Kỳ nghỉ đông thật ngắn ngủi, lễ mừng năm mới qua đi không tới vài ngày, Khang Đồng Thành lại sắp đến khai giảng, trên thực tế cậu cũng khá thong thả. Dù sao Khương Hàn nói rõ không muốn cậu cùng Khang Đồng Hân thân cận, như vậy cậu cũng chỉ có thể giữ khoảng cách, mà ngày thường tránh đi không thể nghi ngờ là quá mức rõ ràng, mà dùng việc học làm lý do mới xem như bình thường. Nói trắng ra, cậu hoàn toàn không muốn tổn thương Khang Đồng Thành hiện tại.
Những ngôi nhà trong thành cũ, rất nhanh đã bị dán từ ‘phá dỡ, mặc dù không có ai quản lý nhưng Khang Đồng Thành biết, sẽ nhanh thôi. Nơi này sớm muộn gì cũng đều phải phá bỏ, bất kể là trong tay Lý Quang Vinh Vũ hay Khương Hàn.
Khang Đồng Hân nhìn thấy dòng chữ đỏ tươi dưới lầu, thương cảm một trận, nhưng mà cũng may công việc của cô bận rộn, cũng không có nhiều thời gian nghĩ đến việc này, đương nhiên cũng bởi vì nghe nói sau khi phá hủy sẽ xây dựng lại tốt hơn chỗ này nhiều. Làm người trẻ tuổi, có lẽ cảm tình đối với chỗ cũ khá nhạt nhẽo, lại càng thích tiện nghi mới mẻ hơn.
Sáng sớm, Khang Đồng Hân giống như bình thường, rửa mặt chải đầu ăn mặc chỉnh tề xong.
“Tiểu Thành, chị đi làm đây.” Vẫy vẫy tay với Khang Đồng Thành bên bàn cơm, liền đóng cửa lại.
Khang Đồng Thành nhìn cái bánh bao màu trắng trong tay, tay kia cầm đũa khuấy bát cháo hao, vẻ mặt có chút lạnh nhạt còn có chút phiền muộn, rồi sau đó cậu đứng lên đi đến bên cửa sổ, quả nhiên chiếc xe Hummer màu đen kia vẫn còn ở chỗ cũ. Cậu nhìn Khang Đồng hân cười với người ở trên xe, rồi sau đó mở cửa xe đi vào, mà Khương Hàn vẻ mặt cũng nhu hòa ý cười, căn bản không giống như giả tạo.
Ngón tay không tự giác xiết chặt bức màn màu vàng nhạt, cũng không phải là ghen tỵ, chỉ là trong lòng không hiểu sao lại khó chịu, rồi sau đó giống như bình thường, Khương Hàn trước khi khởi động xe nhìn lên cửa sổ liếc mắt một cái, cũng không biết vì cái gì? Khang Đồng Thành liền trốn sau bức màn.
Cậu chính là không muốn nhìn thấy Khương Hàn như vậy… Là thay đổi rồi sao? Cho nên lúc trước chính mình mới khẳng định Khương Hàn sẽ không bao giờ trở lại! Hay là do Khương Hàn vốn là như thế, chỉ là khi đã già thì ông ấy không thể biểu đạt được cái gì?
Khang Đồng Thành nghe tiếng ô tô khởi động, rồi sau đó nhìn chiếc xe rời đi, trong mắt tràn đầy phức tạp. Vốn nên là chuyện cực kỳ vui sướng, không nghĩ tới sau khi chết đi có thể chân chính ở cùng một chỗ, hiểu được tâm ý của người thương, nhưng tại sao lại trở thành như thế này chứ?
Khang Đồng Thành nhớ tới cái bàn, điểm tâm ăn không vào, chỉ là ngơ ngác ngay cả chính mình cũng không biết đang suy nghĩ cái gì… Đợi đến khi hoàn hồn, cánh cửa đã bị gõ ‘bang bang’.
Khang Đồng Thành lập tức đứng lên, trên chân còn mang dép lê, lẹp xẹp lẹp xẹp đi đến cạnh cửa, không ngờ mới mở cửa đã bị người ta ôm vào lòng.
Động tác quá mức đột ngột làm cho Khang Đồng Thành không thể từ chối, rồi sau đó bị người nào đó nửa ôm nửa kéo đi vào phòng, cậu cũng không có cách nào!
“Khương Hàn! ~” từ trong lòng ngực người đàn ông, Khang Đồng Thành giương mắt, ngữ khí không khỏi mang theo chút oán giận.
