Cái chương này thật sự quá khó hiểu và khó diễn đạt quá! @.@
Bởi vì nghỉ đông, tuy rằng gần bước sang năm mới, nhưng trong cửa hiệu sách cũng không ít người. Tiếng người ồn ào thật không giống chỗ để đọc sách mua sách.
Khang Đồng Thành hơi hơi nhíu mày, thầm nghĩ gần năm mới quả nhiên nơi đâu cũng nhiều người.
“Cậu muốn mua sách gì?” Quay đầu hỏi.
Lăng Hạo Triết tựa hồ sửng sốt, thật lâu sau mới nói:
“Tôi cũng chỉ muốn đến nhìn xem, nghĩ rằng cửa hàng sách chắc phải yên tĩnh hơn một chút, không ngờ…” Nhìn thấy mấy người phụ nữ trung niên vì một quyển sách dạy nấu ăn mà tranh giành túi bụi, chân mày Lăng Hạo Triết co rúm vài cái.
“Nếu không chúng ta đổi chỗ khác?” Lăng Hạo Triết tự biết mình đã tìm sai chỗ, lập tức thuận miệng nói.
Khang Đồng Thành có chút bất đắc dĩ.
“Lúc này có chỗ nào là ít người đâu…”
Lăng Hạo Triết nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Khang Đồng Thành, tự nhiên trong lòng cũng có hơi không thoải mái, suy nghĩ một lát, trên mặt liền tươi cười.
“Theo tôi đi, tôi biết hiện tại chỗ nào ít người nhất rồi!”
Còn không đợi Khang Đồng Thành kịp lấy lại tinh thần, Lăng Hạo Triết đã lôi kéo cậu đi ra ngoài.
“Đi đâu thế?” Khang Đồng Thành hỏi.
“Tới nơi rồi sẽ biết!”
Hai thiếu niên lôi kéo tay nhau ở ngã tư đường bước nhanh, có lẽ bởi vì trên đường có quá nhiều người, cho nên phải chú ý tránh né cũng không quan tâm đến cánh tay đang bị lôi kéo kia.
Khang Đồng Thành lúc đầu còn không cảm thấy, lâu dần mới cảm giác được độ ấm trên tay, lúc này mới ý thức được, liền giật giật ngón tay.
Lăng Hạo Triết không được tự nhiên… thấy Khang Đồng Thành nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, liền buông lỏng ra, cho dù động tác kia có chút thong thả.
Hai người sóng vai mà đi “Rốt cuộc là đi đến đâu?” Khang Đồng Thành vừa bước theo vừa hỏi.
“Trường học!” Lăng Hạo Triết nói như đương nhiên vậy.
“Đến trường học làm cái gì?” Khang Đồng Thành dừng bước, người đến người đi trên ngã tư đường, cho dù có nhiều hơn so với trong cửa hiệu sách lại vẫn có cảm giác buồn bã bức rức.
“Nơi đó hiện tại là ít người nhất!” Lăng Hạo Triết nói vậy tựa hồ cũng cảm thấy không đúng, vấn đề của bọn họ hiện tại không phải chỉ cần là ít người, còn có là muốn làm gì!
Khang Đồng Thành dừng bước, vẻ mặt hiện lên biểu tình cậu là tên ngốc. Lăng Hạo Triết đưa tay gãi gãi đầu, cười khổ.
Ngày Tết trên đường phố, tuyệt đối không phải là ý kiến hay.
Hai người ở ngã tư đường xoay qua xoay lại thật lâu, cũng không tìm được chỗ nào để đi, trước không nói trong cửa hàng, hai người muốn đi đến sân vận động thế nhưng cũng không ít người, hơn nữa bởi vì ngày Tết, ba giờ chiều sẽ đóng cửa!
Ngồi xuống ghế dài ở ven đường, bởi vì không tìm được cửa hiệu nào để ngồi, hai người chỉ có thể mỗi người ăn một phần thức ăn nhanh, hiện tại trong tay hai người là một ly trà sữa, nhìn người đến người đi qua ngã tư đường.
Khang Đồng Thành uống cạn trà trong ly chỉ còn lại lớp trân châu, trên hạt trân châu màu đen có cảm giác được bao bọc bởi một lớp chất lỏng.
“Chi bằng chúng ta trở về đi…” Đã gần hai giờ chiều, tựa hồ cũng không có việc gì để làm, Khang Đồng Thành nhỏ giọng nói.
