Khang Đồng Hân đứng ở trong ký túc xá, nhìn cơ sở vật chất ở ký túc xá.
“Có buồng vệ sinh riêng nha.” Khang Đồng Hân nói:
“Thật ra cũng không tồi, nhưng phòng này thật nhỏ quá, bình thường đi tới đi lui có thuận tiện không?”
“Rất tốt ạ, chỉ là chỗ để về ngủ một giấc mà thôi, cũng không cần phải quá rộng rãi.” Khang Đồng Thành cười nói, đem ghế đặt phía sau Khang Đồng Hân.
“Chị hai ngồi đi.”
“Ừ, bọn họ đâu, đều về nhà cả rồi?”
“Có vài người về nhà, vài người ở thư viện, vài người ra ngoài chơi rồi.” Khang Đồng Thành lần lượt trả lời.
Khang Đồng Hân gật đầu.
“Đúng rồi, quên mất, mau mở đồ ăn ra ăn nhanh đi, để lạnh sẽ không thể ăn.” Khang Đồng Hân mở hộp đồ ăn trên bàn bên cạnh máy tính ra.
Bởi vì dùng hộp giữ ấm, tuy rằng hiệu quả của hộp giữ ấm này không phải tốt lắm nhưng lúc mở ra vẫn còn hơi nóng.
Mùi đồ ăn thơm nức truyền đến, Khang Đồng Thành không tự giác nuốt nước miếng. Tuy rằng đồ ăn của Khương Hàn làm cũng không tệ, nhưng đa số đều để vào tủ lạnh sau đó mới hâm nóng lại, để khá lâu, nên cũng không ngon lắm.
“Mèo con tham lam, nước bọt đều chảy cả ra rồi, nhanh ăn đi!”
Khang Đồng Hân nhìn dáng vẻ Khang Đồng Thành, cười nói.
Khang Đồng Thành cầm đũa bắt đầu ăn, từng ngụm từng ngụm cơm, nguyên bản cậu chưa ăn cơm trưa nên lúc này cảm thấy rất đói.
“Ăn có ngon không?” Khang Đồng Hân cười hỏi.
Khang Đồng Thành gật đầu.
“A, đúng rồi, tiểu Thành ngày hôm qua lúc chị với em nói chuyện, kỳ thật, chị cảm thấy như nằm mơ vậy.” Khang Đồng Hân bỗng nhiên nói.
Trên thực tế ngay từ đầu Khang Đồng Thành thậm chí không hề phản ứng, giương mắt nhìn thẳng vào Khang Đồng Hân, trong mắt ngập tràn kinh ngạc.
“Hôm trước Hàn và chị định ngày cưới, nhẫn đều đã chuẩn bị xong hết, còn hỏi chị khi nào rảnh rỗi cùng đi chụp hình cưới, chị cảm thấy cả người như trên mây vậy.” Khang Đồng Hân đỏ mặt nói, vẻ mặt ngọt ngào.
Khang Đồng Thành hơi hơi sửng sốt, nhưng có lẽ đã sốc ngay từ hôm qua một lần rồi nên hiện tại khá bình tĩnh. Chỉ là động tác nhấm nuốt ngừng lại một chút. Đồ ăn thơm ngon trong miệng nhất thời dường như có chút chua sót.
“Chị thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, tiểu Thành, đến lúc chọn áo cưới, em cũng theo giúp chị nhé, nhưng mà em nói xem chị có nên tiết kiệm không, chị nghe rất nhiều người nói chị là cô bé lọ lem, quả thật, Hàn giàu có như thế, người lại tốt, em nói xem Hàn thích chị ở điểm nào?” Khang Đồng Hân nguyên bản còn đang vui vẻ nói, chậm rãi dần đè thấp giọng, là cô tự ti, đối mặt với người đàn ông lý tưởng như Khương Hàn, chưa nói đến việc cô nghèo rớt mồng tơi, các mặt khác so ra đều không xứng…
Khang Đồng Thành buông đũa cùng đồ ăn trong tay xuống, miễn cưỡng vỗ vỗ bả vai Khang Đồng Hân nói:
“Làm sao có thể, chị tốt như vậy, cũng rất xinh đẹp nữa, là người kia không xứng với chị.”
