Khang Đồng Thành tỉnh lại trên giường trong phòng y tế của trường học, bởi vì hơi hơi nghiêng đầu, cho nên lúc mở mắt cậu nhìn thấy ánh sáng xuyên qua bức màn che vàng nhạt, có chút chói mắt, cậu trừng mắt mới xem như thích ứng.
“Cậu đã tỉnh, tiểu Thành!” Vẫn ngồi bên giường nhìn chằm chằm Khang Đồng Thành, Lăng Hạo Triết nghe thấy tiếng động lập tức ra tiếng hỏi.
Khang Đồng Thành quay đầu nhìn về phía Lăng Hạo Triết, rồi sau đó gật đầu.
“Cậu còn có chỗ nào không thoải mái không? Hiện tại giáo y (y tế học đường) không ở đây, tôi đi gọi cô ấy tới…” Lăng Hạo Triết nói xong liền đứng lên định ra khỏi cửa, lại bị Khang Đồng Thành kéo tay.
“Không cần đâu.” Khang Đồng Thành lắc đầu.
“Tôi không có sao, chỉ là thân thể không chịu nổi sức ép mà thôi.” Nói xong liền muốn ngồi dậy.
Lăng Hạo Triết lập tức đỡ lấy, đem gối đầu đặt ở phía sau cho Khang Đồng Thành dựa vào.
“Chuyện lần này…” Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Khang Đồng Thành, trong lòng Lăng Hạo Triết áy náy dâng trào.
“Vốn muốn cho cậu xem bóng rổ để vui vẻ một chút, không ngờ lại như vậy…” Lăng Hạo Triết hơi cúi đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong ánh mắt tựa hồ hiện lên cái gì, bời vì góc độ nên cũng không rơi vào ánh mắt Khang Đồng Thành.
“Ha hả, không có việc gì.” Khang Đồng Thành miễn cưỡng cười cười, thật sự không có việc gì? Cậu cũng không biết nguyên lai quan hệ của cậu cùng Lăng Hạo Triết trong mắt người ta là như vậy. Tuy rằng hai người quả thật bình thường như hình với bóng, nhưng cũng không có hành động gì khác thường…
Lăng Hạo Triết cúi đầu, hai tay nắm chặt, hai mắt tựa hồ dừng lại trên nắm tay, không nói nửa lời. Mà Khang Đồng Thành không biết nên mở miệng như thế nào, trong nhất thời một mảnh yên tĩnh.
Thật lâu sau, đang lúc Khang Đồng Thành đang nhìn ra ngoài cửa sổ, Lăng Hạo Triết bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng.
“Tiểu Thành, vừa rồi… Lời nói của Giang Thắng…”
“Tôi sẽ không sao đâu, chỉ là nhất thời hành động theo cảm tính, nói không lựa lời mà thôi.” Không đợi Lăng Hạo Triết nói hết, Khang Đồng Thành giành nói trước.
Lăng Hạo Triết bị một lời này làm cho nghẹn, liền trầm mặc, hai tay giao nhau nắm thật chặt.
“Tiểu Thành, tôi…” Nhìn bên sườn mặt Khang Đồng Thành, Lăng Hạo Triết làm như hạ quyết tâm “Giang Thắng nói thật ra cũng không sai, tôi quả thật…”
“Tiểu Thành!”
Có lẽ Lăng Hạo Triết bất hạnh, ngay lúc cậu muốn nói, liền liên tiếp bị cắt ngang. Một giọng đàn ông xa lạ làm cho cậu không tự chủ quay đầu lại nhìn xem.
Liền thấy một người đàn ông, dáng người cao to, bả vai rộng, chân dài, một thân tây trang giày da giống như người mẫu, khuôn mặt người đàn ông không được xem là anh tuấn, nhưng ngũ quan kiên nghị, mày rậm mắt sâu, hơi thở đàn ông nhiều hơn hẳn so với những thanh niên trẻ tuổi.
