Nằm viện đến ngày hôm sau, Khang Đồng Thành đi chuẩn bị thủ tục xuất viện, bản thân không có tổn thương gì lớn, Khang Đồng Hân tuy rằng cũng muốn em trai ở bệnh viện nhiều thêm vài ngày, điều trị cho đến khi hoàn toàn khỏe hẳn, nhưng viện phí do Khương Hàn trả nên cô không muốn phải chịu ơn người ta nhiều quá.
Cái gọi là tình cảm, nếu cả hai bên có nhiều suy nghĩ hỗn loạn, thì ngay cả bản thân mình cũng khó vượt qua. Tuy rằng Khang Đồng Hân ngày đó phải đi làm, nhưng đối với chuyện Khang Đồng Thành xuất viện cũng ngầm đồng ý.
Trở lại khu nhà trọ cũ kỹ, Khang Đồng Thành phát hiện rất nhiều người vây quanh vách tường nhà trọ, tựa hồ đang nhìn cái gì, có vài người nhỏ giọng oán giận vài câu. Cậu đi về phía trước xem thử.
Tờ giấy màu đỏ, nho nhỏ cỡ như tờ áp- phích, mặt trên có in những dòng chữ thô to màu đen, cơ bản là nói khu nhà trọ này sắp được dở bỏ đã an bài xong xuôi chỗ ở mới, kỳ hạn cho các hộ gia đình trong vòng nửa tháng nữa phải dọn đi. Tin tức như vậy vừa phát ra, có mấy nhà vui cũng có mấy nhà buồn. Những cặp vợ chồng trẻ đều ngóng trông có cái phòng mới để làm phòng tân hôn. Nhưng những người già, những phụ nữ phải đi ra ngoài làm việc dốc sức làm việc, có người thậm chí mang theo con cháu thì không thể nào vui vẻ cho được.
Cho dù bây giờ nơi này toàn là phòng ở, nhưng trước kia là đất hoang, rất nhiều hộ gia đình tự khai phá một mảnh đất trước nhà, trồng chút rau dưa hoa quả, thậm chí còn làm chuồng nuôi gia súc, gia cầm. Nói là nội thành cũ, nhìn từ xa càng giống như vùng nông thôn nhiều phòng ít đất.
Nếu là nhà trọ cao cấp, chênh lệch có thể nhiều lắm, có người quản lý, nếu như muốn ở trên ban công nhà mình làm chút việc, còn phải băn khoan đến việc phá hư cảnh.
Khang Đồng Thành thở dài, rồi sau đó chậm rãi hướng về nhà trọ của mình mà đi. Bởi vì bụng vẫn đang ẩn ẩn đau, Khang Đồng Thành đi rất chậm.
“Làm sao vậy, tiểu Thành?” Một bàn tay khoác lên vai Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành xoay qua… liền gặp Lý Quang Vinh Vũ một thân quần áo thông thường màu vàng nhạt, đứng ở trước mặt cậu, cách ăn mặc cùng với khuôn mặt cơ bản không tính là trưởng thành, nhìn qua dễ dàng làm cho Khang Đồng Thành nghĩ hắn khoảng 18 19 tuổi thôi.
“A, là Lý tiên sinh, ngài như thế nào tới đây? Xem phòng ở?” Khang Đồng Thành hơi lui về sau tránh được bàn tay Lý Quang Vinh Vũ, cẩn thận hỏi.
Lý Quang Vinh Vũ nhìn thấy cậu như vậy liền ảm đạm cười “Đúng vậy. Đến xem phòng ở! Sắc mặt cậu không tốt lắm, có phải là bệnh rồi không?”
Khang Đồng Thành gật đầu, giờ phút này cậu thầm nghĩ trốn tránh Lý Quang Vinh Vũ, dù sao đối với hắn, Khương Hàn hận thấu xương. Một đời trước Khương Hàn chỉ cần nghe đến tên Lý Quang Vinh Vũ, sắc mặt liền biến đổi, rồi sau đó tự nhốt mình trong phòng thật lâu. Đều nói người già đối với chuyện cũ trước kia không chú ý, mà trí nhớ của Khương Hàn quả thật khắc sâu chuyện kia, phân hận ý chắc chắn là rất nặng.
