“Chỉ như vậy?” Lạc Thư nhìn Tôn Thắng Siêu triển lãm bộ đồ Hello Kitty đồng thời muốn ướm vào người cậu chịu không nổi. Hiện giờ là mùa đông nha!
“Không, còn có cái này, cái này, cái này…” Tôn Thắng Siêu lôi từ trong balo mình một đống búp bê Hello kitty, chìa khóa, dây chuyền… Một loạt sản phẩm Hello kitty.
“Không phải cậu đi đến cửa hàng Hello kitty mà không đi xem trận đấu đấy chứ.”
“Làm gì, đều đi hết.” Tôn Thắng Siêu cười rạng rỡ, nhiệt tình giới thiệu quà của mình, “Nhìn con mèo nhỏ này tớ thấy rất đáng yêu nên liền mua cho cậu, Lạc Thư dùng cũng không sợ có đồ giống nhau.”
Lạc Thư ngậm miệng, đây là đồ cho con gái! Trong đầu cậu bị hình ảnh Tôn Thắng Siêu ở trong một cửa hàng tràn ngập màu phấn hồng cười ngây ngô làm cho hoảng sợ đến quên mắng cậu ta.
“A Lạc, tớ nghe nói hôm văn nghệ cậu múa, sao không cho tớ biết một tiếng, tớ cũng muốn đi xem.” Cứ nghĩ đến mình bỏ lỡ Lạc Thư biểu diễn, Tôn Thắng Siêu lại cảm thấy đau lòng.
“Thôi đi, mẹ cậu nói mỗi lần gọi điện cho cậu chưa đầy một phút đã cúp máy, mà một phút ấy trừ bỏ từ đầu tiên “hello”, từ thứ hai “mẹ”, thì những từ khác đều là khen nước ngoài tốt như thế nào, tớ thấy cậu vui quên cả trời đất, làm gì có chuyện về đây!”
Bị vạch trần, Tôn Thắng Siêu ngượng ngùng vò tóc, “Hắc hắc, ở đấy rất tốt, phồn hoa đô hội, nhà cao tầng ở Wall Street tớ còn không nhìn thấy đỉnh, cậu nói xem nước chúng ta làm gì có kiến trúc như vậy a!”
Điều này cũng đũng. Không nghĩ tới Tôn Thắng Siêu còn đi Wall Street, nhớ trước kia cậu đến đại học mới có cơ hội xuất ngoại, chẳng những thế lại còn được đi xem đấu bóng, ngữ khí của Lạc Thư càng thêm ghen tị, “Ở đây đâu có kém, nhà thấp không khí tốt!”
“Ừ, tớ cũng thấy không khí ở đây tốt hơn bên kia nhiều.” Tôn Thắng Siêu gật đầu, cậu nhéo mặt Lạc Thư, nghiêm trang nói, “A Lạc, có phải vì cậu thấp hơn tớ, phía dưới không khí tốt cho nên cậu mới xinh như vậy phải không, cậu xem tớ, da dày thịt béo.” Nói xong lại nhéo mặt mình.
“Lâm Tĩnh Minh với cậu cao sàn sàn nhau, thế mà vẫn dễ nhìn hơn cậu đấy thôi!”
“Cũng đúng.” Tôn Thắng Siêu sờ sờ đầu.
Thực sự là dốt hay giả vờ vậy? Lạc Thư không hiểu. Cậu cho rằng hiện tại hẳn là nên tỏ vẻ tức giận, không để ý đến Tôn Thắng Siêu mà quay đầu đi lấy giấy bút.
Tôn Thắng Siêu đi theo cậu, thấy Lạc Thư viết vào các tờ thiệp: “Tôn Thắng Siêu số 1, Tôn Thắng Siêu số 2…”
“Đây là cái gì?” Tôn Thắng Siêu khiêm tốn học hỏi. Lạc Thư không nói chuyện, đợi đến khi viết được hơn 10 tờ như thế mới chậm rì rì đem đống quà Hello kitty ra đính thiệp vào. Cuối cùng vẫn thiếu thiệp, Lạc Thư buồn bực ngồi trên ghế.
