Thời điểm ti vi phát sóng tin tức buổi chiều, Trần Dục Nhiên cùng Hoắc Đình đang ở trên sô pha lăn lộn, hi hi ha ha cù nhau! Hoắc Hành Nhiễm ở phòng bếp nấu cơm, ngay từđầu là Trần Dục Nhiên cùng Hoắc Đình ra lời thề son sắt là phải giúp, được phân nhiệm vụ rửa đồăn. Trần Dục Nhiên không nói hai lời liền xắn tay áo, Hoắc Đình cũng thành thành thật thật kê một cái ghế nhỏđứng lên hỗ trợ. Bất quá thời điểm rửa đồăn, Hoắc Đình không cẩn thận dùng sức một chút, nước bắn lên mặt Trần Dục Nhiên. Trần Dục Nhiên không cóđểý, dùng ống tay áo lau một cái lại tiếp tục rửa. Vì thếđại khái cách mười giây sau, Hoắc Đình lại ‘không cẩn thận’ dùng sức một chút, nước lần thứ hai bắn lên mặt Trần Dục Nhiên, đã thế còn có một cái lá rau.
Trần Dục Nhiên vươn tay lấy cái lá xuống, động tác chầm chậm cúi đầu nhìn Hoắc Tiểu Đình, Hoắc Tiểu Đình cười trộm đến nỗi bả vai rung lên không ngừng. Thấy Trần Dục Nhiên nhìn bé, vội vội vàng vàng nhảy khỏi ghế, nhanh nhẹ xoay người chạy trốn, còn cười khanh khách. Gương mặt Trần Dục Nhiên vặn vẹo một chút, cầm lấy một ngọn rau dính nước hùng hổđuổi theo!
“Hoắc Tiểu Đình, em đứng lại cho anh!”
Trong nhà nhất thời vang lên tiếng thét choi tai tràn ngập ý cười! Trần Dục Nhiên luôn lười biếng đương nhiên không phải đối thủ của Hoắc Đình, bất quá thắng ở sự chịu đựng, cuối cùng vẫn là bắt được Hoắc Tiểu Đình, đặt lên sô pha. Đang muốn lấy cọng rau kia vẩy vào mặt bé thì mới phát hiện ra cọng ray đang cầm không biết tung tích đâu rồi, vì thế quyết đoán sửa thành cù!
Bởi vì vị trí sô pha đối diện với ti vi, phát thanh viên tin tức buổi chiều đang dùng thanh âm đoan chính rõ ràng đưa tin: “…… Hai nhà Trần Trương chính thức tuyên bố liên hôn. Tối mai tám giờ tại khách sạn lớn nhất Thiên Khê sẽ diễn ra buổi lễđính hôn của đại tiểu thư Trần gia Trần Ngọc Dung cùng đại thiếu gia Trương gia Trương Quân Dật……”
Trần Dục Nhiên nghe được vài từ mấu chốt, liền dừng lại nhìn về phía ti vi.
Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật……Đính hôn?
Trước đó vài ngày hai người này còn náo loạn, một bộ tư thế sắp đánh nhau. Hai người ở lớp học căn bản là không nói chuyện với đối phương, coi thường nhau. Sao đột nhiên tình thế lại chuyển biến đột ngột thế này, lập tức truyền ra tin tức đính hôn?
Giống Trần gia, Trương gia là một gia đình rất có danh dự và uy tín, đính hôn với kết hôn cơ bản là hai loại khác hẳn nhau! Hơn nữa một khi đã kết hôn thìđừng có vọng tưởng ly hôn. Trương Quân Dật là một người kiêu ngạo có lòng tự trọng rất cao, hắn cảm thấy mình bị Trần Ngọc Dung đùa bỡn, sao còn có thểđáp ứng cưới cô ta?
Trên ti vi xuất hiện một đoạn phỏng vấn Trần Dũng. Ông nắm quải trượng, được Trần Thụ cùng Trần Huy đỡ lên xe. Đối với truy vấn của phóng viên, trên gương mặt luôn nghiêm túc hơi hơi mỉm cười, chỉ nói: “…… Tôi già rồi, về sau là thế giới của người trẻ tuổi……”
Thời điểm ông nói câu này, sắc mặt Trần Huy tựa hồ có chút cứng ngắc.
Sau đó hình ảnh chuyển đến màn Trần Ngọc Dung khoác tay Trương Quân Dật xuất hiện. Dưới ánh đèn flash loang loáng của phóng viên, Trần Ngọc Dung cười khéo léo xinh đẹp, trên mặt hàm chứa nụ cười hạnh phúc cùng khát khao, sắm tốt vai một cô dâu mới. Trái lại là Trương Quân Dật, hắn biểu tình bình tĩnh để mặc Trần Ngọc Dung kéo, ngẫu nhiên sẽ ngoắc ngoắc khóe môi gật đầu, cũng không có nhiều biểu hiện tích cực cho lắm. Nhưng người quen thuộc hắn đều có thể nhìn ra đáy mắt hắn ẩn ẩn lạnh như băng không tình nguyện.
Tuy rằng hình ảnh hai người chỉ có vài giây nhưng đã chứng tỏđược rất nhiều vấn đề. Trần Dục Nhiên nghĩ rằng, trách không được tối hôm qua Trương Quân Dật lại nổi điên như vậy.
