“Cậu là Lạc Thư năm 3?” Người đứng trước mặt hỏi.
“Không phải”. Lạc Thư lắc đầu, thuận tiện nói thầm một câu, “Vì sao luôn có người nhìn nhầm mình thành cậu ta chứ? Mình có giống con gái đâu?”
Này kì thật người đó cũng không biết Lạc Thư, cũng chỉ nghe nói Lạc Thư giống con gái, lúc hỏi thăm được người ta chỉ cho Lạc Thư đang ở bên bồn hoa quét dọn. Nhìn thấy Lạc Thư, bộ dạng thật sự xinh đẹp, lại đang cầm chổi.
Đây là khu vực vệ sinh của ban 3, mọi người sẽ thay phiên nhau đến quét, vì đã có đám nữ sinh chăm chỉ quét dọn nên Lạc Thư bình thường chỉ cần quơ đại vài cái là có thể xong.
Lạc Thư nhìn người đến hỏi mình liền biết rằng họ đến tìm rắc rối, chính là không rõ ràng lắm mình chọc phải ai. Tại trường này cơ hồ tất cả mọi người đều biết Lạc Thư, trừ bỏ bộ dạng xinh đẹp bên ngoài, Lâm Tĩnh Minh và Tôn Thắng Siêu có tác dụng rất lớn. Hai người kia chính là lão đại trong trường, Lạc Thư là ‘huynh đệ’ của bọn họ hiển nhiên cũng có ưu đãi.
“Vậy cậu biết Lạc Thư đi đâu không?” Người cầm đầu hỏi.
“Tên đó vừa quét xong nên về lớp rồi”. Lạc Thư thành khẩn trả lời.
Mấy người kia nghe vậy đang định rời đi, lại nghe thấy có người gọi.
“Lạc Thư! Hóa ra cậu ở chỗ này à.”
Lạc Thư 囧囧, người này cậu biết, chính là cô bé trước kia ở đại viện nói lời thô tục đánh một đứa bé trộm đồ, về sau cũng gặp qua vài lần, đối với Lạc Thư cũng không sai, có điều giọng nói hơi to.
Quách nữ hiệp xác định mục tiêu, dưới chân cuốn theo gió, lập tức chạy đến trước mặt Lạc Thư mới ý thức được đám nam sinh đến tìm rắc rối
“Kháo, dám gạt bọn tao?” Nam sinh cầm đầu thở phì phò, hai tay nắm thành đấm, Quách nữ đại hiệp tên đầy đủ Quách Vân Đình hai tay chống nạnh, âm trầm phun ra một câu, “Nhất trung Triệu Bân có biết không, tôi là em gái anh ấy, Quách nhị muội”.
Lạc Thư không nói gì nhìn người đứng trước mặt mình, nhìn người tuy nói bằng tuổi nhưng lại cao hơn mình ước chừng một cái đầu – Quách Vân Đình, người này nghiện làm nữ lưu manh đến vậy sao?
Hiển nhiên cái tên Triệu Bân này rất có sức uy hiếp. Kỳ thật vốn chỉ là những đứa nhỏ choai choai tức giận đều sử dụng bạo lực để giải quyết nhưng khi bị uy hiếp có một chút liền chạy đi.
“Mày, mày chờ đấy cho tao, nếu dám tìm bạn gái tao, cẩn thận tao, tao đánh mày!” Nam sinh lời nói lộn xộn, nhìn Quách Vân Đình vài lần rồi co giò chạy.
Thấy người chạy xa, Quách Vân Đình cười hì hì quay đầu nhìn Lạc Thư nói: “Cậu trêu chọc người yêu tên đó!”
“Sao có khả năng”. Lạc thư nhún nhún vai, chính cậu đều không hiểu ra sao, chính là không nghĩ tới tuổi này đã có tranh giành tình nhân, trưởng thành sớm đang thịnh hành a! Lạc Thư ở trường học khá nổi danh trước đám con gái.
“Công nhận, có đứa con gái nào so được với cậu chứ”.