“Khương Hàn, sao anh lại đến đây?” Khang Đồng Thành kinh ngạc nhìn người đang đứng trước cửa.
Sắc mặt Khương Hàn sau khi nhìn thấy Khang Đồng Thành cũng không tốt hơn là mấy, vẻ mặt nghiêm túc cùng với uy nghiêm tích lũy lâu dần trên người hắn làm cho người ta có cảm giác bị đe dọa bằng loại tài trí hơn người.
Khương Hàn bước nhanh tiêu sái đến bên giường, thậm chí còn không nhìn Lăng Hạo Triết một cái, ánh mắt vẫn đặt trên khuôn mặt tái chợt của Khang Đồng Thành.
Không có đáp lại câu hỏi của Khang Đồng Thành, Khương Hàn đem Khang Đồng Thành ôm xuống giường.
“Khương Hàn, anh làm gì vậy? Em có thể tự đi!” Tuy rằng biết Khương Hàn chính là Khương Hàn, sau đó cậu có lẽ liền giống như trước kia, rất ít khi làm trái ý Khương Hàn, nhưng bị ôm vào lòng như vậy, thậm chí khi bên cạnh còn có Lăng Hạo Triết, chắc chắn là rất xấu hổ.
Khương Hàn lại chỉ nhếch môi, hai mắt lạnh lùng nhìn Khang Đồng Thành.
Nguyên bản còn muốn giãy dụa, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Khương Hàn, Khang Đồng Thành không còn dám động.
Khương Hàn thủy chung không có mở miệng, chỉ là ôm người đi ra ngoài.
“Tiểu Thành! ~” Lăng Hạo Triết bỗng nhiên gọi một tiếng lúc Khương Hàn sắp bước qua cửa, chắc chắn là đối với khuôn mặt Khương Hàn cậu có vài phần ấn tượng, tuy rằng trí nhớ mơ hồ, nhưng đã từng thấy qua.
Khang Đồng Thành quay đầu lại, có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn sắc mặt Khương Hàn, nói một câu “Tôi về nhà trước.” Rồi sau đó liền gục đầu xuống.
Lăng Hạo Triết nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông, mày nhăn thật sâu, cậu yếu đuối mặc cho người đàn ông ôm lấy Khang Đồng Thành mang đi, trong một khắc kia cậu thậm chí nghĩ muốn xông lên đem Khang Đồng Thành giành lại ôm vào lòng mình, nhưng đối mặt với một người như vậy, có lẽ tại một khắc đó trong lòng cậu sinh ra khiếp sợ. Đương nhiên quan trọng hơn là ánh mắt của Khang Đồng Thành khi nhìn người đàn ông đó mang theo chút tình cảm tế nhị, cậu nhìn thấy được, cũng biết cho dù chính mình thật sự xông lên, làm chuyện trong lòng mình muốn, kết quả cũng sẽ không có gì khác.
Cười khổ thở dài, người đàn ông kia là ai có còn quan trọng hay không> Vốn định dựa vào dịp này nói với Khang Đồng Thành, như vậy không thể nói, ngược lại có thể tốt hơn?
Khang Đồng Thành ra khỏi phòng y tế mới phát hiện nguyên lai trời đã gần hoàng hôn. Khương Hàn xuất hiện như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Trong vườn trường đại học, người cũng không nhiều. Bất quá với tư thế của cậu lúc này, đã thu hút không ít chú ý, là chắc chắn.
Cậu hơi hơi ngửa đầu nhìn Khương Hàn, cằm Khương Hàn gầy yếu mà kiên nghị, một đôi môi bạc màu vì giận mà tái đi. Nhưng tức giận lúc này là vì sao?
Rốt cuộc bị ôm đến xe, an trí ở ghế phó lái, Khang Đồng Thành hơi giật thân thể để chính mình ngồi thoải mái hơn. Liền thấy Khương Hàn đã qua bên kia lên xe.
