Lâm Trạch Xuyên khóe miệng hơi cong không chút để ý cười cười “Tôi đây có phải nên cảm ơn Chu Thiên Vương cứu mạng hay không?” Thật ra anh hoàn toàn không cần thiết phải bén nhọn tranh phong thế này,như vậy sẽ càng bất lợi cho anh sau này. Nhưng khi anh Chu Vũ Đồng đứng trước mặt và vẫn chói lọi như trước, anh cảm thấy buồn bực không thôi, giống như có cái gì đó liều mạng cắn xé trái tim anh, khiến anh luống cuống bứt dứt.
Dưới ánh đèn u ám, con ngươi Chu Vũ Đồng âm trầm lạnh lùng, môi mỏng khẽ nhếch. Cậu ta nhìn thoáng Lâm Trạch Xuyên, không nói gì thêm, lập tức rời khỏi KTV.
Khi bóng dáng Chu Vũ Đồng biến mất khỏi tầm mắt của mình, mi mắt Lâm Trạch Xuyên rũ xuống, che đi cảm xúc dưới đáy mắt. Anh đứng yên tại chỗ thật lâu, rất lâu, anh mới khẽ nở một nụ cười, mang theo sự lạnh lùng và tự giễu.
Trong ghế lô vẫn náo nhiệt như trước, âm thanh lớn đến mức bên ngoài cũng nghe được rõ ràng. Lâm Trạch Xuyên cũng xoay người rời khỏi KTV.
Ánh trăng lạnh lùng, cảm giác mát mẻ từ đầu ngón tay truyền vào tim. Lâm Trạch Xuyên không mục đích lang thang ở ngã tư đường.
Nơi này thật náo nhiệt, cho dù đã vào buổi tối, vẫn người đến người đi, những ánh đèn lóe sáng hông ngừng. Tâm tình Lâm Trạch Xuyên phiền muộn tùy tiện vào một quán bar, tìm vị trí muốn mượn rượu chậm rãi bình tĩnh tâm hồn.
Cho dù tâm tình không tốt, Lâm Trạch Xuyên vẫn như cũ không bao giờ uống rượu quá nhanh. Anh duy nhất một lần uống rượu rất nhanh rồi say đến mức rối tinh rối mù, sau đó lái xe mất mạng, thật không thể là hồi ức tốt đẹp. Lâm Trạch Xuyên cười khẽ một tiếng. /
Anh dựa lưng vào ghế, từ góc độ của anh có thể thấy rõ toàn bộ quán bar. Khi ánh mắt của anh quét một vòng quay quán bar lại thấy được một người mà anh hiện tại không muốn thấy nhất —— Chu Vũ Đồng.
Khu vực này rất náo nhiệt nên rất nhiều quán bar, vậy mà anh lại có thể vào cùng một quán với Chu Vũ Đồng.
————thật là đáng chết.
Lâm Trạch Xuyên đang suy xét có nên rời đi hay không.
Chu Vũ Đồng ngồi ở góc tối hẻo lánh ít người chú ý, chỉ lộ ra một bên mặt, hơn nữa ngọn đèn tối mờ, chìm đắm trong thế giới vàng son choáng ngợp không ai biết rằng người ngồi bên cạnh họ chính là một thiên vương đại danh đỉnh đỉnh.…. Bất kể trong trạng thái nào, Chu Vũ Đồng vĩnh viễn đều có thể che dấu được chính mình, cậu ta trời sinh đã thuộc về giới giải trí.
Lâm Trạch Xuyên thu hồi tầm mắt, chậm rãi uống rượu, sau đó nhắm mắt lại.
Khi Lâm Trạch Xuyên mở mắt ra, ly rượu trong tay đã không còn, mà trên mặt một chút men say cũng không có. Anh không biết cái thân thể này tửu lượng tốt, hay là bởi vì anh —— không dám say? Muốn say lại không dám say, ngay cả cồn cũng không cứu vớt được anh.
Anh cầm chai rượu rót vào trong ly, ly rượu trong suốt phản xạ đủ màu sắc lung linh, mê hoặc huyền ảo giống như bản thân nó.
