“Linh! Bây giờ anh có thể nói rốt cục đã xảy ra chuyện gì đi!” Hạ Trĩ ngồi ở bàn học, nhìn Hạ Linh đang nghiêm túc nhìn máy tính xử lí công việc tồn đọng khi đi công tác. Bắt đầu từ lúc ngồi trên xe về nhà, Hạ Trĩ đã bắt đầu hỏi Hạ Linh những chuyện khi đi công tác, nhưng ca ca này cứ đùn đẩy mãi, thẳng đến khi ăn cơm chiều xong cũng không nói cho cậu. Điều này làm cho Hạ Trĩ căm tức một chút.
“Tiểu Trĩ muốn biết cái gì?” Hạ Linh rốt cục đem ánh mắt rời khỏi màn hình máy tính, chuyển đến khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn của Hạ Trĩ.
“Không phải anh nói về nhà sẽ nói với em sao? Rốt cuộc muốn nói với em cái gì!” Hạ Trĩ tiến đến trước mặt Hạ Linh, học bộ dáng khi tức giận của Hạ Linh, nheo hai mắt, giọng nói giả bộ nguy hiểm:“Hai người đã làm chuyện gì không thể cho ai biết, không dám nói với em, huh?”
Hạ Linh nghe lời người yêu nói xong, cố gắng ngăn ý cười, khuôn mặt tiểu Trĩ thật sự là rất đáng yêu, thật muốn nhéo nhéo. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà Hạ Linh không có biểu hiện ra ngoài, mà là nghiêm túc nhìn người yêu không nói lời nào.
Nhìn thấy Hạ Linh im lặng không lên tiếng, Hạ Trĩ lập tức tức giận, ánh mắt thật to đầy ủy khuất, ai oán nhìn Hạ Linh:“Em biết mà.Sau lưng em hai người đã làm làm……”
“Bảo bối nghĩ anh làm gì?” Hạ Linh đứng dậy ngồi vào bên cạnh người yêu, đem người ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của cậu, tinh tế quan sát bộ dáng ghen tuông của người yêu, trong lòng ngọt ngào đến cực điểm.
Hạ Trĩ bĩu môi, giãy khỏi ôm ấp của Hạ Linh, lui về phía sau, cùng Hạ Linh duy trì khoảng cách, nói:“Đừng ôm. Còn bảo bối bảo bối, em thấy anh mấy hôm nay cũng gọi người khác như vậy đi!”
“Bảo bối ghen tị.” Nhìn thấy người yêu nhà mình xù lông, Hạ Linh thu tâm đùa giỡn, nhanh chóng đem người yêu ôm vào lòng, trấn an nói:“Nghe anh nói có được không?”
“Buông ra trước.” Hạ Trĩ thấy mình lại bị ôm vào lòng, bất an xoay người, lại không có cách nào giãy khỏi ôm ấp của Hạ Linh, đành phải tùy ý anh ôm mình.
“Chuyện không phải như em nghĩ. Anh cùng a Kiện không xảy ra chuyện gì.” Nghe xong lời Hạ Linh nói, Hạ Trĩ lập tức im lặng, nghi ngờ nhìn Hạ Linh, sau đó gật gật đầu, đem đầu vùi vào ngực anh, cọ cọ,“Vậy anh có chuyện gì muốn nói với em?”
“Đứa nhỏ này.” Hạ Linh sờ mũi người yêu, cưng chiều nói:“Sao lại ghen. Đã sớm nói với em anh cùng a Kiện đã không cóì quan hệ gì. Sao anh có thể làm chuyện có lỗi với em. Tiểu Trĩ, anh luôn yêu em. Nhưng mà có một chuyện mà em nói đúng, a Kiện có cảm tình với anh.”