“Anh giận sao, Khương Hàn?” Khang Đồng Thành hỏi, cậu vẫn gọi Khương Hàn là Khương Hàn, cho dù là ở đời trước vẫn thế, cũng không có biệt danh nào khác, hoặc là nói Khương Hàn hai chữ chính là biệt danh.
Khương Hàn như trước không có trả lời, chỉ tra chìa khóa vào, khởi động ô tô.
Hôm nay Khương Hàn đến cổng trường Khang Đồng Thành rất sớm, vốn chỉ là dựa vào cửa xe nhàn nhã hút thuốc. Một thân tây trang giày da, diện mạo lại xuất chúng đưa tới không ít nam sinh nữ sinh chú ý.
Mà đối với những ánh mắt này Khương Hàn cũng không để ý.
“Giang Thắng tiểu tử này, thế nhưng thật sự dám nói như vậy!” Một đám nam sinh tương đối cao ráo đi ra khỏi cửa trường. Trong đó có một nam sinh trên mặt treo màu, giờ phút này đang dùng bàn tay áp một bên má, nguyên bản làn da thâm màu, vết xanh tím thật cũng không rõ ràng.
“Hắn là gay, như thế nào không cho người khác nói! Thực mẹ nó ghê tởm. Thối!” Nam sinh tên Giang thắng hùng hổ nói, một ngụm nước miếng còn mang chút máu vừa vặn phun bên chân Khương Hàn.
Khương Hàn nhíu mày, thật cũng chưa nói cái gì, chỉ là nhìn thoáng qua nam sinh.
“Bất quá thật đúng là không nghĩ tới một thằng mặt trắng như vậy, bình thường nhìn nhã nhặn, khi đánh nhau thật hung ác.” Một Nam sinh ồn ào nói “Tôi thấy cậu, nếu không có người lôi kéo, chắc chắn bị hắn đánh chết rồi.”
“Hừ, không phải sau đó tôi cũng trả đũa không ít sao? Cậu không thấy tên tiểu tử kia bị tôi đánh đến quay mòng mòng hay sao?” Giang Thắng khoe khoang nói.
Không thể nghi ngờ ở đây mọi người đều biết, nếu lúc ấy thực sự đánh nhau, Giang Thắng chắc chắc một chút lợi thế cũng không chiếm được.
“Tôi thật không thấy tiểu tử Lăng Hạo Triết kia quay mòng mòng, mà là người cùng hắn xen lẫn trong lúc đó lại bị đánh đến hôn mê, cậu nói có phải là thực vô dụng hay không, chỉ một nắm đấm thôi, sắc mặt đã trắng bệch cả ra, tôi cứ tưởng có tai nạn chết người rồi chứ.” Một nam sinh nói.
“Người kia hình như cùng hệ với chúng ta! Tôi nhớ rõ từng gặp qua hắn ở giảng đường, tựa hồ kêu là cái gì Khang và vân vân…”
“Nghe cậu nói vậy tôi cũng có chút ấn tượng, hắn tên Khang Đồng Thành, bạn gái tôi còn nói bộ dáng hắn không tồi! Kết quả lại là… Ha hả!”
Mấy nam sinh hùng hùng hổ hổ tiêu sái đi xa, tiếng nói hoàn toàn không có cố kỵ… Mà ở phía sau bọn họ, Khương Hàn đứng dựa vào cửa xe, sắc mặt đã đen thủi đen thui.
Ném tàn thuốc xuống đất, dùng mũi chân hung hăng dụi tắt, Khương Hàn bước nhanh vào trường.
Không có người đàn ông nào có thể dễ dàng tha thứ cho vợ của mình cùng với đàn ông khác bị truyền bá chuyện xấu, nhất là chuyện xấu kia còn truyền đến tai hắn, không cần biết thật hay giả, chỉ là trong lòng cảm thấy không được. Mà Khương Hàn từng bị vợ phản bội, hiển nhiên đối với chuyện này càng thêm mẫn cảm….
