Thử máy đã bắt đầu, bởi vì chưa đến phiên Lâm Trạch Xuyên, cho nên anh an vị trên ghế chợp mắt.
Thời gian từng chút từng chút qua đi, người vào thử máy tốp năm tốp ba đi ra, sắc mặt trước đó thỏa thuê mãn nguyện bây giờ biến thành mất mát uể oải.
Một lát sau, liền đến phiên Lâm Trạch Xuyên.
Địa điểm thử máy là rạp số 5. Lâm Trạch Xuyên đi vào phòng, nhìn một loạt những người trong hội đồng thẩm định. Những người này Lâm Trạch Xuyên cũng không quen biết, họ đều là người phụ trách tuyên truyền quảng cáo 1/2CITY của tập đoàn D&M. Nhưng có hai người, Lâm Trạch Xuyên quen. Một người là Mạc An, một người là…Cố Viêm.
Mạc An là CEO khu Trung Hoa của D&M, cũng là người phụ trách chủ yếu sản phẩm 1/2CITY, đương nhiên phải ở đây.
Mà Cố Viêm xuất hiện khiến Lâm Trạch Xuyên có chút kinh ngạc. Cố Viêm mặc dù là chủ tịch của Thịnh Thiên, nhưng sự vụ của Thịnh Thiên trên cơ bản đều do trợ lý của y – Trương Tề và tổng giám đốc xử lý. Trọng tâm công việc của Cố Viêm cho tới bây giờ đều không đặt ở Thịnh Thiên. Tựa hồ thật sự giống như những gì Cố Viêm từng nói, y thành lập Thịnh Thiên chỉ mang tính chất chơi đùa, tuy Lâm Trạch Xuyên không tin tưởng điều đó.
Lần này hạng mục hợp tác với D&M mặc dù khá nặng, nhưng cũng không đến trình độ được Cố Viêm coi trọng mà tự mình tới đây. Nhưng Cố Viêm dù sao cũng là chủ tịch của Thịnh Thiên, cho nên xuất hiện ở trong này là rất bình thường.
Lâm Trạch Xuyên chỉ có chút kinh ngạc nho nhỏ, sau đó điều chỉnh tâm tình thật tốt.
Cố Viêm cùng Mạc An hình như đang nói chuyện gì đó, khi nhân viên công tác báo tên Lâm Trạch Xuyên, hội đồng thẩm định đều bắt đầu hướng ánh mắt về phía cửa vào.
Lâm Trạch Xuyên đi tơi trước ghế ngồi của hội đồng thẩm định chuẩn bị thử máy, khóe miệng nhẹ câu một độ cung thích hợp, tư thế tùy ý thả lỏng lại không mất lễ nghi.
Bọn họ đánh giá Lâm Trạch Xuyên từ trên xuống dưới, sau đó cùng nhau trao đổi ý kiến, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Lâm Trạch Xuyên cảm thấy mình hiểu được, ít nhất bề ngoài qua được một cửa.
Mạc An nhìn Lâm Trạch Xuyên, cười nói “Lại gặp được cậu, hai người chúng ta thật hữu duyên.”
Lâm Trạch Xuyên nhẹ nở nụ cười “Thời điểm chuẩn bị thử máy, tôi mới biết được Mạc An là người phụ trách sản phẩm 1/2CITY. Thật đúng là khiến người ta lắp bắp kinh hãi.”
“Ngoại hình của cậu rất phù hợp với hình tượng người phát ngôn của 1/2CITY trong lòng tôi.” Mạt An cười một chút, “Nhưng, như vậy không có nghĩa là cậu có thể lấy được quyền phát ngôn.”
Lâm Trạch Xuyên cười khẽ “Tôi sẽ chứng minh mình là người thích hợp nhất.”
Mạt An vỗ tay “Riêng tôi rất thưởng thức sự tự tin của cậu.”
Lúc này, nhân viên công tác kéo ra một loạt giá mắc đồ, treo đầy quần áo.
