Thời tiết tháng mười vẫn nóng bức như trước, hôn lễ của Khương Hàn và Khang Đồng Hân đã chọn vào một tuần sau khi đợt nghỉ hè kết thúc, định vào ngày 15 tháng 10, dĩ nhiên là để tránh đi mùa cưới cao điểm vào tháng mười một.
Càng tới gần ngày đó, đối với Khang Đồng Thành càng gian nan, cậu không phải không từng hỏi Khương Hàn dùng thủ đoạn gì để trả thù Khang Đồng Hân nhưng đáp án cũng giống như không hỏi.
Người đàn ông luôn chỉ cúi đầu hôn lên môi cậu, rồi sau đó mỉm cười nói:
“Cứ việc vui vẻ bên cạnh tôi là được rồi, không cần suy nghĩ nhiều.”
Mà ngày ấy càng tới gần, cảm giác Khang Đồng Hân khẩn trương cùng với cảm giác được tình yêu của Khang Đồng Hân dành cho Khương Hàn là chân thật, đời trước Khang Đồng Hân rốt cuộc có yêu thương Khương Hàn hay không, cậu không biết, nhưng đời này Khang Đồng Hân là thật lòng.
Có lẽ Khương Hàn căn bản không cần làm cái gì, chỉ cần nói hết thảy mọi việc đều là diễn trò, hết thảy đều là giả dối, hắn không thương cô, đả kích như vậy có lẽ đủ để Khang Đồng Hân thống khổ.
Cơn phong ba bão táp kia càng ngày càng gần, đến khi nào mới có thể giải thoát đây?
Cách hôn lễ hai ngày, Khang Đồng Thành xin phép thầy cô cho nghỉ phép để về nhà. Dù sao cũng là hôn sự của chị ruột, tuy rằng hai người cũng không có bao nhiêu bà con quyến thuộc nhưng đối tượng kết hôn là Khương Hàn, những người này cơ hồ đã cắt đứt liên lạc hoặc là căn bản không biết, nếu không đều đến tham dự để níu kéo quan hệ họ hàng (đại khái là thấy sang bắt quàng làm họ, lúc khó thì chẳng ai ngó ngàng).
Đối với loại hiện tượng này, hai chị em đều đã nhìn quen, cho nên cũng không đặc biệt từ chối một ai, chỉ cần không phải là người quá xa lạ, náo nhiệt một chút luôn luôn tốt.
Khương Hàn đã tới hai lần, mang theo đồ đạc gì đó nói là chuẩn bị cho hôn lễ, nhàn nhạt nói chuyện với Khang Đồng Hân, Khang Đồng Thành chỉ cảm thấy bọn họ giống như đôi tình nhân thật sự sắp kết hôn.
Ánh mắt Khương Hàn như có như không đảo qua người cậu, mà cậu cũng sẽ nhìn lại, chẳng qua lại giống như hoàn cảnh yêu đương vụng trộm trước kia.
Cậu cũng không nóng lòng hoàn toàn giữ lấy Khương Hàn, tuyên bố quyền sở hữu của mình, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Khang Đồng Hân đắm chìm trong hạnh phúc, cậu thật ra cũng rất muốn lay tỉnh cô, cho dù biết sẽ làm cô tổn thương. Chỉ là cậu không làm như vậy, bởi vì Khương Hàn sẽ không cho phép, sẽ phá hư kế hoạch của Khương Hàn.
“Tiểu Thành, lại suy nghĩ cái gì? Mau đến xem giúp chị bộ áo này thế nào?” Khang Đồng Hân mặc một bộ sườn sám sặc sỡ đứng trước gương xoay tới xoay lui.
“Bộ này phải mặc thường xuyên, em nói sử dụng áo choàng màu trắng hay áo choàng có thêu hoa?” Cô gái một thân sườn xám màu đỏ thẫm cầm trong tay hai cái áo choàng hỏi.