Lăng Hạo Triết nghiêng đầu, muốn mở miệng nói cái gì nhưng tựa hồ không có gì để nói, liền gật đầu.
“Tôi đưa cậu về!”
Khang Đồng Thành lập tức lắc đầu.
“Tôi tự trở về một mình được rồi! Hiện tại trên xe bus ít người, cậu cũng về đi! Tới ba bốn giờ lại là giờ cao điểm.”
Lăng Hạo Triết do dự một lát, vẫn nói:
“Tôi vẫn nên đưa cậu về!”
Khang Đồng Thành nghiêng đầu nhìn cậu, thật lâu sau.
“Tôi không phải trẻ con, chỉ là ngồi xe về nhà thôi mà, so với quãng đường bình thường từ trường học về nhà cũng không sai biệt lắm, thật sự không cần, cậu trở về đi!” Nói xong liền đứng lên, đem ly trà sữa còn lưu lại các hạt trân châu ném vào thùng rác, hướng trạm xe bus đi tới.
Chân Lăng Hạo Triết vừa động tựa hồ muốn đứng lên đi theo nhưng cuối cùng cậu vẫn nắm chặt tay không nhúc nhích, nhìn bóng dáng thiếu niên biến mất trong đám người.
Khang Đồng Thành đi một mình trên đường, đối với Lăng Hạo Triết có lẽ là cho cậu thấy cảm giác ngăn cách, ban đầu nghĩ một đứa trẻ cho dù là yêu cũng sẽ ngắn ngủi, huống chi là đồng tính luyến, sẽ không chịu nổi áp lực! Nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên cậu sai lầm rồi, theo đuổi cũng không phải là chuyện tốt, điểm ấy cậu hiểu được, thiếu niên đối với cậu có cái gọi là ý thức trách nhiệm, điều này làm cho cậu có chút không biết phải làm sao…
Hiện tại đúng là thời điểm của cao trào mua sắm, quả nhiên ở trạm xe bus cũng không có người nào, Khang Đồng Thành nghĩ chuyện của mình liền đứng ở một chỗ.
Thân hình của cậu gầy yếu, cho dù mặc áo lông rất dày cũng cảm thấy rất thon, điểm này thật ra cùng với thân thể trước kia của cậu giống nhau.
Hôm nay trời quả nhiên rất đẹp, hiện tại vẫn chiếu sáng thẳng tắp, chỉ là thoáng ngã về tây một chút, độ ấm lên cao. Nếu bình thường, quả thật là thời tiết tốt cho việc dạo phố.
Một chiếc xe dừng trước mặt Khang Đồng Thành, mà Khang Đồng Thành lúc này đang nhìn lên trời nên không phát hiện.
Cho đến khi kính cửa xe màu trà hạ xuống.
“Cậu muốn đi đâu?” Người ló đầu ra hỏi.
Khang Đồng Thành lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn lại người trước mặt, thật sự quá khéo có phải hay không? Lần trước đi khu thương mại cũng gặp người này, lần này cũng vậy.
“Lý tiên sinh.” Khang Đồng Thành lễ nghĩa chào hỏi.
“Phải về nhà sao?” Lý Quang Vinh Vũ cười nhẹ gật đầu hỏi.
“Vâng. Tôi đang đợi xe bus.”
“Lên đi, tôi vừa vặn muốn đến bên kia, thuận đường đưa cậu về.” Nói như thế, Lý Quang Vinh Vũ đã mở cửa xe.
Khang Đồng Thành đáng lẽ là muốn từ chối nhưng Lý Quang Vinh Vũ nói là tiện đường, nếu từ chối thẳng thừng có vẻ quá đáng, chỉ có thể bỏ đi nhăn nhó leo lên xe.
“Anh muốn đi vào bên trong thành phố cũ?” Vừa lên xe, Khang Đông Thành không khỏi kinh ngạc, nơi đó đều cũ nát hết rồi, không giống như chỗ mà một người tây trang giày da như Lý Quang Vinh Vũ nên tới.
Lý Quang Vinh Vũ gật đầu.
“Mấy hôm trước tôi có mua một miếng đất ở đó, nghĩ muốn đi xem, vừa vặn gặp cậu ở đây có thể chỉ đường cho tôi.” Lý Quang Vinh Vũ vẫn tao nhã tươi cười như trước.
