có cái bớt như vậy. Nếu là bớt tầm thường lại ở trên mặt, hơn phân nửa xem như hủy dung, nhưng bớt hoa mai của Tràng quý nhân lại có hình dáng vừa khéo. Tràng quý nhân xuất thân không cao, có thể được lựa chọn cũng là bởi vì cái bớt này đặc biệt hấp dẫn Phụ hoàng.” Quân Ly Uyên khẽ thở dài một cái, tiếp tục nói: “Tuy rằng ấn tượng của ta cũng mơ hồ, ngay cả bộ dáng Tràng quý nhân cũng đã quên không còn một mảnh. Nhưng bởi vì cái bớt kia quá mức đặc biệt, hơn nữa rất đẹp, cho nên còn có thể nhớ rõ một ít.”
“Tràng quý nhân mất khi chúng ta tuổi đều còn nhỏ, Tam ca mặc dù có chút ấn tượng, nhưng chung quy không được đầy đủ. Không bằng hỏi Hoàng nương một chút, Hoàng nương chắc chắn sẽ nhớ rõ.” Nếu đúng như lời Tam ca nói, Quân Ly Xuân cũng hiểu sự tình có thể sẽ có phát triển, hơn nữa còn theo hướng bọn họ không thể khống chế.
“Ừm, đợi mấy ngày nữa, ta bóng gió hỏi thử Hoàng nương. Hy vọng hết thảy chỉ là ta đa tâm thôi.” Quân Ly Uyên sắc mặt vẫn như trước không thể nói là tốt, hiển nhiên còn đang bị chuyện này sinh nghi, “Tiện thể nói Ly Triệt điều tra thử chuyện trước đây của Mạc Thanh Ca.”
“Ừm. Mặc kệ thế nào, nhìn Mạc Thanh Ca ở bên cạnh huynh khoảng thời gian này, vẫn rất an phận, không giống có tâm tư gì khác. Mặt khác, chờ Lục ca tra ra kết quả đã. Hiện tại kết luận còn quá sớm.” Quân Ly Xuân đối với Tràng quý nhân hoàn toàn không có gì ấn tượng, chỉ biết là hắn thân sinh của Quân Thừa Cảnh mẹ đẻ thôi.
“Ừ. Được rồi, ta về trước gặp Thanh Ca, để tránh ta mới sáng sớm đi mất, khiến hắn đa tâm.” Quân Ly Xuân đứng lên.
Quân Ly Xuân khẽ cười nói: “Ta không phải hẳn nên chúc mừng Tam ca cuối cùng đã có được giai nhân?”
Quân Ly Uyên lắc đầu, nói: “Hắn chỉ là không bài xích ta ở gần mà thôi. Ta không muốn làm hắn sợ, nên còn chưa tới bước kia.”
Nam nhân có thể ở thời điểm này nhịn lại được rất không dễ, có thể thấy Quân Ly Uyên thật sự quan tâm Mạc Thanh Ca. Quân Ly Xuân cười nói: “Cái này gọi là chân thành, kiên định. Mạc Thanh Ca cũng là người có tâm, sẽ không cô phụ tình ý của Tam ca.”
Quân Ly Uyên vỗ vỗ vai Quân Ly Xuân, nói câu”Đi đây”, liền rời khỏi Lân Vương phủ.
Ngày gần đây tuy nói Hoàng Quý phi thai không an ổn, nhưng hài tử rốt cuộc vẫn còn trong bụng nàng, thái y cũng không chẩn ra nguyên do gì, chỉ nói có thể là thời tiết nóng bức, Hoàng Quý phi trúng nóng, nhưng bởi vì có thai, không thể loạn dùng dược.
Hoàng Quý phi bên kia một ngày chưa giải quyết, chỗ Hoàng hậu sẽ tiếp tục giả bệnh. Để không khiến người hoài nghi, cũng miễn cho Hoàng Thượng khi đến thăm Hoàng hậu phát hiện, Lăng Kì Ương phối một loại dược cho Hoàng hậu, khiến nàng nhìn qua sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn là triệu chứng bệnh.
Như thế quả nhiên che mắt được Hoàng Thượng, theo lý mà nói Hoàng hậu nếu bệnh, thì Hoàng Quý phi xử lý việc hậu cung, nhưng Hoàng Quý phi hiện nay cũng không an ổn, tần phi khác lại không có tư cách, cho nên quyền lớn vẫn giữ ở trong tay Hoàng hậu.
Ngày hôm đó sau khi lâm triều, Duyên Hi đế hỏi Quân Ly Xuân, “Kì Ương hiện vẫn an ổn?”
