Tôi nhận được điện thoại đến quán bar thì Lạc Lạc đã muốn say nằm xuống không biết gì, Lạc Lạc vẫn luôn không thích uống rượu, cũng không hút thuốc, nhưng lại thích đến quán bar ngồi vào rạng sáng. Đây là tình trạng bình thường gần đây, tôi từng tức giận, từng phẫn nộ, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Lạc Lạc luôn nói tôi là kẻ độc tài, nhưng bất kì ai biết chúng tôi đều sẽ nói tôi rất chiều em. Rốt cuộc là cái gì khiến em nghĩ thế, tuy tôi vẫn không muốn nghĩ nhiều, có lẽ cũng là vì thế, Lạc Lạc ở bên người tôi ngoại trừ cảm nhận được sự chiếm đoạt, cái khác, đều không có.
Không phải tôi không nghĩ tới thay đổi, chỉ là tôi phát hiện dù tôi có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, khuôn mặt tôi vẫn không thay đổi được biểu cảm khác.
Vì được ở cùng với Lạc Lạc, tôi từng bị người mà mọi người ngoài kia cho là một vị quan nho nhã đánh tới hộc máu. Bọn họ không hiểu tôi, không quan trọng, bởi vì tôi chỉ cần mình Lạc Lạc là đủ rồi.
Lạc Lạc vẫn luôn cho rằng hai chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên là sơ trung, kì thật chúng tôi gặp nhau từ khi còn rất nhỏ. Gia gia nói tôi là tiểu sắc lang, mới bé như thế mà đã nhớ thương em gái xinh đẹp, tôi chỉ có thể đỏ mặt co quắp đứng. Gia gia nói tôi bắt đầu sáng sửa một chút, nhưng chỉ có tôi tự biết đó là vì em học cùng một trường tiểu học với tôi, tuy rằng em và tôi đều là nam, nhưng nó không trở ngại đến việc tôi thích em, thích nhìn em.
“Chẳng qua người tôi yêu có cùng giới tính với tôi mà thôi”, có người từng nói về tình yêu đồng giới như thế. Tôi không biết tôi có phải là đồng tính luyến ái hay trùng hợp yêu người cùng giới tính với mình, nhưng tình cảm này mang cho tôi hy vọng một lần nữa với cuộc sống. Có đôi lúc, cảm tình đến một cách kì lạ như vậy, kì lạ để người trở tay không kịp.
Thói quen tìm em trong đám người, thói quen nghe tiếng cười bừa bãi của em, thói quen những trò đùa dai nho nhỏ của em… Hết thảy mọi thứ, tuy rằng không có sự tham dự của tôi, nhưng nó đều là những kí ức mà tôiquý trọng nhất.
Cùng gặp em thật sự, đó là vào sơ trung. Tôi luôn đuổi theo bước chân em, từng tức giận vì mình lớn hơn em hai tuổi, không thể có cơ hội cùng thi đại học với em. Mặc dù tôi tin tưởng bằng với quyền lực trong nhà, tôi có thể học cùng một lớp với em. Nhưng chỉ nghe đến nhảy lớp, chưa từng nghe nói lưu ban, nhìn ánh mắt chờ mong của gia gia, tôi không nói được điều ấy.
Từng có một thời gian tôi thậm chí hy vọng Lạc Lạc có thể trở thành thần đồng, nhảy một lớp t
hôi cũng được. Nhưng mỗi lần nhìn kết quả, nhìn đến em tuy rằng không đến mức ở cuối nhưng thành tích đều thường thường bậc trung, cuối cùng sẽ nản lòng. Nhưng, nhìn em vui vẻ, tôi lại sẽ cảm thấy vui lây.
– Em không cần cố gắng vì học tập, bởi vì đã có anh.
Đây là câu nói khi ấy tôi muốn nói với em nhiều nhất, vì nó mà tôi ngượng ngùng, nhưng vẫn không ngừng nghĩ như vậy.
Sau một lần dùng hết dũng khí để tiếp xúc với Lạc Lạc, tôi nghĩ bằng việc tiếp xúc với thế giới của em không bằng để cho Lạc Lạc tiến vào thế giới của mình, có thể em mới không thể rời khỏi tôi. Tôi nghĩ, đây chính là khởi đầu cho việc Lạc Lạc nghĩ tôi là kẻ độc tài. Khi đó tôi đã tiếp xúc với thế giới của gia gia, thậm chí bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình bước vào thế giới ấy, như vậy, tôi mới có thể có được Lạc Lạc, dù cho Lạc Lạc không bằng lòng đi chăng nữa.