“Nga, anh ơi, kia là cái cô xấu xa!” Khuôn mặt Hoắc Đình bởi vì cười đến lợi hại mà hồng hồng. Thấy Trần Dục Nhiên đột nhiên dừng tay nhìn ti vi, béđứng lên thăm dò nhìn theo.
“…… Đến lúc đó chúng tôi sẽ truyền hình trực tiếp toàn bộ nghi thức đính hôn, kính mời mọi người chúýđón xem……” Một lời kết thúc, bắt đầu đưa một tin tức khác.
“Cô ta phải kết hôn thì sẽ không quấn quít lấy ba ba nữa, anh không cần lo lắng.” Hoắc Đình biết cái cô mà mọi người trong nhà mình không muốn gặp nhất tên là Trần Ngọc Dung. Nghe được tin tức đính hôn của cô ta, Hoắc Đình một bộ tiểu đại nhân vỗ vỗ vai Trần Dục Nhiên an ủi.
Trần Dục Nhiên dở khóc dở cười: “Ân, anh rất tin tưởng ba ba em.” Lấy sự khôn khéo của Hoắc Hành Nhiễm, coi trọng Trần Ngọc Dung mới là lạ.
“Kia đương nhiên, đó là ba ba em a!” Hoắc Đình ưỡn ngực hô, thực kiêu ngạo mà nói.
Trần Dục Nhiên vui: “Yêu, cảm tình của em với ba ba thật tốt nhà! Không bằng đợi lát nữa đến giờăn thìăn nhiều thêm một miếng củ sen đi?” Hoắc Hành Nhiễm bề ngoài ôn hòa, thủđoạn lại mạnh mẽ vang dội. Hoắc Đình vừa về nhà, nghênh đón bé chính là trừng phạt từ lần trước.
Hoắc Đình lập tức suy sụp. Bé nhìn thoáng qua phòng bếp, thanh âm nho nhỏ nói: “Anh thật sư không thể cầu tình cho em sao? Ông chú nhỏ nói có thể dùng biện pháp bên gối……”
Trần Dục Nhiên miễn cưỡng nheo mắt lại, từng chữ từng chữ kiên định nói: “Không, thể, được……”
Hoắc Chính Nghiệp người này dạy linh tinh cái gìđó? Bất quá cái loại cảm giác bất mãn khi con nhà mình bị làm hư là chuyện gì vậy?
**************************************
“…… Không bằng lắp một máy chơi game ở trong này đi?” Trần Dục Nhiên mặc áo ngủ ngồi ở trên giường ôm máy tính xách tay, thấy Hoắc Hành Nhiễm từ phòng tắm đi ra, tóc ướt sũng, thực tự nhiên cầm lấy khăn giúp hắn lau tóc, lại gần hỏi.
Từ sau khi đến trường, Hoắc Đình vì lần đầu tiên có thể về nhà mà không cần phải đến nghỉđông hay nghỉ hè, màđặc biệt hưng phấn. Cơm nước xong tính cực lôi kéo Trần Dục Nhiên rửa bát, lau bàn, còn chủđộng đốc thúc cậu chạy bộ trên máy tập, ép buộc đến gần mười giờ mới ngáp dài xoa mắt, lưu luyến không rời đi tắm rửa rồi ngủ.
Trần Dục Nhiên nhìn ở trong mắt mà có chút mềm lòng. Nếu mỗi tháng Hoắc Đình đều có thể vềđây, cậu muốn bé có thể thả lỏng một chút, tận tình chơi thật vui.
“Anh không có ý kiến. Em quản nó cho tốt làđược rồi.” Chỉ cần làý kiến Trần Dục Nhiên chủđộng đưa ra, bình thường Hoắc Hành Nhiễm sẽ không phản bác. Bởi vì hắn thấy hiện trạng này thật sự quá mức an bình dễ dàng, điều này làm cho một lòng muốn sủng người của hắn có chút không có gìđể làm.
Hơn nữa Hoắc Hành Nhiễm thấy cậu với Hoắc Đình thân cận với nhau thì rất vui. Có Trần Dục Nhiên, quan hệ cha con của Hoắc Hành Nhiễm cùng Hoắc Đình quả thật là dịu đi không ít. Hoắc Hành Nhiễm chưa từng có cuộc sống ở nhà‘bình thường’ như vậy. Cho dù khi mẹ hắn còn sống cũng không có. Hắn từng đem hết khả năng cóđược để hy vọng mẹ hắn có thể vui vẻ hơn một chút, nhưng bởi vì cha hắn, mẹ thủy chung không có chân chính thoải mái.
Trước khi gặp được Trần Dục Nhiên, Hoắc Hành Nhiễm chưa từng nghĩđến có một ngày hắn sẽ tan tầm sớm chỉđể trả lời tin nhắn của người yêu, đến cuối tuần sẽđúng hạn về nhà, tận lực rút ra thật nhiều thời giờ làm bạn với người yêu cùng con trai của mình. Trên thực tế, Hoắc Chính Nghiệp đã không chỉ một lần cười nhạo hắn rốt cục cũng gặp hạn.
Gặp hạn sao? Thật không có cảm giác bài xích quá lớn.