Tôn Thắng Siêu nhìn vậy cười cười, viết tiếp thay Lạc Thư, đùa giỡn: “A Lạc, cậu thấy tớ sau này xây nhà cao tầng ở đây được không? Khi đó tớ sẽ làm công viên cây xanh trên tầng thượng, như vậy không sợ không khí không tốt.”
“Hả?” Lạc Thư sửng sốt, mặc dù bên ngoài cậu lớn lên nhưng về tâm lý lại không có bao nhiêu thay đổi. Tôn Thắng Siêu lại khác, hơn một tháng không gặp, Lạc Thư bỗng nhiên phát hiện thiếu niên này thành thục, tuy rằng vẫn như trước kia khờ dại nhưng tựa hồ có chút gì đó không còn giống trước. Cậu nửa đùa nửa thật nói: “Tốt, tớ còn thích chỗ có nước, nước trong có cá bơi qua bơi lại….”
“Được!” Tôn Thắng Siêu xoay người nhìn cậu, ánh mắt rất sáng, khiến Lạc Thư có chút bối rối.
*
Từ sau khi trở về, Tôn Thắng Siêu ít chơi bóng rổ hơn hẳn, đến học kì sau khai giảng Lạc Thư mới biết Tôn Thắng Siêu rời đội, rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc, kể cả huấn luyện viên của đội trước kia luôn tươi cười giờ nhìn cũng bi thương hơn.
Đợi cho đến nhiều năm sau Tôn Thắng Siêu trở thành thanh niên kiệt suất trong quân đội của toàn tỉnh mọi người mới âm thầm may mắn tài năng ấy không bị bóng rổ cướp đi.
Nghe nói Tôn Thắng Siêu thành danh trở về mời huấn luyện viên bóng rổ của mình vào vị trí khách quý, mọi người mới biết được huấn luyện viên Tôn Thắng Siêu may mắn gặp được. Khi đó ông đã rời vị trí huấn luyện viên mà trở về an hưởng tuổi già, nhưng trong bữa tiệc vẫn uống rượu, không ngừng khen học trò mình có chí khí có năng lực, thực hiện được lời thề năm xưa.
Về phần lời thề rốt cuộc là gì, ai cũng không biết, xem ra chỉ có trời biết đất biết, cùng với người biết được chuyện hai người gặp nhau ở Mỹ mới biết. Lạc Thư mặc dù có năng lực paparazzi lợi hại nhưng nanh vuốt không vươn ra được ngoài Thái Bình Dương nên cũng không biết được vì sao Tôn Thắng Siêu từ một cậu trai ngốc ngốc trở thành ‘siêu sao’ trong lĩnh vực thương nghiệp, ăn đối thủ không nhả xương.
Dù sao đối với Lạc Thư cũng không có vấn đề gì, có một người bạn giàu có bên người cũng tốt, Lạc Thư không thể tự mình trở thành phú ông, dựa hơi bạn bè cũng không sao. Bất quá, về sau Tôn Thắng Siêu không còn dễ chọc nữa, không cần Lâm Tĩnh Minh nói Lạc Thư cũng ngoan ngoãn tránh xa, làm một người đàn ông hoàn hảo của gia đình, ngay cả Tôn Thắng Siêu tặng cậu một cửa hàng độc quyền Hello Kitty cũng không động tâm. [Lạc Thư giận: Làm sao mà động tâm được, đó là trò đùa ác của người ta!]
Tóm lại, Tôn Thắng Siêu trong đời này sống tốt hơn đời trước của Lạc Thư nhiều, trước kia Tôn Thắng Siêu cũng là người biết buôn bán, nhưng phần lớn vẫn là dựa vào thành tích của cha ông đời trước, ăn chơi đàng *** xem như cũng dư dật, mà hiện tại thì sao? Nhìn Tôn Thắng Siêu cố gắng phấn đấu, còn xem cái gì sách “Sự giàu có của các quốc gia” của Adam Smith còn nghiên cứu cả ” nhìn không thấy tay “, Lạc Thư cũng mất đi một người để về sau có thể trêu ghẹo.