Tôi thừa nhận tôi hèn hạ, gia gia cũng từng đánh tôi một lần, đó cũng là lần duy nhất gia gia đánh tôi. Ông đánh Lạc Lạc nhiều hơn, dùng sức không nhiều, nhưng Lạc Lạc luôn kêu đau, không chịu gặp gia gia, nếu có nhìn thấy cũng sẽ tự giác tránh xa gậy của ông.
Gia gia kì thật cũng chỉ đánh một hai lần, Lạc Lạc lại nhớ một đời, ngắn ngủi một đời, Có đôi khi tôi nghĩ, những việc làm của tôi có lẽ đủ để khiến Lạc Thư nhớ mấy đời, cứ như thế cũng tốt, xem như tự an ủi bản thân.
Lạc Lạc uống rượu thường thích nói huyên thuyên, dong dài mà đáng yêu. Tôi muốn nghe em nói thật nhiều, cho nên mở một con mắt nhắm một con mắt với việc em đi bar. Chỉ có khi say, Lạc Lạc không biết tôi, sẽ ôm tôi, nói rất nhiều chuyện, nói chuyện trước đây, nói bà ngoại của em… Nhưng chưa bao giờ nói đến tôi.
Tôi nghĩ, đây có lẽ là trừng phạt của Lạc Lạc đối với tôi. Dù vậy, tôi vĩnh viễn không thể rời khỏi em, vĩnh viễn…
Tôi không có ấn tượng nhiều với Đinh Tiểu Hổ, thực tế là tôi không dám có ấn tượng về cậu ấy.
Có rất nhiều thứ có lẽ thực sự là số mệnh an bài, tỉ như giữa Lạc Lạc và tôi, Đinh Tiểu Hổ và Lạc Lạc. Lạc Lạc đối xử với cậu ta rất tốt, giống như với em trai ruột của mình. Dù trong lòng tôi có ghen tị thế nào đi chăng nữa cũng không có tư cách ghen.
Trên thực tế, tôi vẫn rất muốn được gặp mặt với Đinh Tiểu Hổ, cũng muốn coi cậu ấy trở thành em trai mình mà chăm sóc, từ nhỏ tôi đã không có anh chị em, có một người như thế hẳn là cũng không tệ. Nhưng tôi biết Lạc Lạc sẽ không cho phép, em tình nguyện mặc cho các mẹ tưởng rằng em bao dưỡng một cậu bé ở bên ngoài cũng không chịu giải thích. Điều ấy chỉ có thể chứng minh, em hy vọng Đinh Tiểu Hổ rời xa nơi này, rời xa khỏi chúng tôi.
Đối với việc Đinh Tiểu Hổ muốn làm hại tôi, kì thật tôi sớm biết. Không có kháng cự chỉ bởi vì tôi nghĩ chẳng phải binh pháp có nói “trí chi tử địa nhi hậu sinh” đấy sao. Có nhiều đêm tôi từng vui vẻ nghĩ, như vậy, Lạc Lạc xem tại Đinh Tiểu Hổ có phải sẽ sinh ra một chút áy náy đối với tôi không.
* Theo Binh pháp tôn tử: Ném binh vào đất mất rồi mới còn, để binh bị vây hãn ở đất chết rồi sau mới cho sống. Để cho binh thấy sự nguy hại đe dọa rồi sau ta mơi làm chủ sự thắng bại được.
Rõ ràng tôi chờ mong là thế, nhưng chuyện xảy ra lại dẫn đến một kết quả tôi không bao giờ dám nghĩ.
Nếu trời xanh cho tôi một lần làm lại, tôi vĩnh viễn sẽ không bước vào không gian có Lạc Lạc, không đến gần em, không khiến cho em cảm giác “Hai bàn tay trắng”– đó là tất cả những gì tôi nghĩ đến sau khi tỉnh lại và biết tin, trốn tránh.
Gia gia cầm cây gậy của mình đập mạnh xuống sàn bệnh viện, ông mắng tôi là thứ thối nát của Lâm gia. Tôi gật đầu, từ ngày sinh ra ý muốn có được Lạc Thư, tôi cũng đã không còn là Lâm Tĩnh Minh của Lâm gia.