“Thì ra là như vậy.” Khang Đồng Thành nghĩ nghĩ liền hỏi:
“Là chỗ nào đâu, tôi không thể ra khỏi nhà, bên kia cũng không phải rất quen thuộc.”
“Khu dân cư ở hướng Đông của thành cũ về phía bên trái.” Lý Quang Vinh Vũ vẫn nhìn phía trước chăm chú lái xe, đáp.
Khang Đồng Thành sửng sốt, khu dân cư phía Đông bên trái? Không phải cùng chỗ nhà của cậu sao?
“Sao vậy? Không biết à?” Thật lâu sau không nghe thấy Khang Đồng Thành đáp lời, Lý Quang Vinh Vũ hơi hơi nghiêng đầu, hỏi, hiện tại trên đường nhiều người, thình lình sẽ có một người băng ngang đường, tốc độ xe của Lý Quang Vinh Vũ thật chậm chạp.
Khang Đồng Thành lắc đầu, làm sao mà không biết được… Bất quá ngẫm lại, chỗ kia cũng không phải là nhà của bọn họ, chị em hai người chỉ ở nhà thuê mà thôi.
Chỉ là nếu phòng ở thật sự bị phá hủy, vậy cậu cùng với chị cậu phải đi đâu? Ngoại trừ chỗ thành cũ kỹ kia, ở thành phố này, tiền thuê nhà ở những nơi khác đều là gánh nặng đối với bọn họ. Trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng làm cho Khang Đồng Thành cảm thấy lạc lõng…
“Suy nghĩ gì thế? Tiểu Thành giống như rất thích ngẩn người? Có thể gọi cậu như vậy được không?” Lý Quang Vinh Vũ hỏi.
Khang Đồng Thành gật đầu.
“Sau khi nghe tôi nói tới khu dân cư phía Đông bên trái, sắc mặt cậu không tốt lắm, là có chuyện gì không đúng sao?”
Khang Đồng Thành lắc đầu, vẫn không có trả lời lại.
Lý Quang Vinh Vũ thấy thế cũng không tiện hỏi thêm, chăm chú lái xe.
Mà lúc này trong lòng Khang Đồng Thành rối tinh rối mù, tựa hồ có chỗ nào thích hợp…. Trước không nói đến việc hắn sẽ phá hủy nơi sinh sống của bọn họ, mà là nghĩ tới ở thời điểm trước đây cậu đã nhìn thấy trên báo việc chỗ đó bị phá hủy, thậm chí mọc lên một khu thương mại nổi tiếng, vẫn đề ở chỗ người thực hiện việc này lại là Khương Hàn, sau khi Khương Hàn bộc lộ tài năng, mà cuối cùng Khương Hàn bị bỏ tù cũng bởi vì hạng mục công trình này, tội danh là hối lộ! Mà người tố cáo hắn ta chính là người ngồi ở bên cạnh cậu lúc này, mà cái gọi là bằng chứng là từ tay Khang Đồng Hân đưa ra…
Nhưng hiện tại, cái này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cho dù tin tức có sai cũng không sai đến mức này chứ! Tất cả đều lẫn lộn, không phải sao?
Nói cách khác, hoặc là nơi này căn bản không phải thế giới kia 50 năm trước, hoặc đã xảy ra vấn đề ở một người nào đó… Chẳng hạn như, việc cậu xuất hiện… Cậu chưa từng nghe nói Khang Đồng Hân có em trai, mới đầu cậu nghĩ bởi vì báo chí không xem trọng vấn đề này nên không đăng, nhưng hiện tại xem ra, Khang Đồng Hân yêu thương em trai như thế, người em trai này cũng có thân phận cực kỳ quan trọng, ít nhất sẽ không phải là ngay cả nhắc tới cũng không.
Một ý tưởng thoáng qua trong chốc lát làm cho Khang Đồng Thành cơ hồ không thể hô hấp…
Có lẽ, ở thế giới kia, Khang Đồng Thành căn bản không tồn tại… Mà giờ đây chỉ vì cậu sống lại mà nhiều ra một thân phận của Khang Đồng Thành.
Lý Quang Vinh Vũ nhìn người thiếu niên ở phía sau thông qua kính chiếu hậu, tựa hồ từ lúc nói chuyện đến giờ sắc mặt không thích hợp… Thiếu niên này dường như có rất nhiều bí mật! Trong lòng hắn nghĩ, thật sự rất muốn đem tầng tầng lớp lớp che mặt kia lột ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc ẩn dấu cái gì.
