“Bên này, bên này, không phải, bên kia, dịch sang một chút.” Lạc Thư ngồi trên bàn chỉ đạo mọi người.
Nói là hỗ trợ chuyển nhà, kì thật cậu chỉ phụ trách chỉ huy đặt đồ đạc ở chỗ nào mà thôi, cha của Lý Duệ rốt cuộc đã cai nghiện, Lý Duệ lúc này nếu vẫn ở lại Lâm gia thì có vẻ không được tốt lắm. Kì thật bình thường Lý Duệ cũng không ở lại Lâm gia quá lâu, cuối tuần Lạc Thư đến tìm Lâm Tĩnh Minh phần lớn đều không gặp được Lý Duệ, cậu làm gia sư nên chỉ đến tối mới về Lâm gia ngủ, buổi sáng còn thức dậy đến trường sớm hơn mọi người. Cố gắng của Lý Duệ mọi người đều thấy được, ngầm gọi cậu là “Tam lang liều mạng”, Lý Duệ biết chuyện còn vui vẻ, bởi vì từ này rất chính xác.
Lý Duệ không có nhiều đồ, mang đến bao nhiêu mang đi cũng chỉ có ngần đó, nhưng quần áo thực ra có thêm vài bộ, dù sao lên sơ trung Lý Duệ cũng cao hơn nhiều, không giống Lạc Thư đến giờ vẫn đau khổ giãy dụa.
Cha Lý Duệ cũng không phải như trong tưởng tượng cao lớn thô kệch hoặc cà lơ phất phơ mà bộ dáng có phần thanh tú, Lạc Thư xem ảnh chụp gia đình Lý Duệ, mẹ Lý Duệ da vàng vọt, vóc dáng nhỏ thó, rất khó tưởng tượng gia đình tan vỡ là vì nữ bỏ nam.
Lý Duệ nói cha cậu trước kia được rất nhiều người yêu mến, tình yêu quả thật vô cùng kì diệu. Diện mạo Lý Duệ giống mẹ nhiều hơn, lên sơ trung dậy thì nhìn có vẻ mi thanh mục tú hơn trước, nhất là từ khi đeo kính mắt vào mang đến cho người đối diện cảm giác an tĩnh mà sạch sẽ, rất phù hợp với con đường tư pháp mà sau này cậu lựa chọn.
Căn nhà của hai cha con Lý Duệ là do Lâm Tĩnh Minh nhờ người tìm phòng ở gần trường trung học, bên dưới có cửa hàng, tuy rằng hơi nhỏ nhưng vị trí khá tốt, buôn bán thêm cũng không tệ. Mọi người đưa ra ý kiến, cho rằng mở một hiệu sách nhỏ không sai, có thể bán sách tham khảo, tạp chí hoặc sách vở gì đó, tiêu thụ khẳng định sẽ rất tốt. Hơn nữa hiện giờ sách của học sinh phần lớn là do giáo viên chỉ định thống nhất mua, nếu có thể quan hệ tốt với nhà trường sẽ không sợ không ổn định.
Về phía trường học có Lâm Tĩnh Minh lo liệu, hiện giờ việc quan trọng nhất chính là tìm nguồn cung cấp đầu sách và trang trí cửa hàng. Lâm Tĩnh Minh và Tôn Thắng Siêu đều bỏ tiền mừng tuổi của mình ra, nhiều năm tích góp xem như không ít, Lý Duệ viết giấy tờ rõ ràng mới chịu nhận.
Lạc Thư cũng muốn giúp đỡ, nhưng tài chính hạn hẹp, cho nên cậu dự định về sau có thời gian rảnh rỗi sẽ đến ‘làm công’, khả năng buôn bán của cậu không tệ, như vậy Lý Duệ sẽ không bận rộn ảnh hưởng đến học tập.
Có người nói bạn bè là món quà quý giá nhất thế giới, Lạc Thư sâu sắc đồng ý, như vậy cuộc sống mới là sống nha!
