Bầu không khí trong phòng khách nhất thời trở nên nặng nề, Lưu Tố Vân tức giận tái xanh cả mặt, hai mắt cô ta trợn tròn nhìn chằm chằm Diệp Phong, giống như muốn nhìn xuyên qua con người cậu vậy. Diệp Cảnh hừ lạnh một tiếng, dịch người che khuất tầm nhìn của Lưu Tố Vân.
Lưu Tố Vân nghiến răng nghiến lợi tức giận, lần trước cô ta rõ ràng đã cố ý tới chăm sóc Tiểu Phong, hơn nữa còn định đưa cậu về nhà ngoại chơi vài ngày, mục đích quan trọng nhất là để bồi dưỡng tình cảm. Đứa nhỏ ngày ấy ngoan hiền thông mình bao nhiêu thì giờ lại trở nên ngây ngốc như bị thịt bấy nhiêu. Cô đã nháy mắt rõ ràng mấy lần như thế, chỉ cần Tiểu Phong nói giúp cô vài lời, gọi một tiếng dì thôi cũng được, cô ngay lập tức có thể thoát khỏi tình cảnh hiện giờ.
Lưu Tố Vân vẫn luôn hối hận với quyết định nóng vội lúc trẻ, nếu không, giờ đây người được gả vào gia đình giàu có này phải là cô mới đúng, làm sao đến lượt em gái cô. Thế nhưng cô cũng không phải là một người phụ nữ cam chịu số phận.
Nhìn Diệp Phong hoàn toàn trốn phía sau Diệp Cảnh, khóe môi Lưu Tố Vân nhếch lên một nụ cười lạnh. Từ nhỏ đã được nuôi dạy trong một đại gia tộc, chưa bao giờ cô tin tưởng vào tình anh em chân chính, được rồi, chờ mà xem, đợi đến khi hai đứa oắt con này lớn lên, đợi đến khi hai anh em mày hiểu được thế nào là lợi ích vật chất, tao sẽ chờ xem hai đứa mày đánh nhau một mất một còn như thế nào! Cô âm thầm nghiến răng nói.
“Bác Phúc, tiễn khách!” Diệp Cảnh không muốn nhìn thấy người phụ nữ đáng ghét này nữa, nếu không phải vì được sống lại, có lẽ anh sẽ vẫn không hiểu hết được bản chất của cô ta.
Kiếp trước, chính người phụ nữ này đã cấu kết với người đứng đầu của Lưu gia – em trai cô ta, thiếu chút nữa quăng anh khỏi cái ghế tổng giám đốc, may mà anh đã tính từ trước, nắm trong tay đa số cổ phần của công ty, hơn nữa còn nhận được sự giúp đỡ vô điều kiện từ Tiểu Phong mới có thể đứng vững, kiên trì đoạt lại mấy hạng mục dự án mà anh đã hao tâm tổn trí bao ngày đêm.
Tiểu Phong………..
Những kí ức ấy vẫn luôn khắc sâu trong đầu anh, Tiểu Phong rõ ràng tin tưởng anh như thế, nhưng cuối cùng bản thân anh lại ích kỉ, dồn ép cậu tới con đường cùng!
Đôi mắt Diệp Cảnh tối lại, từng cơn đau đớn cắn xé trong lòng anh, anh vô thức siết chặt tay, không gian trước mắt mông lung mờ mịt, tựa như cảnh tượng giây phút Tiểu Phong ra đi một lần nữa xuất hiện trước mắt, bi ai như thế, tuyệt vọng đến thế, để lại khoảng trời mênh mông u ám……….
Đúng vậy, tại sao anh lại không sớm nhận ra chứ?! Trong cái nhà này, từ nhỏ Tiểu Phong chỉ có thể dựa vào anh mà thôi. Cho dù anh chẳng thể hoàn thành nổi trách nhiệm của một người anh trai thì đối với Tiểu Phong mà nói, anh vẫn là thân nhân duy nhất cậu có thể dựa dẫm từ bé đến lớn.
Ít nhất thời gian mà anh làm anh trai Tiểu Phong còn gấp mấy lần hai người khó gặp được gọi là cha mẹ kia, Diệp Cảnh cưởi tự giễu.