Hạ Linh nói đến đó, cũng rất rõ ràng cảm nhận được người trong lòng mình cứng ngắc một chút. Hạ Linh biết tiểu Trĩ vẫn thực thiếu cảm giác an toàn, đau lòng mà nhanh chóng đem tiểu người yêu ôm chặt,“Bất quá anh đã giải thích rõ ràng với hắn, bây giờ người anh yêu là em, sau này cũng sẽ là e,.” Hạ Linh nói xong, cúi người hôn lên trán tiểu Trĩ,“A Kiện cũng đã buông tha cái cây là anh đây, đi tìm cây khác, cho nên em phải phụ trách, nếu em không cần anh, anh sẽ đau lòng chết.”
“Em sẽ không không cần anh, cho nên cũng không cho anh không cần em!” Im lặng nghe Hạ Linh nói xong, tiểu Trĩ đã sớm cảm động đến rối tinh rối mù. Anh trai này vẫn bao dung cậu như vậy, hiểu được bất an của cậu, người đàn ông như vậy, làm sao cậu không thương, sao có thể buông tay.
“Anh sẽ không không cần em. Anh yêu em.” Cầm tay Hạ Trĩ, đặt lên ngực mình,“Cảm giác được không, hiện tại nó đang đập vì em, sau này cũng vậy, sẽ không thay đổi.”
“Linh……” Hạ Trĩ cảm động nước mắt đều đảo quanh hốc mắt, tuy nói đàn ông không thể rơi lệ, nhưng mà, tình trạng như vậy cậu nhịn không được, mặt mũi gì,đi gặp quỷ đi thôi!
“Khóc cái gì.” Hạ Linh cúi đầu hôn nước mắt bên khóe mắt người yêu, nhỏ giọng an ủi nói:“Đừng khóc, anh đau lòng. Anh thích nhất em cười.”
“Em không khóc, là cảm động!” Cái đầu chôn ở trong lòng người yêu, nói xạo.
“Được, được, không khóc.” Hạ Linh nén cười, ôm lấy mặt người yêu, hôn xuống.
Quản gia chuẩn bị vào phòng đưa trà cứng ngắc đứng ở cửa, thực xấu hổ. Cho dù là ở nhà hai vị thiếu gia cũng phải chú ý một chút, cửa còn chưa đóng liền…… Cũng may người đến là ông, nếu là người hầu khác lại đây, còn không biết sẽ truyền ra lời khó nghe gì. Bất đắc dĩ thở dài, Đào Dương mang theo khuôn mặt già nua rời đi, đương nhiên trước khi rời đi cũng không quên đóng cửa lại.
Giải thích mọi chuyện xong, cái gọi là nghi ngờ liền tan thành mây khói. Cuộc sống Hạ Linh cùng Hạ Trĩ cũng càng thêm ngọt ngào, càng làm cho bạn bè độc thân càng hâm mộ ghen tị.
Buổi tối hôm nay, Hạ gia có một vị vị khách đặc thù — Ywen Kiện. Theo ý Ywen Kiện, không thể làm tình nhân còn có thể làm bằng hữu. Kết quả là Ywen Kiện đề nghị muốn tới Hạ gia ăn bữa cơm, đúng lúc có thể thấy người chinh phục trái tim Hạ Linh, trao đổi một chút. Trong lòng Hạ Trĩ tuy rằng đã rõ ràng hai người đã không có vấn đề gì, nhưng là vẫn có một chút để ý.
Ngày đó là một ngày cuối tuần. Sau khi làm việc về nhà, Ywen Kiện đi theo Hạ Linh Hạ Trĩ trực tiếp đến Hạ trạch. Quản gia đã sớm dặn nhà bếp chuẩn bị xong bữa tối, chờ ba người trở về, từng món ăn mỹ vị đưa lên, một lát liền đầy bàn ăn.
“Oa, nhìn thật ngon!” Ywen Kiện hai mắt tỏa sáng nhìn món ngon trên bàn. chậc chậc tán thưởng nói:“Không hổ là nhà a Linh, đầu bếp nấu ngon như vậy, a, tôi muốn đem hắn về nhà.” Ywen Kiện gắp một đũa đồ ăn bỏ vào miệng, ăn thật ngon.