“Thật vậy sao? Tiểu Thành đang an ủi chị thôi!” Khang Đồng Hân ngẩng đầu, cười cười, giọng điệu như trước hạ thấp.
“Không có, trong mắt em chị là tốt nhất.”
Khang Đồng Thành lại nói, tâm của cậu giống như mớ tơ vò, không chỉ có nặng nề, rối rắm mà càng nhiều chính là đau đớn, cay đắng. Lời này của cậu là thật lòng, cậu cảm thấy Khang Đồng Hân hiện tại tuyệt đối là tốt, một người chị tốt, nhưng… Cậu lại đối với cô ấy như vậy hay sao?
“Được rồi, chị tin ánh mắt của tiểu Thành, giờ chị phải đi trước, trời cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi, không cần vì học bổng mà cả ngày chôn chân ở thư viện, đối với thân thể không tốt, có hiểu không?” Khang Đồng Hân xoa xoa đầu Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành gật đầu, cũng đứng lên.
“Em tiễn chị.”
“Không cần đâu, cũng không xa mấy, chị tự đi được rồi. Em phải nghỉ ngơi cho tốt, em xem đôi mắt đều thâm quầng cả rồi.” Khang Đồng Hân nghiêm mặt lộ ra biểu tình đau lòng.
Khang Đồng Thành thấy cô kiên quyết như vậy, cả cười nói:
“Chị đi đường cẩn thận.”
Khang Đồng Hân khoát tay với cậu, rồi sau đó rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng Khang Đồng Hân dần khuất, Khang Đồng Thành cũng không biết trong lòng mình suy nghĩ cái gì, mơ hồ không dứt… Đối với chuyện này, cậu dường như chỉ có thể làm một người không quả quyết.
Một mình ngồi trong ký túc xá, nhìn sắc trời dần dần tối lại, trong vườn trường có thể nghe được âm thanh rộn ràng nhốn nháo, là các sinh viên đi chơi trở về, bất quá phòng ký túc xá của cậu cũng chưa có ai trở về. Có lẽ đều về nhà cả rồi!
Khang Đồng Thành nghĩ vậy, quay đầu ghé vào máy tính đặt trên bàn. Di động im lặng nằm trong túi, cậu không có tâm tư lấy ra gọi. Quyết định trong lòng cậu đã thành hình, thẳng cho đến hôm nay thấy được khuôn mặt hạnh phúc của Khang Đồng Hân, cậu mới chính thức hạ quyết tâm.
Nếu cậu chịu không được vẻ mặt hạnh phúc của Khang Đồng Hân, cũng chịu không nổi khi thấy Khang Đồng Hân bị lừa mà bản thân không đếm xỉa tới, như vậy, cứ để cho cậu nhìn không thấy đi! Đây quả thật là trốn tránh, chỉ đơn giản là cậu không thể tổn thương cả hai bên.
Đối với Khương Hàn, cậu hiểu cho dù có nói đến hết nước bọt thì kết quả cũng giống nhau, mà đối với Khang Đồng Hân, cậu cũng không đành lòng… Cân nhắc hai bên đều không có đáp án, ngay cả điều Khương Hàn từng nói cũng không làm được…
Cho nên cậu chỉ có thể trốn tránh, chỉ có thể co đầu rụt cổ. Thậm chí trong đầu cậu có thể tưởng tượng đến khuôn mặt Khang Đồng Hân lúc biết được toàn bộ âm mưu, hẳn là kinh hãi, hẳn là chết lặng, hẳn là thống khổ, rồi sau đó nước mắt chảy dài chảy dài.
