“Thật vất vả...”
“Trần Dục Nhiên” đang trong cơn choáng váng khẽ thở ra một hơi, rên rỉ chống tay ngồi lên.
Thân trên của cậu vẫn ở trần như trước, lúc lăn xuống triền núi bị nhánh cây đâm phải tê buốt. Cậu vén mái tóc hơi dài, vết thương trên trán bắt đầu nhức nhối, cậu cảm thấy một nguồn nhiệt mang theo mùi máu tanh đang chảy xuống hai má, khiến cậu phiền não trề môi, nhưng ánh mắt khuất sau tóc mái lại không còn một dấu vết nào của sự nhát gan, thay vào đó là lạnh lùng và thờ ơ.
“An tâm mà đi đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho ‘Cậu’!” Vỗ vỗ ngực, cậu thì thào tự nói.
Hắn là một du hồn đi loanh quanh không tìm thấy đích đến, bởi một sự trùng hợp may mắn mà được “Dừng chân” ở thân thể của Trần Dục Nhiên. Trong nửa năm tạm trú tại thân thể này, chứng kiến cuộc sống đầy uất ức của Trần Dục Nhiên, hắn vừa đồng cảm với Trần Dục Nhiên, thậm chí còn vì cậu rơi nước mắt, nhưng đồng thời, cũng giận cậu không biết phản kháng tranh giành.
Hắn thờ ơ lạnh nhạt khi Trương Quân Dật dụng tâm kín đáo tiếp cận Trần Dục Nhiên, rõ ràng Trần Dục Nhiên không ngốc lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng rơi vào kết cục không thể thừa nhận như vậy.
Trương Quân Dật tổ chức tiệc sinh nhật trong sân của biệt thự nằm ở lưng chừng núi mà ba hắn cho, Trần Dục Nhiên dưới sự nhục nhã bi phẫn chạy đi, trong hoàn cảnh mờ tối, hoảng hốt không nhận ra đường mòn mà lại ngã nhào trên triền núi, đụng vào đầu, chết ngay tại chỗ.
Hắn vốn tưởng mình ở trong thân xác Trần Dục Nhiên sẽ vì cậu ta chết mà hồn phi phách tán, đang định thở than, không ngờ cảm nhận được một sức hút chẳng thể kháng cự, khi mở mắt ra hắn thấy mình đã trở thành linh hồn thay thế cho Trần Dục Nhiên lúc ban đầu.
Hắn chiếm cứ thân thể Trần Dục Nhiên.
Thần kinh của hắn rất vững, có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, đè tay lên trái tim đang đập, cảm thấy cùng người thường không có gì khác biệt, bèn nhận ngay sự thật này mà không hề áp lực. Tuy rằng Trần Dục Nhiên không biết hắn, nhưng tốt xấu gì hắn cũng ở trong cơ thể Trần Dục Nhiên đợi nửa năm, đối với Trần Dục Nhiên cũng có một chút cảm tình, hắn nhanh chóng hạ quyết định sẽ hết sức quan tâm chăm sóc thân thể này, thay mặt Trần Dục Nhiên đã trải qua uất ức khôn cùng mà sống sót.
Về phần ý thức oán hận và không cam lòng mà Trần Dục Nhiên lưu lại... Hắn sờ sờ cằm. Ash, hay là thôi đi! Hắn thực lười, ghét nhất là phải lao động trí óc.
Đương nhiên, hắn hiểu được vì sao Trần Dục Nhiên lại có nỗi oán hận và sự không cam lòng mạnh mẽ đến như vậy.
Trần Dục Nhiên là con trai cả của tập đoàn Phong Diệp ở thành phố Thiên Khê. Tập đoàn Phong Diệp chuyên kinh doanh quần áo, đồ da, bất động sản, và vài công ty con bên ngành xây dựng, hàng năm doanh thu hơn mười triệu nhân dân tệ. Ông nội Trần Dũng của Trần Dục Nhiên là chủ tịch tập đoàn Phong Diệp, ba Trần Dục Nhiên, Trần Huy, là tổng giám đốc của tập đoàn Phong Diệp, còn mẹ Đinh Di lại là thiên kim tiểu thư của tập đoàn tài chính Đinh thị nổi danh. Theo lý thuyết có xuất thân như vậy, Trần Dục Nhiên hẳn phải là một đại thiếu gia có cuộc sống cao cao tại thượng.
