“Không giống?” Tần Minh nhẹ thì thầm, giọng điệu mang theo vài phần nghiền ngẫm, “Hay là bởi vì cậu ấy giống Ninh Xung?” Khi ánh mắt của anh ta chạm đến chiếc nhẫn trên tay Cố Viêm, con ngươi màu nâu đậm tối sầm. Chiếc nhẫn này anh ta cũng thấy ở trên tay Lâm Trạch Xuyên.
“Tần thiếu hình như quan tâm hơi nhiều nhỉ.” Cố Viêm mỉm cười nói.
“Phải không? Chỉ là nghe được một chút chuyện, cho nên tò mò mà thôi.” Tần Minh buông chén trà, nói. Chuyện của Cố Viêm và Ninh Xung ở trong xã hội thượng lưu tuy cũng không hoàn toàn công khai như chuyện của Trình Hướng Nam và Chu Vũ Đồng, nhưng cũng không phải là bí mật gì lớn. Chỉ cần người có tâm thì sẽ điều tra ra được. Cố gia căn không muốn che dấu.
“Nếu đã nghe có chuyện như thế rồi, vậy Tần thiếu nghĩ sao?” Cố Viêm nhẹ nhàng bâng quơ đem vấn đề đá lại cho Tần Minh.
Tần Minh khẽ cười “Lời đồn lung tung. Mà loại chuyện này, cũng chỉ Cố thiếu mới chân chính biết được đáp án nhỉ.”
“Cho dù đáp án như thế nào ——” Cố Viêm nhẹ nhàng cười, “Lâm Trạch Xuyên đều là của tôi.”
Biểu tình Tần Minh không chút biến hóa, nhưng tay trái ở bên cạnh nhẹ buông xuống nắm chặt rồi buông ra.
“Bây giờ có lẽ Tần thiếu cũng đã hỏi xong chuyện, nếu như không còn việc gì, tôi tới dẫn cậu ấy trở về.” hai tay Cố Viêm đan vào nhau, nhẹ đặt trên mặt bàn.
Tay cầm đĩa trà của Tần Minh cứng một chút, chén trà thoáng dừng lại giữa không trung, “Cố thiếu rất sốt ruột nhỉ.” Tần Minh thần sắc bình tĩnh uống một ngụm trà, giống như động tác dừng lại trong chớp mắt vừa rồi căn bản chưa từng tồn tại.
Cố Viêm mỉm cười “Không phải tôi sốt ruột. Chỉ sợ vật nhỏ bị giữ lại lâu sẽ cáu kỉnh.” nụ cười của Cố Viêm mang theo một chút bất đắc dĩ, “Một khi đã cáu kỉnh, tôi cũng không có cách nào dỗ dành.”
Tần Minh nghe Cố Viêm nói, thiếu chút nữa không bảo trì được nụ cười trên mặt. Cố Viêm nói khiến anh ta không thể khống chế mà nghĩ đến quan hệ của Lâm Trạch Xuyên và Cố Viêm.
Vừa nghĩ tới Cố Viêm thân mật với Lâm Trạch Xuyên, Anh ta chỉ muốn giết Cố Viêm ngay lập tức. Tần Minh nhắm hai mắt lại, đem những cảm xúc dằn xuống đáy lòng.
Cố Viêm thu hết động tác vẻ mặt của Tần Minh vào đáy mắt, nhẹ nhàng cười một chút.
Tần Minh mở mắt, thản nhiên nhìn về phía Cố Viêm, giọng điệu mang theo sự trào phúng “Dù sao cũng chỉ một tình nhân thôi mà, Cố thiếu chẳng lẽ sẽ coi trọng đến mức muốn giới thiệu cậu ta với người trong nhà hay sao?”
“Cũng có thể.” Cố Viêm cười cười.
Tay Tần Minh bỗng nhiên nắm chặt chén trà, “Phải không?”
Cố Viêm giương mắt nhìn về phía Tần Minh, khẽ cười, “Những thứ này là việc riêng của cá nhân tôi, Tần thiếu quan tâm hơi nhiều rồi.” Y đứng lên, “Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, tôi nghĩ có lẽ vấn đề Tần thiếu muốn cũng đã có được đáp án. Tôi muốn dẫn cậu ấy trở về.”
