Từ lần cãi nhau đó, cuộc sống của hai người lại trở về những ngày bình thường. Hạ Linh đối người yêu nhà mình càng thêm cưng chiều, quả thực chính là bộ dạng ngàn theo trăm thuận. Thấy không, trong phòng ăn lại trình diễn cảnh tượng ngọt đến sâu răng kia.
“Đến đến, ăn tôm bóc vỏ, đây là tôm Đào thúc đặc biệt mua về.” Hạ Linh đưa một con tôm tới bên miệng Hạ Trĩ. Tiểu Trĩ vốn dĩ không thích ăn tôm, bởi vì ngại lớp vỏ phiền toái, nhưng bây giờ có Hạ Linh, cậu cũng vui vẻ hưởng thụ, nuốt đồ ăn trong miệng, mở miệng ăn tôm, vị thật ngon. Hạ Linh cưng chiều cười, lại lột thêm một con tôm cho cậu, nhưng bản thân lại không chú ý ăn cơm.
“Linh, anh ăn đi, ta no rồi.” Hạ Trĩ nhìn con tôm được đưa tới bên miệng mình, vỗ vỗ cái bụng căn tròn, lắc lắc đầu. Chén Hạ Linh còn chưa có dấu hiệu đụng qua, Hạ Trĩ không khỏi cảm thấy có lỗi.
“Ăn no sao? Vậy uống chút canh.” Đem tôm đặt lên dĩa, lau khô tay rồi lại giúp người yêu múc một chén canh, đặt ở trước mặt cậu.
“Dạ.” tuy Hạ Trĩ đã thật no, nhưng cũng không cự tuyệt. Chậm rì rì uống canh, lúc này Hạ Linh mới quan tâm tới bản thân, bắt đầu ăn cơm chiều.
Đào Dương đứng bên cạnh đã không còn gì để nói. Hạ Linh trước kia tuyệt đối sẽ không để hai tay đầy mỡ tổn hại hình tượng bản thân này, hiện tại ở trước mặt tiểu thiếu gia hoàn toàn mất hình tượng. Nếu để tình nhân cũ của đại thiếu gia thấy, không biết sẽ ngạc nhiên đến mức nào.
Uống xong ngụm canh cuối cùng, Hạ Trĩ đặt bát xuống, nhưng không có rời đi, mà là vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Hạ Linh. Hạ Linh cũng cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn mình của người yêu, gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng, ánh mắt ý bảo tiểu Trĩ có việc liền nói.
“Linh, ngày mai là tiết thanh minh.” Hạ Trĩ nhỏ giọng nói.
“Ừ, đã đến tiết thanh minh sao, thời gian qua thực mau.” Hạ Linh bỏ đũa xuống, cầm khăn tay trên bàn xoa xoa.
“Chúng ta cùng đi tảo mộ đi.” Tiểu Trĩ đề nghị. Lúc trước Đào Dương từng nói những chuyện có liên quan đến Hạ Linh cho cậu nghe, sau khi Hạ Linh sinh ra không lâu cha mẹ đều mất.
Lúc đó còn nhỏ suy nghĩ chưa rõ ràng, nên Hạ Linh không có ký ức cùng tình cảm với cha mẹ, nhiều năm như vậy cũng không có đi tảo mộ cha mẹ. Nhân dịp tiết thanh minh, Hạ Trĩ muốn cho Hạ Linh đi một lần, cũng muốn bái tế cha mẹ cùng ông nội chưa từng gặp của Hạ Linh một chút, cảm ơn bọn họ đã cho mình một người yêu tốt như vậy.
Hạ Linh im lặng một chút, sau đó giơ tay xoa xoa trán, nói:“Bảo bối nhớ ông nội?”