Lạc Thư rùng mình, nếu không phải lo lắng Quách Vân Đình mang giới tính nữ, cậu khẳng định sẽ lao lên cắn người. Tuy rằng vóc dáng không cao nhưng răng lại sắc bén, đó là thực chiến luyện ra nha. (Luyện với Lâm Tĩnh Minh =]])
“Thế nào, cùng theo bọn tớ làm huynh đệ, cậu làm Tam đệ, anh trai tớ tuyệt đối sẽ không để cậu bị bắt nạt, còn có thể được rất nhiều người kính ngưỡng”. Quách Vân Đình không ngừng cố gắng, chọi chọi lông mi.
Lạc Thư không thèm để ý, bởi vì vụ việc vừa rồi phỏng chừng làm cho Lý Duệ chờ lâu. Từ khi Lâm Tĩnh Minh học sơ trung, anh khiến cho Lạc Thư và Lý Duệ cùng học với nhau. Lý Duệ quẹo vào trường tiểu học thực nghiệm thực trầm mặc, cũng rất nghe lời Lâm Tĩnh Minh. Cùng tuổi với Lạc Thư, thường chờ Lạc Thư trước cửa, cuối buổi lại đưa Lạc Thư về nhà sau mới tự mình trở về. Lạc Thư có một lần nói đến nhà cậu ta trước nhưng Lý Duệ lắc đầu nói không cần, cho nên đến nay Lạc Thư vẫn không biết Lý Duệ ở đâu, nhưng thật ra đoán được hai người cũng không tiện đường.
Lạc Thư từng hỏi Lâm Tĩnh Minh vì sao lại làm phiền Lý Duệ, Lâm Tĩnh Minh trầm tư trong chốc lát nói Lý Duệ là vui vẻ chấp nhận, nếu không cho cậu ta làm cậu ta càng khó chịu. Lạc Thư hiếu kì, Lâm Tĩnh Minh cũng không chịu nói thêm, đây là bí mật giữa (khụ)đàn ông với nhau. Ngay cả Lạc Thư vờ giận dỗi cũng không đào ra được, Lâm Tĩnh Minh dỗ dành làm Lạc Thư đâm ra có chút ngượng ngùng.
Kỳ thật nhìn quần áo Lý Duệ mặc bạc thếch, Lạc Thư cũng có thể đoán được phần nào, cậu hiển nhiên cũng càng không thể đi hỏi Lý Duệ. Lạc Thư cũng rất thích Lý Duệ, có đồ ngon thứ tốt cũng sẽ chia cho Lý Duệ, khi đó Lý Duệ không nói lời nào nhưng mặt lại biến hồng.
Quách Vân Đình cũng không nhụt chí, cô đi bên người Lạc Thư, vừa đi vừa nói chuyện. Lạc thư thật sự không biết phải làm sao, hơn một năm rồi cũng không ngại mệt. Hỏi nguyên nhân, vị đại tiểu thư này trả lời vô cùng sảng khoái.
“Chẳng phải là Triệu Ca của tớ nhất định sẽ là hắc đạo lão đại, hiện tại lão đại không có quan hệ với bạch đạo sao được? Lâm Tĩnh Minh tớ thấy tốt lắm, về sau tuyệt đối là bạch đạo chân chính, cho cậu gia nhập là vì tương lai chúng tớ!”
Nói đầy chắc chắn như vậy, nếu hiện tại đã có phim [Hắc đạo phong vân nhị thập niên], Lạc Thư khẳng định Quách Vân Đình sẽ là fan cuồng nhất của phim đó. Kì thật cha Quách Vân Đình làm việc ở tòa án, mẹ lại làm trong đoàn văn công. Là cô con gái cưng của cha mẹ. Xem tên cũng đủ biết hai vị phụ huynh là muốn bồi dưỡng cô con gái của thời đại mới, không muốn biến thành cổ hủ như thời đại của mình.