Khuôn mặt của cô cùng với quần áo rất tương xứng, diễm lệ mà chói lóa, là bộ dáng của một quý phu nhân.
Vào buổi tối mấy hôm nay, Khang Đồng Thành cơ hồ đều không ngủ, bởi vì ác mộng luôn quấn quýt lấy cậu, bất kể hôn lễ kia rốt cuộc biến thành cái dạng gì, tựa hồ luôn tạo thành ác mộng của cậu, khuôn mặt hạnh phúc cùng với khuôn mặt tuyệt vọng của Khang Đồng Hân luôn đan xen vào nhau trong giấc mộng, làm cho cậu bừng tỉnh toát cả mồ hôi lạnh.
“Tiểu Thành? Em có nghe chị nói không vậy?”
Thấy Khang Đồng Thành thật lâu không đáp, Khang Đồng Hân giẫm lên đôi giày cao gót màu đỏ thẫm đi đến trước mặt Khang Đồng Thành.
Lúc này Khang Đồng Thành mới sực tỉnh, nói:
“Chị à, em là một đứa con trai, làm sao biết phối hợp quần áo cho con gái thế nào.”
“Điều này cũng đúng, vậy em xem chị mặc thế nào thì đẹp!”
Khang Đồng Hân nói xong đem áo choàng lông màu trắng khoác lên vai.
“Cái này đẹp không?”
Khang Đồng Hân trong gương mặc kệ thế nào đều rất xinh đẹp, bởi vì nụ cười trên mặt cô luôn xinh đẹp.
“Đẹp.”
Khang Đồng Hân lại đổi một chiếc khác, hỏi:
“Cái này thì sao?”
“Đẹp!”
“Vậy cái nào đẹp hơn?”
“Đều đẹp!”
“A! ~ tiểu Thành, em thật là… thôi chị tự mình chọn vậy!”
Bởi vì câu trả lời của Khang Đồng Thành cứ như không trả lời, hiển nhiên Khang Đồng Hân có chút oán giận, bất quá cô vẫn trông vui vẻ như trước.
Đảo mắt, ngày hôn lễ cũng tới.
Sáng sớm trong căn phòng nhỏ, một đám thợ trang điểm chen chúc nhau, Khang Đồng Thành chỉ có thể ngồi trên giường Khang Đồng Hân mới có thể không đụng chạm đến người ra ra vào vào.
Phòng này tuy rằng là phòng mới, cũng rộng hơn so với nhà trọ cũ, nhưng trong phút chốc có bốn năm người còn có phù dâu, khoảng chừng mười người, vẫn khiến cho Khang Đồng Thành cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.
Nhìn thấy người đến người đi lục tục, cậu đi ra ngoài ban công đứng, rồi sau đó lấy điện thoại ra.
Dãy số của Khương Hàn ngay trước mắt, chỉ cần cậu ấn xuống, có thể liên lạc được, nhưng tay cậu đặt trên phím gọi hồi lâu, cuối cùng vẫn khóa di dộng để lại vào túi.
“Tiểu Thành, sao em lại đứng một mình ở đây, nên đi thay quần áo rồi.” Khang Đồng Hân mặc áo cưới màu trắng, cười nói.
Khang Đồng Thành nhìn Khang Đồng Hân như vậy, khóe miệng giương lên, rồi sau đó gật đầu, mặc kệ như thế nào, có lẽ sự tình sẽ không đến nỗi quá tệ.
Nghĩ vậy liền vào phòng.
Khương Hàn là người có danh có tiếng tại thành phố này, tuy rằng chưa nói tới uy vọng nhưng là thanh niên tài tuấn tuyệt đối là kiệt xuất nhân tài. Cho nên hôn lễ của hắn, cho dù đã cố gắng làm thật đơn giản nhưng vẫn bị không ít đội chó săn theo dõi đưa tin.