Khi đó Lý Quang Vinh Vũ làm sao mà chết, điểm này Khang Đồng Thành cũng không biết, chỉ nghe nói là ngoài ý muốn, nhưng cũng không có điều tra rõ ràng.
“Lý tiên sinh, nếu không có chuyện gì, tôi…”
“Khương tiên sinh mà tôi gặp lần trước là bạn của tiểu Thành sao?”
Ngay trước lúc Khang Đồng Thành nói là phải đi, Lý Quang Vinh Vũ cắt ngang, hỏi.
Khang Đồng Thành nhìn Lý Quang Vinh Vũ một lát, rồi sau đó gật đầu.
“Có thể trở thành bạn bè của thanh niên tài tuấn như Khương tiên sinh, tiểu Thành cậu cũng không phải đơn giản nha! Khương tiên sinh được xem như nhân tài kiệt xuất của thương giới, từ hai bàn tay trắng mà xây dựng được cơ nghiệp như hôm nay, không phải là chuyện giỡn chơi nha.” Lý Quang Vinh Vũ cảm khái nói, cặp mắt hoa đào hơi tà tà nhìn Khang Đồng Thành, hoặc là nói nhìn phản ứng của cậu.
Tuy rằng tựa hồ là lời khen, nhưng Khang Đồng Thành lại nghe không ra ý tứ này. Cậu im lặng chăm chú nhìn Lý Quang Vinh Vũ, người này có lẽ cũng không tao nhã như cậu nghĩ. Nếu nói Lý Quang Vinh Vũ không hay diễn trò, Khang Đồng Thành thật sự là nhìn không ra, có lẽ là quá nông cạn, cậu cũng không đọc được trong mắt của Lý Quang Vinh Vũ muốn nói gì, rất đơn giản hay vẫn là quá thâm trầm, không thể nào phán đoán được…
Xem ra đời trước Khang Đồng Hân thật sự phản bội Khương Hàn cùng Lý Quang Vinh Vũ ở cùng một chỗ, thậm chí hãm hại Khương Hàn, nếu tính cách của Khang Đồng Hân như hiện tại, vậy vấn đề lớn nhất không thể nghi ngờ đó là do Lý Quang Vinh Vũ.
“Lý tiên sinh, tôi cảm thấy không khỏe, tôi về trước!” Khang Đồng Thành thản nhiên nói.
Lý Quang Vinh Vũ vẫn tươi cười như trước.
“Tiểu Thành đối với tôi quá khách khí, xưng hô ‘Lý tiên sinh’ này có phải rất kỳ lạ hay không, gọi tên tôi là được rồi!”
Khang Đồng Thành gật đầu, không nói gì nữa, hướng nhà mình đi, thậm chí không có quay đầu lại, có lẽ cũng chính bởi vì không có quay đầu lại cho nên không nhìn thấy một mạt tươi cười quỷ dị trên mặt Lý Quang Vinh Vũ.
Khang Đồng Thành vào phòng, buông bọc đồ trong tay xuống, đi vào phòng bếp rót ly nước rồi đến ngồi trên sopha trong phòng khách.
Từ lúc Khương Hàn rời đi ngày hôm qua liền không có xuất hiện nữa, tuy rằng thời gian xa nhau không tính là dài, nhưng trong tình huống này, chắc chắn là…
Ngay lúc Khang Đồng Thành nghĩ thế, ở cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa. Khang Đồng Thành bị tiếng động kia làm cho giật mình, lập tức đứng lên.
Đưa tay mở cửa, đã thấy Khương Hàn đứng ở cửa, hai mắt nhìn chằm chằm vào cậu, trên mặt không có biểu tình gì.
“Khương Hàn!” Khang Đồng Thành gọi một tiếng nhưng không được đáp lại, Khương Hàn đi vào phòng.
“Tại sao tự mình xuất viện?” Khương Hàn hỏi, cho dù là lời nói quan tâm, nhưng giọng điệu lạnh lùng.
“Không có chuyện gì, em…”
“Không có chuyện gì? Thật sao?”
Khương Hàn bỗng nhiên xoay người, Khang Đồng Thành vẫn đi phía sau không có chú ý nên vừa vặn đụng phải.
