Giang Ấn Thiên khi trở về, nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên có chút thất bại ngồi xổm ở góc tường, thì hoảng sợ “Trạch Xuyên, cậu làm sao vậy? Có phải Chu Vũ Đồng bắt nạt cậu không?”
Lâm Trạch Xuyên ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo lạnh giọng nói “Nếu Chu Vũ Đồng thật sự bắt nạt tôi, vậy anh có năng lực đấu lại không?”
Giang Ấn Thiên chưa từng thấy như vậy Lâm Trạch Xuyên, không khỏi sợ run một chút.
Thần sắc Lâm Trạch Xuyên dịu xuống. Anh làm gì vậy, lấy Giang Ấn Thiên trút giận sao?
“Thật có lỗi, tôi chỉ là quá kích động.” Lâm Trạch Xuyên cười khổ. Thân phận thật chênh lệch quá lớn mang đến kích thích, mấy ngày nay gặp những chuyện khinh thị và bị bức bách, khiến anh khống chế không được cảm xúc. Thì ra trút đi ánh hào quang của Trình gia, anh không là gì cả. Anh hôm nay muốn đối phó với Tần Minh, quả thực đúng là si tâm mộng tưởng.
Giang Ấn Thiên lắc đầu, nhẹ giọng “Cậu không cần phải xin lỗi, là tôi không có khả năng lực. Tôi không bằng Phương Ngải Tín.”
Lâm Trạch Xuyên nói “Phương Ngải Tín trước khi theo Chu Vũ Đồng đã là người đại diện có tiếng, anh không cần so với anh ta. Là trước đây tôi không có chí tiến thủ, anh… rất tốt.”
Giang Ấn Thiên còn muốn nói điều gì, nhưng Lâm Trạch Xuyên lắc đầu, ngăn cản anh, khẽ cười “Không cần cùng nhau tự trách. Tôi chỉ là muốn hỏi anh, anh tin anh có thể mang tôi vươn tới đỉnh cao của giới giải trí hay không?”
Giang Ấn Thiên nhìn thiếu niên trước mắt, thiếu niên có ánh mắt kiên định, làm người ta tin phục, khiến anh bật ra hai chữ “Tin tưởng.” Nói xong mới lấy lại tinh thần, anh vừa bật ra hai chữ rất có sức nặng, có lẽ căn bản anh làm không được.
Giang Ấn Thiên vào giới này 5 năm, làm đại diện vài minh tinh hạng hai hạng ba. Một khi minh tinh có sự nghiệp khởi sắc, sẽ bị công ty đưa cho những người đại diện khác, lâu năm, có uy tín, sau đó lại đổi cho anh mang những người mới.
Giống như nhìn thấu sự dao động và không tự tin của Giang Ấn Thiên, Lâm Trạch Xuyên mỉm cười “Tôi cũng tin tưởng. Chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Ở lại studio cũng không có việc gì, Giang Ấn Thiên muốn đưa Lâm Trạch Xuyên trở về. Lâm Trạch Xuyên vốn muốn cự tuyệt, nhưng sợ cự tuyệt sẽ khiến Giang Ấn Thiên hoài nghi, cho nên an vị lên xe Giang Ấn Thiên về tới nhà trọ cũ.
Thấy Giang Ấn Thiên rời đi, Lâm Trạch Xuyên lấy di động ra muốn gọi cho Trần sư phó, nhưng nghĩ nghĩ lại cất di động đi. Hiện tại thời gian còn sớm, anh vì sao lại phải vội vã trở về như vậy nhỉ.
Lâm Trạch Xuyên tới một quán cà phê trước kia anh thường tới, gọi một ly cà phê tính giết thời gian.
Nhưng khi anh ngẩng đầu, lại phát hiện một bóng dáng rất quen mắt, nhìn kỹ trang phục người đó một chút, anh có thể xác định người này là Cố Viêm. Quần áo Cố Viêm đều là hàng đặt theo yêu cầu, nên sẽ không tồn hai bộ quần áo giống nhau.
Đối diện Cố Viêm là một mỹ thiếu niên dung mạo tú khí. Thì ra Cố Viêm thích loại hình mỹ thiếu niên như vậy à… Lâm Trạch Xuyên uống một ngụm cà phê, thầm nghĩ. Trách không được lại đi bao dưỡng anh.
Lúc này Cố Viêm đưa lưng về phía anh, Lâm Trạch Xuyên hoàn toàn không lo lắng bị y phát hiện. Anh âm thầm đánh giá thiếu niên kia một chút, phát hiện mỹ thiếu niên đôi mắt hồng hồng, một mặt muốn khóc biểu hiện rất ủy khuất. Này không cần phải nói, nhất định do Cố Viêm có tân hoan muốn vứt bỏ người cũ, mà mỹ thiếu niên này hình như đã hãm sâu.
Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười, có lẽ tương lai không xa, kết cục của mỹ thiếu niên này chính là kết cục của mình. Cố Viêm đưa lưng về phía anh, nên anh nhìn không được biểu tình của Cố Viêm. Nhưng Lâm Trạch Xuyên cơ bản có thể đoán được. Vứt bỏ một món đồ chơi, đối với loại người có thân phận như Cố Viêm căn bản không có gì phải đau khổ.
Cà phê uống được một nửa, anh liền nhìn thấy mỹ thiếu niên đứng lên, thất hồn phách lạc đi ra ngoài. Khi mỹ thiếu niên đi ngang qua chỗ ngồi của Lâm Trạch Xuyên, anh liếc một cái, mỹ thiếu niên kia biểu tình khổ sở rất đáng thương, chọc người ta thương tiếc. Cố Viêm thật đúng là lãnh khốc. Nhưng như vậy cũng tốt, có lẽ Cố Viêm cũng sẽ rất nhanh chán ghét anh.
Anh không phải chưa từng có ý nghĩ lợi dụng Cố Viêm đối phó với Tần Minh. Nhưng khả năng là zero. Đừng nói Cố Viêm sẽ không vì một tình nhân nhỏ bé mà hao tâm tổn trí cố công cố sức đối phó với một đại gia tộc căn cơ thâm hậu, mà người như Cố Viêm, nếu muốn lợi dụng được, thì có lẽ kết quả của chính anh cũng là chờ chết. Cho dù bất tử, cũng sống không bằng chết.
Lâm Trạch Xuyên cười khẽ một chút, uống xong tách cà phê, chuẩn bị rời đi. Mỹ thiếu niên kia đã đi rồi, nói vậy Cố Viêm cũng chuẩn bị đi. Anh không muốn chạm mặt Cố Viêm ở trong này. Nhưng khi anh vừa định đứng dậy, thì thấy Cố Viêm cũng đứng lên. Lâm Trạch Xuyên thầm mắng một tiếng, tựa đầu thấp xuống, miễn cho Cố Viêm nhận ra mình, ánh mắt chặt chẽ nhìn chăm chú hành tung của Cố Viêm.
Cố Viêm đứng lên, sau đó đi qua bàn của anh, sau đó… dừng lại. Lâm Trạch Xuyên đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo còn run lên.
“Nhìn vui không?” Cố Viêm mỉm cười hỏi.
Lâm Trạch Xuyên gian nan quay đầu lại “Anh phát hiện khi nào?”
Cố Viêm không kinh ngạc, hình như đã biết Lâm Trạch Xuyên ở trong này từ rất sớm. Cố Viêm vươn tay chỉ về một hướng ở phía trước cho Lâm Trạch Xuyên, Lâm Trạch Xuyên theo động tác của Cố Viêm nhìn lại.
Kháo! Lâm Trạch Xuyên thiếu chút nữa mắng ra. Ai nói cho anh biết cái mặt tường bằng kính kia trang trí lên khi nào vậy? Một tháng trước anh và Chu Vũ Đồng hẹn nhau, tới đây uống cà phê còn không có mà! Vừa rồi tất cả lực chú ý đều đặt lên Cố Viêm và mỹ thiếu niên kia, cho nên anh không để tâm.
Nói vậy Cố Viêm khi anh đi vào đã chú ý tới. Anh còn cho rằng mình được xem diễn, kỳ thật người nhìn cuộc vui chính là Cố Viêm nhỉ?
Cố Viêm nhìn cái tách không trước mặt Lâm Trạch Xuyên, ôn nhu săn sóc lấy khăn nhẹ xoa môi anh “Cà phê cũng uống rồi, chúng ta trở về đi.”
Lâm Trạch Xuyên lại bị động tác của y làm cho da đầu tê rần, Cố Viêm không cần như vậy được không… Rất dọa người. Anh máy móc gật đầu, đứng dậy theo Cố Viêm ra ngoài. Đại khái bị hành động Cố Viêm lau miệng thay mình làm kinh sợ, cho nên anh căn bản không chú ý tới cánh tay Cố Viêm khoát bên hông.
Thẳng đến khi anh cảm thấy người qua đường nhìn anh với ánh mắt rất kỳ quái, mới phát hiện nguyên nhân. Anh nhìn về phía Cố Viêm, dùng ánh mắt khiển trách y. Nhưng đầu sỏ gây tội Cố Viêm tựa hồ không để bụng.
Lâm Trạch Xuyên dùng ngón tay chỉ móng vuốt của Cố Viêm khoát bên hông mình “Chú ý hình tượng một chút.”
Cố Viêm nở nụ cười “Chúng ta là người yêu như vậy không phải rất bình thường sao?” Lâm Trạch Xuyên không nói gì, không bình thường chính là anh bản thân nhỉ, vậy mà lại đi nói về hình tượng với một kẻ không có da mặt cưỡng chế bao dưỡng người khác như Cố Viêm? Người yêu? Người yêu em gái anh!