Hắn tuyệt đối chính là một người rất tò mò.
Bởi vì nghỉ đông, tuy rằng gần bước sang năm mới, nhưng trong cửa hiệu sách cũng không ít người. Tiếng người ồn ào thật không giống chỗ để đọc sách mua sách.
Khang Đồng Thành hơi hơi nhíu mày, thầm nghĩ gần năm mới quả nhiên nơi đâu cũng nhiều người.
“Cậu muốn mua sách gì?” Quay đầu hỏi.
Lăng Hạo Triết tựa hồ sửng sốt, thật lâu sau mới nói:
“Tôi cũng chỉ muốn đến nhìn xem, nghĩ rằng cửa hàng sách chắc phải yên tĩnh hơn một chút, không ngờ…” Nhìn thấy mấy người phụ nữ trung niên vì một quyển sách dạy nấu ăn mà tranh giành túi bụi, chân mày Lăng Hạo Triết co rúm vài cái.
“Nếu không chúng ta đổi chỗ khác?” Lăng Hạo Triết tự biết mình đã tìm sai chỗ, lập tức thuận miệng nói.
Khang Đồng Thành có chút bất đắc dĩ.
“Lúc này có chỗ nào là ít người đâu…”
Lăng Hạo Triết nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Khang Đồng Thành, tự nhiên trong lòng cũng có hơi không thoải mái, suy nghĩ một lát, trên mặt liền tươi cười.
“Theo tôi đi, tôi biết hiện tại chỗ nào ít người nhất rồi!”
Còn không đợi Khang Đồng Thành kịp lấy lại tinh thần, Lăng Hạo Triết đã lôi kéo cậu đi ra ngoài.
“Đi đâu thế?” Khang Đồng Thành hỏi.
“Tới nơi rồi sẽ biết!”
Hai thiếu niên lôi kéo tay nhau ở ngã tư đường bước nhanh, có lẽ bởi vì trên đường có quá nhiều người, cho nên phải chú ý tránh né cũng không quan tâm đến cánh tay đang bị lôi kéo kia.
Khang Đồng Thành lúc đầu còn không cảm thấy, lâu dần mới cảm giác được độ ấm trên tay, lúc này mới ý thức được, liền giật giật ngón tay.
Lăng Hạo Triết không được tự nhiên… thấy Khang Đồng Thành nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, liền buông lỏng ra, cho dù động tác kia có chút thong thả.
Hai người sóng vai mà đi “Rốt cuộc là đi đến đâu?” Khang Đồng Thành vừa bước theo vừa hỏi.
“Trường học!” Lăng Hạo Triết nói như đương nhiên vậy.
“Đến trường học làm cái gì?” Khang Đồng Thành dừng bước, người đến người đi trên ngã tư đường, cho dù có nhiều hơn so với trong cửa hiệu sách lại vẫn có cảm giác buồn bã bức rức.
“Nơi đó hiện tại là ít người nhất!” Lăng Hạo Triết nói vậy tựa hồ cũng cảm thấy không đúng, vấn đề của bọn họ hiện tại không phải chỉ cần là ít người, còn có là muốn làm gì!
Khang Đồng Thành dừng bước, vẻ mặt hiện lên biểu tình cậu là tên ngốc. Lăng Hạo Triết đưa tay gãi gãi đầu, cười khổ.
Ngày Tết trên đường phố, tuyệt đối không phải là ý kiến hay.
Hai người ở ngã tư đường xoay qua xoay lại thật lâu, cũng không tìm được chỗ nào để đi, trước không nói trong cửa hàng, hai người muốn đi đến sân vận động thế nhưng cũng không ít người, hơn nữa bởi vì ngày Tết, ba giờ chiều sẽ đóng cửa!
Ngồi xuống ghế dài ở ven đường, bởi vì không tìm được cửa hiệu nào để ngồi, hai người chỉ có thể mỗi người ăn một phần thức ăn nhanh, hiện tại trong tay hai người là một ly trà sữa, nhìn người đến người đi qua ngã tư đường.
Khang Đồng Thành uống cạn trà trong ly chỉ còn lại lớp trân châu, trên hạt trân châu màu đen có cảm giác được bao bọc bởi một lớp chất lỏng.
“Chi bằng chúng ta trở về đi…” Đã gần hai giờ chiều, tựa hồ cũng không có việc gì để làm, Khang Đồng Thành nhỏ giọng nói.