*
Trở lại việc học tập của Lạc Thư, việc thi chuyển cấp của cậu cũng được đưa vào ‘hội nghị gia đình’. Cha mẹ cho rằng Lạc Thư bắt buộc phải tiến vào top 10 của lớp nên tiến hành bồi dưỡng cả về vật chất lẫn tinh thần. Lạc Thư không chấp nhận được, cậu rốt cục bùng nổ, học không vào đầu. Ngay cả ‘thầy giáo dạy thêm’ Lâm Tĩnh Minh cũng bị Hà Thục Phương cho là chỉ thích hợp học tập, không thích hợp dạy học.
Hà Thục Phương vì chuyện này mà liên tục thở dài, Lạc Dũng theo sau lải nhải phụ họa, không dễ dàng mà phát hiện Lâm Tĩnh Minh ‘không hoàn mỹ’ nha! Đương nhiên, những lời này đều là ‘trong nhà đóng cửa bảo nhau’, không có ai dám nói trước mặt Lâm Tĩnh Minh.
Không thể trách hai vị họ Lạc, ngay cả Lâm Tĩnh Minh đều có cảm giác không tin tưởng vào bản thân. Bởi vậy vào một sáng sớm trời trong nắng ấm, Lâm Tĩnh Minh kéo Lạc Thư lên núi.
“Chúng ta không thể ngồi xe lên sao?” Lâm Tĩnh Minh đưa Lạc Thư đi bộ không phải đường mòn mà là đường núi có thể cho hai xe ô tô chạy song song. Hiện tại đường sá tốt lắm, lên núi cũng có thể thoải mái dùng xe mà lên, đỡ mệt mà vẫn ngắm được cảnh đẹp.
“Không được.” Lâm Tĩnh Minh lắc đầu, việc này cần phải thành tâm mới được. Bởi vậy dù thấy Lạc Thư không đàng lòng nhưng anh vẫn nhịn không nói ‘gọi xe’ hay ‘anh cõng em’ gì đó.
“Thật là!” Lạc Thư oán giận vài câu, cuối cùng vẫn chấp nhận đi tiếp.
Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, lên đến đỉnh núi thì mặt trời cũng đã lên cao.
Phong cảnh trên này cũng chỉ thế thôi a! Ở trên đỉnh núi dạo qua một vòng, Lạc Thư thầm nghĩ, phí phạm thời giờ.
“Lạc Lạc, nhanh lên, bên này!” Lâm Tĩnh Minh chỉ một tòa nhà nhỏ cách đó không xa, hưng phấn gọi Lạc Thư.
“Vâng.” Lạc Thư đi theo.
Căn nhà được dựng khá đơn giản, Lâm Tĩnh Minh gõ gõ cửa, nghe được tiếng ho khan của người bên trong mới nhẹ nhàng mở cửa kéo Lạc Thư đi vào.
Giống như chỗ ở của một người thanh tu, đây là ý nghĩa đầu tiên của Lạc Thư khi bước vào. Mà thực sự là vậy.
“Đến đây.” Người vừa ho khan là một cụ già, với chòm râu bạc, thân thể có h
ơi chút gầy yếu nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
“Vâng.” Lâm Tĩnh Minh gật đầu, “Cho cháu hỏi thứ kia đã xong chưa ạ?”
“Bên kia.” Cụ già không di chuyển, chỉ tay về phía ngăn kéo tủ gỗ đàn hương sau đó tiếp tục sao chép kinh văn.
Lâm Tĩnh Minh lấy trong đó một cái hòm hình vuông, Lạc Thư kiễng chân nhìn xung quanh, thấy động tác của Lâm Tĩnh Minh cẩn thận liền nổi lên lòng hiếu kì.
