“Anh hai, anh muốn có quà gì?” Diệp Phong nhìn những bông truyết trắng xóa như lông ngỗng rơi ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Em nói xem?” Diệp Cảnh nhướn mi, ôm lấy Diệp Phong từ phía sau, gác cằm lên quả đầu xù tóc của cậu, hơi thở ấm áp phả lên cổ, khiến cậu ngứa ngáy, muốn tránh né.
Sau khi tham dự hôn lễ của Lưu Tố Nguyệt, hai anh em tiếp tục ở lại Pháp một khoảng thời gian, đi một chuyến tới hòn đảo mà Diệp Phong vẫn tâm tâm niệm niệm_____đảo Réunion. Đóng gói cả một hòm vải đại tướng mà bé thỏ Tiểu Phong thích ăn nhất rồi mới ngồi máy bay về nước.
Thấm thoắt, hơn nửa năm đã trôi qua, nhìn những bông truyết trắng như lông ngỗng lặng lẽ rơi trong màn đêm, Diệp Phong bấm tay nhẩm tính, chợt nhận ra chỉ còn vài ngày nữa là tới lễ Giáng Sinh. Sau Noel là tết nguyên đán, từ biệt năm cũ đón năm mới đến, lại một năm nữa bị biến thành những ngày tháng trong quá khứ.
Diệp Phong nghiêng đầu, hướng về phía anh trai, môi như vô tình ghé sát vào lỗ tai Diệp Cảnh, đầu lưỡi khẽ động, chợt chạm tới vành tai trước mắt, mang theo cảm giác khô nóng cho cả hai, chỉ cần nhẹ nhàng như vậy thôi cũng dễ dàng khiến bụng ai kia dấy lửa nóng.
“Anh hai…..muốn em sao?” Diệp Phong vô tội chớp chớp mắt, sâu trong đôi mắt nhấp nhoáng tia mị hoặc mê người.
“Tiểu Phong……” Diệp Cảnh cắn một ngụm lên phần cơ thể bại lộ trong không khí kia, da thịt tuyết trắng, kích thích tê dại, xúc cảm ấy nhất thời truyền đến tứ chi, xộc thẳng tới não, Diệp Phong bất giác nuốt nước miếng hồi hộp.
Nơi bị cắn mang theo chút đau đớn nhàn nhạt, nhưng sâu bên trong linh hồn lại xuất hiện tầng tầng lớp lớp sung sướng.
“Anh hai……em muốn…….” Diệp Phong theo thói quen liếm liếm môi, da thịt trắng nõn nổi lên vệt ửng đỏ ôn nhuận, tựa như sắc trái táo, thoạt nhìn ngon miệng vô ngần.
Diệp Cảnh phấn khích cắn một ngụm, vị thật ngon! Ừm….. Nếu Tiểu Phong đã muốn, anh sao có thể không mở miệng! Diệp Cảnh quyết đoán ôm lấy Diệp Phong, xoay người đi về phía chiếc giường king size, hai ba bước đã lột xong quần áo hai người.
“Tiểu Phong, tự mình đến được không?” Thanh âm trầm thấp của Diệp Cảnh vô cùng hấp dẫn, một bàn tay chậm rãi vuốt ve thân thể mềm mại như nước của Diệp Phong, quen thuộc mò đến khiêu khích những nơi mẫn cảm nhất.
“Ư…….” Diệp Phong vòng tay ôm cổ Diệp Cảnh, thân thể dán sát vào ngực anh trai, hai chân rất tự nhiên tách ra, ngồi lên đùi anh, nơi dựng thẳng đứng nào đó đã sớm cứng ngắc, chọc vào bụng anh.
“Tiểu Phong, tự ngồi lên trên được không?” Giọng nói hấp dẫn của Diệp Cảnh như đầu độc tâm trí.
Diệp Phong chậm rãi nâng cơ thể lên, đầu ngón tay thon dài vuốt ve hạ thân to lớn cương cứng của anh trai, nhắm nó vào nơi tư mật của mình, chậm rãi hạ xuống. Cửa huyệt theo bản năng co rút, Diệp Phong thoáng dừng một lúc, cảm nhận được rõ ràng vật lớn kia vừa mới tiến vào được một nửa đã nháy mắt trướng lớn hơn một vòng.
“Tiểu Phong, thả lỏng, thả lỏng người………” Diệp Cảnh vuốt ve lưng Diệp Phong trấn an, trán đổ đầy mồ hôi vừa vì thích, cũng vừa vì nhịn. Có trời mới biết hiện tại anh muốn đến dường nào, vô cùng muốn lập tức xoay người, áp đảo thân thể nhỏ bé, yếu ớt nhưng quyến rũ này xuống dưới biết bao nhiêu, sau đó mạnh mẽ xỏ xuyên qua cơ thể cậu, chiếm lấy cậu.
Diệp Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng thân thể, rồi bất chợt nhấn người xuống.
“A……….”
“Ưrrg…….”
Hai người không hẹn mà cùng phát ra tiếng thở dốc nặng nề.
Diệp Phong nằm lả trên vai anh trai, cố gắng bình phục hô hấp, có chút vô lực, thân thể bị chiếm giữ khiến cậu có một loại cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời, tựa như trái tim đang trống rỗng, bỗng chốc được lấp đầy.
