Khang Đồng Hân bưng kín mặt trốn trong góc tường, cô không biết làm sao sắp xếp lại đống tin tức lạnh lẽo mà Khương Hàn vừa cho biết. Sống lại? Kiếp khác? Đây là Thiên Phương dạ đàm (chuyện nghìn lẻ một đêm) sao? Giống như đánh vỡ mọi niềm tin của cô vậy.
Cô không ngừng lắc đầu không dám tin.
Người ở kiếp trước yêu cô, vì sao ở kiếp này lại không tiếp tục yêu thương? Cô đã làm cái gì? Không, đó không phải cô? Cô không sống lại lần nữa, cô không có đoạn trí nhớ kia, cô vô tội, cô phải trả một cái giá đắt vì hành động của mình lúc trước nhưng mà như vậy không công bằng.
Đúng vậy, không công bằng!
Khang Đồng Hân ngẩng đầu lên, dựa vào cái gì cô phải chấp nhận điều đó. Những ngày tháng đã qua cô cũng đã chịu đủ vất vả, cô yêu người đàn ông kia cũng là người đã lừa gạt tình cảm của cô với một lý do khó có thể tưởng tượng được. Cô dùng chân thành đối đãi với em trai, nhưng bên trong lại không phải thật sự là em trai của cô, mà là một người khác đoạt đi người sắp trở thành chồng của cô…
Như vậy có công bằng hay không?
Khang Đồng Hân ngửa đầu, tuy rằng chỉ có thể nhìn trần nhà không tính là cao, nhưng hai mắt của cô giống như xuyên thấu hết thảy. Không công bằng, như vậy không công bằng.
Dựa vào cái gì tình yêu của cô bị chà đạp, dựa vào cái gì cô phải gánh vác một sai lầm mà mình không hề biết.
Càng nghĩ thế, Khang Đồng Hân càng không cam lòng.
Đối với người em trai, cô đã trả giá rất nhiều cho dù biết không phải thật sự là nó, cô vẫn nổ lực như trước, chẳng qua cô chưa từng nghĩ xuất hiện tình huống chị em trở thành tình địch. Cô chỉ cảm thấy làm vậy chính là tốt cho Khang Đồng Thành cùng Khương Hàn…
Đó cũng không phải là ác ý, không phải sao? Dựa vào cái gì đem những từ ngữ như ác độc hoặc làm kẻ khác chán ghét giáo huấn cô. Căn bản, cô không làm cái gì…
Cô mới là người bị tổn thương nhiều nhất, tình yêu của cô bị cuốn trôi theo dòng nước, lúc cô khoác lên mình chiếc áo cưới lại phải nhận hết khuất nhục, thậm chí không thể ở lại thành phố này tiếp tục sinh sống.
Dựa vào cái gì, tất cả cô đều phải chấp nhận, dựa vào cái gì chứ?
Đúng vậy, bất hạnh của cô toàn bộ đều đến từ Khương Hàn, đến từ con người đã cướp đi thân thể em trai cô, đem cho cô thống khổ, dựa vào cái gì hai người kia có thể sống vui vẻ?
Nhưng cho dù cô có hỏi trăm lần vạn lần, sự thật cũng không thể thay đổi, cô đã trở thành người bị kẻ khác phỉ nhổ, cô bị người đàn ông mình yêu vứt bỏ. Cô đã trở nên thật đáng thương…
Cô gái cuộn mình trong góc tường, ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt, trong đầu không ngừng tự hỏi, các vấn đề cứ lướt qua trong óc nhưng không tìm thấy đáp án.
Đôi mắt trống rỗng không còn tiêu cự, trong miệng thì thào tự nói, hai mắt đỏ bừng, tóc hỗn loạn, dáng vẻ cô chật vật không chịu nổi…
Khang Đồng Thành bị Khương Hàn kéo về nhà. Đứng trước cửa lớn vừa quen thuộc vừa xa lạ, Khang Đồng Thành không hề động. Trong lòng cậu đang co rút đau đơn, có lẽ bởi vì hiểu rõ Khang Đồng Hân lừa dối, cũng có lẽ vì Khang Đồng Hân mà đau lòng.
Cô gái kia, cho dù theo lời Khương Hàn biết được cô ta không tốt lành gì, cậu vẫn không đành lòng, giống như trong lòng đã mặc định cô ấy tốt, nếu phải hoàn toàn phủ định, thật không dễ dàng chút nào.
Khương Hàn đổi giàu xong, quay đầu lại đã thấy thiếu niên vẫn đứng nguyên ở cửa chưa động đậy, thở dài, ngồi xổm xuống. Đây không phải là lần đầu tiên hắn làm như vậy.
