Nhưng hiện tại rốt cuộc là chuyện gì? Ai có thể nói cho Lạc Thư biết vì sao vừa mới căn phòng tràn ngập phấn hồng, hai người ôm nhau, hiện tại lại biến thành Lạc Thư bị đặt ở dưới, Lâm Tĩnh Minh tươi cười rạng rỡ nhìn cậu.
“Ê, tránh ra cho em! Em nói là cố gắng chăm chỉ học tập để thi vào trường của anh, anh có hiểu không vậy!” Lạc Thư cố sức giãy dụa nhưng chỉ là tốn công vô ích.
“Ừ.” Lâm Tĩnh Minh gật đầu đầy dứt khoát.
“Đừng tỏ vẻ đáng yêu, để em đứng dậy!” Lạc Thư rống to.
“Không cần.” Lâm Tĩnh Minh nằm trên người Lạc Thư, lắc đầu, “Anh biết, vừa mới Lạc Thư nói muốn ở cùng với anh, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Nói là như vậy nhưng cũng không có nghĩa là bị người ta áp. Lạc Thư vô cùng bất mãn.
“Lạc Thư, không chỉ anh muốn em, nó cũng muốn em.” Lâm Tĩnh Minh được đà lấn tới, nắm lấy tay Lạc Thư hướng đến chỗ nào đó. Ý thức được tay kia còn đeo vòng Phật, anh lập tức đổi tay khác.
“Anh cũng sợ Phật nhìn thấy a!” Lạc Thư đỏ mặt, còn chưa hết hi vọng.
“Suỵt!” Lâm Tĩnh Minh chặn lại miệng của Lạc Thư, cười vô cùng sáng lạn, “Nói nhỏ một chút, anh sợ vòng này cũng sẽ yêu Lạc Lạc của anh, cho nên không cho nó xem, cũng không cho nó nghe!”
Đúng là không khác gì say rượu hồ đồ. Lâm Tĩnh Minh bị câu ‘sẽ cố gắng’ của Lạc Thư kích thích khiến đầu óc toàn bong bóng hồng nhạt không khác gì một cậu nhóc vừa tỏ tình thành công, Lạc Thư lại phải chịu trận, cả khoang miệng đều bị Lâm Tĩnh Minh càn quét.
“Lạc Lạc, em thấy làm như vậy hay không?” Lâm Tĩnh Minh thoải mái lôi kéo Lạc Thư hôn môi, vừa hôn vừa nói, “Anh cảm thấy rất tốt, rất thoải mái.”
Thoải mái cái đầu anh á! Lạc Thư cảm thấy miệng lưỡi tê rần, người nằm đè lên mình thế nhưng còn chưa thỏa mãn. Vì tiêu hóa chuyện vừa rồi trên người Lạc Thư bủn rủn vô lực chỉ có thể mặc người ta khơi mào dục vọng của mình.
“Lạc Lạc, em có sao không?” Lâm Tĩnh Minh đã sớm báo với Hà Thục Phương rằng hôm nay Lạc Thư ngủ nhà mình, Lâm Tĩnh Minh cũng không thừa nhận mình có ý đồ gì, đơn thuần chỉ là muốn cùng ngủ với Lạc Thư mà thôi. Lâm Tĩnh Minh giúp Lạc Thư tắm rửa, hiện tại Lạc Thư mặc quần áo của anh, có hơi rộng, tay dễ dàng luồn vào.
“Anh – Sờ chỗ nào hả!!” Không thể nhẫn nại được, Lạc Thư tính hét lớn nhưng tiếng phát ra không khác gì muốn dụ hoặc người ta.
“Ha ha.” Lâm Tĩnh Minh nở nụ cười, hiển nhiên rất thích nghe tiếng của Lạc Thư. Lạc Thư vẫn chịu đựng không phát ra tiếng, Lâm Tĩnh Minh lần đầu tiên nghe thấy âm thanh này thiếu chút nữa tim nhảy ra khỏi ***g ngực.
