“Xuất viện sao không báo cho tớ biết?”
Lạc Thư còn chưa mở miệng đã nghe thấy Tôn Thắng Siêu hỏi.
“Hứ, tớ còn muốn hỏi sao tớ nằm viện mà cậu không đến thăm tớ đây này! Lý Duệ còn đến cơ mà!” Tuy rằng chỉ đến một lát liền im lặng ngượng ngùng rời đi.
“Cậu muốn tớ đến?” Hai mắt Tôn Thắng Siêu đột ngột sáng ngời, tựa như nhặt được châu báu.
“Chẳng lẽ lại không à, vô nghĩa.” Lạc Thư khinh bỉ nhìn Tôn Thắng Siêu, người này còn tự xưng mình là ‘ca’ (anh) cơ đấy.
“Làm ơn cho đi nhờ một chút!” Một giọng nữ vang lên nhắc nhở hai người, Tôn Thắng Siêu lập tức kéo Lạc Thư đến bên cạnh mình, trừng mắt nhìn nữ sinh kia một cái, hành lang không có ai cô ta lại cứ chạy về phía này.
“Người kia là ai!”
“Ồ.” Lạc Thư nhìn theo sau mái tóc đuôi ngựa vung vẩy lên xuống trả lời, “Bạn học cùng lớp tớ, hình như là gọi Ô Mai Mai, làm sao vậy?”
“Không có gì, cảm thấy có chút quen mắt. Đúng rồi A Lạc, cuối tuần này chúng ta đi chơi đi, cậu tớ mới mở trung tâm chơi CF người thật, có thể dùng súng bắn”. Thời đại bấy giờ chơi CF (đột kích) người thật tuyệt đối là một trò chơi mới mẻ, Tôn Thắng Siêu chơi vài lần thấy rất nghiền. Cậu sớm muốn vào quân ngũ, có trò chơi này cũng có thể giúp đỡ thèm.
“Hôm ấy là đại thọ 70 tuổi ông ngoại tớ, các mẹ còn làm tiệc rượu, tớ muốn đi ăn cơm.” Lạc Thư từ nhỏ thích nhất là tiệc rượu, người ở quê ngoại đều mời đầu bếp đến làm cơm, tay nghề bình thường cũng không tồi, Lạc Thư nghĩ đến xương chua ngọt, măng om… (vì không rõ các món =]]) đã nghĩ đến chảy nước miếng.
“Tớ cũng đi được không.”
“Đương nhiên là được, cậu cùng Lâm Tĩnh Minh cùng nhau đến đi, Lâm Tĩnh Minh biết đường, tớ còn phải đi cùng bố. Cậu, làm sao vậy?” Cảm giác Tôn Thắng Siêu nháy mắt trở nên ảm đạm, Lạc Thư hỏi.
“Không có gì, vậy đến hôm đó tớ đi cùng A Tịnh.”
“Ờ, tớ đi trước.”
“Ừ.” Tôn Thắng Siêu giơ tay muốn sờ sờ đầu Lạc Thư, có điều Lạc Thư đi quá nhanh, cậu nhìn bóng lưng Lạc Thư một lúc lâu mới rời đi.
“Lạc Thư, người kia là Tôn Thắng Siêu phải không.” Lạc Thư vừa ngồi xuống, cậu bạn cùng bàn lần đầu tiên mở miệng nói chuyện trước với cậu.
“Đúng vậy, người đen nhỉ, nhưng so với trước kia đỡ hơn nhiều.” Lạc Thư không quên bôi bác mấy câu.
“Nghe nói cậu ta cũng bị thủy đậu, may là mặt mày không hốc hác.”
“Cậu không thấy anh ấy nhìn rất khốc (cool) sao? Tớ thấy giống Cổ thiên Nhạc, không chừng sau này còn đẹp trai nữa.”
Còn không kịp nghĩ đến chuyện Tôn Thắng Siêu cũng bị bệnh thủy đậu, bạn ngồi cùng bàn đã phát tính mê trai, Lạc Thư cảm thấy rất nghi ngờ đến tính hướng của cậu bạn này liền uyển chuyển hỏi: “Cậu thích cậu ấy?”