“Em…” Khang Đồng Thành lui về phía sau từng bước, ngửa đầu, muốn nói lại không biết nói cái gì. Trên thực tế cậu không biết Khương Hàn muốn làm cái gì, bầu không khí này làm cho cậu cảm thấy rất áp lực, dường như mỗi một câu nói đều sai, dường như căn bản không nên mở miệng.
Khương Hàn cúi đầu, tựa hồ đang đợi Khang Đồng Thành khẳng định, lại cuối cùng cái gì cũng không có nghe được.
Đúng vậy, nên giải thích đều giải thích rồi, nhưng trong lòng vẫn không thỏa mãn, tựa hồ là trong lòng nổi lên một cỗ khó chịu, mặc kệ là đối với Khương Hàn hay Khang Đồng Thành.
Khương Hàn nhíu mày thật sâu, hiển nhiên hắn cũng không muốn thế, bọn họ có thể ở thế giới này, lấy thân phận như vậy gặp nhau, đúng ra là không thể, điểm này hắn biết rõ, nhưng giống như trong lòng hắn luôn có một bóng ma, hắn biết phần bóng ma này là từ đâu ra, là do tích đọng từ năm này tháng nọ, căn bản không liên quan đến Khang Đồng Thành, lại đơn giản vì hắn yêu cậu cho nên không thể chịu đựng được.
Một tay đặt sau thắt lưng Khang Đồng Thành, Khương Hàn nâng cằm Khang Đồng Thành. Trong ánh mắt kinh ngạc của Khang Đồng Thành mà nghiêng người cúi xuống.
“A… um?” Khang Đồng Thành không thể xoay xở, bời vì nụ hôn cuồng dã mà cực nóng của Khương Hàn, là giống như muốn đem cả con người cậu nuốt vào.
Môi cùng môi tiếp hợp, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, Khang Đồng Thành cảm giác được vật thể xâm nhập vào trong miệng mình, cảm giác được đầu lưỡi kia linh hoạt khuấy đảo. Tại chỗ tiếp xúc giữa môi lưỡi, nước bọt không ngừng chảy xuống dọc theo khóe miệng…
Cậu thậm chí không có cách nào phát ra âm thanh, dĩ nhiên cũng không có biện pháp ngăn cản nụ hôn làm cho cậu hít thở không thông kia.
Thân thể đột nhiên bị xoay tròn, Khang Đồng Thành cảm thấy dưới chân đột nhiên hụt hẫng, đợi khi hoàn toàn trấn tĩnh đã bị Khương Hàn đè trên sopha.
Sopha cũ nát phải chịu đựng thể trọng của hai người, phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
“Ô… Không!” Còn chưa hít thở được chút không khí nào, bên môi lần thứ hai bị hôn lên. Đối với Khương Hàn, cậu không có năng lực từ chối, chỉ có thể bị động thừa nhận. Đây cũng không phải tính cách của cậu, nếu là yếu đuối thì không thể có khả năng sinh tồn ở xóm nghèo như vậy, nhưng đối với Khương Hàn, có lẽ là do năm năm nuôi dưỡng kia làm cho tính cách của cậu có phần ngoan ngoãn nghe lời, cũng có lẽ là bởi vì tình yêu, nên không thể chân chính chống cự cùng từ chối.
“Em là của tôi, có biết không?” Khương Hàn hôn Khang Đồng Thành từ môi xuống cổ, vai, nói trong tiếng thở dốc.
Biết. Khang Đồng Thành trong lòng trả lời, cậu làm sao có thể không biết, từ khi Khương Hàn nói là tiếng yêu về sau thì đã hoàn toàn thuộc về hắn. Giờ đây Khang Đồng Thành chỉ có thể cắn chặt tay mình, bởi vì như vậy cậu mới có thể không lên tiếng. Phòng cũ nát này hiệu ứng cách âm quá tệ, mà Khương Hàn ở trên người cậu quá mức không kiêng nể gì.
Một bàn tay Khương Hàn đặt ở phía trên quần lót của Khang Đồng Thành, cách lớp quần đụng chạm vừa tinh tế xoa nắn, mà môi hắn dán trước ngực Khang Đồng Thành, không ngừng liếm mút, cắn nhẹ rồi sau đó buông ra, động tác ngập ngừng, lại thập phần dày vò người dưới thân. Ngực Khang Đồng Thành phập phồng run rẩy ưỡn ra.