Cuối cùng Phúc quản gia cũng đã “tiễn” được vị Lưu Tố Vân cùng người anh họ mà bánh bao nhỏ chưa kịp gặp mặt Lưu Quốc Hiên kia đi, vì lúc anh trai nhà mình nói một câu “tiễn khách” xong đã ôm cậu rời đi rồi.
Diệp Phong đã không còn nhớ rõ nhiều thứ nhưng trong lòng vẫn thanh tỉnh. Người phụ nữ này luôn miệng mình nói là dì cả của cậu, nghĩa là chị gái của mẹ cậu, nhưng hình như vị dì cả này không thích anh trai thì phải, vậy thì chỉ có một khả năng giải thích cho tình huống này, đó là cậu và anh trai là anh em cùng cha khác mẹ.
Bánh bao nhỏ Tiểu Phong nằm gọn trong lồng ngực anh trai, cái đầu nhỏ bé cọ cọ vào sườn mặt Diệp Cảnh, đáy lòng càng thêm nghi hoặc, cậu và anh trai rõ ràng là anh em cùng cha khác mẹ, vậy tại sao anh trai lại đối xử tốt với cậu đến thế?
Nhưng khiến cho Diệp Phong càng thêm đau đầu hơn nữa chính là vị thân nhân xấu xa kia, mục đích cô ta tới đây đã quá rõ ràng, muốn chia rẽ tình cảm anh em cậu, thật sự giống một tiểu đội đầu heo…….. Á xùy xùy, ai là đồng đội của dì ta chứ!
Nghĩ nghĩ, bánh bao nhỏ quyết định giải thích một chút với anh trai nhà mình, cậu tin tưởng lời anh trai nói còn hơn lời của người phụ nữ quái lạ kia.
Vậy nên, bánh bao nhỏ ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt Diệp Cảnh, sau đó vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc. Diệp Cảnh đang đi lập tức dừng bước, vẻ mặt nhu hòa nhìn xuống, đôi mắt nhỏ dài ngập tràn ánh sáng dịu dàng.
“Tiểu Phong làm sao vậy, buồn chán lắm sao?” Cọ cọ chóp mũi em trai nhà mình, từ sau khi phát hiện Tiểu Phong không ác cảm với những hành động thân mật của anh, Diệp Cảnh càng lúc càng lấn tới, đúng như câu được một tấc lại muốn tiến một bước. (Mây: như câu có voi đòi tiên của VN mình á =v=)
“Ư ư ~” Bánh bao nhỏ trừng mắt nhìn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên nhưng vẫn không tránh đi, “Anh à, người phụ nữ ban nãy……….”
Đầu được một bàn tay dịu dàng xoa xoa, giọng nói trầm ấm của Diệp Cảnh cắt ngang lời cậu: “Tiểu Phong không cần nghĩ ngợi lung tung, người phụ nữ kia là người phụ nữ kia, Tiểu Phong là Tiểu Phong, hai người không thể giống nhau!”
“Vâng……….” Bánh bao nhỏ chậm rãi gật đầu.
Diệp Cảnh dường như vẫn chưa yên lòng, lại dặn dò thêm lần nữa: “Nếu sau này người phụ nữ đó xuất hiện một lần nữa, Tiểu Phong nhất định phải nói cho anh biết đấy, nhớ chưa?”
“Vâng” Bánh bao nhỏ cúi đầu, dựa vào ngực Diệp Cảnh, giọng nói có chút rầu rĩ.
Diệp Cảnh sợ Tiểu Phong hiểu lầm, vỗ nhẹ vào lưng Diệp Phong trấn án: “Tiểu Phong không được nghĩ lung tung, anh trai chỉ sợ em còn nhỏ, dễ bị người ta lừa thôi, dù sao những người đó không phải là người nhà Diệp gia, anh lo lắng bọn họ sẽ làm tổn thương em”.