Cậu tuyệt đối không thể nhìn thấy, bởi vì chỉ cần nghĩ đến, cậu đã chịu không nổi.
Di động trong túi lúc này lại rung lên, Khang Đồng Thành chết lặng ghé đầu trên bàn, là giống như không có nghe thấy cái gì.
Rốt cuộc di động rung khoảng một phút rồi dừng lại. Khang Đồng Thành lúc này đứng lên, đi đến cửa ký túc xá, đem cửa khóa lại.
Rồi sau đó giống như du hồn trở lại ngồi trên ghế.
Di động lại vang thêm mấy lần nữa rốt cuộc cũng dừng hẳn. Khang Đồng Thành tựa đầu nhìn ra cửa sổ, lúc này màn đêm đã hạ xuống, đèn đường trong đêm tối tạo nên sắc thái mơ hồ.
‘bang bang phanh’ tiếng đập cửa thật lớn vang lên.
“Tiểu Thành, tiểu Thành!” Tiếng đập cửa cùng tiếng hô mang theo chút nặng nề.
Khang Đồng Thành vẫn im lặng nhìn ra cửa sổ, tiếng vang kia đột nhiên dừng lại.
“Em ra đi, tiểu Thành, làm sao vậy?” Khương Hàn đứng ở cửa, đúng vậy, từ lúc hắn lái xe rời đi liền cảm giác không thích hợp, nhưng không đúng chỗ nào hắn không có nghĩ ra. Thẳng cho đến khi gọi 5 cuộc đều không có người nghe máy, hắn mới cảm thấy không đúng.
Hiện tại hắn đứng trước cửa, từ trên cửa kính thủy tinh có thể nhìn thấy người nằm úp sấp ở bên trong, nhưng không có bật đèn, cũng chỉ là loáng thoáng thấy được hình dáng. Nhưng hắn xác định, kia là Khang Đồng Thành…
Hắn lo lắng, bởi vì đây là lần đầu tiên Khang Đồng Thành bài xích hắn, hơn nữa lại đột nhiên như vậy.
Hắn dùng tay không ngừng gõ cửa nhưng thủy chung không có đáp lại.
“Này này, là ai thế? Người trẻ tuổi, ở đây là trường học, tôi nghĩ ký túc xá còn chưa có ai đến, mà cậu chưa có đăng ký, cậu làm ầm ĩ cái gì? Cậu là người thân của sinh viên nào, mau lại đăng ký.” Ông lão quản lý ký túc xá đối với tiếng vang quá lớn hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, vì thế lên tiếng ngăn lại.
Khương Hàn quay đầu, bộ mặt âm trầm nhìn ông lão, không có nói gì, vẫn gõ cửa như trước.
Nhưng ông lão hiển nhiên nhìn quen tình hình như thế, dù sao ở đại học không ít trường hợp sinh viên làm theo ý mình. Vì thế cười cười thuận miệng nói:
“Cậu còn gõ thế nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ, đến lúc đó tất cả mọi người đều nhục nhã.”
Trong nháy mắt Khương Hàn thậm chí muốn giơ nắm tay, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống.
“Vẫn là nhanh đi đi, người thanh niên, nếu người ta muốn gặp cậu thì sớm đã mở cửa, không muốn gặp mà cậu cứ đứng gõ cửa mãi cũng chẳng có tác dụng gì.” Ông lão răn dạy nói.
Khương Hàn chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ tức giận lan tràn, xoay người đi xuống ký túc xá.
Khang Đồng Thành nghe tiếng người đàn ông rời đi, thầm hít một hơi đồng thời không tự giác cảm thấy khó chịu… Cậu quả nhiên là mâu thuẫn!
Khương Hàn ngồi ở trong xe, nhưng không có khởi động ô tô, điếu thuốc trong tay không ngừng cháy, tàn thuốc rơi đầy thảm dưới chân. Cửa kính xe đóng chặt giữ lại làn khói thuốc lượn lờ.
