Khang Đồng Thành xin vào ký túc xá cần được xét duyệt trong ba ngày, cũng vừa vặn trong ba ngày đó bọn họ chuyển nhà.
Hôm nay cuối tuần, thời tiết vô cùng tốt, đã có cảm giác của mùa xuân ấm áp, Khang Đồng Thành rời giường lại nghe ngoài cửa có tiếng vang lẹp xẹp, liền mở cửa. Hôm nay cậu thức dậy không tính là sớm, thường lệ thì Khang Đồng Hân đã đi làm rồi. Mở cửa ra, liền thấy Khang Đồng Hân dang ở ngoài đi tới đi lui.
– “Chị hai, hôm nay không đi làm sao?” Khang Đồng Thành lên tiếng hỏi.
– “Em dậy rồi à, tiểu Thành, điểm tâm ở trong nồi còn nóng đó, em mau rửa mặt chải đầu rồi ăn đi! Chị xin bà chủ cho nghỉ một bữa, không phải hai ngày nữa chúng ta phải chuyển đi rồi sao? Vẫn muốn nghỉ để thu dọn sẵn, em cũng nên thu dọn đi, đúng rồi chỗ ở xin được chưa?” Khang Đồng Hân vừa đem vật dụng vụn vặt nhét vào bên trong một cái túi du lịch, vừa hỏi.
– “Vâng, hai ngày sau sẽ được xếp phòng ạ.” Khang Đồng Thành nói.
Bàn tay thu thập đồ đạc của Khang Đồng Hân bỗng chốc dừng lại, một lát lại nói:
– “Tiểu Thành, nếu ở không thoải mái, không quen thì về ở chung với chị hai, Hàn tìm được phòng không lớn nhưng hai người ở vẫn được. Hơn nữa hoàn cảnh cũng không tồi.”
Nghe được chữ ‘Hàn’, Khang Đồng Thành liền có chút không thoải mái, bước nhanh vào toilet đóng cửa.
– “Vâng, em biết rồi.” Rồi sau đó cầm bàn chải đánh răng hớp nước, đánh răng súc miệng
Nếu không nói tới Khương Hàn, kỳ thật cái cảm giác ấm áp này thật tốt. Nhưng khi vừa nhắc tới, Khang Đồng Thành không tự chủ được nghĩ đến Khương Hàn sắp làm chuyện gì, sắp sửa đối Khang Đồng Hân làm chuyện…
Cậu thật sự có thể bỏ mặc hay sao?
Cậu thật sự phải làm như không biết cùng ở một chỗ với Khương Hàn, rồi sau đó… Hạnh phúc sao?
Động tác trên tay ngừng lại, Khang Đồng Thành nhìn chính mình trong gương, cậu không phải là một người thiện lương nếu không cũng sẽ không im lặng cho đến bây giờ. Nhưng là, Khang Đồng Hân thực sự tốt với cậu, cái loại tốt này cậu rất cần, khát cầu, thậm chí không phải Khương Hàn có thể cho…
Bọt kem đầy trong miệng cậu, là giống như dùng thạch cao chặn cả cái miệng kia.
Khang Đồng Thành đối với tưởng tượng của chính mình tiếp thu sau đó nhanh chóng đem bọt trong miệng nhổ sạch.
Ăn xong điểm tâm liền nghe Khang Đồng Hân đi thu dọn hành lý, Khang Đồng Hân vì cậu chuẩn bị một va li hành lý lớn, so với túi du lịch của bản thân cô tốt hơn rất nhiều, Khang Đồng Thành biết Khang Đồng Hân vì cậu mà suy nghĩ, biết ở trường học không phải giống như ở nhà, nên cũng không muốn em trai của mình bị người ta xem thường.Bất đắc dĩ phe phẩy đầu thở dài. Lại vào lúc này nghe được Khang Đồng Hân nói chuyện, tựa hồ là đang gọi điện thoại.
– “Hàn? Có bận không?”