Tần Minh không lập tức đáp lại, hai con ngươi híp lại, “Nếu tôi không đồng ý?”
“Tần thiếu có lý do gì để giữ cậu ấy lại?” Cố Viêm chậm rãi nói, “Hoặc nói sau khi Tần thiếu cùng Tam thiếu gia Trình gia tranh đoạt Chu Vũ Đồng xong, còn muốn cùng tôi tranh giành Lâm Trạch Xuyên?” Cố Viêm mỉm cười, “Chân tình cũng tốt, si tình cũng thế, khiến người ta lầm tưởng là lạm tình, tôi đây cảm thấy đáng tiếc thay Tần thiếu.”
Cố Viêm nói chuyện rất mờ hồ, nếu như là người khác, căn bản nghe không hiểu ý của Cố Viêm. Nhiều nhất cũng chỉ cho rằng Cố Viêm đang châm chọc Tần Minh phong lưu đa tình. Nhưng khi Tần Minh nghe đến câu sau, thì khiếp sợ đến cực điểm.
“Anh biết cái gì?” Tần Minh đột nhiên đứng lên, động tác dao động quá lớn, khiến ghế dựa bị đẩy lui về phía sau, phát ra những âm thanh ma xát chói tai.
“Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Tần thiếu quá kích động rồi.” Cố Viêm thản nhiên cười, “Phiền Tần thiếu dẫn đường.”
Vì ngược sáng, biểu tình của Tần Minh tối đen không rõ. Anh ta thật vất vả lắm mới tìm được Tiểu Nam, sao có thể đem cậu đến bên cạnh một người khác. Nhưng có lẽ bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để giữ cậu ấy lại…
Hơn nữa anh ta không chỉ có một mình, phía sau còn có Tần gia. Lúc trước bởi vì anh ta, Tần gia và Trình gia quan hệ không còn như trước. Mặc dù Tần Minh không sợ Cố gia, nhưng quan hệ rắc rối phức tạp trong đó, khiến anh ta không thể xem nhẹ.
“Bác Vương, mang Cố thiếu đi gặp Lâm Trạch Xuyên.” Tần Minh âm thanh lạnh lùng nói. Hiện tại để cậu ấy rời đi thì thế nào, một ngày nào đó, anh ta sẽ làm cho cậu phải trở về.
Lâm Trạch Xuyên bị nhốt ở trong phòng vẫn đứng trước cửa sổ không nhúc nhích. Không biết qua bao lâu, cánh cửa bị khóa được người bên ngoài mở ra, anh xoay người nhìn lại, khi thấy người tới, thì có chút kinh ngạc. Anh cho rằng người tới là Tần Minh, lại không nghĩ tới lại là Cố Viêm. Tần Minh vậy mà lại để Cố Viêm đi vào.
“Sao lại là anh?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.
Cố Viêm đã đi tới, khẽ cười, “Nhìn thấy tôi mà câu đầu tiên lại nói như vậy sao, thật là làm cho lòng người giá lạnh.”
“Vậy anh muốn tôi nói cái gì?” khóe mắt Lâm Trạch Xuyên liếc Cố Viêm một cái, nói.
Cố Viêm nâng cằm Lâm Trạch Xuyên lên, “Muốn biết là gì… thì hôn tôi một cái.”
Lâm Trạch Xuyên đẩy tay Cố Viêm. Cố Viêm là đồ da mặt dày còn giám ở nơi có người ngoài làm ra động tác này, thật không biết xấu hổ!
“Vậy anh nằm mơ đi.” Lâm Trạch Xuyên trắng mắt Cố Viêm liếc một cái.
“Không phải là tôi, chẳng lẽ em muốn nhìn thấy Tần Minh?” Cố Viêm nói.
“Gì?” Lâm Trạch Xuyên chưa thể theo được với tư duy nhảy cóc của Cố Viêm, sau đó mới hiểu, lời này của Cố Viêm là tiếp lời câu đầu tiên của anh.
