Tẩy trang xong, Lâm Trạch Xuyên liền đi tới văn phòng của Tưởng Thanh Thành tìm Giang Ấn Thiên. Khi anh gõ cửa văn phòng Tưởng Thanh Thành, phát hiện trong phòng không chỉ có Tưởng Thanh Thành và Giang Ấn Thiên, mà còn cả Tần Nhã Bồi.
Lâm Trạch Xuyên cười “Chị Tần cũng ở à.”
Tần Nhã Bồi đang ngồi trên ghế salong nhàm chán nghịch IPAD, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch Xuyên, thân thể dịch một chút nói “Tiểu Lâm, lại đây ngồi.”
Lâm Trạch Xuyên nghe lời ngồi xuống bên cạnh Tần Nhã Bồi, Tần Nhã Bồi một phen ôm lấy Lâm Trạch Xuyên, hỏi Tưởng Thanh Thành “Anh xem chúng tôi có xứng đôi không?”
Tưởng Thanh Thành hiển nhiên đã quen với sự động kinh bình thường của Tần Thiên Hậu, mắt cũng không liếc trực tiếp bình luận “Trâu già gặm cỏ non.”
“Sách, nói chuyện thật không uyển chuyển. Tốt xấu gì tâm tính của tôi còn rất trẻ.” Tần Nhã Bồi mặt mũi không ủng hộ.
Trải qua sự tiếp xúc hôm nay, trên cơ bản Lâm Trạch Xuyên xem như đã biết tính cách chân thực của Tần Nhã Bồi. Hình tượng lãnh diễm ngạo nghễ của Thiên Hậu ngày thường tuyệt đối là do kết quả Thịnh Thiên đóng gói mà thành, Tần Thiên Hậu chân chính… Có chút không bình thường…
Nếu nơi này có phóng viên, phỏng chừng phóng viên kia sẽ rất hưng phấn. Thật tốt có tư liệu sống, ngày mai xuất hiện một tiêu đề Một mặt khác của Tần Thiên Hậu không muốn người ta biết đến hoặc là Hai mặt của Thiên Hậu tuyệt đối sẽ tạo ra một cú nổ lớn.
Giang Ấn Thiên ngồi đối diện Tưởng Thanh Thành. Chẳng qua, tựa hồ có điểm gì là lạ…
Lâm Trạch Xuyên quay đầu nhìn về phía Giang Ấn Thiên “Giang ca? Anh không thoải mái ở đâu hả?” Sắc mặt nhìn qua có chút xanh.
Giang Ấn Thiên kéo kéo khóe miệng, cười rất miễn cưỡng, “Tôi không sao. Tôi đi WC một chút.” Nói xong đứng lên, rời khỏi văn phòng.
Lâm Trạch Xuyên vốn định đuổi theo, nhưng bị Tần Nhã Bồi giữ chặt “Anh ta đi WC, cậu đi theo làm gì?” Anh bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Giang Ấn Thiên rời đi. Tần Nhã Bồi và Tưởng Thanh Thành liếc mắt nhìn nhau, cho nhau cái gật đầu, tỏ vẻ nhiệm vụ Cố đại chủ tịch bố trí cho bọn họ đã hoàn thành viên mãn.
Lúc này Giang Ấn Thiên đang dùng nước sạch rửa mặt, lỗ tai anh bị Tưởng Thanh Thành đầu độc nửa ngày, cuối cùng cũng thanh tịnh… Anh chưa từng nghĩ Tưởng Thanh Thành sự nghiệp to lớn, một trong những người đại diện tiếng tăm, vậy mà lại có thể Đường Tăng như vậy. Một hồi lâu, anh mới chậm quay về văn phòng Tưởng Thanh Thành, ngồi cách vị trí của Tưởng Thanh Thành rất xa.
Mọi người đã muốn đến đông đủ, Tưởng Thanh Thành mới bắt đầu nói chuyện quay ngoại cảnh. Kỳ thật đại bộ phận công việc trong hợp đồng đã ghi rất rõ ràng, Lâm Trạch Xuyên không biết Tưởng Thanh Thành lần này cần nói cái gì.