– “Không có gì, chỉ là em đang thu dọn chút đồ đạc… Tiểu Thành à? Em ấy cũng vậy.” Khang Đồng Hân nói thế trong giọng nói đều hàm chứa tư vị hạnh phúc.
– “Ăn cơm… Được!”
Nghe Khang Đồng Hân gác máy, Khang Đồng Thành yên lặng cúi đầu sửa sang hành lý. Nếu không phá hư hạnh phúc của người con gái này thật tốt biết bao, nhưng tựa hồ ở đời này nhất định không có khả năng.
Nếu một đời trước Khang Đồng Hân trước khi kết hôn đã phản bội Khương Hàn, như vậy một đời này Khương Hàn tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội này, đơn giản là, một đời Khương Hàn đau khổ không phải là vì cô.
Mà lúc này cửa phòng Khang Đồng Thành đang khép bỗng bị đẩy ra, Khang Đồng Hân cười nói:
– “Tiểu Thành, Hàn tới đón chúng ta đi ăn cơm!”
– “Chúng ta?” Khang Đồng Thành kinh ngạc ngẩng đầu, ngoại trừ ở trong nhà, ba người còn chưa có ra ngoài ăn cơm lần nào.
– “Đúng vậy, khó có được phải không, em cũng biết Hàn về sau sẽ là anh rể, trước kia em lại không thể nào thích anh ấy, vừa vặn có thể bồi dưỡng cảm tình.” Khang Đồng Hân vẻ mặt dịu dàng nói xong.
Khang Đồng Thành trong lòng phát lạnh, cậu không biết có thể chịu đựng được khi Khương Hàn cùng với Khang Đồng Hân ở trước mặt hay không, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ xứng đôi vừa lứa.
– “Làm sao vậy? Tiểu Thành!”
Thấy Khang Đồng Thành chậm chạp không nói gì, Khang Đồng Hân ngồi chồm hổm nhìn Khang Đồng Thành sững sờ.
Nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Khang Đồng Hân, làm cho Khang Đồng Thành thanh tỉnh lại.
– “Không có gì, em đã biết.” Khang Đồng Thành miễn cường gật đầu cười, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tươi cười hạnh phúc kia, Khang Đồng Thành trong lòng ẩn ẩn đau.
Vậy em thu dọn nhanh đi! Đến lúc đó chúng ta cùng đi xuống.” Khang Đồng Hân nói xong liền đi ra cửa.
Cửa phòng được khép lại, Khang Đồng Thành dừng tay, nằm ngửa lên giường, như thế này, cậu thật không biết phải đối mặt như thế nào…
Nhưng sự thật, cậu mặc dù có nghĩ như vậy, nhưng cũng cảm thấy Khương Hàn ở trước mặt cậu sẽ biết chừng mực.
Thẳng cho đến khi có tiếng ô tô vang lên, liền nghe thấy Khang Đồng Hân ở phòng ngoài hô một tiếng, Khang Đồng Thành lúc này mới khoác áo đi ra ngoài.
– “Đi thôi!” Khang Đồng Hân đứng ở phòng ngoài hiển nhiên là đang chờ cậu.
Khang Đồng Thành gật đầu.
Dưới lầu Khương Hàn đã xuống xe, đang dựa vào thân xe, nhìn thấy chị em hai người liền lấy kính râm trên mắt xuống.
Ước chừng là đi tới thang lầu, Khang Đồng Thành mới nhìn thấy Khương Hàn, lại thấy Khang Đồng Hân ở phía trước bỗng nhiên bước nhanh hơn. Lúc Khang Đồng Thành lấy lại tinh thần, Khang Đồng Hân đã nhào vào ngực Khương Hàn, ngửa đầu ở khóe miệng Khương Hàn dâng lên một nụ hôn.