Diệp Phong thầm thán phục, anh trai nhà cậu quả nhiên là thiên tài sao, còn nhỏ như vậy đã hiểu rõ những chuyện âm hiểm khó lường! Cậu gật gật đầu, vẻ mặt nhu thuận ngoan ngoãn, khiến trong lòng Diệp Cảnh mềm nhũn, hận không thể ôm chặt bé con vào trong lồng ngực, hung hăng xoa nắn một phen, đương nhiên, anh cũng hành động rất nhanh.
“Ah…….Đừng, anh hai!” Bánh bao nhỏ bất mãn! Cậu có phải là cục bột mì đâu, làm gì mà suốt ngày đè cậu ra nhào nặn nắn bóp hoài thế ~ T^T
“Được rồi được rồi, Tiểu Phong đừng giận, anh mang em ra ngoài chơi nhé, được không?”
Hứ ╭(╯^╰)╮ mới tý đó mà đã đòi mua chuộc em à? Bánh bao nhỏ quay đầu đi không thèm để ý.
“Vậy thêm một chiếc kem ly hai tầng nữa nha?”
Thế còn chấp nhận được ~ bánh bao nhỏ hào phóng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
…
Sau đó chúng ta đã được thấy cảnh một đứa nhỏ tám tuổi mang theo em trai bánh bao tròn tròn bốn tuổi ra ngoài chơi, tất nhiên là có vệ sĩ riêng đi theo. Diệp Cảnh còn bảo hai người vệ sĩ mặc thường phục, không khéo bộ tây trang cứng ngắc của họ phá hỏng hứng trí của Tiểu Phong.
Ngồi trên xe riêng, không chỉ mình Diệp Phong hứng thú luôn nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, mà ngay cả Diệp Cảnh cũng không ngoại lệ. Đây là lần đầu tiên ra khỏi nhà sau khi sống lại của hai người, phong cảnh bên ngoài không khác biệt lắm so với trí nhớ của Diệp Cảnh. Anh hiểu, nếu anh đã sống lại lần nữa thì có thể sẽ nắm chắc được rất nhiều cơ hội kinh doanh. Đối với một người từ nhỏ đã quyết chí phải trở thành người thừa kế gia tộc như anh thì đây chính là cơ hội lớn để anh tha hồ vùng vẫy trong giới tài chính thương nghiệp, thuận lợi khác nào như cá gặp nước.
Thế nhưng……. đáy mắt Diệp Cảnh chợt lóe lên chút tia sáng hắc ám, anh không thể nóng vội, lòng người không đáy như rắn nuốt voi, tài sản của Diệp gia càng lớn thì càng lắm chuyện phiền phức, hơn nữa số tiền khổng lồ Diệp thị nắm giữ chỉ càng khiến người người mơ ước, dẫn tới tai bay vạ gió.
Vì thân thể Tiểu Phong còn yếu nên Diệp Cảnh lựa chọn tới khu vui chơi nhỏ gần nhà nhất, anh nghĩ đối với một đứa nhóc bốn tuổi thì bên trong công viên này cũng đủ thứ để chơi rồi. Nhưng vấn đề là Diệp Phong không phải là một đứa nhỏ bình thường, lại càng không phải chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi!
Cho nên bánh bao nhỏ Tiểu Phong rất nhanh đã mất hứng, đôi mắt trông mong to tròn nhìn anh trai nhà mình, thiết tha muốn anh thực hiện lời hứa_____ kem ly hai tầng của cậu nha!
Diệp Cảnh bị Tiểu Phong nhìn chằm chằm, đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp.
“Tiểu Phong ăn chậm thôi, không được ăn quá nhiều làm hỏng dạ dày nghe chưa!” Diệp Cảnh lo lắng căn dặn.
Hai người vệ sĩ theo sát hai anh em, khóe miệng không ngừng co rút run rẩy, lặng lẽ rời tầm mắt sang nơi khác. Họ làm vệ sĩ ở Diệp gia đã lâu nhưng chưa bao giờ biết, hóa ra đại thiếu gia nhà họ Diệp lại hay cằn nhằn chẳng khác nào bà mẹ già dặn con thế này! Cái thể loại lải nhải không dứt kia là gì vậy trời? Không khoa học tý nào!