“Đúng thì thế nào, mẹ tớ hâm mộ Cổ Thiên Nhạc, mẹ bảo tớ đẹp trai giống Cổ Thiên Nhạc. Mà cậu nhìn gương có thấy kì quái không, tớ cảm thấy hình như nhìn qua gương không giống với mình bên ngoài, cậu xem.” Nói xong cậu ta lôi gương soi mình và Lạc Thư, nói, “Tớ cảm thấy hình ảnh phản chiếu trong này cậu nhìn thấy không giống với hiện thực.”
Lạc Thư hoảng sợ, run rẩy nói, “Vậy cậu xem tớ cùng với hình phải chiếu trong gương cũng không có khác biệt mà!”
“Ừ thì thế, cho nên tớ mới rút ra kết luận là chỉ có hiệu quả đối với mình tớ, mỗi lần chụp ảnh rửa ra cũng không giống tớ.”
Không giống là vì rửa ảnh đi, Lạc Thư run rẩy, “Như vậy, cậu xem Tôn Thắng Siêu là vì giống cậu?”
“Đúng vậy, thông minh!” Bạn cùng bàn vừa lòng khích lệ Lạc Thư, “Thảo nào mà Tôn Thắng Siêu nói chuyện với cậu, tớ từng gửi thư cho anh ấy để cùng tâm sự về Cổ Thiên Nhạc nhưng anh ấy không chịu trả lời tớ, cậu nói tớ phải làm gì bây giờ!”
“Ha ha.” Lạc Thư ngây ngô cười chấm dứt câu chuyện, xem ra vẫn duy trì thái độ như trước vẫn tốt hơn.
Chuông báo vào học vang lên, Lạc Thư nhìn bạn cùng bàn cũng không lớn hơn mình bao nhiêu lấy ra sách giáo khoa đặt trên cuốn Máy tính sơ cấp, thở dài, “Nếu lòng người cũng giống máy tính không phải 0 thì là 1 sẽ tốt biết bao.”
Lạc Thư nghẹn họng phun ra…
Xét về tổng thể mà nói, bạn cùng bàn của Lạc Thư cũng coi như im lặng, chỉ cần không nói đến Cổ Thiên Nhạc, Tôn Thắng Siêu và gương là được, nếu không Lạc Thư thực sự không chịu nổi.
Tiệc mừng thọ trông thôn vô cùng náo nhiệt, bên cạnh nhà thọ tinh (người được chúc thọ) dựng tạm một phòng bếp, sau đó căng lều bày bàn tiệc ở sân nhà, lều được làm bằng vải đỏ, mang ý nghĩa vui mừng. Hàng xóm hoặc là chị em phụ nữ thân thuộc sẽ đến rửa bát chén hoặc bưng bê đồ ăn, những người còn lại thì an vị chờ ăn. Đám đàn ông sẽ chia xẻ thuốc lá, chơi bài hoặc mạt trượt, nói chuyện công việc xã hội, vô cùng náo nhiệt.
Đám trẻ đi theo cha mẹ sẽ tự tập hợp lại một chỗ, các bé gái thường xem tivi, nói chuyện về các thần tượng, các bé trai phần lớn đều chạy ra sau núi thám hiểm hoặc ra cửa hàng tiêu hết tiền cha mẹ đưa cho, thuận tiện thường mua thêm kẹo ngọt hoặc một loại đồ ăn vặt 5 hào một cái bên trong có trúng thưởng.
Những thứ ấy Lạc Thư từng có một đoạn thời gian thích mê mệt, thật vất vả thu thập đến cuối cùng chỉ còn thiếu một thẻ nữa cậu đột ngột chán sau đó thẻ cũng dần mất đi. Về sau thỉnh thoảng đi mua mới trúng được cái cuối cùng nhưng những thẻ trước kia khổ sở thu thập được lại biến mất. Lạc Thư từ đó không còn muốn thu thập chúng nó nữa, càng không nói đến mua những thứ như vé xổ số, trong thôn rất nhiều phụ nữ ôm con đến xông vận khí để mua xổ số, Lạc Thư phải liều chết khóc ra mới không bị đối xử như vậy.