Khang Đồng Thành dừng lại, nhìn thấy hai người kia vô cùng thân thiết, cũng cảm giác được ánh mắt Khương Hàn đảo qua. Nhưng động tác như vậy, thật sự…
– “Hôm nay tiểu Hân thật nhiệt tình.” Khương Hàn dịu dàng đặt tay lên eo Khang Đồng Hân, mỉm cười nói.
Khang Đồng Hân chính là ngửa đầu nhìn hắn, rồi sau đó mới chợt nhớ tới có Khang Đồng Thành ở phía sau, liền xoay người… không hề ngượng ngùng nói với Khang Đồng Thành.
– “Tiểu Thành, còn không mau lại đây, chúng ta đi ăn cơm.”
Đối với hành động của Khang Đồng Hân, Khang Đồng Thành có thể lý giải được, kia cũng không phải là hành động quá khác thường, tình nhân đều sẽ làm vậy, thậm chí bạn bè cũng có thể, nhưng hành động này xuất hiện trước mặt mình, dĩ nhiên không thể nuốt trôi được.
Lên xe, Khang Đông Hân ngồi ở ghế phó lái, mà Khang Đồng Thành ngồi ở hàng ghế sau.
Khang Đồng Thành nhìn vị trí của Khang Đồng Hân kia nguyên bản phải là cậu, trong lòng chậm rãi tràn ngập ghen tị làm cho cậu có chút khó thở, liền chỉ có thể cúi đầu, làm như nhìn không thấy, nghe không được…
Dọc theo đường đi, Khang Đồng Hân thỉnh thoảng nói vài câu với Khương Hàn, thậm chí thường xuyên cười khúc khích, cho dù câu nói kia cũng không buồn cười đến thế.
Đây có lẽ là dáng vẻ của cô gái đang hạnh phúc! Khang Đồng Thành nghĩ trong lòng, mày nhíu càng lúc càng chặt.
– “Phải chuyển nhà đi? Thu dọn xong rồi à?” Khương Hàn tựa hồ lơ đãng hỏi.
– “Đúng rồi, tiểu Thành muốn ở trọ lại trường sao, đã được chấp nhận hay chưa?”
Khang Đồng Thành vừa định trả lời, Khang Đồng Hân lại giành mở miệng trước.
– “Nếu dùng hết ngày hôm nay để thu dọn có thể xong, qua hai ngày nữa sẽ chuyển đi, tiểu Thành cũng xin phép xong rồi, em còn lo lắng nó ở trường sẽ không quen!” Khang Đồng Hân nói thể hiện đủ lo lắng với Khang Đồng Thành.
Việc này càng làm cho Khang Đồng Thành thêm thống khổ. Cậu đang làm cái gì?…
– “Là con trai nên biết tự lập, tiểu Thành không thể sống dưới sự bảo bọc của em mãi được.” Khương Hàn đạm cười nói, ánh mắt nhìn Khang Đồng Thành qua kính chiếu hậu, lại bởi vì Khang Đồng Thành cúi đầu cũng không nhìn thấy được biểu tình trên mặt cậu, cũng bởi vậy nên hắn nhíu nhíu mày.
Ba người lần này đến nhà hàng lần trước, đương nhiên là do Khang Đồng Hân đề nghị, hai người kia cũng không có ý kiến.
Trên bàn cơm, Khương Hàn cùng Khang Đồng Hân ngồi cùng nhau, Khang Đồng Thành lại ngồi bên cạnh Khang Đồng Hân, đương nhiên khoảng cách xa hơn một chút.
Ở dưới bàn, Khang Đồng Thành có thể nhìn thấy bàn tay Khương Hàn nắm tay Khang Đồng Hân, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện lúc nãy mình đã nghĩ, Khương Hàn trước mặt cậu hẳn lẽ chừng mực? Chuyện giữa tình nhân với nhau cho dù có chừng mực, cho dù là một ánh mắt cũng làm cho cậu biến thành mình đầy thương tích…
Ngay từ đầu cậu đã không thể thoát khỏi ý tưởng khờ dại của chính mình.
– “Hàn?” Ăn đến một nửa, Khang Đồng Hân bỗng nhiên mở miệng.