Thật lâu sau Khương Hàn một lần nữa lấy điện thoại di động ra…
“Có buồng vệ sinh riêng nha.” Khang Đồng Hân nói:
“Thật ra cũng không tồi, nhưng phòng này thật nhỏ quá, bình thường đi tới đi lui có thuận tiện không?”
“Rất tốt ạ, chỉ là chỗ để về ngủ một giấc mà thôi, cũng không cần phải quá rộng rãi.” Khang Đồng Thành cười nói, đem ghế đặt phía sau Khang Đồng Hân.
“Chị hai ngồi đi.”
“Ừ, bọn họ đâu, đều về nhà cả rồi?”
“Có vài người về nhà, vài người ở thư viện, vài người ra ngoài chơi rồi.” Khang Đồng Thành lần lượt trả lời.
Khang Đồng Hân gật đầu.
“Đúng rồi, quên mất, mau mở đồ ăn ra ăn nhanh đi, để lạnh sẽ không thể ăn.” Khang Đồng Hân mở hộp đồ ăn trên bàn bên cạnh máy tính ra.
Bởi vì dùng hộp giữ ấm, tuy rằng hiệu quả của hộp giữ ấm này không phải tốt lắm nhưng lúc mở ra vẫn còn hơi nóng.
Mùi đồ ăn thơm nức truyền đến, Khang Đồng Thành không tự giác nuốt nước miếng. Tuy rằng đồ ăn của Khương Hàn làm cũng không tệ, nhưng đa số đều để vào tủ lạnh sau đó mới hâm nóng lại, để khá lâu, nên cũng không ngon lắm.
“Mèo con tham lam, nước bọt đều chảy cả ra rồi, nhanh ăn đi!”
Khang Đồng Hân nhìn dáng vẻ Khang Đồng Thành, cười nói.
Khang Đồng Thành cầm đũa bắt đầu ăn, từng ngụm từng ngụm cơm, nguyên bản cậu chưa ăn cơm trưa nên lúc này cảm thấy rất đói.
“Ăn có ngon không?” Khang Đồng Hân cười hỏi.
Khang Đồng Thành gật đầu.
“A, đúng rồi, tiểu Thành ngày hôm qua lúc chị với em nói chuyện, kỳ thật, chị cảm thấy như nằm mơ vậy.” Khang Đồng Hân bỗng nhiên nói.
Trên thực tế ngay từ đầu Khang Đồng Thành thậm chí không hề phản ứng, giương mắt nhìn thẳng vào Khang Đồng Hân, trong mắt ngập tràn kinh ngạc.
“Hôm trước Hàn và chị định ngày cưới, nhẫn đều đã chuẩn bị xong hết, còn hỏi chị khi nào rảnh rỗi cùng đi chụp hình cưới, chị cảm thấy cả người như trên mây vậy.” Khang Đồng Hân đỏ mặt nói, vẻ mặt ngọt ngào.
Khang Đồng Thành hơi hơi sửng sốt, nhưng có lẽ đã sốc ngay từ hôm qua một lần rồi nên hiện tại khá bình tĩnh. Chỉ là động tác nhấm nuốt ngừng lại một chút. Đồ ăn thơm ngon trong miệng nhất thời dường như có chút chua sót.
“Chị thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, tiểu Thành, đến lúc chọn áo cưới, em cũng theo giúp chị nhé, nhưng mà em nói xem chị có nên tiết kiệm không, chị nghe rất nhiều người nói chị là cô bé lọ lem, quả thật, Hàn giàu có như thế, người lại tốt, em nói xem Hàn thích chị ở điểm nào?” Khang Đồng Hân nguyên bản còn đang vui vẻ nói, chậm rãi dần đè thấp giọng, là cô tự ti, đối mặt với người đàn ông lý tưởng như Khương Hàn, chưa nói đến việc cô nghèo rớt mồng tơi, các mặt khác so ra đều không xứng…
Khang Đồng Thành buông đũa cùng đồ ăn trong tay xuống, miễn cưỡng vỗ vỗ bả vai Khang Đồng Hân nói:
“Làm sao có thể, chị tốt như vậy, cũng rất xinh đẹp nữa, là người kia không xứng với chị.”
