Beta: Minh Miu
Bởi vì diễn viên Tạ Phỉ có vấn đề riêng, nên những phân cảnh của cô đều được quyết định quay trước. Đúng ra hôm nay Lâm Trạch Xuyên phải quay ba cảnh nhưng lại bị sắp xếp đến ngày mai. Cho nên Lâm Trạch Xuyên được báo mới biết phần diễn hôm nay của anh trên cơ bản đến đây là kết thúc.
“Muốn tôi đưa cậu về không?” Giang Ấn Thiên hỏi.
Lâm Trạch Xuyên lắc đầu “Tôi muốn nhìn một chút xem họ diễn như thế nào. Đây dù sao cũng đây cũng là lần đầu tiên tôi quay phim điện ảnh.” Lời này là thật, Trình Hướng Nam từ trước đến nay chưa từng diễn xuất, mà “Lâm Trạch Xuyên” trước kia lại chỉ quay phim truyền hình.
Giang Ấn Thiên vỗ vai anh “Học tập nhiều một chút cũng tốt, dù sao Chu Vũ Đồng và Tạ Phỉ cũng là ảnh đế ảnh hậu cả đấy.”
Lâm Trạch Xuyên gật đầu.
Tiếp theo là cảnh hai nhân vật chính gặp nhau. Hình ảnh đã bắt đầu chuyển từ bên ngoài vào trong phòng.
“Action!”
Khu nhà cao cấp của Tôn gia đèn đuốc sáng trưng, cực kì náo nhiệt.
Hôm nay lão Đại Hải Long bang làm sinh nhật cho đứa con gái duy nhất, được mời tham dự tiệc sinh nhật nếu không phải là người quyền quý thì cũng là những kẻ có quan hệ thân thiết với Hải Long bang. Lúc này Lưu Nhạc Lãng đã trải qua một thời gian dài khảo nghiệm hơn nữa hai lần cứu mạng Tôn Chí Duy, tạo được sự tín nhiệm với Tôn Chí Duy.
Tạ Phỉ diễn vai nữ chính Tôn Quân Nhã đang được cha mình là Tôn Chí Duy dẫn từ cầu tầng hai đi xuống.
Tôn Quân Nhã từ nhỏ đã bị Tôn Chí Duy đưa ra nước ngoài, chưa từng dính dáng đến sự vụ của gia tộc. Cô chỉ biết cha mình làm ăn buôn bán bình thường. Bên ngoài Hải Long bang trên cơ bản lấy danh nghĩa tập đoàn Hải Long để làm ăn. Tập đoàn Hải Long cũng chính là vỏ bọc ngụy trang của Hải Long bang.
Tôn Quân Nhã thích nghệ thuật, nhưng lúc trước thời điểm cô thi vào đại học Luân Đôn, cô vốn tính toán thi vào ngành quản lý công thương, như vậy khi về nước có thể trợ giúp cha quản lý tập đoàn, giảm bớt gánh nặng cho cha. Nhưng thời điểm cô nói chuyện này với Tôn Chí Duy, thì Tôn Chí Duy lại phản đối. Tôn Quân Nhã rất buồn, nên đã hỏi lý do.
Tôn Chí Duy chỉ có một cô con gái, nhưng đã có ba đứa cháu trai và một đứa cháu ngoại trai, hiện tại đều đang ở tập đoàn Hải Long. Tôn Quân Nhã tuy không có dã tâm gì với tập đoàn Hải Long, muốn tham gia quản lý tập đoàn cũng chỉ là muốn giúp cha mình chia sẻ áp lực. Tôn Chí Duy lại không chút nghĩ ngợi phản đối, điều này không làm Tôn Quân Nhã suy nghĩ sai lệch cũng khó. Cô hoài nghi cha muốn đem tập đoàn cho anh họ cô hoặc để con trai dì kế thừa. Về mặt tình cảm điều này khiến Tôn Quân Nhã rất buồn.
Tôn Chí Duy lại không nhìn ra tâm tư của con gái, cười nói với cô, con gái của Tôn Chí Duy chỉ cần hưởng thụ những gì tốt nhất của thế giới này là được, không cần miễn cưỡng đi làm chuyện mình không thích. Cho nên để Tôn Quân Nhã mở một công ty chuyên thiết kế đá quý mà cô thích. Còn mình sẽ vì cô tìm một đứa con rể hoàn mỹ giúp cô xử lý công ty.