– “Sao?” Khương Hàn lên tiếng.
– “Em suy nghĩ đến ngày kết hôn của chúng ta có phải quá sớm rồi không?” Khang Đồng Hân có chút đăm chiêu nói:
– “Tháng 8, cách bây giờ cũng chỉ bốn tháng mà thôi.”
Bàn tay cầm thìa của Khang Đồng Thành bất giác run lên, vốn là bát canh vốn ít nước nhưng bị cánh tay run rẩy làm cho tràn ra ngoài một ít. Động tác này của cậu bị hai người kia chú ý tới.
Khang Đồng Hân lập tức cầm khăn lau chút canh tràn, rồi sau đó nói.
– “Tiểu Thành, không phải chị giấu giếm em đâu, chỉ là thời gian còn chưa định, chị nghĩ lúc hoàn toàn định rồi mới nói cho em.”
Khang Đồng Thành nhìn bát canh, thật lâu sau mới dạ một tiếng. Rồi sau đó giương mắt, nhìn lướt qua Khương Hàn một cái, Khương Hàn cũng đang nhìn cậu, nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt sau đó liền cúi đầu mỉm cười với Khang Đồng Hân.
– “Anh không thể đợi được nữa phải cưới em ngay…” Khương Hàn nhu hòa nói.
Cho dù là giả, nhưng nói như vậy, Khang Đồng Thành biết, cả đời cậu cũng không thể nghe được, bởi vì cậu là nam, cho dù kết hôn cũng sẽ không tồn tại từ ‘cưới’ đó. Mà cho dù quan hệ không tồi, chỉ những lời này, cũng làm cho cậu cảm thấy hai tai ù ù.
Cậu không ngừng tự nói với chính mình, đây là giả thôi, không cần để ý. Nhưng Khang Đồng Hân nhìn qua hạnh phúc như vậy, biết hết thảy là giả, sẽ có phản ứng thế nào đây…?
Mà cậu, rốt cuộc còn phải xem vở hài kịch này bao lâu nữa?
Hôm nay cuối tuần, thời tiết vô cùng tốt, đã có cảm giác của mùa xuân ấm áp, Khang Đồng Thành rời giường lại nghe ngoài cửa có tiếng vang lẹp xẹp, liền mở cửa. Hôm nay cậu thức dậy không tính là sớm, thường lệ thì Khang Đồng Hân đã đi làm rồi. Mở cửa ra, liền thấy Khang Đồng Hân dang ở ngoài đi tới đi lui.
– “Chị hai, hôm nay không đi làm sao?” Khang Đồng Thành lên tiếng hỏi.
– “Em dậy rồi à, tiểu Thành, điểm tâm ở trong nồi còn nóng đó, em mau rửa mặt chải đầu rồi ăn đi! Chị xin bà chủ cho nghỉ một bữa, không phải hai ngày nữa chúng ta phải chuyển đi rồi sao? Vẫn muốn nghỉ để thu dọn sẵn, em cũng nên thu dọn đi, đúng rồi chỗ ở xin được chưa?” Khang Đồng Hân vừa đem vật dụng vụn vặt nhét vào bên trong một cái túi du lịch, vừa hỏi.
– “Vâng, hai ngày sau sẽ được xếp phòng ạ.” Khang Đồng Thành nói.
Bàn tay thu thập đồ đạc của Khang Đồng Hân bỗng chốc dừng lại, một lát lại nói:
– “Tiểu Thành, nếu ở không thoải mái, không quen thì về ở chung với chị hai, Hàn tìm được phòng không lớn nhưng hai người ở vẫn được. Hơn nữa hoàn cảnh cũng không tồi.”
Nghe được chữ ‘Hàn’, Khang Đồng Thành liền có chút không thoải mái, bước nhanh vào toilet đóng cửa.