Triệu Bân trên thực tế cũng là học sinh tốt, làm người trượng nghĩa, còn học võ thuật, bởi vì một lần bảo vệ học sinh trong trường khỏi xã hội đen mà thành danh, Lạc Thư dù chưa gặp nhưng cũng nghe không ít, học sinh trong trường phần lớn đều sùng bái Triệu Bân, trên TV cũng chiếu phim võ hiệp Kim Dung không ít, trong lòng mọi người đều nghĩ đến giang hồ. Cũng không biết Quách Vân Đình vì sao lại biết Lạc Thư.
Khi Lạc Thư gặp Lý Duệ thì đã chậm 20 phút, cậu xin lỗi Lý Duệ chỉ cười cười rồi ba người cùng trở về.
Nhắc tới Quách Vân Đình, vì muốn lập tình đoàn kết với Lạc Thư, kì thật là bên người Lâm Tĩnh Minh thế nên chuyển đến cùng trường tiểu học với Lạc Thư. Cũng may Lạc Thư thấp, ngồi bàn thứ hai, Quách Vân Đình ngược lại ngồi bàn thứ hai từ dưới lên.
Ba người trở về cũng không có ảnh hưởng gì, Quách Vân Đình thích nói chuyện, ngẫu nhiên cũng có thể nói bạo lực một chút, khi không nói gì có thể xem là xinh đẹp, mở miệng ra liền vỡ mộng.
Lý Duệ so với Lạc Thư còn thấp hơn, thân mình cũng có chút gầy, Lạc Thư nhìn mà đau lòng, đối xử với cậu ta càng tốt hơn. Hôm nay là thứ sau, buổi sáng bọn họ đều có tiết, trong nhà Lạc Thư buổi trưa không có ai, đều là đến nhà Lâm Tĩnh Minh cọ cơm, Lâm Tĩnh Minh sẽ về muộn hơn Lạc Thư một chút.
Hôm nay Lạc Thư vào đại viện như mọi ngày, hiện tại bảo vệ của đại viện đã vô cùng quen mặt Lạc Thư, so với Lạc cha đi vào phải cần giấy thông hành cậu càng thêm lợi hại. Lạc cha năm này rốt cục được điều đến ngành mà ông mong ước, tuy rằng không có lợi ích gì, có khi còn thêm phiền toái nhưng Lạc Dũng vẫn vô cùng vui vẻ. Toàn tâm toàn ý vì công việc, Hà Thục Phương cũng vui vẻ ủng hộ. Lạc Dũng còn mời vài đồng đội cũ đã xuất ngũ về nhà ăn cơm, Lạc Thư cảm thấy lúc đó cha mới thực sự là chính mình, vui vẻ lôi bình rượu quý ra mời khách.
Đi được nửa đường, Quách Vân Đình đột ngột dừng lại, Lạc Thư và Lý Duệ nhìn cô một cách kì quái, cô ngượng ngùng sờ tóc mình, “Hôm nay kì thật là sinh nhật tớ, tớ nghĩ muốn mời hai người đến nhà tớ ăn cơm”.
Điều này không thành vấn đề, khiến Lạc Thư còn tưởng đại tiểu thư nhăn nhó vì lý do động trời nào đó, có điều – cậu nhìn về phía Lý Duệ, Lý Duệ hiển nhiên muốn từ chối. Lạc Thư cướp lời.
“Lý Duệ, cùng đi. Cậu xem khách mời chắc toàn là con gái, coi như là đi cùng tớ”.
“Đúng vậy, Tiểu Duệ Tử, cậu cũng cùng đi thôi, mỗi năm mới có một lần sinh nhật mà!” Quách Vân Đình cũng phụ họa, cô thích gọi Lý Duệ là Tiểu Duệ Tử, dù sao Lý Duệ người cũng nhỏ nhỏ, nghe có vẻ thân thiết hơn.
Nhân vật chính đã nói như vậy, Lý Duệ cũng không phải không biết xấu hổ cự tuyệt, cậu gật đầu, “Nhưng là, chờ tớ một chút”.