“Hai người các người, một chút tôi cũng không muốn nhìn.” Lâm Trạch Xuyên tức giận nói.
Cố Viêm nhìn những mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất, chất lỏng của rượu đỏ lưu lại, ánh mắt đồng thời chạm tới khuôn Lâm mặt Trạch Xuyên, “Quả nhiên bị giữ lâu thì cáu kỉnh.”
“Anh quản thật nhiều.” Lâm Trạch Xuyên nói.
“Đi thôi, chúng ta trở về.” Cố Viêm vươn ra tay trước mặt Lâm Trạch Xuyên. Đương nhiên Cố Viêm hiểu rất rõ tính tình Lâm Trạch Xuyên nên sẽ không chờ Lâm Trạch Xuyên vươn tay đẩy tay mình ra. Ngay trước khi Lâm Trạch Xuyên làm ra động tác, thì chặt chẽ nắm chắc tay Lâm Trạch Xuyên, sau đó dắt tay rời khỏi cửa Tần gia.
Trong chớp mắt khi Lâm Trạch Xuyên đi ra khỏi của lớn Tần gia, chậm rãi thở ra một hơi. Khi ở Tần gia, anh cảm thấy buồn bực đến mức thở không nổi, nghẹn một cục trước ngực.
Anh biết Cố Viêm và Tần Minh nhất định đã gặp nhau, hơn nữa có lẽ cũng âm thầm đọ sức với nhau. Về phần quá trình và nội dung cụ thể, anh không có hứng thú. Nhưng hiển nhiên, trận giao tranh trong yên tĩnh này, Cố Viêm chiếm được thế thượng phong.
Khi Lâm Trạch Xuyên rời khỏi nhà lớn Tần gia, không hề quay đầu nhìn lại. Nên anh không nhìn thấy, Tần Minh đứng trước cửa sổ, nhìn quá trình anh và Cố Viêm rời đi.
“Thiếu gia ——” Vương quản gia khẽ gọi Tần Minh một tiếng.
“Bác Vương, bác muốn nói gì cứ việc nói thẳng.” Tần Minh nói. Bác Vương là quản gia của Tần gia, khi Tần Minh còn chưa sinh ra cũng đã có mặt ở Tần gia, có thể nói là người nhìn Tần Minh lớn lên.
“Thiếu gia hành động hôm nay của cậu quá xúc động, rất không ổn.” Vương quản gia nói, “Lâm Trạch Xuyên là người của Cố thiếu, cậu làm như vậy chẳng khác nào công nhiên khiêu khích Cố thiếu. Phía sau Cố thiếu là Cố gia ——” ông dừng một chút, “Thiếu gia đã tùy hứng một lần, cũng nên thu liễm lại một chút.”
Tần Minh chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt bi thương, “Bác không hiểu —— ”
Vương quản gia nói “Có lẽ tôi không biết thiếu gia rốt cuộc tính toán như thế nào, nhưng trước khi thiếu gia hành sự, xin cậu hãy nhìn từ góc độ của Tần gia mà chọn lựa. Dù sao…”
Không chờ Vương bá nói xong, Tần Minh đã đánh gãy “Dù sao Tần gia trước kia đã cho tôi tùy hứng một lần rồi, phải không?”
“Thiếu gia hiểu được là tốt rồi. Trình gia và Tần gia thực lực ngang nhau. Một Trình gia đã đủ khiến Tần gia phải hao tâm tổn sức, nếu tiếp tục chống lại Cố gia. Tần gia chỉ sợ là chịu không nổi.”
“Nếu không bác cho là tôi sẽ để Cố Viêm cứ như vậy mà mang Tiểu…, Lâm Trạch Xuyên rời đi hay sao?” Tần Minh lạnh lùng mỉm cười.
“Trong lòng thiếu gia hiểu được là tốt rồi.”
