“Tiểu Thành, em đã về, thân thể thấy khỏe nhiều không?” Lúc Khang Đồng Hân trở về thì Khương Hàn đã đi rồi, Khang Đồng Thành kéo cao cổ áo đi ra khỏi phòng.
“Dạ, em không sao!” Khang Đồng Thành nói, tay thỉnh thoảng che lấy cổ. Nơi đó có những vết đỏ nhợt nhạt không biết là Khương Hàn vô tình hay cố ý lưu lại, làm cho cậu lúc chạm vào đều có chút đau.
Khang Đồng Hân cởi áo khoác, quay đầu nhìn Khang Đồng Thành.
“Đói bụng rồi phải không? Chị đi làm cơm, bác sĩ có nói phải ăn thức ăn lỏng hay không?”
Khang Đồng Thành lắc đầu.
“Nói là ăn mềm một chút là được rồi, không có đặc biệt dặn dò gì cả, không sao đâu chị!”
“Ừm… Chị đi làm bánh bông lan, nấu chút canh cá, xào chút rau, thế nào?” Khang Đồng Hân dường như suy tư một lát nói.
“Vâng.”
Khang Đồng Thành lên tiếng, Khang Đồng Hân liền đi vào bếp, cho tới bây giờ cậu đều biết Khang Đồng Hân đối với cậu rất tốt, vì để cho cậu yên tâm học hành, chưa bao giờ cho cậu vào bếp, thậm chí ngay cả rửa chén cũng không cần làm, quan tâm cẩn thận hàng ngày. Đối với người như vậy, cho dù cả một đời cô có lỗi với Khương hàn, nhưng một đời này cậu cũng không thể chán ghét. Có lẽ ngay cả theo lời Khương Hàn phải giữ khoảng cách, cậu cũng làm không được.
“Ăn cơm thôi!” Không bao lâu, Khang Đồng Hân kêu lên.
“Được! Chị hai, hôm nay để em rửa chén cho!”
“Không được, để chị rửa, tiểu Thành rửa chén sau đó chị còn phải rửa lại, lãng phí sức lao động!” Khang Đồng Hân cười nói.
Chị em hai người ăn một bữa cơm tràn đầy hòa thuận vui vẻ, đây là Khang Đồng Thành hay Y Lương muốn có được, nhưng tựa hồ có một số việc luôn không thể lưỡng toàn (tốt cho đôi bên).
Đầu mùa xuân, thời tiết dần dần ấm lên, Khang Đồng Thành chỉ mặc một chiếc áo lông cao cổ màu vàng nhạt, cùng với một chiếc áo khoác màu xám. Đã 9 giờ sáng, tiết xuân se lạnh dưới ánh mặt trời chậm rãi tiêu tán.
Khang Đồng Thành hơi hơi híp mắt, mặt trời có chút chói mắt, cũng rất ấm áp.
“Này, tiểu Thành!” Một tiếng nói rất to ở sau lưng Khang Đồng Thành vang lên.
Lưng Khang Đồng Thành rõ ràng là cứng đờ, quay đầu, đối với Lăng Hạo Triết đã sớm chạy đến trước mặt cậu, cười ảm đạm.
“Sớm.”
Lăng Hạo Triết gật đầu, vẻ mặt quan tâm nhìn Khang Đồng Thành.
“Thân thể khỏe hơn nhiều chưa?”
“Ừ, đã không có việc gì!” Khang Đồng Thành đáp, rồi sau đó hơi hơi nghiêng đầu nhìn Lăng Hạo Triết.
“Tôi đây trước…”
“A, chính là hai người bọn họ!”
“Đúng vậy, không nghĩ tới là thật sự nha! Tôi nghĩ chỉ có thể có trong tiểu thuyết chứ.”
“Đồng tính luyến ái nha, thực ghê tởm! ~ chậc chậc, nhìn thấy có phần giống chó hơn giống người nha.”
“Cậu nói ai công, ai thụ?”