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có chút cẩu huyết a! ~
“Cậu đã tỉnh, tiểu Thành!” Vẫn ngồi bên giường nhìn chằm chằm Khang Đồng Thành, Lăng Hạo Triết nghe thấy tiếng động lập tức ra tiếng hỏi.
Khang Đồng Thành quay đầu nhìn về phía Lăng Hạo Triết, rồi sau đó gật đầu.
“Cậu còn có chỗ nào không thoải mái không? Hiện tại giáo y (y tế học đường) không ở đây, tôi đi gọi cô ấy tới…” Lăng Hạo Triết nói xong liền đứng lên định ra khỏi cửa, lại bị Khang Đồng Thành kéo tay.
“Không cần đâu.” Khang Đồng Thành lắc đầu.
“Tôi không có sao, chỉ là thân thể không chịu nổi sức ép mà thôi.” Nói xong liền muốn ngồi dậy.
Lăng Hạo Triết lập tức đỡ lấy, đem gối đầu đặt ở phía sau cho Khang Đồng Thành dựa vào.
“Chuyện lần này…” Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Khang Đồng Thành, trong lòng Lăng Hạo Triết áy náy dâng trào.
“Vốn muốn cho cậu xem bóng rổ để vui vẻ một chút, không ngờ lại như vậy…” Lăng Hạo Triết hơi cúi đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong ánh mắt tựa hồ hiện lên cái gì, bời vì góc độ nên cũng không rơi vào ánh mắt Khang Đồng Thành.
“Ha hả, không có việc gì.” Khang Đồng Thành miễn cưỡng cười cười, thật sự không có việc gì? Cậu cũng không biết nguyên lai quan hệ của cậu cùng Lăng Hạo Triết trong mắt người ta là như vậy. Tuy rằng hai người quả thật bình thường như hình với bóng, nhưng cũng không có hành động gì khác thường…
Lăng Hạo Triết cúi đầu, hai tay nắm chặt, hai mắt tựa hồ dừng lại trên nắm tay, không nói nửa lời. Mà Khang Đồng Thành không biết nên mở miệng như thế nào, trong nhất thời một mảnh yên tĩnh.
Thật lâu sau, đang lúc Khang Đồng Thành đang nhìn ra ngoài cửa sổ, Lăng Hạo Triết bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng.
“Tiểu Thành, vừa rồi… Lời nói của Giang Thắng…”
“Tôi sẽ không sao đâu, chỉ là nhất thời hành động theo cảm tính, nói không lựa lời mà thôi.” Không đợi Lăng Hạo Triết nói hết, Khang Đồng Thành giành nói trước.
Lăng Hạo Triết bị một lời này làm cho nghẹn, liền trầm mặc, hai tay giao nhau nắm thật chặt.
“Tiểu Thành, tôi…” Nhìn bên sườn mặt Khang Đồng Thành, Lăng Hạo Triết làm như hạ quyết tâm “Giang Thắng nói thật ra cũng không sai, tôi quả thật…”
“Tiểu Thành!”
Có lẽ Lăng Hạo Triết bất hạnh, ngay lúc cậu muốn nói, liền liên tiếp bị cắt ngang. Một giọng đàn ông xa lạ làm cho cậu không tự chủ quay đầu lại nhìn xem.
Liền thấy một người đàn ông, dáng người cao to, bả vai rộng, chân dài, một thân tây trang giày da giống như người mẫu, khuôn mặt người đàn ông không được xem là anh tuấn, nhưng ngũ quan kiên nghị, mày rậm mắt sâu, hơi thở đàn ông nhiều hơn hẳn so với những thanh niên trẻ tuổi.
“Khương Hàn, sao anh lại đến đây?” Khang Đồng Thành kinh ngạc nhìn người đang đứng trước cửa.