Chiếc xe hoa trên đường mang theo cảm giác ổn trọng dừng ở phía dưới tiểu khu. Tất cả mọi người đều biết tiểu khu này vừa mới xuất hiện một con kim phượng hoàng, cho nên mặc kệ quen biết hay không đều vây xem giúp vui.
Hoàn cảnh như vậy đối với Khang Đồng Thành cũng không quá khó thích ứng, dù sao đời trước Khương thị ở thành phố này càng có uy danh hơn nhiều, bất quá Khang Đồng Hân hiển nhiên không có khả năng thích ứng, hai má của cô ửng đỏ lên, cúi đầu, bước chân có chút hỗn độn vào xe.
Bọn họ đầu tiên là đi vào giáo đường, rồi sau đó mới đến khách sạn.
Ngồi trên xe, hai tay Khang Đồng Hân nắm thật chặt, bỗng nhiên đưa tay kéo tay Khang Đồng Thành nói:
“Tiểu Thành, chị với Hàn sẽ hạnh phúc chứ? Sao chị vẫn cảm thấy có chút bất an?” Tay kia của cô ôm lấy một bên ngực.
Khang Đồng Thành hơi kinh ngạc, nghĩ đến giác quan thứ sáu của phụ nữ có lẽ thật chuẩn xác, nhưng hiện tại cậu không thể không lên tiếng an ủi: “Em nghe nói cô gái nào lúc kết hôn cũng sẽ như vậy, thực khẩn trương, nhưng mà chị sẽ hạnh phúc.” Khang Đồng Thành không biết bản thân suy nghĩ cái gì mà nói ra như vậy, trong lòng cũng nặng nề.
Tới giáo đường, ngoài cửa tập trung rất nhiều người, mặc kệ là khách quý hay bình dân đều mang vẻ mặt vui sướng.
Lúc Khang Đồng Hân bước xuống xe, ánh sáng không rừng lóe ra, làm người khác cơ hồ không mở mắt nói, Khang Đồng Hân mang giày cao gót, vừa không cẩn thận suýt ngã sấp xuống, cũng may có Khang Đồng Thành ở bên cạnh giúp đỡ.
Khang Đồng Hân rất nhanh bám lấy Khang Đồng Thành, tựa hồ nếu cậu buông tay, cô sẽ lập tức tẽ lăn trên mặt đất.
Vai diễn của Khang Đồng Thành hôm nay giống như ba của Khang Đồng Hân, phải dắt tay Khang Đồng Hân đến đặt vào tay Khương Hàn, cậu không biết lúc chân chính đối mặt với hoàn cảnh đó sẽ có tâm tình thế nào, hiện tại cậu chỉ có thể cố hết sức điều chỉnh cảm xúc, nghe âm thanh ồn ào mà vui tươi ở xung quanh.
Tiếng chuông giáo đường vào lúc này vang lên, cái loại âm thanh như tiếng chuông mang theo cảm giác thần thành, đột nhiên cậu cảm thấy tâm hồn như bình tĩnh trở lại. Khang Đồng Thành cũng cảm thấy được bàn tay Khang Đồng Hân nắm lấy tay mình hơi siết chặt.
Lúc đi đến trước giáo đường, Khang Đồng Thành đầu tiên nhìn thấy Khương Hàn đứng ở phía cuối. Liền giống như hôn lễ trong kịch truyền hình, trên mặt đất trải thảm đỏ, các vị khách trên áo có cài đóa hoa lục tục ngồi xuống.
Khang Đồng Thành không dám đối diện với Khương Hàn, cậu sợ hãi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Khương Hàn cũng sợ tình cảm của chính mình biểu lộ.
Âm nhạc vang lên, từng đóa hoa giấy bay xuống, cậu dẫn tay Khang Đồng Hân chậm rãi đi lên phía trước.
Một đoạn đường kia, từ khi Khang Đồng Thành sống lại mà nói, giống như cậu đang đi về phía Khương Hàn, ít nhất là trong nháy mắt cậu có cảm giác như vậy, chỉ không biết phía sau cảnh tượng mộng ảo này lại cất giấu một âm mưu… Không, có lẽ không thể nói là một âm mưu, bất quá là một tuồng kịch diễn cho Khang Đồng Hân xem!