Mạc An nói “Những thứ này là quần áo một quý của 1/2CITY, để chính cậu phối hợp. Sau đó nhiếp ảnh gia sẽ chụp hình cho cậu.”
Lần này thử máy có quy định, thời điểm thử máy, người trình diện sẽ bắt đầu thử máy, mà không thể mang theo đội tạo hình của mình.
Các minh tinh phần lớn đều có đội tạo hình của mình, sẽ chọn quần áo cho minh tinh, thiết kế tạo hình khi minh tinh xuất hiện trước ống kính. Cho nên hầu hết các minh tinh đều làm không xong chuyện này, khi người trình điện có thể tạo hình cùng như hóa trang, sẽ khiến người ta thưởng thức.
Lần này khi 1/2CITY tổ chức thử máy đã đặc biệt đưa ra quy định như vậy. Bởi vì
—— Bản thân người phát ngôn của 1/2CITY phải có khứu giác linh mẫn thời thượng. Giống như quần áo, có thể phối hợp với nhau mà không giống với người bình thường, tạo cho mình một hương vị độc đáo. Vừa biểu hiện khí chất độc đáo của mình, vừa muốn thuyết minh cho phong cách và ý tưởng thuộc về 1/2CITY.
Tuy 1/2CITY tuyển người phát ngôn không yêu cầu minh tinh phải có danh khí cao, nhưng yêu cầu đối với minh tinh lại rất cao. Bỏ đi ánh hào quang của minh tinh, mất đi sự trợ giúp của đội hóa trang, nhận một sản phẩm xa xỉ tự mình làm công việc của cả đội hóa trang, khảo nghiệm tự làm nổi bật khí chất của bản thân.
—— đó cũng là lý do khiến cho hầu hết các minh tinh tới thử máy đều bị loại bỏ.
Lâm Trạch Xuyên gật đầu, quay lại chọn đồ trên giá. Mọi người thấy anh chọn quần áo, phát hiện những kiểu dáng phức tạp đều trực tiếp bị bỏ qua, hầu hết chỉ chọn kiểu dáng ngắn gọn.
Chỉ một lát sau, anh đã chọn xong quần áo, cầm vào gian thử đồ.
Mạc An quay cười với Cố Viêm “Tôi ngược lại rất chờ mong Lâm Trạch Xuyên sẽ lý giải như thế nào về 1/2CITY.” Mạc An cũng không biết quan hệ của Lâm Trạch Xuyên và Cố Viêm, nói như vậy với Cố Viêm chỉ là muốn biết chủ tịch Thịnh Thiên có ý kiến gì đối diễn viên thử máy này hay không.
Mạc An xác thực cực kì chờ mong những gì Lâm Trạch Xuyên thể hiện. Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên, đã cảm thấy người này khí chất rất hấp dẫn người khác. Cho nên để lại cho anh ấn tượng khắc sâu. Khi Mạc An lật xem tư liệu các diễn viên thử máy không thấy Lâm Trạch Xuyên, còn cảm thấy có chút tiếc nuối. Nhưng mà cuối cùng, Lâm Trạch Xuyên vẫn tới thử máy.
Cố Viêm mỉm cười “Tôi cũng rất chờ mong.”
Lâm Trạch Xuyên đổi xong quần áo, từ phòng thay đồ đi ra. Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở tại trên người anh. Áo sơmi màu trắng hình thức ngắn gọn không mất đi sự lịch sự tao nhã, cũng không cứng nhắc đóng cúc toàn bộ, mà mở hai cúc đầu tiên, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cổ tay áo nhẹ kéo tới khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay. Quần bò ống thẳng sáng màu, thắt lưng màu bạc. Vạt áo áo sơmi cũng không bó trong thắt lưng, mà tùy ý rủ xuống.
Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, mặt mày ưu mỹ như họa. Đặc biệt là đôi mắt, đường cong mượt mà, đuôi mắt hơi cao, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Rõ ràng chỉ một bộ đồ bình thường, nhưng khi Lâm Trạch Xuyên mặc vào lại toát ra hương vị tao nhã. Hơn nữa hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau, lại được khống chế thành thạo, hòa hợp mà không lộ ra sự bất ngờ.