Hắn cũng không biết Trần Dục Nhiên làm sao lại có mị lực lớn như vậy, làm cho hắn từng chút từng chút rơi vào. Nhưng nhìn cậu thật sự nghiêm túc ngốc nghếch cố gắng đáp lại phân tình cảm này, hắn cũng bất giác nghiêm túc làm theo. Ngay từđầu dung túng cậu chỉ vì không để cho cậu biến thành một người giống như mình, sau đó lại chậm rãi biến chất.
“Ân, vậy ngày mai ba người chúng ta cùng đi mua nha.” Trần Dục Nhiên nói, cầm lấy máy sấy sấy tóc cho Hoắc Hành Nhiễm.
Có lẽ Trần Dục Nhiên cũng không ý thức được, luôn một bộ lười nhác như cậu kỳ thật rất am hiểu việc chăm sóc người khác. Đối với những người không cóác ýđều thực nhuyễn, đặc biệt có tính nhẫn nại.
Hoắc Hành Nhiễm ừ một tiếng, tay chậm rãi lẻn vào trong áo ngủ của Trần Dục Nhiên, vuốt ve làn da vô cùng tốt của cậu.
Trần Dục Nhiên mẫn cảm ưm một tiếng. Thân thểở dưới sựđiều giáo của Hoắc Hành Nhiễm mà ngày càng thích ứng với việc này. Hơn nữa cậu dần dần có thể cảm nhận được Hoắc Hành Nhiễm không ngừng gia tăng nhu cầu. Trần Dục Nhiên đã muốn nhớ không nổi Hoắc Hành Nhiễm chỉ cần một lần đã bỏ qua cho cậu là chuyện từ khi nào nữa.
“Tóc của anh còn chưa có……” Trần Dục Nhiên mở miệng, bị thanh âm khàn khàn của mình làm cho kinh ngạc.
“Không quan hệ, tý nữa sẽ lại ướt.” Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên nói, trực tiếp cởi bỏáo ngủ của cậu, hôn lên thù du khéo léo đã hơi hơi đứng lên của cậu.
Trần Dục Nhiên khẽ gọi một tiếng, tắt máy sấy, vươn tay ôm lấy hắn……
********************************************
Ngày hôm sau Hoắc Hành Nhiễm hỏi Trần Dục Nhiên có muốn đi tham gia lễđính hôn của Trần Ngọc Dung hay không.
Trần Dục Nhiên không có hứng thú lắc đầu, bất quá cậu có chút tò mò vì sao Trần Ngọc Dung và Trương Quân Dật lại đột nhiên đính hôn. Chuyện này không phải là xuất phát từý nguyện của hai đương sự, thì không tránh khỏi là vì lợi ích của hai nhà. Ở trong lòng cậu, Hoắc Hành Nhiễm phi thường giỏi. Hắn ở Thiên Khê thành lập công ty, đối với mọi hướng gìđó nhất định làđều biết hết.
Hoắc Hành Nhiễm không có làm cậu thất vọng. Hắn sờ sờđầu Trần Dục Nhiên, ý vị thâm trường nói: “Gần đây anh làm cho bọn họ cóđiểm gấp.”
Ở thành phố Thiên Khê này, Trần Trương hai nhà là côn đồ, thực lực minh ám hợp tác với nhau cơ hồ có thể chiếm cứ một nửa thành phố. Á Thánh mới đến, cho dùđược cho là tài đại khí thô, nhưng đầu tiên cũng phải suy nghĩđến việc hợp tác chứ không phải trực tiếp đối kháng. Bởi vì quan hệđến Trần Ngọc Dung, Hoắc Hành Nhiễm giận giữđoạn tuyệt khả năng hợp tác với Trần gia. Không phải bạn bè thì chính là kẻđịch. Điểm này là sự thật rõ ràng. Trương gia vẫn giữ thái độ mập mờ, Á Thánh lại chậm chạp không có nahức tới, tự nhiên là cho Trần Dũng cơ hội mượn sức Trương gia.
“Trương Quân Dật dễ nói chuyện như vậy?” Trần Dục Nhiên nghi hoặc. Trần Ngọc Dung là con gái, kỳ thật không có nhiều quyền lên tiếng ở Trần gia. Nhưng Trương Quân Dật lại là thiếu gia duy nhất của Trương gia, đã bắt đầu giao thiệp với các mối làm ăn trong nhà. Ý kiến của hắn hẳn là sẽđược coi trọng.
“Không cần nhắc tới người này.” Hoắc Hành Nhiễm ôn hòa nói, “Anh không thích nghe em đề cập đến hắn.”
Được rồi, hiển nhiên là Hoắc tổng đã biết người yêu bé nhỏ của mình ‘từng’ thích qTrần Dũng, lòng dạ hẹp hòi liền phát tác.
Trần Dục Nhiên có cũng được mà không có cũng chẳng sao nhún nhún vai.
Cậu chẳng hềđểýđến thái độ của Hoắc Hành Nhiễm, vì thế tiếp tục nói: “Trương gia không cự tuyệt được dụ hoặc này. Hai nhà trao đổi cổ phần……”
Trần Dũng thăng chức cho Trần Huy lên làm tổng tài của tập đoàn Phong Diệp, để cho hắn chân chính cầm quyền, điều kiện là hắn phải đem 5% cổ phần của mình chuyển cho Trần Ngọc Dung. Sau đó mượn chuyện hai nhà Trần Trương liên hôn, đưa cổ phần trên danh nghĩa Trần Ngọc Dung ra trao đổi với tám phần trăm cổ phần trong Trương thị của Trương Quân Dật. Như vậy hai nhà cùng là cổđông, liên hệ càng thêm chặt chẽ. Mà Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật đều tự có cổ phần, hai nhà không thể thu hồi, chờ con cả của hai người bọn họđủ mười tam tuổi thìđem toàn bộ cổ phần công ty chuyển đến danh nghĩa của nó. Vấn đề là, con cả của Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật nhất định phải họ Trương. 5% cổ phần của Phong Diệp này tương đương với trực tiếp đưa cho Trương gia.