Càng tới gần ngày đó, đối với Khang Đồng Thành càng gian nan, cậu không phải không từng hỏi Khương Hàn dùng thủ đoạn gì để trả thù Khang Đồng Hân nhưng đáp án cũng giống như không hỏi.
Người đàn ông luôn chỉ cúi đầu hôn lên môi cậu, rồi sau đó mỉm cười nói:
“Cứ việc vui vẻ bên cạnh tôi là được rồi, không cần suy nghĩ nhiều.”
Mà ngày ấy càng tới gần, cảm giác Khang Đồng Hân khẩn trương cùng với cảm giác được tình yêu của Khang Đồng Hân dành cho Khương Hàn là chân thật, đời trước Khang Đồng Hân rốt cuộc có yêu thương Khương Hàn hay không, cậu không biết, nhưng đời này Khang Đồng Hân là thật lòng.
Có lẽ Khương Hàn căn bản không cần làm cái gì, chỉ cần nói hết thảy mọi việc đều là diễn trò, hết thảy đều là giả dối, hắn không thương cô, đả kích như vậy có lẽ đủ để Khang Đồng Hân thống khổ.
Cơn phong ba bão táp kia càng ngày càng gần, đến khi nào mới có thể giải thoát đây?
Cách hôn lễ hai ngày, Khang Đồng Thành xin phép thầy cô cho nghỉ phép để về nhà. Dù sao cũng là hôn sự của chị ruột, tuy rằng hai người cũng không có bao nhiêu bà con quyến thuộc nhưng đối tượng kết hôn là Khương Hàn, những người này cơ hồ đã cắt đứt liên lạc hoặc là căn bản không biết, nếu không đều đến tham dự để níu kéo quan hệ họ hàng (đại khái là thấy sang bắt quàng làm họ, lúc khó thì chẳng ai ngó ngàng).
Đối với loại hiện tượng này, hai chị em đều đã nhìn quen, cho nên cũng không đặc biệt từ chối một ai, chỉ cần không phải là người quá xa lạ, náo nhiệt một chút luôn luôn tốt.
Khương Hàn đã tới hai lần, mang theo đồ đạc gì đó nói là chuẩn bị cho hôn lễ, nhàn nhạt nói chuyện với Khang Đồng Hân, Khang Đồng Thành chỉ cảm thấy bọn họ giống như đôi tình nhân thật sự sắp kết hôn.
Ánh mắt Khương Hàn như có như không đảo qua người cậu, mà cậu cũng sẽ nhìn lại, chẳng qua lại giống như hoàn cảnh yêu đương vụng trộm trước kia.
Cậu cũng không nóng lòng hoàn toàn giữ lấy Khương Hàn, tuyên bố quyền sở hữu của mình, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Khang Đồng Hân đắm chìm trong hạnh phúc, cậu thật ra cũng rất muốn lay tỉnh cô, cho dù biết sẽ làm cô tổn thương. Chỉ là cậu không làm như vậy, bởi vì Khương Hàn sẽ không cho phép, sẽ phá hư kế hoạch của Khương Hàn.
“Tiểu Thành, lại suy nghĩ cái gì? Mau đến xem giúp chị bộ áo này thế nào?” Khang Đồng Hân mặc một bộ sườn sám sặc sỡ đứng trước gương xoay tới xoay lui.
“Bộ này phải mặc thường xuyên, em nói sử dụng áo choàng màu trắng hay áo choàng có thêu hoa?” Cô gái một thân sườn xám màu đỏ thẫm cầm trong tay hai cái áo choàng hỏi.
Khuôn mặt của cô cùng với quần áo rất tương xứng, diễm lệ mà chói lóa, là bộ dáng của một quý phu nhân.
