Người đứng đầu cũng không nói gì, chỉ thủ thế làm một động tác mời, cũng không ép buộc anh đi ngay lập tức. Song phương đều im lặng ai cũng không nói gì. Ngẫu nhiên có người qua đường nhìn về phía bọn họ, nhưng ngay lập tức quay đầu đi, làm bộ như cái gì cũng không thấy.
“Dẫn đường.” Một lúc lâu, Lâm Trạch Xuyên thản nhiên nói.
Người nọ gật đầu, “Xin mời.” Nói xong anh ta mang Lâm Trạch Xuyên đến một chiếc xe Land Rover màu đen.
Nhà lớn Tần gia, Tần Minh lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, trong tay cầm một ly rượu đỏ bằng thủy tinh đế cao, mặt nhìn không ra cảm xúc. Từ cửa sổ nhìn lại, có thể trực tiếp nhìn thấy những cây cỏ màu xanh nhạt trong đình viện được cắt tỉa chỉnh tề, giữa mặt cỏ là một đài phun nước theo phong cách châu Âu. Dưới ánh mặt trời, dài phun nước tạo nên một bức màn bảy màu đẹp mắt, nhẹ nhàng giống như một giấc mộng mỏng manh.
“Thiếu gia, người đã mời tới.” Một người ở ngoài cửa truyền lời.
Ngón tay Tần Minh bỗng nhiên nắm chặt, lại lập tức buông lỏng, mặt không đổi sắc như trước “Dẫn cậu ấy lại đây.”
“Vâng.” Người nọ lặng yên không tiếng động lui xuống.
Lâm Trạch Xuyên một lần nữa bước vào nhà lớn Tần gia, nháy mắt có chút hoảng hốt, anh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Cánh cửa kia giống như đường danh giới kiếp trước và hiện thực, mà đường danh giới ấy lại giao nhau bởi hư ảo và chân thật, thực vào ảo…
Cũng chỉ hoảng hốt trong chớp mắt, lần thứ hai khi anh mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại sự trấn tĩnh.
Tần gia, Trình Hướng Nam lui tới vô số lần, tất cả mọi thứ nơi này anh quá quen thuộc giống như nhà lớn Trình gia. Anh cho rằng anh sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi này cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, nhưng không nghĩ tới, là Lâm Trạch Xuyên, vậy mà anh lại có thể một lần nữa bước chân vào cửa lớn Tần gia.
Chẳng lẽ cuộc sống của anh thật sự không thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn này hay sao? Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nở nụ cười một chút.
Bước vào phòng chính, anh bị người đưa tới trước một cánh cửa. Người nọ gõ cửa, rồi lập tức rời đi. Khi Lâm Trạch Xuyên ở trên đường tới đây, trong lòng có chút kinh ngạc, rồi khi anh bị đưa đến trước cánh cửa kia, ban đầu vốn chỉ chính là phỏng đoán, nhưng khi điều anh đoán trở thành sự thật, tâm lý của anh đã không còn có thể sử dụng hai từ kinh ngạc để hình dung nữa.
Anh cho rằng cho dù có khách sáo thế nào cũng chỉ mời đến Tần gia uống trà. Bình thường khi người ta bị ‘mời’ đến, thì sẽ bị đưa đến mật thất phía sau nhà lớn Tần gia.
Mà nơi anh đến lại là—— phòng Tần Minh. Lâm Trạch Xuyên ngoại trừ kinh ngạc, thì nghĩ không ra chuyện gì khác nữa. Anh nhẹ nhàng nhíu mày. Đời này anh không quen Tần Minh, cũng chỉ gặp mặt vài lần, nói chuyện tổng cộng không vượt quá mười câu, Tần Minh vậy mà điều động tâm phúc cho ‘mời’ anh lại đây, thật là rất để mắt đến anh.
Anh thật sự không nghĩ ra được ‘Lâm Trạch Xuyên’ rốt cuộc làm cái gì mà đáng giá để cho Tần Minh phải coi trọng như vậy. Chẳng lẽ cũng coi trọng bề ngoài của thân thể này? Nhưng anh rất hiểu Tần Minh, khả năng này rất nhỏ.