Lần này là sinh nhật đầu tiên của Tôn Quân Nhã sau khi cô tốt nghiệp về nước, cũng là lần đầu tiên Tôn Quân Nhã xuất hiện trước mắt mọi người. Lần này làm tiệc rất phô trương, được mời đến hầu hết đều là thanh niên tài giỏi, trên thực tế là muốn Tôn Quân Nhã chọn ý trung nhân từ trong đám người đó. Về phần tính toán như thế nào cũng chỉ có cha Tôn Quân Nhã biết.
Tôn Chí Duy dắt Tôn Quân Nhã đi vào đại sảnh. Tôn Quân Nhã xinh đẹp dung mạo và khí chất xuất chúng lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Tạ Phỉ không hổ là nữ diễn viên xuất sắc của điện ảnh Kim An, khuôn mặt diễm lệ khí thế cường đại đích thật là của một thiên hậu, không chỉ thể hiện biểu tình trúc trắc của Tôn Quân Nhã vì lần đầu xuất hiện trong một ngày lễ trọng đại mà còn làm toát lên khí chất xuất chúng và của cô, diễn xuất không có chút cảm giác không hợp nào. Từ diễm lệ ung dung như mẫu đơn đến thuần khiết trong trắng như bách hợp, chuyển biến hoa lệ mà hoàn mỹ.
Ánh mắt Tôn Quân Nhã vừa hướng vào hội trường thì lập tức dừng lại trên người Lưu Nhạc Lãng.
Mặc dù trong đại sảnh đều là những ‘thanh niên xuất chúng’ trong mắt mọi người, nhưng bọn họ chỉ có thể làm nền cho Lưu Nhạc Lãng. Lưu Nhạc Lãng giống như một ngôi sao sáng, so sánh thì những người xung quanh anh ta thật ảm đạm, thất sắc.
Lưu Nhạc Lãng ngồi trong góc đại sảnh, cầm một ly rượu, nửa ly Champagne theo tay của anh ta khẽ khẽ lay động. Anh cũng không giống như mọi người nhìn về phía Tôn Quân Nhã và Tôn Chí Duy. Khí chất trong trẻo mà lạnh lùng hoàn toàn không hợp với đại sảnh náo nhiệt.
Giống như cảm nhận được ánh nhìn chuyên chú của Tôn Quân Nhã, anh ta nhẹ nhàng nâng mâu, lông mi dài đậm như hồ điệp giương cánh. Dưới ánh đèn đáy mắt ấy một mảnh tối mờ. Anh mỉm cười với Tôn Quân Nhã giơ cao ly Champagne trong tay, uống một ngụm, lại hơi nghiêng đầu.
Tạ Phỉ mỉm cười có chút thất thần. Cô đã quên, giờ phút này, cô là Tôn Quân Nhã. Mà trong kịch bản, Tôn Quân Nhã cũng vì Lưu Nhạc Lãng mà cười đến thất thần. Cho nên mọi người cũng không cảm thấy có gì không đúng, trong lòng lại tán thưởng diễn xuất của Tạ Phỉ thật tuyệt vời, ngay cả sự thất thần cũng chân thật như thế, không giống như đang giả vờ…
Lâm Trạch Xuyên nhìn Chu Vũ Đồng, cảm thấy tất cả những gì diễn ra thật quen thuộc. Khung cảnh này, khi anh và Chu Vũ Đồng gặp nhau tại quán bar cũng thế, giống nhau đến mức làm người ta kinh sợ. Anh biết Chu Vũ Đồng diễn xuất rất tốt, nhưng không nghĩ cậu ta lại diễn cao siêu thế này. Mới hai mươi tuổi, mà có thể đem cuộc sống của mình trở thành một cuốn phim mà diễn như vậy. Cũng chỉ có anh nhìn ra được, lúc này Tạ Phỉ thất thần, không phải vì kịch bản. Tạ Phỉ diễn cũng rất tốt, nhưng người có thể diễn xuất mà không thể nhìn ra một chút giả dối lại không phải Tạ Phỉ, mà là Chu Vũ Đồng.
Có thể làm cho Trình Hướng Nam mê hoặc, ngoại trừ chính anh bị ái tình che mắt, còn do diễn xuất thần nhập hóa của Chu Vũ Đồng. Lâm Trạch Xuyên theo những tia sáng dưới ánh đèn nhìn Chu Vũ Đồng “Trong trẻo, lạnh lùng mà cô đơn” không ngừng hấp dẫn tầm mắt người khác, đáy lòng cười lạnh. Chu Vũ Đồng đúng là một kẻ thích hợp làm diễn viên, hư vinh giả dối lạnh lùng, đây không phải là tố chất một minh tinh cần có sao? Một minh tinh có gương mặt xinh đẹp, nhưng cũng đầy dối trá. Có thể từ tầng đáy của giới giải trí đi lên, mà vẫn đứng trên tất cả mọi người, có ai mà không mang mặt nạ?
Anh từng cho rằng khó được một diễn viên nào tính tình chân thật như Chu Vũ Đồng, cho nên anh thương tiếc, vì cậu ta quét dọn tất cả các chướng ngại trong giới giải trí, để cậu ta thuận lợi hơn người nhanh chóng đạt đến đỉnh cao của giới giải trí. Bây giờ nghĩ lại mới hiểu được Chu Vũ Đồng có thể nhanh chóng thành công như vậy bởi vì Chu Vũ Đồng thích hợp làm một minh tinh hơn so với người khác. Có thể dành được quyền lợi, mà không từ thủ đoạn.
Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười, có lẽ về diễn xuất, thật lâu trước kia Chu Vũ Đồng đã dành cho anh một khóa học thực tiễn rất tốt. Chỉ tiếc khi đó anh chưa thông suốt mà thôi.
Tạ Phỉ hồi thần, cảm thấy bối rối lại có chút may mắn. May mắn vì trong kịch bản phản ứng của Tôn Quân Nhã chính là như thế, nếu không bị NG là chuyện nhỏ, bị nhìn ra thì lấy thân phận của cô, mới gọi là xấu hổ.
Trong sự chú ý của mọi người, Tôn Quân Nhã cầm một chén rượu, chậm rãi đi tới cạnh Lưu Nhạc Lãng, tất cả mọi người vì cô mở một con đường. Dưới ánh đèn, con ngươi Tôn Quân Nhã lóe sáng rực rỡ như sao băng, hai má nhẹ ửng đỏ, xinh đẹp kinh người.
“Có thể cùng tôi khiêu vũ một bài không?” Trong ánh mắt của mọi người, Tôn Quân Nhã thấp thỏm lại chờ mong hỏi. Mọi người ồ lên, bởi vì có rất ít phụ nữ mời đàn ông khiêu vũ. Huống chi, Tôn Quân Nhã vừa thấy đã biết là một người tương đối rụt rè và ngượng ngùng. Vậy mà ở trước mắt bao người mời một nam nhân chưa bao giờ quen biết khiêu vũ, này… nguyên nhân tự nhiên không cần nói cũng biết.
Lưu Nhạc Lãng đặt chén rượu xuống, ảm đạm cười “Đương nhiên, đây là vinh hạnh của tôi. Cái này tôi nên chủ động mới đúng.” Nói xong anh ta đặt hẳn chén rượu xuống, nắm tay Tôn Quân Nhã khẽ hôn lên mu tay cô, khẽ cười “Tiểu thư xinh đẹp, có thể cùng cô khiêu vũ không?” Nói mấy câu, dễ dàng hóa giải sự xấu hổ dưới đáy lòng Tôn Quân Nhã. Hình tượng Lưu Nhạc Lãng trong lòng Tôn Quân Nhã càng thêm cao lớn và hoàn mỹ.
“Tôi rất sẵn lòng.” Tôn Quân Nhã ngượng ngùng cúi đầu, khóe miệng không nhịn được cong lên mỉm cười hạnh phúc.
Âm nhạc chậm dãi vang lên, trên sàn nhảy, một đôi nam nữ thật duyên dáng khiêu vũ, hình ảnh vô cùng tốt đẹp. Chàng trai cao ngất anh tuấn, cô gái xinh đẹp cao quý.
Rất xứng… Trong đầu những người ở đây đều hiện ra lời này.
“Có lẽ khi bộ phim điện ảnh này trình chiếu, scandal của Tạ Phỉ và Chu Vũ Đồng sẽ bay đầy trời.” Lâm Trạch Xuyên đứng tương đối gần thư kí trường quay, chợt nghe có người hưng phấn nhỏ giọng bát quái.
“Như vậy cũng không tồi, đến lúc đó sẽ trợ giúp một phần cho công tác tuyên truyền, rất có lợi cho phòng vé.” Vương Phi nói.
Trung tâm sàn nhảy, ngọn đèn lóng lánh, dừng ở Chu Vũ Đồng trong mắt, giật mình sinh ra một loại ảo giác rất phức tạp.
Tôn Chí Duy một tay cầm rượu, nhìn đôi nam nữ khiêu vũ ở trung tâm sàn nhảy, khẽ nhấp một ngụm. Lưu Nhạc Lãng tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, chẳng những tâm tư kín đáo, thân thủ cường hãn, hơn nữa rất có can đảm và thủ đoạn, nhưng quan trong nhất là cậu ta rất trung thành. Cho nên khi Tôn Quân Nhã lựa chọn Lưu Nhạc Lãng, ông chẳng những không phản đối, mà còn rất vừa lòng.
Vai diễn Tôn Chí Duy do Triệu Tân Đức đảm nhận. Triệu Tân Đức là một diễn viên lão làng, lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, rất được tôn trọng. Lúc trước là Vương Phi tự mình đến nhà Triệu Tân Đức mời ông thủ vai Tôn Chí Duy, ông ta mới tham gia.
Triệu Tân Đức một câu cũng không nói, nhưng lại thông qua biểu tình, cùng những biến hóa trong ánh mắt, đã đem những suy nghĩ nội tâm của Tôn Chí Duy thể hiện ra trước mắt mọi người.
“Rất tốt, rất tốt.” Vương Phi vừa lòng liên tục gật đầu. Lâm Trạch Xuyên ở một bên nhìn, trong lòng yên lặng phân tích phương thức diễn xuất và nội tâm của Triệu Tân Đức.
Bản nhạc kết thúc, Lưu Nhạc Lãng khẽ hôn mu bàn tay của Tôn Quân Nhã. Không biết bởi vì khiêu vũ quá nóng hay do thẹn thùng, mà khuôn mặt Tôn Quân Nhã đỏ ửng, khi đi đến bên cạnh Tôn Chí Duy kéo cánh tay Tôn Chí Duy, tựa hồ có chút nhớ nên trốn phía sau Tôn Chí Duy. Tôn Chí Duy hiểu rõ vỗ nhẹ tay Tôn Quân Nhã, cười từ ái. Lưu Nhạc Lãng cũng quay trở về vị trí vừa rồi, khóe miệng mỉm cười, rất nhẹ. Nhưng Tôn Quân Nhã thấy được.
“CUT!” Vương Phi nói, “Hoàn mỹ!”
Lần này ảnh đế, ảnh hậu, diễn viên lão làng cùng quay, rất lưu loát thuận lợi. Chỉ một lần, vậy mà không NG. Vương Phi tâm tình tốt lên rõ ràng. Hoàn toàn không thấy vẻ mặt âm trầm tức đến khó thở của ngày hôm qua, cũng không có cái biểu tình mặt không đổi sắc. Khuôn mặt mập mạp tươi cười thỏa mãn.
Lâm Trạch Xuyên yên lặng rời đi, không có người chú ý. Chỉ có Giang Ấn Thiên nhìn thấy cũng theo ra ngoài.
“Nhìn toàn cảnh vừa rồi, cảm giác thế nào?”
Lâm Trạch Xuyên trầm mặc một lát, nói “Được lợi không nhỏ.”
Giang Ấn Thiên nhìn ra nội tâm Lâm Trạch Xuyên có chút mất mát, an ủi “Cậu còn trẻ, tất cả hãy còn kịp.”
Đúng vậy, anh còn trẻ. Nhưng anh lại đợi không kịp… Lâm Trạch Xuyên biết tâm tình của mình có chút không đúng. Nhưng khi nhìn Chu Vũ Đồng trong cảnh diễn vừa rồi trong lúc vô tình xé mở vết thương đã chảy máu đầm đìa của anh, cảm thấy diễn xuất của mình chênh lệch quá lớn với đám diễn viên kia khiến trong lòng Lâm Trạch Xuyên tương đối không thoải mái.