“Dạ.” Cậu gật gật đầu, bổ sung thêm một câu:“Còn muốn gặp cha mẹ Linh……”
“Như vậy sao, vậy ngày mai để Đào thúc chuẩn bị một chút, chúng ta cùng đi.” Hạ Linh gật đầu. Tảo mộ, việc này với Hạ Linh mà nói không phải là chuyện đáng để trong lòng. Vốn dĩ từ nhỏ không có cha mẹ, lại được nhận sự giáo dục lạnh lùng, Hạ Linh không cho phép bản thân để lộ cảm xúc, như vậy bản thân sẽ có nhược điểm. Lúc nhỏ bận rộn học tập đến khi trưởng thành cũng bỏ qua chuyện này, bình thường đều là ông nội nhắc tới, sau đó giao cho Đào Dương xử lý. Anh có thể làm một người vô tình, nhưng người yêu nhà mình không phải. Đồng dạng không cha không mẹ, tiểu Trĩ lại được gia gia yêu thương, khác biệt với cách thức giáo dục mà anh được nhận, tình cảm với người thân rất sâu nặng.
“Dạ, được.” Hạ Trĩ gật gật đầu nhìn Đào Dương nói:“Đào thúc, làm phiền thúc chuẩn bị một chút.”
Ngày hôm sau, Hạ Trĩ dậy rất sớm, rửa mặt chải đầu xong, mặc vào tây trang đen Đào Dương chuẩn bị, Hạ Trĩ chạy về phòng túm Hạ Linh còn chìm trong giấc mộng “Linh, Linh, rời giường. Hôm nay chúng ta phải đi tảo mộ!”
Hạ Linh mở mí mắt nặng nề, cười xoa xoa khuôn mặt phóng đại của người yêu trước mắt mình, miễn cưỡng ngáp một cái:“Gấp cái gì, giờ còn sớm, cũng không phải vội vàng đi kết hôn……”
“Linh! Sao có thể nói như vậy! Tốt xấu gì cũng là ông nội của chúng ta.”
“Được, được, anh không ngủ, dậy ngay dậy ngay.” Hạ Linh đối với với người yêu nhà mình thực bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ là cưng chiều cười, sau đó xoay người xuống giường thay quần áo.
“Đợi chút, mặc cái này.” Hạ Trĩ lấy đi cái áo sơmi màu xám trong tay Hạ Linh, đưa tới một cái áo sơmi trắng mới tinh cùng một bộ âu phục nhét vào tay anh,“Hôm nay mặc bộ này đi, Đào thúc đặc biệt chuẩn bị.”
“Nghe lời em.” Cúi người hôn lên mặt người yêu một cái, Hạ Linh cầm quần áo đặt lên giường:“Anh đi rửa mặt trước.”
Đợi hai người chuẩn bị xong, Đào dương đã chuẩn bị tốt mọi thứ, xe cũng đã đậu trước sân chờ hai vị thiếu gia.
“Đào thúc, không thiếu gì chứ ạ?” Hạ Trĩ hỏi.
“Tiểu Trĩ thiếu gia người yên tâm đi, Đào thúc đều chuẩn bị tốt.”
“Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi.” Kéo tay thiếu niên ngồi vào trong xe, mọi người cùng đi đến mộ viên.
Hạ gia là đại gia tộc, các thành viên trong gia tộc đều chôn cùng một chỗ. Xe dừng ở vùng ngoại thành, Đào Dương dẫn hai người đi tới tộc mộ. Hạ Trĩ thực kinh ngạc, cậu chưa bao giờ thấy mộ viên nghiêm cẩn như thế, những thành viên trong Hạ gia đều dựa theo bối phận mà chôn ở những chỗ khác nhau. Đào Dương cầm lấy trái cây cùng hoa tươi, dẫn Hạ Linh cùng Hạ Trĩ tế bái vài vị tổ tiên Hạ gia, sau đó ngừng lại trước mộ Hạ lão gia. Hạ Trĩ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Hạ lão gia, trong ảnh Hạ lão gia thoạt nhìn chính là một người ông vô cùng từ ái, tuy rằng năm tháng lưu lại dấu vết thật sâu trên khuôn mặt ông, nhưng cũng có thể nhìn ra khi còn sống Hạ lão gia rất có tinh thần.
“Ông nội……” Nhìn ảnh chụp trên mộ bia, Hạ Trĩ không tự chủ được mà gọi,“Tiểu Trĩ đến gặp người.” Cầm hoa cúc trong tay đặt trước mộ, Hạ Trĩ cúi người thật sâu.