Tưởng Thanh Thành khụ một chút “Kỳ thật hầu hết mọi chuyện, mọi người cũng đã biết.” Nói xong anh ta nhìn thoáng Tần Nhã Bồi, Tần Nhã Bồi cười gật đầu. Lúc này anh ta mới tiếp tục “Bởi vì hôm nay tại Studio nhìn cậu diễn, cảm thấy cậu rất thích hợp với hình tượng nam nhân vật chính trong MV khác trong album lần này của Nhã Bồi, cho nên tính mời cậu tiếp tục quay một MV nữa.”
Lâm Trạch Xuyên do dự một chút. Dù sao trong một album có đến hai ca khúc cùng một người diễn nam nhân vật chính là rất hiếm. Anh nhìn thoáng Giang Ấn Thiên, phát hiện Giang Ấn Thiên hình như cũng có chút không thể tin. Chẳng lẽ là ý của Cố Viêm? Nói như vậy không phải quá mức rõ ràng rồi sao?
Tần Nhã Bồi như hiểu được ý nghĩ của Lâm Trạch Xuyên, đến bên tai anh nhẹ giọng “Lần này không phải ý của Cố tổng, mà là ý của tôi.” Sau đó ngồi trở về, cười “Khi cùng cậu hợp tác quay MV đã có ý này. Hình ảnh Tiểu Lâm chơi đàn dương cầm rất phù hợp với hình tượng bạch mã vương tử các nữ sinh thầm mến. Mà ca khúc kia lại là một câu chuyện thầm mến.”
Lâm Trạch Xuyên gật đầu, dù sao một bài cũng là mượn gió đông của Tần Thiên Hậu, hai bài thì càng oanh động hơn nữa. Đây không phải là yêu cầu của anh sao? Một người đồng thời diễn nhân vật nam chính trong hai MV, chuyện này trong album của Tần Nhã Bồi trước đây chưa từng có.
Tưởng Thanh Thành thấy Lâm Trạch Xuyên gật đầu, liền kéo ngăn bàn lấy ra một bản hợp đồng, “Đây là hợp đồng mới, cậu xem một chút.” Nói xong liền đưa cho Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên nhận hợp đồng, tùy ý lật xem hai trang, bước đi tới đưa cho Giang Ấn Thiên “Giang ca nhìn một chút đi, anh làm chủ được rồi.”
Kỳ thật khi ánh mắt Lâm Trạch Xuyên đảo qua bản hợp đồng này đã rõ ràng, làm một tiểu minh tinh hạng ba, ký bản hợp đồng này tương đối có lợi. Hơn nữa không có bẫy rập.
Giang Ấn Thiên nhìn kỹ hợp đồng một chút, liền gật đầu đồng ý. Sau khi ký hợp đồng xong, thời gian cũng không còn sớm. Giang Ấn Thiên cùng Lâm Trạch Xuyên rời khỏi Thịnh Thiên.
Ở trên xe, Giang Ấn Thiên từ kính chiếu hậu nhìn thiếu niên ngồi ngồi phía sau nhắm mắt lại nghỉ ngơi, sắc mặt nhìn qua có chút mỏi mệt.
“Đúng rồi, Giang ca. Vừa rồi tôi vào văn phòng của Tưởng Thanh Thành, nhìn anh sắc mặt hình như không khỏe lắm. Có chuyện gì không?” Lâm Trạch Xuyên nhéo nhéo mũi. Tần Nhã Bồi và Tưởng Thanh Thành kẻ xướng người họa phối hợp với nhau, anh sao có thể nhìn không ra. Chỉ tiếc vẫn luôn không có cơ hội để hỏi.
Giang Ấn Thiên lắc đầu, anh tuyệt đối không muốn hồi tưởng lại ác mộng Tưởng Thanh Thành mở hình thức bát quái của Đường Tăng, “Không có gì.”
Lâm Trạch Xuyên thản nhiên lên tiếng, nếu Giang Ấn Thiên nói không có gì. Nói cách khác là không có chuyện quan trọng, hơn nữa anh ta không muốn nhắc lại đề tài này. Lâm Trạch Xuyên cũng sẽ không đi hỏi thăm, việc cá nhân của Giang Ấn Thiên, nếu anh ta không muốn cho anh biết thì cũng tự hiểu, anh không cần hỏi quá nhiều.