Đó là một loại cảm giác như ở chỗ sâu của thân thể bộc phát ra ngọn lửa, cho dù không hoàn toàn đốt cháy, nhưng đây là lần đầu tiên Khang Đồng Thành cảm giác được.
Quần dài bị cởi bỏ, quần áo trên người bị kéo lên cao đến cổ, mặt cậu đều bị áo che mất.
Có lẽ bởi vì nhìn không thấy, nên cảm giác trên người càng thêm rõ ràng. Có lẽ lúc này đây, thật sự…
“Đinh linh linh…” Di động kêu vang, thân thể Khang Đồng Thành run lên, lúc này mới từ trong hư vô tỉnh lại, đem quần áo trên người kéo xuống, liền thấy Khương Hàn một thân tây trang giày da tuy rằng không có cởi bỏ, nhưng cà vạt đã sớm bị quăng qua một bên, mà nút áo sơ mi cũng bị cởi hết, lộ ra từng mảng da thịt màu tiểu mạch, hẳn là thường xuyên rèn luyện, từ ngực đến bụng, từng bộ phận đều rất rắn chắc.
Giờ phút này Khương Hàn đang ngồi trên người Khang Đồng Thành, một tay cầm điện thoại, vô ý thức đáp lời, tựa hồ là cảm giác được ánh mắt của Khang Đồng Thành, hắn đưa điện thoại đổi sang tay kia, hơi hơi cúi đầu nhìn chằm chằm Khang Đồng Thành. Rồi sau đó vươn một bàn tay trống không kéo lấy bàn tay Khang Đồng Thành, kéo qua chạm vào ngực bụng của hắn.
Lúc bàn tay chạm đến chỗ nóng bỏng kia của hắn, Khang Đồng Thành mãnh liệt co rụt lại, nhưng không có giãy ra. Khương Hàn chỉ là đem ngón tay của cậu dọc theo thân thể đi xuống, thẳng cho đến khi đến phía thắt lưng, như thế động tác qua lại.
Khang Đồng Thành mới đầu có lẽ còn có chút thẹn thùng, nhưng là tình nhân, làn da tiếp xúc là chuyện bình thường, cậu liền chậm rãi thích ứng.
Điện thoại tựa hồ là chuyện công việc, Khương Hàn nói vài câu liền treo điện thoại. Đưa điện thoại di động đặt lên bàn trà, bàn tay cầm lấy tay Khang Đồng Thành không có dừng lại. Hắn dùng thêm chút lực liền đem Khang Đồng Thành kéo dậy, giữ chặt hai tay Khang Đồng Thành kéo cả người cậu ôm vào lòng.
“Lúc trước và hiện giờ rất khác biệt đi?” Khương Hàn ghé vào bên tai Khang Đồng Thành hỏi.
Khang Đồng Thành gật gật đầu, đời trước cậu chạm đến là là làn da nhão mà không co dãn, cùng với giờ phút này hoàn toàn có xúc cảm khác nhau.
Khương Hàn điều chỉnh tư thế ngồi trên sopha, mà Khang Đồng Thành đưa lưng về phía Khương Hàn ngồi trong lòng hắn.
Khương Hàn tựa đầu chôn ở hõm cổ Khang Đồng Thành.
“Em biết tính của tôi mà, không phải sao? Cho nên đừng để tôi hoài nghi, đối với em, tôi sẽ không khống chế được!” Hôn lên làn da ở cổ Khang Đồng Thành, Khương Hàn thong thả nói.
Khang Đồng Thành lại một lần nữa gật đầu.
“Sẽ không!”
Cậu hơi hơi ngưỡng cổ thừa nhận “Anh đối với Khang Đồng Hân…” Cậu biết đây là kiêng kị, rồi lại không thể không hỏi, bởi vì cậu để ý.
“Tôi chỉ yêu có mình em, không phải đã nói rồi sao? Tin tôi!” Ngậm lấy vành tai Khang Đồng Thành, Khương Hàn thong thả liếm duyện, nói.
“Ô… Ưm! Không thể buông tha chị ấy hay sao?” Khang Đồng Thành run nhẹ thân thể, tiếng nói có chút khàn khàn hỏi.
Khương Hàn hôn hai má Khang Đồng Thành.