“Ông nội, con biết người lo lắng cho tiểu Trĩ. Hiện tại con cam đoan với người con sẽ chiếu cố tốt Hạ Trĩ, cũng sẽ phát triển tập đoàn thật tốt, sẽ không để cho nó thua trong tay con.” Vẻ mặt Hạ Linh tôn kính nhìn khuôn mặt ông nội trên mộ bia, khóe mắt có chút ướt át.
Đào Dương đem hoa quả đã chuẩn bị tốt đặt ở trước mộ, lại ngồi xổm xuống đốt một ít tiền giấy, miệng nhắc nhở: Lão gia, người ở trên trời nhất định thấy được, hiện tại đại thiếu gia cùng tiểu thiếu gia ở chung tốt lắm, ngài ở trên trời có linh cũng sẽ an tâm. Ngài yên tâm, tôi Đào Dương sẽ chăm sóc hai vị thiếu gia thật tốt ……
“Được rồi, đừng đau lòng, ông nội trên thiên đường cũng sẽ nhớ kỹ hai chúng ta. Chúng ta phải vui vẻ sống, không thể để cho ông lo lắng.” Hạ Linh thấy vẻ mặt bi thương không nói lời nào của người yêu, giơ tay kéo người yêu ôm vào ngực dỗ dành.
“Dạ. Linh nói rất đúng.” Điều chỉnh lại tâm trạng, Hạ Trĩ hít hít mũi gật gật đầu. Tuy mình chưa từng gặp người ông này, nhưng mà Hạ Trĩ cảm giác được vị Hạ lão gia này đối với tiểu Trĩ trước kia nhất định rất tốt. Hạ Trĩ thực kính trọng vị lão tiên sinh này, đáng tiếc hiện tại không cơ hội, bằng không cậu nhất định sẽ làm cháu ngoan của ông, hiếu thảo với ông.
Tế bái Hạ lão gia tử xong, Hạ Linh cùng Hạ Trĩ trước mộ cha mẹ Hạ Linh. Cha mẹ Hạ Linh chôn cùng nhau, nhìn trong ảnh chụp, mẹ Hạ là một người phụ nữ xinh đẹp, mang theo tươi cười dịu dàng, thực thân thiết. Cha Hạ có vẻ uy nghiêm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Xem ra Hạ Linh có vẻ giống mẹ, tuy thường nghiêm mặt, nhưng lại có vẻ nhu hòa của mẹ, cũng có vẻ anh tuấn như cha Hạ.
“Ba mẹ. Con cùng tiểu Trĩ đến thăm hai người.” Hạ Linh nhìn hai người trong ảnh, trong lòng có chút ưu thương. Từ nhỏ anh lớn lên trong hoàn cảnh không có cha mẹ, cho dù có gia thế tốt đẹp, nhưng cũng không bù lại được việc anh khiếm khuyết tình thân. Trước kia không có tới thăm cha mẹ, Hạ Linh là sợ, sợ chính mình không khống chế được, nhưng mà hiện tại không giống. Hạ Linh cảm giác được thiếu niên nắm chặt tay mình, anh cũng nắm chặt lấy tay cậu.
“Bác trai bác gái, con là tiểu Trĩ.”
“Ba mẹ, vẫn không có tới thăm hai người, thực xin lỗi. Hiện tại con đến thăm người, hy vọng con không làm cho hai người thất vọng.” Hạ Linh cúi người đặt hoa cúc xuống, lại nhìn vào ảnh chụp trên bia mộ,“Con hiện tại sống rất tốt. Hai người ở bên kia cũng thực hạnh phúc phải không. Nói cho hai người biết, con tìm được người yêu. Tiểu Trĩ là người con muốn cùng sống suốt đời. Các ngươi sẽ chúc phúc cho con phải không.”
“Bác trai bác gái, hai người yên tâm, con sẽ chăm sóc Linh thật tốt!” Hạ Trĩ tiến lên một bước, nhìn hai người trên bia mộ hứa hẹn.