Hơn nữa lấy cái bệnh sạch sẽ của Tần Minh mà nói, căn bản không cho phép người ngoài bước vào phòng của anh ta. Vậy mà anh bị người hầu đưa đến cửa phòng Tần Minh… Anh hoài nghi có phải người hầu kia đi lầm đường hay không.
Ngay khi đầu anh đang rất rối loạn, thì cửa mở ra.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, thì nhìn thấy gương mặt tuấn dật của Tần Minh, vẫn lạnh lùng trước sau như một.
“Vào đi.” Tần Minh nói.
Lâm Trạch Xuyên dừng một chút, cuối cùng vẫn bước vào phòng Tần Minh.
“Ngồi.” Tần Minh chỉ chỉ ghế dựa phía đối diện.
Ban đầu suy nghĩ của Lâm Trạch Xuyên có chút mơ hồ tuy bây giờ rõ ràng hơn một chút, nhưng sao càng về sau lại càng không được nắm bắt được nữa.
Phòng Tần Minh trên cơ bản không ai có thể bước vào, nhưng cũng có ngoại lệ, đó là Trình Hướng Nam. Cho nên trong phòng chỉ có hai cái ghế dựa. Mà Tần Minh chỉ cái ghế dựa kia, chính là cái ghế mà Trình Hướng Nam vẫn luôn ngồi, cũng chỉ thiếu không đánh dấu thương hiệu của Trình Hướng Nam mà thôi. Khiến Lâm Trạch Xuyên bất ngờ nhất chính là, cái ghế kia vậy mà vẫn còn tồn tại. Anh cho rằng mấy năm trước khi quan hệ của anh cùng Tần Minh dần dần bế tắc, nó sẽ không có mặt ở Tần gia nữa.
Lâm Trạch Xuyên không ngồi xuống theo lời Tần Minh, anh đứng không động, lạnh lùng hỏi Tần Minh đang đưa lưng về phía mình “Không biết Tần thiếu ‘mời’ tôi đến đây có chuyện gì?”
Tần Minh đưa lưng về phía Lâm Trạch Xuyên, cho nên Lâm Trạch Xuyên không nhìn thấy khi anh gọi Tần Minh là Tần thiếu, đôi mỏng manh của Tần Minh hơi nhếch, trở nên trắng bệch.
Tần Minh không xoay người nhìn Lâm Trạch Xuyên, anh đi đến trước cửa sổ, nhìn đài phun nước ngoài cửa sổ, con mắt tối đen khó hiểu “Lâm Trạch Xuyên?”
“Cái gì?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.
Tần Minh xoay người, gắt gao theo dõi khuôn mặt Lâm Trạch Xuyên “Cậu rốt cuộc là ai?”
Lâm Trạch Xuyên bị Tần Minh hỏi như vậy, cảm thấy hoảng hốt, nhưng ngoại trừ sắc mặt khẽ biến, biểu tình vẫn rất trấn định “Chẳng lẽ trí nhớ của Tần thiếu lại kém như vậy, ngay cả tên của tôi cũng không nhớ rõ?” đôi mắt anh buông xuống, nhẹ nhàng cười nói, “Nhưng mà Tần thiếu không nhớ rõ tên nhân vật nhỏ như chúng tôi cũng rất bình thường.”
Tần Minh nắm chặt tay lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, làm như vậy vài lần, cuối cùng Tần Minh nhẹ nhàng nhắm mắt. Anh ta bây giờ vẫn không thể không khống chế được.
“Trình Hướng Nam.” Trong miệng của Tần Minh nhẹ nhàng thoát ra ba chữ, trong đó có buồn bã quấn quanh.
Lâm Trạch Xuyên mỉm cười, “Tần thiếu anh nói cái gì vậy, sao tôi nghe không hiểu?”
Tần Minh đi đến trước mặt Lâm Trạch Xuyên, ánh mắt rực lửa, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Lâm Trạch Xuyên “Tiểu Nam, đừng phủ nhận. Không có đủ chứng cứ chính xác, anh sẽ không để người mang em đến đây.”