Trước kia hai người ở cùng nhau Lâm Tĩnh Minh chưa từng vuốt ve chỗ đó của Lạc Thư. Cũng là vì cảm thấy thực sự có điểm không được, về phương diện khác là anh sợ Lạc Thư có tâm lý bóng ma. Nhưng theo tuổi tăng dần lên, phương diện ấy cũng càng ngày càng lớn.
Ban đầu chỉ là không thể làm được, về sau biết rõ hơn cũng là lúc nếm phải nỗi khổ xem được không ăn được. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Lâm Tĩnh Minh gặp phải chuyện bản thân bất lực.
Lâm Tĩnh Minh vui vẻ vuốt bé Lạc Lạc, còn thực ngây ngô, tuy rằng anh không nhìn thấy nhưng biết chắc chắn nó rất đẹp.
“Lạc Lạc, em từng làm mộng chứ? Anh lần đầu tiên chính là mơ thấy em, về sau cũng sẽ mơ thấy.” Lâm Tĩnh Minh tuy rằng không muốn thúc giục Lạc Thư nhưng ngôn ngữ lại hướng dẫn.
Lạc Thư nghẹn đỏ mặt không biết nói gì, lợn nái cũng biết giấc mơ của Lâm Tĩnh Minh không trong sáng.
“Anh-”
“Ừ?”
“Hạ lưu!” Lạc Thư rốt cục nhịn không được.
“Ừ, anh chỉ hạ lưu với mình em.”
Tỉnh lược rất nhiều đoạn hội thoại thiếu nhi không nên nói, nhờ công Lâm Tĩnh Minh dạy dỗ, Lạc Thư rốt cuộc làm một giấc mơ như Lâm Tĩnh Minh mong đợi vào ngày biết kết quả thi vào sơ trung. Nội dung không rõ lắm, chỉ biết người nọ chắc chắn là Lâm Tĩnh Minh, bởi vì chỉ có Lâm Tĩnh Minh mới nói câu “Anh chỉ hạ lưu với mình em”. Đương nhiên đây là nói về sau.
Sau chuyện vòng phật, Lạc Thư không che dấu chỉ số thông minh của người gần 30 tuổi nữa, cậu vượt qua tất cả mọi người lấy được danh hiệu số 1, vênh mặt lên với đám bạn học từng khinh bỉ mình. Chỉ tiếc cha mẹ Quách Vân Đình bởi vì điều động công tác chuyển đi vòng khác nên Lạc Thư thiếu một người để chia sẻ. Quách nữ hiệp làm thủ tục chuyển trường một cách đơn giản, thuận tiện thi vào một trường sơ trung ở thành phố mới.
Lúc chuyển đi, Lạc Thư và Lý Duệ đều cùng đi tiễn, Quách nữ hiệp khóc ròng, khoảng cách một chuyến xe khách 28 đồng bỗng chốc biến thành khoảng cách giữa hai bờ sông mờ mịt không thấy bờ bên kia. Giọng nói nghẹn ngào đủ khiến Lạc Thư có chút không đành lòng.
“Lạc Thư, đừng quên tớ.”
“Ừ.”
“Nhớ rõ uống nhiều sữa cho lớn nhanh.”
“-Ờ.”
“Vì tương lai chúng ta nhớ rõ làm tốt quan hệ với ‘Bạch’ lão đại.”
“….”
Quách Vân Đình như trước tiếp tục làm tròn vai Quách nhị muội, hiện tại trao đổi tình cảm huynh muội với Triệu Bân. Triệu Bân tốt nghiệp sơ trung lấy danh hiệu nhất toàn khóa được vào trường trung học Học bộ. Lúc Triệu Bân mời Quách Vân Đình dùng cơm, Lạc Thư làm lam nhan tri kỷ* cũng đến cọ cơm theo, nói hai ba câu liền cảm thấy thật sự là một người đánh để làm bạn tốt nhưng không thể trở thành người yêu của Quách Vân Đình. (hồng nhan tri kỷ để chỉ nữ, lam nhan tri kỷ để chỉ nam)
“Tiểu Duệ tử.” Quách Vân Đình còn chưa nói xong với Lạc Thư đã chuyển đối tượng sang Lý Duệ. “Sinh nhật tớ sắp đến rồi, đừng quên mang quà cho tớ.” Ngay sau đó cô bị cha gõ đầu, Quách Vân Đình ôm đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm cha mình.