“Đi làm gì?” Lạc Thư hỏi.
“Quà”. Lý Duệ suy nghĩ đến số tiền mình có, may mắn là sáng nay cậu vừa bán được tiền.
“Không cần mang quà, chỉ cần đến là được. Huống hồ tớ cũng không cần quà, tớ còn thiếu thứ gì được chứ, đi nhanh đi”. Quách Vân Đình vung tay, cô là nhân vật chính, trở về còn muốn trang điểm mà, hơn nữa nữ giới đều thích trưng diện nha.
Lý Duệ nghĩ đến Quách Vân Đình hẳn là cái gì cũng không thiếu mới như vậy. Lạc Thư nghĩ Lý Duệ không thoải mái, vỗ vai Lý Duệ nói: “Đi thôi, đi cọ cơm!” Liếc mắt nhìn Lý Duệ biểu tình không thay đổi nhiều, lúc này mới trừng mắt nhìn Quách Vân Đình liếc một cái, cô nàng cũng biết mình nói sai nên thức thời bịt kín miệng lại.
Đi được nửa đường Lạc Thư mới nghĩ ra có nên gọi điện gọi đến nhà Lý Duệ hay không, giữa trưa không nhìn thấy người biết làm sao bây giờ, Lý Duệ trả lời trong nhà mọi người đều đi làm, giữa trưa không có ai.
Hóa ra là giống mình. Lạc Thư bắt đầu này sinh cảm giác tình cảnh hai người giống nhau, cùng Lý Duệ nói chuyện mẹ mình lúc nào cũng làm món trứng cho ăn, từ lúc Lâm Tĩnh Minh tốt nghiệp bữa trưa của cậu lại vô cùng thê thảm. Vẫn là Lâm Tĩnh Minh tốt, cuối tuần sẽ có bồi thường, anh còn nói để lái xe đưa đồ ăn trưa đến cho cậu, Lạc Thư lập tức lắc đầu không chịu, Lạc cha mà biết không chừng bị ông đánh chết.
Lạc Thư bỗng nhiên nghĩ ra nói với Lý Duệ: “Nếu không, từ nay về sau chúng ta cùng ăn cơm trưa đi, nếu ăn cùng với bạn học mẹ tớ có khi sẽ nấu ăn ngon hơn, trước kia có Lâm Tĩnh Minh cũng vậy”.
Lạc Thư dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Duệ, Lý Duệ nhẹ nhàng gật đầu. Trường học có học sinh ngoại trú, giữa trưa ra ngoài không khó. Chỉ cần lấy giấy xin phép là được, giấy xin phép này mỗi người đều có ít nhất 5 cái, đề phòng bị mất.
Lạc Thư ban đầu sợ Lý Duệ sẽ từ chối, không ngờ tên này đáp ứng nhanh như vậy. Kì thật Lý Duệ người ta trọng điểm là ở câu sau, cậu hi vọng Lạc Thư có thể vui vẻ. Trên thực tế, đây không phải lần đầu tiên cậu nghe Lạc Thư oán hận bữa trưa mẹ làm cho, Lạc Thư có thể vui vẻ một ít, Lý Duệ cũng cao hứng, cậu ít có bạn bè để nói chuyện nên rất quý trọng.
Đến đại viện Lạc Thư đi Lâm gia trước, cậu
muốn cất túi sách, cũng không vội đến nhà Quách Vân Đình vì người ta còn phải chuẩn bị. Quách Vân Đình luôn dặn dò bọn họ không được quên, Lạc Thư nói tuyệt đối sẽ không quên, hơn nữa nhân tiện còn mang Lâm Tĩnh Minh đi cùng, Quách Vân Đình liền vừa lòng chạy vội đi, mặc kệ Lý Duệ và Lạc Thư sửng sốt đứng nhìn theo.
Đây là lần đầu tiên Lý Duệ đến nhà Lâm Tĩnh Minh, khi Lạc Thư thân thiết kêu dì Quế liền thấy người đứng ở cửa chờ lại là Lâm Tĩnh Minh.
