Thành phố B, khu trung tâm, quán cà phê Thần Dực. Sau giờ ngọ ánh mặt trời dịu nhàng.
Dựa theo tường thủy tinh, một người ngồi ở đó, mặt trời nhàn nhạt nhu hòa chiếu lên thân thể cậu ta. An tĩnh nhưng lại tràn ngập lực hấp dẫn.
—— im lặng chờ đợi như vậy, có phải cậu ta đang chờ tình nhân của mình. Không biết đến cùng là hạng người nào, mà có thể khiến cậu ta phải chờ đợi như vậy?
Thấy một màn này, người qua lại cũng nhịn không được mà nghĩ theo hướng đó.
“Thưa ngài, xin hỏi ngài cần gì?” Phục vụ sinh đi tới, hỏi. Ánh mắt lại kìm không được mà hướng về phía khuôn mặt người nọ.
“Hai tách lam sơn, cám ơn.” Người nọ khẽ cười nói.
Lúc này, di động vang lên, cậu ta cúi đầu nhìn màn hình một chút, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cửa quán cà phê bị người đẩy ra, Cố Viêm đi đến.
“Đã lâu không gặp.” Ninh Xung nhẹ nhàng nói với Cố Viêm ngồi ở phía đối diện, “Anh có khỏe không? Ansel.”
“Vẫn thế thôi.” Cố Viêm uống một ngụm cà phê, mỉm cười nói, “Em vẫn thích lam sơn à. Hoàn toàn giống như trước kia, một chút cũng không thay đổi.”
Ninh Xung thản nhiên nở nụ cười, nhẹ uống một ngụm, “Cho tới bây giờ em vẫn chưa từng thay đổi.”
“Thật không?” Cố Viêm nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói gì thêm.
Đầu ngón tay Ninh Xung ở tay cầm cái tách nhẹ xoay, cũng không mở miệng. Hai người yên tĩnh một chút.
“Anh không hỏi em vì chuyện gì lại về nước sao?” Một lúc lâu, Ninh Xung nhìn cái tách, chậm rãi mở miệng.
“Những điều này là do chính em quyết định, tựa như lúc trước khi em quyết định đi Anh vậy.” Cố Viêm khẽ cười.
Ánh mắt Ninh Xung chuyển hướng về phía Cố Viêm “Anh là đang trách em năm đó không thương lượng với anh, đã bay thẳng đi Anh hả?”
Cố Viêm uống một ngụm cà phê, sau đó đem tách đặt ở trên bàn. Y khẽ lắc đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Ninh Xung, một đôi mắt bình tĩnh “Anh chưa từng trách em. Không ai có thể can thiệp vào quyết định của người khác, nếu đây là sự lựa chọn của em, anh đương nhiên sẽ tôn trọng quyết định của em.” Y mỉm cười nói, “Chỉ cần em chuyển đến đó tốt đẹp là được rồi.”
Sau khi Ninh Xung nghe Cố Viêm nói, khẽ nở nụ cười, ánh mắt lại mang theo một tia thương cảm “Ansel, nếu như lúc trước anh có thể mở miệng giữ em lại, em nhất định sẽ không rời đi.” âm thanh của cậu ta thấp dần, “Chỉ một chút thôi. Nhưng mà… Anh vì sao một câu cũng không nói.”
“Những điều này do em lựa chọn, đương nhiên anh sẽ không can thiệp.”
Tay cầm tách của Ninh Xung bỗng nhiên xiết chặt, khóe miệng tươi cười nhẹ như lông chim “Anh vĩnh viễn đều như vậy. Ansel, cuối cũng thì anh có tim hay không.”
Cố Viêm thản nhiên mà nhìn cậu ta “Em hy vọng lúc ấy anh nói cái gì?”
Ninh Xung khép hai mắt lại, nhẹ nhàng cắn môi “Em…” Sau đó cậu ta nâng mắt nhìn về phía Cố Viêm, “Khi đó em chỉ là…”
Cố Viêm nhẹ nhàng cười nói “Chỉ là cái gì?”
Ninh Xung rũ mắt xuống “Ansel, em biết năm đó là lỗi của em. Những năm nay, em vẫn luôn nhớ về anh. Chúng ta… Một lần nữa bắt đầu, được không.”
Cố Viêm ảm đạm cười, không nói gì.
“Ansel?” con ngươi xinh đẹp của Ninh Xung nhìn về phía Cố Viêm.
“Em còn chuyện gì không, không có gì nói, thì anh đi trước.” Cố Viêm nói.
Thân thể Ninh xung cứng đờ một chút. Trước kia tuy Ansel cũng có thái độ lãnh đạm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dưới sự lạnh lùng dó là một nét dịu dàng. Anh ấy cho tới bây giờ đều theo sau cậu, có thể thay cậu quyết định những chuyện nhỏ nhất. Ansel trước kia, cho tới bây giờ sẽ không bao giờ từ chối cậu.
Cậu ta và Ansel quen nhau tại Pháp, yêu nhau ba năm.