“Vừa thấy thì biết rồi, người cao kia chính là công, còn người có làn da trắng nọ, khung xương nhỏ như vậy… Nói không chừng…”
“Tôi nghe nói đàn ông cùng nhau cái kia, cũng thực thoải mái…”
“Ha hả…”
Vốn là lúc cao điểm vào học, Lăng Hạo Triết cùng Khang Đồng Thành vừa vặn đứng cách cửa lớn không xa, lúc này hai người đối mặt dừng lại, đứng quá gần. Vốn vườn trường chính là nơi những lời đồn đãi trải rộng, huống chi là chuyện đồng tính luyến trong số sinh viên không tính là hiếm nhưng hiển nhiên vẫn là lạc loài. Văn minh nhân loại dù có cởi mở thế nào, đối với khác loài vẫn sẽ theo bản năng lựa chọn bài xích.
Có thể là nhìn với ánh mắt tò mò, ngạc nhiên hoặc ác ý chửi bới, trước mắt nguyên bản có thể cũng không có và vân vân hai người liền cũng thành có (ý là dù hai người hoàn toàn không có chuyện đồng tính luyến nhưng dưới lời đồn thì cũng trở thành có tình cảm với nhau)
Sắc mặt Lăng Hạo Triết khi nghe đến câu đầu tiên đã muốn đen, nếu không phải Khang Đồng Thành thức thời giữ chặt lấy tay cậu, có lẽ cậu đã xông tới lý luận với đám người kia. Đối với bản thân thì không sao, nhưng không chấp nhận được người ta chửi bới Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành lôi kéo cánh tay Lăng Hạo Triết, lắc lắc đầu, cậu biết giờ phút này khuôn mặt mình dĩ nhiên là tái nhợt. Cũng không phải vì chút lời đồn kia, mà đơn thuần bởi vì sao lại có nhiều người biết đến như vậy, cũng khó trách ngày đó Khương Hàn cũng biết.
Thẳng đến khi tiếng chuông vào học vang lên, hai người đều không có động, cũng không nói gì, những sinh viên chuyên xem diễn đã tản ra không ít.
Khang Đồng Thành suy nghĩ một lát mới nói.
“Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Buông lỏng bàn tay đang kéo cánh tay Lăng Hạo Triết, Khang Đồng Thành hướng vào lớp học mà đi. Lăng Hạo Triết do dự một lát rồi cũng đi theo.
Hai người đi tới một cái hồ nhỏ bên trong trường, cành dương liễu trong tiết xuân đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, che phủ bởi sắc xanh nhạt, xõa bóng xuống mặt hồ trong suốt, tạo nên khung cảnh non sông tươi đẹp.
Khang Đồng Thành nhìn mặt nước bởi vì gió nhẹ mà gợn sóng lăn lăn, thật lâu sau mới nói.
“Chúng ta về sau không cần như vậy!”
Lăng Hạo Triết nguyên bản nghiêng đầu nhìn một bên mặt Khang Đồng Thành, lại nghe Khang Đồng Thành nói như thế, dĩ nhiên là biến sắc, có chút kích động hỏi:
“Cậu để ý sao? Những lời đồn đãi này đều là chuyện nhảm nhí nhất thời mà thôi, hứng thú của bọn họ qua đi rất nhanh, sẽ không còn nghĩ tới nữa.”
Khang Đồng Thành lại xoay mặt về phía cậu ta, trên mặt là thần sắc thản nhiên, rồi sau đó lắc đầu, trên trán bởi vì động tác của cậu, hơi động một chút, dưới ánh mặt trời có vài phần ảm đạm.
“Tôi chỉ không muốn làm cho người ta hiểu lầm, cho nên mấy ngày này chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách!”
Thật sự nói ra lời quyết tuyệt, Khang Đồng Thành nói vậy, thỉnh thoảng quan sát sắc mặt Lăng Hạo Triết.