Khang Đồng Thành cúi đầu nhìn động tác của người đàn ông, chỉ là lúc này người đàn ông không giúp cậu đổi dép lê mà trực tiếp bế cậu lên. Hai chân đá đạp lung tung một chút rồi sau đó không động nữa.
“Không được đến tìm người con gái kia nữa.”
Khương Hàn ngồi trên sopha, đem Khang Đồng Thành đặt ngồi lên đùi mình, hai tay vòng quanh thắt lưng cậu.
Khang Đồng Thành trầm mặc thật lâu sau, mới xoay người… Nhìn thấy mặt Khương Hàn, hai tay vuốt ve trên khuôn mặt, thật giống như là đang xác định cái gì.
“Em chỉ cảm thấy, hết thảy đối với cô ấy mà nói quá mức đột ngột, em sợ cô ấy xảy ra chuyện!”
Khương Hàn đưa tay sờ sờ đầu Khang Đồng Thành, tươi cười dịu dàng nói:
“Cô ta so với em càng kiên cường hơn nhiều. Tối thiểu, cô ta tuyệt đối không đi tìm cái chết.” Nói như thế, Khương Hàn hơi nhíu mày tựa hồ nghĩ đến cái gì, nhưng không có nói ra.
Khang Đồng Thành gật đầu, cậu biết Khương Hàn nói đúng, cậu biết Khương Hàn làm vậy cũng không phải quá đáng. Cậu biết lúc này đây cậu thật sự muốn cùng Khang Đồng Hân phân rõ giới hạn… Nhưng trong lòng không bởi hiểu biết của mình mà trở nên thoải mái, ngược lại tựa hồ vướng mắc.
Có lẽ cậu còn chưa đủ thành thục, cho nên sẽ bị tình cảm tạm thời hấp dẫn, nhưng bởi vì những thứ cậu từng có được quá ít.
Khang Đồng Thành vòng tay qua cổ Khương Hàn, tựa đầu lên bả vai dài rộng của hắn, muốn giảm bớt bất an trong lòng.
Mà Khương Hàn cũng vỗ về lưng cậu, thong thả mà trầm ổn.
“Em phải nhớ kỹ, tôi không hy vọng em bị bất cứ thương tổn nào, mà chuyện xảy ra trước đó em đã bị tổn thương, tôi chỉ có thể xin lỗi, tôi biết em biết điều này, đúng không?” Khương Hàn nói.
Khang Đồng Thành gật đầu.
“Em biết. Anh đối với em rất tốt.”
Lúc này Khang Đồng Thành chủ động nghiêng đầu, rồi sau đó áp lên đôi môi kiên nghị mà khinh bạc của Khương Hàn.
Hai người chậm rãi triền miên trằn trọc. Tình yêu của họ đã trải qua rất nhiều chuyện, có lẽ không phải tình nồng ý mật, không đủ mãnh liệu nhưng cũng đủ thâm trầm.
Nụ hôn giằng co rất lâu, lâu đến mức khi hai người tách ra đều đã thở hồng hộc. Lâu đến mức hai thân thể trẻ tuổi đều có phản ứng.
“Chúng ta làm tình đi, Khương Hàn.” Khang Đồng Thành thản nhiên nói, trong giọng nói cũng không tràn ngập dư vị *** mĩ, ngược lại, mang theo khát vọng chờ đợi đã lâu.
Khát vọng, đúng là đối với Khang Đồng Thành, nhưng mà sao có thể nói không phải là của Khương Hàn cơ chứ? Thân thể hắn đã khát vọng đến đau đơn, mà lần này hắn cũng không muốn nhẫn nại tiếp.
Hắn hôn lên lỗ tai rồi chuyển sang môi, xuống cổ, hai tay nhẹ nhàng cởi quần áo trên người Khang Đồng Thành. Đã không cần đáp án nữa không phải sao?
Hành động là câu trả lời thuyết phục nhất.
Nụ hôn cực nóng di chuyển xuống ngực, đi tới hai điểm hồng trước ngực, thân thể Khang Đồng Thành vốn đã kề sát, cổ hơi ngưỡng ra, bởi vì đụng chạm đến những chỗ mẫn cảm mà đột nhiên cong lên, thân thể càng thêm dán sát vào Khương Hàn.
Ngậm vào, phun ra… Hết thảy đều thuận theo tự nhiên, bàn tay Khương Hàn dày rộng, vói vào thắt lưng Khang Đồng Thành, chậm rãi di chuyển xuống dưới. Khang Đồng Thành phối hợp nâng chân lên, quần dài cùng quần lót lần lượt bị cởi xuống.