Nhưng Lâm Trạch Xuyên không nghĩ tới chính là, Cố Viêm vậy mà thật sự buông anh ra, cười “Nhìn em không được tự nhiên.”
Kỳ thật Cố Viêm cũng được coi là một người tình rất săn sóc, nhưng vì cái gì chỉ săn sóc việc nhỏ, còn việc lớn thì không thèm để ý? Có thể săn sóc một chút, đừng bao dưỡng anh không? Lâm Trạch Xuyên khổ não ảo tưởng.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Cố Viêm dùng ngón tay gợi cằm anh, hỏi.
Lâm Trạch Xuyên xoay mặt qua một bên, nhưng làm như thế nào cũng không tránh thoát móng vuốt của Cố Viêm.
Lâm Trạch Xuyên nổi giận “Bỏ tay ra, không thể nói chuyện bình thường được sao?” Động tác này, thấy thế nào cũng giống trước kia anh đùa giỡn Chu Vũ Đồng, như đang nuôi một con mèo ngu vậy!
Chậc chậc, tạc mao. Cố Viêm nhìn Lâm Trạch Xuyên mặt ửng đỏ, cảm thấy rất thú vị.
Khi trở lại biệt thự, đã vào giờ cơm chiều.
Hôm nay làm đồ ăn Trung Quốc, Lâm Trạch Xuyên tỏ vẻ rất vừa lòng.
“Ngày mai em muốn tới Thịnh Thiên?” Cố Viêm hỏi.
Lâm Trạch Xuyên lấy một thìa canh cá uống xong, bỏ thìa xuống, liếc Cố Viêm một cái “Không phải anh an bài hả…”
“Đây là quá trình cơ bản, MV phát hành ở Thịnh Thiên. Thịnh Thiên quay MV, chỉ mượn người từ Hải Lan thôi. Em đương nhiên là phải tới Thịnh Thiên.”
Lâm Trạch Xuyên đương nhiên biết Cố Viêm nói thật, nhưng vẫn nhịn không được hoài nghi ngắm ngắm Cố Viêm. Không phải anh không tin Cố Viêm, mà là Cố Viêm đã có cái tật lấy việc công làm việc tư từ trước rồi!
Cố Viêm cười lắc đầu.
Hai người ngồi trên bàn ăn, không khí rất quỷ dị…
Xong cơm chiều Lâm Trạch Xuyên cảm thấy mỹ mãn nằm trên ghế salông xem TV. Sau đó ấn điều khiển đổi kênh, những chương trình này đều rất nhàm chán, nhưng nếu không mở TV, anh cảm thấy chỉ hai người ở đại sảnh, rất xấu hổ.
Cố Viêm cũng ngồi ở đây, anh ôm một cái gối, Cố Viêm ôm anh.
Trên TV là tin tức giải trí. Lâm Trạch Xuyên luôn không hứng thú với những tin tức này, trước kia muốn xem cũng là vì Chu Vũ Đồng. Anh nhìn Cố Viêm cũng cái biểu tình không mấy hứng thú, bỗng nhiên có chút hiếu kỳ “Anh thế nào mà lại đi mở một công ty giải trí?”
Cố Viêm cười cười “Nhàm chán.”
Lâm Trạch Xuyên cảm thấy Cố Viêm đối với vấn đề này trả lời cho có lệ.
Thịnh Thiên nổi dậy từ 6 năm trước, thời gian thành lập so với truyền thông Hải Lan và giải trí Phong Hành ngắn hơn, nhưng thực lại ngang bằng với hai công ty này. Tuy Cố Viêm có hậu trường vững chắc, thực lực bản thân cũng mạnh, nhưng nếu nói chỉ vui đùa, thì Thịnh Thiên sẽ không phát triển được như hiện nay. Móc nối quyền lực rót vốn đầu tư đưa Thịnh Thiên phát triển trở thành công ty số 1 giới giải trí trong nước, không tốn tâm tư thì không làm được.
Lâm Trạch Xuyên cũng không tiếp tục đi hỏi thăm. Trực giác nói cho anh biết, hỏi tiếp thì chẳng có cái gì tốt.
Bỗng nhiên một tin tức khiến cho Lâm Trạch Xuyên chú ý: Chu Vũ Đồng say rượu trong quán bar, thực hư thất tình. Lâm Trạch Xuyên trào phúng cười cười, Chu Vũ Đồng không phải đang quan hệ với Tần Minh sao? Không có anh làm chướng ngại vật, không phải càng thêm xuân phong đắc ý hả?