Lăng Hạo Triết nghiêng đầu, muốn mở miệng nói cái gì nhưng tựa hồ không có gì để nói, liền gật đầu.
“Tôi đưa cậu về!”
Khang Đồng Thành lập tức lắc đầu.
“Tôi tự trở về một mình được rồi! Hiện tại trên xe bus ít người, cậu cũng về đi! Tới ba bốn giờ lại là giờ cao điểm.”
Lăng Hạo Triết do dự một lát, vẫn nói:
“Tôi vẫn nên đưa cậu về!”
Khang Đồng Thành nghiêng đầu nhìn cậu, thật lâu sau.
“Tôi không phải trẻ con, chỉ là ngồi xe về nhà thôi mà, so với quãng đường bình thường từ trường học về nhà cũng không sai biệt lắm, thật sự không cần, cậu trở về đi!” Nói xong liền đứng lên, đem ly trà sữa còn lưu lại các hạt trân châu ném vào thùng rác, hướng trạm xe bus đi tới.
Chân Lăng Hạo Triết vừa động tựa hồ muốn đứng lên đi theo nhưng cuối cùng cậu vẫn nắm chặt tay không nhúc nhích, nhìn bóng dáng thiếu niên biến mất trong đám người.
Khang Đồng Thành đi một mình trên đường, đối với Lăng Hạo Triết có lẽ là cho cậu thấy cảm giác ngăn cách, ban đầu nghĩ một đứa trẻ cho dù là yêu cũng sẽ ngắn ngủi, huống chi là đồng tính luyến, sẽ không chịu nổi áp lực! Nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên cậu sai lầm rồi, theo đuổi cũng không phải là chuyện tốt, điểm ấy cậu hiểu được, thiếu niên đối với cậu có cái gọi là ý thức trách nhiệm, điều này làm cho cậu có chút không biết phải làm sao…
Hiện tại đúng là thời điểm của cao trào mua sắm, quả nhiên ở trạm xe bus cũng không có người nào, Khang Đồng Thành nghĩ chuyện của mình liền đứng ở một chỗ.
Thân hình của cậu gầy yếu, cho dù mặc áo lông rất dày cũng cảm thấy rất thon, điểm này thật ra cùng với thân thể trước kia của cậu giống nhau.
Hôm nay trời quả nhiên rất đẹp, hiện tại vẫn chiếu sáng thẳng tắp, chỉ là thoáng ngã về tây một chút, độ ấm lên cao. Nếu bình thường, quả thật là thời tiết tốt cho việc dạo phố.
Một chiếc xe dừng trước mặt Khang Đồng Thành, mà Khang Đồng Thành lúc này đang nhìn lên trời nên không phát hiện.
Cho đến khi kính cửa xe màu trà hạ xuống.
“Cậu muốn đi đâu?” Người ló đầu ra hỏi.
Khang Đồng Thành lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn lại người trước mặt, thật sự quá khéo có phải hay không? Lần trước đi khu thương mại cũng gặp người này, lần này cũng vậy.
“Lý tiên sinh.” Khang Đồng Thành lễ nghĩa chào hỏi.
“Phải về nhà sao?” Lý Quang Vinh Vũ cười nhẹ gật đầu hỏi.
“Vâng. Tôi đang đợi xe bus.”
“Lên đi, tôi vừa vặn muốn đến bên kia, thuận đường đưa cậu về.” Nói như thế, Lý Quang Vinh Vũ đã mở cửa xe.
Khang Đồng Thành đáng lẽ là muốn từ chối nhưng Lý Quang Vinh Vũ nói là tiện đường, nếu từ chối thẳng thừng có vẻ quá đáng, chỉ có thể bỏ đi nhăn nhó leo lên xe.
“Anh muốn đi vào bên trong thành phố cũ?” Vừa lên xe, Khang Đông Thành không khỏi kinh ngạc, nơi đó đều cũ nát hết rồi, không giống như chỗ mà một người tây trang giày da như Lý Quang Vinh Vũ nên tới.
Lý Quang Vinh Vũ gật đầu.
“Mấy hôm trước tôi có mua một miếng đất ở đó, nghĩ muốn đi xem, vừa vặn gặp cậu ở đây có thể chỉ đường cho tôi.” Lý Quang Vinh Vũ vẫn tao nhã tươi cười như trước.
“Thì ra là như vậy.” Khang Đồng Thành nghĩ nghĩ liền hỏi:
“Là chỗ nào đâu, tôi không thể ra khỏi nhà, bên kia cũng không phải rất quen thuộc.”
