Ngôn hành của Hoắc Hành Nhiễm không thể khủng hoảng, vợ chồng Đinh Quốc Đống mang theo sự vừa lòng rời đi.
Bọn họđi rồi, Trần Dục Nhiên nhìn Hoắc Hành Nhiễm, nghi hoặc hỏi: “Vé máy bay?” Đây là chuyện gì vậy?
“Ân, ngày mai theo giúp anh đi Hoắc gia một chuyến.” Hoắc Hành Nhiễm nói, “Hoắc gia ở thủđô.” Hắn chưa từng che dấu xuất thân từ Hoắc gia ở thủđô trước mặt Trần Dục Nhiên, nếu người thông minh đã có thể từ những việc nhỏ nhỏ bình thường không đáng kểđoán được một ít nội tình. Nhưng Hoắc Hành Nhiễm phát hiện, ở phương diện này, Trần Dục Nhiên thực thiếu căn cơ. Ngay cả Trần Dũng đều phải kiêng kị Hoắc gia ở thủđô không thôi, Trần Dục Nhiên lại phản ứng như thường.
Bất quá Hoắc Hành Nhiễm thích thái độ của cậu, phi thường thích.
“Vì cái gì?” Trần Dục Nhiên cũng không có phản đối cùng Hoắc Hành Nhiễm đến thủđô, dù sao cuối tuần cũng không có việc gì. Nhưng có cần thiết không? Hoắc Hành Nhiễm tựa hồ không thích Hoắc gia. Hơn nữa ở Hoắc gia có cái tên Hoắc Hành Tuấn đáng giận kia.
“Cho em gặp bọn họ.” Cho thấy thái độ, để tránh Hoắc gia lại tự mình đa tình an bài người để cho hắn chọn tái hôn. Nghĩđến mấy ngày trước cha mình Hoắc Thừa Nghiệp gọi điện đến, trong đôi mắt thâm lam của Hoắc Hành Nhiễm hiện lên một chút lãnh ý. Chuyện của hắn còn không tới phiên Hoắc gia nhúng tay vào
Trần Dục Nhiên sờ sừo cái mũi. Cậu vẫn là không quá hiểu được vì cái gì không nên đi một chuyến này. Đây là sau khi Hoắc Hành Nhiễm gặp trưởng bối của cậu, cậu cũng phải đi gặp trưởng bối của hắn sao?
“Tiểu Đình sẽđi cùng sao?” Trần Dục Nhiên hỏi.
“Có. Hôm nay nó về trước rồi.” Hoắc Hành Nhiễm nói.
“Nga, sao lại không cùng đi?”Để một đứa trẻ như hđ tự mình lên máy bay đi xa như vậy?
Đối với vấn đề này, Hoắc Hành Nhiễm chỉ cười mà không nói. Mỗi lần hđđến, Trần Dục Nhiên liền cùng một chỗ chơi với bé. Ngay từđầu còn không có cái gì, nhưng lần nào cũng như vậy, Hoắc Hành Nhiễm dần dần cảm thấy có chút chướng mắt. Bất quáđiểm này hắn không tính nói rõ.
“Nó biết tự chăm sóc mình.” Hoắc Hành Nhiễm lộ ra biểu tình nghiêm trang ‘không thể quá nuông chiều hđ’, vươn tay xoa xoa cằm Trần Dục Nhiên, “Đêm nay chỉ nhìn một mình anh, ân?”
Nhìn đôi mắt biến thâm của Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên sửng sốt, chậm rãi đỏ mặt.
**************************************************
Hoắc Hành Nhiễm nói được thì làm được. Sáng sớm hôm sau, lái xe đưa bọn họ ra sân bay Thiên Khê.
Hai giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay thủđô.
Hoắc Hành Nhiễm nắm tay Trần Dục Nhiên, không chút nào kiêng kịđi ra ngoài sân bay. Một chiếc xe hơi màu đen bình thường đã chờ sẵn ởđó.
“Nhị thiếu gia.” Lái xe cùng với vệ sĩ một thân đồđen cung kính cúi người bốn lăm độ chào Hoắc Hành Nhiễm, có huấn luyện rất tốt mở cửa xe ra. Động tác của bọn họ thể hiện sự công thức hóa cùng với có một thân thể cường tráng không nói nên lời, tựa hồđã từng nhận huấn luyện quân sự.
Hoắc Hành Nhiễm tao nhã khoát tay, kéo Trần Dục Nhiên ngồi vào bên trong xe.