Không biết từ khi nào, tiểu Tiểu Phong đã tinh lực tràn đầy, dựng thẳng đứng, chọc vào bụng Diệp Cảnh, hai quả trứng nhỏ căng tròn thỉnh thoảng lại cọ xát trên cơ bụng anh.
“Tiểu Phong, động được chưa?” Giọng nói trầm thấp của Diệp Cảnh mang theo áp lực hô hấp nặng nề, Tiểu Phong như có như không câu dẫn anh như thế làm anh càng thêm trầm mê trong lưới tình.
“Quá……quá sâu……..” Diệp Phong gian nan nói, đáp lại lời anh. Đột nhiên trời đất đảo lộn, chờ đến khi bé thỏ mơ hồ hồi thần, mới kịp phát hiện anh trai đã đặt cậu dưới thân, mạnh mẽ va chạm, khoái cảm điên cuồng tự như sóng xô gió cuốn, từng cơn tới từng cơn, đập thẳng vào đại não cậu, máu chạy dọc cơ thể sôi trào ùng ục.
“Ư……anh hai……”
Thân thể Diệp Phong cứ thế nằm dưới thân Diệp Cảnh, để mặc anh đũa giỡn đòi hỏi, giãy dụa nhỏ bé của cậu chỉ càng châm thêm lửa trong cơ thể anh mà thôi. Động tác đưa đẩy của anh bắt đầu điên cuồng hơn, tiết tấu không còn trật tự, hơi thở cũng hỗn loạn bất kham.
Hai chân Diệp Phong kẹp chặt thắt lưng Diệp Cảnh, theo bản năng hơi nhếch mông lên, đón ý hùa theo nhịp đâm của anh trai mình, để anh càng tiến vào sâu hơn.
“Tiểu Phong…… Tiểu Phong…….” Cự vật to lớn vọt vào dũng đạo chật hẹp, sóng triều sung sướng đánh sâu vào linh hồn Diệp Phong, mang theo khoái cảm run rẩy.
“Anh hai…… lớn quá……” Diệp Phong rên rỉ, hai mắt mê mang, thân thể dao động theo động tác của đối phương, ngón tay theo bản năng túm chặt sáng đàn.
Diệp Cảnh không ngừng rướn thẳng thắt lưng, không ngừng xâm nhập, bên tai mơ hồ nghe thấy những tiếng rên rỉ vụn vỡ cùng tiếng hít thở trầm đục của Diệp Phong, tựa như đổ thêm dầu vào lửa cháy, kích thích anh. Diệp Cảnh cảm thấy hạ thân càng lúc càng nóng, càng lúc càng gấp, rốt cuộc, sau cú đâm lần cuối, anh bắn tinh, phun vào nơi sâu nhất trong dũng đạo nóng hổi kia.
Diệp Phong thở hổn hển buông lỏng tay ra, xụi lơ vô lực trên giường, Diệp Cảnh lúc này mới chú ý tới, em trai nhà mình không biết đã bắn tinh từ khi nào, trên bụng anh còn dính cả mảng chất lỏng trắng trắng dinh dính.
Trong phòng thấp thoáng hương vị đặc trưng nào đó, Diệp Cảnh chậm rãi vuốt ve hai gò má phiếm hồng của bé thỏ Tiểu Phong.
“Tiểu Phong, anh yêu em!” Anh xoay người, ôm Diệp Phong đã gần mệt muốn chết, đang ngủ mê mệt vào trong lòng, thỏa mãn cọ cọ.
.
.
.
Sinh nhật của đại tiểu thư nhà họ Lữ, thiếp mời ghi rõ họ tên được đưa trực tiếp tới Diệp gia. Lại nói, Lữ gia cũng được xem như là danh gia ở thành phố B, thế lực ngang hàng với Diệp thị. Nhưng vài năm gần đây, tốc độ phát triển đã yếu dần, nhất là sang đến đời này, chỉ có mỗi Lữ Giải Tuyết là đại tiểu thư, môn đinh thưa thớt.
Còn Diệp gia có quan hệ với Mạnh gia cả về kinh tế lẫn chính trị, nên càng ngày càng phát triển không ngừng, trở thành đối tượng cho mọi người tranh đua nịnh hót.
Dù sa sút thì Lữ gia cũng là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, hơn nữa Lữ Giải Tuyết cũng không hoàn toàn là tiểu thư được nuông chiều từ bé, vẫn biết quản lý công ty, quản sự gia nghiệp, cho nên mọi người dĩ nhiên không dám tùy tiện xem nhẹ.
Lần này, nhân cơ hội đúng vào dịp sinh nhật Lữ Giải Tuyết, lão Lữ quyết định làm một trận lớn, thứ nhất là muốn tạo cho Lữ Giải Tuyết một trụ cột thật vững chắc, tiện thể đưa con gái nhà mình chính thức bước lên “sân khấu”, thứ hai, ông cũng muốn vì con gái mà tìm tấm chồng tốt.
Thực ra thì lão Lữ cực kỳ vừa lòng Diệp Cảnh. Tuổi trẻ, tài năng, sinh hoạt cá nhân trong sạch, khuyết điểm duy nhất có lẽ chính là có đứa em trai cùng cha khác mẹ. Nhưng đây cũng chẳng phải là vấn đề nghiêm trọng, anh trai lập gia đình, em trai dọn ra ở riêng là chuyện sớm muộn.