“Việc này em không cần phải lo, yên tâm nhận lấy nụ hôn của tôi là được rồi! Hết thảy sau khi kết thúc, chỉ còn có chúng ta thôi.”
Kéo đầu Khang Đồng Thành xoay qua, Khương Hàn ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở.
Cái gọi là tình cảm, nếu cả hai bên có nhiều suy nghĩ hỗn loạn, thì ngay cả bản thân mình cũng khó vượt qua. Tuy rằng Khang Đồng Hân ngày đó phải đi làm, nhưng đối với chuyện Khang Đồng Thành xuất viện cũng ngầm đồng ý.
Trở lại khu nhà trọ cũ kỹ, Khang Đồng Thành phát hiện rất nhiều người vây quanh vách tường nhà trọ, tựa hồ đang nhìn cái gì, có vài người nhỏ giọng oán giận vài câu. Cậu đi về phía trước xem thử.
Tờ giấy màu đỏ, nho nhỏ cỡ như tờ áp- phích, mặt trên có in những dòng chữ thô to màu đen, cơ bản là nói khu nhà trọ này sắp được dở bỏ đã an bài xong xuôi chỗ ở mới, kỳ hạn cho các hộ gia đình trong vòng nửa tháng nữa phải dọn đi. Tin tức như vậy vừa phát ra, có mấy nhà vui cũng có mấy nhà buồn. Những cặp vợ chồng trẻ đều ngóng trông có cái phòng mới để làm phòng tân hôn. Nhưng những người già, những phụ nữ phải đi ra ngoài làm việc dốc sức làm việc, có người thậm chí mang theo con cháu thì không thể nào vui vẻ cho được.
Cho dù bây giờ nơi này toàn là phòng ở, nhưng trước kia là đất hoang, rất nhiều hộ gia đình tự khai phá một mảnh đất trước nhà, trồng chút rau dưa hoa quả, thậm chí còn làm chuồng nuôi gia súc, gia cầm. Nói là nội thành cũ, nhìn từ xa càng giống như vùng nông thôn nhiều phòng ít đất.
Nếu là nhà trọ cao cấp, chênh lệch có thể nhiều lắm, có người quản lý, nếu như muốn ở trên ban công nhà mình làm chút việc, còn phải băn khoan đến việc phá hư cảnh.
Khang Đồng Thành thở dài, rồi sau đó chậm rãi hướng về nhà trọ của mình mà đi. Bởi vì bụng vẫn đang ẩn ẩn đau, Khang Đồng Thành đi rất chậm.
“Làm sao vậy, tiểu Thành?” Một bàn tay khoác lên vai Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành xoay qua… liền gặp Lý Quang Vinh Vũ một thân quần áo thông thường màu vàng nhạt, đứng ở trước mặt cậu, cách ăn mặc cùng với khuôn mặt cơ bản không tính là trưởng thành, nhìn qua dễ dàng làm cho Khang Đồng Thành nghĩ hắn khoảng 18 19 tuổi thôi.
“A, là Lý tiên sinh, ngài như thế nào tới đây? Xem phòng ở?” Khang Đồng Thành hơi lui về sau tránh được bàn tay Lý Quang Vinh Vũ, cẩn thận hỏi.
Lý Quang Vinh Vũ nhìn thấy cậu như vậy liền ảm đạm cười “Đúng vậy. Đến xem phòng ở! Sắc mặt cậu không tốt lắm, có phải là bệnh rồi không?”
Khang Đồng Thành gật đầu, giờ phút này cậu thầm nghĩ trốn tránh Lý Quang Vinh Vũ, dù sao đối với hắn, Khương Hàn hận thấu xương. Một đời trước Khương Hàn chỉ cần nghe đến tên Lý Quang Vinh Vũ, sắc mặt liền biến đổi, rồi sau đó tự nhốt mình trong phòng thật lâu. Đều nói người già đối với chuyện cũ trước kia không chú ý, mà trí nhớ của Khương Hàn quả thật khắc sâu chuyện kia, phân hận ý chắc chắn là rất nặng.
Khi đó Lý Quang Vinh Vũ làm sao mà chết, điểm này Khang Đồng Thành cũng không biết, chỉ nghe nói là ngoài ý muốn, nhưng cũng không có điều tra rõ ràng.
