Trên thực tế, khi Mạc An nhận được điện thoại của Lewis, anh ta mới biết vợ mình biết chuyện này, suốt đêm bay về nước Mỹ muốn giải thích với Lewis. Nhưng ngay cả khuôn mặt Lewis thế nào cũng không thấy. Mạc An bị Lewis nhốt ngoài cửa không được vào phòng. Anh ta vốn muốn diễn tình tiết khổ nhục kế đứng một đêm trước của để Lewis mềm lòng. Nhưng sau đó Lewis dùng hành động thực tế nói cho anh ta biết ——vô dụng thôi.
Anh bớt thời giờ về Mỹ, chuyện của công ty một tồn đọng một đống lớn, anh ta không thể ở lại Mỹ nữa. Cho nên khi trợ lý gọi điện thoại đến nhiều lần, Mạc An chỉ có thể về Trung Quốc.
Sau khi về Trung Quốc, Mạc An cả ngày vội như con quay. Nhưng có thời gian rảnh sẽ lập tức gọi điện thoại cho Lewis, nhưng Lewis vẫn không tiếp máy. Anh ta muốn quay về Mỹ tìm Lewis, chỉ tiếc một chút thời gian cũng không có.
Lần này đến đảo Tahiti, Mạc An thay một cái số điện thoại khác, cuối cùng Lewis cũng nhận điện thoại, nhưng không đợi Mạc An nói hết lời, Lewis đã tắt điện thoại.
Lâm Trạch Xuyên nhìn thấy điện thoại được bỏ xuống, sửng sốt liếc Mạc An một cái, nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó quay về đường cũ. Đại thiếu gia Cố Minh lúc này đã không còn ở đó, có lẽ đã đi quấy rầy Tần Minh.
Nghĩ đến Tần Minh, Lâm Trạch Xuyên mới nhớ ngoại trừ hôm trước vừa tới nơi gặp Tần Minh ở bên ngoài, thì anh không nhìn thấy Tần Minh nữa, ngược lại Cố Minh cả ngày ở trước mắt anh lắc lư chạy loạn.
Nghĩ đến đây, ngược lại anh có chút bội phục Cố Minh. Thời gian Cố Minh quấn lấy Tần Minh tuyệt đối còn dài hơn thời gian quấy rầy anh, cho dù là như vậy, anh vẫn cảm thấy Cố Minh cả ngày ở trước mắt anh lắc lư. Cố Minh đến tột cùng có tài năng thế nào mà phân thân được như vậy?
Thời gian nghỉ ngơi đã gần kết thúc, Lâm Trạch Xuyên chỉnh lại quần áo một chút rồi đi về phía tổ quay phim. Phụ trách quay ngoại cảnh quảng cáo là đạo diễn Elliot do tổng bộ tập đoàn D&M ở nước Pháp phái tới.
Elliot được người trong giới ca tụng là đạo diễn “Thiên tài”. Anh ta đem sự kết hợp độc đáo của ánh sáng và màu sắc đẩy lên tới cực hạn. Ống kính của anh ta, bắt giữ được những cảnh tượng rực rỡ hoa lệ, biến đổi những sắc thái tình cảm tạo thành một vũ trụ mênh mông đầy màu sắc ánh sáng.
Tần Nhã Bồi và Chu Vũ Đồng quay quảng cáo của D&M phần lớn đều qua bàn tay của Elliot. Vốn 1/2CITY chỉ là một sản phẩm phụ nên đạo diễn quảng cáo căn bản không nhất thiết phải là anh ta, nhưng xuất phát từ sự coi trọng đối với thị trường Trung Quốc, tập đoàn D&M đã điều Elliot sang khu Trung Hoa.
“Lâm, chính là cái góc độ kia, thân thể chuyển sang bên cạnh một chút, đúng cứ như vậy.” Elliot điều chỉnh góc độ máy quay, một bên dùng tay bảo Lâm Trạch Xuyên biến hóa các động tác. Bãi biển ánh mặt trời sáng ngời rực rỡ, ngay cả tấm lấy sáng cũng không cần. Elliot quay ngoại cảnh, nơi thích hợp nhất chính là bãi biển. Bãi biển có thể cho anh ta linh cảm vô hạn.