Kết quả, mặc cho Diệp Cảnh lo lắng phòng bị thế nào đi nữa thì chuyện xấu vẫn xảy ra. Buổi chiều sau khi về nhà không lâu, bánh bao nhỏ bỗng giống như ngọn rau cải thìa khô héo dưới ánh mặt trời, rũ rượi yên tĩnh, một lúc sau, cậu đã mệt mỏi tới mức nằm úp sấp xuống không dậy nổi.
“Tiểu Phong………..” Diệp Cảnh ngồi bên giường, cẩn thận lay lay thân thể bánh bao nhỏ, giọng nói thậm chí còn có chút run rẩy.
Bánh bao nhỏ mở mắt, chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức mơ hồ, ánh mắt vô thần cố lắm mới nhìn ra anh trai đang ngồi bên cạnh. Cậu hé miệng muốn nói nhưng không còn chút sức lực nào nữa, cuối cùng chỉ thoát ra một chút thở dốc.
Diệp Cảnh lập tức lại gần, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, cố gắng nhỏ giọng dỗ dành: “Tiểu Phong đừng sợ, bác sĩ sắp tới rồi. Tiểu Phong cùng anh trai nói chuyện một lúc nhé, đừng ngủ được không?”
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, một lúc sau mới lấy hết khí lực, yếu ớt bật ra một chữ: “Đau QAQ………..”
Diệp Phong cảm thấy vô cùng khó chịu, cực kì không thoải mái, cái cảm giác nóng rực bức bối quen thuộc này chắc chắn là đã phát sốt rồi, trẻ con càng mẫn cảm thì sức đề kháng càng kém. Vậy nên hiện giờ Diệp Phong đã hoàn toàn cảm thụ được cái cảm giác bệnh nặng chồng chất này rồi ToT ~
“Đau ở đâu, đầu đau sao?” Diệp Cảnh lo lắng hù dọa đến cậu nên giọng nói dịu dàng, mềm mỏng tới mức khó tin, cẩn thận nâng tay sờ trán Tiểu Phong, có chút nóng, rõ ràng sáng này vẫn còn rất khỏe mà……..
Đều tại anh! Nếu không phải do anh cho Tiểu Phong ăn kem ly thì cậu đã không phát bệnh. Diệp Cảnh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mắt Diệp Phong, mi mắt rũ xuống, lóe lên ánh sáng thương tiếc, ngay đến anh cũng không ngờ thân thể Tiểu Phong lại yếu ớt tới nông nỗi này.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân nhịp nhịp ồn ào, Diệp Cảnh ngẩng đầu lên nhìn, Phúc quản gia đã dẫn đến một người đàn ông tuổi trung niên nhanh chóng bước vào. Diệp Cảnh nhận ra ông ta, Toàn Đức Thắng_____ bác sĩ Toàn là bác sĩ riêng của Diệp gia mười mấy năm nay, mãi cho đến khi sức khỏe của cha Diệp xuống dốc, ông cùng cha Diệp sang Australia nghỉ dưỡng mới xem như là chính thức về hưu. (Mây: sao tự nhiên ngửi thấy mùi gian tình giữa ông bác sĩ với cha Diệp ghê ah @v@)
“Đại thiếu gia”.
“Bác sĩ mau tới khám cho Tiểu Phong đi, em ấy hình như không được khỏe!” Diệp Cảnh vội vàng đứng lùi sang một bên.
Toàn Đức Thắng thả túi xách xuống, mở ra, lấy dụng cụ rồi tiến hành kiểm tra tổng thể. Về phần bánh bao nhỏ, cậu đã sớm mơ màng chìm vào giấc ngủ, trước đó, dường như cậu còn mơ hồ nhìn thấy vô số kem ly ngọt ngào bay bay, bay càng lúc càng xa ngoài tầm với. (Mây: dự báo trước tương lai em nó đừng hòng được ăn kem ly nữa nhá, anh trai em sẽ ko cho em ăn đâu =)))))))) Bạn đang �
Bánh bao nhỏ âm thầm rơi lệ: cái cơ thể chết tiệt này, ăn có một ly kem thôi cũng bị bệnh, đây là cái thể loại bại hoại gì vậy trời ~ QAQ
Bầu không khí trong phòng khách nhất thời trở nên nặng nề, Lưu Tố Vân tức giận tái xanh cả mặt, hai mắt cô ta trợn tròn nhìn chằm chằm Diệp Phong, giống như muốn nhìn xuyên qua con người cậu vậy. Diệp Cảnh hừ lạnh một tiếng, dịch người che khuất tầm nhìn của Lưu Tố Vân.