Lần thứ hai anh nhìn về phía Chu Vũ Đồng, kinh ngạc phát hiện Chu Vũ Đồng cúi thấp đầu nửa tựa vào tường. Xem ra là đã say. Chu Vũ Đồng tửu lượng không tồi, uống rượu cũng rất tiết chế, lại rất ít khi uống rượu, huống chi ở đây là nơi hỗn loạn dễ bại lộ. Hơn nữa gần đây các tin tức xấu về Chu Vũ Đồng rất nhiều, nên càng bị chú ý.
Anh lấy di động ra, ngón tay dừng lại ở dãy số của chương trình《Giải trí Thiên Phần》. Do dự thật lâu, cuối cùng cũng không đè xuống. Dù sao vừa rồi cậu ta cũng giúp anh, tuy rằng anh không cần cũng không muốn.
Huống hồ loại thủ đoạn nhỏ như thế này anh cũng khinh thường không thèm làm.
Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng hít một hơi, cuối cùng vẫn không đành lòng. Ánh mắt của anh dừng lại trên người Chu Vũ Đồng, vì sao lúc ấy cậu ta lại có thể nhẫn tâm như vậy?
Anh đến gần Chu Vũ Đồng, nhìn Chu Vũ Đồng say xỉn bất tỉnh nhân sự. Mặt mày tái nhợt như tuyết, khuôn mặt đó thật hoàn mỹ. Cho dù say thành như vậy, hai đầu lông mày như trước vẫn mang theo sự bén nhọn.
Lâm Trạch Xuyên thản nhiên nhìn cậu ta, trước kia Trình Hướng Nam cực kỳ yêu thích sự bén nhọn lạnh lùng của Chu Vũ Đồng, không nghĩ tới cuối cùng cái lạnh ấy lại đâm bị thương chính bản thân anh.
Chu Vũ Đồng hình như ý thức được có người đánh giá mình, cậu ta híp mắt nhìn Lâm Trạch Xuyên, nhưng vì say rượu nên hai mắt chung quy cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng mơ hồ.
Cậu ta nhẹ nhàng nói ra một chữ: “Cút.” Sau đó lại cầm cái ly trên bàn, muốn tiếp tục uống.
Lâm Trạch Xuyên vươn tay cướp ly rượu hất ra ngoài. Ly thủy tinh phát ra tiếng vang dẫn tới ánh mắt của những người xung quanh, Lâm Trạch Xuyên lạnh lùng quét mắt một vòng, lạnh giọng “Có gì đẹp mắt?” Toàn thân khí tức lạnh như băng khiến những người thăm dò rụt trở về.
“Muốn chết thì cũng đừng chọn biện pháp say đến chết như thế này rất khó coi.” Lâm Trạch Xuyên khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Chu Vũ Đồng.
Chu Vũ Đồng ngước nhìn cái bóng kia trong phút chốc cái bóng biến thành hai, lát sau chúng lại hợp thành một, cậu ta lắc lắc đầu, ý đồ muốn làm cho mình tỉnh táo, nhưng tác dụng của cồn quá lớn, cậu ta vẫn thấy không rõ, cái bóng kia vẫn cứ mơ hồ như trước. Nhưng cảm giác rất quen thuộc.
Lâm Trạch Xuyên một tay xách Chu Vũ Đồng lên, đặt lên người đem cậu ta ra khỏi quán bar. Tư thế này của Lâm Trạch Xuyên, là tư thế mà Trình Hướng Nam trước kia rất quen thuộc. Chu Vũ Đồng giẫy dụa một cái, nhưng không phản kháng, chẳng biết tại sao, cậu ta lại không muốn phản kháng.
Thật ra Chu Vũ Đồng rất ít khi ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Trước kia khi uống say, Trình Hướng Nam đến dìu cậu ta, cũng sẽ bị đẩy ra.
Nhưng Trình Hướng Nam quên anh bây giờ không phải trong thân thể của Trình Hướng Nam, mà dáng người đang trong cái dáng gà luộc của “Lâm Trạch Xuyên”. Nên chỉ trong chốc lát, mệt đến mức thở hồng hộc. Khiến Lâm Trạch Xuyên hận không thể đem kẻ say như chết này đặt luôn trên đường, trực tiếp chạy lấy người.