“Không phải”. Lạc Thư lắc đầu, thuận tiện nói thầm một câu, “Vì sao luôn có người nhìn nhầm mình thành cậu ta chứ? Mình có giống con gái đâu?”
Này kì thật người đó cũng không biết Lạc Thư, cũng chỉ nghe nói Lạc Thư giống con gái, lúc hỏi thăm được người ta chỉ cho Lạc Thư đang ở bên bồn hoa quét dọn. Nhìn thấy Lạc Thư, bộ dạng thật sự xinh đẹp, lại đang cầm chổi.
Đây là khu vực vệ sinh của ban 3, mọi người sẽ thay phiên nhau đến quét, vì đã có đám nữ sinh chăm chỉ quét dọn nên Lạc Thư bình thường chỉ cần quơ đại vài cái là có thể xong.
Lạc Thư nhìn người đến hỏi mình liền biết rằng họ đến tìm rắc rối, chính là không rõ ràng lắm mình chọc phải ai. Tại trường này cơ hồ tất cả mọi người đều biết Lạc Thư, trừ bỏ bộ dạng xinh đẹp bên ngoài, Lâm Tĩnh Minh và Tôn Thắng Siêu có tác dụng rất lớn. Hai người kia chính là lão đại trong trường, Lạc Thư là ‘huynh đệ’ của bọn họ hiển nhiên cũng có ưu đãi.
“Vậy cậu biết Lạc Thư đi đâu không?” Người cầm đầu hỏi.
“Tên đó vừa quét xong nên về lớp rồi”. Lạc Thư thành khẩn trả lời.
Mấy người kia nghe vậy đang định rời đi, lại nghe thấy có người gọi.
“Lạc Thư! Hóa ra cậu ở chỗ này à.”
Lạc Thư 囧囧, người này cậu biết, chính là cô bé trước kia ở đại viện nói lời thô tục đánh một đứa bé trộm đồ, về sau cũng gặp qua vài lần, đối với Lạc Thư cũng không sai, có điều giọng nói hơi to.
Quách nữ hiệp xác định mục tiêu, dưới chân cuốn theo gió, lập tức chạy đến trước mặt Lạc Thư mới ý thức được đám nam sinh đến tìm rắc rối
“Kháo, dám gạt bọn tao?” Nam sinh cầm đầu thở phì phò, hai tay nắm thành đấm, Quách nữ đại hiệp tên đầy đủ Quách Vân Đình hai tay chống nạnh, âm trầm phun ra một câu, “Nhất trung Triệu Bân có biết không, tôi là em gái anh ấy, Quách nhị muội”.
Lạc Thư không nói gì nhìn người đứng trước mặt mình, nhìn người tuy nói bằng tuổi nhưng lại cao hơn mình ước chừng một cái đầu – Quách Vân Đình, người này nghiện làm nữ lưu manh đến vậy sao?
Hiển nhiên cái tên Triệu Bân này rất có sức uy hiếp. Kỳ thật vốn chỉ là những đứa nhỏ choai choai tức giận đều sử dụng bạo lực để giải quyết nhưng khi bị uy hiếp có một chút liền chạy đi.
“Mày, mày chờ đấy cho tao, nếu dám tìm bạn gái tao, cẩn thận tao, tao đánh mày!” Nam sinh lời nói lộn xộn, nhìn Quách Vân Đình vài lần rồi co giò chạy.
Thấy người chạy xa, Quách Vân Đình cười hì hì quay đầu nhìn Lạc Thư nói: “Cậu trêu chọc người yêu tên đó!”
“Sao có khả năng”. Lạc thư nhún nhún vai, chính cậu đều không hiểu ra sao, chính là không nghĩ tới tuổi này đã có tranh giành tình nhân, trưởng thành sớm đang thịnh hành a! Lạc Thư ở trường học khá nổi danh trước đám con gái.
“Công nhận, có đứa con gái nào so được với cậu chứ”.