“Lần này có thể một lần quay hai MV trong album của Tần Thiên Hậu, cơ hội là rất hiếm. Cố gắng nắm chắc.” Giang Ấn Thiên nói.
Lâm Trạch Xuyên gật đầu “Tôi biết.” Anh không nói về chuyện anh muốn đi thử máy 1/2CITY, dù sao còn thời gian mấy tháng. Hiện tại nói, có lẽ Giang Ấn Thiên sẽ không đồng ý. Đợi đến lúc phim điện ảnh công chiếu, sau khi album của Tần Nhã Bồi phát hành, xem phản ứng của thị trường đã. Hơn nữa khi đó lợi thế anh cạnh tranh vị trí người phát ngôn sẽ gia tăng, nếu không dựa vào lý lịch sơ lược của “Lâm Trạch Xuyên” trước kia chỉ quay vài phim truyền hình giống như người qua đường thì rất khó khăn.
Giang Ấn Thiên đưa Lâm Trạch Xuyên đến dưới lầu nhà trọ. Lâm Trạch Xuyên nhìn xe Giang Ấn Thiên đi xa, mới gọi điện thoại cho Trần sư phó tới đón mình.
Xe đến, Lâm Trạch Xuyên mở cửa xe, phát hiện người tới đón anh vậy mà lại là Cố Viêm.
“Cố tổng từ khi nào kiêm chức làm lái xe vậy?” Lâm Trạch Xuyên lên xe, đóng cửa, thuận miệng trêu chọc một câu.
Cố Viêm thay anh cài dây an toàn, thuận tay sờ sờ tóc anh “Vừa lúc tôi cũng tan tầm, buổi tối mang em ra ngoài ăn cơm.”
“Anh muốn cho đầu bếp nhà anh thất nghiệp sao? Kỳ thật tôi cảm thấy tay nghề bọn họ cũng không tệ lắm.”
“Ngẫu nhiên đổi khẩu vị cũng tốt.” Cố Viêm khẽ cười.
Cố Viêm mang anh vào một nhà hàng Thái Lan.
“Không phải lần đầu tiên mang tình nhân đi ăn thì nên đi ăn cơm Tây hả?” Lâm Trạch Xuyên dựa lưng vào ghế nói.
Cố Viêm xem thực đơn “Không phải em không thích ăn cơm Tây sao?”
“Làm sao anh biết?” Lâm Trạch Xuyên lúc này rất giật mình, Cố Viêm làm sao biết anh không thích ăn cơm Tây? Trình gia cho tới nay đều tương đối truyền thống, bất kì về phương diện nào cũng mang theo phong cách Trung Quốc nồng đậm. Trừ bỏ Trình Hướng Nam thích nam nhân… Nhà cũ Trình gia chính là kiểu đình viện của Trung Quốc xưa. Ngay cả phương diện ăn uống cũng tôn sùng đồ ăn Trung Quốc. Trình Hướng Nam mặc dù ở nước Mỹ du học, nhưng cũng không nhiệt tình với cơm Tây.
“Nhìn biểu tình em ăn cơm Tây và đồ ăn Trung Quốc sẽ biết.” Cố Viêm lật xem thực đơn một chút, nói.
Lâm Trạch Xuyên dọn đến biệt thự của Cố Viêm, đều đã ăn cơm Tây và đồ ăn Trung Quốc, anh cũng không cảm thấy anh biểu hiện yêu ghét rõ ràng như vậy. Nghĩ đến những…này, anh lại dò xét trộm liếc Cố Viêm một cái, năng lực quan sát người khác của nam nhân này cũng quá mạng nhỉ. Chẳng lẽ về sau ngay cả những biểu tình nhỏ anh đều phải chú ý? Thật là có bao nhiêu bi kịch đây…
Cố Viêm ngẩng đầu “Em thế nào mà không gọi đồ?”
Lâm Trạch Xuyên vội thu hồi tầm mắt, cầm lấy thực đơn trước mặt giả vờ lật xem.
Gọi đồ ăn xong, Lâm Trạch Xuyên cầm ly rượu trái cây trên bàn uống một hơi.