Xe hơi bắt đầu vững vàng chạy.
Đây là lần đầu tiên Trần Dục Nhiên đến thủđô, có chút tò mò nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa kính xe. Hoắc Hành Nhiễm ngồi gần cậu, giới thiệu một ít danh lam thắng cảnh của thủđô, thanh âm trầm thấp từ tính, ôn nhu mà tràn ngập kiên nhẫn.
Nguyên bản Trần Dục Nhiên chỉ có chút tò mò, nhưng nghe miêu tả sinh động của Hoắc Hành Nhiễm, không khỏi dâng lên hứng thú muốn đi thăm quan.
“…… Đêm nay nghỉ ngơi trước đã, ngày mai anh đưa em đi.” Trong mắt Hoắc Hành Nhiễm mang theo ý cười, vỗ vỗ tay cậu nói.
Nói đến chuyện nghỉ ngơi lại nghĩđến tình sự tối hôm qua, trên mặt Trần Dục Nhiên hiện lên một tia giảo hoạt: “Chỉ cần buổi tối anh không nháo em……” Cậu biết là Hoắc Hành Nhiễm thực thích thân thể của cậu.
Hoắc Hành Nhiễm cười nhẹ, tiến gần đến bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc là ai quấn quít không buông anh đây?”
Trần Dục Nhiên mặt không đủ dày, hai tai lập tức đỏ lên. Cậu ở trên giường vô cùng thẳng thắn thành khẩn, chưa bao giờ che dấu sự yêu thích đối với tính sự. Bị Hoắc Hành Nhiễm nói như vậy, trong đầu lập tức hiện lên tình cảnh tối hôm qua ở trong phòng tắm, hai người ở trước gương làm tình, chỉ cảm thấy yết hầu chuyển động lên xuống.
Cậu không tự chủđược liếm liếm môi, đầu lưỡi màu hồng nhạt lướt qua môi cánh hoa, làm cho Hoắc Hành Nhiễm đang ở khoảng cách quá gần với cậu nhìn vậy màánh mắt trầm xuống.
Hai người da thịt thân cận lâu ngày, đối với một ít phản ứng của Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên không hề xa lah. Cậu bịánh mắt của Hoắc Hành Nhiễm nhìn chằm chằm mà trong lòng khô nóng, cảm thấy đêm nay mình sẽ không được yên, vì thế miễn cưỡng nói: “Khi em chưa nói……” Cậu hơi hơi đẩy hắn ra.
Hoắc Hành Nhiễm thuận thế lui lại một chút, sờ sờ hai má nóng hổi của cậu, tựa hồ là tạm thời buông tha cho cậu. Nhưng Trần Dục Nhiên còn chưa có thở phào một hơi, Hoắc Hành Nhiễm đã nói: “Dừng.”
Trần Dục Nhiên bịế trụ, nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, ánh mắt lại từ kính chiếu hậu nhìn thấy vệ sĩ ngồi ở ghế phó lái đang dùng ánh mắt soi xét nhìn về phía này.
Vệ sĩ phát hiện ra ánh mắt của cậu, mặt không hề đổi sắc, ngược lại trầm ổn gật gật đầu với Trần Dục Nhiên, dời ánh mắt đi. Nhưng không biết những hỗđộng của Hoắc Hành Nhiễm với Trần Dục Nhiên trước đóđã bị hắn ta nhìn thấy bao nhiêu rồi.
tnd nhìn về phía Hoắc Hành Nhiễm, chỉ thấy hắn bán thùy mi mắt, thưởng thức ngón tay cái của mình, khóe môi gợi lên độ cong cười như không cười.
*********************************************************
Nhà chính của Hoắc gia đại danh đỉnh đỉnh nằm ở khu dân cư trung tâm thủđô, bổn gia đại trạch đời trước là một tòa phủđệ cổ của đại thân vương, chiếm diện tích rất lớn. So sánh với nhà chính Trần gia do nhân công chế tạo ra của Trần Dũng thìđại trạch này mới chân chính mang phong cách cổ, lịch sử lâu đời, nội tình thâm hậu.
Từ cửa thập cấp là lên, phác mặt màđến đại khí rộng lớn, pháp luật sâm nghiêm. Một vị nữ hầu trung niên kính cẩn cúi đầu chào Hoắc Hành Nhiễm và Trần Dục Nhiên, dẫn đường cho bọn họ.