Vào buổi tối mấy hôm nay, Khang Đồng Thành cơ hồ đều không ngủ, bởi vì ác mộng luôn quấn quýt lấy cậu, bất kể hôn lễ kia rốt cuộc biến thành cái dạng gì, tựa hồ luôn tạo thành ác mộng của cậu, khuôn mặt hạnh phúc cùng với khuôn mặt tuyệt vọng của Khang Đồng Hân luôn đan xen vào nhau trong giấc mộng, làm cho cậu bừng tỉnh toát cả mồ hôi lạnh.
“Tiểu Thành? Em có nghe chị nói không vậy?”
Thấy Khang Đồng Thành thật lâu không đáp, Khang Đồng Hân giẫm lên đôi giày cao gót màu đỏ thẫm đi đến trước mặt Khang Đồng Thành.
Lúc này Khang Đồng Thành mới sực tỉnh, nói:
“Chị à, em là một đứa con trai, làm sao biết phối hợp quần áo cho con gái thế nào.”
“Điều này cũng đúng, vậy em xem chị mặc thế nào thì đẹp!”
Khang Đồng Hân nói xong đem áo choàng lông màu trắng khoác lên vai.
“Cái này đẹp không?”
Khang Đồng Hân trong gương mặc kệ thế nào đều rất xinh đẹp, bởi vì nụ cười trên mặt cô luôn xinh đẹp.
“Đẹp.”
Khang Đồng Hân lại đổi một chiếc khác, hỏi:
“Cái này thì sao?”
“Đẹp!”
“Vậy cái nào đẹp hơn?”
“Đều đẹp!”
“A! ~ tiểu Thành, em thật là… thôi chị tự mình chọn vậy!”
Bởi vì câu trả lời của Khang Đồng Thành cứ như không trả lời, hiển nhiên Khang Đồng Hân có chút oán giận, bất quá cô vẫn trông vui vẻ như trước.
Đảo mắt, ngày hôn lễ cũng tới.
Sáng sớm trong căn phòng nhỏ, một đám thợ trang điểm chen chúc nhau, Khang Đồng Thành chỉ có thể ngồi trên giường Khang Đồng Hân mới có thể không đụng chạm đến người ra ra vào vào.
Phòng này tuy rằng là phòng mới, cũng rộng hơn so với nhà trọ cũ, nhưng trong phút chốc có bốn năm người còn có phù dâu, khoảng chừng mười người, vẫn khiến cho Khang Đồng Thành cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.
Nhìn thấy người đến người đi lục tục, cậu đi ra ngoài ban công đứng, rồi sau đó lấy điện thoại ra.
Dãy số của Khương Hàn ngay trước mắt, chỉ cần cậu ấn xuống, có thể liên lạc được, nhưng tay cậu đặt trên phím gọi hồi lâu, cuối cùng vẫn khóa di dộng để lại vào túi.
“Tiểu Thành, sao em lại đứng một mình ở đây, nên đi thay quần áo rồi.” Khang Đồng Hân mặc áo cưới màu trắng, cười nói.
Khang Đồng Thành nhìn Khang Đồng Hân như vậy, khóe miệng giương lên, rồi sau đó gật đầu, mặc kệ như thế nào, có lẽ sự tình sẽ không đến nỗi quá tệ.
Nghĩ vậy liền vào phòng.
Khương Hàn là người có danh có tiếng tại thành phố này, tuy rằng chưa nói tới uy vọng nhưng là thanh niên tài tuấn tuyệt đối là kiệt xuất nhân tài. Cho nên hôn lễ của hắn, cho dù đã cố gắng làm thật đơn giản nhưng vẫn bị không ít đội chó săn theo dõi đưa tin.
Chiếc xe hoa trên đường mang theo cảm giác ổn trọng dừng ở phía dưới tiểu khu. Tất cả mọi người đều biết tiểu khu này vừa mới xuất hiện một con kim phượng hoàng, cho nên mặc kệ quen biết hay không đều vây xem giúp vui.