– “Vâng, em biết rồi.” Rồi sau đó cầm bàn chải đánh răng hớp nước, đánh răng súc miệng
Nếu không nói tới Khương Hàn, kỳ thật cái cảm giác ấm áp này thật tốt. Nhưng khi vừa nhắc tới, Khang Đồng Thành không tự chủ được nghĩ đến Khương Hàn sắp làm chuyện gì, sắp sửa đối Khang Đồng Hân làm chuyện…
Cậu thật sự có thể bỏ mặc hay sao?
Cậu thật sự phải làm như không biết cùng ở một chỗ với Khương Hàn, rồi sau đó… Hạnh phúc sao?
Động tác trên tay ngừng lại, Khang Đồng Thành nhìn chính mình trong gương, cậu không phải là một người thiện lương nếu không cũng sẽ không im lặng cho đến bây giờ. Nhưng là, Khang Đồng Hân thực sự tốt với cậu, cái loại tốt này cậu rất cần, khát cầu, thậm chí không phải Khương Hàn có thể cho…
Bọt kem đầy trong miệng cậu, là giống như dùng thạch cao chặn cả cái miệng kia.
Khang Đồng Thành đối với tưởng tượng của chính mình tiếp thu sau đó nhanh chóng đem bọt trong miệng nhổ sạch.
Ăn xong điểm tâm liền nghe Khang Đồng Hân đi thu dọn hành lý, Khang Đồng Hân vì cậu chuẩn bị một va li hành lý lớn, so với túi du lịch của bản thân cô tốt hơn rất nhiều, Khang Đồng Thành biết Khang Đồng Hân vì cậu mà suy nghĩ, biết ở trường học không phải giống như ở nhà, nên cũng không muốn em trai của mình bị người ta xem thường.Bất đắc dĩ phe phẩy đầu thở dài. Lại vào lúc này nghe được Khang Đồng Hân nói chuyện, tựa hồ là đang gọi điện thoại.
– “Hàn? Có bận không?”
– “Không có gì, chỉ là em đang thu dọn chút đồ đạc… Tiểu Thành à? Em ấy cũng vậy.” Khang Đồng Hân nói thế trong giọng nói đều hàm chứa tư vị hạnh phúc.
– “Ăn cơm… Được!”
Nghe Khang Đồng Hân gác máy, Khang Đồng Thành yên lặng cúi đầu sửa sang hành lý. Nếu không phá hư hạnh phúc của người con gái này thật tốt biết bao, nhưng tựa hồ ở đời này nhất định không có khả năng.
Nếu một đời trước Khang Đồng Hân trước khi kết hôn đã phản bội Khương Hàn, như vậy một đời này Khương Hàn tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội này, đơn giản là, một đời Khương Hàn đau khổ không phải là vì cô.
Mà lúc này cửa phòng Khang Đồng Thành đang khép bỗng bị đẩy ra, Khang Đồng Hân cười nói:
– “Tiểu Thành, Hàn tới đón chúng ta đi ăn cơm!”
– “Chúng ta?” Khang Đồng Thành kinh ngạc ngẩng đầu, ngoại trừ ở trong nhà, ba người còn chưa có ra ngoài ăn cơm lần nào.
– “Đúng vậy, khó có được phải không, em cũng biết Hàn về sau sẽ là anh rể, trước kia em lại không thể nào thích anh ấy, vừa vặn có thể bồi dưỡng cảm tình.” Khang Đồng Hân vẻ mặt dịu dàng nói xong.
Khang Đồng Thành trong lòng phát lạnh, cậu không biết có thể chịu đựng được khi Khương Hàn cùng với Khang Đồng Hân ở trước mặt hay không, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ xứng đôi vừa lứa.
– “Làm sao vậy? Tiểu Thành!”
Thấy Khang Đồng Thành chậm chạp không nói gì, Khang Đồng Hân ngồi chồm hổm nhìn Khang Đồng Thành sững sờ.
Nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Khang Đồng Hân, làm cho Khang Đồng Thành thanh tỉnh lại.