Khương Hàn cúi đầu, nhìn thiếu niên trong ngực, tuy rằng khuôn mặt không giống, nhưng loại cảm giác này, nhất là ánh mắt kia, hoàn toàn giống nhau, giờ phút này tựa như chú mèo con có chút tức giận, thấy thế, trong lòng hắn còn đang phẫn uất lập tức liền tiêu tán, kéo người đến bên sopha ngồi xuống, đem Khang Đồng Thành ôm ngồi trên đùi.
“Vừa rồi vì cái gì phải trốn? Bởi vì Khang Đồng Hân!” Tuy rằng nhìn thấy thiếu niên trong lòng thư thái đôi chút, nhưng giọng điệu khi nói chuyện cũng không thay đổi.
Khang Đồng Thành cúi đầu, không nói gì, chỉ chậm rãi dựa đầu vào vai Khương Hàn.
Khương Hàn thấy thế liền sờ sờ đầu thiếu niên.
“Cô ta cùng em không có quan hệ, cô ta cũng không phải chị của em, em không phải Khang Đồng Thành, em là Y Lương, biết không?” Khương Hàn nói.
Khang Đồng Thành vẫn trầm mặc như trước, nhẹ nhàng gật đầu, điểm này cậu rõ hơn ai hết, nhưng con người chính là như vậy, ở một chỗ lâu sẽ có cảm tình, huống chi Khang Đồng Hân đối với cậu rất tốt.
“Đồng ý với em, đừng tàn nhẫn… đối với chị ấy! Được không?” Khang Đồng Thành rầu rĩ nói.
Bàn tay đang vuốt ve tóc thiếu niên của Khương Hàn đột ngột khựng lại, tựa hồ cũng do dự, thật lâu sau mới nói:
“Tôi đồng ý với em.”
Như thế, Khang Đồng Thành mới chân chính nhẹ nhàng thở ra, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Khương Hàn, trong đôi mắt lấp lánh nước, cặp mắt kia giống như đôi hạt châu đen lúng liếng.
Khương Hàn nhìn thấy như vậy làm sao có thể nhẫn cho được, nghiêng người ngậm lấy cánh môi Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành kinh ngạc, muốn lui về phía sau, nhưng sau gáy đã bị Khương Hàn giữ chặt.
Kỹ xảo của Khương Hàn rất thuần thục, trước chỉ nhẹ nhàng liếm môi, sau đó chậm rãi đẩy mở khớp hàm Khang Đồng Thành, liền đem đầu lưỡi tiến vào.
Khang Đồng Thành cảm giác được vật thể trong miệng, ban đầu là kinh ngạc, dù sao cảm thụ như vậy cậu chưa bao giờ có, nhưng về sau chậm rãi thích ứng, cậu càng siết chặt vòng tay qua cổ Khương Hàn.
Có lẽ bởi vì Khang Đồng Thành không có chống cự, cũng có lẽ do Khương Hàn lần này thật sự phóng túng. Nụ hôn kia có xu thế càng thêm sâu, nước bọt giao triền từ môi lưỡi phát ra tiếng động ướt át mà *** mĩ.
“Ô…ô!” Kịch liệt hôn lưỡi làm cho người mới như Khang Đồng Thành có chút chịu không nỗi, cánh tay đang quấn quýt ngược lại đặt trên bả vai Khương Hàn, sau đó liền đẩy ra.
Khương Hàn lại giống như không để ý, một bàn tay gắt gao ôm thắt lưng Khang Đồng Thành, một bàn tay cố định đầu của cậu. Kiềm chế như vậy, không thể nghi ngờ đối với Khang Đồng Thành đang thiếu dưỡng khí mà nói, căn bản không thể làm gì khác.
“Không được, em không thể hô hấp!… Um!” Mới vừa được một cơ hội thở dốc, Khang Đồng Thành lập tức kháng nghị, rồi lại lập tức bị ngậm lấy đôi môi…
Bàn tay để trên thắt lưng Khang Đồng Thành của Khương Hàn bắt đầu chậm rãi di động, Khang Đồng Thành mặc hôm nay chính là quần áo thể thao co dãn, cơ hồ không cần phí chút khí lực, bàn tay Khương Hàn từ ngoài thắt lưng sờ vào trong.
Thân thể Khang Đồng Thành run lên, bàn tay Khương Hàn bỗng nhiên đặt trên bộ vị trọng yếu của cậu làm cho cậu cõ chút kinh hãi, tuy rằng trong lòng biết chuyện này là tất nhiên nhưng bất kể thế nào, hiện tại cậu không tiếp thu được.