Mạc An đánh giá Lâm Trạch Xuyên, tán thưởng “Biểu hiện của cậu ta so với những gì tôi đoán còn tốt hơn.”
Không tận lực thể hiện, không chút để ý nhưng vẫn tỏa ra lực hấp dẫn trí mạng, lôi cuốn ánh mắt người khác mà không biết. Cái này không phải trải qua huấn luyện là có thể có được. Cái loại tao nhã này có từ trong xương, có vài người cả đời cũng không học nổi.
Cố Viêm hai tay giao nhau, nâng mâu nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên, cười khẽ “Quả nhiên không để cho tôi thất vọng.”
Chụp ảnh xong, Lâm Trạch Xuyên đổi quần áo, rời khỏi trường quay.
Trần Hi Hàm ở bên ngoài chờ anh, thấy anh đi ra liền hỏi “Thử máy thuận lợi chứ?”
Lâm Trạch Xuyên cười cười “Coi như thuận lợi, nhưng còn chưa có quyết định chính xác.”
Từ biểu tình của những người đó, thì xem như anh thể hiện rất tốt. Những người khác không đáng lo, nhưng Kỷ Hi Niên lại là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh.
Luận về dung mạo, Kỷ Hi Niên không kém hơn anh. Hơn nữa Kỷ Hi Niên còn là người mẫu chuyên nghiệp, tuy rằng là người mới, nhưng có được sự hậu thuẫn của giải trí Phong Hành. Một thời gian Lý Tư Uy thân thể không khỏe, Kỷ Hi Niên còn thay anh ta tham gia tuần lễ thời trang Milan. Biểu hiện được rất nhiều tạp chí trong nước khen ngợi.
Kỷ Hi Niên có cảm giác ống kính tốt hơn anh rất nhiều, dù gì anh cũng chưa từng được huấn luyện.
Lâm Trạch Xuyên biết mình có được ưu thế của trước kia, cũng hiểu tình thế không thuận lợi về sau của mình. Anh và Kỷ Hi Niên ưu khuyết vừa lúc tương phản, cũng rất khó để có thể phân thắng bại. Nhưng ưu thế của Kỷ Hi Niên anh có thể học được, mà ưu thế của anh, Kỷ Hi Niên rất khó học được.
Kỷ Hi Niên khi đến phiên thử máy mới có mặt.
Khi cậu ta vừa vào cửa, tháo xuống kính râm, lộ ra gương mặt xinh đẹp yêu dị, con mắt giống như được ngâm rượu hoa đào, đảo qua những người khác, mang theo sự khiêu khích như có như không. Cánh môi duyên dáng, như cánh hoa hồng khiến người nhịn không muốn hôn lên.
Cậu ta đi về phía trước, vừa lúc thoáng qua Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên có thể ngửi được trên người cậu ta mùi nước hoa ——Blue Charm(1), một loại nước hoa khiến người ta đầu óc choáng váng.
(1) Blue Charm: một loại nước hoa có mùi đậm đà, quyến rũ và gợi cảm, phái nữ thường dùng.
“Lâm Trạch Xuyên đúng không?” Kỷ Hi Niên mỉm cười, ghé vào tai anh nhẹ giọng “Lần này người phát ngôn, là tôi.”
Lâm Trạch Xuyên cũng không kinh ngạc Kỷ Hi Niên biết anh, anh có thể chuẩn bị, người khác đương nhiên cũng sẽ chuẩn bị. Nhưng người khác lại không chú ý tới anh, mà Kỷ Hi Niên lại chú ý tới anh —— đó cũng không phải là ngẫu nhiên.
Lâm Trạch Xuyên dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu về phía Kỷ Hi Niên, ngữ điệu mềm nhẹ không che dấu sự đạm mạc “Tự tin là tốt, nhưng bây giờ tự tin quá, về sau lại vui quá hóa buồn.” Nói xong cũng không nhìn Kỷ Hi Niên một cái, trực tiếp mang theo Trần Hi Hàm rời khỏi Thịnh Thiên.