Lưu Tố Vân nghiến răng nghiến lợi tức giận, lần trước cô ta rõ ràng đã cố ý tới chăm sóc Tiểu Phong, hơn nữa còn định đưa cậu về nhà ngoại chơi vài ngày, mục đích quan trọng nhất là để bồi dưỡng tình cảm. Đứa nhỏ ngày ấy ngoan hiền thông mình bao nhiêu thì giờ lại trở nên ngây ngốc như bị thịt bấy nhiêu. Cô đã nháy mắt rõ ràng mấy lần như thế, chỉ cần Tiểu Phong nói giúp cô vài lời, gọi một tiếng dì thôi cũng được, cô ngay lập tức có thể thoát khỏi tình cảnh hiện giờ.
Lưu Tố Vân vẫn luôn hối hận với quyết định nóng vội lúc trẻ, nếu không, giờ đây người được gả vào gia đình giàu có này phải là cô mới đúng, làm sao đến lượt em gái cô. Thế nhưng cô cũng không phải là một người phụ nữ cam chịu số phận.
Nhìn Diệp Phong hoàn toàn trốn phía sau Diệp Cảnh, khóe môi Lưu Tố Vân nhếch lên một nụ cười lạnh. Từ nhỏ đã được nuôi dạy trong một đại gia tộc, chưa bao giờ cô tin tưởng vào tình anh em chân chính, được rồi, chờ mà xem, đợi đến khi hai đứa oắt con này lớn lên, đợi đến khi hai anh em mày hiểu được thế nào là lợi ích vật chất, tao sẽ chờ xem hai đứa mày đánh nhau một mất một còn như thế nào! Cô âm thầm nghiến răng nói.
“Bác Phúc, tiễn khách!” Diệp Cảnh không muốn nhìn thấy người phụ nữ đáng ghét này nữa, nếu không phải vì được sống lại, có lẽ anh sẽ vẫn không hiểu hết được bản chất của cô ta.
Kiếp trước, chính người phụ nữ này đã cấu kết với người đứng đầu của Lưu gia – em trai cô ta, thiếu chút nữa quăng anh khỏi cái ghế tổng giám đốc, may mà anh đã tính từ trước, nắm trong tay đa số cổ phần của công ty, hơn nữa còn nhận được sự giúp đỡ vô điều kiện từ Tiểu Phong mới có thể đứng vững, kiên trì đoạt lại mấy hạng mục dự án mà anh đã hao tâm tổn trí bao ngày đêm.
Tiểu Phong………..
Những kí ức ấy vẫn luôn khắc sâu trong đầu anh, Tiểu Phong rõ ràng tin tưởng anh như thế, nhưng cuối cùng bản thân anh lại ích kỉ, dồn ép cậu tới con đường cùng!
Đôi mắt Diệp Cảnh tối lại, từng cơn đau đớn cắn xé trong lòng anh, anh vô thức siết chặt tay, không gian trước mắt mông lung mờ mịt, tựa như cảnh tượng giây phút Tiểu Phong ra đi một lần nữa xuất hiện trước mắt, bi ai như thế, tuyệt vọng đến thế, để lại khoảng trời mênh mông u ám……….
Đúng vậy, tại sao anh lại không sớm nhận ra chứ?! Trong cái nhà này, từ nhỏ Tiểu Phong chỉ có thể dựa vào anh mà thôi. Cho dù anh chẳng thể hoàn thành nổi trách nhiệm của một người anh trai thì đối với Tiểu Phong mà nói, anh vẫn là thân nhân duy nhất cậu có thể dựa dẫm từ bé đến lớn.
Ít nhất thời gian mà anh làm anh trai Tiểu Phong còn gấp mấy lần hai người khó gặp được gọi là cha mẹ kia, Diệp Cảnh cưởi tự giễu.