Bởi vì mời Lâm Tĩnh Minh và Tôn Thắng Siêu đến cọ cơm, Lạc Thư dĩ nhiên đóng vai trò tiểu chủ nhân đi chiêu đãi khách, cậu còn mời cả Lý Duệ nhưng Lý Duệ nói phải ăn cơm cùng cha. Lạc Thư biết cha Lý Duệ sau khi cai nghiện hiện tại đã tốt hơn nhiều, xem Lý Duệ tươi cười cũng đủ biết, cũng không miễn cưỡng.
“Trên núi có suối nước, rất trong, hai người muốn đi xem không?” Lạc Thư cảm thấy hai người sẽ không muốn ngồi ngốc trong nhà nên đưa ra đề nghị, “Ở sườn núi đều là người trong thôn trồng trúc. Ông ngoại có hai khối, bác hai có một khối, bác cả nhiều hơn một chút về sau lại mua thêm, Hà Hiểu Phân, chị dẫn bọn em đi chơi đi.” Lạc Thư chỉ nhớ đường lên, xuống núi phương hướng thay đổi cậu không phân biệt được nên phải xin giúp đỡ từ Hà Hiểu Phân.
“Tốt.” Hà Hiểu Phân hiện giờ học Cao nhị, áp lực học tập khiến cô gầy không ít. Cô đang buộc tóc hai bên cho Hà Dong Dong, rõ ràng thể hiện tài năng hiền thê lương mẫu.
“Anh họ, anh đi cùng bọn em bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nhớ đường, em còn nhớ rõ, xấu hổ xấu hổ.” Hà Dong Dong không hề nể mặt Lạc Thư, rất có bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Hừ, dám nói anh, đều lên 7 tuổi rồi mà còn không biết buộc tóc, càng xấu hổ! Hà Hiểu Phân mới 5 tuổi đã tự mình buộc tóc, mày chắc chắn là không di truyền năng lực khéo tay của nhà chúng ta!”
Hà Hiểu Phân nghe vậy liền tự động rời xa chiến khu, dù sao cũng đến giờ thuốc bổ rồi, khi đó còn chưa có các loại thuốc bổ não trí nhớ như bây giờ, các phụ huynh đều mua đủ loại thuốc bổ linh tinh được mọi người truyền tai nhau.
Hà Hiểu Phân rời đi, không có người làm chứng, Hà Dong Dong nghiêm mặt mói: “Không có chuyện đấy, chị họ 5 tuổi anh mới 1 tuổi, còn chưa biết nói chuyện, làm sao mà biết được!”
“Mày ngốc à, đương nhiên
là tao không tự biết được, đó là bác hai kể cho tao, bác sợ làm mày tủi thân nên còn bảo tao không được nói!” Lạc Thư nói như thật khiến Hà Dong Dong từ nhỏ thông minh tự phụ giờ cũng sắp khóc ra.
“Không có việc gì, không có việc gì, em xem đến bây giờ anh cũng không biết buộc tóc mà!” Tôn Thắng Siêu muốn giải vây cho Lạc Thư, nếu trẻ con khóc người cuối cùng bị mắng vẫn là đứa lớn tuổi hơn, điều này Tôn Thắng Siêu đã được trải nghiệm. Không thể không nói Tiểu Tôn vừa thông minh được vài ngày giờ lại biến thành ngu ngốc, ngay cả một bé con cũng không dỗ được.
“Anh cũng không phải con gái!” Hà Dong Dong cảm thấy mình bị tất cả mọi người ghét bỏ, ngay cả đám tóc dài mấy đốt ngón tay cũng bắt nạt mình, lập tức khóc òa ra.
Lạc Thư luôn mẫn cảm với nguy hiểm lập tức bỏ chạy, Tôn Thắng Siêu thấy thế cũng vội vàng chạy theo.
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.” Lạc Thư vỗ vỗ ngực, “A, Lâm Tĩnh Minh đâu?”
Tôn Thắng Siêu nhìn phải nhìn trái, “Hình như còn chưa chạy đến, hay là quay lại xem?”