Cậu cũng không phải một thiếu niên chưa hiểu sự đời, không được tự nhiên vì thân thể đột nhiên trần trụi trong nháy mắt biến thành hư hảo. Tự dang rộng hai chân ra.
Trơn dịch lạnh lẽo cùng với ngón tay nóng bỏng đang chậm rãi tiến nhập, khai phá, quá trình kia lâu dài mà gian nan, nhưng bọn họ đã trải qua thời gian chờ đợi rất lâu, hết thảy cũng bởi vì thời gian mà trở nên theo lý thường phải làm (?)
Lúc Khương Hàn động thân tiến nhập từ phía sau, thân thể lần đầu tiên bị khai phá run lên mãnh liệt, đau đớn làm cho Khang Đồng Thành há hốc mồm nhưng không phát ra âm thanh gì, không ngừng thở dốc để thích ứng với vật lạ trong cơ thể.
Cậu biết mỗi động tác của cậu, người đàn ông đều có thể cảm giác được, nên tỉnh táo mà phối hợp lẫn nhau. Cậu mở mắt ra nhìn người đàn ông, mà anh ta chăm chú nhìn cậu.
Động tác từ thong thả sau đó chuyển dần sang phóng túng, mới đầu còn không kịp thích ứng, chậm rãi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tuy rằng không cảm nhận được khoái cảm chân chính nhưng đối với Khang Đồng Thành, vậy cũng đủ rồi.
Bàn tay người đàn ông cầm lấy hạ phúc của cậu, từng động tác nhẹ nhàng vuốt ve làm cho nó dần đứng lên. Kích thích song song khiến da đầu cậu run lên từng trận.
Có lẽ bởi vì lần đầu tiên nên sau khi cậu hưng phấn bắn ra, người đàn ông cũng bắn vào cơ thể cậu.
Hai thân thể đều ướt đẫm mồ hôi, gắt gao dây dưa cùng một chỗ, trong ngực phập phồng cùng với vẻ mặt thỏa mãn. Đây là sự kết hợp mà bọn họ đã chờ đợi từ lâu. Cho dù ở tình huống như vậy… tựa hồ mang theo vội vàng cùng ý tứ trấn an.
“Tôi yêu em.” Khương Hàn hôn lên trán ướt đẫm mồ hôi của Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành tươi cười, thở dốc nói:
“Em cũng yêu anh.”
Cô không ngừng lắc đầu không dám tin.
Người ở kiếp trước yêu cô, vì sao ở kiếp này lại không tiếp tục yêu thương? Cô đã làm cái gì? Không, đó không phải cô? Cô không sống lại lần nữa, cô không có đoạn trí nhớ kia, cô vô tội, cô phải trả một cái giá đắt vì hành động của mình lúc trước nhưng mà như vậy không công bằng.
Đúng vậy, không công bằng!
Khang Đồng Hân ngẩng đầu lên, dựa vào cái gì cô phải chấp nhận điều đó. Những ngày tháng đã qua cô cũng đã chịu đủ vất vả, cô yêu người đàn ông kia cũng là người đã lừa gạt tình cảm của cô với một lý do khó có thể tưởng tượng được. Cô dùng chân thành đối đãi với em trai, nhưng bên trong lại không phải thật sự là em trai của cô, mà là một người khác đoạt đi người sắp trở thành chồng của cô…
Như vậy có công bằng hay không?
Khang Đồng Hân ngửa đầu, tuy rằng chỉ có thể nhìn trần nhà không tính là cao, nhưng hai mắt của cô giống như xuyên thấu hết thảy. Không công bằng, như vậy không công bằng.
Dựa vào cái gì tình yêu của cô bị chà đạp, dựa vào cái gì cô phải gánh vác một sai lầm mà mình không hề biết.
Càng nghĩ thế, Khang Đồng Hân càng không cam lòng.
Đối với người em trai, cô đã trả giá rất nhiều cho dù biết không phải thật sự là nó, cô vẫn nổ lực như trước, chẳng qua cô chưa từng nghĩ xuất hiện tình huống chị em trở thành tình địch. Cô chỉ cảm thấy làm vậy chính là tốt cho Khang Đồng Thành cùng Khương Hàn…
Đó cũng không phải là ác ý, không phải sao? Dựa vào cái gì đem những từ ngữ như ác độc hoặc làm kẻ khác chán ghét giáo huấn cô. Căn bản, cô không làm cái gì…
Cô mới là người bị tổn thương nhiều nhất, tình yêu của cô bị cuốn trôi theo dòng nước, lúc cô khoác lên mình chiếc áo cưới lại phải nhận hết khuất nhục, thậm chí không thể ở lại thành phố này tiếp tục sinh sống.