“Tôi sẽ không cho cậu cơ hội này.” Hạ Linh yên lặng gắp một con tôm tiểu Trĩ yêu nhất bỏ vào trong chén người yêu, đối với đề nghị của Ywen Kiện trực tiếp từ chối.
“Thật nhỏ mọn. Vậy cho tôi mượn vài ngày đi. Tôi trả tiền lương, bằng không mỗi ngày tôi đều đến cọ cơm.” Ywen Kiện xấu xa nói.
“Cậu cứ tới đi.” Hạ Linh trả lời thực bình tĩnh, nhanh chóng đem lời muốn nói của Ywen Kiện đẩy trở về. Hạ Trĩ ở bên cạnh nghe hai người nói, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Ywen Kiện này cho cậu cảm giác không giống lần đầu gặp, kỳ thật anh ấy cũng là người đáng yêu, nếu không phải anh ấy tỏ tình với ca ca thì càng đáng yêu hơn.
“Được rồi, bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày tôi đều đến. Tôi cũng không để ý làm bóng đèn của cậu.” Ywen Kiện cười hề hề, không có ý tốt nhìn hai người.
Hạ Linh trắng mắt liếc Ywen Kiện một cái, sau đó lại gắp một đũa thức ăn đưa đến bên miệng người yêu, hung tợn nhìn Ywen Kiện nói:“Cẩn thận hư mắt!” Lại quay đầu nhìn Hạ Trĩ giống như muốn đối phương khẳng định,“Đúng không, bảo bối.”
“A……” Hạ Trĩ xấu hổ nhìn nhìn Hạ Linh, lại nhìn nhìn Ywen Kiện, cuối cùng im lặng không lên tiếng mà ăn đồ ăn, vô tội lắc đầu tỏ vẻ cùng mình không quan hệ.
“Nè, hai người lại ở trước mặt tôi mà bắt đầu tình chàng ý thiếp, hơi quá đáng!”
“Chịu không nổi thì đừng xem.”
Thật ra tình yêu là đơn giản như thế, chỉ cần hai người tín nhiệm nhau, hiểu nhau, cuộc sống sẽ tốt đẹp như vậy.
[hoàn]
“Tiểu Trĩ muốn biết cái gì?” Hạ Linh rốt cục đem ánh mắt rời khỏi màn hình máy tính, chuyển đến khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn của Hạ Trĩ.
“Không phải anh nói về nhà sẽ nói với em sao? Rốt cuộc muốn nói với em cái gì!” Hạ Trĩ tiến đến trước mặt Hạ Linh, học bộ dáng khi tức giận của Hạ Linh, nheo hai mắt, giọng nói giả bộ nguy hiểm:“Hai người đã làm chuyện gì không thể cho ai biết, không dám nói với em, huh?”
Hạ Linh nghe lời người yêu nói xong, cố gắng ngăn ý cười, khuôn mặt tiểu Trĩ thật sự là rất đáng yêu, thật muốn nhéo nhéo. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà Hạ Linh không có biểu hiện ra ngoài, mà là nghiêm túc nhìn người yêu không nói lời nào.
Nhìn thấy Hạ Linh im lặng không lên tiếng, Hạ Trĩ lập tức tức giận, ánh mắt thật to đầy ủy khuất, ai oán nhìn Hạ Linh:“Em biết mà.Sau lưng em hai người đã làm làm……”
“Bảo bối nghĩ anh làm gì?” Hạ Linh đứng dậy ngồi vào bên cạnh người yêu, đem người ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của cậu, tinh tế quan sát bộ dáng ghen tuông của người yêu, trong lòng ngọt ngào đến cực điểm.
Hạ Trĩ bĩu môi, giãy khỏi ôm ấp của Hạ Linh, lui về phía sau, cùng Hạ Linh duy trì khoảng cách, nói:“Đừng ôm. Còn bảo bối bảo bối, em thấy anh mấy hôm nay cũng gọi người khác như vậy đi!”