Đáng tiếc ba của cậu, Trần Huy, là một công tử phá của tâm cao khí ngạo. Bởi vì ông nội của Trần Dục Nhiên cưỡng bức, hắn rơi vào đường cùng mới cưới Đinh Di, mẹ của Trần Dục Nhiên. Mà trước đó Trần Huy đã có Ninh Thanh Thanh là bạn gái yêu nhau nhiều năm. Bị Trần Dũng chia cắt uyên ương, Trần Huy vẫn luôn uất ức, hắn không phục mà tiếp tục âm thầm lui tới với Ninh Thanh Thanh. Khi Đinh Di sinh hạ con trai cả Trần Dục Nhiên, thân thể suy yếu đến không thể mang thai thêm lần nữa, Trần Huy bắt đầu quang minh chính đại ban đêm không về nhà ngủ. Hành vi của hắn làm Trần Dũng cực kì tức giận, hai cha con ầm ĩ bế tắc, mối quan hệ thêm một lần nữa trở nên căng thẳng. Cuối cùng Trần Huy thỏa hiệp về nhà, Trần Dũng ngầm đồng ý cho Trần Huy nuôi dưỡng tình nhân Ninh Thanh Thanh bên ngoài. Thân thể của Đinh Di bởi vì sự phản bội của chồng cộng thêm chứng hậu sản điều trị mãi mà không hết, rốt cục khi Trần Dục Nhiên được tám tuổi thì qua đời. Đinh Di vừa mất, Trần Huy liền khẩn cấp cưới Ninh Thanh Thanh vẫn bám theo hắn vào cửa, hai người còn có thêm một cô con gái bảy tuổi Trần Ngọc Dung cùng một cặp sinh đôi bốn tuổi Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên.
Trần Dục Nhiên từ khi ra đời đã không được Trần Huy yêu thương. Sau khi Ninh Thanh Thanh và mấy đứa con vào cửa, Trần Huy đối xử với Trần Dục Nhiên rất khác biệt so với chị em Trần Ngọc Dung, làm tổn thương sâu sắc tâm hồn trẻ thơ của Trần Dục Nhiên. Lúc đầu vì ngại mặt mũi Đinh gia, Trần Dũng còn che chở cho Trần Dục Nhiên. Sau lại phát hiện Trần Dục Nhiên không thông minh hiểu chuyện bằng Trần Ngọc Dung và hai anh em sinh đôi, mà bên ngoại Trần Dục Nhiên bởi vì buồn bực Trần Huy tổn thương tới con gái cưng của mình, cho nên cũng chẳng quan tâm đến Trần Dục Nhiên, thấy thế Trần Dũng chẳng thèm ra tay che chở, ngược lại yêu thương Ninh Thanh Thanh cùng mấy đứa con mà cô sinh ra. Hơn nữa cũng bởi vì vậy mà quan hệ giữa Trần Huy và Trần Dũng dịu đi nhiều, Trần Dũng càng thêm không thèm để ý tới Trần Dục Nhiên.
Vốn dĩ cho dù Trần Dục Nhiên không được quan tâm, cũng có thể vững vàng một cuộc sống bình thường, dù sao cậu vẫn là con đẻ của Trần Huy, cho dù xuất phát từ bất cứ lý do gì Trần gia cũng sẽ không keo kiệt về khoản sinh hoạt phí của cậu. Nhưng đứa em gái cùng cha khác mẹ Trần Ngọc Dung lại giống như có thù hận từ lúc mới sinh ra với Trần Dục Nhiên, từ nhỏ đến lớn vẫn âm thầm chèn ép Trần Dục Nhiên. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Trần Ngọc Dung đã sớm trưởng thành, rất có tâm kế, lại cực kỳ thông minh, nói chuyện ngọt ngào nên rất được nuông chiều, sau đó lại còn học nhảy lớp khi vào đại học, học cùng một khóa với Trần Dục Nhiên, cô nàng ngay lập tức triệt để hạ bệ Trần Dục Nhiên. Giới thượng lưu thành phố Thiên Khê đều nói, hòn ngọc quý Trần Ngọc Dung trên tay Trần gia là một yêu tinh xinh đẹp, là vật báu của Trần gia. Trần Ngọc Dung là công chúa của Trần gia. Trần Dục Nhiên muốn chống lại Trần Ngọc Dung, không có cửa đâu.