Dựa vào cái gì, tất cả cô đều phải chấp nhận, dựa vào cái gì chứ?
Đúng vậy, bất hạnh của cô toàn bộ đều đến từ Khương Hàn, đến từ con người đã cướp đi thân thể em trai cô, đem cho cô thống khổ, dựa vào cái gì hai người kia có thể sống vui vẻ?
Nhưng cho dù cô có hỏi trăm lần vạn lần, sự thật cũng không thể thay đổi, cô đã trở thành người bị kẻ khác phỉ nhổ, cô bị người đàn ông mình yêu vứt bỏ. Cô đã trở nên thật đáng thương…
Cô gái cuộn mình trong góc tường, ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt, trong đầu không ngừng tự hỏi, các vấn đề cứ lướt qua trong óc nhưng không tìm thấy đáp án.
Đôi mắt trống rỗng không còn tiêu cự, trong miệng thì thào tự nói, hai mắt đỏ bừng, tóc hỗn loạn, dáng vẻ cô chật vật không chịu nổi…
Khang Đồng Thành bị Khương Hàn kéo về nhà. Đứng trước cửa lớn vừa quen thuộc vừa xa lạ, Khang Đồng Thành không hề động. Trong lòng cậu đang co rút đau đơn, có lẽ bởi vì hiểu rõ Khang Đồng Hân lừa dối, cũng có lẽ vì Khang Đồng Hân mà đau lòng.
Cô gái kia, cho dù theo lời Khương Hàn biết được cô ta không tốt lành gì, cậu vẫn không đành lòng, giống như trong lòng đã mặc định cô ấy tốt, nếu phải hoàn toàn phủ định, thật không dễ dàng chút nào.
Khương Hàn đổi giàu xong, quay đầu lại đã thấy thiếu niên vẫn đứng nguyên ở cửa chưa động đậy, thở dài, ngồi xổm xuống. Đây không phải là lần đầu tiên hắn làm như vậy.
Khang Đồng Thành cúi đầu nhìn động tác của người đàn ông, chỉ là lúc này người đàn ông không giúp cậu đổi dép lê mà trực tiếp bế cậu lên. Hai chân đá đạp lung tung một chút rồi sau đó không động nữa.
“Không được đến tìm người con gái kia nữa.”
Khương Hàn ngồi trên sopha, đem Khang Đồng Thành đặt ngồi lên đùi mình, hai tay vòng quanh thắt lưng cậu.
Khang Đồng Thành trầm mặc thật lâu sau, mới xoay người… Nhìn thấy mặt Khương Hàn, hai tay vuốt ve trên khuôn mặt, thật giống như là đang xác định cái gì.
“Em chỉ cảm thấy, hết thảy đối với cô ấy mà nói quá mức đột ngột, em sợ cô ấy xảy ra chuyện!”
Khương Hàn đưa tay sờ sờ đầu Khang Đồng Thành, tươi cười dịu dàng nói:
“Cô ta so với em càng kiên cường hơn nhiều. Tối thiểu, cô ta tuyệt đối không đi tìm cái chết.” Nói như thế, Khương Hàn hơi nhíu mày tựa hồ nghĩ đến cái gì, nhưng không có nói ra.
Khang Đồng Thành gật đầu, cậu biết Khương Hàn nói đúng, cậu biết Khương Hàn làm vậy cũng không phải quá đáng. Cậu biết lúc này đây cậu thật sự muốn cùng Khang Đồng Hân phân rõ giới hạn… Nhưng trong lòng không bởi hiểu biết của mình mà trở nên thoải mái, ngược lại tựa hồ vướng mắc.
Có lẽ cậu còn chưa đủ thành thục, cho nên sẽ bị tình cảm tạm thời hấp dẫn, nhưng bởi vì những thứ cậu từng có được quá ít.
Khang Đồng Thành vòng tay qua cổ Khương Hàn, tựa đầu lên bả vai dài rộng của hắn, muốn giảm bớt bất an trong lòng.
Mà Khương Hàn cũng vỗ về lưng cậu, thong thả mà trầm ổn.
“Em phải nhớ kỹ, tôi không hy vọng em bị bất cứ thương tổn nào, mà chuyện xảy ra trước đó em đã bị tổn thương, tôi chỉ có thể xin lỗi, tôi biết em biết điều này, đúng không?” Khương Hàn nói.