“Bảo bối ghen tị.” Nhìn thấy người yêu nhà mình xù lông, Hạ Linh thu tâm đùa giỡn, nhanh chóng đem người yêu ôm vào lòng, trấn an nói:“Nghe anh nói có được không?”
“Buông ra trước.” Hạ Trĩ thấy mình lại bị ôm vào lòng, bất an xoay người, lại không có cách nào giãy khỏi ôm ấp của Hạ Linh, đành phải tùy ý anh ôm mình.
“Chuyện không phải như em nghĩ. Anh cùng a Kiện không xảy ra chuyện gì.” Nghe xong lời Hạ Linh nói, Hạ Trĩ lập tức im lặng, nghi ngờ nhìn Hạ Linh, sau đó gật gật đầu, đem đầu vùi vào ngực anh, cọ cọ,“Vậy anh có chuyện gì muốn nói với em?”
“Đứa nhỏ này.” Hạ Linh sờ mũi người yêu, cưng chiều nói:“Sao lại ghen. Đã sớm nói với em anh cùng a Kiện đã không cóì quan hệ gì. Sao anh có thể làm chuyện có lỗi với em. Tiểu Trĩ, anh luôn yêu em. Nhưng mà có một chuyện mà em nói đúng, a Kiện có cảm tình với anh.”
Hạ Linh nói đến đó, cũng rất rõ ràng cảm nhận được người trong lòng mình cứng ngắc một chút. Hạ Linh biết tiểu Trĩ vẫn thực thiếu cảm giác an toàn, đau lòng mà nhanh chóng đem tiểu người yêu ôm chặt,“Bất quá anh đã giải thích rõ ràng với hắn, bây giờ người anh yêu là em, sau này cũng sẽ là e,.” Hạ Linh nói xong, cúi người hôn lên trán tiểu Trĩ,“A Kiện cũng đã buông tha cái cây là anh đây, đi tìm cây khác, cho nên em phải phụ trách, nếu em không cần anh, anh sẽ đau lòng chết.”
“Em sẽ không không cần anh, cho nên cũng không cho anh không cần em!” Im lặng nghe Hạ Linh nói xong, tiểu Trĩ đã sớm cảm động đến rối tinh rối mù. Anh trai này vẫn bao dung cậu như vậy, hiểu được bất an của cậu, người đàn ông như vậy, làm sao cậu không thương, sao có thể buông tay.
“Anh sẽ không không cần em. Anh yêu em.” Cầm tay Hạ Trĩ, đặt lên ngực mình,“Cảm giác được không, hiện tại nó đang đập vì em, sau này cũng vậy, sẽ không thay đổi.”
“Linh……” Hạ Trĩ cảm động nước mắt đều đảo quanh hốc mắt, tuy nói đàn ông không thể rơi lệ, nhưng mà, tình trạng như vậy cậu nhịn không được, mặt mũi gì,đi gặp quỷ đi thôi!
“Khóc cái gì.” Hạ Linh cúi đầu hôn nước mắt bên khóe mắt người yêu, nhỏ giọng an ủi nói:“Đừng khóc, anh đau lòng. Anh thích nhất em cười.”
“Em không khóc, là cảm động!” Cái đầu chôn ở trong lòng người yêu, nói xạo.
“Được, được, không khóc.” Hạ Linh nén cười, ôm lấy mặt người yêu, hôn xuống.
Quản gia chuẩn bị vào phòng đưa trà cứng ngắc đứng ở cửa, thực xấu hổ. Cho dù là ở nhà hai vị thiếu gia cũng phải chú ý một chút, cửa còn chưa đóng liền…… Cũng may người đến là ông, nếu là người hầu khác lại đây, còn không biết sẽ truyền ra lời khó nghe gì. Bất đắc dĩ thở dài, Đào Dương mang theo khuôn mặt già nua rời đi, đương nhiên trước khi rời đi cũng không quên đóng cửa lại.