– “Không có gì, em đã biết.” Khang Đồng Thành miễn cường gật đầu cười, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tươi cười hạnh phúc kia, Khang Đồng Thành trong lòng ẩn ẩn đau.
Vậy em thu dọn nhanh đi! Đến lúc đó chúng ta cùng đi xuống.” Khang Đồng Hân nói xong liền đi ra cửa.
Cửa phòng được khép lại, Khang Đồng Thành dừng tay, nằm ngửa lên giường, như thế này, cậu thật không biết phải đối mặt như thế nào…
Nhưng sự thật, cậu mặc dù có nghĩ như vậy, nhưng cũng cảm thấy Khương Hàn ở trước mặt cậu sẽ biết chừng mực.
Thẳng cho đến khi có tiếng ô tô vang lên, liền nghe thấy Khang Đồng Hân ở phòng ngoài hô một tiếng, Khang Đồng Thành lúc này mới khoác áo đi ra ngoài.
– “Đi thôi!” Khang Đồng Hân đứng ở phòng ngoài hiển nhiên là đang chờ cậu.
Khang Đồng Thành gật đầu.
Dưới lầu Khương Hàn đã xuống xe, đang dựa vào thân xe, nhìn thấy chị em hai người liền lấy kính râm trên mắt xuống.
Ước chừng là đi tới thang lầu, Khang Đồng Thành mới nhìn thấy Khương Hàn, lại thấy Khang Đồng Hân ở phía trước bỗng nhiên bước nhanh hơn. Lúc Khang Đồng Thành lấy lại tinh thần, Khang Đồng Hân đã nhào vào ngực Khương Hàn, ngửa đầu ở khóe miệng Khương Hàn dâng lên một nụ hôn.
Khang Đồng Thành dừng lại, nhìn thấy hai người kia vô cùng thân thiết, cũng cảm giác được ánh mắt Khương Hàn đảo qua. Nhưng động tác như vậy, thật sự…
– “Hôm nay tiểu Hân thật nhiệt tình.” Khương Hàn dịu dàng đặt tay lên eo Khang Đồng Hân, mỉm cười nói.
Khang Đồng Hân chính là ngửa đầu nhìn hắn, rồi sau đó mới chợt nhớ tới có Khang Đồng Thành ở phía sau, liền xoay người… không hề ngượng ngùng nói với Khang Đồng Thành.
– “Tiểu Thành, còn không mau lại đây, chúng ta đi ăn cơm.”
Đối với hành động của Khang Đồng Hân, Khang Đồng Thành có thể lý giải được, kia cũng không phải là hành động quá khác thường, tình nhân đều sẽ làm vậy, thậm chí bạn bè cũng có thể, nhưng hành động này xuất hiện trước mặt mình, dĩ nhiên không thể nuốt trôi được.
Lên xe, Khang Đông Hân ngồi ở ghế phó lái, mà Khang Đồng Thành ngồi ở hàng ghế sau.
Khang Đồng Thành nhìn vị trí của Khang Đồng Hân kia nguyên bản phải là cậu, trong lòng chậm rãi tràn ngập ghen tị làm cho cậu có chút khó thở, liền chỉ có thể cúi đầu, làm như nhìn không thấy, nghe không được…
Dọc theo đường đi, Khang Đồng Hân thỉnh thoảng nói vài câu với Khương Hàn, thậm chí thường xuyên cười khúc khích, cho dù câu nói kia cũng không buồn cười đến thế.
Đây có lẽ là dáng vẻ của cô gái đang hạnh phúc! Khang Đồng Thành nghĩ trong lòng, mày nhíu càng lúc càng chặt.
– “Phải chuyển nhà đi? Thu dọn xong rồi à?” Khương Hàn tựa hồ lơ đãng hỏi.
– “Đúng rồi, tiểu Thành muốn ở trọ lại trường sao, đã được chấp nhận hay chưa?”
Khang Đồng Thành vừa định trả lời, Khang Đồng Hân lại giành mở miệng trước.