Mọi người bận rộn cả ngày tính toán ăn ăn uống một chút, cha Lý Duệ nói muốn mời mọi người ăn cơm, ở Trung tâm cai nghiện trừ bỏ cai nghiện ra ông còn làm thêm đồ thủ công vòng tay linh tinh, bán được một chút tiền. Hiện tại những thứ trước mắt đại biểu cho tương lai hy vọng gì đó còn chưa làm ra tiền cho nên ông vẫn có chút ngượng ngùng.
Xem như từ quỷ môn quan đi một vòng, Lý Minh Các rốt cục nhìn rõ. Trước kia bản thân quá yếu đuối, luôn bị vợ coi thường là bao cỏ, bởi vậy ông mới dính vào cái thứ cho rằng chỉ đàn ông mới nên làm này. Sai một li đi một dặm chính là như vậy, cũng may còn có cơ hội, ông không muốn khiến con trai mình mất mặt, bởi vậy mà dần dần tỉnh táo lại.
Là lời mời của người cha, mọi người đương nhiên sẽ không từ chối. Lạc Thư chọn địa điểm là một phố ăn vặt được cậu bạn cùng bàn giới thiệu, tuy rằng hoàn cảnh bên đường không được tốt lắm, nhưng có một nhà làm món tôm chiên vô cùng ngon, có thể làm cho vị bạn cùng bàn thần kinh của Lạc Thư khen ngon chắc chắn hương vị sẽ không tồi, bởi vậy mà Lạc Thư đã muốn đến ăn từ lâu.
Mọi người đến từ sớm, Lạc Thư chọn chiếc bàn nhìn sạch sẽ nhất, nhưng Lâm Tĩnh Minh vẫn lấy giấy ăn lau hai lần. Tôn Thắng Siêu ngồi bên cạnh Lạc Thư, cậu ta gần đây tựa hồ thất tình, tâm trạng phập phồng lên xuống. Lạc Thư cảm thấy nên vì bạn bè làm chút gì đó, bởi vậy liền chọc chọc Tôn Thắng Siêu thắt lưng, rì rà rì rầm với nhau. Lâm Tĩnh Minh ngồi bên còn lại cạnh Lạc Thư, nhìn đến ánh mắt Tôn Thắng Siêu tựa hồ không có gì khác thường, lúc này mới gọi món.
“Này, gần đây cậu có nhận được thư kì lạ gì đó ở trường không?”
“Nhận được, kì lạ hay không tớ không biết, tớ cũng chưa mở ra cái nào.” Nghĩ đến bức thư kết bạn kia, Tôn Thắng Siêu nói.
“Aish, thật là lạnh lùng a!” Lạc Thư lắc đầu, “Cậu chẳng lẽ không thể mở lấy một bức à, có khi cậu sẽ có bất ngờ lớn thì sao?”
“Cậu thì sao? Nhận được thư như thế chẳng lẽ không xem à?” Tôn Thắng Siêu phản bác.
“Thư tớ nhận được toàn đưa hết cho Lâm Tĩnh Minh!” Lạc Thư nói đến chuyện này liền tức giận, cậu tự kỉ mấy lần, không ngờ nữ sinh mỗi lần đưa thư đến đều nói một câu “Nhớ đưa cho Lâm Tĩnh Minh hộ tớ nha”. Lạc Thư soi gương bao nhiêu lần đều sẽ đưa ra một kết luận chung rằng mình rõ ràng là hoa mĩ nam, không đến mức không có ai hâm mộ như thế này, nhìn xem đến Đại Tôn cũng có a!
“Tớ cảm thấy -” Tôn Thắng Siêu nghĩ nghĩ, nói thật: “Có khi đám con gái nhìn cậu đều thấy tự ti, nào có ai dám chạy lên a!”