Trở lại văn phòng Giang Ấn Thiên, Lâm Trạch Xuyên một chút liền gục ở trên ghế salông, đem mặt chôn vào gối.
Giang Ấn Thiên hỏi “Thử máy thuận lợi chứ?”
Lâm Trạch Xuyên híp mắt, thanh âm bởi vì vùi đầu vào gối mà mơ hồ “Coi như thuận lợi. Chỉ là hơi mệt một chút.” Thân thể không mệt lắm, nhưng mà tinh thần tương đối mệt.
“Có thể lấy được quyền phát ngôn không?” Giang Ấn Thiên vẫn rất lo lắng.
“Có thể.” Lâm Trạch Xuyên xoay người, đem mặt hướng vào trong.
“Không phải nói còn chưa xác định được hay sao?” Giang Ấn Thiên nói.
Lâm Trạch Xuyên khoát tay áo, để Trần Hi Hàm đưa cho Giang Ấn Thiên một túi văn kiện. Giang Ấn Thiên mở túi văn kiện, sắc mặt không thể tin “Cậu làm thế nào mà có được thứ này?”
Lâm Trạch Xuyên ngữ khí không chút biến hóa “Thám tử tư.”
Giang Ấn Thiên trầm mặc một chút, nhưng cũng không nói gì thêm, giới giải trí vốn chính là nơi người lừa gạt người. Huống hồ đối phương chơi thủ đoạn trước, làm như vậy cũng không có gì đáng trách. Nhưng ——
Giang Ấn Thiên mở miệng lại không phát ra âm thanh. Lâm Trạch Xuyên biến hóa quá lớn, tâm kế thủ đoạn như thế này, Lâm Trạch Xuyên trước kia vĩnh viễn không thể làm được. Thế nào mà chỉ ngắn ngủn mấy tháng, đã có biến hóa lớn như thế. Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
Lâm Trạch Xuyên híp mắt chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. Đúng lúc, điện thoại của anh vang lên. Anh không kiên nhẫn lấy di động ra, là điện thoại của Cố Viêm.
“Alo.” Lâm Trạch Xuyên hữu khí vô lực nói.
“Em hiện tại đang ở đâu?” Cố Viêm hỏi.
“Tôi ở Hải Lan.”
“Mười phút sau tôi tới đón em.” Cố Viêm nói.
“Cái gì!” Lâm Trạch Xuyên một phen từ trên ghế salông ngồi dậy, khiến Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm chú ý.
Lâm Trạch Xuyên bụm miệng, chuồn ra khỏi văn phòng thở dài một hơi “Anh không phải ở lại Thịnh Thiên thẩm định hay sao?”
“Tôi để Trương Tề thay thế tôi tiến hành xem xét những người còn lại rồi.”
Lâm Trạch Xuyên thái dương co rút “Cố tổng, anh cũng rất không có trách nhiệm…”
Cố Viêm khẽ cười “Những gì nên nhìn đều nhìn xong rồi.”
Lâm Trạch Xuyên tỏ vẻ lý giải “Anh xem Kỷ Hi Niên rồi hả?” Anh tuyệt đối không thừa nhận Cố Viêm đi xem mình.
“Ghen tị? Kỷ Hi Niên có chỗ nào so được với em, em không cần lo lắng mình sẽ thất sủng.”
Lâm Trạch Xuyên “…” Ở trên giường chiếm thế thượng phong được rồi, ngay cả cái miệng cũng phải chiếm thế thượng phong, Cố Viêm thật là quá phận đến đáng giận!
“Tôi ước gì anh vừa ý cậu ta! Tôi đây sẽ giải phóng.” Lâm Trạch Xuyên tức đến khó thở nói.
“Vậy làm em mất hứng rồi.” Cố Viêm khẽ cười “Tôi vẫn tương đối thích em.”
Lâm Trạch Xuyên bị Cố Viêm hoàn toàn đả bại…