Hạ Linh hơi hơi nhếch khóe miệng, nói:“Đứa ngốc, anh là anh trai, hẳn là anh chăm sóc em mới đúng. Hơn nữa, em gọi sai.”
“Cái gì?” Hạ Trĩ không hiểu được lời anh nói.
“Không được gọi bác trai bác gái, phải gọi ba mẹ……” Hạ Linh ở bên tai người yêu nói nhỏ.“Em yên tâm đi, nhất định ba mẹ sẽ nhận em làm dâu. Tiểu Trĩ nhà anh vừa ôn nhu vừa nghe lời…… Đúng không, ba mẹ?”
Hai người trong ảnh tất nhiên sẽ không trả lời, nhưng mà Hạ Linh biết, ba mẹ anh nhất định là người khai sáng, chỉ cần con hạnh phúc, nhất định sẽ đồng ý.
Sau khi bái tế xong, Hạ Linh nắm tay Hạ Trĩ đi trên đường ngoại ô, hai người yên lặng đi, ai cũng không nói lời nào. Nhưng mà giờ phút này nhìn bóng dáng hai người, vô cùng hài hòa. Đào Dương chạy chậm phía sau hại người, ánh nắng màu vàng bao phủ lấy hai người, hòa tan sự ưu thương giữa cả hai.
“Linh, về sau mỗi năm chúng ta đều đến được không?” Hạ Trĩ đánh vỡ sự yên lặng giữa hai người.
“Được.” Trong lòng Hạ linh nghĩ, hiện tại chỉ cần có em bên cạnh anh, anh cũng đã rất thỏa mãn. Anh sẽ dùng hết khả năng bảo vệ em thật tốt, chăm sóc em thật tốt, bảo bối của anh, tiểu Trĩ của anh.
“Vậy…… Chúng ta về nhà đi. Đào thúc đã ỏ phía sau thật lâu!” Hạ Trĩ quay đầu nhìn chiếc xe chạy chậm như rùa phía sau, không khỏi cười cười:“Đào thúc chờ đến sốt ruột rồi.”
“Không có gì, nếu em muốn đi, chúng ta có thể đi thêm một lát.”
“Không đi, trở về đi ạ. Em cũng đói bụng.” Hạ Trĩ sờ sờ bụng nói.
“Được rồi, đi thôi.”
“Đến đến, ăn tôm bóc vỏ, đây là tôm Đào thúc đặc biệt mua về.” Hạ Linh đưa một con tôm tới bên miệng Hạ Trĩ. Tiểu Trĩ vốn dĩ không thích ăn tôm, bởi vì ngại lớp vỏ phiền toái, nhưng bây giờ có Hạ Linh, cậu cũng vui vẻ hưởng thụ, nuốt đồ ăn trong miệng, mở miệng ăn tôm, vị thật ngon. Hạ Linh cưng chiều cười, lại lột thêm một con tôm cho cậu, nhưng bản thân lại không chú ý ăn cơm.
“Linh, anh ăn đi, ta no rồi.” Hạ Trĩ nhìn con tôm được đưa tới bên miệng mình, vỗ vỗ cái bụng căn tròn, lắc lắc đầu. Chén Hạ Linh còn chưa có dấu hiệu đụng qua, Hạ Trĩ không khỏi cảm thấy có lỗi.
“Ăn no sao? Vậy uống chút canh.” Đem tôm đặt lên dĩa, lau khô tay rồi lại giúp người yêu múc một chén canh, đặt ở trước mặt cậu.
“Dạ.” tuy Hạ Trĩ đã thật no, nhưng cũng không cự tuyệt. Chậm rì rì uống canh, lúc này Hạ Linh mới quan tâm tới bản thân, bắt đầu ăn cơm chiều.
Đào Dương đứng bên cạnh đã không còn gì để nói. Hạ Linh trước kia tuyệt đối sẽ không để hai tay đầy mỡ tổn hại hình tượng bản thân này, hiện tại ở trước mặt tiểu thiếu gia hoàn toàn mất hình tượng. Nếu để tình nhân cũ của đại thiếu gia thấy, không biết sẽ ngạc nhiên đến mức nào.