Tần Minh nở nụ cười một chút, tươi cười mang theo hàn ý, “Tôi hiểu rất rõ…” Anh ta chỉ là muốn gặp cậu một lần mà thôi. Mặc dù khi nhìn thấy Tiểu Nam, anh ta thật sự muốn ném hết tất cả lý trí, liều lĩnh giữ cậu lại ở bên cạnh. Tần Minh nhìn bóng dáng Cố Viêm và Lâm Trạch Xuyên rời đi, biểu tình lạnh như băng. Anh ta sẽ làm Tiểu Nam trở lại bên cạnh mình.
Ánh mặt trời, hình như chiếu không đến nơi Tần Minh đang đứng, làm cho không khí xung quanh anh ta đều mang theo ý lạnh.
Cổng vào Tần gia, Cố Viêm dừng lại trước một chiếc Bentley màu đen.
Lâm Trạch Xuyên mở cửa xe ngồi xuống vị trí phó giá, dựa lưng lên ghế. Rõ ràng không làm gì, nhưng anh lại cảm thấy mỏi mệt khác thường.
“Anh chỉ đi một mình tới?” Lâm Trạch Xuyên hỏi. Anh không nhìn thấy những chiếc xe khác.
Cố Viêm nghe được lời Lâm Trạch Xuyên nói thì nở nụ cười, “Em nghĩ Tần gia là nơi nào, đầm rồng hang hổ, còn muốn mang thêm người tới đây để lấy thêm lòng can đảm hả?”
“Thật hy vọng anh bị Tần gia giam lại một lần. Giết chết uy phong của anh.” Lâm Trạch Xuyên nhỏ giọng nói. Anh thật sự nhìn không được cái dáng vẻ đắc chí kia của Cố Viêm.
Cố Viêm quay đầu, xoa tóc Lâm Trạch Xuyên, “Tôi chính vì em nên mới tới đây, vật nhỏ không lương tâm.”
Vật nhỏ… Lâm Trạch Xuyên nghe được cái xưng hô này, đỉnh đầu một đàn quạ đen bay qua, thái dương không thể khống chế co rút. Anh rõ ràng đã hai mươi sáu tuổi, Cố Viêm chỉ lớn hơn anh có ba tuổi thôi mà.
—— đây là tuổi thọ của Trình Hướng Nam, mà Lâm Trạch Xuyên mới mười chín… Chuyện thật ra bị Lâm Trạch Xuyên cố ý quên mất.
Sống lại cũng có một chỗ tốt, chính là tuổi lớn có thể nhỏ đi. Nên già thì già dặn, khi cần giả nai thì giải nai, dựa theo yêu cầu của hiện thực, tùy tiện chuyển đổi không có áp lực tâm lý. Dù sao tất cả đều là thật.
“Đừng gọi tôi như vậy. Anh không buồn nôn nhưng tôi rất căm ghét.” Lâm Trạch Xuyên đen mặt, đề xuất nghiêm chỉnh kháng nghị.
“Vậy em muốn tôi phải xưng hô như thế nào? Bảo bối.”
Lâm Trạch Xuyên bị nổ da đầu tê rần. Ngoại trừ lần trước Cố Viêm gọi điện thoại dùng xưng hô đó một lần, những lần khác gọi anh như vậy là ở trên giường! Khiến anh có phản xạ kháng cự cái xưng hô này.
“Tôi có tên.” Lâm Trạch Xuyên cắn răng, phun ra từng chữ từng chữ.
Cố Viêm thấy Lâm Trạch Xuyên đen mặt, cũng không đùa nữa.
Khi Cố Viêm lái xe đi, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, nói với Lâm Trạch Xuyên “Thật là không để người khác bớt lo, mới rời khỏi mí mắt của tôi không bao lâu, đã bị người ta mang đi tôi. Tôi có nên tìm sợi dây thừng chói em lại không nhỉ?”
“Vui đùa cái gì vậy, thu hồi ý tưởng loạn thất bát tao ấy đi cho tôi.” Lâm Trạch Xuyên nhắm mắt lại nói.
“Cũng được. Đối với em, tôi vẫn không đành lòng” không tiếng động hít một hơi. Bởi vì Lâm Trạch Xuyên nhắm mắt, cho nên anh không nhìn thấy trên mặt Cố Viêm không có một chút vui đùa.