“Đây là Lạc Thư nhỉ?” Lạc Thư vừa định làm khó dễ, Lý Minh Các liền đưa cốc nước cho cậu, “Bác nghe nói Lý Duệ thường nhắc đến cháu, đúng là một cô bé xinh đẹp!” Lý Minh Các khen là thật lòng, Lạc Thư lần đầu gặp Lý Minh Các, trước đây chưa có cơ hội gặp mặt. Lý Minh Các biết Lạc Thư quan tâm con mình không ít, còn có một người nữa là Quách Vân Đình, có cơ hội ông cũng muốn đến cám ơn.
“Cha, Lạc Thư là con trai.” Lý Duệ đỏ mặt giật giật quần áo ba ba, cha cậu có khi không nhớ rõ tên, Lý Duệ lại thường dùng từ xinh đẹp để miêu tả Lạc Thư, hiện giờ Lạc Thư nhìn thân hình tinh tế, thắt lưng so với nữ sinh còn nhỏ, hầu kết cũng chưa rõ ràng, vóc dáng nhỏ xinh, Lý Minh Các nhận sai cũng không có gì lạ.
“Này -” Lý Minh Các nhìn hai người còn lại, Lâm Tĩnh Minh và Tôn Thắng Siêu đều gật đầu, cố nhịn cười. Lạc Thư hiện giờ là tuổi nhìn không rõ giới tính, nhận nhầm cũng là chuyện bình thường.
“A, bác xin lỗi!” Ông có chút lắp bắp, nhưng vẫn là nhịn không được nhìn kỹ Lạc Thư mấy lần.
“Không có việc gì đâu bác, chúng ta đến chạm cốc!” Lạc Thư cầm lấy đồ uống, lưu loát chuyển đề tài, “Chạm cốc phải có lý do, chúng ta hôm nay liền chúc mừng bác và Lý Duệ đoàn viên, cuộc sống hạnh phúc, cùng với chạm cốc vì tương lai cháu rèn luyện một thân hình mỹ nam!”
“Cạn!” Mọi người đồng thanh chạm chúc cho cuộc sống tốt đẹp phía trước. Ngồi xuống sau Lạc Thư dùng đũa chọc chọc con tôm chiên màu đỏ tươi rói của mình bắt đầu sự nghiệp ăn, ăn mới có động lực.
Lạc Thư cho rằng mình không phải nói suông, tuy rằng mọi người không ai tin tưởng.
“Em nói thật, Lâm Tĩnh Minh anh đừng có mà không tin!” Tôn Thắng Siêu đi về trước, Lâm Tĩnh Minh còn muốn đưa Lạc Thư về, Lạc Thư lúc này mới nói, “Ngày mai em sẽ bảo mẹ đi mua cho em một cái áo ngực bó sát thật sát vào, đợi đến mấy tháng nữa mọi người có thể nhìn đến thân hình cơ bắp kiện mỹ của em, hắc hắc.” Bôi thêm dầu, chụp mấy cái ảnh kỉ niệm, Lạc Thư nhanh chóng nghĩ đến tương lai tốt đẹp.
“Áo ngực bó sát -” Lâm Tĩnh Minh dừng một chút, “cái đó không tồi.”
“Đương nhiên, đương nhiên là không tồi.” Lạc Thư đi đến bên người Lâm Tĩnh Minh, hai mắt lóe sáng.
“Ừ.” Trên đường không có nhiều người, Lâm Tĩnh Minh đột nhiên cúi xuống nói thầm vào tai Lạc Thư, “Chỉ mặc cho mình anh xem.”
Lạc Thư đứng hình không nói được câu nào, lưu manh, lưu manh trắng trợn. Vì tránh cho Lâm Tĩnh Minh càng ngày càng lưu manh hóa, Lạc Thư suy nghĩ không biết nên hấp hay nướng, đánh trước một trận hay bóp chết luôn người này nữa.
“Đang ở trên đường!” Lạc Thư hạ giọng.