“Lý tiên sinh, nếu không có chuyện gì, tôi…”
“Khương tiên sinh mà tôi gặp lần trước là bạn của tiểu Thành sao?”
Ngay trước lúc Khang Đồng Thành nói là phải đi, Lý Quang Vinh Vũ cắt ngang, hỏi.
Khang Đồng Thành nhìn Lý Quang Vinh Vũ một lát, rồi sau đó gật đầu.
“Có thể trở thành bạn bè của thanh niên tài tuấn như Khương tiên sinh, tiểu Thành cậu cũng không phải đơn giản nha! Khương tiên sinh được xem như nhân tài kiệt xuất của thương giới, từ hai bàn tay trắng mà xây dựng được cơ nghiệp như hôm nay, không phải là chuyện giỡn chơi nha.” Lý Quang Vinh Vũ cảm khái nói, cặp mắt hoa đào hơi tà tà nhìn Khang Đồng Thành, hoặc là nói nhìn phản ứng của cậu.
Tuy rằng tựa hồ là lời khen, nhưng Khang Đồng Thành lại nghe không ra ý tứ này. Cậu im lặng chăm chú nhìn Lý Quang Vinh Vũ, người này có lẽ cũng không tao nhã như cậu nghĩ. Nếu nói Lý Quang Vinh Vũ không hay diễn trò, Khang Đồng Thành thật sự là nhìn không ra, có lẽ là quá nông cạn, cậu cũng không đọc được trong mắt của Lý Quang Vinh Vũ muốn nói gì, rất đơn giản hay vẫn là quá thâm trầm, không thể nào phán đoán được…
Xem ra đời trước Khang Đồng Hân thật sự phản bội Khương Hàn cùng Lý Quang Vinh Vũ ở cùng một chỗ, thậm chí hãm hại Khương Hàn, nếu tính cách của Khang Đồng Hân như hiện tại, vậy vấn đề lớn nhất không thể nghi ngờ đó là do Lý Quang Vinh Vũ.
“Lý tiên sinh, tôi cảm thấy không khỏe, tôi về trước!” Khang Đồng Thành thản nhiên nói.
Lý Quang Vinh Vũ vẫn tươi cười như trước.
“Tiểu Thành đối với tôi quá khách khí, xưng hô ‘Lý tiên sinh’ này có phải rất kỳ lạ hay không, gọi tên tôi là được rồi!”
Khang Đồng Thành gật đầu, không nói gì nữa, hướng nhà mình đi, thậm chí không có quay đầu lại, có lẽ cũng chính bởi vì không có quay đầu lại cho nên không nhìn thấy một mạt tươi cười quỷ dị trên mặt Lý Quang Vinh Vũ.
Khang Đồng Thành vào phòng, buông bọc đồ trong tay xuống, đi vào phòng bếp rót ly nước rồi đến ngồi trên sopha trong phòng khách.
Từ lúc Khương Hàn rời đi ngày hôm qua liền không có xuất hiện nữa, tuy rằng thời gian xa nhau không tính là dài, nhưng trong tình huống này, chắc chắn là…
Ngay lúc Khang Đồng Thành nghĩ thế, ở cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa. Khang Đồng Thành bị tiếng động kia làm cho giật mình, lập tức đứng lên.
Đưa tay mở cửa, đã thấy Khương Hàn đứng ở cửa, hai mắt nhìn chằm chằm vào cậu, trên mặt không có biểu tình gì.
“Khương Hàn!” Khang Đồng Thành gọi một tiếng nhưng không được đáp lại, Khương Hàn đi vào phòng.
“Tại sao tự mình xuất viện?” Khương Hàn hỏi, cho dù là lời nói quan tâm, nhưng giọng điệu lạnh lùng.
“Không có chuyện gì, em…”
“Không có chuyện gì? Thật sao?”
Khương Hàn bỗng nhiên xoay người, Khang Đồng Thành vẫn đi phía sau không có chú ý nên vừa vặn đụng phải.
“Em…” Khang Đồng Thành lui về phía sau từng bước, ngửa đầu, muốn nói lại không biết nói cái gì. Trên thực tế cậu không biết Khương Hàn muốn làm cái gì, bầu không khí này làm cho cậu cảm thấy rất áp lực, dường như mỗi một câu nói đều sai, dường như căn bản không nên mở miệng.