“Không được.” Lạc Thư lập tức không đồng ý, nếu bị Hà Thục Phương bắt đến kết quả chính là tử hình tại chỗ, nếu chịu nhận lỗi về sau cậu sẽ không có địa vị, cần phải nắm giữ quyền chủ động trước mặt Hà Dong Dong về sau mới có chỗ tốt.
Hai người đợi trong chốc lát Lâm Tĩnh Minh mới chậm rì rì đi tới.
“Không có việc gì chứ?” Tôn Thắng Siêu hỏi.
“Ừ.”
Thực sự không có cách nào, Lạc Thư vỗ vỗ bả vai Lâm Tĩnh Minh tỏ vẻ anh làm được không sai, sau đó tiếp tục suy nghĩ chuyện lên núi. Lạc Thư đang muốn trở về tìm Hà Hiểu Phân thì nửa đường gặp được Hà Bồi. Cậu vốn không thích Hà Bồi, về quê ngoại cũng không hay nói chuyện.
“Hiểu Phân nói nó phải ôn tập, bảo anh đưa các em lên núi.” Từ sau sự kiện rơi xuống nước lần trước, Lâm Tĩnh Minh cũng đến đây cùng Lạc Thư vài lần nhưng không nói chuyện với nhau, Hà Bồi biết đám người Lâm Tĩnh Minh không có ấn tượng tốt với mình, thật vất vả mới có cơ hội biểu hiện chính mình.
Nếu người ta đã nói như vậy, Lạc Thư cũng sẽ đồng ý, bất quá tâm trạng cũng không được tốt lắm. Đây dù sao cũng là lần đầu tiên Lạc Thư đề xuất kế hoạch đi chơi, Lâm Tĩnh Minh và Tôn Thắng Siêu cũng nể tình hơn.
Bên này đám người Lạc Thư lên núi, bên kia Hà Hiểu Phân uống thuốc xong tìm một vòng không thấy được đám người Lạc Thư, nghĩ rằng bọn họ tự mình đi chơi nên liền quay về phòng đọc sách.
Lạc Thư còn chưa mở miệng đã nghe thấy Tôn Thắng Siêu hỏi.
“Hứ, tớ còn muốn hỏi sao tớ nằm viện mà cậu không đến thăm tớ đây này! Lý Duệ còn đến cơ mà!” Tuy rằng chỉ đến một lát liền im lặng ngượng ngùng rời đi.
“Cậu muốn tớ đến?” Hai mắt Tôn Thắng Siêu đột ngột sáng ngời, tựa như nhặt được châu báu.
“Chẳng lẽ lại không à, vô nghĩa.” Lạc Thư khinh bỉ nhìn Tôn Thắng Siêu, người này còn tự xưng mình là ‘ca’ (anh) cơ đấy.
“Làm ơn cho đi nhờ một chút!” Một giọng nữ vang lên nhắc nhở hai người, Tôn Thắng Siêu lập tức kéo Lạc Thư đến bên cạnh mình, trừng mắt nhìn nữ sinh kia một cái, hành lang không có ai cô ta lại cứ chạy về phía này.
“Người kia là ai!”
“Ồ.” Lạc Thư nhìn theo sau mái tóc đuôi ngựa vung vẩy lên xuống trả lời, “Bạn học cùng lớp tớ, hình như là gọi Ô Mai Mai, làm sao vậy?”
“Không có gì, cảm thấy có chút quen mắt. Đúng rồi A Lạc, cuối tuần này chúng ta đi chơi đi, cậu tớ mới mở trung tâm chơi CF người thật, có thể dùng súng bắn”. Thời đại bấy giờ chơi CF (đột kích) người thật tuyệt đối là một trò chơi mới mẻ, Tôn Thắng Siêu chơi vài lần thấy rất nghiền. Cậu sớm muốn vào quân ngũ, có trò chơi này cũng có thể giúp đỡ thèm.