Lâm Tĩnh Minh đem Lạc Thư kéo ra sau một thân cây nâng cằm cậu hôn lên. Lạc Thư bị hôn đến hít thở không thông, quên hết những điều mình vừa nghĩ, không biết Lâm Tĩnh Minh đưa mình về nhà kiểu gì. Kế hoạch cải tạo cơ thể cứ thế mà bị đình chỉ, lại chứng minh nụ hôn của Lâm Tĩnh Minh có tác dụng đến chừng nào.
Ban đêm, bóng tối sâu hun hút, Tôn Thắng Siêu đang châu đầu cùng Adam Smith trao đổi từ văn tự đến nội tâm, giữa lúc ấy cậu chợt nhớ đến lời của Lạc Thư, vừa vặn trong túi sách còn có một bức thư chưa vứt đi, cậu thuận tay cầm lấy đi vứt, sau đó lỡ tay…
**
Đầu tuần thứ 2 Lạc Thư đến trường chạm phải ánh mắt nóng bỏng của kĩ sư máy tính ngồi cùng bàn, Lạc Thư biết lại bắt đầu mở triển lãm nội dung thư, cậu đành ra hiệu tỏ vẻ mình sẵn sàng nghe.
“Tớ viết một bài thơ vào trong thư, tên là [Không thấy bàn tay]…”
“Thế nào?” Tiếng ngâm thơ tràn ngập cảm tình kết thúc, kế tiếp đó là đôi mắt tràn ngập chờ mong nhìn về phía Lạc Thư, mắt chớp chớp.
“Rất tốt.” Lạc Thư cảm thấy may mà Tôn Thắng Siêu không mở thư ra xem, nếu không sẽ thật sự ghét n
gười này.
“Lạc Thư, em đi ra một chút!” Chủ nhiệm lớp ở bên ngoài gọi, Lạc Thư tiện thể thoát khỏi bạn cùng bàn.
Giáo viên gọi ra nói với cậu chuyện thi trung khảo. Lạc Thư vì không rõ tiêu chuẩn đầu vào của trường lần này nên cũng không tính toán được mình làm sai bao nhiêu. Cũng may thành tích không ảnh hưởng đến việc học tập sau này, xếp hạng trung bình khá, vị trí vô cùng hạnh phúc a!
Lần này xếp lại lớp Lạc Thư vì có chút khí chất văn nghệ nên được giữ lại trong ngữ văn, xem như là đại đệ tử của giáo viên chủ nhiệm, rất nhiều tin tức về thành tích đều được thông báo trước.
“Lần này ngữ văn em thi kết quả không tệ, khoa học phải cố gắng một chút, dù sao về sau cả hai đều là 100 điểm.
Lạc Thư gật đầu, cậu đi theo nhìn danh sách lớp, người ngồi cùng bàn với cậu nằm trong top 10. Người đứng cuối danh sách lại là… Ô Mai Mai.
Phải nói Lạc Thư cũng không cảm thấy Ô Mai Mai ngốc, đi học cô rất chăm chỉ nghe giảng, nhưng mà thành tích lúc nào cũng xếp cuối, tuy vậy cô vẫn luôn kiên cường, nên làm cái gì sẽ làm cái đó, vừa không cố sức quá mức nhưng cũng không lười nhác. Người này rất thú vị, Lạc Thư đánh giá.
“Em gọi Ô Mai Mai lại đây.” Giáo viên đưa bài thi cho cậu nói.
“Vâng.”
Bài thi vừa đến, phòng học liền nổ tung, Lạc Thư căn bản không cần phát đã có người đến cướp phát, Lạc Thư cũng vui vẻ đưa cho. Làm việc này cậu đã rất thuần thục, vừa nhìn giấy đã nghĩ đến đếm có bao nhiêu, đương nhiên cậu càng mong tờ giấy đó là tiền.
Lạc Thư dạo một vòng vẫn chưa nhìn đến Ô Mai Mai, trong lúc tìm kiếm lại vô tình phát hiện cô đang ở cạnh bồn hoa tìm kiếm gì đó.