Sắc mặt Khương Hàn sau khi nhìn thấy Khang Đồng Thành cũng không tốt hơn là mấy, vẻ mặt nghiêm túc cùng với uy nghiêm tích lũy lâu dần trên người hắn làm cho người ta có cảm giác bị đe dọa bằng loại tài trí hơn người.
Khương Hàn bước nhanh tiêu sái đến bên giường, thậm chí còn không nhìn Lăng Hạo Triết một cái, ánh mắt vẫn đặt trên khuôn mặt tái chợt của Khang Đồng Thành.
Không có đáp lại câu hỏi của Khang Đồng Thành, Khương Hàn đem Khang Đồng Thành ôm xuống giường.
“Khương Hàn, anh làm gì vậy? Em có thể tự đi!” Tuy rằng biết Khương Hàn chính là Khương Hàn, sau đó cậu có lẽ liền giống như trước kia, rất ít khi làm trái ý Khương Hàn, nhưng bị ôm vào lòng như vậy, thậm chí khi bên cạnh còn có Lăng Hạo Triết, chắc chắn là rất xấu hổ.
Khương Hàn lại chỉ nhếch môi, hai mắt lạnh lùng nhìn Khang Đồng Thành.
Nguyên bản còn muốn giãy dụa, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Khương Hàn, Khang Đồng Thành không còn dám động.
Khương Hàn thủy chung không có mở miệng, chỉ là ôm người đi ra ngoài.
“Tiểu Thành! ~” Lăng Hạo Triết bỗng nhiên gọi một tiếng lúc Khương Hàn sắp bước qua cửa, chắc chắn là đối với khuôn mặt Khương Hàn cậu có vài phần ấn tượng, tuy rằng trí nhớ mơ hồ, nhưng đã từng thấy qua.
Khang Đồng Thành quay đầu lại, có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn sắc mặt Khương Hàn, nói một câu “Tôi về nhà trước.” Rồi sau đó liền gục đầu xuống.
Lăng Hạo Triết nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông, mày nhăn thật sâu, cậu yếu đuối mặc cho người đàn ông ôm lấy Khang Đồng Thành mang đi, trong một khắc kia cậu thậm chí nghĩ muốn xông lên đem Khang Đồng Thành giành lại ôm vào lòng mình, nhưng đối mặt với một người như vậy, có lẽ tại một khắc đó trong lòng cậu sinh ra khiếp sợ. Đương nhiên quan trọng hơn là ánh mắt của Khang Đồng Thành khi nhìn người đàn ông đó mang theo chút tình cảm tế nhị, cậu nhìn thấy được, cũng biết cho dù chính mình thật sự xông lên, làm chuyện trong lòng mình muốn, kết quả cũng sẽ không có gì khác.
Cười khổ thở dài, người đàn ông kia là ai có còn quan trọng hay không> Vốn định dựa vào dịp này nói với Khang Đồng Thành, như vậy không thể nói, ngược lại có thể tốt hơn?
Khang Đồng Thành ra khỏi phòng y tế mới phát hiện nguyên lai trời đã gần hoàng hôn. Khương Hàn xuất hiện như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Trong vườn trường đại học, người cũng không nhiều. Bất quá với tư thế của cậu lúc này, đã thu hút không ít chú ý, là chắc chắn.
Cậu hơi hơi ngửa đầu nhìn Khương Hàn, cằm Khương Hàn gầy yếu mà kiên nghị, một đôi môi bạc màu vì giận mà tái đi. Nhưng tức giận lúc này là vì sao?
Rốt cuộc bị ôm đến xe, an trí ở ghế phó lái, Khang Đồng Thành hơi giật thân thể để chính mình ngồi thoải mái hơn. Liền thấy Khương Hàn đã qua bên kia lên xe.