Nhưng là, tôi có thể làm gì được đâu? Tôi vui vẻ chịu đựng điều ấy.
Lạc Lạc luôn nói tôi là kẻ độc tài, nhưng bất kì ai biết chúng tôi đều sẽ nói tôi rất chiều em. Rốt cuộc là cái gì khiến em nghĩ thế, tuy tôi vẫn không muốn nghĩ nhiều, có lẽ cũng là vì thế, Lạc Lạc ở bên người tôi ngoại trừ cảm nhận được sự chiếm đoạt, cái khác, đều không có.
Không phải tôi không nghĩ tới thay đổi, chỉ là tôi phát hiện dù tôi có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, khuôn mặt tôi vẫn không thay đổi được biểu cảm khác.
Vì được ở cùng với Lạc Lạc, tôi từng bị người mà mọi người ngoài kia cho là một vị quan nho nhã đánh tới hộc máu. Bọn họ không hiểu tôi, không quan trọng, bởi vì tôi chỉ cần mình Lạc Lạc là đủ rồi.
Lạc Lạc vẫn luôn cho rằng hai chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên là sơ trung, kì thật chúng tôi gặp nhau từ khi còn rất nhỏ. Gia gia nói tôi là tiểu sắc lang, mới bé như thế mà đã nhớ thương em gái xinh đẹp, tôi chỉ có thể đỏ mặt co quắp đứng. Gia gia nói tôi bắt đầu sáng sửa một chút, nhưng chỉ có tôi tự biết đó là vì em học cùng một trường tiểu học với tôi, tuy rằng em và tôi đều là nam, nhưng nó không trở ngại đến việc tôi thích em, thích nhìn em.
“Chẳng qua người tôi yêu có cùng giới tính với tôi mà thôi”, có người từng nói về tình yêu đồng giới như thế. Tôi không biết tôi có phải là đồng tính luyến ái hay trùng hợp yêu người cùng giới tính với mình, nhưng tình cảm này mang cho tôi hy vọng một lần nữa với cuộc sống. Có đôi lúc, cảm tình đến một cách kì lạ như vậy, kì lạ để người trở tay không kịp.
Thói quen tìm em trong đám người, thói quen nghe tiếng cười bừa bãi của em, thói quen những trò đùa dai nho nhỏ của em… Hết thảy mọi thứ, tuy rằng không có sự tham dự của tôi, nhưng nó đều là những kí ức mà tôiquý trọng nhất.
Cùng gặp em thật sự, đó là vào sơ trung. Tôi luôn đuổi theo bước chân em, từng tức giận vì mình lớn hơn em hai tuổi, không thể có cơ hội cùng thi đại học với em. Mặc dù tôi tin tưởng bằng với quyền lực trong nhà, tôi có thể học cùng một lớp với em. Nhưng chỉ nghe đến nhảy lớp, chưa từng nghe nói lưu ban, nhìn ánh mắt chờ mong của gia gia, tôi không nói được điều ấy.
Từng có một thời gian tôi thậm chí hy vọng Lạc Lạc có thể trở thành thần đồng, nhảy một lớp t
hôi cũng được. Nhưng mỗi lần nhìn kết quả, nhìn đến em tuy rằng không đến mức ở cuối nhưng thành tích đều thường thường bậc trung, cuối cùng sẽ nản lòng. Nhưng, nhìn em vui vẻ, tôi lại sẽ cảm thấy vui lây.
– Em không cần cố gắng vì học tập, bởi vì đã có anh.
Đây là câu nói khi ấy tôi muốn nói với em nhiều nhất, vì nó mà tôi ngượng ngùng, nhưng vẫn không ngừng nghĩ như vậy.
Sau một lần dùng hết dũng khí để tiếp xúc với Lạc Lạc, tôi nghĩ bằng việc tiếp xúc với thế giới của em không bằng để cho Lạc Lạc tiến vào thế giới của mình, có thể em mới không thể rời khỏi tôi. Tôi nghĩ, đây chính là khởi đầu cho việc Lạc Lạc nghĩ tôi là kẻ độc tài. Khi đó tôi đã tiếp xúc với thế giới của gia gia, thậm chí bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình bước vào thế giới ấy, như vậy, tôi mới có thể có được Lạc Lạc, dù cho Lạc Lạc không bằng lòng đi chăng nữa.