– “Nếu dùng hết ngày hôm nay để thu dọn có thể xong, qua hai ngày nữa sẽ chuyển đi, tiểu Thành cũng xin phép xong rồi, em còn lo lắng nó ở trường sẽ không quen!” Khang Đồng Hân nói thể hiện đủ lo lắng với Khang Đồng Thành.
Việc này càng làm cho Khang Đồng Thành thêm thống khổ. Cậu đang làm cái gì?…
– “Là con trai nên biết tự lập, tiểu Thành không thể sống dưới sự bảo bọc của em mãi được.” Khương Hàn đạm cười nói, ánh mắt nhìn Khang Đồng Thành qua kính chiếu hậu, lại bởi vì Khang Đồng Thành cúi đầu cũng không nhìn thấy được biểu tình trên mặt cậu, cũng bởi vậy nên hắn nhíu nhíu mày.
Ba người lần này đến nhà hàng lần trước, đương nhiên là do Khang Đồng Hân đề nghị, hai người kia cũng không có ý kiến.
Trên bàn cơm, Khương Hàn cùng Khang Đồng Hân ngồi cùng nhau, Khang Đồng Thành lại ngồi bên cạnh Khang Đồng Hân, đương nhiên khoảng cách xa hơn một chút.
Ở dưới bàn, Khang Đồng Thành có thể nhìn thấy bàn tay Khương Hàn nắm tay Khang Đồng Hân, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện lúc nãy mình đã nghĩ, Khương Hàn trước mặt cậu hẳn lẽ chừng mực? Chuyện giữa tình nhân với nhau cho dù có chừng mực, cho dù là một ánh mắt cũng làm cho cậu biến thành mình đầy thương tích…
Ngay từ đầu cậu đã không thể thoát khỏi ý tưởng khờ dại của chính mình.
– “Hàn?” Ăn đến một nửa, Khang Đồng Hân bỗng nhiên mở miệng.
– “Sao?” Khương Hàn lên tiếng.
– “Em suy nghĩ đến ngày kết hôn của chúng ta có phải quá sớm rồi không?” Khang Đồng Hân có chút đăm chiêu nói:
– “Tháng 8, cách bây giờ cũng chỉ bốn tháng mà thôi.”
Bàn tay cầm thìa của Khang Đồng Thành bất giác run lên, vốn là bát canh vốn ít nước nhưng bị cánh tay run rẩy làm cho tràn ra ngoài một ít. Động tác này của cậu bị hai người kia chú ý tới.
Khang Đồng Hân lập tức cầm khăn lau chút canh tràn, rồi sau đó nói.
– “Tiểu Thành, không phải chị giấu giếm em đâu, chỉ là thời gian còn chưa định, chị nghĩ lúc hoàn toàn định rồi mới nói cho em.”
Khang Đồng Thành nhìn bát canh, thật lâu sau mới dạ một tiếng. Rồi sau đó giương mắt, nhìn lướt qua Khương Hàn một cái, Khương Hàn cũng đang nhìn cậu, nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt sau đó liền cúi đầu mỉm cười với Khang Đồng Hân.
– “Anh không thể đợi được nữa phải cưới em ngay…” Khương Hàn nhu hòa nói.
Cho dù là giả, nhưng nói như vậy, Khang Đồng Thành biết, cả đời cậu cũng không thể nghe được, bởi vì cậu là nam, cho dù kết hôn cũng sẽ không tồn tại từ ‘cưới’ đó. Mà cho dù quan hệ không tồi, chỉ những lời này, cũng làm cho cậu cảm thấy hai tai ù ù.
Cậu không ngừng tự nói với chính mình, đây là giả thôi, không cần để ý. Nhưng Khang Đồng Hân nhìn qua hạnh phúc như vậy, biết hết thảy là giả, sẽ có phản ứng thế nào đây…?
Mà cậu, rốt cuộc còn phải xem vở hài kịch này bao lâu nữa?