“…… Khẩn trương sao?” Hoắc Hành Nhiễm nắm tay Trần Dục Nhiên, thấy cậu có chút ngạc nhiên nhìn xung quanh, môi khẽ nhếch, rất cóđiểm giống nhà quê mới lên tỉnh mà không khỏi bật cười.
Trần Dục Nhiên lắc đầu: “Không có, chỉ là em tò mò thôi. Bất quá toàn nhà này có thể xem như là cảnh đẹp nhất thủđôđi?” Kiến trúc này có thểđem đi trình báo trở thành di tích lịch sử.
Hoắc Hành Nhiễm từ chối cho ý kiến.
“Sống ở trong này sẽ không cảm thấy rất kỳ quái sao?” Có loại cảm giác thời không hỗn loạn.
Hoắc Hành Nhiễm nở nụ cười: “Quả thật kỳ quái.” Năm đó mười mấy tuổi hắn mới tới Hoắc gia, tuy rằng cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh hờ hững trên mặt, nhưng là trong lòng không khỏi sôi trào. Loại kiến trúc cổ này có vẻ thực âm trầm khủng bố, hơn nữa tòa nhà này đời trước đã trải qua không ít tu sửa.
Trần Dục Nhiên nhún nhún vai: “Em vẫn là thích nhà của chúng ta hơn.”Đại gia tộc hiển nhiên là sẽđặc biệt yêu thích những thứ cổ rồi. Người trẻ tuổi như họ thế nào lại có thể thích nơi có không khí nặng nề như thế này?
Nhà của chúng ta……
Hoắc Hành Nhiễm nói: “Không thích cũng không sao cả. Chỉđến đây một lúc thôi, đêm nay chúng ta ra khách sạn gần đây ở một đêm.”
Trần Dục Nhiên cười: “Vâng.”
Trong khi nói chuyện, bọn họđược dẫn vào một đại sảnh. Đại sảnh này vẫn bố trí theo phong cách cổ, gia cụđều làm bằng gỗ trầm hương lâu năm, một cỗ mùi thơm ngát lắng đọng trong không khí, mang đến một tia áp lực nói không nên lời.
“Đã có người đi thông báo cho lão gia, xin Nhị thiếu gia chờ một chút.” Nữ hầu trung niên có bề ngoài bình thường nói với Hoắc Hành Nhiễm, giống như là không thấy Trần Dục Nhiên đứng bên cạnh hắn.
Hoắc Hành Nhiễm tất nhiên là phát hiện, hắn thản nhiên nói: “Đây là Trần Dục Nhiên.”
Hoắc Hành Nhiễm lên tiếng, nữ hầu không dám chậm trễ, lập tức nói với Trần Dục Nhiên: “Xin chào Dục thiếu gia.”
“Xin chào.” Trần Dục Nhiên nhìn Hoắc Hành Nhiễm liếc mắt một cái, gật gật đầu.
“Đi xuống đi. Không cần quên lễ nghi của Hoắc gia.” Hoắc Hành Nhiễm hơi hơi xua tay bảo nữ hầu đi xuống. Thanh âm của hắn tuy rằng ôn hòa, nhưng lại hàm chứa sự cao cao tại thượng cùng chân thật đáng tin.
“Dạ, Nhị thiếu gia.” Nữ hầu run rẩy, cúi người thật sâu, lui ra ngoài. Rất nhanh, một nữ hầu khác tiến vào, bưng trà lên cho Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên, sau đó cung kính lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, một nam hầu tuổi còn trẻ xuất hiện ởđại sảnh. Tướng mạo cậu ta tuấn tú, trên má còn có lúm đồng tiền thật sâu, chưa nói mà cười, làm cho người ta sinh ra hảo cảm. Về vẻ bề ngoài, so với Trần Dục Nhiên còn muốn xuất sắc hơn vài phần.
Cậu ta cung kính không mất hoạt bát nói với Hoắc Hành Nhiễm: “Nhị thiếu gia, lão gia cho mời.”
Hoắc Hành Nhiễm hỏi: “Ông nội chỉ gọi tôi?”
“Đúng vậy, lão gia có việc muốn nói với Nhị thiếu gia.” Nam hầu trẻ tuổi còn thật sự nói, thấy sắc mặt Hoắc Hành Nhiễm trầm xuống, cậu ta không dấu vết nhìn thoáng qua Trần Dục Nhiên, “Xin Dục thiếu gia chờ một chút.” Cư nhiên trực tiếp nói đến Trần Dục Nhiên.