Trong tâm thức của lão Lữ, nếu hai đại gia tộc lớn, họ Lữ cùng họ Diệp trở thành thông gia, thì đó chính là trăm lợi mà không hại, có thể coi như là chuyện chắc chắn, đinh đã đóng thuyền. Vốn lão Lữ muốn tìm cha Diệp bàn hôn sự, dù sao đây cũng là chuyện hệ trọng cả đời của con gái lão, nhưng cha Diệp đã sớm rũ bỏ trách nhiệm, bỏ của chạy lấy người, chỉ nói con cháu có phúc của con cháu, cứ để thuận theo tự nhiên thôi.
Lão Lữ suy tính hồi lâu, quyết định lấy danh nghĩa tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái, tiện thể biến thành bữa tiệc thân cận cho Lữ Giải Tuyết luôn.
Người Lữ gia chính thức mời dĩ nhiên là Diệp Cảnh, nhưng Diệp gia có hai thiếu gia, xuất phát từ lễ phép, bọn họ đành phải mời cả Diệp Phong.
“Anh hai, mỗi lần đều mặc lễ phục làm theo yêu cầu có quá lãng phí hay không?” Bình thường mỗi bộ chỉ mặc một lần không hơn, anh trai nhà cậu còn kiên trì cho rằng đồ của mình đụng hàng với người khác, cho nên luôn mặc quần áo làm riêng, đắt tiền chết đi được.
Diệp Cảnh mỉm cười xoa xoa khuôn mặt nhăn nhó của bé thỏ: “Sao vậy, Tiểu Phong đã học được tính cần kiệm, chăm lo công việc gia đình rồi sao?”
“……..” Bé thỏ Tiểu Phong liếc mắt nhìn anh trai nhà mình một cái, cậu đã hoàn toàn miễn dịch với mấy câu đùa cợt kiểu này của Diệp Cảnh rồi nhé.
Tuy Diệp Cảnh không thích tham gia kiểu tiệc thân cận nhàm chán này chút nào, nhưng vẫn phải nể mặt Lữ gia, đi một tý rồi về cũng chẳng sao. Nếu Diệp Cảnh đã quyết định đi, Diệp Phong nhàn rỗi ở nhà dĩ nhiên cũng bị anh trai lôi theo.
Lúc hai anh em vừa xuất hiện ở nhà họ Lữ, lão Lữ lập tức đi tới, nhiệt tình chào đón, đám đông đứng xung quanh có đủ loại ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị. Chỉ cần người có tâm cũng biết mục đích thực sự của bữa tiệc lần này. Đã có rất nhiều thanh niên tính toán muốn nhân cơ hội này tạo chỗ đứng thật tốt, nhưng lão Lữ đối xử khác biệt quá rõ ràng như vậy, chứng tỏ đã nhắm trúng gia chủ nhà họ Diệp rồi, làm sao còn có phần cho bọn họ.
Nhưng cũng may Lữ đại tiểu thư vẫn chưa đi ra, nếu được Giải Tuyết nhìn trúng, cơ hội cũng không phải không có.
Lão Lữ lôi kéo Diệp Cảnh hàn huyên trong chốc lát, Diệp Phong đứng bên cạnh có chút nhàm chán. Trong mắt cậu, ông lão tướng mạo hiền lành nhưng thâm tâm cáo già đầy toan tính kia nhìn thì cương trực đấy, nhưng thực tế lại dối trá vạn phần, lời tuôn ra từ miệng luôn là con gái lão rất tốt, con gái lão rất giỏi, quả thực là trời sinh một đôi, vân vân và vân vân.
Diệp Phong càng nghe càng muốn bẻ tay, dứt khoát quay đầu, không thèm nói tiếng nào rời đi. Diệp Cảnh thấy vậy, đang định từ chối khéo, cáo biệt để tìm em trai thì lão Lữ đột nhiên tươi cười kéo anh lại: “Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã tới, Tiểu Tuyết, con đến đây”.
Lữ Giải Tuyết mặc đầm lễ phục trắng muốt, tôn lên dáng người thon gọn của mình, trang sức màu bạc tựa như ánh trăng bừng sáng giữa đêm đông giá lạnh, tỏa ánh sáng bạch sắc đẹp rạng ngời.
Vẻ ngoài của Lữ Giải Tuyết thật sự rất đẹp, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt phượng mày ngài, mái tóc được búi lỏng sau gáy, càng làm nổi bật dáng người cao gầy của cô.
“Cha~” Lữ Giải Tuyết mỉm cười, hàm răng trắng sáng đúng chuẩn, đôi môi duyên dáng, trong mắt cũng tràn ngập ý cười.
“Tiểu Tuyết, con đến đúng lúc lắm, để cha giới thiệu cho con một người, vị này là tổng tài của Diệp thị, Diệp Cảnh”.
Lữ Giải Tuyết trang nhã gật đầu, vươn tay ra: “Chào anh, tôi là Lữ Giải Tuyết, Diệp tổng có thể gọi tôi là Tiểu Tuyết”.
Diệp Cảnh lạnh nhạt, thoáng bắt tay cô đáp lễ: “Chào Lữ tiểu thư”.
Lữ Giải Tuyết cũng chẳng để ý, thu tay lại, nói: “Đã nghe đại danh của Diệp tổng từ lâu, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp mặt, tôi coi như cũng đã thỏa mãn chút tâm nguyện rồi”.