Cụ già thể hiện rõ mình không thích có người quấy rầy, Lâm Tĩnh Minh lại cung kính nói cảm ơn sau đó kéo Lạc Thư rời đi, cụ già đột nhiên nói.
“Tiểu đệ đệ, nhớ rõ người thân quanh cậu, làm việc thiện sẽ có hồi báo tốt đẹp.”
Lạc Thư dừng bước, Lâm Tĩnh Minh mở miệng nói: “Đã biết”, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lạc Thư cảm giác lời này cụ già nói với mình, trong ngực như có thứ gì đó chặn lại, không khỏi nắm chặt bàn tay người kia.
Khi trở về lái xe đã sớm đợi ở bên dưới, Lạc Thư lúc này chỉ nghĩ đến lời của cụ già kia, đến khi vào phòng Lâm Tĩnh Minh cũng không lấy lại tinh thần.
“Lâm Tĩnh Minh, chúng ta quyên góp tiền cho các quỹ từ thiện đi!” Lạc Thư vừa bị Lâm Tĩnh Minh mang đến ngồi bên giường đột ngột đứng lên nói, “tặng cho người tàn tật, cụ già neo đơn-”
“Lạc Lạc, anh biết.” Lâm Tĩnh Minh an ủi Lạc Thư đang xù lông, để cậu ngồi trên đùi mình sau đó ôm cậu vào lòng, “Việc này cứ để anh làm, còn có-” Lâm Tĩnh Minh nâng mặt Lạc Thư nhìn thật sâu vào mắt cậu, “Anh sẽ quý trọng người thân bên cạnh mình, anh sẽ đối xử thật tốt với em, tốt với em nhất. Em cũng không được rời khỏi anh, được không?”
Lạc Thư giật giật môi, không nói gì, Lâm Tĩnh Minh không chút để ý, hôn miệng Lạc Thư, sau đó mở chiếc hòm đem từ trên núi xuống, lấy ra một chuỗi tràng hạt đeo vào cổ tay Lạc Thư, “Anh đã nhờ cụ ấy làm phép, chiếc vòng này sẽ phù hộ em hết thảy, thân thể, cuộc sống, kể cả lần thi vào sơ trung này-”
“Anh rất coi trọng cuộc thi này sao?” Suy nghĩ thật lâu, Lạc Thư hỏi.
“Ừ, rất coi trọng.” Lâm Tĩnh Minh cười xoa lên mái tóc mềm mại của Lạc Thư, “Có vậy anh có thể học cùng trường với em!”
“Nhưng cũng chỉ có một năm.”
“Một năm cũng tốt, em xem chúng ta trung học cũng sẽ có một năm, đại học sẽ có hai năm…” Lâm Tĩnh Minh bắt đầu đếm, “Cuối tuần có thể ở cùng nhau. Lạc Lạc, anh muốn cùng em học thật lâu-” Nói xong câu cuối cùng anh cọ cọ lên cổ Lạc Thư tựa như muốn làm nũng.
“Sau khi học tốt nghiệp đại học thì sao?”
“Tốt nghiệp đại học về sau cũng luôn luôn cùng nhau a!” Lâm Tĩnh Minh ôm chặt lưng của Lạc Thư tựa như đang tuyên thệ, “Lạc Lạc, em tin tưởng anh chứ, tin tưởng anh sẽ cho em hạnh phúc?”
Thì ra Lâm Tĩnh Minh cũng không chắc chắn sao? Đúng vậy, anh ấy cũng chỉ lớn hơn mình 2 tuổi mà thôi, nhưng áp lực trong lòng lại lớn hơn mình rất nhiều. Lạc Thư chậm rãi nâng cánh tay ôm lấy lưng Lâm Tĩnh Minh, cũng chỉ gầy yếu như vậy thôi. Cậu thất thần nhìn chuỗi vòng màu đen phản chiếu ánh sáng lấp lánh, nhắm mắt lại, cậu nhẹ giọng nói: “Ừ, em, cũng sẽ cố gắng.”