Hoắc Hành Nhiễm nghe vậy, thản nhiên liếc mắt nhìn nam hầu trẻ tuổi một cái. Sau lưng cậu ta phát lạnh, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Hành Nhiễm, vội vàng cúi đầu.
“Hành Nhiễm, anh mau đi đi, em chờ anh.” Trần Dục Nhiên vô tình cười cười.
Hoắc Hành Nhiễm hơi hơi trầm ngâm, tao nhãđứng lên, nói với Trần Dục Nhiên: “Anh sẽ mau chóng trở về.”
Trần Dục Nhiên bị khẩu khí trịnh trọng của hắn làm cho nháy mắt mấy cái. Cậu nhướn mày, nói giỡn: “…… Em sẽ không bịăn luôn đâu, yên tâm đi.”
Hoắc Hành Nhiễm hạ người hôn lên trán cậu một cái: “Ngoan ngoãn.”
Trần Dục Nhiên không nói gì chớp chớp mắt.
Hoắc Hành Nhiễm xoa xoa mặt câu, cũng không thèm liếc nhìn nam hầu trẻ tuổi kia lấy một cái, thẳng tránh ra. Hắn tự nhiên biết tới nơi nào gặp Hoắc gia lão gia tử.
Nam hầu trẻ tuổi có chút sợ hãi nhìn bóng dáng hắn, không dám theo sau. Khí thế của Nhị thiếu gia thật mạnh!
Chờ bóng dáng Hoắc Hành Nhiễm biến mất khỏi tầm mắt, thần kinh căng cứng của nam hầu trẻ tuổi mới thả lỏng, thở phào một hơi.
Chính sảnh thực im lặng, chỉ có thanh âm uống trà nghỏ vụn.
Nam hầu trẻ tuổi xoay người liền thấy Trần Dục Nhiên lấy một tư thái vô cùng thoải mái thản nhiên ngồi trên ghế dựa gỗ trầm hương lớn. Hoắc Hành Nhiễm vừa đi, thần kinh chịu khó sinh động của cậu tựa hồ cũng đi theo hắn luôn rồi. Cậu lúc được lúc không uống từng ngụm trà, lười nhác bình yên. Lá trà bổn gia đại trạch Hoắc gia dùng để mời khách đều là loại cao cấp nhất, vậy mà lại bị Trần Dục Nhiên uống như là trâu ăn mẫu đơn, tâm nam hầu cảm thấy đau đớn.
Cậu ta thật không biết Nhị thiếu gia như thế nào lại coi trọng một cậu bé bình thường lười nhác như vậy!
“Dục thiếu gia, nơi này là chính sảnh dùng để tiếp đón con cháu trực hệ Hoắc gia, mời cậu đi sang thiên thính dùng để tiếp khách của Hoắc gia.” Nam hầu nói với Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên không chút đểý gật gật đầu: “Ân. Chén trà này uống ngon, cậu mang qua cho tôi đi.”
Cũng không phải người nhà Hoắc gia, dựa vào cái gì ra lệnh cho cậu?
Nam hầu trẻ cười giả tạo: “Chờ cậu sang bên kia, tôi lại pha một ly trà khác cho cậu.”
Trần Dục Nhiên không có cưỡng cầu, chậm rãi đứng lên: “Dẫn đường.”
Cậu là người Hoắc Hành Nhiễm tự mình đưa tới, vô luận là thân phận gì, nam hầu trẻ chung quy cũng không thể phát giận với cậu. Cậu ta hừ cũng không buồn hừ một tiếng ở phía trước dẫn đường.
Rất nhanh, Trần Dục Nhiên dượcđưa tới một thiên thính so với chính sảnh thì nhỏ hơn nhiều.
Mà thiên thính này lại sớm có khách.
Đó là một nữ nhân tuổi còn trẻ, ước chừng hai sáu hai bảy tuổi, diện mạo phi thường xinh đẹp, mặc áo khoác tinh xảo, dịu dàng ung dung, giống như là tiểu thư khuê các từ trong tranh đi ra, nhất cử nhất động đều phong tình động lòng người.
Giống như nhận thấy được Trần Dục Nhiên đi đến, nàng nguyên bản đang ngồi im lặng chậm rãi nâng cằm lên, mỉm cười nói: “Vị này chắc là Thiên Khê Trần gia Trần Dục Nhiên thiếu gia. Xin chào, tôi là Hoắc gia Nhị thiếu phu nhân, Hà Mẫn.”