Trước đó vài ngày báo chí đưa tin cái gì mà Chu Thiên Vương nửa đêm tới biệt thự Tần thiếu làm tình..v…v.. Như thế nào lại thất tình. Hình ảnh rất mơ hồ, rõ ràng là ảnh chụp trộm. Chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ, nhưng đích thực không thể nghi ngờ đó là Chu Vũ Đồng. Chỉ nhìn thấy Chu Vũ Đồng một ly lại một ly uống rượu như uống nước. Sau đó một người tiến vào, nếu anh không lầm, người này là Phương Ngải Tín. Phương Ngải Tín đem Chu Vũ Đồng đi, về sau không còn gì nữa.
Cố Viêm hỏi “Em cười cái gì?”
Lâm Trạch Xuyên nhún vai “Mấy ngày hôm trước báo đăng tin Chu Thiên Vương và Tần thiếu thân nhau, thế nào mà mấy ngày nay lại biến thành Chu Thiên Vương thất tình?”
Cố Viêm nở nụ cười “Em ở trong giới giải trí, chẳng lẽ còn tin tưởng tin tức giới giải trí?”
“Được rồi, xem như tôi chưa nói. Tôi chỉ cảm thấy tin tức đến quá nhanh, Chu Thiên Vương bị vứt bỏ cũng khá nhanh. Nhưng là…” Lâm Trạch Xuyên vuốt cằm, hé mắt, “Bộ phận quan hệ xã hội của truyền thông Hải Lan cho tới nay đều rất mạnh, mà Chu Vũ Đồng lại là một hồng bài của Hải Lan. Gần đây một số tin tức đều rất ảnh hưởng đến hình tượng của Chu Vũ Đồng, phòng quan hệ xã hội của Hải Lan thế nào mà lại không có phản ứng?”
Trước kia tin tức ảnh hưởng tới hình tượng của Chu Vũ Đồng căn bản không có cơ hội lộ diện, phòng quan hệ xã hội của Hải Lan sẽ không để giới truyền thông có cơ hội công bố.
Cố Viêm nhìn động tác của Lâm Trạch Xuyên, cảm thấy cậu hít mắt linh động tựa như chú mèo nhỏ, không khỏi xoa đầu “Bởi vì sau lưng có người gây sức ép. Bằng năng lực của phòng quan hệ xã hội Hải Lan thì không ép xuống được.”
Cố Viêm nói khiến Lâm Trạch Xuyên lâm vào trầm tư.
“Tốt lắm, đừng nghĩ một số chuyện không quan trọng.” Cố Viêm hôn hôn cổ anh, “Chúng ta đi làm một chút chuyện có ý nghĩ.” Nói xong đem gối trong tay Lâm Trạch Xuyên rút ra, ném qua một bên, ôm Lâm Trạch Xuyên lên lầu.
Lâm Trạch Xuyên bị Cố Viêm đưa vào phòng tắm, thấy Cố Viêm muốn cởi cúc áo mình, vội vàng ngăn cản “Tôi tự làm.” Nhìn tư thế này, Cố Viêm hình như tính toán giúp anh… Tắm rửa.
“Cùng nhau, từng người tắm mất nhiều thời gian.” Cố Viêm nói một cách đương nhiên.
Khóe miệng Lâm Trạch Xuyên kéo kéo, Cố Viêm cho rằng anh không biết mỗi phòng đều có một phòng tắm sao?
Không đợi Lâm Trạch Xuyên nói gì, Cố Viêm đóng cửa phòng tắm lại, xoay người hai tam cái đã thoát quần áo của anh. Lâm Trạch Xuyên giãy dụa trong vô vọng, chỉ có thể mặc y bài bố.
Bồn tắm lớn xa hoa màu trắng, Lâm Trạch Xuyên trần trụi ngâm mình trong nước ấm, nhiệt khí bốc lên hình dáng mơ hồ tinh xảo. Dưới ánh đèn làn da trắng nõn tựa hồ còn mang theo vầng sáng thản nhiên. Hơi nước bốc lên, Lâm Trạch Xuyên nhìn về phía Cố Viêm ánh mắt như mang theo hơi nước mông lung. Cố Viêm không kìm lòng được hôn lên bờ môi của anh, tay từ bờ vai của xẹt qua thắt lưng, sau đó cầm lấy tiểu Trạch Xuyên. Tiếng rên rỉ thoát ra từ đôi môi Lâm Trạch Xuyên…
Sau đó, Cố Viêm giúp Lâm Trạch Xuyên rửa sạch thân thể. Lâm Trạch Xuyên hữu khí vô lực nhìn Cố Viêm, không còn sức lực mắng liên tục “Cầm thú!”
Ăn no, Cố Viêm cũng không thèm để ý, thân mật hôn mặt anh “Bảo bối nhi, em còn sức? Nếu không chúng ta lại đến một lần?”
Lâm Trạch Xuyên lập tức cấm thanh.