“Lý Duệ à, cháu đừng để ý.” Quách cha biết con gái mình làm phiền Lý Duệ không ít, Lý Duệ khắc khổ cũng thông minh, thành tích rất tốt, còn giúp Quách Vân Đình ôn bài. Tuy rằng nhìn có vẻ ngại ngùng nhưng đối tốt với con gái nhà mình.
“Tiểu Duệ tử đồng ý tặng quà sinh nhật cho con.” Quách Vân Đình không phục.
“Tớ sẽ nhớ kĩ.” Lý Duệ nhìn Quách cha, lại nhìn Quách Vân Đình, nghiêm túc trả lời.
“Tiểu Duệ tử, tớ biết cậu tốt nhất!” Quách Vân Đình ôm Lý Duệ một cái, cũng ôm Lạc Thư, phất tay hứa hẹn sẽ gửi quà cho hai người.
Ba người giờ thiếu một, cuộc sống vẫn là thiếu một chú thú vị, chẳng hạn như lúc này.
“Lý Duệ, lần này thi liên kết các trường cậu đứng đầu nhá, thật là giỏi.” Lạc Thư hai mắt tràn ngập sùng bái, cậu nhìn nhầm đề bài nên sai mất một câu, còn tên này lại làm đúng hết.
“Hắc hắc.” Lý Duệ cười có phần ngại ngùng.
“Lý Duệ, có phải cậu muốn đi gặp cha không, tớ đi cùng. Cậu chỉ cho Lâm Tĩnh Minh đi, tớ cũng muốn đi.”
“Được.” Lý Duệ tươi cười sáng lạn.
“Lý Duệ, sơ trung cậu có định thi vào trường của Lâm Tĩnh Minh không? Điểm của cậu có thể thi vào Nhất trung, cậu sẽ không phải vì cảm thấy Lâm Tĩnh Minh đối tốt với mình nên muốn báo ơn đấy chứ.” Lạc Thư chế nhạo.
“Ừ!” Lý Duệ trả lời kiên định.
Lạc Thư thực sự không biết phải làm gì. Nếu để người khác biết Lạc Thư từng cố gắng tìm đề tài trò chuyện như vậy khẳng định sẽ trở thành truyện cười cho tất cả mọi người. Về sau Lạc Thư mới biết, có rất nhiều người không biết cách dùng ngôn ngữ để biểu đạt suy nghĩ của mình mà dùng hành đồng, tỷ như Lý Duệ, cậu thường dùng tiền mình bán phế liệu để đi gặp ai đó dù chỉ một lần.
Lý Duệ cảm kích Lâm gia, nhưng cậu không biết cách nói lời cảm ơn, chỉ dùng hành động của mình để biểu đạt. Đây là điều mà sau này cậu mới
được biết.
Trừ bỏ một chút chi phí như tiền học phí, Lý Duệ không có nhiều yêu cầu, Lạc Thư không biết Lý Duệ thu thập phế liệu lúc nào, rõ ràng là cùng học với nhau, cuối tuần còn đến nhà Quách Vân Đình dạy thêm. Lâm lão gia tử thấy Lý Duệ bướng bỉnh, cũng mặc kệ. Lý Duệ cũng không phải cự tuyệt Lâm gia tạo điều kiện cho cậu ở thoải mái hoặc Lâm gia gia cho tiền tiêu vặt, chỉ là hi vọng dựa vào cố gắng của chính mình. Sau khi cha hối cải có được công việc ổn định Lý Duệ liền chuyển đi.
Lạc Thư rất bội phục Lý Duệ, tinh thần ấy Lạc Thư sẽ không bao giờ làm được. Cũng đúng, Lạc Thư được Lâm Tĩnh Minh nuôi trắng trăng mềm mềm, thế nào cần làm vậy, chỉ cần cậu muốn, Lâm Tĩnh Minh sẽ không luyến tiếc.