Lạc Thư rùng mình, nếu không phải lo lắng Quách Vân Đình mang giới tính nữ, cậu khẳng định sẽ lao lên cắn người. Tuy rằng vóc dáng không cao nhưng răng lại sắc bén, đó là thực chiến luyện ra nha. (Luyện với Lâm Tĩnh Minh =]])
“Thế nào, cùng theo bọn tớ làm huynh đệ, cậu làm Tam đệ, anh trai tớ tuyệt đối sẽ không để cậu bị bắt nạt, còn có thể được rất nhiều người kính ngưỡng”. Quách Vân Đình không ngừng cố gắng, chọi chọi lông mi.
Lạc Thư không thèm để ý, bởi vì vụ việc vừa rồi phỏng chừng làm cho Lý Duệ chờ lâu. Từ khi Lâm Tĩnh Minh học sơ trung, anh khiến cho Lạc Thư và Lý Duệ cùng học với nhau. Lý Duệ quẹo vào trường tiểu học thực nghiệm thực trầm mặc, cũng rất nghe lời Lâm Tĩnh Minh. Cùng tuổi với Lạc Thư, thường chờ Lạc Thư trước cửa, cuối buổi lại đưa Lạc Thư về nhà sau mới tự mình trở về. Lạc Thư có một lần nói đến nhà cậu ta trước nhưng Lý Duệ lắc đầu nói không cần, cho nên đến nay Lạc Thư vẫn không biết Lý Duệ ở đâu, nhưng thật ra đoán được hai người cũng không tiện đường.
Lạc Thư từng hỏi Lâm Tĩnh Minh vì sao lại làm phiền Lý Duệ, Lâm Tĩnh Minh trầm tư trong chốc lát nói Lý Duệ là vui vẻ chấp nhận, nếu không cho cậu ta làm cậu ta càng khó chịu. Lạc Thư hiếu kì, Lâm Tĩnh Minh cũng không chịu nói thêm, đây là bí mật giữa (khụ)đàn ông với nhau. Ngay cả Lạc Thư vờ giận dỗi cũng không đào ra được, Lâm Tĩnh Minh dỗ dành làm Lạc Thư đâm ra có chút ngượng ngùng.
Kỳ thật nhìn quần áo Lý Duệ mặc bạc thếch, Lạc Thư cũng có thể đoán được phần nào, cậu hiển nhiên cũng càng không thể đi hỏi Lý Duệ. Lạc Thư cũng rất thích Lý Duệ, có đồ ngon thứ tốt cũng sẽ chia cho Lý Duệ, khi đó Lý Duệ không nói lời nào nhưng mặt lại biến hồng.
Quách Vân Đình cũng không nhụt chí, cô đi bên người Lạc Thư, vừa đi vừa nói chuyện. Lạc thư thật sự không biết phải làm sao, hơn một năm rồi cũng không ngại mệt. Hỏi nguyên nhân, vị đại tiểu thư này trả lời vô cùng sảng khoái.
“Chẳng phải là Triệu Ca của tớ nhất định sẽ là hắc đạo lão đại, hiện tại lão đại không có quan hệ với bạch đạo sao được? Lâm Tĩnh Minh tớ thấy tốt lắm, về sau tuyệt đối là bạch đạo chân chính, cho cậu gia nhập là vì tương lai chúng tớ!”
Nói đầy chắc chắn như vậy, nếu hiện tại đã có phim [Hắc đạo phong vân nhị thập niên], Lạc Thư khẳng định Quách Vân Đình sẽ là fan cuồng nhất của phim đó. Kì thật cha Quách Vân Đình làm việc ở tòa án, mẹ lại làm trong đoàn văn công. Là cô con gái cưng của cha mẹ. Xem tên cũng đủ biết hai vị phụ huynh là muốn bồi dưỡng cô con gái của thời đại mới, không muốn biến thành cổ hủ như thời đại của mình.