Lâm Trạch Xuyên không để ý những gì anh ta nói, bỏ tay anh ta ra, nhẹ nhàng cười, “Tôi thật sự không hiểu Tần thiếu đang nói gì.”
“Trước khi Tiểu Nam chết một ngày ——” Tần Minh nói đến những lời này, trong mắt đau xót chợt lóe qua, “Lâm Trạch Xuyên cũng tại một tiệm thuốc mua một lọ thuốc ngủ.”
Lâm Trạch Xuyên nhún vai, “Đoạn thời gian đó tôi bị Tiếu Hàm Giang đá, mất ngủ.”
“Ngày hôm sau khi lọ thuốc ngủ bị ném đi nó hoàn toàn trống rỗng.”
Lâm Trạch Xuyên thật không nghĩ tới Tần Minh ngay cả rác rưởi anh ném đi cũng điều tra —— anh không nên chỉnh lý nhà trọ của Lâm Trạch Xuyên cùng ngày hôm đó.
“Tần thiếu muốn biến tôi thành một ai khác, nên tận hết sức như vậy sao?” Lâm Trạch Xuyên nhẹ trào phúng.
Tần Minh giống như không nghe được trào phúng của Lâm Trạch Xuyên, tiếp tục nói, “Ban đầu ‘Lâm Trạch Xuyên’ coi như biết chút diễn xuất, sau này Lâm Trạch Xuyên một chút diễn xuất cũng không biết.”
Lâm Trạch Xuyên cười lạnh “Tôi biết diễn xuất hay không còn cần anh phải quan tâm hả?” bị Tần Minh ép đến chân tường khiến anh càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, thái độ cũng càng thêm ác liệt. Phảng phất có một sợi dây thừng vô hình, ***g vào cổ anh, càng siết càng chặt, ngay cả thở dốc cũng khó khăn.
“Sau đó hành vi và thói quen của ‘Lâm Trạch Xuyên’ càng ngày càng giống Tiểu Nam.” Tần Minh khẽ nở nụ cười, ánh mắt của anh ta xa xăm mơ hồ, tựa như đang hồi tưởng lại những chuyện thật lâu trước kia, “Phong cách làm việc và thủ đoạn lại càng giống. Sự kiện người phát ngôn 1/2CITY, thủ đoạn tương tự như khi Tiểu Nam đấu với tập đoàn Y nước N. Người khác có lẽ nhìn không ra, bởi vì dưới góc nhìn từ sự kiện của tập đoàn N kia, so với sự kiện cạnh tranh người phát ngôn 1/2CITY chỉ như trẻ con giành đồ chơi. Nhưng phương thức tư duy và thủ pháp hoàn toàn giống nhau.”
Nụ cười trên mặt Lâm Trạch Xuyên bắt đầu không giữ được. Có lẽ người khác nhìn không ra quan hệ của hai người, nhưng Tần Minh tương đối hiếu được cung cách làm việc của Trình Hướng Nam. Một người khác dùng phương pháp xử lý một sự kiện khác, có lẽ phương pháp và thủ đoạn khác nhau, góc độ tầm nhìn khác nhau, nhưng tư duy lại hoàn toàn giống nhau. Điểm này người bình thường rất khó nhìn ra. Thói quen có thể thay đổi, nhưng phương thức tư duy của một người từ khi người đó có ý thức đã bắt đầu hình thành và củng cố, làm sao có thể thay đổi?
“Một người cho dù có biến hóa như thế nào, thì thói quen trong chốc lát cũng không thể thay đổi, đặc biệt là khi người đó vô ý.” khuôn mặt Tần Minh vốn lạnh như băng lại từ hòa tan, khóe miệng mỉm cười mang theo một chút dịu dàng, “Tiểu Nam trước năm hai mươi tuổi, nếu như tức giận, khi vào phòng gian sẽ hừ nhẹ tỏ vẻ bất mãn để người khác chú ý, sau đó sẽ dùng sống lưng để đóng cửa, kiêu căng tùy hứng nhưng vẫn như cũ khiến người ta nhịn không được mà cưng chiều.”