Cho dù say như vậy, khi Chu Vũ Đồng tựa vào trên người Lâm Trạch Xuyên, mặt vẫn chôn ở cổ Lâm Trạch Xuyên, để người khác nhìn không ra mặt của mình. Hô hấp nóng cháy mang theo khí tức quen thuộc, phất ở cổ của Lâm Trạch Xuyên.
Tình cảnh quá mức quen thuộc, trong chớp mắt hoảng hốt phát hiện, giống như trước kia Trình Hướng Nam đã từng đỡ Chu Vũ Đồng. Khi đó bọn họ còn là người yêu, yêu đến liều lĩnh, họ cho rằng họ sẽ mãi mãi như vậy tồn tại cũng với thời gian và trời đất.
Gọi một chiếc taxi, đem Chu Vũ Đồng nhét vào trong, Lâm Trạch Xuyên nói với lái xe “Hách Lê Hi.” Hầu hết các đoàn làm phim đi tuyên truyền ở thành phố S, đều ở khách sạn Hách Lê Hi.
Trên xe, Chu Vũ Đồng tựa vào vai Lâm Trạch Xuyên, đôi mắt nửa khép lại. Lâm Trạch Xuyên mặt không đổi sắc nhìn ngoài phong cảnh ngoài cửa sổ. Anh cảm thấy mình chính là một đứa M. Vậy mà còn đi quản chết sống của Chu Vũ Đồng.
Taxi dừng lại trước khách sạn Hách Lê Hi. Lâm Trạch Xuyên thanh toán tiền, kéo Chu Vũ Đồng từ trong xe đi ra. Lúc này, Chu Vũ Đồng không chỉ toàn thân dựa vào anh, mà tay còn ôm eo anh. Lâm Trạch Xuyên nhe răng một chút, thân thể anh hiện tại khác với thân thể Trình Hướng Nam trước kia, toàn bộ sức nặng của Chu Vũ Đồng dồn hết lên người, khiến anh —— mệt thảm. Anh rất muốn lỗ mãng ném Chu Vũ Đồng đi rồi mặc kệ, nhưng Chu Vũ Đồng tay ôm eo anh, căn bản ném không được. Một Chu Vũ Đồng dính người như thế này trước kia anh chưa từng biết…
Khi anh giúp Chu Vũ Đồng đi vào cửa lớn khách sạn, đám người ở KTV cũng đúng lúc trở về đây. Khi họ nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên và Chu Vũ Đồng, trên mặt lộ ra nụ cười ái muội. Thậm chí có vài người còn chớp chớp mắt với Lâm Trạch Xuyên.
“Tôi…” Lâm Trạch Xuyên vừa mở miệng.
Lưu Vi Vi đã cười nói giúp Lâm Trạch Xuyên “Đi thôi đi thôi, chúng tôi chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua.” Nói xong thì cùng mọi người rời đi, để lại không gian riêng cho Lâm Trạch Xuyên và Chu Vũ Đồng.
Lâm Trạch Xuyên vốn muốn nhờ người trong đoàn làm phim đưa Chu Vũ Đồng về phòng, kết quả đám người kia tự cho là hiểu biết bỏ đi mất…
Cũng không trách những người đó hiểu lầm, dù sao khi đó họ cũng thấy Chu Vũ Đồng kéo Lâm Trạch Xuyên ra khỏi ghế lô.
Bọn họ không biết nguyên nhân, cũng không thấy được kết quả, chỉ thấy quá trình, cho nên lấy kinh nghiệm của họ tự não bổ đưa ra một cái kết luận vớ vẩn.
Hơn nữa trong thời gian tuyên truyền, cho dù biết là vì tuyên truyền nên mới yêu cầu để Lâm Trạch Xuyên và Chu Vũ Đồng cùng một chỗ, giữa bọn họ không có gì, thậm chí khi quay phim, Lâm Trạch Xuyên và Chu Vũ Đồng quan hệ còn không hòa hợp. Nhưng khi nói dối một ngàn lần, trong tiềm thức họ lại tin tưởng. Huống hồ quan hệ trong giới giải trí biến hóa còn nhanh hơn thời tiết ngày hè, cho nên mọi người không chút hoài nghi cho rằng Lâm Trạch Xuyên và Chu Vũ Đồng có JQ. Hơn nữa càng hài lòng tin tưởng và kết luận như vậy.