Nói là hỗ trợ chuyển nhà, kì thật cậu chỉ phụ trách chỉ huy đặt đồ đạc ở chỗ nào mà thôi, cha của Lý Duệ rốt cuộc đã cai nghiện, Lý Duệ lúc này nếu vẫn ở lại Lâm gia thì có vẻ không được tốt lắm. Kì thật bình thường Lý Duệ cũng không ở lại Lâm gia quá lâu, cuối tuần Lạc Thư đến tìm Lâm Tĩnh Minh phần lớn đều không gặp được Lý Duệ, cậu làm gia sư nên chỉ đến tối mới về Lâm gia ngủ, buổi sáng còn thức dậy đến trường sớm hơn mọi người. Cố gắng của Lý Duệ mọi người đều thấy được, ngầm gọi cậu là “Tam lang liều mạng”, Lý Duệ biết chuyện còn vui vẻ, bởi vì từ này rất chính xác.
Lý Duệ không có nhiều đồ, mang đến bao nhiêu mang đi cũng chỉ có ngần đó, nhưng quần áo thực ra có thêm vài bộ, dù sao lên sơ trung Lý Duệ cũng cao hơn nhiều, không giống Lạc Thư đến giờ vẫn đau khổ giãy dụa.
Cha Lý Duệ cũng không phải như trong tưởng tượng cao lớn thô kệch hoặc cà lơ phất phơ mà bộ dáng có phần thanh tú, Lạc Thư xem ảnh chụp gia đình Lý Duệ, mẹ Lý Duệ da vàng vọt, vóc dáng nhỏ thó, rất khó tưởng tượng gia đình tan vỡ là vì nữ bỏ nam.
Lý Duệ nói cha cậu trước kia được rất nhiều người yêu mến, tình yêu quả thật vô cùng kì diệu. Diện mạo Lý Duệ giống mẹ nhiều hơn, lên sơ trung dậy thì nhìn có vẻ mi thanh mục tú hơn trước, nhất là từ khi đeo kính mắt vào mang đến cho người đối diện cảm giác an tĩnh mà sạch sẽ, rất phù hợp với con đường tư pháp mà sau này cậu lựa chọn.
Căn nhà của hai cha con Lý Duệ là do Lâm Tĩnh Minh nhờ người tìm phòng ở gần trường trung học, bên dưới có cửa hàng, tuy rằng hơi nhỏ nhưng vị trí khá tốt, buôn bán thêm cũng không tệ. Mọi người đưa ra ý kiến, cho rằng mở một hiệu sách nhỏ không sai, có thể bán sách tham khảo, tạp chí hoặc sách vở gì đó, tiêu thụ khẳng định sẽ rất tốt. Hơn nữa hiện giờ sách của học sinh phần lớn là do giáo viên chỉ định thống nhất mua, nếu có thể quan hệ tốt với nhà trường sẽ không sợ không ổn định.
Về phía trường học có Lâm Tĩnh Minh lo liệu, hiện giờ việc quan trọng nhất chính là tìm nguồn cung cấp đầu sách và trang trí cửa hàng. Lâm Tĩnh Minh và Tôn Thắng Siêu đều bỏ tiền mừng tuổi của mình ra, nhiều năm tích góp xem như không ít, Lý Duệ viết giấy tờ rõ ràng mới chịu nhận.
Lạc Thư cũng muốn giúp đỡ, nhưng tài chính hạn hẹp, cho nên cậu dự định về sau có thời gian rảnh rỗi sẽ đến ‘làm công’, khả năng buôn bán của cậu không tệ, như vậy Lý Duệ sẽ không bận rộn ảnh hưởng đến học tập.
Có người nói bạn bè là món quà quý giá nhất thế giới, Lạc Thư sâu sắc đồng ý, như vậy cuộc sống mới là sống nha!