Quân Ly Xuân trả lời: “Kì Ương hiện tốt lắm, chỉ là có chút mê ngủ. Sư phụ Kì Ương thỉnh thoảng đến thăm hắn, hơn nữa Lăng đa đa ở cùng, tâm tình hắn cũng tốt, hết thảy đều an ổn.”
Về chuyện Cô Diệu là sư phụ Lăng Kì Ương, Quân Ly Xuân đã sớm tiền tìm cơ hội nói cho Duyên Hi đế. Duyên Hi đế chỉ gật gật đầu, không nói gì, cũng không hỏi nhiều. Như là đã sớm biết. Nghĩ đến chuyện dược miêu trước đây, Quân Ly Xuân càng tin Phụ hoàng biết nhiều hơn, cũng sớm hơn so với y.
“Vậy là tốt rồi. Y thánh tuy là sư phụ Kì Ương, coi như người trong nhà các con, nhưng con mọi việc đều phải sai người chăm sóc chu toàn, chớ chậm trễ.” Duyên Hi đế nói.
“Vâng, nhi thần hiểu.” Quân Ly Xuân nói.
“Còn nữa, Cáo Mệnh Khanh quân đã ở phủ con, con cũng phải tẫn hiếu.”
“Vâng, nhi thần nhất định không phụ Phụ hoàng răn dạy.” Dừng một chút, Quân Ly Xuân lại nói: “Nghe nói thân thể Hoàng Quý phi vẫn không khoẻ, xin hỏi Phụ hoàng, có cần Kì Ương đến xem thử?” Tuy rằng y đối lập với Hoàng Quý phi, nhưng ngoài mặt phải làm thì vẫn cần làm toàn bộ.
Duyên Hi đế nghĩ nghĩ, nói: “Không cần. Nếu Kì Ương nhàn rỗi, thật ra có thể xem thử cho Hoàng nương con. Mùa hạ sinh bệnh, trẫm luôn lo lắng.”
“Nhi thần đã biết.” Quân Ly Xuân nói. Kỳ thật y cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, Phụ hoàng hẳn tin tưởng y thuật của Lăng Kì Ương, hiện giờ Hoàng Quý phi thân thể không khoẻ, Phụ hoàng suy nghĩ cho hài tử cũng có thể để Lăng Kì Ương đến xem. Phủđịnh như thế, đến tột cùng là nghi ngờ Lăng Kì Ương sẽ gian lận? Hay căn bản là không cần hài tử kia?
“Còn một chuyện. Mấy ngày nữa Du quốc quân sẽ đến tiến cống, lần này tân đế Sí Trạch cũng sẽ đến. Con xem phái ai đi đón chào thì thích hợp?” Duyên Hi đế hỏi.
Chuyện Du quốc muốn tới tiến cống Quân Ly Xuân biết, nhưng Đan Văn Kha cùng đến, y lại không biết. Tuy rằng trước khi bọn họ rời khỏi Du quốc, Đan Văn Kha từng nói muốn tới thương nghị việc liên minh, nhưng thời gian lại chưa định.
Đan Văn Kha không thông báo y cũng có thể lý giải, dù sao ở địa bàn Nghiệp quốc lưu truyền tin tức qua nước hắn khó hơn nhiều ở Du quốc, một khi không cẩn thận bị Duyên Hi đế phát hiện, vậy phiền toái chính là Quân Ly Xuân y.
Suy tư một lát, Quân Ly Xuân nói: “Nhi thần nghĩ, hẳn là để Tam ca ra mặt đón chào thì thích hợp.”
Duyên Hi đế hạ mày, cho y tiếp tục.
Quân Ly Xuân nói tiếp: “Nghe nói đại ca gần đây thân mình vẫn không tốt, Lục ca đang chiếu cố Hoàng nương, nhi thần phải chiếu cố Kì Ương. Tứ đệ cùng Ngũ đệ tuy rằng thanh nhàn, nhưng Tam ca gần đây cũng không bận chuyện gì khác, theo tuổi tác, theo lý nên để Tam ca đi, thứ nhất cho thấy Đại Nghiệp vẫn chưa xem nhẹ Du quốc, thứ hai, coi như là tỏ sự tôn trọng đối với vị tân Hoàng đế Sí Trạch kia.”
Duyên Hi đế gật gật đầu, “Ừ, vậy làm thế đi.”
“Nếu không còn chuyện gì khác, nhi thần cáo lui trước.” Quân Ly Xuân nói.
“Đi đi.” Duyên Hi đế khoát tay, cũng không biểu hiện nhiều, nhấc bút bắt đầu phê tấu sớ hôm nay.