Cái gọi là con chó nóng nảy sẽ nhảy qua bức tường, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người, Khang Đồng Thành quýnh lên, khí lực trên tay liền lớn, hiển nhiên Khương Hàn không có phòng bị bị cậu đẩy ngã trên sopha, lảo đảo.
Khang Đồng Thành đứng lên, thở dốc, quần áo trên người cậu bị Khương Hàn làm cho nhăn nhúm, lộn xộng, quần áo vạt áo đều xổ ra, sắc mặt cậu đỏ bừng, ngay cả chóp mũi cũng đỏ tươi, hai mắt tràn ngập nước, nhìn vào có vài phần chật vật lại có vài phần mị hoặc.
Khương Hàn cũng thở phì phò, ngồi ngay ngắn lại, nhìn Khang Đồng Thành ở trước mắt, hiển nhiên cũng ý thức được chính mình thất thố.
“Tiểu Lương… Tôi!” Hắn thật sự nhịn không được.
Khang Đồng Thành lắc lắc đầu, hai tai chống lên bàn cơm, mặt đỏ cơ hồ muốn xuất huyết.
“Em còn chưa được…”
Khóe miệng Khương Hàn cong lên thành một nụ cười bất đắc dĩ, từ sau lưng ôm lấy Khang Đồng Thành, cảm giác thân thể thiếu niên run lên, tựa hồ theo bản năng kháng cự, lại thập phần mỏng manh.
“Vừa rồi là tôi nóng vội, tôi nhịn không được! Lần sau sẽ không như vậy nữa…” Khương Hàn dịu dàng nói, ánh mắt nhìn đến bữa sáng trên bàn còn chưa có động qua.
“Như thế nào không ăn, không hợp khẩu vị?”
Khang Đồng Thành lắc đầu.
“Có ăn môt chút mà ăn không vào!”
Xoay người Khang Đồng Thành lại, Khương Hàn nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu nói:
“Rõ ràng đường máu buổi sáng thấp, nên ăn nhiều chút. Không được làm hại sức khỏe.” Tiếng nói có chút nghiêm túc, càng nhiều là dịu dàng.
Chống lên bả vai Khương Hàn, Khang Đồng Thành gật đầu. Nếu tiếp tục như vầy thật tốt, thế giới chỉ có hai người, có thể bởi vì một việc nhỏ mà cãi nhau, có nhiều cơ hội ở cùng nhau, bất kể là ôm nhau hay hôn môi, hoặc chỉ là trầm mặc không nói, nhưng cũng rất tuyệt vời…
Chỉ là, luôn cảm thấy không có thông thuận như vậy, ông trời cho bọn họ cơ hội nghịch thiên, lại tựa hồ cũng đem đến không ít chướng ngại!
Những ngôi nhà trong thành cũ, rất nhanh đã bị dán từ ‘phá dỡ, mặc dù không có ai quản lý nhưng Khang Đồng Thành biết, sẽ nhanh thôi. Nơi này sớm muộn gì cũng đều phải phá bỏ, bất kể là trong tay Lý Quang Vinh Vũ hay Khương Hàn.
Khang Đồng Hân nhìn thấy dòng chữ đỏ tươi dưới lầu, thương cảm một trận, nhưng mà cũng may công việc của cô bận rộn, cũng không có nhiều thời gian nghĩ đến việc này, đương nhiên cũng bởi vì nghe nói sau khi phá hủy sẽ xây dựng lại tốt hơn chỗ này nhiều. Làm người trẻ tuổi, có lẽ cảm tình đối với chỗ cũ khá nhạt nhẽo, lại càng thích tiện nghi mới mẻ hơn.
Sáng sớm, Khang Đồng Hân giống như bình thường, rửa mặt chải đầu ăn mặc chỉnh tề xong.
“Tiểu Thành, chị đi làm đây.” Vẫy vẫy tay với Khang Đồng Thành bên bàn cơm, liền đóng cửa lại.
Khang Đồng Thành nhìn cái bánh bao màu trắng trong tay, tay kia cầm đũa khuấy bát cháo hao, vẻ mặt có chút lạnh nhạt còn có chút phiền muộn, rồi sau đó cậu đứng lên đi đến bên cửa sổ, quả nhiên chiếc xe Hummer màu đen kia vẫn còn ở chỗ cũ. Cậu nhìn Khang Đồng hân cười với người ở trên xe, rồi sau đó mở cửa xe đi vào, mà Khương Hàn vẻ mặt cũng nhu hòa ý cười, căn bản không giống như giả tạo.