Bọn họđi rồi, Trần Dục Nhiên nhìn Hoắc Hành Nhiễm, nghi hoặc hỏi: “Vé máy bay?” Đây là chuyện gì vậy?
“Ân, ngày mai theo giúp anh đi Hoắc gia một chuyến.” Hoắc Hành Nhiễm nói, “Hoắc gia ở thủđô.” Hắn chưa từng che dấu xuất thân từ Hoắc gia ở thủđô trước mặt Trần Dục Nhiên, nếu người thông minh đã có thể từ những việc nhỏ nhỏ bình thường không đáng kểđoán được một ít nội tình. Nhưng Hoắc Hành Nhiễm phát hiện, ở phương diện này, Trần Dục Nhiên thực thiếu căn cơ. Ngay cả Trần Dũng đều phải kiêng kị Hoắc gia ở thủđô không thôi, Trần Dục Nhiên lại phản ứng như thường.
Bất quá Hoắc Hành Nhiễm thích thái độ của cậu, phi thường thích.
“Vì cái gì?” Trần Dục Nhiên cũng không có phản đối cùng Hoắc Hành Nhiễm đến thủđô, dù sao cuối tuần cũng không có việc gì. Nhưng có cần thiết không? Hoắc Hành Nhiễm tựa hồ không thích Hoắc gia. Hơn nữa ở Hoắc gia có cái tên Hoắc Hành Tuấn đáng giận kia.
“Cho em gặp bọn họ.” Cho thấy thái độ, để tránh Hoắc gia lại tự mình đa tình an bài người để cho hắn chọn tái hôn. Nghĩđến mấy ngày trước cha mình Hoắc Thừa Nghiệp gọi điện đến, trong đôi mắt thâm lam của Hoắc Hành Nhiễm hiện lên một chút lãnh ý. Chuyện của hắn còn không tới phiên Hoắc gia nhúng tay vào
Trần Dục Nhiên sờ sừo cái mũi. Cậu vẫn là không quá hiểu được vì cái gì không nên đi một chuyến này. Đây là sau khi Hoắc Hành Nhiễm gặp trưởng bối của cậu, cậu cũng phải đi gặp trưởng bối của hắn sao?
“Tiểu Đình sẽđi cùng sao?” Trần Dục Nhiên hỏi.
“Có. Hôm nay nó về trước rồi.” Hoắc Hành Nhiễm nói.
“Nga, sao lại không cùng đi?”Để một đứa trẻ như hđ tự mình lên máy bay đi xa như vậy?
Đối với vấn đề này, Hoắc Hành Nhiễm chỉ cười mà không nói. Mỗi lần hđđến, Trần Dục Nhiên liền cùng một chỗ chơi với bé. Ngay từđầu còn không có cái gì, nhưng lần nào cũng như vậy, Hoắc Hành Nhiễm dần dần cảm thấy có chút chướng mắt. Bất quáđiểm này hắn không tính nói rõ.
“Nó biết tự chăm sóc mình.” Hoắc Hành Nhiễm lộ ra biểu tình nghiêm trang ‘không thể quá nuông chiều hđ’, vươn tay xoa xoa cằm Trần Dục Nhiên, “Đêm nay chỉ nhìn một mình anh, ân?”
Nhìn đôi mắt biến thâm của Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên sửng sốt, chậm rãi đỏ mặt.
**************************************************
Hoắc Hành Nhiễm nói được thì làm được. Sáng sớm hôm sau, lái xe đưa bọn họ ra sân bay Thiên Khê.
Hai giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay thủđô.
Hoắc Hành Nhiễm nắm tay Trần Dục Nhiên, không chút nào kiêng kịđi ra ngoài sân bay. Một chiếc xe hơi màu đen bình thường đã chờ sẵn ởđó.
“Nhị thiếu gia.” Lái xe cùng với vệ sĩ một thân đồđen cung kính cúi người bốn lăm độ chào Hoắc Hành Nhiễm, có huấn luyện rất tốt mở cửa xe ra. Động tác của bọn họ thể hiện sự công thức hóa cùng với có một thân thể cường tráng không nói nên lời, tựa hồđã từng nhận huấn luyện quân sự.
Hoắc Hành Nhiễm tao nhã khoát tay, kéo Trần Dục Nhiên ngồi vào bên trong xe.
Xe hơi bắt đầu vững vàng chạy.