“Là người kia? Hắn là bạn trai của chị cậu mà!” Lăng Hạo Triết nghĩ tới người đàn ông kia, bởi vì gặp phải khí thế áp đảo cùng khuôn mặt ưu tú kia, chắc chắn làm người ta khó có thể quên.
Lăng Hạo Triết thấy Khang Đồng Thành không đáp, liền tiếp tục hỏi.
“Cậu thích hắn?” Mang theo chút không xác định cùng không thể tin.
Khang Đồng Thành giương mắt, thật lâu sau, như là hạ quyết tâm rồi, cuối cùng gật đầu.
“Hắn là bạn trai của chị cậu mà cậu lại đi thích hắn?” Kinh ngạc, Lăng Hạo Triết trừng mắt, tiếng nói cũng đề cao không ít.
Khang Đồng Thành nhíu mi, lại gật đầu.
“Tôi yêu anh ấy, đã rất lâu!”
Lăng Hạo Triết giống như không chịu nổi lui về sau từng bước, hoảng hốt nhớ đến khi người đàn ông đó cùng với chị của Khang Đồng Thành cùng một chỗ biểu hiện dị thường, cũng không phải vì chị ấy trèo cao mà bi ai, mà bởi vì nhìn thấy người mình yêu cùng với chị mình… Cho nên! Là quan hệ cỡ nào người khác không thể tưởng tượng…
“Vậy chị của cậu phải làm sao? Hắn cũng yêu cậu?”
Lăng Hạo Triết tiếp tục hỏi, hai mắt cậu đã có chút hơi đỏ lên, không biết bởi vì phẫn nộ hay là thương cảm.
“Đúng vậy, anh ấy yêu tôi, tôi cũng không muốn anh ấy hiểu lầm hoặc khổ sở.” Giọng điệu của Khang Đồng Thành lần này rất kiên định.
“Cho nên chúng ta vẫn không nên gần gũi nữa, đối với cậu, tôi không có tình cảm gì đặc biệt.” Nói xong Khang Đồng Thành liền xoay người đi.
Lăng Hạo Triết hơi cúi đầu, nhìn không thấy sắc mặt, lại đưa tay kéo Khang Đồng Thành lại.
“Cậu có biết! Tiểu Thành, tôi thật sự thích cậu.” Mang theo thống khổ, giọng điệu rầu rĩ truyền đến.
Khang Đồng Thành nhìn chằm chằm Lăng Hạo Triết, thở dài, nếu vừa rồi cậu dứt khoát đi luôn, có lẽ bọn họ còn có thể làm bạn, nhưng hiện tại.
“Cậu thích chính là người tên Khang Đồng Thành gặp lúc mới nhập học hay là Khang Đồng Thành hiện tại?” Khang Đồng Thành hỏi.
“Có gì khác nhau sao?” Lăng Hạo Triết khó hiểu hỏi.
“Có chứ, người lúc ban đầu quen biết Khang Đồng Thành đã chết rồi, mà trước mặt cậu cũng không phải, chỉ là khoác lên bộ da của y mà thôi.” Khang Đồng Thành nói luôn, nếu đã tới nước này rồi, hoàn toàn phải để y hiểu rõ!
Lăng Hạo Triết ngẩng đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn Khang Đồng Thành.
“Tiểu Thành, cậu sao vậy? Cái gì chết? Cậu không phải là Khang Đồng Thành hay sao? Cái gì bộ da, nếu cậu muốn từ chối tôi, không cần dùng lý do như thế.”
“Tôi biết cậu không tin, tôi cũng không thể tin được, nhưng sự thật chính là như thế! Tôi đi trước, về sau cậu…” Khang Đồng Thành nhìn Lăng Hạo Triết, cậu cũng muốn trong ánh mắt tỏ ra tiếc nuối, vì thế liền rũ mi “Bảo trọng!”
Lúc này đây, Khang Đồng Thành thật sự rời đi, lưu lại một mình Lăng Hạo Triết đứng ở bên hồ, trên mặt tràn đầy hoang mang. Đối với câu cuối cùng của Khang Đồng Thành, chắc chắn hoàn toàn không rõ, nhưng Khang Đồng Thành từ chối cậu cũng vô cùng rõ ràng.