Thời gian lâu dài, Trần Dục Nhiên dần dần sinh ra tính cách nhát gan hướng nội, cũng bởi vậy càng làm cho người ta không thích.
Đại thiếu gia Trần gia ở giới thượng lưu là một sự tồn tại vô hình. Những ai quen biết đều không xem trọng cậu, lại còn quan hệ không tốt với em gái duy nhất và hai em trai nữa chứ. Tất cả mọi người đều xem cậu giống như không tồn tại vậy.
Cứ sống như vậy nên cậu cảm thấy ông Trời thật không có thiên lý, trong nội tâm Trần Dục Nhiên đương nhiên không cam lòng và oán hận. Nhưng bản tính cậu thiện lương yếu đuối, chưa từng nghĩ tới việc đả thương hại người, hoặc là phản kích mấy đứa em mình.
Vấn đề là, em gái Trần Ngọc Dung lại một lòng muốn hoàn toàn hủy hoại cậu...
Một cô gái, mới mười chín tuổi, tâm địa đã xấu xa như vậy, thật không thể chấp nhận được! Bức anh trai vào con đường chết, đối với cô có gì tốt tốt đâu?
Cũng khó trách Trần Dục Nhiên mang lòng oán hận và không cam tâm! Cậu hiểu rõ, nhưng cũng chỉ là mới ngộ ra gần đây thôi.
Trần Dục Nhiên mới lắc đầu, cảm giác đầu ngày càng choáng váng, than ngắn thở dài dừng lại hành vi tiếp tục tự ngược.
Tay cậu ấn lên vết thương trên trán, trước phải bình tĩnh đã, rồi mới quyết định hành động bước tiếp theo.
“Trần Dục Nhiên... Trần Dục Nhiên... Trần Dục Nhiên...” Một âm thanh lúc gần lúc xa vang lên khiến Trần Dục Nhiên dừng lại nghe ngóng.
Cậu nghiêng tai lắng nghe, phát hiện không nghe lầm, thật sự có người đang gọi mình!
Là ai kìa? Sao nghe giọng hơi quen?
“Tôi ở đây!” Trần Dục Nhiên nghĩ nghĩ, thều thào đáp lại.
Bất quá người mới tới dường như nghe thấy. Trong bóng đêm một dáng người gầy yếu thật cẩn thận đi tới, trên tay là đèn pin nhỏ quét tới quét lui.
Rọi đến Trần Dục Nhiên đang ngồi dưới đất, người nọ nhanh chân bước tới!
“Lý Lạc!” Trần Dục Nhiên mở to mắt, giật mình kêu lên.
Lý Lạc, bạn học cùng lớp với Trần Dục Nhiên, vẫn hay đi theo phía sau Trần Ngọc Dung, làm một người hầu nhỏ không được coi trọng đây sao?! Sao cậu ta lại ở nơi này?
“Trần Dục Nhiên, cậu không sao rồi!” Lý Lạc nhìn thấy Trần Dục Nhiên, thở phào một hơi. Trong thực tế cậu ta và Trần Dục Nhiên không có qua lại, nhưng lần này Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật rất quá đáng, rồi khi cậu ta trông thấy Trần Dục Nhiên chạy đi như vậy, rất lo lắng cậu xảy ra chuyện, bèn lặng lẽ đi theo tới đây, không ngờ thế mà lại nhìn thấy Trần Dục Nhiên ngã xuống triền núi! Lý Lạc kinh hãi, nghĩ biện pháp xuống dưới tìm kiếm.
“Tớ có sao!” Trần Dục Nhiên bạnh miệng, ra vẻ đáng thương nói.
“Ah?” Lý Lạc cầm đèn pin nhỏ chiếu vào Trần Dục Nhiên. Trần Dục Nhiên bỏ tay xuống, miệng vết thương trên trán cùng với phân nửa mặt dình đầy máu nhìn vô cùng đáng sợ, Lý Lạc hít mạnh một hơi khí lạnh!
“Đừng sửng sốt, đưa tớ đến bệnh viện...” Trần Dục Nhiên nhận thấy chẳng có ai khác để sai, rất không khách khí nói.