“Hôm ấy là đại thọ 70 tuổi ông ngoại tớ, các mẹ còn làm tiệc rượu, tớ muốn đi ăn cơm.” Lạc Thư từ nhỏ thích nhất là tiệc rượu, người ở quê ngoại đều mời đầu bếp đến làm cơm, tay nghề bình thường cũng không tồi, Lạc Thư nghĩ đến xương chua ngọt, măng om… (vì không rõ các món =]]) đã nghĩ đến chảy nước miếng.
“Tớ cũng đi được không.”
“Đương nhiên là được, cậu cùng Lâm Tĩnh Minh cùng nhau đến đi, Lâm Tĩnh Minh biết đường, tớ còn phải đi cùng bố. Cậu, làm sao vậy?” Cảm giác Tôn Thắng Siêu nháy mắt trở nên ảm đạm, Lạc Thư hỏi.
“Không có gì, vậy đến hôm đó tớ đi cùng A Tịnh.”
“Ờ, tớ đi trước.”
“Ừ.” Tôn Thắng Siêu giơ tay muốn sờ sờ đầu Lạc Thư, có điều Lạc Thư đi quá nhanh, cậu nhìn bóng lưng Lạc Thư một lúc lâu mới rời đi.
“Lạc Thư, người kia là Tôn Thắng Siêu phải không.” Lạc Thư vừa ngồi xuống, cậu bạn cùng bàn lần đầu tiên mở miệng nói chuyện trước với cậu.
“Đúng vậy, người đen nhỉ, nhưng so với trước kia đỡ hơn nhiều.” Lạc Thư không quên bôi bác mấy câu.
“Nghe nói cậu ta cũng bị thủy đậu, may là mặt mày không hốc hác.”
“Cậu không thấy anh ấy nhìn rất khốc (cool) sao? Tớ thấy giống Cổ thiên Nhạc, không chừng sau này còn đẹp trai nữa.”
Còn không kịp nghĩ đến chuyện Tôn Thắng Siêu cũng bị bệnh thủy đậu, bạn ngồi cùng bàn đã phát tính mê trai, Lạc Thư cảm thấy rất nghi ngờ đến tính hướng của cậu bạn này liền uyển chuyển hỏi: “Cậu thích cậu ấy?”
“Đúng thì thế nào, mẹ tớ hâm mộ Cổ Thiên Nhạc, mẹ bảo tớ đẹp trai giống Cổ Thiên Nhạc. Mà cậu nhìn gương có thấy kì quái không, tớ cảm thấy hình như nhìn qua gương không giống với mình bên ngoài, cậu xem.” Nói xong cậu ta lôi gương soi mình và Lạc Thư, nói, “Tớ cảm thấy hình ảnh phản chiếu trong này cậu nhìn thấy không giống với hiện thực.”
Lạc Thư hoảng sợ, run rẩy nói, “Vậy cậu xem tớ cùng với hình phải chiếu trong gương cũng không có khác biệt mà!”
“Ừ thì thế, cho nên tớ mới rút ra kết luận là chỉ có hiệu quả đối với mình tớ, mỗi lần chụp ảnh rửa ra cũng không giống tớ.”
Không giống là vì rửa ảnh đi, Lạc Thư run rẩy, “Như vậy, cậu xem Tôn Thắng Siêu là vì giống cậu?”
“Đúng vậy, thông minh!” Bạn cùng bàn vừa lòng khích lệ Lạc Thư, “Thảo nào mà Tôn Thắng Siêu nói chuyện với cậu, tớ từng gửi thư cho anh ấy để cùng tâm sự về Cổ Thiên Nhạc nhưng anh ấy không chịu trả lời tớ, cậu nói tớ phải làm gì bây giờ!”
“Ha ha.” Lạc Thư ngây ngô cười chấm dứt câu chuyện, xem ra vẫn duy trì thái độ như trước vẫn tốt hơn.
Chuông báo vào học vang lên, Lạc Thư nhìn bạn cùng bàn cũng không lớn hơn mình bao nhiêu lấy ra sách giáo khoa đặt trên cuốn Máy tính sơ cấp, thở dài, “Nếu lòng người cũng giống máy tính không phải 0 thì là 1 sẽ tốt biết bao.”