Ninh Xung nhẹ nhàng cong khóe miệng tràn ra một tia bi thương nhàn nhạt “Ansel, nếu anh không…”
Cố Viêm mỉm cười nói “Thời gian em quen anh dài như vậy, mà không biết anh là người như thế nào?”
Ninh Xung là một người lãng mạn, hơn nữa từ nhỏ đã tới Pháp, có thể nói là cậu ta lớn lên tại Pháp. Thứ mà cậu ta muốn tìm là loại ái tình mãnh liệt cháy bỏng, không quen với một tình yêu dịu dàng như dòng nước. Trong thời gian ngắn có lẽ sẽ vì sự xúc động yêu thương mà cố gắng thích ứng, nhưng một thời gian sau, cậu ta sẽ không thể chịu đựng được thứ tình yêu bình dị này.
Mà Cố Viêm, vĩnh viễn lãnh tĩnh như vậy. Lý trí vĩnh viễn mạnh hơn tình cảm. Cố Viêm sẽ không vì tình cảm mà xúc động, cho dù yêu, y cũng sẽ không treo ngay cạnh miệng.
Một người ngay cả lời yêu cũng keo kiệt không nói, một người lại lãng mạn hy vọng một tình yêu mãnh liệt nồng cháy, thái độ của cả hai đối tình yêu hoàn toàn khác nhau, sao có thể cùng sinh hoạt với nhau lâu dài?
Ninh Xung biết Ansel yêu mình, cậu có thể cảm nhận được. Cậu biết trong nước có rất ít người có thể tiếp nhận chuyện đồng tính luyến ái. Nhưng Ansel lại dẫn cậu đi gặp cha mẹ mình, cũng gặp hết bạn bè của mình. Chuyện bọn họ ở cùng nhau, Ansel chưa từng che giấu. Cậu có thể cảm nhận được cha mẹ Ansel thật ra lúc bắt đầu không phải rất ưng ý, nhưng không biết Ansel nói gì đó, bọn họ cũng không phản đối.
Nhưng mà thời gian dài như vậy, Ansel rất ít chính miệng nói yên cậu, cho dù tình yêu sâu đậm, cậu ôm Ansel, một lần lại một lần mà nói yêu. Mà cậu chỉ được đáp lại bằng nụ hôn khẽ và nụ cười nhàn nhạt của Ansel.
Cậu chịu không nổi sự độc thoại một mình. Cậu nói muốn vẽ tranh cho Ansel, mà Ansel vĩnh viễn luôn nói bận, không có thời gian. Cậu muốn Ansel cùng cậu đi tới buổi đấu giá từ thiện, điện thoại của Ansel vĩnh viễn không gọi được, bận nhiều chuyện làm không xong.
Cậu ở Pháp học diễn xuất, cho nên cậu nói với Ansel muốn vào giới điện ảnh. Ansel nói có thể, nhưng đợi một thời gian nữa mới được, bởi vì giới giải trí phức tạp, từ trước cho tới bây giờ Ansel luôn không chú ý đến thế giới đó, sợ cậu chịu thiệt. Sau đó sẽ không có sau đó, Ansel còn bận rộn hơn trước kia, thậm chí có đôi khi đi suốt đêm cũng không về.
Cậu đã từng trắng đêm không ngủ, chỉ vì chờ Ansel trở về. Nhìn mặt trăng đi xuống mặt trời mọc lên, ánh mắt đau đến rơi lệ.
Cậu đợi một năm, Ansel vẫn trầm mặc như trước. Bóng tối bủa vậy căn phòng, đêm trắng làm bạn với cậu cả phòng chỉ còn lại mùi cà phê chát đắng.
Lại sau này, cậu quen biết Eden. Eden là một người cực kì lãng mạn. Anh ta một lần lại một lần nói yêu cậu, bọn họ sẽ đi nghe nhạc, giống như những cặp tình nhân khác dạo bước trong quảng trường âm nhạc, đi quán cà phê uống cà phê, sẽ tặng cậu hoa hồng. Anh ta xuất hiện bù vào khoảng trống khi không có Ansel.
Sau này Eden phải về Anh, trước khi đi anh ta hỏi cậu, có đồng ý cùng anh ta trở về hay không.
Cậu do dự. Cậu biết người cậu yêu chính là Ansel, nhưng Ansel lãnh đạm khiến cậu tuyệt vọng. Trước khi đi, Ansel đã hai tháng không chạm vào cậu. Cậu cho rằng Ansel đã biết chuyện cậu và Eden, nhưng Ansel ngoại trừ không chạm vào cậu, thì vẫn cẩn thận săn sóc cậu như trước. Cậu thậm chí còn hy vọng Ansel biết, cho dù là phát giận, cậu cũng có thể biết là Ansel yêu cậu.
Suy nghĩ qua một tháng, cậu có chút hờn dỗi đồng ý đi Anh với Eden.
Sau đó cậu nói cho Ansel, cậu muốn đi Anh bước vào con đường diễn kịch. Ansel cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó chỉ nói với cậu trên đường chú ý an toàn.
Khi tất cả đều được chuẩn bị tốt, quyết định nói ra, cậu còn hy vọng Ansel có thể giữ cậu lại. Chỉ cần Ansel nói cậu sẽ trả lời câu đầu tiên là ‘được’, chỉ cần nói đừng rời đi là tốt rồi, vậy cậu nhất định sẽ ở lại.