Căn cứ vào cuộc thi chuyển cấp của Lạc Thư, hai người từng thảo luận trước cuộc thi một tháng.
“Nếu điểm của em vào được Nhất trung thì phải làm sao giờ?” Lạc Thư đầy buồn bã hỏi.
“Chẳng phải rất tốt sao, có thể đến trường của anh mà!” Lâm Tĩnh Minh vui vẻ nghĩ đến tương lai.
“Nếu mẹ em bắt em vào Nhất trung thì sao?” Lạc Thư tiếp tục hỏi.
“Không sao cả, anh sẽ nói với dì.” Lâm Tĩnh Minh tràn đầy tin tưởng.
“Thế nếu em thi rớt thì sao?” Lạc Thư tính toán kích thích Lâm Tĩnh Minh.
Lâm Tĩnh Minh quả nhiên nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát, đem Lạc Thư đối diện trước mặt mình, “Lạc Lạc, anh tin tưởng hiện còn có thời gian, trường anh muốn học sinh giỏi về văn học, em không phải thích viết đoản văn sao, viết nhiều thêm mấy chương rồi để anh sắp xếp cho xuất bản là được.”
“Như vậy cũng được?”
“Ừ.” Lâm Tĩnh Minh vô cùng tin tưởng, “Chỉ cần hai vạn đồng tiền là được.” Nói xong liền giục Lạc Thư viết văn.
Kì thật chuyện vừa rồi cũng cho thấy một điều, Lâm Tĩnh Minh thực sự muốn Lạc Thư đi theo mình, ai cũng không thể thay đổi.
Cứ như vậy, Lạc Thư rốt cục trở thành ‘học đệ’ của Lâm Tĩnh Minh.
Ảnh Lạc Thư tốt nghiệp được Lâm Tĩnh Minh phục chế in ra thêm một bức đặt thành album. Lạc Thư đứng ở hàng thứ hai nên chỉ chụp được sườn mặt, nụ cười rạng rỡ được thu vào bức ảnh đồng thời thu vào trong mắt Lâm Tĩnh Minh.
“Ê, tránh ra cho em! Em nói là cố gắng chăm chỉ học tập để thi vào trường của anh, anh có hiểu không vậy!” Lạc Thư cố sức giãy dụa nhưng chỉ là tốn công vô ích.
“Ừ.” Lâm Tĩnh Minh gật đầu đầy dứt khoát.
“Đừng tỏ vẻ đáng yêu, để em đứng dậy!” Lạc Thư rống to.
“Không cần.” Lâm Tĩnh Minh nằm trên người Lạc Thư, lắc đầu, “Anh biết, vừa mới Lạc Thư nói muốn ở cùng với anh, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Nói là như vậy nhưng cũng không có nghĩa là bị người ta áp. Lạc Thư vô cùng bất mãn.
“Lạc Thư, không chỉ anh muốn em, nó cũng muốn em.” Lâm Tĩnh Minh được đà lấn tới, nắm lấy tay Lạc Thư hướng đến chỗ nào đó. Ý thức được tay kia còn đeo vòng Phật, anh lập tức đổi tay khác.
“Anh cũng sợ Phật nhìn thấy a!” Lạc Thư đỏ mặt, còn chưa hết hi vọng.
“Suỵt!” Lâm Tĩnh Minh chặn lại miệng của Lạc Thư, cười vô cùng sáng lạn, “Nói nhỏ một chút, anh sợ vòng này cũng sẽ yêu Lạc Lạc của anh, cho nên không cho nó xem, cũng không cho nó nghe!”
Đúng là không khác gì say rượu hồ đồ. Lâm Tĩnh Minh bị câu ‘sẽ cố gắng’ của Lạc Thư kích thích khiến đầu óc toàn bong bóng hồng nhạt không khác gì một cậu nhóc vừa tỏ tình thành công, Lạc Thư lại phải chịu trận, cả khoang miệng đều bị Lâm Tĩnh Minh càn quét.