Khương Hàn cúi đầu, tựa hồ đang đợi Khang Đồng Thành khẳng định, lại cuối cùng cái gì cũng không có nghe được.
Đúng vậy, nên giải thích đều giải thích rồi, nhưng trong lòng vẫn không thỏa mãn, tựa hồ là trong lòng nổi lên một cỗ khó chịu, mặc kệ là đối với Khương Hàn hay Khang Đồng Thành.
Khương Hàn nhíu mày thật sâu, hiển nhiên hắn cũng không muốn thế, bọn họ có thể ở thế giới này, lấy thân phận như vậy gặp nhau, đúng ra là không thể, điểm này hắn biết rõ, nhưng giống như trong lòng hắn luôn có một bóng ma, hắn biết phần bóng ma này là từ đâu ra, là do tích đọng từ năm này tháng nọ, căn bản không liên quan đến Khang Đồng Thành, lại đơn giản vì hắn yêu cậu cho nên không thể chịu đựng được.
Một tay đặt sau thắt lưng Khang Đồng Thành, Khương Hàn nâng cằm Khang Đồng Thành. Trong ánh mắt kinh ngạc của Khang Đồng Thành mà nghiêng người cúi xuống.
“A… um?” Khang Đồng Thành không thể xoay xở, bời vì nụ hôn cuồng dã mà cực nóng của Khương Hàn, là giống như muốn đem cả con người cậu nuốt vào.
Môi cùng môi tiếp hợp, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, Khang Đồng Thành cảm giác được vật thể xâm nhập vào trong miệng mình, cảm giác được đầu lưỡi kia linh hoạt khuấy đảo. Tại chỗ tiếp xúc giữa môi lưỡi, nước bọt không ngừng chảy xuống dọc theo khóe miệng…
Cậu thậm chí không có cách nào phát ra âm thanh, dĩ nhiên cũng không có biện pháp ngăn cản nụ hôn làm cho cậu hít thở không thông kia.
Thân thể đột nhiên bị xoay tròn, Khang Đồng Thành cảm thấy dưới chân đột nhiên hụt hẫng, đợi khi hoàn toàn trấn tĩnh đã bị Khương Hàn đè trên sopha.
Sopha cũ nát phải chịu đựng thể trọng của hai người, phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
“Ô… Không!” Còn chưa hít thở được chút không khí nào, bên môi lần thứ hai bị hôn lên. Đối với Khương Hàn, cậu không có năng lực từ chối, chỉ có thể bị động thừa nhận. Đây cũng không phải tính cách của cậu, nếu là yếu đuối thì không thể có khả năng sinh tồn ở xóm nghèo như vậy, nhưng đối với Khương Hàn, có lẽ là do năm năm nuôi dưỡng kia làm cho tính cách của cậu có phần ngoan ngoãn nghe lời, cũng có lẽ là bởi vì tình yêu, nên không thể chân chính chống cự cùng từ chối.
“Em là của tôi, có biết không?” Khương Hàn hôn Khang Đồng Thành từ môi xuống cổ, vai, nói trong tiếng thở dốc.
Biết. Khang Đồng Thành trong lòng trả lời, cậu làm sao có thể không biết, từ khi Khương Hàn nói là tiếng yêu về sau thì đã hoàn toàn thuộc về hắn. Giờ đây Khang Đồng Thành chỉ có thể cắn chặt tay mình, bởi vì như vậy cậu mới có thể không lên tiếng. Phòng cũ nát này hiệu ứng cách âm quá tệ, mà Khương Hàn ở trên người cậu quá mức không kiêng nể gì.
Một bàn tay Khương Hàn đặt ở phía trên quần lót của Khang Đồng Thành, cách lớp quần đụng chạm vừa tinh tế xoa nắn, mà môi hắn dán trước ngực Khang Đồng Thành, không ngừng liếm mút, cắn nhẹ rồi sau đó buông ra, động tác ngập ngừng, lại thập phần dày vò người dưới thân. Ngực Khang Đồng Thành phập phồng run rẩy ưỡn ra.
Đó là một loại cảm giác như ở chỗ sâu của thân thể bộc phát ra ngọn lửa, cho dù không hoàn toàn đốt cháy, nhưng đây là lần đầu tiên Khang Đồng Thành cảm giác được.