Lần đầu tiên Lý Lạc gặp loại chuyện này, chỉ biết luống cuống, Trần Dục Nhiên ra lệnh một câu cậu ta nhất nhất thi hành, tạm thời cũng không phát hiện ra thái độ đang vênh mặt hất hàm sai khiến củaTrần Dục Nhiên.
Lý Lạc nâng Trần Dục Nhiên đứng lên, hai thân hình gầy yếu không khác nhau là mấy nghiêng ngả lảo đảo leo lên triền núi.
“... Cậu giúp tôi, không sợ Trần Ngọc Dung tìm tới gây phiền toái sao?” Trần Dục Nhiên âm thầm dồn sức nặng lên người Lý Lạc, tò mò hỏi.
“Cậu, cậu không nói cho cô ta nghe, là được.” Lý Lạc không hề phát hiện, hồng hộc dìu Trần Dục Nhiên đi lên, thở phì phò nói.
“Trước kia cậu vẫn ở bên cạnh nó! Vậy giờ còn giúp tôi làm gì?” Trần Dục Nhiên liếc nhìn Lý Lạc.
“Hai chuyện này khác nhau.” Lý Lạc nhún nhún vai, “Trong lớp học không thể mặc cả với Trần Ngọc Dung. Tớ cũng không muốn bị cô lập giống cậu!”
“Nhìn không ra đầu cậu còn có chút thông minh...” Trần Dục Nhiên lầm bầm.
“Cái gì?” Lý Lạc nghe không rõ.
“Không.” Trần Dục Nhiên trầm mặc một chút, “Hồi nãy cậu cũng ở đó. Tớ... Khụ khụ, cậu không thấy tớ ghê tởm sao?”
Lý Lạc ngẩn ra, nhíu mày: “Ai có mắt cũng biết Trương Quân Dật chơi cậu... Cậu thật sự thích đàn ông hả?”
“Không biết.” Trần Dục Nhiên thành thật trả lời. Cậu vừa mới dùng thân thể này, kiếp trước lại không có trí nhớ, nào biết mình thích nam hay là nữ?... Cũng có thể là ái nam ái nữ chăng!?
“Ah, giờ là thời đại nào rồi, thích đàn ông cũng không sao.” Lý Lạc vắt hết óc tìm lời an ủi cậu. Khó có dịp xen vào việc của người khác một lần, đối tượng còn là một tên không đáng yêu chút nào. Nhưng đưa Phật đưa đến Tây Thiên, thật ra Lý Lạc sợ Trần Dục Nhiên làm chuyện quá khích.
“...Thích cậu cũng được chứ?” Trần Dục Nhiên nháy mắt mấy cái.
“Chẳng phải cậu thích Trương Quân Dật sao?” Lý Lạc bật thốt lên, đột nhiên có cảm giác mình đang bị bỡn cợt, được một người có nội tâm chấp nhất như Trần Dục Nhiên quấn lấy cũng không phải là chuyện tốt! Nhưng biểu cảm của Trần Dục Nhiên trông rất vô tội, dường như cậu chỉ thuận miệng thí dụ mà thôi.
“Chuyện tới nước này, cậu cảm thấy tôi còn thích hắn sao?” Trần Dục Nhiên yếu ớt hỏi.
“...Tôi thích con gái.” Lý Lạc khô khan nói.
“Trần Ngọc Dung?” Trần Dục Nhiên tiếp tục hỏi.
“Không, không phải! Ở lớp khác, lớp khác!” Lý Lạc chỉ còn thiếu chỉ lên Trời mà thề.
“Àh...” Trần Dục Nhiên rất thất vọng thở dài.
“Cậu đừng như vậy, chúng ta là bạn bè, là anh em...” Sợ Trần Dục Nhiên làm chuyện điên rồ, Lý Lạc cảm thấy lương tâm ray rứt an ủi, “Không có tình yêu, vẫn còn tình bạn mà!”
Nhìn chằm chằm Lý Lạc một hồi lâu, mãi cho đến khi cậu ta vì bị nhìn chòng chọc mà bứt rứt đến độ sắp vò đầu bứt tóc, Trần Dục Nhiên cảm thấy vừa lòng, chơi đủ rồi, mới chậm rì rì nói: “Cảm ơn, người anh em...”