“Dạ, em không sao!” Khang Đồng Thành nói, tay thỉnh thoảng che lấy cổ. Nơi đó có những vết đỏ nhợt nhạt không biết là Khương Hàn vô tình hay cố ý lưu lại, làm cho cậu lúc chạm vào đều có chút đau.
Khang Đồng Hân cởi áo khoác, quay đầu nhìn Khang Đồng Thành.
“Đói bụng rồi phải không? Chị đi làm cơm, bác sĩ có nói phải ăn thức ăn lỏng hay không?”
Khang Đồng Thành lắc đầu.
“Nói là ăn mềm một chút là được rồi, không có đặc biệt dặn dò gì cả, không sao đâu chị!”
“Ừm… Chị đi làm bánh bông lan, nấu chút canh cá, xào chút rau, thế nào?” Khang Đồng Hân dường như suy tư một lát nói.
“Vâng.”
Khang Đồng Thành lên tiếng, Khang Đồng Hân liền đi vào bếp, cho tới bây giờ cậu đều biết Khang Đồng Hân đối với cậu rất tốt, vì để cho cậu yên tâm học hành, chưa bao giờ cho cậu vào bếp, thậm chí ngay cả rửa chén cũng không cần làm, quan tâm cẩn thận hàng ngày. Đối với người như vậy, cho dù cả một đời cô có lỗi với Khương hàn, nhưng một đời này cậu cũng không thể chán ghét. Có lẽ ngay cả theo lời Khương Hàn phải giữ khoảng cách, cậu cũng làm không được.
“Ăn cơm thôi!” Không bao lâu, Khang Đồng Hân kêu lên.
“Được! Chị hai, hôm nay để em rửa chén cho!”
“Không được, để chị rửa, tiểu Thành rửa chén sau đó chị còn phải rửa lại, lãng phí sức lao động!” Khang Đồng Hân cười nói.
Chị em hai người ăn một bữa cơm tràn đầy hòa thuận vui vẻ, đây là Khang Đồng Thành hay Y Lương muốn có được, nhưng tựa hồ có một số việc luôn không thể lưỡng toàn (tốt cho đôi bên).
Đầu mùa xuân, thời tiết dần dần ấm lên, Khang Đồng Thành chỉ mặc một chiếc áo lông cao cổ màu vàng nhạt, cùng với một chiếc áo khoác màu xám. Đã 9 giờ sáng, tiết xuân se lạnh dưới ánh mặt trời chậm rãi tiêu tán.
Khang Đồng Thành hơi hơi híp mắt, mặt trời có chút chói mắt, cũng rất ấm áp.
“Này, tiểu Thành!” Một tiếng nói rất to ở sau lưng Khang Đồng Thành vang lên.
Lưng Khang Đồng Thành rõ ràng là cứng đờ, quay đầu, đối với Lăng Hạo Triết đã sớm chạy đến trước mặt cậu, cười ảm đạm.
“Sớm.”
Lăng Hạo Triết gật đầu, vẻ mặt quan tâm nhìn Khang Đồng Thành.
“Thân thể khỏe hơn nhiều chưa?”
“Ừ, đã không có việc gì!” Khang Đồng Thành đáp, rồi sau đó hơi hơi nghiêng đầu nhìn Lăng Hạo Triết.
“Tôi đây trước…”
“A, chính là hai người bọn họ!”
“Đúng vậy, không nghĩ tới là thật sự nha! Tôi nghĩ chỉ có thể có trong tiểu thuyết chứ.”
“Đồng tính luyến ái nha, thực ghê tởm! ~ chậc chậc, nhìn thấy có phần giống chó hơn giống người nha.”
“Cậu nói ai công, ai thụ?”