Lâm Trạch Xuyên theo yêu cầu của Elliot điều chỉnh góc độ. Elliot cực kì để ý các chi tiết, cho dù vị trí hay tư thế đứng chỉ cần lệch một chút, anh ta cũng phải để người mẫu điều chỉnh đến vị trí anh ta vừa lòng mới thôi. Tìm lông bới móc khiến người ta giận sôi gan.
“Vị trí tay chống dời xuống một chút. Ừ, đúng là như vậy.” Elliot gật đầu nói, anh ta quay đầu nói với nhân viên, “Gió không đủ mạnh, chỉ dựa vào gió tự nhiên là không được, điều hai cái máy quạt gió đến đây.”
Lâm Trạch Xuyên vừa lúc nghe được câu sau, khóe miệng run rẩy một chút —— ở bờ biển mà còn phải mang tới hai cái máy quạt gió, thì cả người anh cũng bị thổi bay luôn.
Nhân viên hiệu suất tương đối cao, chỉ một lát sau đã mang tới hai máy quạt gió.
Trong làn gió mạng mẽ của hai cái máy, Lâm Trạch Xuyên còn bị nhưng yêu cầu động tác của Elliot điều chỉnh đến không thể lệch tra tấn. Sau khi các phân cảnh hôm nay hoàn tất, Lâm Trạch Xuyên cảm thấy mệt đến mức cả người tan rã.
Khách sạn nhà gỗ nổi trên mặt nước, mỗi phòng có các cột gỗ cắm xuống nước, các căn nhà gỗ dùng cầu nổi nối thành một khu.
Lâm Trạch Xuyên chậm dãi hướng tới phòng mình, khi gần bước đến phòng, lại thấy Tần Minh đứng dựa vào lan can trên cầu nổi. Tần Minh mặc một chiếc áo sơmi đen, ngón tay thon dài kẹp nửa điếu thuốc, mái tóc đen như mực có vài sợi rũ xuống trước mắt.
Lâm Trạch Xuyên liếc Tần Minh một cái, lập tức đi tới. Tần Minh ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn lướt qua Lâm Trạch Xuyên, Lâm Trạch Xuyên cũng không để ý, khi đến cửa phòng, khẽ hừ một tiếng, khi đi vào phòng, đóng cửa thật mạnh.
Tần Minh trong lúc vô tình nhìn thấy quá trình Lâm Trạch Xuyên đi vào phòng, nhưng trong chớp mắt khi Lâm Trạch Xuyên đóng cửa, đồng tử đột nhiên co rút! Động tác này anh không nhớ lầm!
Thời thiếu niên khi Trình Hướng Nam mất hứng, sau đó vào phòng sẽ hừ nhẹ một tiếng biểu đạt mình bất mãn, sau đó đóng cửa lại. Khi đóng cửa sẽ dùng bàn tay trái kéo cửa vào, cuối cùng dựa lưng vào cửa rồi đóng cửa lại. Cái động tác này là bản năng ngay cả bản thân Trình Hướng Nam cũng không biết. Sau này đi vào xã hội Trình Hướng Nam càng ngày càng có thể khống chế được tính tình của mình, cũng không xuất hiện những động tác như vậy nữa.
—— mà bây giờ, anh lại thấy được động tác quen thuộc này, không hề khác với những gì trong trí nhớ!
Sâu trong đôi mắt Tần Minh có ngọn lửa nhảy lên, anh bóp tắt điếu thuốc trong tay, cảm thấy mình nên yên tĩnh một chút. Có lẽ anh điên rồi, mới có suy đoán điên cuồng như vậy.
—— Trình Hướng Nam đã chết. Trong nhà xác, khi anh nhìn thấy thi thể huyết nhục mơ hồ kia, anh giống như phát điên đi tìm gì đó chứng minh thi thể kia không phải là tiểu Nam, cậu ấy chỉ vì hận anh đoạt đi Chu Vũ Đồng cho nên tức giận làm ra trò đùa này. Nhưng từng chuyện từng đồ vật đã đập nát sự lừa mình dối người của anh.