Thái dương Lâm Trạch Xuyên rút một cái, sao anh không biết thời thiếu niên anh có thói quen ấu trĩ như vậy?
Tần Minh nhẹ nhàng cười một tiếng, lâm vào hồi ức, cho dù là những mảnh vỡ, nhưng vẫn mang theo sự ấm áp, “Tiểu Nam thích nhất rượu vang đỏ Mouton Rothschild, uống rượu nhất định sẽ gọi Mouton. Trước khi uống rượu đầu hơi nghiêng, khi đánh giá rượu khóe mắt không tự giác cong lên đắc ý. Tựa như ——” tay anh ta xẹt qua đuôi lông mày của Lâm Trạch Xuyên, “Một chú khổng tước kiêu ngạo.”
Lâm Trạch Xuyên lui về phía sau một bước. Tần Minh như vậy khiến anh cảm thấy rất bất an.
“Tiểu Nam khi lật xem văn kiện, ngón giữa tay trái sẽ vô thức cong vào thấp hơn các ngón tay khác. Muốn anh cho em xem ảnh chụp khi em xem kịch bản ở trường quay không?”
Lâm Trạch Xuyên cho tới bây giờ không biết mình có thói quen này, anh suy nghĩ một chút, hình như đúng là vậy.
“Anh đã điều tra Lâm Trạch Xuyên và Tiểu Nam, hai người không có bất kỳ quan hệ nào. Ngay cả chạm mặt qua nhau cũng chưa từng, em có thể giải thích một chút vì sao lúc trước em lại xuất hiện ở nghĩa trang Tùng Gia không?” ánh mắt Tần Minh nhìn anh dần trở nên thâm thúy lên.
“Tôi ——” Lâm Trạch Xuyên phát hiện Tần Minh từng bước ép sát mình, anh đã không còn bất kỳ đường lui nào. Chỉ là Tần Minh từ trước cho tới nay chưa từng tin tưởng những chuyện này. Nếu không phải anh tự mình trải qua, anh cũng tuyệt đối không tin có những chuyện vớ vẩn như vậy.
“Anh muốn chứng minh cái gì? Anh điên rồi sao.” Lâm Trạch Xuyên nâng mắt, ánh mắt thanh lãnh.
Tần Minh nhìn mặt Lâm Trạch Xuyên, thản nhiên cười nói “Em nói đúng. Anh đã điên rồi.” Nếu không sao có thể từ những động tác quen thuộc ở đảo Tahiti mà lại sinh ra những phán đoán vớ vẩn. Lại bởi vì những phỏng đoán vớ vẩn ấy mà vận dụng tất cả các thế lực sáng tối tìm kiếm bằng chứng chống đỡ những phán đoán vớ vẩn ấy trở thành sự thật, cho dù không có chứng cớ xác thực thì đào ba thước đất cũng phải tìm ra. Anh ta yêu cầu không cần chứng minh những phán đoán vớ vẩn ấy là thật, mà nhất định phải tìm ra chứng cớ chứng minh nhưng phán đoán đó là sự thật.
Cho dù vô căn cứ, anh cũng phải đem sự vô căn cứ đó biến thành sự thật. Những hồi ức đã qua, là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của Tần Minh. Khi thứ ánh sáng ấm áp duy nhất ấy biến mất, không còn bất kỳ sự hiện diện nào, Tần Minh sẽ chết trong cái thế giới hắc ám ấy.
Cho nên, khi tin tức truyền đến, Tần Minh cái gì cũng không để ý bay khỏi đảo Tahiti. Chân tướng quá mức hư ảo mờ mịt, anh ta phải đi chứng thực nó, để rồi có thể hoàn toàn an tâm.
“Chỉ cần em còn ở đây là tốt rồi, là tốt rồi…” một lần hiếm thấy âm thanh Tần Minh mang theo một tia run rẩy. Anh ta lại tới gần một bước, mà Lâm Trạch Xuyên đã không còn nơi nào để lui về phía sau. Khoảng cách của hai người gần gũi đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau. Tay Tần Minh bắt lấy cằm Lâm Trạch Xuyên, hôn xuống thật sâu.