Lạc Thư nghẹn họng phun ra…
Xét về tổng thể mà nói, bạn cùng bàn của Lạc Thư cũng coi như im lặng, chỉ cần không nói đến Cổ Thiên Nhạc, Tôn Thắng Siêu và gương là được, nếu không Lạc Thư thực sự không chịu nổi.
Tiệc mừng thọ trông thôn vô cùng náo nhiệt, bên cạnh nhà thọ tinh (người được chúc thọ) dựng tạm một phòng bếp, sau đó căng lều bày bàn tiệc ở sân nhà, lều được làm bằng vải đỏ, mang ý nghĩa vui mừng. Hàng xóm hoặc là chị em phụ nữ thân thuộc sẽ đến rửa bát chén hoặc bưng bê đồ ăn, những người còn lại thì an vị chờ ăn. Đám đàn ông sẽ chia xẻ thuốc lá, chơi bài hoặc mạt trượt, nói chuyện công việc xã hội, vô cùng náo nhiệt.
Đám trẻ đi theo cha mẹ sẽ tự tập hợp lại một chỗ, các bé gái thường xem tivi, nói chuyện về các thần tượng, các bé trai phần lớn đều chạy ra sau núi thám hiểm hoặc ra cửa hàng tiêu hết tiền cha mẹ đưa cho, thuận tiện thường mua thêm kẹo ngọt hoặc một loại đồ ăn vặt 5 hào một cái bên trong có trúng thưởng.
Những thứ ấy Lạc Thư từng có một đoạn thời gian thích mê mệt, thật vất vả thu thập đến cuối cùng chỉ còn thiếu một thẻ nữa cậu đột ngột chán sau đó thẻ cũng dần mất đi. Về sau thỉnh thoảng đi mua mới trúng được cái cuối cùng nhưng những thẻ trước kia khổ sở thu thập được lại biến mất. Lạc Thư từ đó không còn muốn thu thập chúng nó nữa, càng không nói đến mua những thứ như vé xổ số, trong thôn rất nhiều phụ nữ ôm con đến xông vận khí để mua xổ số, Lạc Thư phải liều chết khóc ra mới không bị đối xử như vậy.
Bởi vì mời Lâm Tĩnh Minh và Tôn Thắng Siêu đến cọ cơm, Lạc Thư dĩ nhiên đóng vai trò tiểu chủ nhân đi chiêu đãi khách, cậu còn mời cả Lý Duệ nhưng Lý Duệ nói phải ăn cơm cùng cha. Lạc Thư biết cha Lý Duệ sau khi cai nghiện hiện tại đã tốt hơn nhiều, xem Lý Duệ tươi cười cũng đủ biết, cũng không miễn cưỡng.
“Trên núi có suối nước, rất trong, hai người muốn đi xem không?” Lạc Thư cảm thấy hai người sẽ không muốn ngồi ngốc trong nhà nên đưa ra đề nghị, “Ở sườn núi đều là người trong thôn trồng trúc. Ông ngoại có hai khối, bác hai có một khối, bác cả nhiều hơn một chút về sau lại mua thêm, Hà Hiểu Phân, chị dẫn bọn em đi chơi đi.” Lạc Thư chỉ nhớ đường lên, xuống núi phương hướng thay đổi cậu không phân biệt được nên phải xin giúp đỡ từ Hà Hiểu Phân.
“Tốt.” Hà Hiểu Phân hiện giờ học Cao nhị, áp lực học tập khiến cô gầy không ít. Cô đang buộc tóc hai bên cho Hà Dong Dong, rõ ràng thể hiện tài năng hiền thê lương mẫu.
“Anh họ, anh đi cùng bọn em bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nhớ đường, em còn nhớ rõ, xấu hổ xấu hổ.” Hà Dong Dong không hề nể mặt Lạc Thư, rất có bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Hừ, dám nói anh, đều lên 7 tuổi rồi mà còn không biết buộc tóc, càng xấu hổ! Hà Hiểu Phân mới 5 tuổi đã tự mình buộc tóc, mày chắc chắn là không di truyền năng lực khéo tay của nhà chúng ta!”