Mọi người bận rộn cả ngày tính toán ăn ăn uống một chút, cha Lý Duệ nói muốn mời mọi người ăn cơm, ở Trung tâm cai nghiện trừ bỏ cai nghiện ra ông còn làm thêm đồ thủ công vòng tay linh tinh, bán được một chút tiền. Hiện tại những thứ trước mắt đại biểu cho tương lai hy vọng gì đó còn chưa làm ra tiền cho nên ông vẫn có chút ngượng ngùng.
Xem như từ quỷ môn quan đi một vòng, Lý Minh Các rốt cục nhìn rõ. Trước kia bản thân quá yếu đuối, luôn bị vợ coi thường là bao cỏ, bởi vậy ông mới dính vào cái thứ cho rằng chỉ đàn ông mới nên làm này. Sai một li đi một dặm chính là như vậy, cũng may còn có cơ hội, ông không muốn khiến con trai mình mất mặt, bởi vậy mà dần dần tỉnh táo lại.
Là lời mời của người cha, mọi người đương nhiên sẽ không từ chối. Lạc Thư chọn địa điểm là một phố ăn vặt được cậu bạn cùng bàn giới thiệu, tuy rằng hoàn cảnh bên đường không được tốt lắm, nhưng có một nhà làm món tôm chiên vô cùng ngon, có thể làm cho vị bạn cùng bàn thần kinh của Lạc Thư khen ngon chắc chắn hương vị sẽ không tồi, bởi vậy mà Lạc Thư đã muốn đến ăn từ lâu.
Mọi người đến từ sớm, Lạc Thư chọn chiếc bàn nhìn sạch sẽ nhất, nhưng Lâm Tĩnh Minh vẫn lấy giấy ăn lau hai lần. Tôn Thắng Siêu ngồi bên cạnh Lạc Thư, cậu ta gần đây tựa hồ thất tình, tâm trạng phập phồng lên xuống. Lạc Thư cảm thấy nên vì bạn bè làm chút gì đó, bởi vậy liền chọc chọc Tôn Thắng Siêu thắt lưng, rì rà rì rầm với nhau. Lâm Tĩnh Minh ngồi bên còn lại cạnh Lạc Thư, nhìn đến ánh mắt Tôn Thắng Siêu tựa hồ không có gì khác thường, lúc này mới gọi món.
“Này, gần đây cậu có nhận được thư kì lạ gì đó ở trường không?”
“Nhận được, kì lạ hay không tớ không biết, tớ cũng chưa mở ra cái nào.” Nghĩ đến bức thư kết bạn kia, Tôn Thắng Siêu nói.
“Aish, thật là lạnh lùng a!” Lạc Thư lắc đầu, “Cậu chẳng lẽ không thể mở lấy một bức à, có khi cậu sẽ có bất ngờ lớn thì sao?”
“Cậu thì sao? Nhận được thư như thế chẳng lẽ không xem à?” Tôn Thắng Siêu phản bác.
“Thư tớ nhận được toàn đưa hết cho Lâm Tĩnh Minh!” Lạc Thư nói đến chuyện này liền tức giận, cậu tự kỉ mấy lần, không ngờ nữ sinh mỗi lần đưa thư đến đều nói một câu “Nhớ đưa cho Lâm Tĩnh Minh hộ tớ nha”. Lạc Thư soi gương bao nhiêu lần đều sẽ đưa ra một kết luận chung rằng mình rõ ràng là hoa mĩ nam, không đến mức không có ai hâm mộ như thế này, nhìn xem đến Đại Tôn cũng có a!
“Tớ cảm thấy -” Tôn Thắng Siêu nghĩ nghĩ, nói thật: “Có khi đám con gái nhìn cậu đều thấy tự ti, nào có ai dám chạy lên a!”