Cô nhí nhảnh nháy mắt, trong mắt lấp lánh sự haotj bát, nghịch ngợm.
Lão Lữ thấy hai người trẻ tuổi nói chuyện phiếm, liền tùy tiện kiếm cớ rời đi, con cháu đều có phúc của con cháu, nếu hai người kia thực sự không hợp, ông cũng chẳng thể cưỡng cầu, tạo cơ hội cho bọn họ nói chuyện đã xem như là sự sắp xếp tốt nhất rồi.
Lữ Giải Tuyết có tâm hướng tới Diệp Cảnh, nhưng một người thông minh như cô cũng đã sớm nhìn ra, Diệp Cảnh chẳng có chút hứng thú gì với cô hết, khi cô cố kéo dài câu chuyện thì ngược lại, đối phương lại có chút lơ đãng.
“Ngại quá, em trai tôi rất ít khi tham gia những bữa tiệc kiểu này, tôi không yên tâm về em ấy lắm, xin lỗi không thể tiếp”.
Lữ Giải Tuyết nhướn mày: “Đã là đàn ông con trai thì tất yếu phải học cách lớn lên”.
Quả nhiên, Diệp Cảnh cực kỳ quan tâm, yêu chiều em trai mình đúng như lời đồn sao? Ban đầu Lữ Giải Tuyết nghĩ tin đồn ấy không đúng, dù sao thì cái vòng tranh đấu luẩn quẩn giữa anh em một nhà trong gia tộc lớn cũng là chuyện bình thường, nhưng hiện tại, khi đối mặt với hai anh em bọn họ, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút khó xác định. Nhìn vẻ mặt cùng hành động của Diệp Cảnh đi, phải nói là vô cùng yêu chiều em trai ấy chứ.
“Hiện tại nếu tôi có thể bảo vệ em ấy, thì tất nhiên cũng có thể che chở cho em ấy cả đời.” Diệp Cảnh thản nhiên nói, xoay người rời đi. Bạn đang �
Ngay giây phút trước khi rời đi, hình như anh đã nhìn thấy bóng dáng ai đó khá quen thuộc, là người đã lâu không xuất đầu lộ diện, Từ Mộng Gia! Diệp Cảnh giật mình nhớ rõ, kiếp trước, tình nhân của chồng Lữ Giải Tuyết chính là Từ Mộng Gia, người phụ nữ kia cũng có đủ tư cách tham dự bữa tiệc này sao?
Đợi cho đến khi tìm thấy Diệp Phong, thấy em trai bảo bối nhà mình đang ngồi trên ghế sô pha, trò chuyện rất vui vẻ với một cô gái, mà quan trọng nhất chính là, cô gái đó không phải ai khác, lại là người đầu tiên tỏ tình với Tiểu Phong hồi học cấp hai, Đường Tinh Tinh!!!
Mẹ nó, anh vừa tách cậu chưa bao lâu mà đã xuất hiện một con hồ ly chen ngang rồi! Sắc mặt Diệp Cảnh nhất thời tối đen, thở hổn hển bước tới.
“……Thật ra, Diệp Phong……cho tới tận bây giờ, tớ, tớ vẫn…….”
“Diệp Phong, có cảm thấy buồn chán không, có muốn anh hai đưa em về nhà hay không?”
Diệp Phong vừa nghe thấy tiếng anh trai, liền tức khắc đứng bật dậy. Có trời mới biết cậu đã bị Đường Tinh Tinh này làm phiền muốn chết rồi, nhưng hình như Đường Tinh Tinh chẳng hề phát hiện ra, chỉ lo thẹn thùng hoài niệm. Nếu anh hai không tới, xem chừng Diệp Phong lại phải nghe thêm một lời tỏ tình nữa mất.
“Vâng, em chán muốn chết rồi nè!” Diệp Phong bất mãn bĩu môi.
Diệp Cảnh mỉm cười xoa xoa đầu cậu, ngầm đưa mắt cảnh cáo, lườm Đường Tinh Tinh đang đỏ mặt, ngồi trên ghế sô pha. Trước khi rời đi, anh còn dùng âm điệu chỉ hai người mới có thể nghe thấy, nói với Đường Tinh Tinh: “Tôi hy vọng cô có thể nhìn rõ thân phận của mình, tự giữ lấy tự tôn đi”.
Đường Tinh Tinh bị Diệp Cảnh mãnh liệt uy hiếp, sắc mặt trắng bệch. Gia đình của cô chỉ được coi là khá giả, vì ba cô là quản lý một phân xưởng nhỏ thuộc Lữ thị nên cô mới có vinh dự được tham gia bữa tiệc này. Dựa theo lời dặn dò của cha, để có thể chen chân vào cái xã hội thượng lưu này, cô nhất định phải nghĩ cách tự nâng cao thân phận của bản thân, mà biện pháp tốt nhất của một nữ sinh như cô dĩ nhiên là trèo cao rồi.
Có lẽ thời còn là học sinh trung học thanh thuần, lời tỏ tình của cô với Diệp Phong thật sự rất chân tình, tốt đẹp, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, bị hút vào cái xã hội đầy thế tục, Đường Tinh Tinh hiển nhiên càng nảy sinh hứng thú với thân phận của Diệp Phong hơn nhiều. Chẳng qua, một câu của Diệp Cảnh đã lập tức giúp cô thanh tỉnh, trong xã hội, có những người không thể tùy tiện trêu chọc vào được.