Duyên Hi đế muốn Lăng Kì Ương đến xem bệnh tình cho Hoàng hậu, Lăng Kì Ương tất nhiên sẽ không chậm trễ, đến Nhã Khôn cung cùng Hoàng hậu nói chuyện một buổi chiều, liền đến hồi bẩm cho Hoàng Thượng, nói Hoàng hậu là bởi vì nhiều năm phí sức cho việc hậu cung, vất vả lâu ngày thành tật, mới bị bệnh. Bệnh này cần chậm rãi tĩnh dưỡng, mới có thể khỏi hẳn.
Duyên Hi đế nghe xong cũng yên tâm. Hoàng Quý phi bên kia hình như cũng có chút khởi sắc, hai ngày trước nàng không màng ăn uống, suốt ngày nằm trên giường, không ngờ thai tượng thật sự an ổn hơn rất nhiều so với trước, người cũng không còn khó chịu. Cho nên Duyên Hi đế tin lời thái y nói, cảm thấy Hoàng Quý phi chỉ là trúng nóng, nghỉ ngơi tốt liền khoẻ.
Du quốc quân cùng Đan Văn Kha đúng hạn tới Nghiệp quốc, vì biểu đạt thành ý, Đan Văn Kha cũng mang theo không ít lễ vật. Quân Ly Uyên đến nghênh đón, đưa đoàn người đến Phụng Kim dịch quán nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày kế, Du quân vương cùng Đan Văn Kha đi gặp mặt Duyên Hi đế, về phần nói những gì, không ai biết được. Giữa trưa Duyên Hi đế hạ lệnh, đêm nay thiết yến ở Hợp Tương cung, mở tiệc chiêu đãi hai vị quốc quân, cũng cho các Hoàng phi, Hoàng tử tiếp khách.
Lăng Kì Ương tiến cung lúc chạng vạng, không ngờ lại gặp Hoàng Quý phi đang định đến Hợp Tương cung.
Lăng Kì Ương hành lễ nói: “Hoàng Quý phi vạn an.”
Hoàng Quý phi ngồi trên liễn, trên mặt trang điểm rất dày, che khuất sắc mặt tái nhợt, khóe mắt liếc Lăng Kì Ương một cái, nói: “Nghe nói ngươi có thai, thật đúng là hảo phúc khí a.”
Lăng Kì Ương tuy rằng không thích Hoàng Quý phi, nhưng không thể đối nghịch với nàng, nói: “Đa tạ Hoàng Quý phi.”
“Bản cung xưa nay nghe nói Lân Vương gia yêu thương Vương phi, sao hôm nay không đi cùng?” Ý cười Hoàng Quý phi có chút lạnh, hiển nhiên chỉ là ngoài cười mà trong không cười, cũng không để Lăng Kì Ương đứng dậy.
“Vương gia sáng sớm đã tiến cung.” Lăng Kì Ương nói. Hiện tại bụng hắn đã khá rõ, quỳ như vậy rất không thoải mái.
“Vậy sao? Lân Vương gia thật đúng có năng lực vì Hoàng Thượng phân ưu a.”
Lăng Kì Ương cúi đầu không nói.
“Đúng rồi, bản cung nghe nói cha ngươi đã ra khỏi phủ Vọng Dương Bá. Hắn đi rồi, chắc hẳn tỷ tỷ bản cung cũng sẽ thư thái hơn rất nhiều.” Hoàng Quý phi cười.
“Cha được tự do, tất nhiên là chuyện đại mừng.” Lăng Kì Ương cũng không định tranh chấp cùng Hoàng Quý phi.
“Ừm.” Hoàng Quý phi xoa xoa ra hoài bụng, nói: “Nói đến việc dưỡng hài tử này, thật đúng là số phận. Tỷ tỷ vô phúc, chỉ sinh được hai nữ nhi. Bất quá cũng may bản cung có hoàng ân che chở, hiện nay lại hoài thai. Nghĩ cũng không ai dám khinh thường đến trên đầu bản cung cùng tỷ tỷ.”
“Vâng.” Lăng Kì Ương đáp.
“Kì Ương?” Lúc này, phượng giá của Hoàng hậu từ bên kia đi tới, thấy Lăng Kì Ương quỳ trên mặt đất, Hoàng hậu trong lòng nảy lên.
Lăng Kì Ương xoay người, thấy Hoàng hậu, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng Hoàng hậu hành lễ.
“Con ngoan, mau đứng lên.” Hoàng hậu hạ phượng liễn, nhanh chóng đến đỡ Lăng Kì Ương.
Hoàng Quý phi thấy Hoàng hậu tới, cũng không thể làm khó dễ thêm, phải hạ liễn hành lễ.