“Lạc Lạc, em thấy làm như vậy hay không?” Lâm Tĩnh Minh thoải mái lôi kéo Lạc Thư hôn môi, vừa hôn vừa nói, “Anh cảm thấy rất tốt, rất thoải mái.”
Thoải mái cái đầu anh á! Lạc Thư cảm thấy miệng lưỡi tê rần, người nằm đè lên mình thế nhưng còn chưa thỏa mãn. Vì tiêu hóa chuyện vừa rồi trên người Lạc Thư bủn rủn vô lực chỉ có thể mặc người ta khơi mào dục vọng của mình.
“Lạc Lạc, em có sao không?” Lâm Tĩnh Minh đã sớm báo với Hà Thục Phương rằng hôm nay Lạc Thư ngủ nhà mình, Lâm Tĩnh Minh cũng không thừa nhận mình có ý đồ gì, đơn thuần chỉ là muốn cùng ngủ với Lạc Thư mà thôi. Lâm Tĩnh Minh giúp Lạc Thư tắm rửa, hiện tại Lạc Thư mặc quần áo của anh, có hơi rộng, tay dễ dàng luồn vào.
“Anh – Sờ chỗ nào hả!!” Không thể nhẫn nại được, Lạc Thư tính hét lớn nhưng tiếng phát ra không khác gì muốn dụ hoặc người ta.
“Ha ha.” Lâm Tĩnh Minh nở nụ cười, hiển nhiên rất thích nghe tiếng của Lạc Thư. Lạc Thư vẫn chịu đựng không phát ra tiếng, Lâm Tĩnh Minh lần đầu tiên nghe thấy âm thanh này thiếu chút nữa tim nhảy ra khỏi ***g ngực.
Trước kia hai người ở cùng nhau Lâm Tĩnh Minh chưa từng vuốt ve chỗ đó của Lạc Thư. Cũng là vì cảm thấy thực sự có điểm không được, về phương diện khác là anh sợ Lạc Thư có tâm lý bóng ma. Nhưng theo tuổi tăng dần lên, phương diện ấy cũng càng ngày càng lớn.
Ban đầu chỉ là không thể làm được, về sau biết rõ hơn cũng là lúc nếm phải nỗi khổ xem được không ăn được. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Lâm Tĩnh Minh gặp phải chuyện bản thân bất lực.
Lâm Tĩnh Minh vui vẻ vuốt bé Lạc Lạc, còn thực ngây ngô, tuy rằng anh không nhìn thấy nhưng biết chắc chắn nó rất đẹp.
“Lạc Lạc, em từng làm mộng chứ? Anh lần đầu tiên chính là mơ thấy em, về sau cũng sẽ mơ thấy.” Lâm Tĩnh Minh tuy rằng không muốn thúc giục Lạc Thư nhưng ngôn ngữ lại hướng dẫn.
Lạc Thư nghẹn đỏ mặt không biết nói gì, lợn nái cũng biết giấc mơ của Lâm Tĩnh Minh không trong sáng.
“Anh-”
“Ừ?”
“Hạ lưu!” Lạc Thư rốt cục nhịn không được.
“Ừ, anh chỉ hạ lưu với mình em.”
Tỉnh lược rất nhiều đoạn hội thoại thiếu nhi không nên nói, nhờ công Lâm Tĩnh Minh dạy dỗ, Lạc Thư rốt cuộc làm một giấc mơ như Lâm Tĩnh Minh mong đợi vào ngày biết kết quả thi vào sơ trung. Nội dung không rõ lắm, chỉ biết người nọ chắc chắn là Lâm Tĩnh Minh, bởi vì chỉ có Lâm Tĩnh Minh mới nói câu “Anh chỉ hạ lưu với mình em”. Đương nhiên đây là nói về sau.