Cuối cùng Phúc quản gia cũng đã “tiễn” được vị Lưu Tố Vân cùng người anh họ mà bánh bao nhỏ chưa kịp gặp mặt Lưu Quốc Hiên kia đi, vì lúc anh trai nhà mình nói một câu “tiễn khách” xong đã ôm cậu rời đi rồi.
Diệp Phong đã không còn nhớ rõ nhiều thứ nhưng trong lòng vẫn thanh tỉnh. Người phụ nữ này luôn miệng mình nói là dì cả của cậu, nghĩa là chị gái của mẹ cậu, nhưng hình như vị dì cả này không thích anh trai thì phải, vậy thì chỉ có một khả năng giải thích cho tình huống này, đó là cậu và anh trai là anh em cùng cha khác mẹ.
Bánh bao nhỏ Tiểu Phong nằm gọn trong lồng ngực anh trai, cái đầu nhỏ bé cọ cọ vào sườn mặt Diệp Cảnh, đáy lòng càng thêm nghi hoặc, cậu và anh trai rõ ràng là anh em cùng cha khác mẹ, vậy tại sao anh trai lại đối xử tốt với cậu đến thế?
Nhưng khiến cho Diệp Phong càng thêm đau đầu hơn nữa chính là vị thân nhân xấu xa kia, mục đích cô ta tới đây đã quá rõ ràng, muốn chia rẽ tình cảm anh em cậu, thật sự giống một tiểu đội đầu heo…….. Á xùy xùy, ai là đồng đội của dì ta chứ!
Nghĩ nghĩ, bánh bao nhỏ quyết định giải thích một chút với anh trai nhà mình, cậu tin tưởng lời anh trai nói còn hơn lời của người phụ nữ quái lạ kia.
Vậy nên, bánh bao nhỏ ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt Diệp Cảnh, sau đó vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc. Diệp Cảnh đang đi lập tức dừng bước, vẻ mặt nhu hòa nhìn xuống, đôi mắt nhỏ dài ngập tràn ánh sáng dịu dàng.
“Tiểu Phong làm sao vậy, buồn chán lắm sao?” Cọ cọ chóp mũi em trai nhà mình, từ sau khi phát hiện Tiểu Phong không ác cảm với những hành động thân mật của anh, Diệp Cảnh càng lúc càng lấn tới, đúng như câu được một tấc lại muốn tiến một bước. (Mây: như câu có voi đòi tiên của VN mình á =v=)
“Ư ư ~” Bánh bao nhỏ trừng mắt nhìn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên nhưng vẫn không tránh đi, “Anh à, người phụ nữ ban nãy……….”
Đầu được một bàn tay dịu dàng xoa xoa, giọng nói trầm ấm của Diệp Cảnh cắt ngang lời cậu: “Tiểu Phong không cần nghĩ ngợi lung tung, người phụ nữ kia là người phụ nữ kia, Tiểu Phong là Tiểu Phong, hai người không thể giống nhau!”
“Vâng……….” Bánh bao nhỏ chậm rãi gật đầu.
Diệp Cảnh dường như vẫn chưa yên lòng, lại dặn dò thêm lần nữa: “Nếu sau này người phụ nữ đó xuất hiện một lần nữa, Tiểu Phong nhất định phải nói cho anh biết đấy, nhớ chưa?”
“Vâng” Bánh bao nhỏ cúi đầu, dựa vào ngực Diệp Cảnh, giọng nói có chút rầu rĩ.
Diệp Cảnh sợ Tiểu Phong hiểu lầm, vỗ nhẹ vào lưng Diệp Phong trấn án: “Tiểu Phong không được nghĩ lung tung, anh trai chỉ sợ em còn nhỏ, dễ bị người ta lừa thôi, dù sao những người đó không phải là người nhà Diệp gia, anh lo lắng bọn họ sẽ làm tổn thương em”.