“Đây là Lạc Thư nhỉ?” Lạc Thư vừa định làm khó dễ, Lý Minh Các liền đưa cốc nước cho cậu, “Bác nghe nói Lý Duệ thường nhắc đến cháu, đúng là một cô bé xinh đẹp!” Lý Minh Các khen là thật lòng, Lạc Thư lần đầu gặp Lý Minh Các, trước đây chưa có cơ hội gặp mặt. Lý Minh Các biết Lạc Thư quan tâm con mình không ít, còn có một người nữa là Quách Vân Đình, có cơ hội ông cũng muốn đến cám ơn.
“Cha, Lạc Thư là con trai.” Lý Duệ đỏ mặt giật giật quần áo ba ba, cha cậu có khi không nhớ rõ tên, Lý Duệ lại thường dùng từ xinh đẹp để miêu tả Lạc Thư, hiện giờ Lạc Thư nhìn thân hình tinh tế, thắt lưng so với nữ sinh còn nhỏ, hầu kết cũng chưa rõ ràng, vóc dáng nhỏ xinh, Lý Minh Các nhận sai cũng không có gì lạ.
“Này -” Lý Minh Các nhìn hai người còn lại, Lâm Tĩnh Minh và Tôn Thắng Siêu đều gật đầu, cố nhịn cười. Lạc Thư hiện giờ là tuổi nhìn không rõ giới tính, nhận nhầm cũng là chuyện bình thường.
“A, bác xin lỗi!” Ông có chút lắp bắp, nhưng vẫn là nhịn không được nhìn kỹ Lạc Thư mấy lần.
“Không có việc gì đâu bác, chúng ta đến chạm cốc!” Lạc Thư cầm lấy đồ uống, lưu loát chuyển đề tài, “Chạm cốc phải có lý do, chúng ta hôm nay liền chúc mừng bác và Lý Duệ đoàn viên, cuộc sống hạnh phúc, cùng với chạm cốc vì tương lai cháu rèn luyện một thân hình mỹ nam!”
“Cạn!” Mọi người đồng thanh chạm chúc cho cuộc sống tốt đẹp phía trước. Ngồi xuống sau Lạc Thư dùng đũa chọc chọc con tôm chiên màu đỏ tươi rói của mình bắt đầu sự nghiệp ăn, ăn mới có động lực.
Lạc Thư cho rằng mình không phải nói suông, tuy rằng mọi người không ai tin tưởng.
“Em nói thật, Lâm Tĩnh Minh anh đừng có mà không tin!” Tôn Thắng Siêu đi về trước, Lâm Tĩnh Minh còn muốn đưa Lạc Thư về, Lạc Thư lúc này mới nói, “Ngày mai em sẽ bảo mẹ đi mua cho em một cái áo ngực bó sát thật sát vào, đợi đến mấy tháng nữa mọi người có thể nhìn đến thân hình cơ bắp kiện mỹ của em, hắc hắc.” Bôi thêm dầu, chụp mấy cái ảnh kỉ niệm, Lạc Thư nhanh chóng nghĩ đến tương lai tốt đẹp.
“Áo ngực bó sát -” Lâm Tĩnh Minh dừng một chút, “cái đó không tồi.”
“Đương nhiên, đương nhiên là không tồi.” Lạc Thư đi đến bên người Lâm Tĩnh Minh, hai mắt lóe sáng.
“Ừ.” Trên đường không có nhiều người, Lâm Tĩnh Minh đột nhiên cúi xuống nói thầm vào tai Lạc Thư, “Chỉ mặc cho mình anh xem.”
Lạc Thư đứng hình không nói được câu nào, lưu manh, lưu manh trắng trợn. Vì tránh cho Lâm Tĩnh Minh càng ngày càng lưu manh hóa, Lạc Thư suy nghĩ không biết nên hấp hay nướng, đánh trước một trận hay bóp chết luôn người này nữa.
“Đang ở trên đường!” Lạc Thư hạ giọng.