“Không, còn có cái này, cái này, cái này…” Tôn Thắng Siêu lôi từ trong balo mình một đống búp bê Hello kitty, chìa khóa, dây chuyền… Một loạt sản phẩm Hello kitty.
“Không phải cậu đi đến cửa hàng Hello kitty mà không đi xem trận đấu đấy chứ.”
“Làm gì, đều đi hết.” Tôn Thắng Siêu cười rạng rỡ, nhiệt tình giới thiệu quà của mình, “Nhìn con mèo nhỏ này tớ thấy rất đáng yêu nên liền mua cho cậu, Lạc Thư dùng cũng không sợ có đồ giống nhau.”
Lạc Thư ngậm miệng, đây là đồ cho con gái! Trong đầu cậu bị hình ảnh Tôn Thắng Siêu ở trong một cửa hàng tràn ngập màu phấn hồng cười ngây ngô làm cho hoảng sợ đến quên mắng cậu ta.
“A Lạc, tớ nghe nói hôm văn nghệ cậu múa, sao không cho tớ biết một tiếng, tớ cũng muốn đi xem.” Cứ nghĩ đến mình bỏ lỡ Lạc Thư biểu diễn, Tôn Thắng Siêu lại cảm thấy đau lòng.
“Thôi đi, mẹ cậu nói mỗi lần gọi điện cho cậu chưa đầy một phút đã cúp máy, mà một phút ấy trừ bỏ từ đầu tiên “hello”, từ thứ hai “mẹ”, thì những từ khác đều là khen nước ngoài tốt như thế nào, tớ thấy cậu vui quên cả trời đất, làm gì có chuyện về đây!”
Bị vạch trần, Tôn Thắng Siêu ngượng ngùng vò tóc, “Hắc hắc, ở đấy rất tốt, phồn hoa đô hội, nhà cao tầng ở Wall Street tớ còn không nhìn thấy đỉnh, cậu nói xem nước chúng ta làm gì có kiến trúc như vậy a!”
Điều này cũng đũng. Không nghĩ tới Tôn Thắng Siêu còn đi Wall Street, nhớ trước kia cậu đến đại học mới có cơ hội xuất ngoại, chẳng những thế lại còn được đi xem đấu bóng, ngữ khí của Lạc Thư càng thêm ghen tị, “Ở đây đâu có kém, nhà thấp không khí tốt!”
“Ừ, tớ cũng thấy không khí ở đây tốt hơn bên kia nhiều.” Tôn Thắng Siêu gật đầu, cậu nhéo mặt Lạc Thư, nghiêm trang nói, “A Lạc, có phải vì cậu thấp hơn tớ, phía dưới không khí tốt cho nên cậu mới xinh như vậy phải không, cậu xem tớ, da dày thịt béo.” Nói xong lại nhéo mặt mình.
“Lâm Tĩnh Minh với cậu cao sàn sàn nhau, thế mà vẫn dễ nhìn hơn cậu đấy thôi!”
“Cũng đúng.” Tôn Thắng Siêu sờ sờ đầu.
Thực sự là dốt hay giả vờ vậy? Lạc Thư không hiểu. Cậu cho rằng hiện tại hẳn là nên tỏ vẻ tức giận, không để ý đến Tôn Thắng Siêu mà quay đầu đi lấy giấy bút.
Tôn Thắng Siêu đi theo cậu, thấy Lạc Thư viết vào các tờ thiệp: “Tôn Thắng Siêu số 1, Tôn Thắng Siêu số 2…”
“Đây là cái gì?” Tôn Thắng Siêu khiêm tốn học hỏi. Lạc Thư không nói chuyện, đợi đến khi viết được hơn 10 tờ như thế mới chậm rì rì đem đống quà Hello kitty ra đính thiệp vào. Cuối cùng vẫn thiếu thiệp, Lạc Thư buồn bực ngồi trên ghế.