Triệu Bân trên thực tế cũng là học sinh tốt, làm người trượng nghĩa, còn học võ thuật, bởi vì một lần bảo vệ học sinh trong trường khỏi xã hội đen mà thành danh, Lạc Thư dù chưa gặp nhưng cũng nghe không ít, học sinh trong trường phần lớn đều sùng bái Triệu Bân, trên TV cũng chiếu phim võ hiệp Kim Dung không ít, trong lòng mọi người đều nghĩ đến giang hồ. Cũng không biết Quách Vân Đình vì sao lại biết Lạc Thư.
Khi Lạc Thư gặp Lý Duệ thì đã chậm 20 phút, cậu xin lỗi Lý Duệ chỉ cười cười rồi ba người cùng trở về.
Nhắc tới Quách Vân Đình, vì muốn lập tình đoàn kết với Lạc Thư, kì thật là bên người Lâm Tĩnh Minh thế nên chuyển đến cùng trường tiểu học với Lạc Thư. Cũng may Lạc Thư thấp, ngồi bàn thứ hai, Quách Vân Đình ngược lại ngồi bàn thứ hai từ dưới lên.
Ba người trở về cũng không có ảnh hưởng gì, Quách Vân Đình thích nói chuyện, ngẫu nhiên cũng có thể nói bạo lực một chút, khi không nói gì có thể xem là xinh đẹp, mở miệng ra liền vỡ mộng.
Lý Duệ so với Lạc Thư còn thấp hơn, thân mình cũng có chút gầy, Lạc Thư nhìn mà đau lòng, đối xử với cậu ta càng tốt hơn. Hôm nay là thứ sau, buổi sáng bọn họ đều có tiết, trong nhà Lạc Thư buổi trưa không có ai, đều là đến nhà Lâm Tĩnh Minh cọ cơm, Lâm Tĩnh Minh sẽ về muộn hơn Lạc Thư một chút.
Hôm nay Lạc Thư vào đại viện như mọi ngày, hiện tại bảo vệ của đại viện đã vô cùng quen mặt Lạc Thư, so với Lạc cha đi vào phải cần giấy thông hành cậu càng thêm lợi hại. Lạc cha năm này rốt cục được điều đến ngành mà ông mong ước, tuy rằng không có lợi ích gì, có khi còn thêm phiền toái nhưng Lạc Dũng vẫn vô cùng vui vẻ. Toàn tâm toàn ý vì công việc, Hà Thục Phương cũng vui vẻ ủng hộ. Lạc Dũng còn mời vài đồng đội cũ đã xuất ngũ về nhà ăn cơm, Lạc Thư cảm thấy lúc đó cha mới thực sự là chính mình, vui vẻ lôi bình rượu quý ra mời khách.
Đi được nửa đường, Quách Vân Đình đột ngột dừng lại, Lạc Thư và Lý Duệ nhìn cô một cách kì quái, cô ngượng ngùng sờ tóc mình, “Hôm nay kì thật là sinh nhật tớ, tớ nghĩ muốn mời hai người đến nhà tớ ăn cơm”.
Điều này không thành vấn đề, khiến Lạc Thư còn tưởng đại tiểu thư nhăn nhó vì lý do động trời nào đó, có điều – cậu nhìn về phía Lý Duệ, Lý Duệ hiển nhiên muốn từ chối. Lạc Thư cướp lời.
“Lý Duệ, cùng đi. Cậu xem khách mời chắc toàn là con gái, coi như là đi cùng tớ”.
“Đúng vậy, Tiểu Duệ Tử, cậu cũng cùng đi thôi, mỗi năm mới có một lần sinh nhật mà!” Quách Vân Đình cũng phụ họa, cô thích gọi Lý Duệ là Tiểu Duệ Tử, dù sao Lý Duệ người cũng nhỏ nhỏ, nghe có vẻ thân thiết hơn.
Nhân vật chính đã nói như vậy, Lý Duệ cũng không phải không biết xấu hổ cự tuyệt, cậu gật đầu, “Nhưng là, chờ tớ một chút”.
“Đi làm gì?” Lạc Thư hỏi.