Sau chuyện vòng phật, Lạc Thư không che dấu chỉ số thông minh của người gần 30 tuổi nữa, cậu vượt qua tất cả mọi người lấy được danh hiệu số 1, vênh mặt lên với đám bạn học từng khinh bỉ mình. Chỉ tiếc cha mẹ Quách Vân Đình bởi vì điều động công tác chuyển đi vòng khác nên Lạc Thư thiếu một người để chia sẻ. Quách nữ hiệp làm thủ tục chuyển trường một cách đơn giản, thuận tiện thi vào một trường sơ trung ở thành phố mới.
Lúc chuyển đi, Lạc Thư và Lý Duệ đều cùng đi tiễn, Quách nữ hiệp khóc ròng, khoảng cách một chuyến xe khách 28 đồng bỗng chốc biến thành khoảng cách giữa hai bờ sông mờ mịt không thấy bờ bên kia. Giọng nói nghẹn ngào đủ khiến Lạc Thư có chút không đành lòng.
“Lạc Thư, đừng quên tớ.”
“Ừ.”
“Nhớ rõ uống nhiều sữa cho lớn nhanh.”
“-Ờ.”
“Vì tương lai chúng ta nhớ rõ làm tốt quan hệ với ‘Bạch’ lão đại.”
“….”
Quách Vân Đình như trước tiếp tục làm tròn vai Quách nhị muội, hiện tại trao đổi tình cảm huynh muội với Triệu Bân. Triệu Bân tốt nghiệp sơ trung lấy danh hiệu nhất toàn khóa được vào trường trung học Học bộ. Lúc Triệu Bân mời Quách Vân Đình dùng cơm, Lạc Thư làm lam nhan tri kỷ* cũng đến cọ cơm theo, nói hai ba câu liền cảm thấy thật sự là một người đánh để làm bạn tốt nhưng không thể trở thành người yêu của Quách Vân Đình. (hồng nhan tri kỷ để chỉ nữ, lam nhan tri kỷ để chỉ nam)
“Tiểu Duệ tử.” Quách Vân Đình còn chưa nói xong với Lạc Thư đã chuyển đối tượng sang Lý Duệ. “Sinh nhật tớ sắp đến rồi, đừng quên mang quà cho tớ.” Ngay sau đó cô bị cha gõ đầu, Quách Vân Đình ôm đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm cha mình.
“Lý Duệ à, cháu đừng để ý.” Quách cha biết con gái mình làm phiền Lý Duệ không ít, Lý Duệ khắc khổ cũng thông minh, thành tích rất tốt, còn giúp Quách Vân Đình ôn bài. Tuy rằng nhìn có vẻ ngại ngùng nhưng đối tốt với con gái nhà mình.
“Tiểu Duệ tử đồng ý tặng quà sinh nhật cho con.” Quách Vân Đình không phục.
“Tớ sẽ nhớ kĩ.” Lý Duệ nhìn Quách cha, lại nhìn Quách Vân Đình, nghiêm túc trả lời.
“Tiểu Duệ tử, tớ biết cậu tốt nhất!” Quách Vân Đình ôm Lý Duệ một cái, cũng ôm Lạc Thư, phất tay hứa hẹn sẽ gửi quà cho hai người.
Ba người giờ thiếu một, cuộc sống vẫn là thiếu một chú thú vị, chẳng hạn như lúc này.
“Lý Duệ, lần này thi liên kết các trường cậu đứng đầu nhá, thật là giỏi.” Lạc Thư hai mắt tràn ngập sùng bái, cậu nhìn nhầm đề bài nên sai mất một câu, còn tên này lại làm đúng hết.
“Hắc hắc.” Lý Duệ cười có phần ngại ngùng.
“Lý Duệ, có phải cậu muốn đi gặp cha không, tớ đi cùng. Cậu chỉ cho Lâm Tĩnh Minh đi, tớ cũng muốn đi.”
“Được.” Lý Duệ tươi cười sáng lạn.
“Lý Duệ, sơ trung cậu có định thi vào trường của Lâm Tĩnh Minh không? Điểm của cậu có thể thi vào Nhất trung, cậu sẽ không phải vì cảm thấy Lâm Tĩnh Minh đối tốt với mình nên muốn báo ơn đấy chứ.” Lạc Thư chế nhạo.