“Trần Dục Nhiên” đang trong cơn choáng váng khẽ thở ra một hơi, rên rỉ chống tay ngồi lên.
Thân trên của cậu vẫn ở trần như trước, lúc lăn xuống triền núi bị nhánh cây đâm phải tê buốt. Cậu vén mái tóc hơi dài, vết thương trên trán bắt đầu nhức nhối, cậu cảm thấy một nguồn nhiệt mang theo mùi máu tanh đang chảy xuống hai má, khiến cậu phiền não trề môi, nhưng ánh mắt khuất sau tóc mái lại không còn một dấu vết nào của sự nhát gan, thay vào đó là lạnh lùng và thờ ơ.
“An tâm mà đi đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho ‘Cậu’!” Vỗ vỗ ngực, cậu thì thào tự nói.
Hắn là một du hồn đi loanh quanh không tìm thấy đích đến, bởi một sự trùng hợp may mắn mà được “Dừng chân” ở thân thể của Trần Dục Nhiên. Trong nửa năm tạm trú tại thân thể này, chứng kiến cuộc sống đầy uất ức của Trần Dục Nhiên, hắn vừa đồng cảm với Trần Dục Nhiên, thậm chí còn vì cậu rơi nước mắt, nhưng đồng thời, cũng giận cậu không biết phản kháng tranh giành.
Hắn thờ ơ lạnh nhạt khi Trương Quân Dật dụng tâm kín đáo tiếp cận Trần Dục Nhiên, rõ ràng Trần Dục Nhiên không ngốc lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng rơi vào kết cục không thể thừa nhận như vậy.
Trương Quân Dật tổ chức tiệc sinh nhật trong sân của biệt thự nằm ở lưng chừng núi mà ba hắn cho, Trần Dục Nhiên dưới sự nhục nhã bi phẫn chạy đi, trong hoàn cảnh mờ tối, hoảng hốt không nhận ra đường mòn mà lại ngã nhào trên triền núi, đụng vào đầu, chết ngay tại chỗ.
Hắn vốn tưởng mình ở trong thân xác Trần Dục Nhiên sẽ vì cậu ta chết mà hồn phi phách tán, đang định thở than, không ngờ cảm nhận được một sức hút chẳng thể kháng cự, khi mở mắt ra hắn thấy mình đã trở thành linh hồn thay thế cho Trần Dục Nhiên lúc ban đầu.
Hắn chiếm cứ thân thể Trần Dục Nhiên.
Thần kinh của hắn rất vững, có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, đè tay lên trái tim đang đập, cảm thấy cùng người thường không có gì khác biệt, bèn nhận ngay sự thật này mà không hề áp lực. Tuy rằng Trần Dục Nhiên không biết hắn, nhưng tốt xấu gì hắn cũng ở trong cơ thể Trần Dục Nhiên đợi nửa năm, đối với Trần Dục Nhiên cũng có một chút cảm tình, hắn nhanh chóng hạ quyết định sẽ hết sức quan tâm chăm sóc thân thể này, thay mặt Trần Dục Nhiên đã trải qua uất ức khôn cùng mà sống sót.
Về phần ý thức oán hận và không cam lòng mà Trần Dục Nhiên lưu lại... Hắn sờ sờ cằm. Ash, hay là thôi đi! Hắn thực lười, ghét nhất là phải lao động trí óc.
Đương nhiên, hắn hiểu được vì sao Trần Dục Nhiên lại có nỗi oán hận và sự không cam lòng mạnh mẽ đến như vậy.
Trần Dục Nhiên là con trai cả của tập đoàn Phong Diệp ở thành phố Thiên Khê. Tập đoàn Phong Diệp chuyên kinh doanh quần áo, đồ da, bất động sản, và vài công ty con bên ngành xây dựng, hàng năm doanh thu hơn mười triệu nhân dân tệ. Ông nội Trần Dũng của Trần Dục Nhiên là chủ tịch tập đoàn Phong Diệp, ba Trần Dục Nhiên, Trần Huy, là tổng giám đốc của tập đoàn Phong Diệp, còn mẹ Đinh Di lại là thiên kim tiểu thư của tập đoàn tài chính Đinh thị nổi danh. Theo lý thuyết có xuất thân như vậy, Trần Dục Nhiên hẳn phải là một đại thiếu gia có cuộc sống cao cao tại thượng.