“Vừa thấy thì biết rồi, người cao kia chính là công, còn người có làn da trắng nọ, khung xương nhỏ như vậy… Nói không chừng…”
“Tôi nghe nói đàn ông cùng nhau cái kia, cũng thực thoải mái…”
“Ha hả…”
Vốn là lúc cao điểm vào học, Lăng Hạo Triết cùng Khang Đồng Thành vừa vặn đứng cách cửa lớn không xa, lúc này hai người đối mặt dừng lại, đứng quá gần. Vốn vườn trường chính là nơi những lời đồn đãi trải rộng, huống chi là chuyện đồng tính luyến trong số sinh viên không tính là hiếm nhưng hiển nhiên vẫn là lạc loài. Văn minh nhân loại dù có cởi mở thế nào, đối với khác loài vẫn sẽ theo bản năng lựa chọn bài xích.
Có thể là nhìn với ánh mắt tò mò, ngạc nhiên hoặc ác ý chửi bới, trước mắt nguyên bản có thể cũng không có và vân vân hai người liền cũng thành có (ý là dù hai người hoàn toàn không có chuyện đồng tính luyến nhưng dưới lời đồn thì cũng trở thành có tình cảm với nhau)
Sắc mặt Lăng Hạo Triết khi nghe đến câu đầu tiên đã muốn đen, nếu không phải Khang Đồng Thành thức thời giữ chặt lấy tay cậu, có lẽ cậu đã xông tới lý luận với đám người kia. Đối với bản thân thì không sao, nhưng không chấp nhận được người ta chửi bới Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành lôi kéo cánh tay Lăng Hạo Triết, lắc lắc đầu, cậu biết giờ phút này khuôn mặt mình dĩ nhiên là tái nhợt. Cũng không phải vì chút lời đồn kia, mà đơn thuần bởi vì sao lại có nhiều người biết đến như vậy, cũng khó trách ngày đó Khương Hàn cũng biết.
Thẳng đến khi tiếng chuông vào học vang lên, hai người đều không có động, cũng không nói gì, những sinh viên chuyên xem diễn đã tản ra không ít.
Khang Đồng Thành suy nghĩ một lát mới nói.
“Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Buông lỏng bàn tay đang kéo cánh tay Lăng Hạo Triết, Khang Đồng Thành hướng vào lớp học mà đi. Lăng Hạo Triết do dự một lát rồi cũng đi theo.
Hai người đi tới một cái hồ nhỏ bên trong trường, cành dương liễu trong tiết xuân đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, che phủ bởi sắc xanh nhạt, xõa bóng xuống mặt hồ trong suốt, tạo nên khung cảnh non sông tươi đẹp.
Khang Đồng Thành nhìn mặt nước bởi vì gió nhẹ mà gợn sóng lăn lăn, thật lâu sau mới nói.
“Chúng ta về sau không cần như vậy!”
Lăng Hạo Triết nguyên bản nghiêng đầu nhìn một bên mặt Khang Đồng Thành, lại nghe Khang Đồng Thành nói như thế, dĩ nhiên là biến sắc, có chút kích động hỏi:
“Cậu để ý sao? Những lời đồn đãi này đều là chuyện nhảm nhí nhất thời mà thôi, hứng thú của bọn họ qua đi rất nhanh, sẽ không còn nghĩ tới nữa.”
Khang Đồng Thành lại xoay mặt về phía cậu ta, trên mặt là thần sắc thản nhiên, rồi sau đó lắc đầu, trên trán bởi vì động tác của cậu, hơi động một chút, dưới ánh mặt trời có vài phần ảm đạm.
“Tôi chỉ không muốn làm cho người ta hiểu lầm, cho nên mấy ngày này chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách!”
Thật sự nói ra lời quyết tuyệt, Khang Đồng Thành nói vậy, thỉnh thoảng quan sát sắc mặt Lăng Hạo Triết.
“Là người kia? Hắn là bạn trai của chị cậu mà!” Lăng Hạo Triết nghĩ tới người đàn ông kia, bởi vì gặp phải khí thế áp đảo cùng khuôn mặt ưu tú kia, chắc chắn làm người ta khó có thể quên.