Tôi thừa nhận tôi hèn hạ, gia gia cũng từng đánh tôi một lần, đó cũng là lần duy nhất gia gia đánh tôi. Ông đánh Lạc Lạc nhiều hơn, dùng sức không nhiều, nhưng Lạc Lạc luôn kêu đau, không chịu gặp gia gia, nếu có nhìn thấy cũng sẽ tự giác tránh xa gậy của ông.
Gia gia kì thật cũng chỉ đánh một hai lần, Lạc Lạc lại nhớ một đời, ngắn ngủi một đời, Có đôi khi tôi nghĩ, những việc làm của tôi có lẽ đủ để khiến Lạc Thư nhớ mấy đời, cứ như thế cũng tốt, xem như tự an ủi bản thân.
Lạc Lạc uống rượu thường thích nói huyên thuyên, dong dài mà đáng yêu. Tôi muốn nghe em nói thật nhiều, cho nên mở một con mắt nhắm một con mắt với việc em đi bar. Chỉ có khi say, Lạc Lạc không biết tôi, sẽ ôm tôi, nói rất nhiều chuyện, nói chuyện trước đây, nói bà ngoại của em… Nhưng chưa bao giờ nói đến tôi.
Tôi nghĩ, đây có lẽ là trừng phạt của Lạc Lạc đối với tôi. Dù vậy, tôi vĩnh viễn không thể rời khỏi em, vĩnh viễn…
Tôi không có ấn tượng nhiều với Đinh Tiểu Hổ, thực tế là tôi không dám có ấn tượng về cậu ấy.
Có rất nhiều thứ có lẽ thực sự là số mệnh an bài, tỉ như giữa Lạc Lạc và tôi, Đinh Tiểu Hổ và Lạc Lạc. Lạc Lạc đối xử với cậu ta rất tốt, giống như với em trai ruột của mình. Dù trong lòng tôi có ghen tị thế nào đi chăng nữa cũng không có tư cách ghen.
Trên thực tế, tôi vẫn rất muốn được gặp mặt với Đinh Tiểu Hổ, cũng muốn coi cậu ấy trở thành em trai mình mà chăm sóc, từ nhỏ tôi đã không có anh chị em, có một người như thế hẳn là cũng không tệ. Nhưng tôi biết Lạc Lạc sẽ không cho phép, em tình nguyện mặc cho các mẹ tưởng rằng em bao dưỡng một cậu bé ở bên ngoài cũng không chịu giải thích. Điều ấy chỉ có thể chứng minh, em hy vọng Đinh Tiểu Hổ rời xa nơi này, rời xa khỏi chúng tôi.
Đối với việc Đinh Tiểu Hổ muốn làm hại tôi, kì thật tôi sớm biết. Không có kháng cự chỉ bởi vì tôi nghĩ chẳng phải binh pháp có nói “trí chi tử địa nhi hậu sinh” đấy sao. Có nhiều đêm tôi từng vui vẻ nghĩ, như vậy, Lạc Lạc xem tại Đinh Tiểu Hổ có phải sẽ sinh ra một chút áy náy đối với tôi không.
* Theo Binh pháp tôn tử: Ném binh vào đất mất rồi mới còn, để binh bị vây hãn ở đất chết rồi sau mới cho sống. Để cho binh thấy sự nguy hại đe dọa rồi sau ta mơi làm chủ sự thắng bại được.
Rõ ràng tôi chờ mong là thế, nhưng chuyện xảy ra lại dẫn đến một kết quả tôi không bao giờ dám nghĩ.
Nếu trời xanh cho tôi một lần làm lại, tôi vĩnh viễn sẽ không bước vào không gian có Lạc Lạc, không đến gần em, không khiến cho em cảm giác “Hai bàn tay trắng”– đó là tất cả những gì tôi nghĩ đến sau khi tỉnh lại và biết tin, trốn tránh.
Gia gia cầm cây gậy của mình đập mạnh xuống sàn bệnh viện, ông mắng tôi là thứ thối nát của Lâm gia. Tôi gật đầu, từ ngày sinh ra ý muốn có được Lạc Thư, tôi cũng đã không còn là Lâm Tĩnh Minh của Lâm gia.
Nhưng là, tôi có thể làm gì được đâu? Tôi vui vẻ chịu đựng điều ấy.