Khang Đồng Thành gật đầu.
“Em biết. Anh đối với em rất tốt.”
Lúc này Khang Đồng Thành chủ động nghiêng đầu, rồi sau đó áp lên đôi môi kiên nghị mà khinh bạc của Khương Hàn.
Hai người chậm rãi triền miên trằn trọc. Tình yêu của họ đã trải qua rất nhiều chuyện, có lẽ không phải tình nồng ý mật, không đủ mãnh liệu nhưng cũng đủ thâm trầm.
Nụ hôn giằng co rất lâu, lâu đến mức khi hai người tách ra đều đã thở hồng hộc. Lâu đến mức hai thân thể trẻ tuổi đều có phản ứng.
“Chúng ta làm tình đi, Khương Hàn.” Khang Đồng Thành thản nhiên nói, trong giọng nói cũng không tràn ngập dư vị *** mĩ, ngược lại, mang theo khát vọng chờ đợi đã lâu.
Khát vọng, đúng là đối với Khang Đồng Thành, nhưng mà sao có thể nói không phải là của Khương Hàn cơ chứ? Thân thể hắn đã khát vọng đến đau đơn, mà lần này hắn cũng không muốn nhẫn nại tiếp.
Hắn hôn lên lỗ tai rồi chuyển sang môi, xuống cổ, hai tay nhẹ nhàng cởi quần áo trên người Khang Đồng Thành. Đã không cần đáp án nữa không phải sao?
Hành động là câu trả lời thuyết phục nhất.
Nụ hôn cực nóng di chuyển xuống ngực, đi tới hai điểm hồng trước ngực, thân thể Khang Đồng Thành vốn đã kề sát, cổ hơi ngưỡng ra, bởi vì đụng chạm đến những chỗ mẫn cảm mà đột nhiên cong lên, thân thể càng thêm dán sát vào Khương Hàn.
Ngậm vào, phun ra… Hết thảy đều thuận theo tự nhiên, bàn tay Khương Hàn dày rộng, vói vào thắt lưng Khang Đồng Thành, chậm rãi di chuyển xuống dưới. Khang Đồng Thành phối hợp nâng chân lên, quần dài cùng quần lót lần lượt bị cởi xuống.
Cậu cũng không phải một thiếu niên chưa hiểu sự đời, không được tự nhiên vì thân thể đột nhiên trần trụi trong nháy mắt biến thành hư hảo. Tự dang rộng hai chân ra.
Trơn dịch lạnh lẽo cùng với ngón tay nóng bỏng đang chậm rãi tiến nhập, khai phá, quá trình kia lâu dài mà gian nan, nhưng bọn họ đã trải qua thời gian chờ đợi rất lâu, hết thảy cũng bởi vì thời gian mà trở nên theo lý thường phải làm (?)
Lúc Khương Hàn động thân tiến nhập từ phía sau, thân thể lần đầu tiên bị khai phá run lên mãnh liệt, đau đớn làm cho Khang Đồng Thành há hốc mồm nhưng không phát ra âm thanh gì, không ngừng thở dốc để thích ứng với vật lạ trong cơ thể.
Cậu biết mỗi động tác của cậu, người đàn ông đều có thể cảm giác được, nên tỉnh táo mà phối hợp lẫn nhau. Cậu mở mắt ra nhìn người đàn ông, mà anh ta chăm chú nhìn cậu.
Động tác từ thong thả sau đó chuyển dần sang phóng túng, mới đầu còn không kịp thích ứng, chậm rãi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tuy rằng không cảm nhận được khoái cảm chân chính nhưng đối với Khang Đồng Thành, vậy cũng đủ rồi.
Bàn tay người đàn ông cầm lấy hạ phúc của cậu, từng động tác nhẹ nhàng vuốt ve làm cho nó dần đứng lên. Kích thích song song khiến da đầu cậu run lên từng trận.
Có lẽ bởi vì lần đầu tiên nên sau khi cậu hưng phấn bắn ra, người đàn ông cũng bắn vào cơ thể cậu.
Hai thân thể đều ướt đẫm mồ hôi, gắt gao dây dưa cùng một chỗ, trong ngực phập phồng cùng với vẻ mặt thỏa mãn. Đây là sự kết hợp mà bọn họ đã chờ đợi từ lâu. Cho dù ở tình huống như vậy… tựa hồ mang theo vội vàng cùng ý tứ trấn an.
“Tôi yêu em.” Khương Hàn hôn lên trán ướt đẫm mồ hôi của Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành tươi cười, thở dốc nói:
“Em cũng yêu anh.”