Hà Hiểu Phân nghe vậy liền tự động rời xa chiến khu, dù sao cũng đến giờ thuốc bổ rồi, khi đó còn chưa có các loại thuốc bổ não trí nhớ như bây giờ, các phụ huynh đều mua đủ loại thuốc bổ linh tinh được mọi người truyền tai nhau.
Hà Hiểu Phân rời đi, không có người làm chứng, Hà Dong Dong nghiêm mặt mói: “Không có chuyện đấy, chị họ 5 tuổi anh mới 1 tuổi, còn chưa biết nói chuyện, làm sao mà biết được!”
“Mày ngốc à, đương nhiên
là tao không tự biết được, đó là bác hai kể cho tao, bác sợ làm mày tủi thân nên còn bảo tao không được nói!” Lạc Thư nói như thật khiến Hà Dong Dong từ nhỏ thông minh tự phụ giờ cũng sắp khóc ra.
“Không có việc gì, không có việc gì, em xem đến bây giờ anh cũng không biết buộc tóc mà!” Tôn Thắng Siêu muốn giải vây cho Lạc Thư, nếu trẻ con khóc người cuối cùng bị mắng vẫn là đứa lớn tuổi hơn, điều này Tôn Thắng Siêu đã được trải nghiệm. Không thể không nói Tiểu Tôn vừa thông minh được vài ngày giờ lại biến thành ngu ngốc, ngay cả một bé con cũng không dỗ được.
“Anh cũng không phải con gái!” Hà Dong Dong cảm thấy mình bị tất cả mọi người ghét bỏ, ngay cả đám tóc dài mấy đốt ngón tay cũng bắt nạt mình, lập tức khóc òa ra.
Lạc Thư luôn mẫn cảm với nguy hiểm lập tức bỏ chạy, Tôn Thắng Siêu thấy thế cũng vội vàng chạy theo.
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.” Lạc Thư vỗ vỗ ngực, “A, Lâm Tĩnh Minh đâu?”
Tôn Thắng Siêu nhìn phải nhìn trái, “Hình như còn chưa chạy đến, hay là quay lại xem?”
“Không được.” Lạc Thư lập tức không đồng ý, nếu bị Hà Thục Phương bắt đến kết quả chính là tử hình tại chỗ, nếu chịu nhận lỗi về sau cậu sẽ không có địa vị, cần phải nắm giữ quyền chủ động trước mặt Hà Dong Dong về sau mới có chỗ tốt.
Hai người đợi trong chốc lát Lâm Tĩnh Minh mới chậm rì rì đi tới.
“Không có việc gì chứ?” Tôn Thắng Siêu hỏi.
“Ừ.”
Thực sự không có cách nào, Lạc Thư vỗ vỗ bả vai Lâm Tĩnh Minh tỏ vẻ anh làm được không sai, sau đó tiếp tục suy nghĩ chuyện lên núi. Lạc Thư đang muốn trở về tìm Hà Hiểu Phân thì nửa đường gặp được Hà Bồi. Cậu vốn không thích Hà Bồi, về quê ngoại cũng không hay nói chuyện.
“Hiểu Phân nói nó phải ôn tập, bảo anh đưa các em lên núi.” Từ sau sự kiện rơi xuống nước lần trước, Lâm Tĩnh Minh cũng đến đây cùng Lạc Thư vài lần nhưng không nói chuyện với nhau, Hà Bồi biết đám người Lâm Tĩnh Minh không có ấn tượng tốt với mình, thật vất vả mới có cơ hội biểu hiện chính mình.
Nếu người ta đã nói như vậy, Lạc Thư cũng sẽ đồng ý, bất quá tâm trạng cũng không được tốt lắm. Đây dù sao cũng là lần đầu tiên Lạc Thư đề xuất kế hoạch đi chơi, Lâm Tĩnh Minh và Tôn Thắng Siêu cũng nể tình hơn.
Bên này đám người Lạc Thư lên núi, bên kia Hà Hiểu Phân uống thuốc xong tìm một vòng không thấy được đám người Lạc Thư, nghĩ rằng bọn họ tự mình đi chơi nên liền quay về phòng đọc sách.