“Thật vậy sao? Tiểu Thành đang an ủi chị thôi!” Khang Đồng Hân ngẩng đầu, cười cười, giọng điệu như trước hạ thấp.
“Không có, trong mắt em chị là tốt nhất.”
Khang Đồng Thành lại nói, tâm của cậu giống như mớ tơ vò, không chỉ có nặng nề, rối rắm mà càng nhiều chính là đau đớn, cay đắng. Lời này của cậu là thật lòng, cậu cảm thấy Khang Đồng Hân hiện tại tuyệt đối là tốt, một người chị tốt, nhưng… Cậu lại đối với cô ấy như vậy hay sao?
“Được rồi, chị tin ánh mắt của tiểu Thành, giờ chị phải đi trước, trời cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi, không cần vì học bổng mà cả ngày chôn chân ở thư viện, đối với thân thể không tốt, có hiểu không?” Khang Đồng Hân xoa xoa đầu Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành gật đầu, cũng đứng lên.
“Em tiễn chị.”
“Không cần đâu, cũng không xa mấy, chị tự đi được rồi. Em phải nghỉ ngơi cho tốt, em xem đôi mắt đều thâm quầng cả rồi.” Khang Đồng Hân nghiêm mặt lộ ra biểu tình đau lòng.
Khang Đồng Thành thấy cô kiên quyết như vậy, cả cười nói:
“Chị đi đường cẩn thận.”
Khang Đồng Hân khoát tay với cậu, rồi sau đó rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng Khang Đồng Hân dần khuất, Khang Đồng Thành cũng không biết trong lòng mình suy nghĩ cái gì, mơ hồ không dứt… Đối với chuyện này, cậu dường như chỉ có thể làm một người không quả quyết.
Một mình ngồi trong ký túc xá, nhìn sắc trời dần dần tối lại, trong vườn trường có thể nghe được âm thanh rộn ràng nhốn nháo, là các sinh viên đi chơi trở về, bất quá phòng ký túc xá của cậu cũng chưa có ai trở về. Có lẽ đều về nhà cả rồi!
Khang Đồng Thành nghĩ vậy, quay đầu ghé vào máy tính đặt trên bàn. Di động im lặng nằm trong túi, cậu không có tâm tư lấy ra gọi. Quyết định trong lòng cậu đã thành hình, thẳng cho đến hôm nay thấy được khuôn mặt hạnh phúc của Khang Đồng Hân, cậu mới chính thức hạ quyết tâm.
Nếu cậu chịu không được vẻ mặt hạnh phúc của Khang Đồng Hân, cũng chịu không nổi khi thấy Khang Đồng Hân bị lừa mà bản thân không đếm xỉa tới, như vậy, cứ để cho cậu nhìn không thấy đi! Đây quả thật là trốn tránh, chỉ đơn giản là cậu không thể tổn thương cả hai bên.
Đối với Khương Hàn, cậu hiểu cho dù có nói đến hết nước bọt thì kết quả cũng giống nhau, mà đối với Khang Đồng Hân, cậu cũng không đành lòng… Cân nhắc hai bên đều không có đáp án, ngay cả điều Khương Hàn từng nói cũng không làm được…
Cho nên cậu chỉ có thể trốn tránh, chỉ có thể co đầu rụt cổ. Thậm chí trong đầu cậu có thể tưởng tượng đến khuôn mặt Khang Đồng Hân lúc biết được toàn bộ âm mưu, hẳn là kinh hãi, hẳn là chết lặng, hẳn là thống khổ, rồi sau đó nước mắt chảy dài chảy dài.
Cậu tuyệt đối không thể nhìn thấy, bởi vì chỉ cần nghĩ đến, cậu đã chịu không nổi.