Đây là lần đầu tiên Trần Dục Nhiên đến thủđô, có chút tò mò nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa kính xe. Hoắc Hành Nhiễm ngồi gần cậu, giới thiệu một ít danh lam thắng cảnh của thủđô, thanh âm trầm thấp từ tính, ôn nhu mà tràn ngập kiên nhẫn.
Nguyên bản Trần Dục Nhiên chỉ có chút tò mò, nhưng nghe miêu tả sinh động của Hoắc Hành Nhiễm, không khỏi dâng lên hứng thú muốn đi thăm quan.
“…… Đêm nay nghỉ ngơi trước đã, ngày mai anh đưa em đi.” Trong mắt Hoắc Hành Nhiễm mang theo ý cười, vỗ vỗ tay cậu nói.
Nói đến chuyện nghỉ ngơi lại nghĩđến tình sự tối hôm qua, trên mặt Trần Dục Nhiên hiện lên một tia giảo hoạt: “Chỉ cần buổi tối anh không nháo em……” Cậu biết là Hoắc Hành Nhiễm thực thích thân thể của cậu.
Hoắc Hành Nhiễm cười nhẹ, tiến gần đến bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc là ai quấn quít không buông anh đây?”
Trần Dục Nhiên mặt không đủ dày, hai tai lập tức đỏ lên. Cậu ở trên giường vô cùng thẳng thắn thành khẩn, chưa bao giờ che dấu sự yêu thích đối với tính sự. Bị Hoắc Hành Nhiễm nói như vậy, trong đầu lập tức hiện lên tình cảnh tối hôm qua ở trong phòng tắm, hai người ở trước gương làm tình, chỉ cảm thấy yết hầu chuyển động lên xuống.
Cậu không tự chủđược liếm liếm môi, đầu lưỡi màu hồng nhạt lướt qua môi cánh hoa, làm cho Hoắc Hành Nhiễm đang ở khoảng cách quá gần với cậu nhìn vậy màánh mắt trầm xuống.
Hai người da thịt thân cận lâu ngày, đối với một ít phản ứng của Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên không hề xa lah. Cậu bịánh mắt của Hoắc Hành Nhiễm nhìn chằm chằm mà trong lòng khô nóng, cảm thấy đêm nay mình sẽ không được yên, vì thế miễn cưỡng nói: “Khi em chưa nói……” Cậu hơi hơi đẩy hắn ra.
Hoắc Hành Nhiễm thuận thế lui lại một chút, sờ sờ hai má nóng hổi của cậu, tựa hồ là tạm thời buông tha cho cậu. Nhưng Trần Dục Nhiên còn chưa có thở phào một hơi, Hoắc Hành Nhiễm đã nói: “Dừng.”
Trần Dục Nhiên bịế trụ, nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, ánh mắt lại từ kính chiếu hậu nhìn thấy vệ sĩ ngồi ở ghế phó lái đang dùng ánh mắt soi xét nhìn về phía này.
Vệ sĩ phát hiện ra ánh mắt của cậu, mặt không hề đổi sắc, ngược lại trầm ổn gật gật đầu với Trần Dục Nhiên, dời ánh mắt đi. Nhưng không biết những hỗđộng của Hoắc Hành Nhiễm với Trần Dục Nhiên trước đóđã bị hắn ta nhìn thấy bao nhiêu rồi.
tnd nhìn về phía Hoắc Hành Nhiễm, chỉ thấy hắn bán thùy mi mắt, thưởng thức ngón tay cái của mình, khóe môi gợi lên độ cong cười như không cười.
*********************************************************
Nhà chính của Hoắc gia đại danh đỉnh đỉnh nằm ở khu dân cư trung tâm thủđô, bổn gia đại trạch đời trước là một tòa phủđệ cổ của đại thân vương, chiếm diện tích rất lớn. So sánh với nhà chính Trần gia do nhân công chế tạo ra của Trần Dũng thìđại trạch này mới chân chính mang phong cách cổ, lịch sử lâu đời, nội tình thâm hậu.
Từ cửa thập cấp là lên, phác mặt màđến đại khí rộng lớn, pháp luật sâm nghiêm. Một vị nữ hầu trung niên kính cẩn cúi đầu chào Hoắc Hành Nhiễm và Trần Dục Nhiên, dẫn đường cho bọn họ.
“…… Khẩn trương sao?” Hoắc Hành Nhiễm nắm tay Trần Dục Nhiên, thấy cậu có chút ngạc nhiên nhìn xung quanh, môi khẽ nhếch, rất cóđiểm giống nhà quê mới lên tỉnh mà không khỏi bật cười.
Trần Dục Nhiên lắc đầu: “Không có, chỉ là em tò mò thôi. Bất quá toàn nhà này có thể xem như là cảnh đẹp nhất thủđôđi?” Kiến trúc này có thểđem đi trình báo trở thành di tích lịch sử.
Hoắc Hành Nhiễm từ chối cho ý kiến.
“Sống ở trong này sẽ không cảm thấy rất kỳ quái sao?” Có loại cảm giác thời không hỗn loạn.
Hoắc Hành Nhiễm nở nụ cười: “Quả thật kỳ quái.” Năm đó mười mấy tuổi hắn mới tới Hoắc gia, tuy rằng cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh hờ hững trên mặt, nhưng là trong lòng không khỏi sôi trào. Loại kiến trúc cổ này có vẻ thực âm trầm khủng bố, hơn nữa tòa nhà này đời trước đã trải qua không ít tu sửa.
Trần Dục Nhiên nhún nhún vai: “Em vẫn là thích nhà của chúng ta hơn.”Đại gia tộc hiển nhiên là sẽđặc biệt yêu thích những thứ cổ rồi. Người trẻ tuổi như họ thế nào lại có thể thích nơi có không khí nặng nề như thế này?
Nhà của chúng ta……
Hoắc Hành Nhiễm nói: “Không thích cũng không sao cả. Chỉđến đây một lúc thôi, đêm nay chúng ta ra khách sạn gần đây ở một đêm.”
Trần Dục Nhiên cười: “Vâng.”
Trong khi nói chuyện, bọn họđược dẫn vào một đại sảnh. Đại sảnh này vẫn bố trí theo phong cách cổ, gia cụđều làm bằng gỗ trầm hương lâu năm, một cỗ mùi thơm ngát lắng đọng trong không khí, mang đến một tia áp lực nói không nên lời.
“Đã có người đi thông báo cho lão gia, xin Nhị thiếu gia chờ một chút.” Nữ hầu trung niên có bề ngoài bình thường nói với Hoắc Hành Nhiễm, giống như là không thấy Trần Dục Nhiên đứng bên cạnh hắn.
Hoắc Hành Nhiễm tất nhiên là phát hiện, hắn thản nhiên nói: “Đây là Trần Dục Nhiên.”
Hoắc Hành Nhiễm lên tiếng, nữ hầu không dám chậm trễ, lập tức nói với Trần Dục Nhiên: “Xin chào Dục thiếu gia.”
“Xin chào.” Trần Dục Nhiên nhìn Hoắc Hành Nhiễm liếc mắt một cái, gật gật đầu.
“Đi xuống đi. Không cần quên lễ nghi của Hoắc gia.” Hoắc Hành Nhiễm hơi hơi xua tay bảo nữ hầu đi xuống. Thanh âm của hắn tuy rằng ôn hòa, nhưng lại hàm chứa sự cao cao tại thượng cùng chân thật đáng tin.
“Dạ, Nhị thiếu gia.” Nữ hầu run rẩy, cúi người thật sâu, lui ra ngoài. Rất nhanh, một nữ hầu khác tiến vào, bưng trà lên cho Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên, sau đó cung kính lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, một nam hầu tuổi còn trẻ xuất hiện ởđại sảnh. Tướng mạo cậu ta tuấn tú, trên má còn có lúm đồng tiền thật sâu, chưa nói mà cười, làm cho người ta sinh ra hảo cảm. Về vẻ bề ngoài, so với Trần Dục Nhiên còn muốn xuất sắc hơn vài phần.
Cậu ta cung kính không mất hoạt bát nói với Hoắc Hành Nhiễm: “Nhị thiếu gia, lão gia cho mời.”
Hoắc Hành Nhiễm hỏi: “Ông nội chỉ gọi tôi?”
“Đúng vậy, lão gia có việc muốn nói với Nhị thiếu gia.” Nam hầu trẻ tuổi còn thật sự nói, thấy sắc mặt Hoắc Hành Nhiễm trầm xuống, cậu ta không dấu vết nhìn thoáng qua Trần Dục Nhiên, “Xin Dục thiếu gia chờ một chút.” Cư nhiên trực tiếp nói đến Trần Dục Nhiên.