“Khu dân cư ở hướng Đông của thành cũ về phía bên trái.” Lý Quang Vinh Vũ vẫn nhìn phía trước chăm chú lái xe, đáp.
Khang Đồng Thành sửng sốt, khu dân cư phía Đông bên trái? Không phải cùng chỗ nhà của cậu sao?
“Sao vậy? Không biết à?” Thật lâu sau không nghe thấy Khang Đồng Thành đáp lời, Lý Quang Vinh Vũ hơi hơi nghiêng đầu, hỏi, hiện tại trên đường nhiều người, thình lình sẽ có một người băng ngang đường, tốc độ xe của Lý Quang Vinh Vũ thật chậm chạp.
Khang Đồng Thành lắc đầu, làm sao mà không biết được… Bất quá ngẫm lại, chỗ kia cũng không phải là nhà của bọn họ, chị em hai người chỉ ở nhà thuê mà thôi.
Chỉ là nếu phòng ở thật sự bị phá hủy, vậy cậu cùng với chị cậu phải đi đâu? Ngoại trừ chỗ thành cũ kỹ kia, ở thành phố này, tiền thuê nhà ở những nơi khác đều là gánh nặng đối với bọn họ. Trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng làm cho Khang Đồng Thành cảm thấy lạc lõng…
“Suy nghĩ gì thế? Tiểu Thành giống như rất thích ngẩn người? Có thể gọi cậu như vậy được không?” Lý Quang Vinh Vũ hỏi.
Khang Đồng Thành gật đầu.
“Sau khi nghe tôi nói tới khu dân cư phía Đông bên trái, sắc mặt cậu không tốt lắm, là có chuyện gì không đúng sao?”
Khang Đồng Thành lắc đầu, vẫn không có trả lời lại.
Lý Quang Vinh Vũ thấy thế cũng không tiện hỏi thêm, chăm chú lái xe.
Mà lúc này trong lòng Khang Đồng Thành rối tinh rối mù, tựa hồ có chỗ nào thích hợp…. Trước không nói đến việc hắn sẽ phá hủy nơi sinh sống của bọn họ, mà là nghĩ tới ở thời điểm trước đây cậu đã nhìn thấy trên báo việc chỗ đó bị phá hủy, thậm chí mọc lên một khu thương mại nổi tiếng, vẫn đề ở chỗ người thực hiện việc này lại là Khương Hàn, sau khi Khương Hàn bộc lộ tài năng, mà cuối cùng Khương Hàn bị bỏ tù cũng bởi vì hạng mục công trình này, tội danh là hối lộ! Mà người tố cáo hắn ta chính là người ngồi ở bên cạnh cậu lúc này, mà cái gọi là bằng chứng là từ tay Khang Đồng Hân đưa ra…
Nhưng hiện tại, cái này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cho dù tin tức có sai cũng không sai đến mức này chứ! Tất cả đều lẫn lộn, không phải sao?
Nói cách khác, hoặc là nơi này căn bản không phải thế giới kia 50 năm trước, hoặc đã xảy ra vấn đề ở một người nào đó… Chẳng hạn như, việc cậu xuất hiện… Cậu chưa từng nghe nói Khang Đồng Hân có em trai, mới đầu cậu nghĩ bởi vì báo chí không xem trọng vấn đề này nên không đăng, nhưng hiện tại xem ra, Khang Đồng Hân yêu thương em trai như thế, người em trai này cũng có thân phận cực kỳ quan trọng, ít nhất sẽ không phải là ngay cả nhắc tới cũng không.
Một ý tưởng thoáng qua trong chốc lát làm cho Khang Đồng Thành cơ hồ không thể hô hấp…
Có lẽ, ở thế giới kia, Khang Đồng Thành căn bản không tồn tại… Mà giờ đây chỉ vì cậu sống lại mà nhiều ra một thân phận của Khang Đồng Thành.
Lý Quang Vinh Vũ nhìn người thiếu niên ở phía sau thông qua kính chiếu hậu, tựa hồ từ lúc nói chuyện đến giờ sắc mặt không thích hợp… Thiếu niên này dường như có rất nhiều bí mật! Trong lòng hắn nghĩ, thật sự rất muốn đem tầng tầng lớp lớp che mặt kia lột ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc ẩn dấu cái gì.
Hắn tuyệt đối chính là một người rất tò mò.