Nhưng không có, Ansel chỉ nói một câu chú ý an toàn, rồi ra cửa.
Ở Anh, cậu nhờ thầy của mình quen biết Vu Nhạc Dương. Và rồi nhận lời mời của Vu Nhạc Dương, cậu diễn 《Bí mật sương mù》. Một nửa cảnh quay của《Bí mật sương mù》lấy bối cảnh tại Trung Quốc. Trong đó cũng có tư tâm của cậu.
Đi Anh, cậu lập tức chia tay với Eden, bởi vì cậu biết mình không yêu người này.
Cậu nhớ Ansel, tại Anh có đôi khi cả đêm ngủ không được, sẽ kìm lòng không nổi mà vươn tay vào bóng đêm miêu tả khuôn mặt Ansel.
Khi biết《Bí mật sương mù》lấy bối cảnh ở Trung Quốc, cậu cảm thấy toàn bộ tâm cậu sống lại. Bởi vì Ansel ở Trung Quốc. Rất nhiều lần cậu muốn trở về, nhưng cậu không có cái này dũng khí. Biết lần này có cơ hội xuất hiện là nhờ《Bí mật sương mù》.
Ngày về nước, cậu không trực tiếp đi khách sạn đoàn phim đã sắp xếp cho mình, mà đi tới nhà trọ của Ansel. Lại phát hiện không gian đã từng thuộc về riêng hai người họ đã sớm đổi chủ.
Ninh Xung lật lại những hồi ức của hai người, uống cà phê lặng im không nói. Ánh mặt trời theo ngón tay giữa của cậu ta chiếu xuống, màu nắng giao thoa thay đổi ở trên mặt.
Cố Viêm cũng uống một ngụm cà phê, nói tiếp “Chẳng lẽ Eden đối xử với em không tốt?”
Tay Ninh Xung đột nhiên run lên, tách cà phê trong tay còn một nửa vẩy trên bàn, đồng tử co rút “Anh… Cũng biết?”
Cố Viêm cười cười “Ngày đầu tiên khi em Eden thì anh đã biết.”
“Vậy vì sao cái gì anh cũng không nói?” âm thanh Ninh Xung khàn khàn, ánh mắt mờ mịt lại có chút tuyệt vọng. Nếu Ansel thật sự để ý cậu, vì sao lại không nói gì, vì sao ngay cả tức giận cũng không có, vì sao lại giả vờ như chuyện gì cũng chưa sảy ra. Nếu thật lòng yêu một người, sao lại có thể đạm mạc cứ như vậy nhìn này mọi chuyện phát sinh một chữ cũng không nói? Cậu biết Ansel lãnh đạm, cậu biết…nhưng không nghĩ tới…
Nhưng Ansel biết tất cả những chuyện này lại không nói gì, nhận thức trong lòng cậu bắt đầu dao động.
Cố Viêm giống như nhìn thấu tâm tư của Ninh Xung, nhẹ nhàng cười một tiếng “Anh có yêu em. Cũng bởi vì yêu em, cho nên đã cho em vô số cơ hội để em quay đầu lại, đến cuối cùng cũng như vậy. Anh đem tất cả quyền lựa chọn giao cho em. Tất cả, để xem em lựa chọn như thế nào.”
Ninh Xung nhẹ nhàng khép mắt lại, lông mi dày đậm tiêm dài ở trên khuôn mặt hạ xuống che lấp một khoảng. Đúng vậy, từ đầu đến cuối quyền lựa chọn đều nằm trong tay cậu. Mà cậu, tuổi trẻ khí phách, làm hỏng mọi thứ.
Cậu ta buông cái tách, lông mi khẽ run, âm thanh không đổi lại có một tia run rẩy, “Chẳng lẽ chúng ta không có khả năng quay lại sao?”
Cố Viêm chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng không mở miệng.
“Tuổi trẻ sai, chẳng lẽ cả đời sẽ vì thế mà phải trả giá sao? Đã ba năm, không giây phút nào em không vì chuyện này mà hối hận. Ba năm tra tấn còn chưa đủ sao?” Ninh Xung tựa đầu nhẹ nhàng hướng ra ngoài cửa sổ, che dấu ý lệ trong mắt.
“Khi vừa quen biết em, đã cảm thấy em giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, vĩnh viễn theo đuổi một thứ dễ vỡ như bọt biển.” Cố Viêm thản nhiên nở nụ cười, “Em nên trưởng thành.”
“Nếu như là một đứa trẻ không thực tế, cho dù phạm sai lầm cũng nên có một cơ hội sửa sai, không phải sao?” Ninh xung cắn môi, nhẹ nhàng nói.
“Có lẽ anh không phải là người phù hợp với em.” Cố Viêm đứng lên, “Thời gian không còn nhiều lắm, anh phải đi.”
Ninh Xung đột nhiên quay đầu “Anh tự lừa mình dối người! Nếu bây giờ anh đã không yêu như lời anh…, như vậy Lâm Trạch Xuyên là thì sao!”