Hoàng hậu lạnh nghiêm mặt nói: “Muội muội không cần đa lễ, hoài thai có thể tránh được cấp bậc lễ nghĩa liền tránh, điểm ấy Hoàng Thượng cũng nói qua rất nhiều lần, bản cung không dám quên, hơn nữa thời thời khắc khắc mong muội muội mạnh khỏe. Nhưng thật ra muội muội hình như quên lời Hoàng Thượng phân phó rồi thì phải.”
“Nô tì không dám.” Hoàng Quý phi tuy nói không dám, nhưng trên mặt không có nửa phần sợ hãi.
“Làm sao vậy?” Duyên Hi đế lúc này đang đưa hai vị quân vương cùng các Hoàng tử đến Hợp Tương cung, không nghĩ đi đến đây liền thấy bước liễn của Hoàng hậu cùng Hoàng Quý phi.
Nghe được giọng Duyên Hi đế, Hoàng hậu cùng Lăng Kì Ương lập tức xoay người hành lễ. Hoàng Quý phi trong trẻo cười, hơi hơi nghiêng thân.
“Đây là sao vậy? Đều dừng ở chỗ này?” Duyên Hi đế hỏi.
Đứng ở mặt sau khi Ngũ Hoàng tử lập tức đến lên, đỡ lấy cánh tay Hoàng Quý phi, hỏi: “Mẫu phi, ngài không sao chứ?”
Du quốc quân không nói một lời nhìn. Nhưng Đan Văn Kha cười lên tiếng, “Theo bản quân thấy, sắc mặt Hoàng Quý phi hình như tốt hơn so với Lân Vương phi.”
Duyên Hi đế cũng phát hiện điểm ấy, hỏi: “Kì Ương sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
“Nhi thần không sao, đa tạ Phụ hoàng quan tâm.” Lăng Kì Ương nói. Tuy rằng vừa rồi quỳ có chút không thoải mái, nhưng hắn biết không đáng ngại.
“Vừa mới nãy khi nô tì tới, muội muội đang nói chuyện với Kì Ương, Kì Ương vẫn quỳ trên mặt đất, sợ là lạnh.” Hoàng hậu nói.
Duyên Hi đế không cao hứng lắm nhìn Hoàng Quý phi. Quân Ly Xuân lúc này đi đến bên người Lăng Kì Ương, xoa xoa tay hắn, phát hiện không lạnh, mới thoáng yên tâm.
“Nô tì hồ đồ. Vừa nãy cùng Lân Vương phi nói chuyện, quên mất chuyện hắn mang thai, Hoàng Thượng thứ tội.” Hoàng Quý phi vẻ mặt vô tội nhìn Duyên Hi đế.
Duyên Hi đế nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn tiểu thị cùng người hầu phía sau nàng, lạnh giọng nói: “Hoàng Quý phi trí nhớ không tốt, các ngươi cũng không nhắc nhở? Đều tự đi lĩnh ba mươi trượng, cảnh cáo.”
Tiểu thị cùng người hầu phía sau Hoàng Quý phi đều run lên, người hầu còn được, tiểu thị hơn phân nửa là mất mạng.
Hoàng Quý phi không lên tiếng cười duyên tựa trên người Duyên Hi đế, hình như hết thảy đều chẳng liên quan gì đến nàng.
Hoàng hậu mở miệng nói: “Nô tì thấy sắc mặt Kì Ương không tốt, muốn cho nó tới trong cung nô tì nghỉ ngơi một chút trước.”
“Nhanh đi.” Duyên Hi đế gật gật đầu.
Quân Ly Xuân khẽ đỡ Lăng Kì Ương, hành lễ nói: “Hoàng nương cùng Phụ hoàng hãy đi. Hôm nay hai vị quân vương đều ở đây, Hoàng nương là quốc mẫu, theo lý nên cùng đi. Nhi thần đưa Kì Ương đi nghỉ ngơi là được.”
“Cũng tốt.” Hoàng hậu gật đầu nói: “Ngồi bước liễn của bản cung đi.”
“Nhưng......” Quân Ly Xuân có chút do dự, hành động này có chút không hợp quy củ.
“Nghe lời Hoàng nương con. Hoàng Quý phi thân mình không thích hợp, tiếp tục ngồi bước liễn của nàng đi. Hoàng hậu cùng trẫm, cùng hai vị quốc quân tản bộ qua là được.” Duyên Hi đế nói.
“Vâng.” Hoàng hậu hành lễ, đứng bên cạnh Duyên Hi đế.
Lăng Kì Ương ngồi trên bước liễn, cùng Quân Ly Xuân đến Nhã Khôn cung.
Trên đường chỉ còn lại có Hoàng Quý phi cùng Ngũ Hoàng tử. Hoàng Quý phi gắt gao nắm khăn trong tay, phẫn hận nhìn theo hướng Duyên Hi đế rời đi, ngay cả móng tay bị gãy cũng không biết......