Cứ như vậy, trước khi con cả của Trần Ngọc Dung và Trương Quân Dật ra đời, hai nhàđều mở ra một lỗ hổng, có thể thẩm thấu cho nhau. Có thể từ giữa thu lợi bao nhiêu còn phải xem vào bản lĩnh của chính mình. Mà sau khi con cả của bọn họ trưởng thành, Trương gia liền nhận được phần đại lễ này. Vô luận là theo góc độ nào để suy nghĩđi chăng nữa, Trương gia đối với sự dụ hoặc này là không thể kháng cự.
Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật liên hôn, người bị hại nhất chính là Trần Huy. Trước đó hắn đáp ứng chuyển cổ phần sang danh nghĩa của Trần Ngọc Dung sảng khoái như vậy là vì nghĩ Trần Ngọc Dung vẫn sẽ nghe lời, hắn có thể tùy thời lấy lại số cổ phần này. Nhưng hiện tại Trần Dũng lại lấy nó ra để bàn điều kiện, Trần Huy cũng không có khả năng đem số cổ phần đó thu lại nữa. Mà Trần Ngọc Dung cũng nhận được cổ phần của Trương thị, nhưng đó là cam đoan cho tương lai của cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không ngây ngốc mà giao cho Trần Huy.
Trần Dũng làđang tiến thêm một bước làm suy yếu quyền lực cùng lực ảnh hưởng của Trần Huy tại Phong Diệp, vì thế không tiếc dẫn người ngoài vào. Nhưng ông ta lại giảo hoạt chỉ cho Trần Huy cóđược bề ngoài tốt, nếu năng lực của Trần Huy cao, vì sao không đánh vỡ cục diện vừa có lợi vừa có hại với ông ta này, dù sao người nắm giữ thực quyền của tập đoàn Phong Diệp chính là hắn, không phải sao?
“…… Trần Dũng làđang bảo vệ Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên……” Trần Dục Nhiên sờ sờ mũi. Từ sau khi biết Trần Cảnh Nhiên Trần Phách Nhiên có khả năng không phải người Trần gia, lại nhìn những hành vi của Trần Dũng, thật sự là cảm thấy cóđiểm buồn cười.
Hoắc Hành Nhiễm nhưng thật ra không nghĩ Trần Dũng tốt đẹp đến như vậy: “Ông ta làđang dùng hành động để làm cho Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên trung thành với mình.” Từ khi có chút ý thức đã cách ly bọn họ khỏi cha mẹ ruột, một tay ôm đồm vừa dạy dỗ bọn họ vừa làm việc, để cho bọn họ chỉ thân thiết với mình ông ta. Bởi vì Trần Huy từng chống lại sự sắp xếp của ông ta màông ta liền tử bỏ hắn, cho dù Trần Huy làđứa con duy nhất của ông ta. Người đầu tiên bịđá ra khỏi trung tâm thừa kế Trần gia, kỳ thật chính là Trần Huy. Trần Huy là bị Trần Dũng dùng thủđoạn mê hoặc, còn không có quá mức khắc sâu nhận thức.
Trần Dục Nhiên đột nhiên nghĩđến một sự thật đáng sợ: Nếu cậu từ nhỏ không phải vẫn luôn biểu hiện bình thường vô năng như vậy, vậy thìđứa cháu được Trần Dũng coi trọng thực có khả năng là cậu. Cậu sẽđi lên con đường giống như của hai anh em sinh đôi, lưng đeo ‘ân giáo dưỡng’ của Trần Dũng, mãi không thể thoát thân……
Hoắc Hành Nhiễm đem cậu bé vừa rùng mình một cái ôm vào trong ngực, trấn an hôn hôn lên đỉnh đầu cậu: “Đừng sợ, em đã rời khỏi Trần gia rồi. Ông ta không thể khống chế cuộc sống của em nữa.”
“Ông ta thực đáng sợ……” Trần Dục Nhiên chưa từng nghĩ Trần Dũng là một người thâm sâu như thế. Cậu đột nhiên nhớ lại tư liệu về Trần Thụ, không khỏi bắt đầu hoài nghi: Một người như Trần Dũng, đối với con mình còn có thể lãnh khốc vô tình, huống chi là với một người ngoài?
===========================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường: Phu phu vấn đáp
Vấn đề: Tiểu thụ có nghĩ tới phản công không?
Trần Dục Nhiên [lắc đầu]: Không có.
Hoắc Hành Nhiễm [sờ sờđầu của cậu]: Em ấy có, từ lần đầu tiên rồi.
Trần Dục Nhiên [giật mình]: Đúng nga! Khi đó cảm thấy ở trên mới không bị mệt.
Hoắc Hành Nhiễm: Nga? Sau đó anh cũng để em ở trên còn gì, không mệt.
Trần Dục Nhiên [đỏ mặt]: …… Cái loại trên đó không phải loại trên này cóđược hay không?
Hoắc Hành Nhiễm [mỉm cười]: Bất quá loại ở trên sau, Dục Nhiên vốn không có cái ý niệm đó trong đầu.
Trần Dục Nhiên [đúng lý hợp tình nhún nhún vai]: Ở trên, quá mệt mỏi.
Hoắc Hành Nhiễm [tiếp tục mỉm cười]: Cho nên, Dục Nhiên vẫn là nằm hưởng thụđi……
Trần Dục Nhiên vươn tay lấy cái lá xuống, động tác chầm chậm cúi đầu nhìn Hoắc Tiểu Đình, Hoắc Tiểu Đình cười trộm đến nỗi bả vai rung lên không ngừng. Thấy Trần Dục Nhiên nhìn bé, vội vội vàng vàng nhảy khỏi ghế, nhanh nhẹ xoay người chạy trốn, còn cười khanh khách. Gương mặt Trần Dục Nhiên vặn vẹo một chút, cầm lấy một ngọn rau dính nước hùng hổđuổi theo!
“Hoắc Tiểu Đình, em đứng lại cho anh!”
Trong nhà nhất thời vang lên tiếng thét choi tai tràn ngập ý cười! Trần Dục Nhiên luôn lười biếng đương nhiên không phải đối thủ của Hoắc Đình, bất quá thắng ở sự chịu đựng, cuối cùng vẫn là bắt được Hoắc Tiểu Đình, đặt lên sô pha. Đang muốn lấy cọng rau kia vẩy vào mặt bé thì mới phát hiện ra cọng ray đang cầm không biết tung tích đâu rồi, vì thế quyết đoán sửa thành cù!
Bởi vì vị trí sô pha đối diện với ti vi, phát thanh viên tin tức buổi chiều đang dùng thanh âm đoan chính rõ ràng đưa tin: “…… Hai nhà Trần Trương chính thức tuyên bố liên hôn. Tối mai tám giờ tại khách sạn lớn nhất Thiên Khê sẽ diễn ra buổi lễđính hôn của đại tiểu thư Trần gia Trần Ngọc Dung cùng đại thiếu gia Trương gia Trương Quân Dật……”
Trần Dục Nhiên nghe được vài từ mấu chốt, liền dừng lại nhìn về phía ti vi.
Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật……Đính hôn?
Trước đó vài ngày hai người này còn náo loạn, một bộ tư thế sắp đánh nhau. Hai người ở lớp học căn bản là không nói chuyện với đối phương, coi thường nhau. Sao đột nhiên tình thế lại chuyển biến đột ngột thế này, lập tức truyền ra tin tức đính hôn?
Giống Trần gia, Trương gia là một gia đình rất có danh dự và uy tín, đính hôn với kết hôn cơ bản là hai loại khác hẳn nhau! Hơn nữa một khi đã kết hôn thìđừng có vọng tưởng ly hôn. Trương Quân Dật là một người kiêu ngạo có lòng tự trọng rất cao, hắn cảm thấy mình bị Trần Ngọc Dung đùa bỡn, sao còn có thểđáp ứng cưới cô ta?
Trên ti vi xuất hiện một đoạn phỏng vấn Trần Dũng. Ông nắm quải trượng, được Trần Thụ cùng Trần Huy đỡ lên xe. Đối với truy vấn của phóng viên, trên gương mặt luôn nghiêm túc hơi hơi mỉm cười, chỉ nói: “…… Tôi già rồi, về sau là thế giới của người trẻ tuổi……”
Thời điểm ông nói câu này, sắc mặt Trần Huy tựa hồ có chút cứng ngắc.
Sau đó hình ảnh chuyển đến màn Trần Ngọc Dung khoác tay Trương Quân Dật xuất hiện. Dưới ánh đèn flash loang loáng của phóng viên, Trần Ngọc Dung cười khéo léo xinh đẹp, trên mặt hàm chứa nụ cười hạnh phúc cùng khát khao, sắm tốt vai một cô dâu mới. Trái lại là Trương Quân Dật, hắn biểu tình bình tĩnh để mặc Trần Ngọc Dung kéo, ngẫu nhiên sẽ ngoắc ngoắc khóe môi gật đầu, cũng không có nhiều biểu hiện tích cực cho lắm. Nhưng người quen thuộc hắn đều có thể nhìn ra đáy mắt hắn ẩn ẩn lạnh như băng không tình nguyện.
Tuy rằng hình ảnh hai người chỉ có vài giây nhưng đã chứng tỏđược rất nhiều vấn đề. Trần Dục Nhiên nghĩ rằng, trách không được tối hôm qua Trương Quân Dật lại nổi điên như vậy.
“Nga, anh ơi, kia là cái cô xấu xa!” Khuôn mặt Hoắc Đình bởi vì cười đến lợi hại mà hồng hồng. Thấy Trần Dục Nhiên đột nhiên dừng tay nhìn ti vi, béđứng lên thăm dò nhìn theo.
“…… Đến lúc đó chúng tôi sẽ truyền hình trực tiếp toàn bộ nghi thức đính hôn, kính mời mọi người chúýđón xem……” Một lời kết thúc, bắt đầu đưa một tin tức khác.
“Cô ta phải kết hôn thì sẽ không quấn quít lấy ba ba nữa, anh không cần lo lắng.” Hoắc Đình biết cái cô mà mọi người trong nhà mình không muốn gặp nhất tên là Trần Ngọc Dung. Nghe được tin tức đính hôn của cô ta, Hoắc Đình một bộ tiểu đại nhân vỗ vỗ vai Trần Dục Nhiên an ủi.
Trần Dục Nhiên dở khóc dở cười: “Ân, anh rất tin tưởng ba ba em.” Lấy sự khôn khéo của Hoắc Hành Nhiễm, coi trọng Trần Ngọc Dung mới là lạ.
“Kia đương nhiên, đó là ba ba em a!” Hoắc Đình ưỡn ngực hô, thực kiêu ngạo mà nói.
Trần Dục Nhiên vui: “Yêu, cảm tình của em với ba ba thật tốt nhà! Không bằng đợi lát nữa đến giờăn thìăn nhiều thêm một miếng củ sen đi?” Hoắc Hành Nhiễm bề ngoài ôn hòa, thủđoạn lại mạnh mẽ vang dội. Hoắc Đình vừa về nhà, nghênh đón bé chính là trừng phạt từ lần trước.
Hoắc Đình lập tức suy sụp. Bé nhìn thoáng qua phòng bếp, thanh âm nho nhỏ nói: “Anh thật sư không thể cầu tình cho em sao? Ông chú nhỏ nói có thể dùng biện pháp bên gối……”
Trần Dục Nhiên miễn cưỡng nheo mắt lại, từng chữ từng chữ kiên định nói: “Không, thể, được……”
Hoắc Chính Nghiệp người này dạy linh tinh cái gìđó? Bất quá cái loại cảm giác bất mãn khi con nhà mình bị làm hư là chuyện gì vậy?
**************************************
“…… Không bằng lắp một máy chơi game ở trong này đi?” Trần Dục Nhiên mặc áo ngủ ngồi ở trên giường ôm máy tính xách tay, thấy Hoắc Hành Nhiễm từ phòng tắm đi ra, tóc ướt sũng, thực tự nhiên cầm lấy khăn giúp hắn lau tóc, lại gần hỏi.
Từ sau khi đến trường, Hoắc Đình vì lần đầu tiên có thể về nhà mà không cần phải đến nghỉđông hay nghỉ hè, màđặc biệt hưng phấn. Cơm nước xong tính cực lôi kéo Trần Dục Nhiên rửa bát, lau bàn, còn chủđộng đốc thúc cậu chạy bộ trên máy tập, ép buộc đến gần mười giờ mới ngáp dài xoa mắt, lưu luyến không rời đi tắm rửa rồi ngủ.
Trần Dục Nhiên nhìn ở trong mắt mà có chút mềm lòng. Nếu mỗi tháng Hoắc Đình đều có thể vềđây, cậu muốn bé có thể thả lỏng một chút, tận tình chơi thật vui.
“Anh không có ý kiến. Em quản nó cho tốt làđược rồi.” Chỉ cần làý kiến Trần Dục Nhiên chủđộng đưa ra, bình thường Hoắc Hành Nhiễm sẽ không phản bác. Bởi vì hắn thấy hiện trạng này thật sự quá mức an bình dễ dàng, điều này làm cho một lòng muốn sủng người của hắn có chút không có gìđể làm.
Hơn nữa Hoắc Hành Nhiễm thấy cậu với Hoắc Đình thân cận với nhau thì rất vui. Có Trần Dục Nhiên, quan hệ cha con của Hoắc Hành Nhiễm cùng Hoắc Đình quả thật là dịu đi không ít. Hoắc Hành Nhiễm chưa từng có cuộc sống ở nhà‘bình thường’ như vậy. Cho dù khi mẹ hắn còn sống cũng không có. Hắn từng đem hết khả năng cóđược để hy vọng mẹ hắn có thể vui vẻ hơn một chút, nhưng bởi vì cha hắn, mẹ thủy chung không có chân chính thoải mái.
Trước khi gặp được Trần Dục Nhiên, Hoắc Hành Nhiễm chưa từng nghĩđến có một ngày hắn sẽ tan tầm sớm chỉđể trả lời tin nhắn của người yêu, đến cuối tuần sẽđúng hạn về nhà, tận lực rút ra thật nhiều thời giờ làm bạn với người yêu cùng con trai của mình. Trên thực tế, Hoắc Chính Nghiệp đã không chỉ một lần cười nhạo hắn rốt cục cũng gặp hạn.
Gặp hạn sao? Thật không có cảm giác bài xích quá lớn.
Hắn cũng không biết Trần Dục Nhiên làm sao lại có mị lực lớn như vậy, làm cho hắn từng chút từng chút rơi vào. Nhưng nhìn cậu thật sự nghiêm túc ngốc nghếch cố gắng đáp lại phân tình cảm này, hắn cũng bất giác nghiêm túc làm theo. Ngay từđầu dung túng cậu chỉ vì không để cho cậu biến thành một người giống như mình, sau đó lại chậm rãi biến chất.
“Ân, vậy ngày mai ba người chúng ta cùng đi mua nha.” Trần Dục Nhiên nói, cầm lấy máy sấy sấy tóc cho Hoắc Hành Nhiễm.