Diệp Phong thầm thán phục, anh trai nhà cậu quả nhiên là thiên tài sao, còn nhỏ như vậy đã hiểu rõ những chuyện âm hiểm khó lường! Cậu gật gật đầu, vẻ mặt nhu thuận ngoan ngoãn, khiến trong lòng Diệp Cảnh mềm nhũn, hận không thể ôm chặt bé con vào trong lồng ngực, hung hăng xoa nắn một phen, đương nhiên, anh cũng hành động rất nhanh.
“Ah…….Đừng, anh hai!” Bánh bao nhỏ bất mãn! Cậu có phải là cục bột mì đâu, làm gì mà suốt ngày đè cậu ra nhào nặn nắn bóp hoài thế ~ T^T
“Được rồi được rồi, Tiểu Phong đừng giận, anh mang em ra ngoài chơi nhé, được không?”
Hứ ╭(╯^╰)╮ mới tý đó mà đã đòi mua chuộc em à? Bánh bao nhỏ quay đầu đi không thèm để ý.
“Vậy thêm một chiếc kem ly hai tầng nữa nha?”
Thế còn chấp nhận được ~ bánh bao nhỏ hào phóng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
…
Sau đó chúng ta đã được thấy cảnh một đứa nhỏ tám tuổi mang theo em trai bánh bao tròn tròn bốn tuổi ra ngoài chơi, tất nhiên là có vệ sĩ riêng đi theo. Diệp Cảnh còn bảo hai người vệ sĩ mặc thường phục, không khéo bộ tây trang cứng ngắc của họ phá hỏng hứng trí của Tiểu Phong.
Ngồi trên xe riêng, không chỉ mình Diệp Phong hứng thú luôn nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, mà ngay cả Diệp Cảnh cũng không ngoại lệ. Đây là lần đầu tiên ra khỏi nhà sau khi sống lại của hai người, phong cảnh bên ngoài không khác biệt lắm so với trí nhớ của Diệp Cảnh. Anh hiểu, nếu anh đã sống lại lần nữa thì có thể sẽ nắm chắc được rất nhiều cơ hội kinh doanh. Đối với một người từ nhỏ đã quyết chí phải trở thành người thừa kế gia tộc như anh thì đây chính là cơ hội lớn để anh tha hồ vùng vẫy trong giới tài chính thương nghiệp, thuận lợi khác nào như cá gặp nước.
Thế nhưng……. đáy mắt Diệp Cảnh chợt lóe lên chút tia sáng hắc ám, anh không thể nóng vội, lòng người không đáy như rắn nuốt voi, tài sản của Diệp gia càng lớn thì càng lắm chuyện phiền phức, hơn nữa số tiền khổng lồ Diệp thị nắm giữ chỉ càng khiến người người mơ ước, dẫn tới tai bay vạ gió.
Vì thân thể Tiểu Phong còn yếu nên Diệp Cảnh lựa chọn tới khu vui chơi nhỏ gần nhà nhất, anh nghĩ đối với một đứa nhóc bốn tuổi thì bên trong công viên này cũng đủ thứ để chơi rồi. Nhưng vấn đề là Diệp Phong không phải là một đứa nhỏ bình thường, lại càng không phải chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi!
Cho nên bánh bao nhỏ Tiểu Phong rất nhanh đã mất hứng, đôi mắt trông mong to tròn nhìn anh trai nhà mình, thiết tha muốn anh thực hiện lời hứa_____ kem ly hai tầng của cậu nha!
Diệp Cảnh bị Tiểu Phong nhìn chằm chằm, đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp.
“Tiểu Phong ăn chậm thôi, không được ăn quá nhiều làm hỏng dạ dày nghe chưa!” Diệp Cảnh lo lắng căn dặn.
Hai người vệ sĩ theo sát hai anh em, khóe miệng không ngừng co rút run rẩy, lặng lẽ rời tầm mắt sang nơi khác. Họ làm vệ sĩ ở Diệp gia đã lâu nhưng chưa bao giờ biết, hóa ra đại thiếu gia nhà họ Diệp lại hay cằn nhằn chẳng khác nào bà mẹ già dặn con thế này! Cái thể loại lải nhải không dứt kia là gì vậy trời? Không khoa học tý nào!