Tôn Thắng Siêu nhìn vậy cười cười, viết tiếp thay Lạc Thư, đùa giỡn: “A Lạc, cậu thấy tớ sau này xây nhà cao tầng ở đây được không? Khi đó tớ sẽ làm công viên cây xanh trên tầng thượng, như vậy không sợ không khí không tốt.”
“Hả?” Lạc Thư sửng sốt, mặc dù bên ngoài cậu lớn lên nhưng về tâm lý lại không có bao nhiêu thay đổi. Tôn Thắng Siêu lại khác, hơn một tháng không gặp, Lạc Thư bỗng nhiên phát hiện thiếu niên này thành thục, tuy rằng vẫn như trước kia khờ dại nhưng tựa hồ có chút gì đó không còn giống trước. Cậu nửa đùa nửa thật nói: “Tốt, tớ còn thích chỗ có nước, nước trong có cá bơi qua bơi lại….”
“Được!” Tôn Thắng Siêu xoay người nhìn cậu, ánh mắt rất sáng, khiến Lạc Thư có chút bối rối.
*
Từ sau khi trở về, Tôn Thắng Siêu ít chơi bóng rổ hơn hẳn, đến học kì sau khai giảng Lạc Thư mới biết Tôn Thắng Siêu rời đội, rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc, kể cả huấn luyện viên của đội trước kia luôn tươi cười giờ nhìn cũng bi thương hơn.
Đợi cho đến nhiều năm sau Tôn Thắng Siêu trở thành thanh niên kiệt suất trong quân đội của toàn tỉnh mọi người mới âm thầm may mắn tài năng ấy không bị bóng rổ cướp đi.
Nghe nói Tôn Thắng Siêu thành danh trở về mời huấn luyện viên bóng rổ của mình vào vị trí khách quý, mọi người mới biết được huấn luyện viên Tôn Thắng Siêu may mắn gặp được. Khi đó ông đã rời vị trí huấn luyện viên mà trở về an hưởng tuổi già, nhưng trong bữa tiệc vẫn uống rượu, không ngừng khen học trò mình có chí khí có năng lực, thực hiện được lời thề năm xưa.
Về phần lời thề rốt cuộc là gì, ai cũng không biết, xem ra chỉ có trời biết đất biết, cùng với người biết được chuyện hai người gặp nhau ở Mỹ mới biết. Lạc Thư mặc dù có năng lực paparazzi lợi hại nhưng nanh vuốt không vươn ra được ngoài Thái Bình Dương nên cũng không biết được vì sao Tôn Thắng Siêu từ một cậu trai ngốc ngốc trở thành ‘siêu sao’ trong lĩnh vực thương nghiệp, ăn đối thủ không nhả xương.
Dù sao đối với Lạc Thư cũng không có vấn đề gì, có một người bạn giàu có bên người cũng tốt, Lạc Thư không thể tự mình trở thành phú ông, dựa hơi bạn bè cũng không sao. Bất quá, về sau Tôn Thắng Siêu không còn dễ chọc nữa, không cần Lâm Tĩnh Minh nói Lạc Thư cũng ngoan ngoãn tránh xa, làm một người đàn ông hoàn hảo của gia đình, ngay cả Tôn Thắng Siêu tặng cậu một cửa hàng độc quyền Hello Kitty cũng không động tâm. [Lạc Thư giận: Làm sao mà động tâm được, đó là trò đùa ác của người ta!]
Tóm lại, Tôn Thắng Siêu trong đời này sống tốt hơn đời trước của Lạc Thư nhiều, trước kia Tôn Thắng Siêu cũng là người biết buôn bán, nhưng phần lớn vẫn là dựa vào thành tích của cha ông đời trước, ăn chơi đàng *** xem như cũng dư dật, mà hiện tại thì sao? Nhìn Tôn Thắng Siêu cố gắng phấn đấu, còn xem cái gì sách “Sự giàu có của các quốc gia” của Adam Smith còn nghiên cứu cả ” nhìn không thấy tay “, Lạc Thư cũng mất đi một người để về sau có thể trêu ghẹo.
*
Trở lại việc học tập của Lạc Thư, việc thi chuyển cấp của cậu cũng được đưa vào ‘hội nghị gia đình’. Cha mẹ cho rằng Lạc Thư bắt buộc phải tiến vào top 10 của lớp nên tiến hành bồi dưỡng cả về vật chất lẫn tinh thần. Lạc Thư không chấp nhận được, cậu rốt cục bùng nổ, học không vào đầu. Ngay cả ‘thầy giáo dạy thêm’ Lâm Tĩnh Minh cũng bị Hà Thục Phương cho là chỉ thích hợp học tập, không thích hợp dạy học.
Hà Thục Phương vì chuyện này mà liên tục thở dài, Lạc Dũng theo sau lải nhải phụ họa, không dễ dàng mà phát hiện Lâm Tĩnh Minh ‘không hoàn mỹ’ nha! Đương nhiên, những lời này đều là ‘trong nhà đóng cửa bảo nhau’, không có ai dám nói trước mặt Lâm Tĩnh Minh.
Không thể trách hai vị họ Lạc, ngay cả Lâm Tĩnh Minh đều có cảm giác không tin tưởng vào bản thân. Bởi vậy vào một sáng sớm trời trong nắng ấm, Lâm Tĩnh Minh kéo Lạc Thư lên núi.
“Chúng ta không thể ngồi xe lên sao?” Lâm Tĩnh Minh đưa Lạc Thư đi bộ không phải đường mòn mà là đường núi có thể cho hai xe ô tô chạy song song. Hiện tại đường sá tốt lắm, lên núi cũng có thể thoải mái dùng xe mà lên, đỡ mệt mà vẫn ngắm được cảnh đẹp.
“Không được.” Lâm Tĩnh Minh lắc đầu, việc này cần phải thành tâm mới được. Bởi vậy dù thấy Lạc Thư không đàng lòng nhưng anh vẫn nhịn không nói ‘gọi xe’ hay ‘anh cõng em’ gì đó.
“Thật là!” Lạc Thư oán giận vài câu, cuối cùng vẫn chấp nhận đi tiếp.
Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, lên đến đỉnh núi thì mặt trời cũng đã lên cao.
Phong cảnh trên này cũng chỉ thế thôi a! Ở trên đỉnh núi dạo qua một vòng, Lạc Thư thầm nghĩ, phí phạm thời giờ.
“Lạc Lạc, nhanh lên, bên này!” Lâm Tĩnh Minh chỉ một tòa nhà nhỏ cách đó không xa, hưng phấn gọi Lạc Thư.
“Vâng.” Lạc Thư đi theo.
Căn nhà được dựng khá đơn giản, Lâm Tĩnh Minh gõ gõ cửa, nghe được tiếng ho khan của người bên trong mới nhẹ nhàng mở cửa kéo Lạc Thư đi vào.
Giống như chỗ ở của một người thanh tu, đây là ý nghĩa đầu tiên của Lạc Thư khi bước vào. Mà thực sự là vậy.
“Đến đây.” Người vừa ho khan là một cụ già, với chòm râu bạc, thân thể có h
ơi chút gầy yếu nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
“Vâng.” Lâm Tĩnh Minh gật đầu, “Cho cháu hỏi thứ kia đã xong chưa ạ?”
“Bên kia.” Cụ già không di chuyển, chỉ tay về phía ngăn kéo tủ gỗ đàn hương sau đó tiếp tục sao chép kinh văn.
Lâm Tĩnh Minh lấy trong đó một cái hòm hình vuông, Lạc Thư kiễng chân nhìn xung quanh, thấy động tác của Lâm Tĩnh Minh cẩn thận liền nổi lên lòng hiếu kì.