Có lẽ Trần Dục Nhiên cũng không ý thức được, luôn một bộ lười nhác như cậu kỳ thật rất am hiểu việc chăm sóc người khác. Đối với những người không cóác ýđều thực nhuyễn, đặc biệt có tính nhẫn nại.
Hoắc Hành Nhiễm ừ một tiếng, tay chậm rãi lẻn vào trong áo ngủ của Trần Dục Nhiên, vuốt ve làn da vô cùng tốt của cậu.
Trần Dục Nhiên mẫn cảm ưm một tiếng. Thân thểở dưới sựđiều giáo của Hoắc Hành Nhiễm mà ngày càng thích ứng với việc này. Hơn nữa cậu dần dần có thể cảm nhận được Hoắc Hành Nhiễm không ngừng gia tăng nhu cầu. Trần Dục Nhiên đã muốn nhớ không nổi Hoắc Hành Nhiễm chỉ cần một lần đã bỏ qua cho cậu là chuyện từ khi nào nữa.
“Tóc của anh còn chưa có……” Trần Dục Nhiên mở miệng, bị thanh âm khàn khàn của mình làm cho kinh ngạc.
“Không quan hệ, tý nữa sẽ lại ướt.” Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên nói, trực tiếp cởi bỏáo ngủ của cậu, hôn lên thù du khéo léo đã hơi hơi đứng lên của cậu.
Trần Dục Nhiên khẽ gọi một tiếng, tắt máy sấy, vươn tay ôm lấy hắn……
********************************************
Ngày hôm sau Hoắc Hành Nhiễm hỏi Trần Dục Nhiên có muốn đi tham gia lễđính hôn của Trần Ngọc Dung hay không.
Trần Dục Nhiên không có hứng thú lắc đầu, bất quá cậu có chút tò mò vì sao Trần Ngọc Dung và Trương Quân Dật lại đột nhiên đính hôn. Chuyện này không phải là xuất phát từý nguyện của hai đương sự, thì không tránh khỏi là vì lợi ích của hai nhà. Ở trong lòng cậu, Hoắc Hành Nhiễm phi thường giỏi. Hắn ở Thiên Khê thành lập công ty, đối với mọi hướng gìđó nhất định làđều biết hết.
Hoắc Hành Nhiễm không có làm cậu thất vọng. Hắn sờ sờđầu Trần Dục Nhiên, ý vị thâm trường nói: “Gần đây anh làm cho bọn họ cóđiểm gấp.”
Ở thành phố Thiên Khê này, Trần Trương hai nhà là côn đồ, thực lực minh ám hợp tác với nhau cơ hồ có thể chiếm cứ một nửa thành phố. Á Thánh mới đến, cho dùđược cho là tài đại khí thô, nhưng đầu tiên cũng phải suy nghĩđến việc hợp tác chứ không phải trực tiếp đối kháng. Bởi vì quan hệđến Trần Ngọc Dung, Hoắc Hành Nhiễm giận giữđoạn tuyệt khả năng hợp tác với Trần gia. Không phải bạn bè thì chính là kẻđịch. Điểm này là sự thật rõ ràng. Trương gia vẫn giữ thái độ mập mờ, Á Thánh lại chậm chạp không có nahức tới, tự nhiên là cho Trần Dũng cơ hội mượn sức Trương gia.
“Trương Quân Dật dễ nói chuyện như vậy?” Trần Dục Nhiên nghi hoặc. Trần Ngọc Dung là con gái, kỳ thật không có nhiều quyền lên tiếng ở Trần gia. Nhưng Trương Quân Dật lại là thiếu gia duy nhất của Trương gia, đã bắt đầu giao thiệp với các mối làm ăn trong nhà. Ý kiến của hắn hẳn là sẽđược coi trọng.
“Không cần nhắc tới người này.” Hoắc Hành Nhiễm ôn hòa nói, “Anh không thích nghe em đề cập đến hắn.”
Được rồi, hiển nhiên là Hoắc tổng đã biết người yêu bé nhỏ của mình ‘từng’ thích qTrần Dũng, lòng dạ hẹp hòi liền phát tác.
Trần Dục Nhiên có cũng được mà không có cũng chẳng sao nhún nhún vai.
Cậu chẳng hềđểýđến thái độ của Hoắc Hành Nhiễm, vì thế tiếp tục nói: “Trương gia không cự tuyệt được dụ hoặc này. Hai nhà trao đổi cổ phần……”
Trần Dũng thăng chức cho Trần Huy lên làm tổng tài của tập đoàn Phong Diệp, để cho hắn chân chính cầm quyền, điều kiện là hắn phải đem 5% cổ phần của mình chuyển cho Trần Ngọc Dung. Sau đó mượn chuyện hai nhà Trần Trương liên hôn, đưa cổ phần trên danh nghĩa Trần Ngọc Dung ra trao đổi với tám phần trăm cổ phần trong Trương thị của Trương Quân Dật. Như vậy hai nhà cùng là cổđông, liên hệ càng thêm chặt chẽ. Mà Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật đều tự có cổ phần, hai nhà không thể thu hồi, chờ con cả của hai người bọn họđủ mười tam tuổi thìđem toàn bộ cổ phần công ty chuyển đến danh nghĩa của nó. Vấn đề là, con cả của Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật nhất định phải họ Trương. 5% cổ phần của Phong Diệp này tương đương với trực tiếp đưa cho Trương gia.