Quần dài bị cởi bỏ, quần áo trên người bị kéo lên cao đến cổ, mặt cậu đều bị áo che mất.
Có lẽ bởi vì nhìn không thấy, nên cảm giác trên người càng thêm rõ ràng. Có lẽ lúc này đây, thật sự…
“Đinh linh linh…” Di động kêu vang, thân thể Khang Đồng Thành run lên, lúc này mới từ trong hư vô tỉnh lại, đem quần áo trên người kéo xuống, liền thấy Khương Hàn một thân tây trang giày da tuy rằng không có cởi bỏ, nhưng cà vạt đã sớm bị quăng qua một bên, mà nút áo sơ mi cũng bị cởi hết, lộ ra từng mảng da thịt màu tiểu mạch, hẳn là thường xuyên rèn luyện, từ ngực đến bụng, từng bộ phận đều rất rắn chắc.
Giờ phút này Khương Hàn đang ngồi trên người Khang Đồng Thành, một tay cầm điện thoại, vô ý thức đáp lời, tựa hồ là cảm giác được ánh mắt của Khang Đồng Thành, hắn đưa điện thoại đổi sang tay kia, hơi hơi cúi đầu nhìn chằm chằm Khang Đồng Thành. Rồi sau đó vươn một bàn tay trống không kéo lấy bàn tay Khang Đồng Thành, kéo qua chạm vào ngực bụng của hắn.
Lúc bàn tay chạm đến chỗ nóng bỏng kia của hắn, Khang Đồng Thành mãnh liệt co rụt lại, nhưng không có giãy ra. Khương Hàn chỉ là đem ngón tay của cậu dọc theo thân thể đi xuống, thẳng cho đến khi đến phía thắt lưng, như thế động tác qua lại.
Khang Đồng Thành mới đầu có lẽ còn có chút thẹn thùng, nhưng là tình nhân, làn da tiếp xúc là chuyện bình thường, cậu liền chậm rãi thích ứng.
Điện thoại tựa hồ là chuyện công việc, Khương Hàn nói vài câu liền treo điện thoại. Đưa điện thoại di động đặt lên bàn trà, bàn tay cầm lấy tay Khang Đồng Thành không có dừng lại. Hắn dùng thêm chút lực liền đem Khang Đồng Thành kéo dậy, giữ chặt hai tay Khang Đồng Thành kéo cả người cậu ôm vào lòng.
“Lúc trước và hiện giờ rất khác biệt đi?” Khương Hàn ghé vào bên tai Khang Đồng Thành hỏi.
Khang Đồng Thành gật gật đầu, đời trước cậu chạm đến là là làn da nhão mà không co dãn, cùng với giờ phút này hoàn toàn có xúc cảm khác nhau.
Khương Hàn điều chỉnh tư thế ngồi trên sopha, mà Khang Đồng Thành đưa lưng về phía Khương Hàn ngồi trong lòng hắn.
Khương Hàn tựa đầu chôn ở hõm cổ Khang Đồng Thành.
“Em biết tính của tôi mà, không phải sao? Cho nên đừng để tôi hoài nghi, đối với em, tôi sẽ không khống chế được!” Hôn lên làn da ở cổ Khang Đồng Thành, Khương Hàn thong thả nói.
Khang Đồng Thành lại một lần nữa gật đầu.
“Sẽ không!”
Cậu hơi hơi ngưỡng cổ thừa nhận “Anh đối với Khang Đồng Hân…” Cậu biết đây là kiêng kị, rồi lại không thể không hỏi, bởi vì cậu để ý.
“Tôi chỉ yêu có mình em, không phải đã nói rồi sao? Tin tôi!” Ngậm lấy vành tai Khang Đồng Thành, Khương Hàn thong thả liếm duyện, nói.
“Ô… Ưm! Không thể buông tha chị ấy hay sao?” Khang Đồng Thành run nhẹ thân thể, tiếng nói có chút khàn khàn hỏi.
Khương Hàn hôn hai má Khang Đồng Thành.
“Việc này em không cần phải lo, yên tâm nhận lấy nụ hôn của tôi là được rồi! Hết thảy sau khi kết thúc, chỉ còn có chúng ta thôi.”
Kéo đầu Khang Đồng Thành xoay qua, Khương Hàn ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở.