Thẩm vấn của cục cảnh sát đối với Trần Ngọc Dung không quá thuận lợi.
Ngay từ đầu Trần Ngọc Dung luôn kiên trì đối với cách nói của mình, cô ta trong lúc vô ý nghe được có người muốn gây bất lợi với Hoắc Đình. Một số từ quan trọng như là ‘vườn bách thú’, ‘Tiệp Tấn’, đều là cô ta nghe được rồi đoán ra. Bởi vì không biết tính chân thực của tin tức này, cô ta không dám báo cho ai. Về phần cô ta vì cái gì biết rõ nhóm người Hoắc Đình ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm nhưng không ngăn cản, thậm chí không nói cho người khác ngoài Hoắc Hành Nhiễm là bởi vì cô ta không tin người nào khác ngoại trừ Hoắc Hành Nhiễm.
“Tôi không biết trừ bỏ Hoắc Hành Nhiễm ra, những người khác có thể là nội ứng của bọn cướp hay không.” Cô ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ!
Về chuyện cô ta nghe được vụ án bắt cóc trong quán bar kia, Trần Ngọc Dung có thể nói ra thời gian chuẩn xác, địa điểm, nhân vật. Cùng đi quán bar với cô ta xác thực là hai người bạn, họ cũng tỏ vẻ lúc ấy Trần Ngọc Dung thật sự ở cùng một chỗ với họ, hơn nữa Trần Ngọc Dung cũng có đi vệ sinh, sau khi đi ra sắc mặt có chút không ổn.
Camera theo dõi ở quán bar cũng đúng với khẩu cung của họ. Nhưng bởi vì nhà vệ sinh không có camera nên Trần Ngọc Dung rốt cuộc gặp được người nào ở trong đó, nghe được họ nói cái gì thì không thể nào biết được.
Bất quá bởi vì cô ta vào nhà vệ sinh nữ, giả thiết cô ta thật sự nghe được chi tiết về vụ bắt cóc, vậy thì trong đó hẳn là sẽ có một nghi phạm là nữ.
Nhưng bọn cướp sa lưới không có ai là nữ. Bọn họ đối với cái tên Trần Ngọc Dung này cũng không có phản ứng gì, đối với chuyện Trần Ngọc Dung nhắc tới quán bar hoàn toàn không có ấn tượng.
Muốn Trần Ngọc Dung miêu tả một chút về giọng nữ mà cô ta đã nghe được, nhưng cô ta kiên trì nói rằng lúc ấy cô ta uống rượu, không nhận rõ được, chỉ nhớ kỹ một số từ quan trọng, bởi vì sự tình có liên quan đến Hoắc Đình con của Hoắc Hành Nhiễm.
“Bởi vì tôi ái mộ Hoắc tổng, cho nên xuất phát từ ý tốt nói cho anh ấy biết. Nhưng tôi không có quan hệ gì đối với vụ án bắt cóc này!” Trần Ngọc Dung không phải không có châm chọc nói.
Xem mỗi cử chỉ lời nói của Trần Ngọc Dung ở biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm, nhóm cảnh sát dựa theo ánh mắt chuyên nghiệp phán đoán, Trần Ngọc Dung nhất định có liên hệ với vụ án bắt cóc này, ít nhất là nắm rất chắc chi tiết của vụ bắt cóc.
Trần Ngọc Dung nghĩ thông qua chuyện này sẽ trở thành ‘ân nhân’ của Hoắc gia, như vậy cô ta phải cam đoan sinh mệnh của Hoắc Đình được an toàn. Nhưng cô ta không ngăn cản Hoắc Đình đi vườn bách thú, chờ đợi Hoắc Hành Nhiễm cơ hồ cả ngày chỉ để nói cho hắn biết chuyện về vụ bắt cóc. Sau khi Trần Ngọc Dung nói xong, cũng nhận được sự đáp lại của Hoắc Hành Nhiễm, không phải tiếp tục lo lắng cho Hoắc Đình mà ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, thần thái trở nên sáng láng, thậm chí còn nhàn rỗi gửi một tin nhắn báo là không về nhà ăn cơm. Cô ta phi thường tin tưởng Hoắc Đình có thể được cứu về. Cô ta nắm rất chắc bọn cướp sẽ không nguy hại đến tính mạng của Hoắc Đình ngay trong ngày đầu tiên.
Nhưng không có chứng cớ gì chứng minh là cô ta trực tiếp tham dự vào vụ bắt cóc này. Tình huống trở nên ngày càng khó phân biệt.
Cô ta ở cục cảnh sát miêu tả trôi chảy nội dung mơ hồ, cùng với biểu hiện không đủ trầm ổn bình tĩnh của cô ta ở biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm hoàn toàn không giống. Người ta nghe qua rất có trật tự. Cảnh sát không ngoại trừ khả năng cô ta đã chuẩn bị cẩn thận trước đó. Bọn họ tiến hành thẩm vấn cô ta suốt một đêm.
Cuối cùng Trần Ngọc Dung không đỡ được, thừa nhận trước đó cô ta đã biết sẽ xảy ra chuyện bắt cóc, nhưng tại sao lại biết, cô ta có chết cũng nói là lúc đó ở quán bar uống rượu, cái gì cũng không nhớ. Vô luận cảnh sát có ép hỏi như thế nào, đáp án của cô ta cũng chỉ có vậy.
Không có cách nào, cảnh sát chỉ có thể gọi điện cho Hoắc Hành Nhiễm, bởi vì cũng không đủ căn cứ chính xác để khởi tố Trần Ngọc Dung, bọn họ sẽ tạm giam Trần Ngọc Dung trong 48 giờ rồi lại thả ra.
Hoắc Hành Nhiễm cũng không có dị nghị gì. Mục đích của hắn không phải là để cho Trần Ngọc Dung ở trong ngục giam ngồi vài năm đơn giản như vậy. Chuyện này hắn không có gạt Trần Dục Nhiên, trực tiếp nói những gì cảnh sát báo lại. Trần Dục Nhiên tuy rằng cảm thấy Trần Ngọc Dung có điểm quỷ dị nói không nên lời, nhưng không nói được nguyên do tại sao.
Bất quá chuyện này xảy ra, Hoắc Hành Nhiễm cũng có trách nhiệm. Một người làm vườn trong biệt thự của hắn đột nhiên biến mất. Chuyện ai tiết lộ hành tung của Hoắc Đình, tựa hồ cũng có thể giải thích được. Charles phi thường tự trách, ông tra xét lại toàn bộ người hầu trong biệt thự một lần, các loại thiết bị bảo vệ trong biệt thự cũng đồng thời nâng cấp lên một bậc.
Trần Ngọc Dung sau khi bị giam một đêm, biệt thự nghênh đón hai vị khách – Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên, hai em trai sinh đôi của Trần Dục Nhiên.
Một đôi thiếu niên mười sáu tuổi này có bộ dáng thon dài, đôi mắt xinh đẹp xếch lên với ánh sáng sặc sỡ lóa mắt. Bọn họ sóng vai mà đứng, cũng không che dấu ngạo khí của mình đối với Trần Dục Nhiên.
Thời điểm bọn họ đến, Trần Dục Nhiên – người quang minh chính đại ‘trốn việc’ đang ngồi chơi game với Tiểu Hoắc Đình, ‘đánh nhau’ đến kịch liệt.
Điều này phải đề cập đến một nốt nhạc đêm lúc sáng. Việc đi vườn bách thú của Hoắc Đình không được giải quyết, hơn nữa trong một thời gian ngắn bé cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa. Đối với việc này, bé mãnh liệt tỏ vẻ kháng nghị cùng bất mãn! Hoắc Hành Nhiễm cần phải xử lý một đống chuyện lớn sau khi sự việc xảy ra nên cũng không có thời gian đối phó với Hoắc Đình, hai cha con dùng ánh mắt trao đổi một lát, Hoắc Hành Nhiễm đứng lên đi tới phòng dành cho khách mà Trần Dục Nhiên ngủ lại.
Nghe được tiếng gõ cửa, Trần Dục Nhiên bởi vì không cần đi làm không có đặt đồng hồ báo thức mà ngủ thật sự hạnh phúc chậm rãi mở mắt ra, lười nhác duỗi lưng một cái mới chậm rãi đi ra mở cửa.
Ngủ một đêm, áo ngủ có chút nhăn, cổ áo mở ra, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn cùng với xương quai xanh xinh đẹp, biểu tình ngái ngủ của cậu mơ hồ lộ ra vài phần ngốc nghếch đáng yêu, làm cho Hoắc Hành Nhiễm bất ngờ không kịp phòng bị nhìn thấy một mặt này của cậu, trong ánh mắt màu thâm lam dần tăng thêm độ ấm,
“Chào buổi sáng.” Hắn nhẹ nhàng xoa xoa hai má trắng hồng của Trần Dục Nhiên, mang theo một loại áp lực nào đó mà hôn lên mặt cậu.
Trần Dục Nhiên nửa mơ nửa tỉnh bị cọ đến thoải mái, bị chiếm tiện nghi còn mơ mơ màng màng cho hắn một nụ cười mông lung.
Hoắc Hành Nhiễm thiếu chút nữa trực tiếp đặt cậu lên tường. Bất quá hắn cuối cùng cũng nhớ tới Hoắc Đình còn đứng ở một bên, cảm thấy thú vị mà nhìn chằm chằm bọn họ.
“Dục Nhiên, hôm nay em có thể chơi với Hoắc Đình trong chốc lát được không?” Hoắc Hành Nhiễm hỏi.
“…… Ân.” Trần Dục Nhiên gật gật đầu, sau đó lộ ra biểu tình ‘anh còn có việc sao, nếu không có vậy tôi trở về ngủ tiếp’.
Hoắc Hành Nhiễm có chút dở khóc dở cười. Hắn vỗ vỗ vai Hoắc Đình: “Giao cho con.”
Hoắc Đình gât jđầu thật mạnh, cười hì hì đi qua ôm lấy cánh tay Trần Dục Nhiên, kéo người còn chưa tỉnh ngủ vô cùng ngoan ngoãn đi vào nhà tắm……
Nghe được Charles nói Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên đến đây, Hoắc Hành Nhiễm gọi cậu đi ra ngoài một chút, tay Trần Dục Nhiên trượt một cái, địa biểu nhân vật của cậu nháy mắt bị Hoắc Đình hạ gục. Cậu phát ra một tiếng ai thán, Hoắc Đình nhảy dựng lên hoan hô!
“Nhóc chờ đó cho anh!” Trần Dục Nhiên hừ hừ nói với Hoắc Đình, chậm rãi đứng lên đi ra ngoài.
Thời điểm cậu đến phòng khách, Hoắc Hành Nhiễm đã trở lại, đang nói chuyện với Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên.
Nhìn thấy Trần Dục Nhiên, Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười: “Dục Nhiên, lại đây, hai em trai của em đến đây này.”
Trần Dục Nhiên chỉ chần chờ một giây, bước đến bên người Hoắc Hành Nhiễm, hắn vô cùng tự nhiên thân mật ôm lấy vai cậu. Trần Dục Nhiên tà tà nhìn cái tay trên vai, lại ngửa đầu nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Hoắc Hành Nhiễm, sờ sờ cái mũi không giãy dụa.
Một đoạn thời gian không gặp, cặp sinh đôi vẫn là một bộ dáng ấy. Trần Cảnh Nhiên trầm ổn ít nói, Trần Phách Nhiên hoạt bát. Bất quá đối mặt với Hoắc Hành Nhiễm, sắc mặt bọn họ đều có vẻ trịnh trọng. Nhìn thấy hành động của Trần Dục Nhiên và Hoắc Hành Nhiễm, trên mặt bọn họ đều không có biểu tình kinh ngạc, chủ động hướng về phía cậu gật đầu chào hỏi.
“Anh hai.” Đây là Trần Cảnh Nhiên luôn luôn lễ phép xa cách.
“Anh hai.” Đây là Trần Phách Nhiên vẻ mặt không tình nguyện.
“Ừ.” Trần Dục Nhiên lên tiếng. Quan hệ của cậu cùng với hai em trai sinh đôi này so với người xa lạ thì cũng không sai biệt lắm, cậu hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Cậu chỉ ý hỏi nhìn Hoắc Hành Nhiễm, không biết hắn gọi cậu xuống dưới này làm gì.
“Là về chuyện Trần tiểu thư ‘mạo phạm’ tôi.” Hoắc Hành Nhiễm nói, “Hai vị Trần thiếu gia này tựa hồ khẳng định là chị của bọn họ chỉ là vô ý mà thôi.”
Sắc mặt Trần Dục Nhiên có điểm không tốt. Chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn như cũ rõ ràng ở trong đầu cậu. Tuy rằng cậu cảm thấy Trần Ngọc Dung không phải người chủ mưu của chuyện này, nhưng việc cô ta biết mà không báo khiến người ta lạnh người. Lại càng không cần nói đến Hoắc Hành Nhiễm, hắn đối với Trần Ngọc Dung vì giành được lợi ích mà trơ mắt nhìn con cùng với bạn bè của hắn lao vào nguy hiểm rất là chán ghét. Này đã là không thể dùng hai chữ ‘mạo phạm’ đơn giản như vậy là có thể khái quát hành vi của Trần Ngọc Dung.
Đáy mắt Hoắc Hành Nhiễm đã ẩn mang hàn ý.
“Cô ta không có vô tội như vậy.” Trần Dục Nhiên nói với Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên.
“Anh hai, tôi biết chị bình thường đối với anh có rất nhiều lỗi lầm. Những một cô gái bị giam trong cục cảnh sát, đối với chị ấy thật không tốt.” Trần Cảnh Nhiên bình thản nói, trong giọng nói có một tia không đồng ý.
“Cô ta không nói với hai người nguyên nhân vì sao bị bắt giam sao?” Trần Dục Nhiên hỏi.
“Vô luận chị ấy bởi vì sao mà bị bắt giam, Trần gia chúng ta đều phải bảo vệ chị ấy. Bởi vì chị ấy họ Trần, ở trong chuyện hợp tác với Á Thánh, chị ấy là đại diện cho Trần gia.” Trần Phách Nhiên đơn giản trực tiếp hơn nhiều.
“Hoắc tiên sinh, ông nội của chúng tôi gửi lời hỏi thăm đến ngài.” Trần Cảnh Nhiên nói. Trên thực tế, Trần Dũng đối với việc Hoắc Hành Nhiễm đưa cháu gái của ông vào trong cảnh cục rất là căm tức, hoàn toàn không lưu một tia mặt mũi nào cho ông.
“Tôi cũng cần Trần gia cho tôi một lời giải thích hợp lý.” Hoắc Hành Nhiễm ung dung nói, “Hai vị, mời đi bên này.” Hắn nắm tay Trần Dục Nhiên, dẫn đầu đi về phía thư phòng.
Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên liếc nhìn nhau, đuổi kịp hắn.
Hoắc Hành Nhiễm cho hai người xem lại băng ghi hình ngày hôm qua, cũng đơn giản nói qua chuyện đã xảy ra. Tuy rằng hắn hiện tại rất phản cảm với người của Trần gia ngoại trừ Trần Dục Nhiên, nhưng Trần Ngọc Dung so sánh với hai anh em sinh đôi này, hai anh em sinh đôi hiển nhiên thông minh xuất sắc hơn nhiều, tuy hơi non nớt chút, nhưng vẫn khá là có phong độ. Lấy sự thông minh của hai anh em sinh đôi, bọn họ rất nhanh nhìn ra ngôn hành cử chỉ của Trần Ngọc Dung trong băng ghi hình thực sự không thích hợp, giống như lời Trần Dục Nhiên nói, cô ta không có vô tội như vậy.
Lý do thoái thác của Trần Ngọc Dung thật phấn khích, đáng tiếc hành động cùng tố chất tâm lý của nàng làm cho Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên nhíu mày. Làm chuyện xấy không có gì, nhưng làm chuyện xấu bị người phát hiện còn không tự biết, nghĩ rằng mình biểu hiện vô cùng tốt mới thật sự là khó coi. Hơn nữa Trần Ngọc Dung biểu hiện máu lạnh đối với anh trai và trẻ con làm cho người ta cảm thấy thực không thoải mái.
“Hành vi của chị ấy cũng phải do Trần gia bày mưu đặt kế.” Trần Cảnh Nhiên biết Hoắc Hành Nhiễm hoài nghi sau lưng là do Trần gia đang làm trò quỷ, cậu ta chém đinh chặt sắt phủ nhận điểm này. Chuyện tới nay, vì Trần Ngọc Dung đụng tới vẩy ngược của Hoắc Hành Nhiễm nên không thể cãi lại được gì, cậu ta chỉ có thể đem hành vi cá nhân của Trần Ngọc Dung tách biệt với Trần gia.
“Bằng chị ta, tuyệt đối không có năng lực một mình lấy được tình báo của bọn cướp, trừ phi chị ta là người chủ mưu. Nhưng một kế hoạch bắt cóc cần một lượng lớn tiền cùng nhân lực, Trần Ngọc Dung không có.” Trần Phách Nhiên quả quyết nói, không che dấu khinh thường đối với Trần Ngọc Dung.
Hoắc Hành Nhiễm đối với cách nói của họ cũng không vừa lòng: “Như vậy, hãy cho tôi một lý do.”
“Chuyện này chúng tôi sẽ nói với ông nội.” Trần Cảnh Nhiên đưa ra hứa hẹn, “Chuyện của chị của chúng tôi, Trần Ngọc Dung, mong Hoắc tiên sinh thông cảm.”
“Tôi tôn trọng phán đoán của cảnh sát.” Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên nói.
“…… Anh hai, anh đừng quên mình họ Trần.” Trần Cảnh Nhiên trầm mặc một chút, nói với Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên nhún nhún vai.
Trần Cảnh Nhiên, Trần Phách Nhiên không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể tạm thời cáo từ.
Sau đó Charles lại cảm khái về sự vĩ đại xuất sắc của hai anh em sinh đôi với Trần Dục Nhiên: “Trần thiếu gia, từ lần đầu tien gặp mặt, lão Charles chỉ biết, hai em trai của cậu tuy rằng so ra kém cậu, nhưng so với Trần tiểu thư gì gì đó kia thì tốt hơn nhiều……” Ông bình luận, biểu đạt đầy đủ sự bài xích với Trần Ngọc Dung.
Trần Dục Nhiên không biết Charles từ phương diện nào mà đưa ra kết luận hai anh em sinh đôi không bằng cậu.
Nhưng lúc này Trần Dục Nhiên không rõ mình bị kích thích cái gì. Chờ sau khi hai anh em sinh đôi đi rồi, biểu tình của hắn trở nên có chút đăm chiêu, cậu nhìn thấy vậy, nhịn không được hỏi một câu: “Anh cảm thấy bọn họ thế nào?”
========================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Canh hai
PS: k liên quan cơ mà mai đi xin visa rồi~~~ cuộc đời nở hoa hay cuộc sống bế tắc đây=))
Ngay từ đầu Trần Ngọc Dung luôn kiên trì đối với cách nói của mình, cô ta trong lúc vô ý nghe được có người muốn gây bất lợi với Hoắc Đình. Một số từ quan trọng như là ‘vườn bách thú’, ‘Tiệp Tấn’, đều là cô ta nghe được rồi đoán ra. Bởi vì không biết tính chân thực của tin tức này, cô ta không dám báo cho ai. Về phần cô ta vì cái gì biết rõ nhóm người Hoắc Đình ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm nhưng không ngăn cản, thậm chí không nói cho người khác ngoài Hoắc Hành Nhiễm là bởi vì cô ta không tin người nào khác ngoại trừ Hoắc Hành Nhiễm.
“Tôi không biết trừ bỏ Hoắc Hành Nhiễm ra, những người khác có thể là nội ứng của bọn cướp hay không.” Cô ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ!
Về chuyện cô ta nghe được vụ án bắt cóc trong quán bar kia, Trần Ngọc Dung có thể nói ra thời gian chuẩn xác, địa điểm, nhân vật. Cùng đi quán bar với cô ta xác thực là hai người bạn, họ cũng tỏ vẻ lúc ấy Trần Ngọc Dung thật sự ở cùng một chỗ với họ, hơn nữa Trần Ngọc Dung cũng có đi vệ sinh, sau khi đi ra sắc mặt có chút không ổn.
Camera theo dõi ở quán bar cũng đúng với khẩu cung của họ. Nhưng bởi vì nhà vệ sinh không có camera nên Trần Ngọc Dung rốt cuộc gặp được người nào ở trong đó, nghe được họ nói cái gì thì không thể nào biết được.
Bất quá bởi vì cô ta vào nhà vệ sinh nữ, giả thiết cô ta thật sự nghe được chi tiết về vụ bắt cóc, vậy thì trong đó hẳn là sẽ có một nghi phạm là nữ.
Nhưng bọn cướp sa lưới không có ai là nữ. Bọn họ đối với cái tên Trần Ngọc Dung này cũng không có phản ứng gì, đối với chuyện Trần Ngọc Dung nhắc tới quán bar hoàn toàn không có ấn tượng.
Muốn Trần Ngọc Dung miêu tả một chút về giọng nữ mà cô ta đã nghe được, nhưng cô ta kiên trì nói rằng lúc ấy cô ta uống rượu, không nhận rõ được, chỉ nhớ kỹ một số từ quan trọng, bởi vì sự tình có liên quan đến Hoắc Đình con của Hoắc Hành Nhiễm.
“Bởi vì tôi ái mộ Hoắc tổng, cho nên xuất phát từ ý tốt nói cho anh ấy biết. Nhưng tôi không có quan hệ gì đối với vụ án bắt cóc này!” Trần Ngọc Dung không phải không có châm chọc nói.
Xem mỗi cử chỉ lời nói của Trần Ngọc Dung ở biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm, nhóm cảnh sát dựa theo ánh mắt chuyên nghiệp phán đoán, Trần Ngọc Dung nhất định có liên hệ với vụ án bắt cóc này, ít nhất là nắm rất chắc chi tiết của vụ bắt cóc.
Trần Ngọc Dung nghĩ thông qua chuyện này sẽ trở thành ‘ân nhân’ của Hoắc gia, như vậy cô ta phải cam đoan sinh mệnh của Hoắc Đình được an toàn. Nhưng cô ta không ngăn cản Hoắc Đình đi vườn bách thú, chờ đợi Hoắc Hành Nhiễm cơ hồ cả ngày chỉ để nói cho hắn biết chuyện về vụ bắt cóc. Sau khi Trần Ngọc Dung nói xong, cũng nhận được sự đáp lại của Hoắc Hành Nhiễm, không phải tiếp tục lo lắng cho Hoắc Đình mà ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, thần thái trở nên sáng láng, thậm chí còn nhàn rỗi gửi một tin nhắn báo là không về nhà ăn cơm. Cô ta phi thường tin tưởng Hoắc Đình có thể được cứu về. Cô ta nắm rất chắc bọn cướp sẽ không nguy hại đến tính mạng của Hoắc Đình ngay trong ngày đầu tiên.
Nhưng không có chứng cớ gì chứng minh là cô ta trực tiếp tham dự vào vụ bắt cóc này. Tình huống trở nên ngày càng khó phân biệt.
Cô ta ở cục cảnh sát miêu tả trôi chảy nội dung mơ hồ, cùng với biểu hiện không đủ trầm ổn bình tĩnh của cô ta ở biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm hoàn toàn không giống. Người ta nghe qua rất có trật tự. Cảnh sát không ngoại trừ khả năng cô ta đã chuẩn bị cẩn thận trước đó. Bọn họ tiến hành thẩm vấn cô ta suốt một đêm.
Cuối cùng Trần Ngọc Dung không đỡ được, thừa nhận trước đó cô ta đã biết sẽ xảy ra chuyện bắt cóc, nhưng tại sao lại biết, cô ta có chết cũng nói là lúc đó ở quán bar uống rượu, cái gì cũng không nhớ. Vô luận cảnh sát có ép hỏi như thế nào, đáp án của cô ta cũng chỉ có vậy.
Không có cách nào, cảnh sát chỉ có thể gọi điện cho Hoắc Hành Nhiễm, bởi vì cũng không đủ căn cứ chính xác để khởi tố Trần Ngọc Dung, bọn họ sẽ tạm giam Trần Ngọc Dung trong 48 giờ rồi lại thả ra.
Hoắc Hành Nhiễm cũng không có dị nghị gì. Mục đích của hắn không phải là để cho Trần Ngọc Dung ở trong ngục giam ngồi vài năm đơn giản như vậy. Chuyện này hắn không có gạt Trần Dục Nhiên, trực tiếp nói những gì cảnh sát báo lại. Trần Dục Nhiên tuy rằng cảm thấy Trần Ngọc Dung có điểm quỷ dị nói không nên lời, nhưng không nói được nguyên do tại sao.
Bất quá chuyện này xảy ra, Hoắc Hành Nhiễm cũng có trách nhiệm. Một người làm vườn trong biệt thự của hắn đột nhiên biến mất. Chuyện ai tiết lộ hành tung của Hoắc Đình, tựa hồ cũng có thể giải thích được. Charles phi thường tự trách, ông tra xét lại toàn bộ người hầu trong biệt thự một lần, các loại thiết bị bảo vệ trong biệt thự cũng đồng thời nâng cấp lên một bậc.
Trần Ngọc Dung sau khi bị giam một đêm, biệt thự nghênh đón hai vị khách – Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên, hai em trai sinh đôi của Trần Dục Nhiên.
Một đôi thiếu niên mười sáu tuổi này có bộ dáng thon dài, đôi mắt xinh đẹp xếch lên với ánh sáng sặc sỡ lóa mắt. Bọn họ sóng vai mà đứng, cũng không che dấu ngạo khí của mình đối với Trần Dục Nhiên.
Thời điểm bọn họ đến, Trần Dục Nhiên – người quang minh chính đại ‘trốn việc’ đang ngồi chơi game với Tiểu Hoắc Đình, ‘đánh nhau’ đến kịch liệt.
Điều này phải đề cập đến một nốt nhạc đêm lúc sáng. Việc đi vườn bách thú của Hoắc Đình không được giải quyết, hơn nữa trong một thời gian ngắn bé cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa. Đối với việc này, bé mãnh liệt tỏ vẻ kháng nghị cùng bất mãn! Hoắc Hành Nhiễm cần phải xử lý một đống chuyện lớn sau khi sự việc xảy ra nên cũng không có thời gian đối phó với Hoắc Đình, hai cha con dùng ánh mắt trao đổi một lát, Hoắc Hành Nhiễm đứng lên đi tới phòng dành cho khách mà Trần Dục Nhiên ngủ lại.
Nghe được tiếng gõ cửa, Trần Dục Nhiên bởi vì không cần đi làm không có đặt đồng hồ báo thức mà ngủ thật sự hạnh phúc chậm rãi mở mắt ra, lười nhác duỗi lưng một cái mới chậm rãi đi ra mở cửa.
Ngủ một đêm, áo ngủ có chút nhăn, cổ áo mở ra, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn cùng với xương quai xanh xinh đẹp, biểu tình ngái ngủ của cậu mơ hồ lộ ra vài phần ngốc nghếch đáng yêu, làm cho Hoắc Hành Nhiễm bất ngờ không kịp phòng bị nhìn thấy một mặt này của cậu, trong ánh mắt màu thâm lam dần tăng thêm độ ấm,
“Chào buổi sáng.” Hắn nhẹ nhàng xoa xoa hai má trắng hồng của Trần Dục Nhiên, mang theo một loại áp lực nào đó mà hôn lên mặt cậu.
Trần Dục Nhiên nửa mơ nửa tỉnh bị cọ đến thoải mái, bị chiếm tiện nghi còn mơ mơ màng màng cho hắn một nụ cười mông lung.
Hoắc Hành Nhiễm thiếu chút nữa trực tiếp đặt cậu lên tường. Bất quá hắn cuối cùng cũng nhớ tới Hoắc Đình còn đứng ở một bên, cảm thấy thú vị mà nhìn chằm chằm bọn họ.
“Dục Nhiên, hôm nay em có thể chơi với Hoắc Đình trong chốc lát được không?” Hoắc Hành Nhiễm hỏi.
“…… Ân.” Trần Dục Nhiên gật gật đầu, sau đó lộ ra biểu tình ‘anh còn có việc sao, nếu không có vậy tôi trở về ngủ tiếp’.
Hoắc Hành Nhiễm có chút dở khóc dở cười. Hắn vỗ vỗ vai Hoắc Đình: “Giao cho con.”
Hoắc Đình gât jđầu thật mạnh, cười hì hì đi qua ôm lấy cánh tay Trần Dục Nhiên, kéo người còn chưa tỉnh ngủ vô cùng ngoan ngoãn đi vào nhà tắm……
Nghe được Charles nói Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên đến đây, Hoắc Hành Nhiễm gọi cậu đi ra ngoài một chút, tay Trần Dục Nhiên trượt một cái, địa biểu nhân vật của cậu nháy mắt bị Hoắc Đình hạ gục. Cậu phát ra một tiếng ai thán, Hoắc Đình nhảy dựng lên hoan hô!
“Nhóc chờ đó cho anh!” Trần Dục Nhiên hừ hừ nói với Hoắc Đình, chậm rãi đứng lên đi ra ngoài.
Thời điểm cậu đến phòng khách, Hoắc Hành Nhiễm đã trở lại, đang nói chuyện với Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên.
Nhìn thấy Trần Dục Nhiên, Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười: “Dục Nhiên, lại đây, hai em trai của em đến đây này.”
Trần Dục Nhiên chỉ chần chờ một giây, bước đến bên người Hoắc Hành Nhiễm, hắn vô cùng tự nhiên thân mật ôm lấy vai cậu. Trần Dục Nhiên tà tà nhìn cái tay trên vai, lại ngửa đầu nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Hoắc Hành Nhiễm, sờ sờ cái mũi không giãy dụa.
Một đoạn thời gian không gặp, cặp sinh đôi vẫn là một bộ dáng ấy. Trần Cảnh Nhiên trầm ổn ít nói, Trần Phách Nhiên hoạt bát. Bất quá đối mặt với Hoắc Hành Nhiễm, sắc mặt bọn họ đều có vẻ trịnh trọng. Nhìn thấy hành động của Trần Dục Nhiên và Hoắc Hành Nhiễm, trên mặt bọn họ đều không có biểu tình kinh ngạc, chủ động hướng về phía cậu gật đầu chào hỏi.
“Anh hai.” Đây là Trần Cảnh Nhiên luôn luôn lễ phép xa cách.
“Anh hai.” Đây là Trần Phách Nhiên vẻ mặt không tình nguyện.
“Ừ.” Trần Dục Nhiên lên tiếng. Quan hệ của cậu cùng với hai em trai sinh đôi này so với người xa lạ thì cũng không sai biệt lắm, cậu hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Cậu chỉ ý hỏi nhìn Hoắc Hành Nhiễm, không biết hắn gọi cậu xuống dưới này làm gì.
“Là về chuyện Trần tiểu thư ‘mạo phạm’ tôi.” Hoắc Hành Nhiễm nói, “Hai vị Trần thiếu gia này tựa hồ khẳng định là chị của bọn họ chỉ là vô ý mà thôi.”
Sắc mặt Trần Dục Nhiên có điểm không tốt. Chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn như cũ rõ ràng ở trong đầu cậu. Tuy rằng cậu cảm thấy Trần Ngọc Dung không phải người chủ mưu của chuyện này, nhưng việc cô ta biết mà không báo khiến người ta lạnh người. Lại càng không cần nói đến Hoắc Hành Nhiễm, hắn đối với Trần Ngọc Dung vì giành được lợi ích mà trơ mắt nhìn con cùng với bạn bè của hắn lao vào nguy hiểm rất là chán ghét. Này đã là không thể dùng hai chữ ‘mạo phạm’ đơn giản như vậy là có thể khái quát hành vi của Trần Ngọc Dung.
Đáy mắt Hoắc Hành Nhiễm đã ẩn mang hàn ý.
“Cô ta không có vô tội như vậy.” Trần Dục Nhiên nói với Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên.
“Anh hai, tôi biết chị bình thường đối với anh có rất nhiều lỗi lầm. Những một cô gái bị giam trong cục cảnh sát, đối với chị ấy thật không tốt.” Trần Cảnh Nhiên bình thản nói, trong giọng nói có một tia không đồng ý.
“Cô ta không nói với hai người nguyên nhân vì sao bị bắt giam sao?” Trần Dục Nhiên hỏi.
“Vô luận chị ấy bởi vì sao mà bị bắt giam, Trần gia chúng ta đều phải bảo vệ chị ấy. Bởi vì chị ấy họ Trần, ở trong chuyện hợp tác với Á Thánh, chị ấy là đại diện cho Trần gia.” Trần Phách Nhiên đơn giản trực tiếp hơn nhiều.
“Hoắc tiên sinh, ông nội của chúng tôi gửi lời hỏi thăm đến ngài.” Trần Cảnh Nhiên nói. Trên thực tế, Trần Dũng đối với việc Hoắc Hành Nhiễm đưa cháu gái của ông vào trong cảnh cục rất là căm tức, hoàn toàn không lưu một tia mặt mũi nào cho ông.
“Tôi cũng cần Trần gia cho tôi một lời giải thích hợp lý.” Hoắc Hành Nhiễm ung dung nói, “Hai vị, mời đi bên này.” Hắn nắm tay Trần Dục Nhiên, dẫn đầu đi về phía thư phòng.
Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên liếc nhìn nhau, đuổi kịp hắn.
Hoắc Hành Nhiễm cho hai người xem lại băng ghi hình ngày hôm qua, cũng đơn giản nói qua chuyện đã xảy ra. Tuy rằng hắn hiện tại rất phản cảm với người của Trần gia ngoại trừ Trần Dục Nhiên, nhưng Trần Ngọc Dung so sánh với hai anh em sinh đôi này, hai anh em sinh đôi hiển nhiên thông minh xuất sắc hơn nhiều, tuy hơi non nớt chút, nhưng vẫn khá là có phong độ. Lấy sự thông minh của hai anh em sinh đôi, bọn họ rất nhanh nhìn ra ngôn hành cử chỉ của Trần Ngọc Dung trong băng ghi hình thực sự không thích hợp, giống như lời Trần Dục Nhiên nói, cô ta không có vô tội như vậy.
Lý do thoái thác của Trần Ngọc Dung thật phấn khích, đáng tiếc hành động cùng tố chất tâm lý của nàng làm cho Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên nhíu mày. Làm chuyện xấy không có gì, nhưng làm chuyện xấu bị người phát hiện còn không tự biết, nghĩ rằng mình biểu hiện vô cùng tốt mới thật sự là khó coi. Hơn nữa Trần Ngọc Dung biểu hiện máu lạnh đối với anh trai và trẻ con làm cho người ta cảm thấy thực không thoải mái.
“Hành vi của chị ấy cũng phải do Trần gia bày mưu đặt kế.” Trần Cảnh Nhiên biết Hoắc Hành Nhiễm hoài nghi sau lưng là do Trần gia đang làm trò quỷ, cậu ta chém đinh chặt sắt phủ nhận điểm này. Chuyện tới nay, vì Trần Ngọc Dung đụng tới vẩy ngược của Hoắc Hành Nhiễm nên không thể cãi lại được gì, cậu ta chỉ có thể đem hành vi cá nhân của Trần Ngọc Dung tách biệt với Trần gia.
“Bằng chị ta, tuyệt đối không có năng lực một mình lấy được tình báo của bọn cướp, trừ phi chị ta là người chủ mưu. Nhưng một kế hoạch bắt cóc cần một lượng lớn tiền cùng nhân lực, Trần Ngọc Dung không có.” Trần Phách Nhiên quả quyết nói, không che dấu khinh thường đối với Trần Ngọc Dung.
Hoắc Hành Nhiễm đối với cách nói của họ cũng không vừa lòng: “Như vậy, hãy cho tôi một lý do.”
“Chuyện này chúng tôi sẽ nói với ông nội.” Trần Cảnh Nhiên đưa ra hứa hẹn, “Chuyện của chị của chúng tôi, Trần Ngọc Dung, mong Hoắc tiên sinh thông cảm.”
“Tôi tôn trọng phán đoán của cảnh sát.” Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên nói.
“…… Anh hai, anh đừng quên mình họ Trần.” Trần Cảnh Nhiên trầm mặc một chút, nói với Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên nhún nhún vai.
Trần Cảnh Nhiên, Trần Phách Nhiên không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể tạm thời cáo từ.
Sau đó Charles lại cảm khái về sự vĩ đại xuất sắc của hai anh em sinh đôi với Trần Dục Nhiên: “Trần thiếu gia, từ lần đầu tien gặp mặt, lão Charles chỉ biết, hai em trai của cậu tuy rằng so ra kém cậu, nhưng so với Trần tiểu thư gì gì đó kia thì tốt hơn nhiều……” Ông bình luận, biểu đạt đầy đủ sự bài xích với Trần Ngọc Dung.
Trần Dục Nhiên không biết Charles từ phương diện nào mà đưa ra kết luận hai anh em sinh đôi không bằng cậu.
Nhưng lúc này Trần Dục Nhiên không rõ mình bị kích thích cái gì. Chờ sau khi hai anh em sinh đôi đi rồi, biểu tình của hắn trở nên có chút đăm chiêu, cậu nhìn thấy vậy, nhịn không được hỏi một câu: “Anh cảm thấy bọn họ thế nào?”
========================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Canh hai
PS: k liên quan cơ mà mai đi xin visa rồi~~~ cuộc đời nở hoa hay cuộc sống bế tắc đây=))