Uống xong ngụm canh cuối cùng, Hạ Trĩ đặt bát xuống, nhưng không có rời đi, mà là vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Hạ Linh. Hạ Linh cũng cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn mình của người yêu, gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng, ánh mắt ý bảo tiểu Trĩ có việc liền nói.
“Linh, ngày mai là tiết thanh minh.” Hạ Trĩ nhỏ giọng nói.
“Ừ, đã đến tiết thanh minh sao, thời gian qua thực mau.” Hạ Linh bỏ đũa xuống, cầm khăn tay trên bàn xoa xoa.
“Chúng ta cùng đi tảo mộ đi.” Tiểu Trĩ đề nghị. Lúc trước Đào Dương từng nói những chuyện có liên quan đến Hạ Linh cho cậu nghe, sau khi Hạ Linh sinh ra không lâu cha mẹ đều mất.
Lúc đó còn nhỏ suy nghĩ chưa rõ ràng, nên Hạ Linh không có ký ức cùng tình cảm với cha mẹ, nhiều năm như vậy cũng không có đi tảo mộ cha mẹ. Nhân dịp tiết thanh minh, Hạ Trĩ muốn cho Hạ Linh đi một lần, cũng muốn bái tế cha mẹ cùng ông nội chưa từng gặp của Hạ Linh một chút, cảm ơn bọn họ đã cho mình một người yêu tốt như vậy.
Hạ Linh im lặng một chút, sau đó giơ tay xoa xoa trán, nói:“Bảo bối nhớ ông nội?”
“Dạ.” Cậu gật gật đầu, bổ sung thêm một câu:“Còn muốn gặp cha mẹ Linh……”
“Như vậy sao, vậy ngày mai để Đào thúc chuẩn bị một chút, chúng ta cùng đi.” Hạ Linh gật đầu. Tảo mộ, việc này với Hạ Linh mà nói không phải là chuyện đáng để trong lòng. Vốn dĩ từ nhỏ không có cha mẹ, lại được nhận sự giáo dục lạnh lùng, Hạ Linh không cho phép bản thân để lộ cảm xúc, như vậy bản thân sẽ có nhược điểm. Lúc nhỏ bận rộn học tập đến khi trưởng thành cũng bỏ qua chuyện này, bình thường đều là ông nội nhắc tới, sau đó giao cho Đào Dương xử lý. Anh có thể làm một người vô tình, nhưng người yêu nhà mình không phải. Đồng dạng không cha không mẹ, tiểu Trĩ lại được gia gia yêu thương, khác biệt với cách thức giáo dục mà anh được nhận, tình cảm với người thân rất sâu nặng.
“Dạ, được.” Hạ Trĩ gật gật đầu nhìn Đào Dương nói:“Đào thúc, làm phiền thúc chuẩn bị một chút.”
Ngày hôm sau, Hạ Trĩ dậy rất sớm, rửa mặt chải đầu xong, mặc vào tây trang đen Đào Dương chuẩn bị, Hạ Trĩ chạy về phòng túm Hạ Linh còn chìm trong giấc mộng “Linh, Linh, rời giường. Hôm nay chúng ta phải đi tảo mộ!”
Hạ Linh mở mí mắt nặng nề, cười xoa xoa khuôn mặt phóng đại của người yêu trước mắt mình, miễn cưỡng ngáp một cái:“Gấp cái gì, giờ còn sớm, cũng không phải vội vàng đi kết hôn……”
“Linh! Sao có thể nói như vậy! Tốt xấu gì cũng là ông nội của chúng ta.”
“Được, được, anh không ngủ, dậy ngay dậy ngay.” Hạ Linh đối với với người yêu nhà mình thực bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ là cưng chiều cười, sau đó xoay người xuống giường thay quần áo.
“Đợi chút, mặc cái này.” Hạ Trĩ lấy đi cái áo sơmi màu xám trong tay Hạ Linh, đưa tới một cái áo sơmi trắng mới tinh cùng một bộ âu phục nhét vào tay anh,“Hôm nay mặc bộ này đi, Đào thúc đặc biệt chuẩn bị.”
“Nghe lời em.” Cúi người hôn lên mặt người yêu một cái, Hạ Linh cầm quần áo đặt lên giường:“Anh đi rửa mặt trước.”
Đợi hai người chuẩn bị xong, Đào dương đã chuẩn bị tốt mọi thứ, xe cũng đã đậu trước sân chờ hai vị thiếu gia.
“Đào thúc, không thiếu gì chứ ạ?” Hạ Trĩ hỏi.
“Tiểu Trĩ thiếu gia người yên tâm đi, Đào thúc đều chuẩn bị tốt.”
“Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi.” Kéo tay thiếu niên ngồi vào trong xe, mọi người cùng đi đến mộ viên.
Hạ gia là đại gia tộc, các thành viên trong gia tộc đều chôn cùng một chỗ. Xe dừng ở vùng ngoại thành, Đào Dương dẫn hai người đi tới tộc mộ. Hạ Trĩ thực kinh ngạc, cậu chưa bao giờ thấy mộ viên nghiêm cẩn như thế, những thành viên trong Hạ gia đều dựa theo bối phận mà chôn ở những chỗ khác nhau. Đào Dương cầm lấy trái cây cùng hoa tươi, dẫn Hạ Linh cùng Hạ Trĩ tế bái vài vị tổ tiên Hạ gia, sau đó ngừng lại trước mộ Hạ lão gia. Hạ Trĩ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Hạ lão gia, trong ảnh Hạ lão gia thoạt nhìn chính là một người ông vô cùng từ ái, tuy rằng năm tháng lưu lại dấu vết thật sâu trên khuôn mặt ông, nhưng cũng có thể nhìn ra khi còn sống Hạ lão gia rất có tinh thần.
“Ông nội……” Nhìn ảnh chụp trên mộ bia, Hạ Trĩ không tự chủ được mà gọi,“Tiểu Trĩ đến gặp người.” Cầm hoa cúc trong tay đặt trước mộ, Hạ Trĩ cúi người thật sâu.
“Ông nội, con biết người lo lắng cho tiểu Trĩ. Hiện tại con cam đoan với người con sẽ chiếu cố tốt Hạ Trĩ, cũng sẽ phát triển tập đoàn thật tốt, sẽ không để cho nó thua trong tay con.” Vẻ mặt Hạ Linh tôn kính nhìn khuôn mặt ông nội trên mộ bia, khóe mắt có chút ướt át.
Đào Dương đem hoa quả đã chuẩn bị tốt đặt ở trước mộ, lại ngồi xổm xuống đốt một ít tiền giấy, miệng nhắc nhở: Lão gia, người ở trên trời nhất định thấy được, hiện tại đại thiếu gia cùng tiểu thiếu gia ở chung tốt lắm, ngài ở trên trời có linh cũng sẽ an tâm. Ngài yên tâm, tôi Đào Dương sẽ chăm sóc hai vị thiếu gia thật tốt ……
“Được rồi, đừng đau lòng, ông nội trên thiên đường cũng sẽ nhớ kỹ hai chúng ta. Chúng ta phải vui vẻ sống, không thể để cho ông lo lắng.” Hạ Linh thấy vẻ mặt bi thương không nói lời nào của người yêu, giơ tay kéo người yêu ôm vào ngực dỗ dành.
“Dạ. Linh nói rất đúng.” Điều chỉnh lại tâm trạng, Hạ Trĩ hít hít mũi gật gật đầu. Tuy mình chưa từng gặp người ông này, nhưng mà Hạ Trĩ cảm giác được vị Hạ lão gia này đối với tiểu Trĩ trước kia nhất định rất tốt. Hạ Trĩ thực kính trọng vị lão tiên sinh này, đáng tiếc hiện tại không cơ hội, bằng không cậu nhất định sẽ làm cháu ngoan của ông, hiếu thảo với ông.
Tế bái Hạ lão gia tử xong, Hạ Linh cùng Hạ Trĩ trước mộ cha mẹ Hạ Linh. Cha mẹ Hạ Linh chôn cùng nhau, nhìn trong ảnh chụp, mẹ Hạ là một người phụ nữ xinh đẹp, mang theo tươi cười dịu dàng, thực thân thiết. Cha Hạ có vẻ uy nghiêm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Xem ra Hạ Linh có vẻ giống mẹ, tuy thường nghiêm mặt, nhưng lại có vẻ nhu hòa của mẹ, cũng có vẻ anh tuấn như cha Hạ.