Ngón tay không tự giác xiết chặt bức màn màu vàng nhạt, cũng không phải là ghen tỵ, chỉ là trong lòng không hiểu sao lại khó chịu, rồi sau đó giống như bình thường, Khương Hàn trước khi khởi động xe nhìn lên cửa sổ liếc mắt một cái, cũng không biết vì cái gì? Khang Đồng Thành liền trốn sau bức màn.
Cậu chính là không muốn nhìn thấy Khương Hàn như vậy… Là thay đổi rồi sao? Cho nên lúc trước chính mình mới khẳng định Khương Hàn sẽ không bao giờ trở lại! Hay là do Khương Hàn vốn là như thế, chỉ là khi đã già thì ông ấy không thể biểu đạt được cái gì?
Khang Đồng Thành nghe tiếng ô tô khởi động, rồi sau đó nhìn chiếc xe rời đi, trong mắt tràn đầy phức tạp. Vốn nên là chuyện cực kỳ vui sướng, không nghĩ tới sau khi chết đi có thể chân chính ở cùng một chỗ, hiểu được tâm ý của người thương, nhưng tại sao lại trở thành như thế này chứ?
Khang Đồng Thành nhớ tới cái bàn, điểm tâm ăn không vào, chỉ là ngơ ngác ngay cả chính mình cũng không biết đang suy nghĩ cái gì… Đợi đến khi hoàn hồn, cánh cửa đã bị gõ ‘bang bang’.
Khang Đồng Thành lập tức đứng lên, trên chân còn mang dép lê, lẹp xẹp lẹp xẹp đi đến cạnh cửa, không ngờ mới mở cửa đã bị người ta ôm vào lòng.
Động tác quá mức đột ngột làm cho Khang Đồng Thành không thể từ chối, rồi sau đó bị người nào đó nửa ôm nửa kéo đi vào phòng, cậu cũng không có cách nào!
“Khương Hàn! ~” từ trong lòng ngực người đàn ông, Khang Đồng Thành giương mắt, ngữ khí không khỏi mang theo chút oán giận.
Khương Hàn cúi đầu, nhìn thiếu niên trong ngực, tuy rằng khuôn mặt không giống, nhưng loại cảm giác này, nhất là ánh mắt kia, hoàn toàn giống nhau, giờ phút này tựa như chú mèo con có chút tức giận, thấy thế, trong lòng hắn còn đang phẫn uất lập tức liền tiêu tán, kéo người đến bên sopha ngồi xuống, đem Khang Đồng Thành ôm ngồi trên đùi.
“Vừa rồi vì cái gì phải trốn? Bởi vì Khang Đồng Hân!” Tuy rằng nhìn thấy thiếu niên trong lòng thư thái đôi chút, nhưng giọng điệu khi nói chuyện cũng không thay đổi.
Khang Đồng Thành cúi đầu, không nói gì, chỉ chậm rãi dựa đầu vào vai Khương Hàn.
Khương Hàn thấy thế liền sờ sờ đầu thiếu niên.
“Cô ta cùng em không có quan hệ, cô ta cũng không phải chị của em, em không phải Khang Đồng Thành, em là Y Lương, biết không?” Khương Hàn nói.
Khang Đồng Thành vẫn trầm mặc như trước, nhẹ nhàng gật đầu, điểm này cậu rõ hơn ai hết, nhưng con người chính là như vậy, ở một chỗ lâu sẽ có cảm tình, huống chi Khang Đồng Hân đối với cậu rất tốt.
“Đồng ý với em, đừng tàn nhẫn… đối với chị ấy! Được không?” Khang Đồng Thành rầu rĩ nói.
Bàn tay đang vuốt ve tóc thiếu niên của Khương Hàn đột ngột khựng lại, tựa hồ cũng do dự, thật lâu sau mới nói:
“Tôi đồng ý với em.”
Như thế, Khang Đồng Thành mới chân chính nhẹ nhàng thở ra, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Khương Hàn, trong đôi mắt lấp lánh nước, cặp mắt kia giống như đôi hạt châu đen lúng liếng.
Khương Hàn nhìn thấy như vậy làm sao có thể nhẫn cho được, nghiêng người ngậm lấy cánh môi Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành kinh ngạc, muốn lui về phía sau, nhưng sau gáy đã bị Khương Hàn giữ chặt.
Kỹ xảo của Khương Hàn rất thuần thục, trước chỉ nhẹ nhàng liếm môi, sau đó chậm rãi đẩy mở khớp hàm Khang Đồng Thành, liền đem đầu lưỡi tiến vào.
Khang Đồng Thành cảm giác được vật thể trong miệng, ban đầu là kinh ngạc, dù sao cảm thụ như vậy cậu chưa bao giờ có, nhưng về sau chậm rãi thích ứng, cậu càng siết chặt vòng tay qua cổ Khương Hàn.
