Đây là một quán cà phê vừa nhìn đã biết dành cho giới thượng lưu, rất phù hợp với những kẻ nhà giàu mới nổi cùng nhóm tiểu thư quyền quý thích nhàn nhã yến tiệc. Nói tóm lại, nó không thuộc dạng phong cách mà Diệp Phong thích.
Cậu hơi nhíu mày, đột nhiên nhớ tới mùa đông năm trước, anh trai đã dẫn cậu tới một quán cà phê gia đình trên đỉnh núi kia. Khách hàng tuy không nhiều, nhưng lại rất khác biệt. Vừa đẩy cánh cửa ra vào bằng gỗ lim ra, đã ngửi thấy hương vị cà phê nhè nhẹ ngập tràn trong phòng, kết hợp với âm thanh du dương của đàn dương cầm, khiến thời gian ở đây thật giống như bị ngưng trệ, chậm hơn nhiều so với phố xá đông đúc bên ngoài.
Khách hàng có thể tự mình nghiền hạt cà phê, cũng có thể nhờ người pha chế làm giúp. Trang trí trong quán nghiêng về gam màu ấm, mỗi một bàn lại được ngăn cách bằng một tấm gỗ mỏng, trên đó có khắc hoa mộc lan chìm nổi trong thiên địa. Diệp Phong rất thích cái không khí thư giãn thả lỏng thân thể như thế, cậu còn nhớ rõ anh trai có nói qua, người tới nơi này hầu như đều hiểu được cách hưởng thụ cuộc sống, hiểu được không gian cá nhân quan trọng như thế nào.
6h tối quán mới bắt đầu mở cửa, khách tới đây hều hết là được giới thiệu hoặc có hẹn gặp mặt mà đến…….
“Anh hai, anh nghe ai giới thiệu thế?” Bé thỏ con sung sướng vuốt ve chiếc máy ảnh mới mua trên tay, nghiêng đầu hỏi.
“Anh cùng một người nữa hùn vốn mở ra quán này.” Diệp Cảnh nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên trả lời, con người đen thẫm lóe ra quang mang nhu hòa, dừng lại chăm chú trên người thiếu niên.
Một hồi ức nhỏ lại kéo theo rất nhiều hồi ức ở chung thường ngày khác, tích tụ như sóng thủy triều, ồ ạt ập về, đáy mắt Diệp Phong tối lại, cậu thậm chí còn có cảm giác muốn buông xuôi tất cả, nếu cậu không nhớ lại được mọi chuyện, có phải rất tốt…..hay chăng?
Cậu vẫn có thể làm một đứa em trai ngây thơ, ngoan ngoãn, thích ỷ vào anh trai như trước, mặc kệ Diệp Cảnh sắp xếp tương lai cho cậu, mặc kệ anh cố ý hoặc vô tình sắp đặt bạn bè xung quanh cậu, cả đời không lên tiếng phản kháng, thậm chí còn luôn thuận theo, là một bé cưng vâng lời…… Nhưng thứ chào đón cậu không phải vẫn là cái chết sao……..
Nháy mắt, trong đầu Diệp Phong đột nhiên vọt ra suy nghĩ, chẳng lẽ vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn kia chính là do Diệp Cảnh bày bố?
Khôn, không đâu! Trái tim Diệp Phong trật một nhịp, cậu lắc lắc đầu, lập tức xóa tan dòng suy nghĩ quỷ dị ấy ra khỏi não bộ, Diệp Cảnh là một người thông minh, tuyệt đối không bao giờ xuống tay với một người chẳng có tý tính uy hiếp nào như cậu, không công rước nhược điểm về khiến kẻ khác hoài nghi.
“Tiểu Phong, đấy chỉ là mơ, chỉ là mơ thôi!” Diệp Cảnh Cảnh từng an ủi cậu như vậy.
Nếu……nếu tất cả mọi chuyện chỉ là giấc mơ thì thật tốt biết bao. Diệp Phong ngẩng đầu, thoáng nhìn qua vị trí Lưu Tố Vân đang ngồi, chậm rãi hít một hơi thật sâu, sau đó nhấc chân, cất bước về phía trước.
.....
“Quan hệ giữa dì với em gái không được tốt.” Ném ra một câu mở đầu đơn giản, Lưu Tố Vân không ngờ lại đi thẳng vào chủ đề ngay lập tức, điều này khiến Diệp Phong vốn ấn tượng với tính cách nhiều chuyện bình thường của bà rất bất ngờ.