Lâm Trạch Xuyên muốn gọi nhân viên phục vụ đưa Chu Vũ Đồng về phòng, nhưng không ai được Chu Thiên Vương cho phép lại gần. Lâm Trạch Xuyên chỉ có thể đỡ Chu Vũ Đồng đến phòng tổng thống của cậu ta.
Anh ném Chu Vũ Đồng lên giường, xoay người chuẩn bị rời đi, lại không nghĩ tới Chu Vũ Đồng một tay giữ chặt. Chu Vũ Đồng dùng sức, khiến Lâm Trạch Xuyên không đứng vững, cũng bị kéo lên giường.
“Chu Vũ Đồng, cậu phát điên cái gì?” Lâm Trạch Xuyên chuẩn bị đứng lên, Chu Vũ Đồng lại chặt chẽ ôm lấy eo anh. Cậu ta mở mắt bởi vì say rượu mà nhiễm một màu hồng nhạt, lẩm bẩm nói “Hướng Nam.”
Thân thể Lâm Trạch Xuyên bỗng nhiên cương cứng, bất ngờ mở to hai mắt “Làm sao cậu biết?”
Chu Vũ Đồng không nói tiếp, chỉ áp sát cổ anh, một lần lại một lần nỉ non “Hướng Nam”, một lần lại một lần nói ra rồi tưởng niệm.
Lâm Trạch Xuyên đột nhiên đẩy Chu Vũ Đồng ra, những lời nỉ non kia giống như một thang kiếm sắc nhọn đâm vào lòng anh, bén nhọn mà trào phúng, khiến trái tim anh lần thứ hai vỡ nát.
Anh nhìn Chu Vũ Đồng trên giường, đáy mắt hiện lên một tầng băng mỏng “Trình Hướng Nam đã chết. Còn sống không quý trọng, chết rồi làm vậy cho ai nhìn? Muốn cho anh ta nhìn anh ta cũng nhìn không được.”
Giống như nghe được lời anh nói, Chu Vũ Đồng thống khổ co rút, nắm chặt ga giường dưới thân “Đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi…” Thanh âm dần dần thấp xuống.
Lâm Trạch Xuyên ghé sát vào tai Chu Vũ Đồng, lạnh lùng nở nụ cười, tay phải ở cổ Chu Vũ Đồng, chậm rãi dùng sức “Vậy cậu đem mạng mình đền cho anh ta đi.”
Chu Vũ Đồng theo bản năng giẫy dụa một cái. Lâm Trạch Xuyên ghé sát vào tai Chu Vũ Đồng, thanh âm lạnh lẽo mê hoặc giống như một con rắn độc đang phun lưỡi, mang theo thù hận thấu xương, “Cậu xem, tình yêu của cậu thật là——rẻ mạt. Tất cả mọi người cậu đều bỏ qua. Cậu chỉ yêu nhất chính là bản thân cậu. Còn không thừa nhận.”
Chu Vũ Đồng cười đến điên cuồng, cười mà nước mắt chảy ra “Tôi là một kẻ ích kỷ. Cho nên kết quả như bây giờ là tôi xứng đáng.”
Cậu ta chậm rãi nhắm hai mắt lại “Hướng Nam, tôi biết anh hận tôi. Là tôi hại chết anh, tôi đem mạng của mình trả lại cho anh, trả cho anh…” Chu Vũ Đồng thấp giọng.
Lâm Trạch Xuyên buông lỏng cánh tay, anh biết người Chu Vũ Đồng nhìn thấy không mình. Người mà cặp mắt đỏ bừng kia nhìn thấy chính là một Trình Hướng Nam khác đã chết. Người uống rượu không thanh tỉnh nhưng đôi khi trực giác lại rất nhạy bén.
———— hối hận sao? Hối hận có thể vãn hồi lại tất cả sao? Một bước đi sai, từng bước đi sai. Nhân sinh như một bàn cờ bị đánh loạn nhưng cho tới bây giờ đều không cho phép được đánh lại. Mà anh, cho tới bây giờ cũng không yêu cầu Chu Vũ Đồng hối hận.
Anh nhìn Chu Vũ Đồng mê man, hờ hững rời khỏi phòng tổng thống.