Kết quả, mặc cho Diệp Cảnh lo lắng phòng bị thế nào đi nữa thì chuyện xấu vẫn xảy ra. Buổi chiều sau khi về nhà không lâu, bánh bao nhỏ bỗng giống như ngọn rau cải thìa khô héo dưới ánh mặt trời, rũ rượi yên tĩnh, một lúc sau, cậu đã mệt mỏi tới mức nằm úp sấp xuống không dậy nổi.
“Tiểu Phong………..” Diệp Cảnh ngồi bên giường, cẩn thận lay lay thân thể bánh bao nhỏ, giọng nói thậm chí còn có chút run rẩy.
Bánh bao nhỏ mở mắt, chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức mơ hồ, ánh mắt vô thần cố lắm mới nhìn ra anh trai đang ngồi bên cạnh. Cậu hé miệng muốn nói nhưng không còn chút sức lực nào nữa, cuối cùng chỉ thoát ra một chút thở dốc.
Diệp Cảnh lập tức lại gần, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, cố gắng nhỏ giọng dỗ dành: “Tiểu Phong đừng sợ, bác sĩ sắp tới rồi. Tiểu Phong cùng anh trai nói chuyện một lúc nhé, đừng ngủ được không?”
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, một lúc sau mới lấy hết khí lực, yếu ớt bật ra một chữ: “Đau QAQ………..”
Diệp Phong cảm thấy vô cùng khó chịu, cực kì không thoải mái, cái cảm giác nóng rực bức bối quen thuộc này chắc chắn là đã phát sốt rồi, trẻ con càng mẫn cảm thì sức đề kháng càng kém. Vậy nên hiện giờ Diệp Phong đã hoàn toàn cảm thụ được cái cảm giác bệnh nặng chồng chất này rồi ToT ~
“Đau ở đâu, đầu đau sao?” Diệp Cảnh lo lắng hù dọa đến cậu nên giọng nói dịu dàng, mềm mỏng tới mức khó tin, cẩn thận nâng tay sờ trán Tiểu Phong, có chút nóng, rõ ràng sáng này vẫn còn rất khỏe mà……..
Đều tại anh! Nếu không phải do anh cho Tiểu Phong ăn kem ly thì cậu đã không phát bệnh. Diệp Cảnh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mắt Diệp Phong, mi mắt rũ xuống, lóe lên ánh sáng thương tiếc, ngay đến anh cũng không ngờ thân thể Tiểu Phong lại yếu ớt tới nông nỗi này.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân nhịp nhịp ồn ào, Diệp Cảnh ngẩng đầu lên nhìn, Phúc quản gia đã dẫn đến một người đàn ông tuổi trung niên nhanh chóng bước vào. Diệp Cảnh nhận ra ông ta, Toàn Đức Thắng_____ bác sĩ Toàn là bác sĩ riêng của Diệp gia mười mấy năm nay, mãi cho đến khi sức khỏe của cha Diệp xuống dốc, ông cùng cha Diệp sang Australia nghỉ dưỡng mới xem như là chính thức về hưu. (Mây: sao tự nhiên ngửi thấy mùi gian tình giữa ông bác sĩ với cha Diệp ghê ah @[email protected])
“Đại thiếu gia”.
“Bác sĩ mau tới khám cho Tiểu Phong đi, em ấy hình như không được khỏe!” Diệp Cảnh vội vàng đứng lùi sang một bên.
Toàn Đức Thắng thả túi xách xuống, mở ra, lấy dụng cụ rồi tiến hành kiểm tra tổng thể. Về phần bánh bao nhỏ, cậu đã sớm mơ màng chìm vào giấc ngủ, trước đó, dường như cậu còn mơ hồ nhìn thấy vô số kem ly ngọt ngào bay bay, bay càng lúc càng xa ngoài tầm với. (Mây: dự báo trước tương lai em nó đừng hòng được ăn kem ly nữa nhá, anh trai em sẽ ko cho em ăn đâu =)))))))) Bạn đang �
Bánh bao nhỏ âm thầm rơi lệ: cái cơ thể chết tiệt này, ăn có một ly kem thôi cũng bị bệnh, đây là cái thể loại bại hoại gì vậy trời ~ QAQ