Cứ như vậy, trước khi con cả của Trần Ngọc Dung và Trương Quân Dật ra đời, hai nhàđều mở ra một lỗ hổng, có thể thẩm thấu cho nhau. Có thể từ giữa thu lợi bao nhiêu còn phải xem vào bản lĩnh của chính mình. Mà sau khi con cả của bọn họ trưởng thành, Trương gia liền nhận được phần đại lễ này. Vô luận là theo góc độ nào để suy nghĩđi chăng nữa, Trương gia đối với sự dụ hoặc này là không thể kháng cự.
Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật liên hôn, người bị hại nhất chính là Trần Huy. Trước đó hắn đáp ứng chuyển cổ phần sang danh nghĩa của Trần Ngọc Dung sảng khoái như vậy là vì nghĩ Trần Ngọc Dung vẫn sẽ nghe lời, hắn có thể tùy thời lấy lại số cổ phần này. Nhưng hiện tại Trần Dũng lại lấy nó ra để bàn điều kiện, Trần Huy cũng không có khả năng đem số cổ phần đó thu lại nữa. Mà Trần Ngọc Dung cũng nhận được cổ phần của Trương thị, nhưng đó là cam đoan cho tương lai của cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không ngây ngốc mà giao cho Trần Huy.
Trần Dũng làđang tiến thêm một bước làm suy yếu quyền lực cùng lực ảnh hưởng của Trần Huy tại Phong Diệp, vì thế không tiếc dẫn người ngoài vào. Nhưng ông ta lại giảo hoạt chỉ cho Trần Huy cóđược bề ngoài tốt, nếu năng lực của Trần Huy cao, vì sao không đánh vỡ cục diện vừa có lợi vừa có hại với ông ta này, dù sao người nắm giữ thực quyền của tập đoàn Phong Diệp chính là hắn, không phải sao?
“…… Trần Dũng làđang bảo vệ Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên……” Trần Dục Nhiên sờ sờ mũi. Từ sau khi biết Trần Cảnh Nhiên Trần Phách Nhiên có khả năng không phải người Trần gia, lại nhìn những hành vi của Trần Dũng, thật sự là cảm thấy cóđiểm buồn cười.
Hoắc Hành Nhiễm nhưng thật ra không nghĩ Trần Dũng tốt đẹp đến như vậy: “Ông ta làđang dùng hành động để làm cho Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên trung thành với mình.” Từ khi có chút ý thức đã cách ly bọn họ khỏi cha mẹ ruột, một tay ôm đồm vừa dạy dỗ bọn họ vừa làm việc, để cho bọn họ chỉ thân thiết với mình ông ta. Bởi vì Trần Huy từng chống lại sự sắp xếp của ông ta màông ta liền tử bỏ hắn, cho dù Trần Huy làđứa con duy nhất của ông ta. Người đầu tiên bịđá ra khỏi trung tâm thừa kế Trần gia, kỳ thật chính là Trần Huy. Trần Huy là bị Trần Dũng dùng thủđoạn mê hoặc, còn không có quá mức khắc sâu nhận thức.
Trần Dục Nhiên đột nhiên nghĩđến một sự thật đáng sợ: Nếu cậu từ nhỏ không phải vẫn luôn biểu hiện bình thường vô năng như vậy, vậy thìđứa cháu được Trần Dũng coi trọng thực có khả năng là cậu. Cậu sẽđi lên con đường giống như của hai anh em sinh đôi, lưng đeo ‘ân giáo dưỡng’ của Trần Dũng, mãi không thể thoát thân……
Hoắc Hành Nhiễm đem cậu bé vừa rùng mình một cái ôm vào trong ngực, trấn an hôn hôn lên đỉnh đầu cậu: “Đừng sợ, em đã rời khỏi Trần gia rồi. Ông ta không thể khống chế cuộc sống của em nữa.”
“Ông ta thực đáng sợ……” Trần Dục Nhiên chưa từng nghĩ Trần Dũng là một người thâm sâu như thế. Cậu đột nhiên nhớ lại tư liệu về Trần Thụ, không khỏi bắt đầu hoài nghi: Một người như Trần Dũng, đối với con mình còn có thể lãnh khốc vô tình, huống chi là với một người ngoài?
===========================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường: Phu phu vấn đáp
Vấn đề: Tiểu thụ có nghĩ tới phản công không?
Trần Dục Nhiên [lắc đầu]: Không có.
Hoắc Hành Nhiễm [sờ sờđầu của cậu]: Em ấy có, từ lần đầu tiên rồi.
Trần Dục Nhiên [giật mình]: Đúng nga! Khi đó cảm thấy ở trên mới không bị mệt.
Hoắc Hành Nhiễm: Nga? Sau đó anh cũng để em ở trên còn gì, không mệt.
Trần Dục Nhiên [đỏ mặt]: …… Cái loại trên đó không phải loại trên này cóđược hay không?
Hoắc Hành Nhiễm [mỉm cười]: Bất quá loại ở trên sau, Dục Nhiên vốn không có cái ý niệm đó trong đầu.
Trần Dục Nhiên [đúng lý hợp tình nhún nhún vai]: Ở trên, quá mệt mỏi.
Hoắc Hành Nhiễm [tiếp tục mỉm cười]: Cho nên, Dục Nhiên vẫn là nằm hưởng thụđi……