“Anh hai, anh muốn có quà gì?” Diệp Phong nhìn những bông truyết trắng xóa như lông ngỗng rơi ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Em nói xem?” Diệp Cảnh nhướn mi, ôm lấy Diệp Phong từ phía sau, gác cằm lên quả đầu xù tóc của cậu, hơi thở ấm áp phả lên cổ, khiến cậu ngứa ngáy, muốn tránh né.
Sau khi tham dự hôn lễ của Lưu Tố Nguyệt, hai anh em tiếp tục ở lại Pháp một khoảng thời gian, đi một chuyến tới hòn đảo mà Diệp Phong vẫn tâm tâm niệm niệm_____đảo Réunion. Đóng gói cả một hòm vải đại tướng mà bé thỏ Tiểu Phong thích ăn nhất rồi mới ngồi máy bay về nước.
Thấm thoắt, hơn nửa năm đã trôi qua, nhìn những bông truyết trắng như lông ngỗng lặng lẽ rơi trong màn đêm, Diệp Phong bấm tay nhẩm tính, chợt nhận ra chỉ còn vài ngày nữa là tới lễ Giáng Sinh. Sau Noel là tết nguyên đán, từ biệt năm cũ đón năm mới đến, lại một năm nữa bị biến thành những ngày tháng trong quá khứ.
Diệp Phong nghiêng đầu, hướng về phía anh trai, môi như vô tình ghé sát vào lỗ tai Diệp Cảnh, đầu lưỡi khẽ động, chợt chạm tới vành tai trước mắt, mang theo cảm giác khô nóng cho cả hai, chỉ cần nhẹ nhàng như vậy thôi cũng dễ dàng khiến bụng ai kia dấy lửa nóng.
“Anh hai…..muốn em sao?” Diệp Phong vô tội chớp chớp mắt, sâu trong đôi mắt nhấp nhoáng tia mị hoặc mê người.
“Tiểu Phong……” Diệp Cảnh cắn một ngụm lên phần cơ thể bại lộ trong không khí kia, da thịt tuyết trắng, kích thích tê dại, xúc cảm ấy nhất thời truyền đến tứ chi, xộc thẳng tới não, Diệp Phong bất giác nuốt nước miếng hồi hộp.
Nơi bị cắn mang theo chút đau đớn nhàn nhạt, nhưng sâu bên trong linh hồn lại xuất hiện tầng tầng lớp lớp sung sướng.
“Anh hai……em muốn…….” Diệp Phong theo thói quen liếm liếm môi, da thịt trắng nõn nổi lên vệt ửng đỏ ôn nhuận, tựa như sắc trái táo, thoạt nhìn ngon miệng vô ngần.
Diệp Cảnh phấn khích cắn một ngụm, vị thật ngon! Ừm….. Nếu Tiểu Phong đã muốn, anh sao có thể không mở miệng! Diệp Cảnh quyết đoán ôm lấy Diệp Phong, xoay người đi về phía chiếc giường king size, hai ba bước đã lột xong quần áo hai người.
“Tiểu Phong, tự mình đến được không?” Thanh âm trầm thấp của Diệp Cảnh vô cùng hấp dẫn, một bàn tay chậm rãi vuốt ve thân thể mềm mại như nước của Diệp Phong, quen thuộc mò đến khiêu khích những nơi mẫn cảm nhất.
“Ư…….” Diệp Phong vòng tay ôm cổ Diệp Cảnh, thân thể dán sát vào ngực anh trai, hai chân rất tự nhiên tách ra, ngồi lên đùi anh, nơi dựng thẳng đứng nào đó đã sớm cứng ngắc, chọc vào bụng anh.
“Tiểu Phong, tự ngồi lên trên được không?” Giọng nói hấp dẫn của Diệp Cảnh như đầu độc tâm trí.
Diệp Phong chậm rãi nâng cơ thể lên, đầu ngón tay thon dài vuốt ve hạ thân to lớn cương cứng của anh trai, nhắm nó vào nơi tư mật của mình, chậm rãi hạ xuống. Cửa huyệt theo bản năng co rút, Diệp Phong thoáng dừng một lúc, cảm nhận được rõ ràng vật lớn kia vừa mới tiến vào được một nửa đã nháy mắt trướng lớn hơn một vòng.
“Tiểu Phong, thả lỏng, thả lỏng người………” Diệp Cảnh vuốt ve lưng Diệp Phong trấn an, trán đổ đầy mồ hôi vừa vì thích, cũng vừa vì nhịn. Có trời mới biết hiện tại anh muốn đến dường nào, vô cùng muốn lập tức xoay người, áp đảo thân thể nhỏ bé, yếu ớt nhưng quyến rũ này xuống dưới biết bao nhiêu, sau đó mạnh mẽ xỏ xuyên qua cơ thể cậu, chiếm lấy cậu.
Diệp Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng thân thể, rồi bất chợt nhấn người xuống.
“A……….”
“Ưrrg…….”
Hai người không hẹn mà cùng phát ra tiếng thở dốc nặng nề.
Diệp Phong nằm lả trên vai anh trai, cố gắng bình phục hô hấp, có chút vô lực, thân thể bị chiếm giữ khiến cậu có một loại cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời, tựa như trái tim đang trống rỗng, bỗng chốc được lấp đầy.