Hoàn cảnh như vậy đối với Khang Đồng Thành cũng không quá khó thích ứng, dù sao đời trước Khương thị ở thành phố này càng có uy danh hơn nhiều, bất quá Khang Đồng Hân hiển nhiên không có khả năng thích ứng, hai má của cô ửng đỏ lên, cúi đầu, bước chân có chút hỗn độn vào xe.
Bọn họ đầu tiên là đi vào giáo đường, rồi sau đó mới đến khách sạn.
Ngồi trên xe, hai tay Khang Đồng Hân nắm thật chặt, bỗng nhiên đưa tay kéo tay Khang Đồng Thành nói:
“Tiểu Thành, chị với Hàn sẽ hạnh phúc chứ? Sao chị vẫn cảm thấy có chút bất an?” Tay kia của cô ôm lấy một bên ngực.
Khang Đồng Thành hơi kinh ngạc, nghĩ đến giác quan thứ sáu của phụ nữ có lẽ thật chuẩn xác, nhưng hiện tại cậu không thể không lên tiếng an ủi: “Em nghe nói cô gái nào lúc kết hôn cũng sẽ như vậy, thực khẩn trương, nhưng mà chị sẽ hạnh phúc.” Khang Đồng Thành không biết bản thân suy nghĩ cái gì mà nói ra như vậy, trong lòng cũng nặng nề.
Tới giáo đường, ngoài cửa tập trung rất nhiều người, mặc kệ là khách quý hay bình dân đều mang vẻ mặt vui sướng.
Lúc Khang Đồng Hân bước xuống xe, ánh sáng không rừng lóe ra, làm người khác cơ hồ không mở mắt nói, Khang Đồng Hân mang giày cao gót, vừa không cẩn thận suýt ngã sấp xuống, cũng may có Khang Đồng Thành ở bên cạnh giúp đỡ.
Khang Đồng Hân rất nhanh bám lấy Khang Đồng Thành, tựa hồ nếu cậu buông tay, cô sẽ lập tức tẽ lăn trên mặt đất.
Vai diễn của Khang Đồng Thành hôm nay giống như ba của Khang Đồng Hân, phải dắt tay Khang Đồng Hân đến đặt vào tay Khương Hàn, cậu không biết lúc chân chính đối mặt với hoàn cảnh đó sẽ có tâm tình thế nào, hiện tại cậu chỉ có thể cố hết sức điều chỉnh cảm xúc, nghe âm thanh ồn ào mà vui tươi ở xung quanh.
Tiếng chuông giáo đường vào lúc này vang lên, cái loại âm thanh như tiếng chuông mang theo cảm giác thần thành, đột nhiên cậu cảm thấy tâm hồn như bình tĩnh trở lại. Khang Đồng Thành cũng cảm thấy được bàn tay Khang Đồng Hân nắm lấy tay mình hơi siết chặt.
Lúc đi đến trước giáo đường, Khang Đồng Thành đầu tiên nhìn thấy Khương Hàn đứng ở phía cuối. Liền giống như hôn lễ trong kịch truyền hình, trên mặt đất trải thảm đỏ, các vị khách trên áo có cài đóa hoa lục tục ngồi xuống.
Khang Đồng Thành không dám đối diện với Khương Hàn, cậu sợ hãi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Khương Hàn cũng sợ tình cảm của chính mình biểu lộ.
Âm nhạc vang lên, từng đóa hoa giấy bay xuống, cậu dẫn tay Khang Đồng Hân chậm rãi đi lên phía trước.
Một đoạn đường kia, từ khi Khang Đồng Thành sống lại mà nói, giống như cậu đang đi về phía Khương Hàn, ít nhất là trong nháy mắt cậu có cảm giác như vậy, chỉ không biết phía sau cảnh tượng mộng ảo này lại cất giấu một âm mưu… Không, có lẽ không thể nói là một âm mưu, bất quá là một tuồng kịch diễn cho Khang Đồng Hân xem!