Tần Minh lau đi vết máu đã khô trên mặt cậu, khẽ hôn lên đôi môi kia, hàn ý lạnh như băng xuyên thấu qua da thịt rót vào xương tủy, nửa đêm ở trong mộng, anh luôn bị hàn ý đó làm cho bừng tỉnh, sao có thể quên được? Giống như cái xác không hồn tham gia lễ tang của cậu ấy, mỗi một phút mỗi một giây với anh mà nói đều là một loại lăng trì. Anh sao có thể quên được?
Tần Minh thấp giọng nở nụ cười, anh có phải đã điên rồi không, mà chớp mắt vừa rồi lại có thể sinh ra ý tưởng điên cuồng này.
Nhưng mà ——
Anh ta sẽ không buông tha một chút ít hy vọng, cho dù cuối cùng đó là vô căn cứ ——
So với một mình ở trong thế giới vô vọng này đau khổ giãy dụa thì tốt rồi.
Lâm Trạch Xuyên đóng cửa, nằm trên giường. Anh cho rằng mình có thể ngủ rất nhanh, nhưng nằm trên giường lớn mềm mại, lăn qua lăn lại mà ngủ không được. Vì sao vậy, anh cảm thấy có chút bất an? Ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, ngoài cửa sổ là nước biển xanh thẳm.
Bên trong căn phòng có ban công, từ ban công có thể trực tiếp xuống nước. Lâm Trạch Xuyên đi tới ban công, sau đó tìm một vị trí ngồi trên bậc thang gỗ, chân ngâm trong làn nước biển, thân thể miễn cưỡng dựa vào bậc thang.
Ngay khi Lâm Trạch Xuyên thản nhiên tắm rửa dưới ánh mặt trời, mệt mỏi muốn ngủ, thì nhìn thấy trong làn nước biển có một người đang đạp nước bơi lội. Tiếng động rất lớn, bọt nước cũng rất nhiều, đường bơi lội cũng thật quái dị, một lát hướng về phía trước lát nữa lại bơi về phía sau, rồi lại quay trái quay phải, tóm lại rối loạn vô cùng. Thật ra người này kỹ thuật bơi rất tốt, nhưng lại cố tình chọn phương pháp bơi quái dị.
Lâm Trạch Xuyên đứng thẳng lên, nếu anh như anh đoán không lầm, người này là ——
Người nọ ngẩng đầu, lại mãnh liệt lặn vào trong nước. Chớp mắt khi người nọ ngẩng đầu, Lâm Trạch Xuyên đã thấy rõ khuôn mặt, quả nhiên, thế bơi quái dị như vậy, cũng chỉ có thể là đại thiếu gia Cố Minh.
Càng làm cho Lâm Trạch Xuyên 囧 chính là, Cố Minh đại thiếu gia mặc một cái quần bơi có những bông hoa lớn… Dường như còn sợ người khác không chú ý đến, nên đặc biệt lựa chọn một màu sắc lóa mắt.
Bơi một lát, Cố Minh đại thiếu gia đương nhiên cũng phát hiện Lâm Trạch Xuyên, liền bơi tới hướng của Lâm Trạch Xuyên. Thế nên Lâm Trạch Xuyên liền nhìn thấy Cố Minh bơi một đường cá tính hình chữ S tới chỗ mình.
Cố Minh đến gần Lâm Trạch Xuyên, sau đó giữ chặt mắt cá chân Lâm Trạch Xuyên, thừa dịp Lâm Trạch Xuyên không kịp phản ứng, dùng sức kéo một cái. Lâm Trạch Xuyên trở tay không kịp bị Cố Minh cho xuống nước.
“Ha ha.” Cố Minh thấy đùa dai thành công, chống nạnh cười rất hăng hái. Cho cậu này, thằng nhóc chết tiệt giám cười nhạo bản thiếu gia không có mị lực ——
—— xem ra lòng dạ đại thiếu gia Cố Minh cũng rất hẹp hòi.
Lâm Trạch Xuyên từ trong nước ngẩng đầu lên, dùng tay lau sạch nước trên mặt, từng chữ từng chữ nói “Cố —— Minh —— ”
Cố Minh cười vạn phần đắc chí “Tư thế bơi của tôi có phải rất tuấn tú rất cá tính không?”