Có lẽ bởi vì Khang Đồng Thành không có chống cự, cũng có lẽ do Khương Hàn lần này thật sự phóng túng. Nụ hôn kia có xu thế càng thêm sâu, nước bọt giao triền từ môi lưỡi phát ra tiếng động ướt át mà *** mĩ.
“Ô…ô!” Kịch liệt hôn lưỡi làm cho người mới như Khang Đồng Thành có chút chịu không nỗi, cánh tay đang quấn quýt ngược lại đặt trên bả vai Khương Hàn, sau đó liền đẩy ra.
Khương Hàn lại giống như không để ý, một bàn tay gắt gao ôm thắt lưng Khang Đồng Thành, một bàn tay cố định đầu của cậu. Kiềm chế như vậy, không thể nghi ngờ đối với Khang Đồng Thành đang thiếu dưỡng khí mà nói, căn bản không thể làm gì khác.
“Không được, em không thể hô hấp!… Um!” Mới vừa được một cơ hội thở dốc, Khang Đồng Thành lập tức kháng nghị, rồi lại lập tức bị ngậm lấy đôi môi…
Bàn tay để trên thắt lưng Khang Đồng Thành của Khương Hàn bắt đầu chậm rãi di động, Khang Đồng Thành mặc hôm nay chính là quần áo thể thao co dãn, cơ hồ không cần phí chút khí lực, bàn tay Khương Hàn từ ngoài thắt lưng sờ vào trong.
Thân thể Khang Đồng Thành run lên, bàn tay Khương Hàn bỗng nhiên đặt trên bộ vị trọng yếu của cậu làm cho cậu cõ chút kinh hãi, tuy rằng trong lòng biết chuyện này là tất nhiên nhưng bất kể thế nào, hiện tại cậu không tiếp thu được.
Cái gọi là con chó nóng nảy sẽ nhảy qua bức tường, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người, Khang Đồng Thành quýnh lên, khí lực trên tay liền lớn, hiển nhiên Khương Hàn không có phòng bị bị cậu đẩy ngã trên sopha, lảo đảo.
Khang Đồng Thành đứng lên, thở dốc, quần áo trên người cậu bị Khương Hàn làm cho nhăn nhúm, lộn xộng, quần áo vạt áo đều xổ ra, sắc mặt cậu đỏ bừng, ngay cả chóp mũi cũng đỏ tươi, hai mắt tràn ngập nước, nhìn vào có vài phần chật vật lại có vài phần mị hoặc.
Khương Hàn cũng thở phì phò, ngồi ngay ngắn lại, nhìn Khang Đồng Thành ở trước mắt, hiển nhiên cũng ý thức được chính mình thất thố.
“Tiểu Lương… Tôi!” Hắn thật sự nhịn không được.
Khang Đồng Thành lắc lắc đầu, hai tai chống lên bàn cơm, mặt đỏ cơ hồ muốn xuất huyết.
“Em còn chưa được…”
Khóe miệng Khương Hàn cong lên thành một nụ cười bất đắc dĩ, từ sau lưng ôm lấy Khang Đồng Thành, cảm giác thân thể thiếu niên run lên, tựa hồ theo bản năng kháng cự, lại thập phần mỏng manh.
“Vừa rồi là tôi nóng vội, tôi nhịn không được! Lần sau sẽ không như vậy nữa…” Khương Hàn dịu dàng nói, ánh mắt nhìn đến bữa sáng trên bàn còn chưa có động qua.
“Như thế nào không ăn, không hợp khẩu vị?”
Khang Đồng Thành lắc đầu.
“Có ăn môt chút mà ăn không vào!”
Xoay người Khang Đồng Thành lại, Khương Hàn nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu nói:
“Rõ ràng đường máu buổi sáng thấp, nên ăn nhiều chút. Không được làm hại sức khỏe.” Tiếng nói có chút nghiêm túc, càng nhiều là dịu dàng.
Chống lên bả vai Khương Hàn, Khang Đồng Thành gật đầu. Nếu tiếp tục như vầy thật tốt, thế giới chỉ có hai người, có thể bởi vì một việc nhỏ mà cãi nhau, có nhiều cơ hội ở cùng nhau, bất kể là ôm nhau hay hôn môi, hoặc chỉ là trầm mặc không nói, nhưng cũng rất tuyệt vời…
Chỉ là, luôn cảm thấy không có thông thuận như vậy, ông trời cho bọn họ cơ hội nghịch thiên, lại tựa hồ cũng đem đến không ít chướng ngại!