Đáng tiếc ba của cậu, Trần Huy, là một công tử phá của tâm cao khí ngạo. Bởi vì ông nội của Trần Dục Nhiên cưỡng bức, hắn rơi vào đường cùng mới cưới Đinh Di, mẹ của Trần Dục Nhiên. Mà trước đó Trần Huy đã có Ninh Thanh Thanh là bạn gái yêu nhau nhiều năm. Bị Trần Dũng chia cắt uyên ương, Trần Huy vẫn luôn uất ức, hắn không phục mà tiếp tục âm thầm lui tới với Ninh Thanh Thanh. Khi Đinh Di sinh hạ con trai cả Trần Dục Nhiên, thân thể suy yếu đến không thể mang thai thêm lần nữa, Trần Huy bắt đầu quang minh chính đại ban đêm không về nhà ngủ. Hành vi của hắn làm Trần Dũng cực kì tức giận, hai cha con ầm ĩ bế tắc, mối quan hệ thêm một lần nữa trở nên căng thẳng. Cuối cùng Trần Huy thỏa hiệp về nhà, Trần Dũng ngầm đồng ý cho Trần Huy nuôi dưỡng tình nhân Ninh Thanh Thanh bên ngoài. Thân thể của Đinh Di bởi vì sự phản bội của chồng cộng thêm chứng hậu sản điều trị mãi mà không hết, rốt cục khi Trần Dục Nhiên được tám tuổi thì qua đời. Đinh Di vừa mất, Trần Huy liền khẩn cấp cưới Ninh Thanh Thanh vẫn bám theo hắn vào cửa, hai người còn có thêm một cô con gái bảy tuổi Trần Ngọc Dung cùng một cặp sinh đôi bốn tuổi Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên.
Trần Dục Nhiên từ khi ra đời đã không được Trần Huy yêu thương. Sau khi Ninh Thanh Thanh và mấy đứa con vào cửa, Trần Huy đối xử với Trần Dục Nhiên rất khác biệt so với chị em Trần Ngọc Dung, làm tổn thương sâu sắc tâm hồn trẻ thơ của Trần Dục Nhiên. Lúc đầu vì ngại mặt mũi Đinh gia, Trần Dũng còn che chở cho Trần Dục Nhiên. Sau lại phát hiện Trần Dục Nhiên không thông minh hiểu chuyện bằng Trần Ngọc Dung và hai anh em sinh đôi, mà bên ngoại Trần Dục Nhiên bởi vì buồn bực Trần Huy tổn thương tới con gái cưng của mình, cho nên cũng chẳng quan tâm đến Trần Dục Nhiên, thấy thế Trần Dũng chẳng thèm ra tay che chở, ngược lại yêu thương Ninh Thanh Thanh cùng mấy đứa con mà cô sinh ra. Hơn nữa cũng bởi vì vậy mà quan hệ giữa Trần Huy và Trần Dũng dịu đi nhiều, Trần Dũng càng thêm không thèm để ý tới Trần Dục Nhiên.
Vốn dĩ cho dù Trần Dục Nhiên không được quan tâm, cũng có thể vững vàng một cuộc sống bình thường, dù sao cậu vẫn là con đẻ của Trần Huy, cho dù xuất phát từ bất cứ lý do gì Trần gia cũng sẽ không keo kiệt về khoản sinh hoạt phí của cậu. Nhưng đứa em gái cùng cha khác mẹ Trần Ngọc Dung lại giống như có thù hận từ lúc mới sinh ra với Trần Dục Nhiên, từ nhỏ đến lớn vẫn âm thầm chèn ép Trần Dục Nhiên. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Trần Ngọc Dung đã sớm trưởng thành, rất có tâm kế, lại cực kỳ thông minh, nói chuyện ngọt ngào nên rất được nuông chiều, sau đó lại còn học nhảy lớp khi vào đại học, học cùng một khóa với Trần Dục Nhiên, cô nàng ngay lập tức triệt để hạ bệ Trần Dục Nhiên. Giới thượng lưu thành phố Thiên Khê đều nói, hòn ngọc quý Trần Ngọc Dung trên tay Trần gia là một yêu tinh xinh đẹp, là vật báu của Trần gia. Trần Ngọc Dung là công chúa của Trần gia. Trần Dục Nhiên muốn chống lại Trần Ngọc Dung, không có cửa đâu.