“Ừ!” Lý Duệ trả lời kiên định.
Lạc Thư thực sự không biết phải làm gì. Nếu để người khác biết Lạc Thư từng cố gắng tìm đề tài trò chuyện như vậy khẳng định sẽ trở thành truyện cười cho tất cả mọi người. Về sau Lạc Thư mới biết, có rất nhiều người không biết cách dùng ngôn ngữ để biểu đạt suy nghĩ của mình mà dùng hành đồng, tỷ như Lý Duệ, cậu thường dùng tiền mình bán phế liệu để đi gặp ai đó dù chỉ một lần.
Lý Duệ cảm kích Lâm gia, nhưng cậu không biết cách nói lời cảm ơn, chỉ dùng hành động của mình để biểu đạt. Đây là điều mà sau này cậu mới
được biết.
Trừ bỏ một chút chi phí như tiền học phí, Lý Duệ không có nhiều yêu cầu, Lạc Thư không biết Lý Duệ thu thập phế liệu lúc nào, rõ ràng là cùng học với nhau, cuối tuần còn đến nhà Quách Vân Đình dạy thêm. Lâm lão gia tử thấy Lý Duệ bướng bỉnh, cũng mặc kệ. Lý Duệ cũng không phải cự tuyệt Lâm gia tạo điều kiện cho cậu ở thoải mái hoặc Lâm gia gia cho tiền tiêu vặt, chỉ là hi vọng dựa vào cố gắng của chính mình. Sau khi cha hối cải có được công việc ổn định Lý Duệ liền chuyển đi.
Lạc Thư rất bội phục Lý Duệ, tinh thần ấy Lạc Thư sẽ không bao giờ làm được. Cũng đúng, Lạc Thư được Lâm Tĩnh Minh nuôi trắng trăng mềm mềm, thế nào cần làm vậy, chỉ cần cậu muốn, Lâm Tĩnh Minh sẽ không luyến tiếc.
Căn cứ vào cuộc thi chuyển cấp của Lạc Thư, hai người từng thảo luận trước cuộc thi một tháng.
“Nếu điểm của em vào được Nhất trung thì phải làm sao giờ?” Lạc Thư đầy buồn bã hỏi.
“Chẳng phải rất tốt sao, có thể đến trường của anh mà!” Lâm Tĩnh Minh vui vẻ nghĩ đến tương lai.
“Nếu mẹ em bắt em vào Nhất trung thì sao?” Lạc Thư tiếp tục hỏi.
“Không sao cả, anh sẽ nói với dì.” Lâm Tĩnh Minh tràn đầy tin tưởng.
“Thế nếu em thi rớt thì sao?” Lạc Thư tính toán kích thích Lâm Tĩnh Minh.
Lâm Tĩnh Minh quả nhiên nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát, đem Lạc Thư đối diện trước mặt mình, “Lạc Lạc, anh tin tưởng hiện còn có thời gian, trường anh muốn học sinh giỏi về văn học, em không phải thích viết đoản văn sao, viết nhiều thêm mấy chương rồi để anh sắp xếp cho xuất bản là được.”
“Như vậy cũng được?”
“Ừ.” Lâm Tĩnh Minh vô cùng tin tưởng, “Chỉ cần hai vạn đồng tiền là được.” Nói xong liền giục Lạc Thư viết văn.
Kì thật chuyện vừa rồi cũng cho thấy một điều, Lâm Tĩnh Minh thực sự muốn Lạc Thư đi theo mình, ai cũng không thể thay đổi.
Cứ như vậy, Lạc Thư rốt cục trở thành ‘học đệ’ của Lâm Tĩnh Minh.
Ảnh Lạc Thư tốt nghiệp được Lâm Tĩnh Minh phục chế in ra thêm một bức đặt thành album. Lạc Thư đứng ở hàng thứ hai nên chỉ chụp được sườn mặt, nụ cười rạng rỡ được thu vào bức ảnh đồng thời thu vào trong mắt Lâm Tĩnh Minh.