“Đấy là vì hai người các em dính vào nhau có bao giờ tách ra đâu, a a a.” Hà Hiểu Phân nói xong còn vỗ vai Lạc Thư một cái khiến cậu thiếu chút nữa ngã xuống.
Cảm giác tiếng cười của Hà Hiểu Phân kì lạ, cậu híp mắt nhìn Hà Hiểu Phân, Hà Hiểu Phân tiếp tục cười ngốc ngốc, có chút cố sức, hai má cương cứng.
“Cái đó, ha ha, chị em mình chụp một kiểu ảnh nào.” Nói xong Hà Hiểu Phân liền cầm di động ôm lấy Lạc Thư chụp ảnh, mặt của Hà Hiểu Phân thiếu chút nữa chiếm hết màn ảnh. Hà Hiểu Phân nhìn lại có vẻ rất hài lòng, không thèm chào hỏi mà trở về luôn.
Ăn xong một bữa cơm trưa phong phú, Lạc Thư lôi kéo bà ngoại thu dọn sau đó đi nói chuyện, ông ngoại trừng mắt nhìn Lạc Thư, cuối cùng vẫn ngồi cạnh hai người.
“Bà ngoại, lâu rồi con không gặp, con nhớ bà lắm.” Lạc Thư ngồi cạnh bà, lời nói ngọt muốn chết.
Bà ngoại nở nụ cười, sờ đầu Lạc Thư.
“Đúng rồi, bà ngoại, sức khỏe bà dạo này thế nào? Có tức ngực hay làm sao không?”
“Rất tốt, rất tốt. Không cần phải lo lắng, thân thể bà bà biết, hẳn là có thể nhìn đến lúc Lạc Thư kết hôn sinh con.”
Kết hôn còn được, sinh con? Lâm Tĩnh Minh đâu có tử cung. Lạc Thư trong đầu nghĩ thế nhưng ngoài miệng vẫn đáp lời, “Bà ngoại, bà cần phải sống lâu trăm tuổi –”
“Khụ khụ.” Hà lão gia tử ở bên cạnh ho khan vài tiếng, Lạc Thư lập tức nhanh chóng nói thêm, “Ông ngoại cũng thế.” Thấy Hà lão gia tử thỏa mãn mới nói tiếp.
“Bà ngoại, cô Tần nói người già trọng yếu nhất là tâm trạng. Chẳng hạn như, con nói là vì dụ thôi, nếu trong nhà có người bị bệnh, người già sẽ rất lo lắng, nếu lâu cũng sẽ bị bệnh, hơn nữa còn thường bệnh nặng hơn người đang bị bệnh. Cô Tần nói có rất nhiều trường hợp như thế, cô ấy cảm giác rất khó chịu.” Từ sau lần trước kiểm tra sức khỏe, bà ngoại Lạc Thư rất tin tưởng lời nói của Tần Mộc Miên, làm bác sĩ chính là có ưu thế ấy.
“Bà xem lần trước bác hai uống rượu nhiều quá lại nôn mửa, bà chắc chắn sẽ bận tâm, tuy rằng bận tâm là đúng nhưng đừng nghĩ quá nhiều lại khiến thân thể mình có vấn đề, như thế không đáng.” Lạc Thư vốn chỉ nói nói, không nghĩ tới Hà lão gia tử cũng tiếp lời.
“Đúng đấy, lần trước bà còn nói choáng váng đầu phải ăn mấy viên thuốc. Tôi đã nói con cháu tự có phúc của chúng nó, làm cha mẹ lo lắng là tự nhiên, nhưng chúng ta cũng không phải ông trời, không quyết định được hết thảy. Bà lại cứ suy nghĩ nhiều, còn khóc –”
Nghe đến đấy bà ngoại chỉ cười cười. Lạc Thư biết trước kia bố của bà ngoại làm huyện trưởng bị phê đấu, bà ngoại cũng là người khóc nhiều nhất, hơn nữa là lúc mang thai, thân thể càng không tốt. Đây là cậu nghe Hà Thục Phương nói, còn Hà Thục Phương thì nghe ông ngoại nói.
Mặc kệ bà ngoại có thể nghe vào bao nhiêu, Lạc Thư vẫn nói rất nhiều, về sau nhất định có cơ hội sẽ lại nhắc đến, sau này có một chuyện xảy ra chứng minh điều cậu làm là đúng.
Rời đi nhà bà ngoại, Lạc Thư lại mang đồ ăn ngon về nhà. Vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn đến Lâm Tĩnh Minh đứng ở cách đó không xa, cười nhìn bọn họ.
“Đứa nhỏ này không tệ, đối với chúng ta đều tốt, đáng tiếc không phải nữ.” Lạc Thư đứng cạnh bà ngoại, nghe bà ngoại cảm khái, trong lòng sung sướng, cậu đắc ý nhìn Lâm Tĩnh Minh, ánh mắt như muốn nói, “Nhìn xem, anh chính là nhà gái.”
Ngồi trên xe cùng Lâm Tĩnh Minh, bà ngoại vẫn đứng ở đường lớn chậm chạp không đi, thẳng đến xe quẹo vào nhìn không thấy mới thôi.
“Sao lại nhìn thương cảm thế? Nếu thật sự không muốn rời khỏi bà ngoại thì đón bà về.”
“Ông bà thích sống ở đây, cũng quen rồi. Xung quanh còn có hàng xóm quen biết từ nhỏ, bọn họ không thích sống trong mấy căn hộ nhỏ hẹp ở thành phố đâu. Nhưng mà khi nào phòng ở khu phía bắc xây xong em nhất định sẽ đón ông bà đến đấy, em không định bán, khu dững lão nha, chắc chắn sẽ rất thoải mái.” Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh ngồi ở ghế sau, đằng trước chú Lý chăm chú lái xe, cậu vụng trộm dịch đến gần nói thầm, “Anh sau này phải nuôi em, phòng ở là bất động sản, em sẽ không đổi nó thành tiền đâu.”
“Ừ.”
“Không cho phép tham ô lập quỹ đen, bằng
không em dùng nước miếng cho anh chết đuối.”
“Được rồi.”
Về cuộc thi trung khảo của Lạc Thư, lại trình diễn một lần tiết mục hoàng đế không vội thái giám cấp, cầm đèn chạy trước ô tô. Chỉ là Lâm Tĩnh Minh lần này bình tĩnh hơn, không vào đội ngũ thái giám. Kì thật chỉ cần thành tích ở trong top 15 tuyệt đối có thể vào thằng cấp trung học của trường, chỉ là những người khác quá lo lắng mà thôi.
Trước khi Lạc Thư thi trung khảo xảy ra một chuyện, chính là khi mở ra sổ hộ khẩu, phát hiện mình từng có một tên khác. Trải qua một lần trung khảo, một lần thi đại học thế nhưng sau khi trùng sinh Lạc Thư mới phát hiện chuyện này, không thể không nói đây là một sự kiện vô cùng thần bí.
“Lạc Thự (khoai)? Ha ha ha, tớ nói người đặt tên này cho cậu nhất định rất thích ăn khoai tây chiên nhỉ.” Chuyện Lạc Thư có tên khác nhanh chóng được lan truyền trong lớp, mang đến chuyện cười cho Lão Đại.
“Cười thật ngốc.” Ô Mai Mai đi qua hai người lạnh lùng nói. Trịnh Vĩ sờ sờ mũi, Lão Nhị sờ kính mắt nhìn Lạc Thư, “Ô Mai Mai nhìn qua đối với cậu không sai.”
“Chứ còn gì, ta đây người gặp người thích.”
“Này nhá, tớ nghe nói Ô Mai Mai nói không muốn thi trung học, muốn đi học nghề.” Lão Tam mới từ văn phòng trở về, nghe được mọi người đang nói chuyện Ô Mai Mai liền lộ ra.
Tuy rằng thành tích của Ô Mai Mai bình thường như nếu có thể vào được lớp này thi vào trung học sẽ không có vấn đề gì. Lạc Thư nghi ngờ chuẩn bị rảnh rỗi tìm Ô Mai Mai nói chuyện.
“Có cái gì kì lạ đâu, tớ cũng nghĩ học xong sơ trung thì thôi, lớn tuổi rồi, nếu cùng mấy người học tiếp sau này kiểu gì cũng bị người ta nói là gái lỡ thì.” Ô Mai Mai từ sau lần trước hỏi chuyện Lạc Thư liền sẽ nói với cậu một số chuyện. Cô biết Lạc Thư biết tuổi thật của mình, bởi vì Lạc Thư viết danh sách cô nhìn thấy.
“Tớ chọn một trường du lịch, tớ rất thích làm hướng dẫn viên du lịch, cũng hy vọng mang vẻ đẹp của nơi này đến cho mọi người biết.”
Ô Mai Mai nói những lời này liền nở nụ cười thỏa mãn cùng với chờ mong đối với tương lai. Lạc Thư không khỏi thất thần, một cô gái như thế, dù cho có chuyện gì xảy ra cậu đều hi vọng cô có thể hạnh phúc.
Trung khảo tiến hành thuận lợi, bởi vì Lạc Dũng có người quen nên thành tích biết từ sớm. Lạc Thư cũng biết, kì nghỉ hè lần này có thể chơi bời thả ga.
Vào ngày cả lớp đi liên hoan, Ô Mai Mai cũng tham gia, phải biết bình thường lớp tổ chức hoạt động cô đều chưa từng tham gia. Lớp lần này thành tích rất tốt. Tuy rằng không có đệ nhất thành phố, đệ nhất trường gì bởi vì danh hiệu này luôn bị một người nào đó chiếm lấy, nhưng bởi vì cả lớp thành tích đều xếp trung đằng trở lên, lại không có thành tích của Ô Mai Mai cản trở nên trở thành lớp xếp hạng nhất trong ban phổ thông. Mọi người cho rằng chủ nhiệm thu nhập không ít nên bắt thầy phải mời cơm, chủ nhiệm vẫn như trước là độc thân, một người ăn no cả nhà không đói bụng, bởi vậy mà vung tay mời cả lớp đến nhà hàng lớn ăn cơm, chính là khách sạn mà mấy lần Lạc Thư công kích Mục Minh Hiền.
Cảm giác tiếng cười của Hà Hiểu Phân kì lạ, cậu híp mắt nhìn Hà Hiểu Phân, Hà Hiểu Phân tiếp tục cười ngốc ngốc, có chút cố sức, hai má cương cứng.
“Cái đó, ha ha, chị em mình chụp một kiểu ảnh nào.” Nói xong Hà Hiểu Phân liền cầm di động ôm lấy Lạc Thư chụp ảnh, mặt của Hà Hiểu Phân thiếu chút nữa chiếm hết màn ảnh. Hà Hiểu Phân nhìn lại có vẻ rất hài lòng, không thèm chào hỏi mà trở về luôn.
Ăn xong một bữa cơm trưa phong phú, Lạc Thư lôi kéo bà ngoại thu dọn sau đó đi nói chuyện, ông ngoại trừng mắt nhìn Lạc Thư, cuối cùng vẫn ngồi cạnh hai người.
“Bà ngoại, lâu rồi con không gặp, con nhớ bà lắm.” Lạc Thư ngồi cạnh bà, lời nói ngọt muốn chết.
Bà ngoại nở nụ cười, sờ đầu Lạc Thư.
“Đúng rồi, bà ngoại, sức khỏe bà dạo này thế nào? Có tức ngực hay làm sao không?”
“Rất tốt, rất tốt. Không cần phải lo lắng, thân thể bà bà biết, hẳn là có thể nhìn đến lúc Lạc Thư kết hôn sinh con.”
Kết hôn còn được, sinh con? Lâm Tĩnh Minh đâu có tử cung. Lạc Thư trong đầu nghĩ thế nhưng ngoài miệng vẫn đáp lời, “Bà ngoại, bà cần phải sống lâu trăm tuổi –”
“Khụ khụ.” Hà lão gia tử ở bên cạnh ho khan vài tiếng, Lạc Thư lập tức nhanh chóng nói thêm, “Ông ngoại cũng thế.” Thấy Hà lão gia tử thỏa mãn mới nói tiếp.
“Bà ngoại, cô Tần nói người già trọng yếu nhất là tâm trạng. Chẳng hạn như, con nói là vì dụ thôi, nếu trong nhà có người bị bệnh, người già sẽ rất lo lắng, nếu lâu cũng sẽ bị bệnh, hơn nữa còn thường bệnh nặng hơn người đang bị bệnh. Cô Tần nói có rất nhiều trường hợp như thế, cô ấy cảm giác rất khó chịu.” Từ sau lần trước kiểm tra sức khỏe, bà ngoại Lạc Thư rất tin tưởng lời nói của Tần Mộc Miên, làm bác sĩ chính là có ưu thế ấy.
“Bà xem lần trước bác hai uống rượu nhiều quá lại nôn mửa, bà chắc chắn sẽ bận tâm, tuy rằng bận tâm là đúng nhưng đừng nghĩ quá nhiều lại khiến thân thể mình có vấn đề, như thế không đáng.” Lạc Thư vốn chỉ nói nói, không nghĩ tới Hà lão gia tử cũng tiếp lời.
“Đúng đấy, lần trước bà còn nói choáng váng đầu phải ăn mấy viên thuốc. Tôi đã nói con cháu tự có phúc của chúng nó, làm cha mẹ lo lắng là tự nhiên, nhưng chúng ta cũng không phải ông trời, không quyết định được hết thảy. Bà lại cứ suy nghĩ nhiều, còn khóc –”
Nghe đến đấy bà ngoại chỉ cười cười. Lạc Thư biết trước kia bố của bà ngoại làm huyện trưởng bị phê đấu, bà ngoại cũng là người khóc nhiều nhất, hơn nữa là lúc mang thai, thân thể càng không tốt. Đây là cậu nghe Hà Thục Phương nói, còn Hà Thục Phương thì nghe ông ngoại nói.
Mặc kệ bà ngoại có thể nghe vào bao nhiêu, Lạc Thư vẫn nói rất nhiều, về sau nhất định có cơ hội sẽ lại nhắc đến, sau này có một chuyện xảy ra chứng minh điều cậu làm là đúng.
Rời đi nhà bà ngoại, Lạc Thư lại mang đồ ăn ngon về nhà. Vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn đến Lâm Tĩnh Minh đứng ở cách đó không xa, cười nhìn bọn họ.
“Đứa nhỏ này không tệ, đối với chúng ta đều tốt, đáng tiếc không phải nữ.” Lạc Thư đứng cạnh bà ngoại, nghe bà ngoại cảm khái, trong lòng sung sướng, cậu đắc ý nhìn Lâm Tĩnh Minh, ánh mắt như muốn nói, “Nhìn xem, anh chính là nhà gái.”
Ngồi trên xe cùng Lâm Tĩnh Minh, bà ngoại vẫn đứng ở đường lớn chậm chạp không đi, thẳng đến xe quẹo vào nhìn không thấy mới thôi.
“Sao lại nhìn thương cảm thế? Nếu thật sự không muốn rời khỏi bà ngoại thì đón bà về.”
“Ông bà thích sống ở đây, cũng quen rồi. Xung quanh còn có hàng xóm quen biết từ nhỏ, bọn họ không thích sống trong mấy căn hộ nhỏ hẹp ở thành phố đâu. Nhưng mà khi nào phòng ở khu phía bắc xây xong em nhất định sẽ đón ông bà đến đấy, em không định bán, khu dững lão nha, chắc chắn sẽ rất thoải mái.” Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh ngồi ở ghế sau, đằng trước chú Lý chăm chú lái xe, cậu vụng trộm dịch đến gần nói thầm, “Anh sau này phải nuôi em, phòng ở là bất động sản, em sẽ không đổi nó thành tiền đâu.”
“Ừ.”
“Không cho phép tham ô lập quỹ đen, bằng
không em dùng nước miếng cho anh chết đuối.”
“Được rồi.”
Về cuộc thi trung khảo của Lạc Thư, lại trình diễn một lần tiết mục hoàng đế không vội thái giám cấp, cầm đèn chạy trước ô tô. Chỉ là Lâm Tĩnh Minh lần này bình tĩnh hơn, không vào đội ngũ thái giám. Kì thật chỉ cần thành tích ở trong top 15 tuyệt đối có thể vào thằng cấp trung học của trường, chỉ là những người khác quá lo lắng mà thôi.
Trước khi Lạc Thư thi trung khảo xảy ra một chuyện, chính là khi mở ra sổ hộ khẩu, phát hiện mình từng có một tên khác. Trải qua một lần trung khảo, một lần thi đại học thế nhưng sau khi trùng sinh Lạc Thư mới phát hiện chuyện này, không thể không nói đây là một sự kiện vô cùng thần bí.
“Lạc Thự (khoai)? Ha ha ha, tớ nói người đặt tên này cho cậu nhất định rất thích ăn khoai tây chiên nhỉ.” Chuyện Lạc Thư có tên khác nhanh chóng được lan truyền trong lớp, mang đến chuyện cười cho Lão Đại.
“Cười thật ngốc.” Ô Mai Mai đi qua hai người lạnh lùng nói. Trịnh Vĩ sờ sờ mũi, Lão Nhị sờ kính mắt nhìn Lạc Thư, “Ô Mai Mai nhìn qua đối với cậu không sai.”
“Chứ còn gì, ta đây người gặp người thích.”
“Này nhá, tớ nghe nói Ô Mai Mai nói không muốn thi trung học, muốn đi học nghề.” Lão Tam mới từ văn phòng trở về, nghe được mọi người đang nói chuyện Ô Mai Mai liền lộ ra.
Tuy rằng thành tích của Ô Mai Mai bình thường như nếu có thể vào được lớp này thi vào trung học sẽ không có vấn đề gì. Lạc Thư nghi ngờ chuẩn bị rảnh rỗi tìm Ô Mai Mai nói chuyện.
“Có cái gì kì lạ đâu, tớ cũng nghĩ học xong sơ trung thì thôi, lớn tuổi rồi, nếu cùng mấy người học tiếp sau này kiểu gì cũng bị người ta nói là gái lỡ thì.” Ô Mai Mai từ sau lần trước hỏi chuyện Lạc Thư liền sẽ nói với cậu một số chuyện. Cô biết Lạc Thư biết tuổi thật của mình, bởi vì Lạc Thư viết danh sách cô nhìn thấy.
“Tớ chọn một trường du lịch, tớ rất thích làm hướng dẫn viên du lịch, cũng hy vọng mang vẻ đẹp của nơi này đến cho mọi người biết.”
Ô Mai Mai nói những lời này liền nở nụ cười thỏa mãn cùng với chờ mong đối với tương lai. Lạc Thư không khỏi thất thần, một cô gái như thế, dù cho có chuyện gì xảy ra cậu đều hi vọng cô có thể hạnh phúc.
Trung khảo tiến hành thuận lợi, bởi vì Lạc Dũng có người quen nên thành tích biết từ sớm. Lạc Thư cũng biết, kì nghỉ hè lần này có thể chơi bời thả ga.
Vào ngày cả lớp đi liên hoan, Ô Mai Mai cũng tham gia, phải biết bình thường lớp tổ chức hoạt động cô đều chưa từng tham gia. Lớp lần này thành tích rất tốt. Tuy rằng không có đệ nhất thành phố, đệ nhất trường gì bởi vì danh hiệu này luôn bị một người nào đó chiếm lấy, nhưng bởi vì cả lớp thành tích đều xếp trung đằng trở lên, lại không có thành tích của Ô Mai Mai cản trở nên trở thành lớp xếp hạng nhất trong ban phổ thông. Mọi người cho rằng chủ nhiệm thu nhập không ít nên bắt thầy phải mời cơm, chủ nhiệm vẫn như trước là độc thân, một người ăn no cả nhà không đói bụng, bởi vậy mà vung tay mời cả lớp đến nhà hàng lớn ăn cơm, chính là khách sạn mà mấy lần Lạc Thư công kích Mục Minh Hiền.