Thời gian lâu dài, Trần Dục Nhiên dần dần sinh ra tính cách nhát gan hướng nội, cũng bởi vậy càng làm cho người ta không thích.
Đại thiếu gia Trần gia ở giới thượng lưu là một sự tồn tại vô hình. Những ai quen biết đều không xem trọng cậu, lại còn quan hệ không tốt với em gái duy nhất và hai em trai nữa chứ. Tất cả mọi người đều xem cậu giống như không tồn tại vậy.
Cứ sống như vậy nên cậu cảm thấy ông Trời thật không có thiên lý, trong nội tâm Trần Dục Nhiên đương nhiên không cam lòng và oán hận. Nhưng bản tính cậu thiện lương yếu đuối, chưa từng nghĩ tới việc đả thương hại người, hoặc là phản kích mấy đứa em mình.
Vấn đề là, em gái Trần Ngọc Dung lại một lòng muốn hoàn toàn hủy hoại cậu...
Một cô gái, mới mười chín tuổi, tâm địa đã xấu xa như vậy, thật không thể chấp nhận được! Bức anh trai vào con đường chết, đối với cô có gì tốt tốt đâu?
Cũng khó trách Trần Dục Nhiên mang lòng oán hận và không cam tâm! Cậu hiểu rõ, nhưng cũng chỉ là mới ngộ ra gần đây thôi.
Trần Dục Nhiên mới lắc đầu, cảm giác đầu ngày càng choáng váng, than ngắn thở dài dừng lại hành vi tiếp tục tự ngược.
Tay cậu ấn lên vết thương trên trán, trước phải bình tĩnh đã, rồi mới quyết định hành động bước tiếp theo.
“Trần Dục Nhiên... Trần Dục Nhiên... Trần Dục Nhiên...” Một âm thanh lúc gần lúc xa vang lên khiến Trần Dục Nhiên dừng lại nghe ngóng.
Cậu nghiêng tai lắng nghe, phát hiện không nghe lầm, thật sự có người đang gọi mình!
Là ai kìa? Sao nghe giọng hơi quen?
“Tôi ở đây!” Trần Dục Nhiên nghĩ nghĩ, thều thào đáp lại.
Bất quá người mới tới dường như nghe thấy. Trong bóng đêm một dáng người gầy yếu thật cẩn thận đi tới, trên tay là đèn pin nhỏ quét tới quét lui.
Rọi đến Trần Dục Nhiên đang ngồi dưới đất, người nọ nhanh chân bước tới!
“Lý Lạc!” Trần Dục Nhiên mở to mắt, giật mình kêu lên.
Lý Lạc, bạn học cùng lớp với Trần Dục Nhiên, vẫn hay đi theo phía sau Trần Ngọc Dung, làm một người hầu nhỏ không được coi trọng đây sao?! Sao cậu ta lại ở nơi này?
“Trần Dục Nhiên, cậu không sao rồi!” Lý Lạc nhìn thấy Trần Dục Nhiên, thở phào một hơi. Trong thực tế cậu ta và Trần Dục Nhiên không có qua lại, nhưng lần này Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật rất quá đáng, rồi khi cậu ta trông thấy Trần Dục Nhiên chạy đi như vậy, rất lo lắng cậu xảy ra chuyện, bèn lặng lẽ đi theo tới đây, không ngờ thế mà lại nhìn thấy Trần Dục Nhiên ngã xuống triền núi! Lý Lạc kinh hãi, nghĩ biện pháp xuống dưới tìm kiếm.
“Tớ có sao!” Trần Dục Nhiên bạnh miệng, ra vẻ đáng thương nói.
“Ah?” Lý Lạc cầm đèn pin nhỏ chiếu vào Trần Dục Nhiên. Trần Dục Nhiên bỏ tay xuống, miệng vết thương trên trán cùng với phân nửa mặt dình đầy máu nhìn vô cùng đáng sợ, Lý Lạc hít mạnh một hơi khí lạnh!
“Đừng sửng sốt, đưa tớ đến bệnh viện...” Trần Dục Nhiên nhận thấy chẳng có ai khác để sai, rất không khách khí nói.