Lâm Tĩnh Minh đem Lạc Thư kéo ra sau một thân cây nâng cằm cậu hôn lên. Lạc Thư bị hôn đến hít thở không thông, quên hết những điều mình vừa nghĩ, không biết Lâm Tĩnh Minh đưa mình về nhà kiểu gì. Kế hoạch cải tạo cơ thể cứ thế mà bị đình chỉ, lại chứng minh nụ hôn của Lâm Tĩnh Minh có tác dụng đến chừng nào.
Ban đêm, bóng tối sâu hun hút, Tôn Thắng Siêu đang châu đầu cùng Adam Smith trao đổi từ văn tự đến nội tâm, giữa lúc ấy cậu chợt nhớ đến lời của Lạc Thư, vừa vặn trong túi sách còn có một bức thư chưa vứt đi, cậu thuận tay cầm lấy đi vứt, sau đó lỡ tay…
**
Đầu tuần thứ 2 Lạc Thư đến trường chạm phải ánh mắt nóng bỏng của kĩ sư máy tính ngồi cùng bàn, Lạc Thư biết lại bắt đầu mở triển lãm nội dung thư, cậu đành ra hiệu tỏ vẻ mình sẵn sàng nghe.
“Tớ viết một bài thơ vào trong thư, tên là [Không thấy bàn tay]…”
“Thế nào?” Tiếng ngâm thơ tràn ngập cảm tình kết thúc, kế tiếp đó là đôi mắt tràn ngập chờ mong nhìn về phía Lạc Thư, mắt chớp chớp.
“Rất tốt.” Lạc Thư cảm thấy may mà Tôn Thắng Siêu không mở thư ra xem, nếu không sẽ thật sự ghét n
gười này.
“Lạc Thư, em đi ra một chút!” Chủ nhiệm lớp ở bên ngoài gọi, Lạc Thư tiện thể thoát khỏi bạn cùng bàn.
Giáo viên gọi ra nói với cậu chuyện thi trung khảo. Lạc Thư vì không rõ tiêu chuẩn đầu vào của trường lần này nên cũng không tính toán được mình làm sai bao nhiêu. Cũng may thành tích không ảnh hưởng đến việc học tập sau này, xếp hạng trung bình khá, vị trí vô cùng hạnh phúc a!
Lần này xếp lại lớp Lạc Thư vì có chút khí chất văn nghệ nên được giữ lại trong ngữ văn, xem như là đại đệ tử của giáo viên chủ nhiệm, rất nhiều tin tức về thành tích đều được thông báo trước.
“Lần này ngữ văn em thi kết quả không tệ, khoa học phải cố gắng một chút, dù sao về sau cả hai đều là 100 điểm.
Lạc Thư gật đầu, cậu đi theo nhìn danh sách lớp, người ngồi cùng bàn với cậu nằm trong top 10. Người đứng cuối danh sách lại là… Ô Mai Mai.
Phải nói Lạc Thư cũng không cảm thấy Ô Mai Mai ngốc, đi học cô rất chăm chỉ nghe giảng, nhưng mà thành tích lúc nào cũng xếp cuối, tuy vậy cô vẫn luôn kiên cường, nên làm cái gì sẽ làm cái đó, vừa không cố sức quá mức nhưng cũng không lười nhác. Người này rất thú vị, Lạc Thư đánh giá.
“Em gọi Ô Mai Mai lại đây.” Giáo viên đưa bài thi cho cậu nói.
“Vâng.”
Bài thi vừa đến, phòng học liền nổ tung, Lạc Thư căn bản không cần phát đã có người đến cướp phát, Lạc Thư cũng vui vẻ đưa cho. Làm việc này cậu đã rất thuần thục, vừa nhìn giấy đã nghĩ đến đếm có bao nhiêu, đương nhiên cậu càng mong tờ giấy đó là tiền.
Lạc Thư dạo một vòng vẫn chưa nhìn đến Ô Mai Mai, trong lúc tìm kiếm lại vô tình phát hiện cô đang ở cạnh bồn hoa tìm kiếm gì đó.