Di động trong túi lúc này lại rung lên, Khang Đồng Thành chết lặng ghé đầu trên bàn, là giống như không có nghe thấy cái gì.
Rốt cuộc di động rung khoảng một phút rồi dừng lại. Khang Đồng Thành lúc này đứng lên, đi đến cửa ký túc xá, đem cửa khóa lại.
Rồi sau đó giống như du hồn trở lại ngồi trên ghế.
Di động lại vang thêm mấy lần nữa rốt cuộc cũng dừng hẳn. Khang Đồng Thành tựa đầu nhìn ra cửa sổ, lúc này màn đêm đã hạ xuống, đèn đường trong đêm tối tạo nên sắc thái mơ hồ.
‘bang bang phanh’ tiếng đập cửa thật lớn vang lên.
“Tiểu Thành, tiểu Thành!” Tiếng đập cửa cùng tiếng hô mang theo chút nặng nề.
Khang Đồng Thành vẫn im lặng nhìn ra cửa sổ, tiếng vang kia đột nhiên dừng lại.
“Em ra đi, tiểu Thành, làm sao vậy?” Khương Hàn đứng ở cửa, đúng vậy, từ lúc hắn lái xe rời đi liền cảm giác không thích hợp, nhưng không đúng chỗ nào hắn không có nghĩ ra. Thẳng cho đến khi gọi 5 cuộc đều không có người nghe máy, hắn mới cảm thấy không đúng.
Hiện tại hắn đứng trước cửa, từ trên cửa kính thủy tinh có thể nhìn thấy người nằm úp sấp ở bên trong, nhưng không có bật đèn, cũng chỉ là loáng thoáng thấy được hình dáng. Nhưng hắn xác định, kia là Khang Đồng Thành…
Hắn lo lắng, bởi vì đây là lần đầu tiên Khang Đồng Thành bài xích hắn, hơn nữa lại đột nhiên như vậy.
Hắn dùng tay không ngừng gõ cửa nhưng thủy chung không có đáp lại.
“Này này, là ai thế? Người trẻ tuổi, ở đây là trường học, tôi nghĩ ký túc xá còn chưa có ai đến, mà cậu chưa có đăng ký, cậu làm ầm ĩ cái gì? Cậu là người thân của sinh viên nào, mau lại đăng ký.” Ông lão quản lý ký túc xá đối với tiếng vang quá lớn hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, vì thế lên tiếng ngăn lại.
Khương Hàn quay đầu, bộ mặt âm trầm nhìn ông lão, không có nói gì, vẫn gõ cửa như trước.
Nhưng ông lão hiển nhiên nhìn quen tình hình như thế, dù sao ở đại học không ít trường hợp sinh viên làm theo ý mình. Vì thế cười cười thuận miệng nói:
“Cậu còn gõ thế nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ, đến lúc đó tất cả mọi người đều nhục nhã.”
Trong nháy mắt Khương Hàn thậm chí muốn giơ nắm tay, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống.
“Vẫn là nhanh đi đi, người thanh niên, nếu người ta muốn gặp cậu thì sớm đã mở cửa, không muốn gặp mà cậu cứ đứng gõ cửa mãi cũng chẳng có tác dụng gì.” Ông lão răn dạy nói.
Khương Hàn chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ tức giận lan tràn, xoay người đi xuống ký túc xá.
Khang Đồng Thành nghe tiếng người đàn ông rời đi, thầm hít một hơi đồng thời không tự giác cảm thấy khó chịu… Cậu quả nhiên là mâu thuẫn!
Khương Hàn ngồi ở trong xe, nhưng không có khởi động ô tô, điếu thuốc trong tay không ngừng cháy, tàn thuốc rơi đầy thảm dưới chân. Cửa kính xe đóng chặt giữ lại làn khói thuốc lượn lờ.
Thật lâu sau Khương Hàn một lần nữa lấy điện thoại di động ra…