“Quà”. Lý Duệ suy nghĩ đến số tiền mình có, may mắn là sáng nay cậu vừa bán được tiền.
“Không cần mang quà, chỉ cần đến là được. Huống hồ tớ cũng không cần quà, tớ còn thiếu thứ gì được chứ, đi nhanh đi”. Quách Vân Đình vung tay, cô là nhân vật chính, trở về còn muốn trang điểm mà, hơn nữa nữ giới đều thích trưng diện nha.
Lý Duệ nghĩ đến Quách Vân Đình hẳn là cái gì cũng không thiếu mới như vậy. Lạc Thư nghĩ Lý Duệ không thoải mái, vỗ vai Lý Duệ nói: “Đi thôi, đi cọ cơm!” Liếc mắt nhìn Lý Duệ biểu tình không thay đổi nhiều, lúc này mới trừng mắt nhìn Quách Vân Đình liếc một cái, cô nàng cũng biết mình nói sai nên thức thời bịt kín miệng lại.
Đi được nửa đường Lạc Thư mới nghĩ ra có nên gọi điện gọi đến nhà Lý Duệ hay không, giữa trưa không nhìn thấy người biết làm sao bây giờ, Lý Duệ trả lời trong nhà mọi người đều đi làm, giữa trưa không có ai.
Hóa ra là giống mình. Lạc Thư bắt đầu này sinh cảm giác tình cảnh hai người giống nhau, cùng Lý Duệ nói chuyện mẹ mình lúc nào cũng làm món trứng cho ăn, từ lúc Lâm Tĩnh Minh tốt nghiệp bữa trưa của cậu lại vô cùng thê thảm. Vẫn là Lâm Tĩnh Minh tốt, cuối tuần sẽ có bồi thường, anh còn nói để lái xe đưa đồ ăn trưa đến cho cậu, Lạc Thư lập tức lắc đầu không chịu, Lạc cha mà biết không chừng bị ông đánh chết.
Lạc Thư bỗng nhiên nghĩ ra nói với Lý Duệ: “Nếu không, từ nay về sau chúng ta cùng ăn cơm trưa đi, nếu ăn cùng với bạn học mẹ tớ có khi sẽ nấu ăn ngon hơn, trước kia có Lâm Tĩnh Minh cũng vậy”.
Lạc Thư dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Duệ, Lý Duệ nhẹ nhàng gật đầu. Trường học có học sinh ngoại trú, giữa trưa ra ngoài không khó. Chỉ cần lấy giấy xin phép là được, giấy xin phép này mỗi người đều có ít nhất 5 cái, đề phòng bị mất.
Lạc Thư ban đầu sợ Lý Duệ sẽ từ chối, không ngờ tên này đáp ứng nhanh như vậy. Kì thật Lý Duệ người ta trọng điểm là ở câu sau, cậu hi vọng Lạc Thư có thể vui vẻ. Trên thực tế, đây không phải lần đầu tiên cậu nghe Lạc Thư oán hận bữa trưa mẹ làm cho, Lạc Thư có thể vui vẻ một ít, Lý Duệ cũng cao hứng, cậu ít có bạn bè để nói chuyện nên rất quý trọng.
Đến đại viện Lạc Thư đi Lâm gia trước, cậu
muốn cất túi sách, cũng không vội đến nhà Quách Vân Đình vì người ta còn phải chuẩn bị. Quách Vân Đình luôn dặn dò bọn họ không được quên, Lạc Thư nói tuyệt đối sẽ không quên, hơn nữa nhân tiện còn mang Lâm Tĩnh Minh đi cùng, Quách Vân Đình liền vừa lòng chạy vội đi, mặc kệ Lý Duệ và Lạc Thư sửng sốt đứng nhìn theo.
Đây là lần đầu tiên Lý Duệ đến nhà Lâm Tĩnh Minh, khi Lạc Thư thân thiết kêu dì Quế liền thấy người đứng ở cửa chờ lại là Lâm Tĩnh Minh.