“Nghe Tần Nhã Bồi nói cô ấy…” Không đợi Cố Viêm nói xong, một đạo thanh âm đánh gãy lời Cố Viêm “Ơ Cố đại thiếu gia vậy mà cũng tới nhà hàng Thái Lan ăn cơm. Tôi cho rằng chỉ ở nhà hàng cơm Tây mới có khả năng vô tình gặp được nhau đấy.”
“Cố Minh. Anh không biết anh rất ầm ĩ sao?” Cố Viêm nhìn người đánh gãy lời của mình, thản nhiên hỏi. Toàn bộ nhà ăn vốn rất yên tĩnh, cho nên Cố Minh kêu la như vậy phá lệ rõ ràng. Rất nhiều người đều nhìn lại bàn của bọn họ. Cố Minh hoàn toàn không thèm để ý, da mặt thế này, y mấy trăm năm nữa cũng sẽ không có.
“Tần thiếu.” Cố Viêm gật đầu đối với người đi bên cạnh Cố Minh, “Cố Minh cho anh thiêm phiền toái.” Cố Minh đối với đồ ăn Thái vô cùng nhiệt tình, cho dù người khác không thích đồ Thái, anh ta cũng sẽ cứng rắn đem người tới nhà hàng Thái Lan này ăn cơm. Không cần phải nói, lần này Cố Minh tuyệt đối là cứng rắn lằng nhằng ép Tần Minh đi ăn.
Tần Minh thản nhiên nở nụ cười “Có đâu.”
Cố Minh nắm chặt cánh tay Tần Minh, cười vẻ mặt đắc chí “Vẫn là Tần Minh tốt. Chậc chậc, dáng vẻ không như một vị… Anh em nào đó trong nhà.” Nói xong phiêu phiêu liếc Cố Viêm.
“Nếu gặp, thì cùng ăn đi.” Không đợi Cố Viêm trả lời, Cố Minh liền đặt mông ngồi xuống, ngay sau đó cũng lôi kéo Tần Minh ngồi xuống.
Cố Viêm đưa thực đơn cho Tần Minh “Nếu đến rồi, thì cùng ăn.”
Cố Minh lại hưng trí bừng bừng đánh giá Lâm Trạch Xuyên, sau đó nói với Cố Viêm “Ánh mắt không tồi nha.”
Lâm Trạch Xuyên nhìn thấy Tần Minh trong chớp mắt, thân thể cứng nhắc một chút, nội tâm đã bắt đầu nổi sóng. Nhưng vẫn cố trấn tĩnh, bên ngoài nhìn qua dường như không có việc gì, nhưng không khỏi nắm chặt chén rượu trong tay.
“Chào cậu, tôi là Cố Minh, anh họ của người này.” Cố Minh chỉ chỉ Cố Viêm, nói với Lâm Trạch Xuyên cười như một nhóc lolita không xấu tốt bụng cực kì lừa gạt người, “Cậu tên là gì?”
Tần Minh nhìn thoáng Lâm Trạch Xuyên, ánh mắt xinh đẹp lạnh như băng. Lâm Trạch Xuyên biết anh ta nhận ra mình, cho rằng anh từng là tiểu tình nhân của Trình Hướng Nam.
Lâm Trạch Xuyên rũ mi mắt, không nhìn Tần Minh đối diện “Lâm Trạch Xuyên.” Anh sợ anh không khống chế được cảm xúc, cuối cùng người chịu thiệt là chính mình.
“Tiểu Lâm à, không bằng cậu theo tôi đi. Bao cho cậu nổi tiếng lại ăn ngon.” Cố Minh quang minh chính đại đào góc tường nhà Cố Viêm trước mặt Cố Viêm.
Lâm Trạch Xuyên mỉm cười nói với Cố Minh “Lời thoại này đã sớm lỗi thời. Đổi cái khác đi.” Anh cố gắng dời đi lực chú ý của mình.
Thái dương Cố Minh rút một chút “Một chút cũng không đáng yêu.” Nói xong cầm lấy thực đơn trước mặt Lâm Trạch Xuyên đứng lên, nói với bồi bàn “Cho tôi một nổi lẩu tôm chua cay, phải thật cay vào!”