“Anh giận sao, Khương Hàn?” Khang Đồng Thành hỏi, cậu vẫn gọi Khương Hàn là Khương Hàn, cho dù là ở đời trước vẫn thế, cũng không có biệt danh nào khác, hoặc là nói Khương Hàn hai chữ chính là biệt danh.
Khương Hàn như trước không có trả lời, chỉ tra chìa khóa vào, khởi động ô tô.
Hôm nay Khương Hàn đến cổng trường Khang Đồng Thành rất sớm, vốn chỉ là dựa vào cửa xe nhàn nhã hút thuốc. Một thân tây trang giày da, diện mạo lại xuất chúng đưa tới không ít nam sinh nữ sinh chú ý.
Mà đối với những ánh mắt này Khương Hàn cũng không để ý.
“Giang Thắng tiểu tử này, thế nhưng thật sự dám nói như vậy!” Một đám nam sinh tương đối cao ráo đi ra khỏi cửa trường. Trong đó có một nam sinh trên mặt treo màu, giờ phút này đang dùng bàn tay áp một bên má, nguyên bản làn da thâm màu, vết xanh tím thật cũng không rõ ràng.
“Hắn là gay, như thế nào không cho người khác nói! Thực mẹ nó ghê tởm. Thối!” Nam sinh tên Giang thắng hùng hổ nói, một ngụm nước miếng còn mang chút máu vừa vặn phun bên chân Khương Hàn.
Khương Hàn nhíu mày, thật cũng chưa nói cái gì, chỉ là nhìn thoáng qua nam sinh.
“Bất quá thật đúng là không nghĩ tới một thằng mặt trắng như vậy, bình thường nhìn nhã nhặn, khi đánh nhau thật hung ác.” Một Nam sinh ồn ào nói “Tôi thấy cậu, nếu không có người lôi kéo, chắc chắn bị hắn đánh chết rồi.”
“Hừ, không phải sau đó tôi cũng trả đũa không ít sao? Cậu không thấy tên tiểu tử kia bị tôi đánh đến quay mòng mòng hay sao?” Giang Thắng khoe khoang nói.
Không thể nghi ngờ ở đây mọi người đều biết, nếu lúc ấy thực sự đánh nhau, Giang Thắng chắc chắc một chút lợi thế cũng không chiếm được.
“Tôi thật không thấy tiểu tử Lăng Hạo Triết kia quay mòng mòng, mà là người cùng hắn xen lẫn trong lúc đó lại bị đánh đến hôn mê, cậu nói có phải là thực vô dụng hay không, chỉ một nắm đấm thôi, sắc mặt đã trắng bệch cả ra, tôi cứ tưởng có tai nạn chết người rồi chứ.” Một nam sinh nói.
“Người kia hình như cùng hệ với chúng ta! Tôi nhớ rõ từng gặp qua hắn ở giảng đường, tựa hồ kêu là cái gì Khang và vân vân…”
“Nghe cậu nói vậy tôi cũng có chút ấn tượng, hắn tên Khang Đồng Thành, bạn gái tôi còn nói bộ dáng hắn không tồi! Kết quả lại là… Ha hả!”
Mấy nam sinh hùng hùng hổ hổ tiêu sái đi xa, tiếng nói hoàn toàn không có cố kỵ… Mà ở phía sau bọn họ, Khương Hàn đứng dựa vào cửa xe, sắc mặt đã đen thủi đen thui.
Ném tàn thuốc xuống đất, dùng mũi chân hung hăng dụi tắt, Khương Hàn bước nhanh vào trường.
Không có người đàn ông nào có thể dễ dàng tha thứ cho vợ của mình cùng với đàn ông khác bị truyền bá chuyện xấu, nhất là chuyện xấu kia còn truyền đến tai hắn, không cần biết thật hay giả, chỉ là trong lòng cảm thấy không được. Mà Khương Hàn từng bị vợ phản bội, hiển nhiên đối với chuyện này càng thêm mẫn cảm….
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có chút cẩu huyết a! ~