Cụ già thể hiện rõ mình không thích có người quấy rầy, Lâm Tĩnh Minh lại cung kính nói cảm ơn sau đó kéo Lạc Thư rời đi, cụ già đột nhiên nói.
“Tiểu đệ đệ, nhớ rõ người thân quanh cậu, làm việc thiện sẽ có hồi báo tốt đẹp.”
Lạc Thư dừng bước, Lâm Tĩnh Minh mở miệng nói: “Đã biết”, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lạc Thư cảm giác lời này cụ già nói với mình, trong ngực như có thứ gì đó chặn lại, không khỏi nắm chặt bàn tay người kia.
Khi trở về lái xe đã sớm đợi ở bên dưới, Lạc Thư lúc này chỉ nghĩ đến lời của cụ già kia, đến khi vào phòng Lâm Tĩnh Minh cũng không lấy lại tinh thần.
“Lâm Tĩnh Minh, chúng ta quyên góp tiền cho các quỹ từ thiện đi!” Lạc Thư vừa bị Lâm Tĩnh Minh mang đến ngồi bên giường đột ngột đứng lên nói, “tặng cho người tàn tật, cụ già neo đơn-”
“Lạc Lạc, anh biết.” Lâm Tĩnh Minh an ủi Lạc Thư đang xù lông, để cậu ngồi trên đùi mình sau đó ôm cậu vào lòng, “Việc này cứ để anh làm, còn có-” Lâm Tĩnh Minh nâng mặt Lạc Thư nhìn thật sâu vào mắt cậu, “Anh sẽ quý trọng người thân bên cạnh mình, anh sẽ đối xử thật tốt với em, tốt với em nhất. Em cũng không được rời khỏi anh, được không?”
Lạc Thư giật giật môi, không nói gì, Lâm Tĩnh Minh không chút để ý, hôn miệng Lạc Thư, sau đó mở chiếc hòm đem từ trên núi xuống, lấy ra một chuỗi tràng hạt đeo vào cổ tay Lạc Thư, “Anh đã nhờ cụ ấy làm phép, chiếc vòng này sẽ phù hộ em hết thảy, thân thể, cuộc sống, kể cả lần thi vào sơ trung này-”
“Anh rất coi trọng cuộc thi này sao?” Suy nghĩ thật lâu, Lạc Thư hỏi.
“Ừ, rất coi trọng.” Lâm Tĩnh Minh cười xoa lên mái tóc mềm mại của Lạc Thư, “Có vậy anh có thể học cùng trường với em!”
“Nhưng cũng chỉ có một năm.”
“Một năm cũng tốt, em xem chúng ta trung học cũng sẽ có một năm, đại học sẽ có hai năm…” Lâm Tĩnh Minh bắt đầu đếm, “Cuối tuần có thể ở cùng nhau. Lạc Lạc, anh muốn cùng em học thật lâu-” Nói xong câu cuối cùng anh cọ cọ lên cổ Lạc Thư tựa như muốn làm nũng.
“Sau khi học tốt nghiệp đại học thì sao?”
“Tốt nghiệp đại học về sau cũng luôn luôn cùng nhau a!” Lâm Tĩnh Minh ôm chặt lưng của Lạc Thư tựa như đang tuyên thệ, “Lạc Lạc, em tin tưởng anh chứ, tin tưởng anh sẽ cho em hạnh phúc?”
Thì ra Lâm Tĩnh Minh cũng không chắc chắn sao? Đúng vậy, anh ấy cũng chỉ lớn hơn mình 2 tuổi mà thôi, nhưng áp lực trong lòng lại lớn hơn mình rất nhiều. Lạc Thư chậm rãi nâng cánh tay ôm lấy lưng Lâm Tĩnh Minh, cũng chỉ gầy yếu như vậy thôi. Cậu thất thần nhìn chuỗi vòng màu đen phản chiếu ánh sáng lấp lánh, nhắm mắt lại, cậu nhẹ giọng nói: “Ừ, em, cũng sẽ cố gắng.”