Không biết từ khi nào, tiểu Tiểu Phong đã tinh lực tràn đầy, dựng thẳng đứng, chọc vào bụng Diệp Cảnh, hai quả trứng nhỏ căng tròn thỉnh thoảng lại cọ xát trên cơ bụng anh.
“Tiểu Phong, động được chưa?” Giọng nói trầm thấp của Diệp Cảnh mang theo áp lực hô hấp nặng nề, Tiểu Phong như có như không câu dẫn anh như thế làm anh càng thêm trầm mê trong lưới tình.
“Quá……quá sâu……..” Diệp Phong gian nan nói, đáp lại lời anh. Đột nhiên trời đất đảo lộn, chờ đến khi bé thỏ mơ hồ hồi thần, mới kịp phát hiện anh trai đã đặt cậu dưới thân, mạnh mẽ va chạm, khoái cảm điên cuồng tự như sóng xô gió cuốn, từng cơn tới từng cơn, đập thẳng vào đại não cậu, máu chạy dọc cơ thể sôi trào ùng ục.
“Ư……anh hai……”
Thân thể Diệp Phong cứ thế nằm dưới thân Diệp Cảnh, để mặc anh đũa giỡn đòi hỏi, giãy dụa nhỏ bé của cậu chỉ càng châm thêm lửa trong cơ thể anh mà thôi. Động tác đưa đẩy của anh bắt đầu điên cuồng hơn, tiết tấu không còn trật tự, hơi thở cũng hỗn loạn bất kham.
Hai chân Diệp Phong kẹp chặt thắt lưng Diệp Cảnh, theo bản năng hơi nhếch mông lên, đón ý hùa theo nhịp đâm của anh trai mình, để anh càng tiến vào sâu hơn.
“Tiểu Phong…… Tiểu Phong…….” Cự vật to lớn vọt vào dũng đạo chật hẹp, sóng triều sung sướng đánh sâu vào linh hồn Diệp Phong, mang theo khoái cảm run rẩy.
“Anh hai…… lớn quá……” Diệp Phong rên rỉ, hai mắt mê mang, thân thể dao động theo động tác của đối phương, ngón tay theo bản năng túm chặt sáng đàn.
Diệp Cảnh không ngừng rướn thẳng thắt lưng, không ngừng xâm nhập, bên tai mơ hồ nghe thấy những tiếng rên rỉ vụn vỡ cùng tiếng hít thở trầm đục của Diệp Phong, tựa như đổ thêm dầu vào lửa cháy, kích thích anh. Diệp Cảnh cảm thấy hạ thân càng lúc càng nóng, càng lúc càng gấp, rốt cuộc, sau cú đâm lần cuối, anh bắn tinh, phun vào nơi sâu nhất trong dũng đạo nóng hổi kia.
Diệp Phong thở hổn hển buông lỏng tay ra, xụi lơ vô lực trên giường, Diệp Cảnh lúc này mới chú ý tới, em trai nhà mình không biết đã bắn tinh từ khi nào, trên bụng anh còn dính cả mảng chất lỏng trắng trắng dinh dính.
Trong phòng thấp thoáng hương vị đặc trưng nào đó, Diệp Cảnh chậm rãi vuốt ve hai gò má phiếm hồng của bé thỏ Tiểu Phong.
“Tiểu Phong, anh yêu em!” Anh xoay người, ôm Diệp Phong đã gần mệt muốn chết, đang ngủ mê mệt vào trong lòng, thỏa mãn cọ cọ.
.
.
.
Sinh nhật của đại tiểu thư nhà họ Lữ, thiếp mời ghi rõ họ tên được đưa trực tiếp tới Diệp gia. Lại nói, Lữ gia cũng được xem như là danh gia ở thành phố B, thế lực ngang hàng với Diệp thị. Nhưng vài năm gần đây, tốc độ phát triển đã yếu dần, nhất là sang đến đời này, chỉ có mỗi Lữ Giải Tuyết là đại tiểu thư, môn đinh thưa thớt.
Còn Diệp gia có quan hệ với Mạnh gia cả về kinh tế lẫn chính trị, nên càng ngày càng phát triển không ngừng, trở thành đối tượng cho mọi người tranh đua nịnh hót.
Dù sa sút thì Lữ gia cũng là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, hơn nữa Lữ Giải Tuyết cũng không hoàn toàn là tiểu thư được nuông chiều từ bé, vẫn biết quản lý công ty, quản sự gia nghiệp, cho nên mọi người dĩ nhiên không dám tùy tiện xem nhẹ.
Lần này, nhân cơ hội đúng vào dịp sinh nhật Lữ Giải Tuyết, lão Lữ quyết định làm một trận lớn, thứ nhất là muốn tạo cho Lữ Giải Tuyết một trụ cột thật vững chắc, tiện thể đưa con gái nhà mình chính thức bước lên “sân khấu”, thứ hai, ông cũng muốn vì con gái mà tìm tấm chồng tốt.
Thực ra thì lão Lữ cực kỳ vừa lòng Diệp Cảnh. Tuổi trẻ, tài năng, sinh hoạt cá nhân trong sạch, khuyết điểm duy nhất có lẽ chính là có đứa em trai cùng cha khác mẹ. Nhưng đây cũng chẳng phải là vấn đề nghiêm trọng, anh trai lập gia đình, em trai dọn ra ở riêng là chuyện sớm muộn.