“Ba mẹ. Con cùng tiểu Trĩ đến thăm hai người.” Hạ Linh nhìn hai người trong ảnh, trong lòng có chút ưu thương. Từ nhỏ anh lớn lên trong hoàn cảnh không có cha mẹ, cho dù có gia thế tốt đẹp, nhưng cũng không bù lại được việc anh khiếm khuyết tình thân. Trước kia không có tới thăm cha mẹ, Hạ Linh là sợ, sợ chính mình không khống chế được, nhưng mà hiện tại không giống. Hạ Linh cảm giác được thiếu niên nắm chặt tay mình, anh cũng nắm chặt lấy tay cậu.
“Bác trai bác gái, con là tiểu Trĩ.”
“Ba mẹ, vẫn không có tới thăm hai người, thực xin lỗi. Hiện tại con đến thăm người, hy vọng con không làm cho hai người thất vọng.” Hạ Linh cúi người đặt hoa cúc xuống, lại nhìn vào ảnh chụp trên bia mộ,“Con hiện tại sống rất tốt. Hai người ở bên kia cũng thực hạnh phúc phải không. Nói cho hai người biết, con tìm được người yêu. Tiểu Trĩ là người con muốn cùng sống suốt đời. Các ngươi sẽ chúc phúc cho con phải không.”
“Bác trai bác gái, hai người yên tâm, con sẽ chăm sóc Linh thật tốt!” Hạ Trĩ tiến lên một bước, nhìn hai người trên bia mộ hứa hẹn.
Hạ Linh hơi hơi nhếch khóe miệng, nói:“Đứa ngốc, anh là anh trai, hẳn là anh chăm sóc em mới đúng. Hơn nữa, em gọi sai.”
“Cái gì?” Hạ Trĩ không hiểu được lời anh nói.
“Không được gọi bác trai bác gái, phải gọi ba mẹ……” Hạ Linh ở bên tai người yêu nói nhỏ.“Em yên tâm đi, nhất định ba mẹ sẽ nhận em làm dâu. Tiểu Trĩ nhà anh vừa ôn nhu vừa nghe lời…… Đúng không, ba mẹ?”
Hai người trong ảnh tất nhiên sẽ không trả lời, nhưng mà Hạ Linh biết, ba mẹ anh nhất định là người khai sáng, chỉ cần con hạnh phúc, nhất định sẽ đồng ý.
Sau khi bái tế xong, Hạ Linh nắm tay Hạ Trĩ đi trên đường ngoại ô, hai người yên lặng đi, ai cũng không nói lời nào. Nhưng mà giờ phút này nhìn bóng dáng hai người, vô cùng hài hòa. Đào Dương chạy chậm phía sau hại người, ánh nắng màu vàng bao phủ lấy hai người, hòa tan sự ưu thương giữa cả hai.
“Linh, về sau mỗi năm chúng ta đều đến được không?” Hạ Trĩ đánh vỡ sự yên lặng giữa hai người.
“Được.” Trong lòng Hạ linh nghĩ, hiện tại chỉ cần có em bên cạnh anh, anh cũng đã rất thỏa mãn. Anh sẽ dùng hết khả năng bảo vệ em thật tốt, chăm sóc em thật tốt, bảo bối của anh, tiểu Trĩ của anh.
“Vậy…… Chúng ta về nhà đi. Đào thúc đã ỏ phía sau thật lâu!” Hạ Trĩ quay đầu nhìn chiếc xe chạy chậm như rùa phía sau, không khỏi cười cười:“Đào thúc chờ đến sốt ruột rồi.”
“Không có gì, nếu em muốn đi, chúng ta có thể đi thêm một lát.”
“Không đi, trở về đi ạ. Em cũng đói bụng.” Hạ Trĩ sờ sờ bụng nói.
“Được rồi, đi thôi.”