Lăng Hạo Triết thấy Khang Đồng Thành không đáp, liền tiếp tục hỏi.
“Cậu thích hắn?” Mang theo chút không xác định cùng không thể tin.
Khang Đồng Thành giương mắt, thật lâu sau, như là hạ quyết tâm rồi, cuối cùng gật đầu.
“Hắn là bạn trai của chị cậu mà cậu lại đi thích hắn?” Kinh ngạc, Lăng Hạo Triết trừng mắt, tiếng nói cũng đề cao không ít.
Khang Đồng Thành nhíu mi, lại gật đầu.
“Tôi yêu anh ấy, đã rất lâu!”
Lăng Hạo Triết giống như không chịu nổi lui về sau từng bước, hoảng hốt nhớ đến khi người đàn ông đó cùng với chị của Khang Đồng Thành cùng một chỗ biểu hiện dị thường, cũng không phải vì chị ấy trèo cao mà bi ai, mà bởi vì nhìn thấy người mình yêu cùng với chị mình… Cho nên! Là quan hệ cỡ nào người khác không thể tưởng tượng…
“Vậy chị của cậu phải làm sao? Hắn cũng yêu cậu?”
Lăng Hạo Triết tiếp tục hỏi, hai mắt cậu đã có chút hơi đỏ lên, không biết bởi vì phẫn nộ hay là thương cảm.
“Đúng vậy, anh ấy yêu tôi, tôi cũng không muốn anh ấy hiểu lầm hoặc khổ sở.” Giọng điệu của Khang Đồng Thành lần này rất kiên định.
“Cho nên chúng ta vẫn không nên gần gũi nữa, đối với cậu, tôi không có tình cảm gì đặc biệt.” Nói xong Khang Đồng Thành liền xoay người đi.
Lăng Hạo Triết hơi cúi đầu, nhìn không thấy sắc mặt, lại đưa tay kéo Khang Đồng Thành lại.
“Cậu có biết! Tiểu Thành, tôi thật sự thích cậu.” Mang theo thống khổ, giọng điệu rầu rĩ truyền đến.
Khang Đồng Thành nhìn chằm chằm Lăng Hạo Triết, thở dài, nếu vừa rồi cậu dứt khoát đi luôn, có lẽ bọn họ còn có thể làm bạn, nhưng hiện tại.
“Cậu thích chính là người tên Khang Đồng Thành gặp lúc mới nhập học hay là Khang Đồng Thành hiện tại?” Khang Đồng Thành hỏi.
“Có gì khác nhau sao?” Lăng Hạo Triết khó hiểu hỏi.
“Có chứ, người lúc ban đầu quen biết Khang Đồng Thành đã chết rồi, mà trước mặt cậu cũng không phải, chỉ là khoác lên bộ da của y mà thôi.” Khang Đồng Thành nói luôn, nếu đã tới nước này rồi, hoàn toàn phải để y hiểu rõ!
Lăng Hạo Triết ngẩng đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn Khang Đồng Thành.
“Tiểu Thành, cậu sao vậy? Cái gì chết? Cậu không phải là Khang Đồng Thành hay sao? Cái gì bộ da, nếu cậu muốn từ chối tôi, không cần dùng lý do như thế.”
“Tôi biết cậu không tin, tôi cũng không thể tin được, nhưng sự thật chính là như thế! Tôi đi trước, về sau cậu…” Khang Đồng Thành nhìn Lăng Hạo Triết, cậu cũng muốn trong ánh mắt tỏ ra tiếc nuối, vì thế liền rũ mi “Bảo trọng!”
Lúc này đây, Khang Đồng Thành thật sự rời đi, lưu lại một mình Lăng Hạo Triết đứng ở bên hồ, trên mặt tràn đầy hoang mang. Đối với câu cuối cùng của Khang Đồng Thành, chắc chắn hoàn toàn không rõ, nhưng Khang Đồng Thành từ chối cậu cũng vô cùng rõ ràng.