Có lẽ…… trong đợt gặp mặt đầu năm, Lưu Tố Vân đã sớm thăm dò ra tính cách của Diệp Phong, biết được cậu thiếu niên này không hề có hứng thú ngoài mặt cười nói đáp lời với mình rồi. Diệp Phong được Diệp Cảnh bảo bọc rất tốt, từ trước đến nay thích nói chuyện trực tiếp, cũng ít khi hiểu những lời ẩn ý sâu xa mà người khác nói, càng không bao giờ nói kiểu như thế.
Diệp Phong gật đầu, xem như đồng ý với câu Lưu Tố Vân vừa nói. Thật ra khi đã trưởng thành, cậu cũng mơ hồ đoán ra được vài chuyện. Ví dụ như tính cách của vị dì cả này khác hoàn toàn với mẹ cậu, một người tao nhã thanh nhàn, một người thì chỉ thấy cái trước mắt. Hoặc như mỗi lần dì cả tới Diệp gia đều là vào lúc mẹ cậu không có nhà. Từ lúc nhận thức được đến giờ, Diệp Phong chưa bao giờ nhìn thấy hai chị em bọn họ thân thiết, cùng nhau ngồi uống một chén trà.
“Tiểu Phong, hiện tại dì sẽ nói hết cho con mọi chuyện.” Lưu Tố Vân nhướn mày, đáy mắt thâm trầm lóe ra tinh quang.
Một câu chuyện dài với cảnh tượng và nội dung không khác biệt lắm, Diệp Phong cuối cùng cũng hiểu được vì sao kiếp trước mình vừa gặp Lưu Tố Vân đã muốn bỏ đi, ngay cả nói chuyện một khắc cũng không muốn.
Lúc này cậu không thể xác định được mục đích của vị dì cả này là gì, cậu không mù, dĩ nhiên hiểu bà đang có âm mưu nào đó khi nhìn vào đôi mắt thâm sâu kia. Nếu không phải bản thân thật sự đã trải qua, hay là nói cậu đã hiểu được một số chuyện, thì chắc chắn ngay lúc này, Diệp Phong sẽ nhịn không được đứng bật dậy, quay đầu bỏ chạy.
Có lẽ Lưu gia thật sự có tâm muốn giúp cậu chống lại Diệp Cảnh, nhưng Lưu Tố Vân thì tuyệt đối là một cộng sự ngu như heo. →_→
Diệp Phong biết, những lời từ miệng người nhà họ Lưu phát ra vẫn có tý chút giả dối, không thể tin toàn bộ, nhưng không phải tất cả đều là dối trá. Cậu cần phải bóc trần lớp vỏ kén, tìm ra sự thật năm đó.
Chuyện xưa được nói ra từ miệng Lưu Tố Vân nghe phấn khích hơn tưởng tượng nhiều, nhưng chỉ cần gọt giũa một chút thì sẽ ra phiên bản của Diệp Cảnh, chẳng qua chi tiết hơn chút thôi.
“Tố Nguyệt là một người cố chấp, ngốc đến mức hồ đồ chạy tới Diệp gia, tìm người phụ nữ kia thương lượng.” Lưu Tố Vân hình như đang nhớ tới chuyện gì đó rất nực cười, khóe môi bà khẽ nhếch lên cười nhạt, khuôn mặt có chút vặn vẹo vì ghen tị, “Vận số em ấy cũng tốt thật, cuối cùng lại khuyên được người phụ nữ kia lùi bước nữa chứ”.
Đầu ngón tay Diệp Phong khẽ run. Nói cách khác hai người phụ nữ đó đã đạt thành hiệp nghị sao? Cho nên thật ra cha Diệp vì lời thủ thỉ của vợ trước mà cưới Diệp phu nhân hiện tại……
Lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Tố Vân lúc này chỉ nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, không định nói gì thêm, bà cố ý để lộ ra chuyện này vì muốn Diệp Phong có căn cứ để hoài nghi Diệp Cảnh.
“Cháu biết rồi.” Tròng mắt Diệp Phong khẽ buông xuống, sắc mặt tái nhợt.
Tuy rằng có vài chi tiết nhỏ khác với bản cũ, nhưng Diệp Phong vẫn sâu sắc ý thức được, cuộc sống của bản thân từ trước đến nay luôn bị gói gọn trong thế giới nhỏ bé mà anh trai tạo ra. Hiện tại anh hai rõ ràng vẫn rất dịu dàng, thân thiết……. Đáy lòng Diệp Phong chợt cuộn trào hoảng hốt, có lẽ Diệp Cảnh đang tìm kiếm một cơ hội “thích hợp”, lôi toàn bộ chân tướng ra ánh sáng, giống như kiếp trước vậy, quá bất ngờ, khiến cậu không kịp đề phòng, cuối cùng vì kích thích quá độ mà mất mạng.
Biết được sự thật ngay thời điểm không hề phòng bị như thế, làm lồng ngực như bị một con dao sắc bén mạnh mẽ đâm thủng, máu tươi chảy giàn giụa!
Diệp Phong bắt đầu cảm nhận được sự rét lạnh trong thân thể, trước mắt không ngừng tua đi tua lại hình ảnh gương mặt dịu dàng cùng ánh mắt sắc bén của anh trai, hỗn độn, mơ hồ.
Lưu Tố Vân hiển nhiên vô cùng hài lòng với trạng thái hiện tại của Diệp Phong. Bà hòa nhã vỗ vỗ bả vai cậu, ra vẻ thân thiết nói: “Tiểu Phong, con đã gọi dì một tiếng dì cả, thì tất nhiên chúng ta là người một nhà. Lưu gia chính là hậu thuẫn của con, thằng nhóc Diệp Cảnh kia có cầu cũng chẳng được lợi thế lớn như thế này đâu”.
Diệp Phong hít một hơi thật sâu, xem ra giống như bị đả kích sâu sắc lắm, nhưng sâu dưới đáy mắt vẫn trấn tĩnh như thường.
“Dì cả, cháu nghĩ trong lòng dì vẫn luôn hiểu rõ, cho dù cháu có mang một nửa huyết thống của Lưu gia thì trong mắt dì và mọi người, cháu vẫn là người nhà họ Diệp!”
Nói xong, Diệp Phong lập tức đứng dậy, không quay đầu lại mà chạy ra khỏi quán cà phê.
Dòng nhiệt khí oi bức phả vào mặt Diệp Phong, trên con phố lớn này có rất ít bóng cây, cách một đoạn xa mới xuất hiện bóng râm, che chắn ánh mặt trời. Thân thể Diệp Phong vốn thiên hàn, nên chảy mồ hôi cũng ít hơn người bình thường một chút. Cậu mờ mịt không mục đích bước trên đường, không biết đã đi qua bao dãy phố, bao cột đèn tín hiệu xanh đỏ. Đối với Diệp Phong lúc này mà nói, lời nói của Lưu Tố Vân đã hoàn toàn đánh nát ảo tưởng xa vời trong lòng cậu, triệt để chứng minh tất cả đều là thật.
Người anh trai cậu yêu nhất hóa ra vẫn luôn hận cậu nhất.
Người nào có thể yêu thương khôn cùng, yêu đến chân thật, yêu đến mức tất cả mọi người luôn tin là thật kẻ mà bản thân hận nhất chứ…….. Diệp Cảnh quả nhiên quá đáng sợ! So với đời trước còn đáng sợ hơn gấp bội.
Chênh lệch duy nhất có lẽ chính là chuyện, ý của Lưu Tố Vân là má Diệp chết vì tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Diệp Cảnh lại cho rằng Lưu Tố Nguyệt hại chết má Diệp.
Thế nhưng Diệp Phong cũng không cho rằng sau khi Diệp Cảnh biết sự thật thì sẽ buông bỏ thù hận. Ngay cả một đứa đầu óc chậm chạp như cậu còn có thể nhìn ra sự vô lý, thì một người thông minh như Diệp Cảnh sao có thể không nghĩ ra. Cho nên mới nói, anh trai vẫn luôn muốn lấy cậu ra để báo thù, trước giờ chỉ đang tìm thời điểm thích hợp để hành động thôi.
Di động đột nhiên vang lên, tiếng chuông quen thuộc tới mức không thể nào quen hơn, nhạc chuông cậu cài dành riêng cho cuộc gọi của anh trai, giống như bản nhạc mà cậu đã cài cho Việt Hàn Du ở kiếp trước.
“Anh hai……..” Tâm tư Diệp Phong hiện giờ vô cùng phức tạp, thanh âm rất nhỏ, khiến người ta nghe ra sự mất mát trong đó.
Diệp Cảnh giật mình kinh ngạc, trước giờ anh vẫn luôn bảo vệ em trai bảo bối nhà mình rất tốt, sao có thể để cậu sinh ra ngữ khí như bị kẻ khác bắt nạt vậy chứ?
“Tiểu Phong, em sao thế? Anh nghe bác Phúc nói em ra ngoài mà không mang theo vệ sĩ, giờ em đang ở đâu, anh hai tới đón em nhé?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Diệp Phong hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói: “Anh hai, không phải là anh vẫn luôn muốn thời thời khắc khắc biết được mọi hành tung của em đấy chứ!?”
“Tiểu Phong?” Trái tim Diệp Cảnh đột nhiên trật một nhịp.
“Sao anh không nghĩ ra cách gắn luôn một bộ định vị GPS lên người em đi.” Diệp Phong cười tự giễu, cúp điện thoại. Thật ra cậu càng muốn hỏi, anh trai à, không phải anh luôn mong muốn biến em thành một con rối gỗ đấy chứ, sau đó mặc cho anh điều khiển, tùy ý đùa giỡn cuộc sống của em.
Một khắc kia, ngay lúc Diệp Cảnh nghe thấy tiếng ngắt máy, anh chẳng thể bật nổi chút phản ứng nào. Tiểu Phong………chưa bao giờ trực tiếp ngắt cuộc gọi anh gọi tới như thế, cho dù tức giận thì cũng chỉ làm bộ không nghe hoặc không nói lời nào thôi, chưa bao giờ làm thế này, thật giống như dứt khoát chặt đứt quan hệ với anh vậy. Thậm chí cả ở kiếp trước……..
A! Diệp Cảnh cười tự giễu, ở kiếp trước, anh vĩnh viễn luôn lấy bận rộn làm cái cớ để ngắt cuộc gọi từ Tiểu Phong. Mỗi lần nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, cẩn thận, còn có chút lấy lòng cùng chờ mong của cậu, anh vẫn toàn tránh né theo bản năng.
Hiện tại Diệp Cảnh cuối cùng cũng thực sự hiểu được cái cảm giác bản thân đang có nhiều điều muốn nói, nghẹn mãi trong bụng không thể nói ra thì lại bị đối phương lạnh lùng cắt đứt, dư âm vang lại chỉ còn vô hạn phiền muộn cùng mất mát mà thôi.
Tâm can đột nhiên trở nên thật trống rỗng.
.....
Diệp Phong đi qua chục cái ngã tư, không biết đã tới gần bìa rừng nào đó, chờ đến khi cậu nhận ra thì mới bỗng nhiên phát hiện, bản thân đã đi tới vùng hồ nước cạn mà mình thích nhất trong kiếp trước. Dòng nước trong suốt, tầng đáy là một lớp cát trắng tinh mịn, pha lẫn đá cuội bị nước bào mòn, khi dẫm chân lên đó thật sự rất thoải mái.
Dạo quanh một vòng, phát hiện xung quanh nơi đây không có nhiều người lắm. Kiếp trước, Diệp Phong thích nhất là được làm tổ ở đây, hoặc chụp ảnh lấy cảnh, hoặc để thả lỏng tâm tình, hoặc đôi khi chỉ đơn thuần là ngồi ngẩn người.
Cậu nghĩ ngợi một lúc, sau đó cởi giầy ra, để lộ đôi bàn chân trắng nõn cùng những đầu ngón chân nhỏ nhắn đáng yêu. Diệp Phong nhẹ nhàng thả chân vào nước, cát trắng mềm mịn hòa cùng những viên đá cuội độ cứng vừa phải lại trở thành công cụ mát xa cực hữu hiệu.
Dưới ánh nắng mặt trời, dòng nước lành lạnh cũng trở nên ấm áp, chỉ chốc lát sau, nước đã làm cho lòng bàn chân càng trở nên trong trẻo. Diệp Phong cố ý đạp chân cao hơn một chút, khiến nước bắn tung lên như pháo hoa, dính vào ống quần sắn cao ngang đùi. Hành động quá mức ngây thơ nhưng Diệp Phong vẫn chơi rất vui vẻ, liên tiếp đạp chân.
Tách Tách_______
Tiếng bấm máy ảnh từ đâu vang lên. Diệp Phong giật mình quay đầu lại nhìn, lăn lộn suốt mấy kiếp, đây chính là thanh âm mà cậu quen thuộc nhất.
“Ai vậy?” Diệp Phong nhíu mày cảnh giác, theo bản năng làm một tư thế phòng ngự, mới trước đó không lâu cậu còn bị người ta trói lại bắt cóc mà.
Người thanh niên có dáng người thon dài cao ngất, ánh mắt nhu hòa, khí chất thanh nhã mà trong trẻo, lạnh lùng như công tử phú quý thời xưa bước ra từ trong tranh.
Còn ai khác ngoài Tiêu Nhiên đây?
Đây là một quán cà phê vừa nhìn đã biết dành cho giới thượng lưu, rất phù hợp với những kẻ nhà giàu mới nổi cùng nhóm tiểu thư quyền quý thích nhàn nhã yến tiệc. Nói tóm lại, nó không thuộc dạng phong cách mà Diệp Phong thích.
Cậu hơi nhíu mày, đột nhiên nhớ tới mùa đông năm trước, anh trai đã dẫn cậu tới một quán cà phê gia đình trên đỉnh núi kia. Khách hàng tuy không nhiều, nhưng lại rất khác biệt. Vừa đẩy cánh cửa ra vào bằng gỗ lim ra, đã ngửi thấy hương vị cà phê nhè nhẹ ngập tràn trong phòng, kết hợp với âm thanh du dương của đàn dương cầm, khiến thời gian ở đây thật giống như bị ngưng trệ, chậm hơn nhiều so với phố xá đông đúc bên ngoài.
Khách hàng có thể tự mình nghiền hạt cà phê, cũng có thể nhờ người pha chế làm giúp. Trang trí trong quán nghiêng về gam màu ấm, mỗi một bàn lại được ngăn cách bằng một tấm gỗ mỏng, trên đó có khắc hoa mộc lan chìm nổi trong thiên địa. Diệp Phong rất thích cái không khí thư giãn thả lỏng thân thể như thế, cậu còn nhớ rõ anh trai có nói qua, người tới nơi này hầu như đều hiểu được cách hưởng thụ cuộc sống, hiểu được không gian cá nhân quan trọng như thế nào.
h tối quán mới bắt đầu mở cửa, khách tới đây hều hết là được giới thiệu hoặc có hẹn gặp mặt mà đến…….
“Anh hai, anh nghe ai giới thiệu thế?” Bé thỏ con sung sướng vuốt ve chiếc máy ảnh mới mua trên tay, nghiêng đầu hỏi.
“Anh cùng một người nữa hùn vốn mở ra quán này.” Diệp Cảnh nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên trả lời, con người đen thẫm lóe ra quang mang nhu hòa, dừng lại chăm chú trên người thiếu niên.
Một hồi ức nhỏ lại kéo theo rất nhiều hồi ức ở chung thường ngày khác, tích tụ như sóng thủy triều, ồ ạt ập về, đáy mắt Diệp Phong tối lại, cậu thậm chí còn có cảm giác muốn buông xuôi tất cả, nếu cậu không nhớ lại được mọi chuyện, có phải rất tốt…..hay chăng?
Cậu vẫn có thể làm một đứa em trai ngây thơ, ngoan ngoãn, thích ỷ vào anh trai như trước, mặc kệ Diệp Cảnh sắp xếp tương lai cho cậu, mặc kệ anh cố ý hoặc vô tình sắp đặt bạn bè xung quanh cậu, cả đời không lên tiếng phản kháng, thậm chí còn luôn thuận theo, là một bé cưng vâng lời…… Nhưng thứ chào đón cậu không phải vẫn là cái chết sao……..
Nháy mắt, trong đầu Diệp Phong đột nhiên vọt ra suy nghĩ, chẳng lẽ vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn kia chính là do Diệp Cảnh bày bố?
Khôn, không đâu! Trái tim Diệp Phong trật một nhịp, cậu lắc lắc đầu, lập tức xóa tan dòng suy nghĩ quỷ dị ấy ra khỏi não bộ, Diệp Cảnh là một người thông minh, tuyệt đối không bao giờ xuống tay với một người chẳng có tý tính uy hiếp nào như cậu, không công rước nhược điểm về khiến kẻ khác hoài nghi.
“Tiểu Phong, đấy chỉ là mơ, chỉ là mơ thôi!” Diệp Cảnh Cảnh từng an ủi cậu như vậy.
Nếu……nếu tất cả mọi chuyện chỉ là giấc mơ thì thật tốt biết bao. Diệp Phong ngẩng đầu, thoáng nhìn qua vị trí Lưu Tố Vân đang ngồi, chậm rãi hít một hơi thật sâu, sau đó nhấc chân, cất bước về phía trước.
.....
“Quan hệ giữa dì với em gái không được tốt.” Ném ra một câu mở đầu đơn giản, Lưu Tố Vân không ngờ lại đi thẳng vào chủ đề ngay lập tức, điều này khiến Diệp Phong vốn ấn tượng với tính cách nhiều chuyện bình thường của bà rất bất ngờ.
Có lẽ…… trong đợt gặp mặt đầu năm, Lưu Tố Vân đã sớm thăm dò ra tính cách của Diệp Phong, biết được cậu thiếu niên này không hề có hứng thú ngoài mặt cười nói đáp lời với mình rồi. Diệp Phong được Diệp Cảnh bảo bọc rất tốt, từ trước đến nay thích nói chuyện trực tiếp, cũng ít khi hiểu những lời ẩn ý sâu xa mà người khác nói, càng không bao giờ nói kiểu như thế.
Diệp Phong gật đầu, xem như đồng ý với câu Lưu Tố Vân vừa nói. Thật ra khi đã trưởng thành, cậu cũng mơ hồ đoán ra được vài chuyện. Ví dụ như tính cách của vị dì cả này khác hoàn toàn với mẹ cậu, một người tao nhã thanh nhàn, một người thì chỉ thấy cái trước mắt. Hoặc như mỗi lần dì cả tới Diệp gia đều là vào lúc mẹ cậu không có nhà. Từ lúc nhận thức được đến giờ, Diệp Phong chưa bao giờ nhìn thấy hai chị em bọn họ thân thiết, cùng nhau ngồi uống một chén trà.
“Tiểu Phong, hiện tại dì sẽ nói hết cho con mọi chuyện.” Lưu Tố Vân nhướn mày, đáy mắt thâm trầm lóe ra tinh quang.
Một câu chuyện dài với cảnh tượng và nội dung không khác biệt lắm, Diệp Phong cuối cùng cũng hiểu được vì sao kiếp trước mình vừa gặp Lưu Tố Vân đã muốn bỏ đi, ngay cả nói chuyện một khắc cũng không muốn.
Lúc này cậu không thể xác định được mục đích của vị dì cả này là gì, cậu không mù, dĩ nhiên hiểu bà đang có âm mưu nào đó khi nhìn vào đôi mắt thâm sâu kia. Nếu không phải bản thân thật sự đã trải qua, hay là nói cậu đã hiểu được một số chuyện, thì chắc chắn ngay lúc này, Diệp Phong sẽ nhịn không được đứng bật dậy, quay đầu bỏ chạy.
Có lẽ Lưu gia thật sự có tâm muốn giúp cậu chống lại Diệp Cảnh, nhưng Lưu Tố Vân thì tuyệt đối là một cộng sự ngu như heo. →_→
Diệp Phong biết, những lời từ miệng người nhà họ Lưu phát ra vẫn có tý chút giả dối, không thể tin toàn bộ, nhưng không phải tất cả đều là dối trá. Cậu cần phải bóc trần lớp vỏ kén, tìm ra sự thật năm đó.
Chuyện xưa được nói ra từ miệng Lưu Tố Vân nghe phấn khích hơn tưởng tượng nhiều, nhưng chỉ cần gọt giũa một chút thì sẽ ra phiên bản của Diệp Cảnh, chẳng qua chi tiết hơn chút thôi.
“Tố Nguyệt là một người cố chấp, ngốc đến mức hồ đồ chạy tới Diệp gia, tìm người phụ nữ kia thương lượng.” Lưu Tố Vân hình như đang nhớ tới chuyện gì đó rất nực cười, khóe môi bà khẽ nhếch lên cười nhạt, khuôn mặt có chút vặn vẹo vì ghen tị, “Vận số em ấy cũng tốt thật, cuối cùng lại khuyên được người phụ nữ kia lùi bước nữa chứ”.
Đầu ngón tay Diệp Phong khẽ run. Nói cách khác hai người phụ nữ đó đã đạt thành hiệp nghị sao? Cho nên thật ra cha Diệp vì lời thủ thỉ của vợ trước mà cưới Diệp phu nhân hiện tại……
Lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Tố Vân lúc này chỉ nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, không định nói gì thêm, bà cố ý để lộ ra chuyện này vì muốn Diệp Phong có căn cứ để hoài nghi Diệp Cảnh.
“Cháu biết rồi.” Tròng mắt Diệp Phong khẽ buông xuống, sắc mặt tái nhợt.
Tuy rằng có vài chi tiết nhỏ khác với bản cũ, nhưng Diệp Phong vẫn sâu sắc ý thức được, cuộc sống của bản thân từ trước đến nay luôn bị gói gọn trong thế giới nhỏ bé mà anh trai tạo ra. Hiện tại anh hai rõ ràng vẫn rất dịu dàng, thân thiết……. Đáy lòng Diệp Phong chợt cuộn trào hoảng hốt, có lẽ Diệp Cảnh đang tìm kiếm một cơ hội “thích hợp”, lôi toàn bộ chân tướng ra ánh sáng, giống như kiếp trước vậy, quá bất ngờ, khiến cậu không kịp đề phòng, cuối cùng vì kích thích quá độ mà mất mạng.
Biết được sự thật ngay thời điểm không hề phòng bị như thế, làm lồng ngực như bị một con dao sắc bén mạnh mẽ đâm thủng, máu tươi chảy giàn giụa!
Diệp Phong bắt đầu cảm nhận được sự rét lạnh trong thân thể, trước mắt không ngừng tua đi tua lại hình ảnh gương mặt dịu dàng cùng ánh mắt sắc bén của anh trai, hỗn độn, mơ hồ.
Lưu Tố Vân hiển nhiên vô cùng hài lòng với trạng thái hiện tại của Diệp Phong. Bà hòa nhã vỗ vỗ bả vai cậu, ra vẻ thân thiết nói: “Tiểu Phong, con đã gọi dì một tiếng dì cả, thì tất nhiên chúng ta là người một nhà. Lưu gia chính là hậu thuẫn của con, thằng nhóc Diệp Cảnh kia có cầu cũng chẳng được lợi thế lớn như thế này đâu”.
Diệp Phong hít một hơi thật sâu, xem ra giống như bị đả kích sâu sắc lắm, nhưng sâu dưới đáy mắt vẫn trấn tĩnh như thường.
“Dì cả, cháu nghĩ trong lòng dì vẫn luôn hiểu rõ, cho dù cháu có mang một nửa huyết thống của Lưu gia thì trong mắt dì và mọi người, cháu vẫn là người nhà họ Diệp!”
Nói xong, Diệp Phong lập tức đứng dậy, không quay đầu lại mà chạy ra khỏi quán cà phê.
Dòng nhiệt khí oi bức phả vào mặt Diệp Phong, trên con phố lớn này có rất ít bóng cây, cách một đoạn xa mới xuất hiện bóng râm, che chắn ánh mặt trời. Thân thể Diệp Phong vốn thiên hàn, nên chảy mồ hôi cũng ít hơn người bình thường một chút. Cậu mờ mịt không mục đích bước trên đường, không biết đã đi qua bao dãy phố, bao cột đèn tín hiệu xanh đỏ. Đối với Diệp Phong lúc này mà nói, lời nói của Lưu Tố Vân đã hoàn toàn đánh nát ảo tưởng xa vời trong lòng cậu, triệt để chứng minh tất cả đều là thật.
Người anh trai cậu yêu nhất hóa ra vẫn luôn hận cậu nhất.
Người nào có thể yêu thương khôn cùng, yêu đến chân thật, yêu đến mức tất cả mọi người luôn tin là thật kẻ mà bản thân hận nhất chứ…….. Diệp Cảnh quả nhiên quá đáng sợ! So với đời trước còn đáng sợ hơn gấp bội.
Chênh lệch duy nhất có lẽ chính là chuyện, ý của Lưu Tố Vân là má Diệp chết vì tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Diệp Cảnh lại cho rằng Lưu Tố Nguyệt hại chết má Diệp.
Thế nhưng Diệp Phong cũng không cho rằng sau khi Diệp Cảnh biết sự thật thì sẽ buông bỏ thù hận. Ngay cả một đứa đầu óc chậm chạp như cậu còn có thể nhìn ra sự vô lý, thì một người thông minh như Diệp Cảnh sao có thể không nghĩ ra. Cho nên mới nói, anh trai vẫn luôn muốn lấy cậu ra để báo thù, trước giờ chỉ đang tìm thời điểm thích hợp để hành động thôi.
Di động đột nhiên vang lên, tiếng chuông quen thuộc tới mức không thể nào quen hơn, nhạc chuông cậu cài dành riêng cho cuộc gọi của anh trai, giống như bản nhạc mà cậu đã cài cho Việt Hàn Du ở kiếp trước.
“Anh hai……..” Tâm tư Diệp Phong hiện giờ vô cùng phức tạp, thanh âm rất nhỏ, khiến người ta nghe ra sự mất mát trong đó.
Diệp Cảnh giật mình kinh ngạc, trước giờ anh vẫn luôn bảo vệ em trai bảo bối nhà mình rất tốt, sao có thể để cậu sinh ra ngữ khí như bị kẻ khác bắt nạt vậy chứ?
“Tiểu Phong, em sao thế? Anh nghe bác Phúc nói em ra ngoài mà không mang theo vệ sĩ, giờ em đang ở đâu, anh hai tới đón em nhé?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Diệp Phong hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói: “Anh hai, không phải là anh vẫn luôn muốn thời thời khắc khắc biết được mọi hành tung của em đấy chứ!?”
“Tiểu Phong?” Trái tim Diệp Cảnh đột nhiên trật một nhịp.
“Sao anh không nghĩ ra cách gắn luôn một bộ định vị GPS lên người em đi.” Diệp Phong cười tự giễu, cúp điện thoại. Thật ra cậu càng muốn hỏi, anh trai à, không phải anh luôn mong muốn biến em thành một con rối gỗ đấy chứ, sau đó mặc cho anh điều khiển, tùy ý đùa giỡn cuộc sống của em.
Một khắc kia, ngay lúc Diệp Cảnh nghe thấy tiếng ngắt máy, anh chẳng thể bật nổi chút phản ứng nào. Tiểu Phong………chưa bao giờ trực tiếp ngắt cuộc gọi anh gọi tới như thế, cho dù tức giận thì cũng chỉ làm bộ không nghe hoặc không nói lời nào thôi, chưa bao giờ làm thế này, thật giống như dứt khoát chặt đứt quan hệ với anh vậy. Thậm chí cả ở kiếp trước……..
A! Diệp Cảnh cười tự giễu, ở kiếp trước, anh vĩnh viễn luôn lấy bận rộn làm cái cớ để ngắt cuộc gọi từ Tiểu Phong. Mỗi lần nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, cẩn thận, còn có chút lấy lòng cùng chờ mong của cậu, anh vẫn toàn tránh né theo bản năng.
Hiện tại Diệp Cảnh cuối cùng cũng thực sự hiểu được cái cảm giác bản thân đang có nhiều điều muốn nói, nghẹn mãi trong bụng không thể nói ra thì lại bị đối phương lạnh lùng cắt đứt, dư âm vang lại chỉ còn vô hạn phiền muộn cùng mất mát mà thôi.
Tâm can đột nhiên trở nên thật trống rỗng.
.....
Diệp Phong đi qua chục cái ngã tư, không biết đã tới gần bìa rừng nào đó, chờ đến khi cậu nhận ra thì mới bỗng nhiên phát hiện, bản thân đã đi tới vùng hồ nước cạn mà mình thích nhất trong kiếp trước. Dòng nước trong suốt, tầng đáy là một lớp cát trắng tinh mịn, pha lẫn đá cuội bị nước bào mòn, khi dẫm chân lên đó thật sự rất thoải mái.
Dạo quanh một vòng, phát hiện xung quanh nơi đây không có nhiều người lắm. Kiếp trước, Diệp Phong thích nhất là được làm tổ ở đây, hoặc chụp ảnh lấy cảnh, hoặc để thả lỏng tâm tình, hoặc đôi khi chỉ đơn thuần là ngồi ngẩn người.
Cậu nghĩ ngợi một lúc, sau đó cởi giầy ra, để lộ đôi bàn chân trắng nõn cùng những đầu ngón chân nhỏ nhắn đáng yêu. Diệp Phong nhẹ nhàng thả chân vào nước, cát trắng mềm mịn hòa cùng những viên đá cuội độ cứng vừa phải lại trở thành công cụ mát xa cực hữu hiệu.
Dưới ánh nắng mặt trời, dòng nước lành lạnh cũng trở nên ấm áp, chỉ chốc lát sau, nước đã làm cho lòng bàn chân càng trở nên trong trẻo. Diệp Phong cố ý đạp chân cao hơn một chút, khiến nước bắn tung lên như pháo hoa, dính vào ống quần sắn cao ngang đùi. Hành động quá mức ngây thơ nhưng Diệp Phong vẫn chơi rất vui vẻ, liên tiếp đạp chân.
Tách Tách_______
Tiếng bấm máy ảnh từ đâu vang lên. Diệp Phong giật mình quay đầu lại nhìn, lăn lộn suốt mấy kiếp, đây chính là thanh âm mà cậu quen thuộc nhất.
“Ai vậy?” Diệp Phong nhíu mày cảnh giác, theo bản năng làm một tư thế phòng ngự, mới trước đó không lâu cậu còn bị người ta trói lại bắt cóc mà.
Người thanh niên có dáng người thon dài cao ngất, ánh mắt nhu hòa, khí chất thanh nhã mà trong trẻo, lạnh lùng như công tử phú quý thời xưa bước ra từ trong tranh.
Còn ai khác ngoài Tiêu Nhiên đây?