Lâm Trạch Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười “Đúng vậy —— thật sự rất cá tính. Anh vì sao không dứt khoát bơi một tư thế thôi lại còn một lát bơi hình chữ S, lát nữa thử bơi thành hình chữ B xem.”
“Hình chữ S bơi khá tốt, hình chữ B để lát nữa thử một chút, tôi còn chưa từng thử qua.” Cố Minh nâng cằm suy xét.
Lâm Trạch Xuyên cười âm trầm nói “Anh không cần thử cũng làm được rồi.”
“Đúng thế, chữ B bản thiếu gia sẽ ngẫm lại.” Cố Minh đắc ý nói (Chữ B hình như ý là chừ Cố Minh ngốc:v)
“Đợi một chút.” Cố Minh lúc này mới kịp phản ứng, “Lâm Trạch Xuyên, cậu vậy mà lại mắng tôi?”
Lâm Trạch Xuyên mỉm cười “Mắng chính anh đấy.”
Cố Minh “…”
Dưới ánh mặt trời, Lâm Trạch Xuyên khuôn mặt tinh xảo phảng phất như có một vầng sáng thản nhiên trong suốt vây quanh, giọt nước dọc theo đường cong mượt của cái cằm trợt xuống, chậm rãi nhỏ giọt. Xinh đẹp có thể khiến người ta hoa mắt. Mà ngay cả Cố Minh chợt liếc nhìn một cái, cũng không khỏi ngây người thất thần.
“Ai u!” Cố Minh bỗng nhiên kêu thảm, che hạ thân, “Lâm Trạch Xuyên, cậu giám đánh lén!”
Lâm Trạch Xuyên thu hồi chân, xoay người đi lên bậc thang “Một chiêu đánh lén này là học tập người nào đó.”
—— Bạn học Lâm Trạch Xuyên so với đại thiếu gia Cố Minh còn thù giai hơn…
Cố Minh đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo “Bản thiếu gia cũng chỉ kéo cậu xuống nước thôi mà, sao có thể giống cậu, thật là muốn hủy diệt tính phúc nửa đời sau của tôi. Ni mã, đồ vật xinh đẹp quả nhiên đều có độc!” Cố Minh cảm thấy lúc trước mình mắt mù hay sao mà lại có thể đem một bông hoa ăn thịt người thành một bông hoa trắng nhỏ bé?
Lâm Trạch Xuyên vào phòng, đóng cửa ban công lại. Sau đó vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, thay đổi một thân quần áo khô ráo. Anh lại một lần nữa nằm trên giường. Đúng lúc này, di động anh đặt ở đầu giường vang lên. Lâm Trạch Xuyên vùi đầu vào gối, tay với di động, rồi đặt di động bên tai “Alo —— “
“Bảo bối.”
Lâm Trạch Xuyên bị nổ bom da đầu tê rần, “Cố Viêm, nói tiếng người!” Sao anh không biết từ khi nào thì Cố Viêm lại buồn nôn như vậy nhỉ? Lâm Trạch Xuyên lựa chọn quên đi những lúc Cố Viêm gọi mình như vậy đều là ở trên giường.
Bên kia điện thoại Cố Viêm trầm thấp nhẹ nhàng chậm rãi nở nụ cười “Mấy ngày nay sao không gọi điện thoại cho tôi?”
“Tiền điện thoại rất đắt.” Lâm Trạch Xuyên thuận miệng lấy một lý do.
“Tiền quảng cáo cũng hết sao?” Cố Viêm thấp giọng cười.
Lâm Trạch Xuyên tiếp tục mặt không đỏ thở không gấp đổi lý do “Bận công việc.”
“Mạc An nói anh ta sắp xếp thời gian cũng không quá nhanh.” Cố Viêm chậm rãi nói.
Lâm Trạch Xuyên khóe miệng rút một chút, “Cố Viêm, có phải anh rất nhàn?” Cho nên mới sẽ đặc biệt gọi điện phá hoại mình.
“Có chút. Mọi chuyện trên cơ bản đều đã xử lý xong. Mấy ngày nữa có thể đến đó.”
Lâm Trạch Xuyên “…”