Lần đầu tiên Lý Lạc gặp loại chuyện này, chỉ biết luống cuống, Trần Dục Nhiên ra lệnh một câu cậu ta nhất nhất thi hành, tạm thời cũng không phát hiện ra thái độ đang vênh mặt hất hàm sai khiến củaTrần Dục Nhiên.
Lý Lạc nâng Trần Dục Nhiên đứng lên, hai thân hình gầy yếu không khác nhau là mấy nghiêng ngả lảo đảo leo lên triền núi.
“... Cậu giúp tôi, không sợ Trần Ngọc Dung tìm tới gây phiền toái sao?” Trần Dục Nhiên âm thầm dồn sức nặng lên người Lý Lạc, tò mò hỏi.
“Cậu, cậu không nói cho cô ta nghe, là được.” Lý Lạc không hề phát hiện, hồng hộc dìu Trần Dục Nhiên đi lên, thở phì phò nói.
“Trước kia cậu vẫn ở bên cạnh nó! Vậy giờ còn giúp tôi làm gì?” Trần Dục Nhiên liếc nhìn Lý Lạc.
“Hai chuyện này khác nhau.” Lý Lạc nhún nhún vai, “Trong lớp học không thể mặc cả với Trần Ngọc Dung. Tớ cũng không muốn bị cô lập giống cậu!”
“Nhìn không ra đầu cậu còn có chút thông minh...” Trần Dục Nhiên lầm bầm.
“Cái gì?” Lý Lạc nghe không rõ.
“Không.” Trần Dục Nhiên trầm mặc một chút, “Hồi nãy cậu cũng ở đó. Tớ... Khụ khụ, cậu không thấy tớ ghê tởm sao?”
Lý Lạc ngẩn ra, nhíu mày: “Ai có mắt cũng biết Trương Quân Dật chơi cậu... Cậu thật sự thích đàn ông hả?”
“Không biết.” Trần Dục Nhiên thành thật trả lời. Cậu vừa mới dùng thân thể này, kiếp trước lại không có trí nhớ, nào biết mình thích nam hay là nữ?... Cũng có thể là ái nam ái nữ chăng!?
“Ah, giờ là thời đại nào rồi, thích đàn ông cũng không sao.” Lý Lạc vắt hết óc tìm lời an ủi cậu. Khó có dịp xen vào việc của người khác một lần, đối tượng còn là một tên không đáng yêu chút nào. Nhưng đưa Phật đưa đến Tây Thiên, thật ra Lý Lạc sợ Trần Dục Nhiên làm chuyện quá khích.
“...Thích cậu cũng được chứ?” Trần Dục Nhiên nháy mắt mấy cái.
“Chẳng phải cậu thích Trương Quân Dật sao?” Lý Lạc bật thốt lên, đột nhiên có cảm giác mình đang bị bỡn cợt, được một người có nội tâm chấp nhất như Trần Dục Nhiên quấn lấy cũng không phải là chuyện tốt! Nhưng biểu cảm của Trần Dục Nhiên trông rất vô tội, dường như cậu chỉ thuận miệng thí dụ mà thôi.
“Chuyện tới nước này, cậu cảm thấy tôi còn thích hắn sao?” Trần Dục Nhiên yếu ớt hỏi.
“...Tôi thích con gái.” Lý Lạc khô khan nói.
“Trần Ngọc Dung?” Trần Dục Nhiên tiếp tục hỏi.
“Không, không phải! Ở lớp khác, lớp khác!” Lý Lạc chỉ còn thiếu chỉ lên Trời mà thề.
“Àh...” Trần Dục Nhiên rất thất vọng thở dài.
“Cậu đừng như vậy, chúng ta là bạn bè, là anh em...” Sợ Trần Dục Nhiên làm chuyện điên rồ, Lý Lạc cảm thấy lương tâm ray rứt an ủi, “Không có tình yêu, vẫn còn tình bạn mà!”
Nhìn chằm chằm Lý Lạc một hồi lâu, mãi cho đến khi cậu ta vì bị nhìn chòng chọc mà bứt rứt đến độ sắp vò đầu bứt tóc, Trần Dục Nhiên cảm thấy vừa lòng, chơi đủ rồi, mới chậm rì rì nói: “Cảm ơn, người anh em...”