Trong tâm thức của lão Lữ, nếu hai đại gia tộc lớn, họ Lữ cùng họ Diệp trở thành thông gia, thì đó chính là trăm lợi mà không hại, có thể coi như là chuyện chắc chắn, đinh đã đóng thuyền. Vốn lão Lữ muốn tìm cha Diệp bàn hôn sự, dù sao đây cũng là chuyện hệ trọng cả đời của con gái lão, nhưng cha Diệp đã sớm rũ bỏ trách nhiệm, bỏ của chạy lấy người, chỉ nói con cháu có phúc của con cháu, cứ để thuận theo tự nhiên thôi.
Lão Lữ suy tính hồi lâu, quyết định lấy danh nghĩa tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái, tiện thể biến thành bữa tiệc thân cận cho Lữ Giải Tuyết luôn.
Người Lữ gia chính thức mời dĩ nhiên là Diệp Cảnh, nhưng Diệp gia có hai thiếu gia, xuất phát từ lễ phép, bọn họ đành phải mời cả Diệp Phong.
“Anh hai, mỗi lần đều mặc lễ phục làm theo yêu cầu có quá lãng phí hay không?” Bình thường mỗi bộ chỉ mặc một lần không hơn, anh trai nhà cậu còn kiên trì cho rằng đồ của mình đụng hàng với người khác, cho nên luôn mặc quần áo làm riêng, đắt tiền chết đi được.
Diệp Cảnh mỉm cười xoa xoa khuôn mặt nhăn nhó của bé thỏ: “Sao vậy, Tiểu Phong đã học được tính cần kiệm, chăm lo công việc gia đình rồi sao?”
“……..” Bé thỏ Tiểu Phong liếc mắt nhìn anh trai nhà mình một cái, cậu đã hoàn toàn miễn dịch với mấy câu đùa cợt kiểu này của Diệp Cảnh rồi nhé.
Tuy Diệp Cảnh không thích tham gia kiểu tiệc thân cận nhàm chán này chút nào, nhưng vẫn phải nể mặt Lữ gia, đi một tý rồi về cũng chẳng sao. Nếu Diệp Cảnh đã quyết định đi, Diệp Phong nhàn rỗi ở nhà dĩ nhiên cũng bị anh trai lôi theo.
Lúc hai anh em vừa xuất hiện ở nhà họ Lữ, lão Lữ lập tức đi tới, nhiệt tình chào đón, đám đông đứng xung quanh có đủ loại ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị. Chỉ cần người có tâm cũng biết mục đích thực sự của bữa tiệc lần này. Đã có rất nhiều thanh niên tính toán muốn nhân cơ hội này tạo chỗ đứng thật tốt, nhưng lão Lữ đối xử khác biệt quá rõ ràng như vậy, chứng tỏ đã nhắm trúng gia chủ nhà họ Diệp rồi, làm sao còn có phần cho bọn họ.
Nhưng cũng may Lữ đại tiểu thư vẫn chưa đi ra, nếu được Giải Tuyết nhìn trúng, cơ hội cũng không phải không có.
Lão Lữ lôi kéo Diệp Cảnh hàn huyên trong chốc lát, Diệp Phong đứng bên cạnh có chút nhàm chán. Trong mắt cậu, ông lão tướng mạo hiền lành nhưng thâm tâm cáo già đầy toan tính kia nhìn thì cương trực đấy, nhưng thực tế lại dối trá vạn phần, lời tuôn ra từ miệng luôn là con gái lão rất tốt, con gái lão rất giỏi, quả thực là trời sinh một đôi, vân vân và vân vân.
Diệp Phong càng nghe càng muốn bẻ tay, dứt khoát quay đầu, không thèm nói tiếng nào rời đi. Diệp Cảnh thấy vậy, đang định từ chối khéo, cáo biệt để tìm em trai thì lão Lữ đột nhiên tươi cười kéo anh lại: “Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã tới, Tiểu Tuyết, con đến đây”.
Lữ Giải Tuyết mặc đầm lễ phục trắng muốt, tôn lên dáng người thon gọn của mình, trang sức màu bạc tựa như ánh trăng bừng sáng giữa đêm đông giá lạnh, tỏa ánh sáng bạch sắc đẹp rạng ngời.
Vẻ ngoài của Lữ Giải Tuyết thật sự rất đẹp, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt phượng mày ngài, mái tóc được búi lỏng sau gáy, càng làm nổi bật dáng người cao gầy của cô.
“Cha~” Lữ Giải Tuyết mỉm cười, hàm răng trắng sáng đúng chuẩn, đôi môi duyên dáng, trong mắt cũng tràn ngập ý cười.
“Tiểu Tuyết, con đến đúng lúc lắm, để cha giới thiệu cho con một người, vị này là tổng tài của Diệp thị, Diệp Cảnh”.
Lữ Giải Tuyết trang nhã gật đầu, vươn tay ra: “Chào anh, tôi là Lữ Giải Tuyết, Diệp tổng có thể gọi tôi là Tiểu Tuyết”.
Diệp Cảnh lạnh nhạt, thoáng bắt tay cô đáp lễ: “Chào Lữ tiểu thư”.
Lữ Giải Tuyết cũng chẳng để ý, thu tay lại, nói: “Đã nghe đại danh của Diệp tổng từ lâu, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp mặt, tôi coi như cũng đã thỏa mãn chút tâm nguyện rồi”.