Hoắc Hành Nhiễm nghe vậy, thản nhiên liếc mắt nhìn nam hầu trẻ tuổi một cái. Sau lưng cậu ta phát lạnh, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Hành Nhiễm, vội vàng cúi đầu.
“Hành Nhiễm, anh mau đi đi, em chờ anh.” Trần Dục Nhiên vô tình cười cười.
Hoắc Hành Nhiễm hơi hơi trầm ngâm, tao nhãđứng lên, nói với Trần Dục Nhiên: “Anh sẽ mau chóng trở về.”
Trần Dục Nhiên bị khẩu khí trịnh trọng của hắn làm cho nháy mắt mấy cái. Cậu nhướn mày, nói giỡn: “…… Em sẽ không bịăn luôn đâu, yên tâm đi.”
Hoắc Hành Nhiễm hạ người hôn lên trán cậu một cái: “Ngoan ngoãn.”
Trần Dục Nhiên không nói gì chớp chớp mắt.
Hoắc Hành Nhiễm xoa xoa mặt câu, cũng không thèm liếc nhìn nam hầu trẻ tuổi kia lấy một cái, thẳng tránh ra. Hắn tự nhiên biết tới nơi nào gặp Hoắc gia lão gia tử.
Nam hầu trẻ tuổi có chút sợ hãi nhìn bóng dáng hắn, không dám theo sau. Khí thế của Nhị thiếu gia thật mạnh!
Chờ bóng dáng Hoắc Hành Nhiễm biến mất khỏi tầm mắt, thần kinh căng cứng của nam hầu trẻ tuổi mới thả lỏng, thở phào một hơi.
Chính sảnh thực im lặng, chỉ có thanh âm uống trà nghỏ vụn.
Nam hầu trẻ tuổi xoay người liền thấy Trần Dục Nhiên lấy một tư thái vô cùng thoải mái thản nhiên ngồi trên ghế dựa gỗ trầm hương lớn. Hoắc Hành Nhiễm vừa đi, thần kinh chịu khó sinh động của cậu tựa hồ cũng đi theo hắn luôn rồi. Cậu lúc được lúc không uống từng ngụm trà, lười nhác bình yên. Lá trà bổn gia đại trạch Hoắc gia dùng để mời khách đều là loại cao cấp nhất, vậy mà lại bị Trần Dục Nhiên uống như là trâu ăn mẫu đơn, tâm nam hầu cảm thấy đau đớn.
Cậu ta thật không biết Nhị thiếu gia như thế nào lại coi trọng một cậu bé bình thường lười nhác như vậy!
“Dục thiếu gia, nơi này là chính sảnh dùng để tiếp đón con cháu trực hệ Hoắc gia, mời cậu đi sang thiên thính dùng để tiếp khách của Hoắc gia.” Nam hầu nói với Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên không chút đểý gật gật đầu: “Ân. Chén trà này uống ngon, cậu mang qua cho tôi đi.”
Cũng không phải người nhà Hoắc gia, dựa vào cái gì ra lệnh cho cậu?
Nam hầu trẻ cười giả tạo: “Chờ cậu sang bên kia, tôi lại pha một ly trà khác cho cậu.”
Trần Dục Nhiên không có cưỡng cầu, chậm rãi đứng lên: “Dẫn đường.”
Cậu là người Hoắc Hành Nhiễm tự mình đưa tới, vô luận là thân phận gì, nam hầu trẻ chung quy cũng không thể phát giận với cậu. Cậu ta hừ cũng không buồn hừ một tiếng ở phía trước dẫn đường.
Rất nhanh, Trần Dục Nhiên dượcđưa tới một thiên thính so với chính sảnh thì nhỏ hơn nhiều.
Mà thiên thính này lại sớm có khách.
Đó là một nữ nhân tuổi còn trẻ, ước chừng hai sáu hai bảy tuổi, diện mạo phi thường xinh đẹp, mặc áo khoác tinh xảo, dịu dàng ung dung, giống như là tiểu thư khuê các từ trong tranh đi ra, nhất cử nhất động đều phong tình động lòng người.
Giống như nhận thấy được Trần Dục Nhiên đi đến, nàng nguyên bản đang ngồi im lặng chậm rãi nâng cằm lên, mỉm cười nói: “Vị này chắc là Thiên Khê Trần gia Trần Dục Nhiên thiếu gia. Xin chào, tôi là Hoắc gia Nhị thiếu phu nhân, Hà Mẫn.”