Giải thích mọi chuyện xong, cái gọi là nghi ngờ liền tan thành mây khói. Cuộc sống Hạ Linh cùng Hạ Trĩ cũng càng thêm ngọt ngào, càng làm cho bạn bè độc thân càng hâm mộ ghen tị.
Buổi tối hôm nay, Hạ gia có một vị vị khách đặc thù — Ywen Kiện. Theo ý Ywen Kiện, không thể làm tình nhân còn có thể làm bằng hữu. Kết quả là Ywen Kiện đề nghị muốn tới Hạ gia ăn bữa cơm, đúng lúc có thể thấy người chinh phục trái tim Hạ Linh, trao đổi một chút. Trong lòng Hạ Trĩ tuy rằng đã rõ ràng hai người đã không có vấn đề gì, nhưng là vẫn có một chút để ý.
Ngày đó là một ngày cuối tuần. Sau khi làm việc về nhà, Ywen Kiện đi theo Hạ Linh Hạ Trĩ trực tiếp đến Hạ trạch. Quản gia đã sớm dặn nhà bếp chuẩn bị xong bữa tối, chờ ba người trở về, từng món ăn mỹ vị đưa lên, một lát liền đầy bàn ăn.
“Oa, nhìn thật ngon!” Ywen Kiện hai mắt tỏa sáng nhìn món ngon trên bàn. chậc chậc tán thưởng nói:“Không hổ là nhà a Linh, đầu bếp nấu ngon như vậy, a, tôi muốn đem hắn về nhà.” Ywen Kiện gắp một đũa đồ ăn bỏ vào miệng, ăn thật ngon.
“Tôi sẽ không cho cậu cơ hội này.” Hạ Linh yên lặng gắp một con tôm tiểu Trĩ yêu nhất bỏ vào trong chén người yêu, đối với đề nghị của Ywen Kiện trực tiếp từ chối.
“Thật nhỏ mọn. Vậy cho tôi mượn vài ngày đi. Tôi trả tiền lương, bằng không mỗi ngày tôi đều đến cọ cơm.” Ywen Kiện xấu xa nói.
“Cậu cứ tới đi.” Hạ Linh trả lời thực bình tĩnh, nhanh chóng đem lời muốn nói của Ywen Kiện đẩy trở về. Hạ Trĩ ở bên cạnh nghe hai người nói, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Ywen Kiện này cho cậu cảm giác không giống lần đầu gặp, kỳ thật anh ấy cũng là người đáng yêu, nếu không phải anh ấy tỏ tình với ca ca thì càng đáng yêu hơn.
“Được rồi, bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày tôi đều đến. Tôi cũng không để ý làm bóng đèn của cậu.” Ywen Kiện cười hề hề, không có ý tốt nhìn hai người.
Hạ Linh trắng mắt liếc Ywen Kiện một cái, sau đó lại gắp một đũa thức ăn đưa đến bên miệng người yêu, hung tợn nhìn Ywen Kiện nói:“Cẩn thận hư mắt!” Lại quay đầu nhìn Hạ Trĩ giống như muốn đối phương khẳng định,“Đúng không, bảo bối.”
“A……” Hạ Trĩ xấu hổ nhìn nhìn Hạ Linh, lại nhìn nhìn Ywen Kiện, cuối cùng im lặng không lên tiếng mà ăn đồ ăn, vô tội lắc đầu tỏ vẻ cùng mình không quan hệ.
“Nè, hai người lại ở trước mặt tôi mà bắt đầu tình chàng ý thiếp, hơi quá đáng!”
“Chịu không nổi thì đừng xem.”
Thật ra tình yêu là đơn giản như thế, chỉ cần hai người tín nhiệm nhau, hiểu nhau, cuộc sống sẽ tốt đẹp như vậy.
[hoàn]