Cô nhí nhảnh nháy mắt, trong mắt lấp lánh sự haotj bát, nghịch ngợm.
Lão Lữ thấy hai người trẻ tuổi nói chuyện phiếm, liền tùy tiện kiếm cớ rời đi, con cháu đều có phúc của con cháu, nếu hai người kia thực sự không hợp, ông cũng chẳng thể cưỡng cầu, tạo cơ hội cho bọn họ nói chuyện đã xem như là sự sắp xếp tốt nhất rồi.
Lữ Giải Tuyết có tâm hướng tới Diệp Cảnh, nhưng một người thông minh như cô cũng đã sớm nhìn ra, Diệp Cảnh chẳng có chút hứng thú gì với cô hết, khi cô cố kéo dài câu chuyện thì ngược lại, đối phương lại có chút lơ đãng.
“Ngại quá, em trai tôi rất ít khi tham gia những bữa tiệc kiểu này, tôi không yên tâm về em ấy lắm, xin lỗi không thể tiếp”.
Lữ Giải Tuyết nhướn mày: “Đã là đàn ông con trai thì tất yếu phải học cách lớn lên”.
Quả nhiên, Diệp Cảnh cực kỳ quan tâm, yêu chiều em trai mình đúng như lời đồn sao? Ban đầu Lữ Giải Tuyết nghĩ tin đồn ấy không đúng, dù sao thì cái vòng tranh đấu luẩn quẩn giữa anh em một nhà trong gia tộc lớn cũng là chuyện bình thường, nhưng hiện tại, khi đối mặt với hai anh em bọn họ, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút khó xác định. Nhìn vẻ mặt cùng hành động của Diệp Cảnh đi, phải nói là vô cùng yêu chiều em trai ấy chứ.
“Hiện tại nếu tôi có thể bảo vệ em ấy, thì tất nhiên cũng có thể che chở cho em ấy cả đời.” Diệp Cảnh thản nhiên nói, xoay người rời đi. Bạn đang �
Ngay giây phút trước khi rời đi, hình như anh đã nhìn thấy bóng dáng ai đó khá quen thuộc, là người đã lâu không xuất đầu lộ diện, Từ Mộng Gia! Diệp Cảnh giật mình nhớ rõ, kiếp trước, tình nhân của chồng Lữ Giải Tuyết chính là Từ Mộng Gia, người phụ nữ kia cũng có đủ tư cách tham dự bữa tiệc này sao?
Đợi cho đến khi tìm thấy Diệp Phong, thấy em trai bảo bối nhà mình đang ngồi trên ghế sô pha, trò chuyện rất vui vẻ với một cô gái, mà quan trọng nhất chính là, cô gái đó không phải ai khác, lại là người đầu tiên tỏ tình với Tiểu Phong hồi học cấp hai, Đường Tinh Tinh!!!
Mẹ nó, anh vừa tách cậu chưa bao lâu mà đã xuất hiện một con hồ ly chen ngang rồi! Sắc mặt Diệp Cảnh nhất thời tối đen, thở hổn hển bước tới.
“……Thật ra, Diệp Phong……cho tới tận bây giờ, tớ, tớ vẫn…….”
“Diệp Phong, có cảm thấy buồn chán không, có muốn anh hai đưa em về nhà hay không?”
Diệp Phong vừa nghe thấy tiếng anh trai, liền tức khắc đứng bật dậy. Có trời mới biết cậu đã bị Đường Tinh Tinh này làm phiền muốn chết rồi, nhưng hình như Đường Tinh Tinh chẳng hề phát hiện ra, chỉ lo thẹn thùng hoài niệm. Nếu anh hai không tới, xem chừng Diệp Phong lại phải nghe thêm một lời tỏ tình nữa mất.
“Vâng, em chán muốn chết rồi nè!” Diệp Phong bất mãn bĩu môi.
Diệp Cảnh mỉm cười xoa xoa đầu cậu, ngầm đưa mắt cảnh cáo, lườm Đường Tinh Tinh đang đỏ mặt, ngồi trên ghế sô pha. Trước khi rời đi, anh còn dùng âm điệu chỉ hai người mới có thể nghe thấy, nói với Đường Tinh Tinh: “Tôi hy vọng cô có thể nhìn rõ thân phận của mình, tự giữ lấy tự tôn đi”.
Đường Tinh Tinh bị Diệp Cảnh mãnh liệt uy hiếp, sắc mặt trắng bệch. Gia đình của cô chỉ được coi là khá giả, vì ba cô là quản lý một phân xưởng nhỏ thuộc Lữ thị nên cô mới có vinh dự được tham gia bữa tiệc này. Dựa theo lời dặn dò của cha, để có thể chen chân vào cái xã hội thượng lưu này, cô nhất định phải nghĩ cách tự nâng cao thân phận của bản thân, mà biện pháp tốt nhất của một nữ sinh như cô dĩ nhiên là trèo cao rồi.
Có lẽ thời còn là học sinh trung học thanh thuần, lời tỏ tình của cô với Diệp Phong thật sự rất chân tình, tốt đẹp, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, bị hút vào cái xã hội đầy thế tục, Đường Tinh Tinh hiển nhiên càng nảy sinh hứng thú với thân phận của Diệp Phong hơn nhiều. Chẳng qua, một câu của Diệp Cảnh đã lập tức giúp cô thanh tỉnh, trong xã hội, có những người không thể tùy tiện trêu chọc vào được.