Hà Mẫn, đại tiểu thư Hà gia ở Giang Thành, là hòn ngọc quý trên tay Hà gia. Thực lực kinh tế của Hà gia so với Hoắc gia thì yếu kém hơn một chút, nhưng so với Trần gia ở Thiên Khê thì mạnh hơn nhiều lắm. Lấy thân phận của Hà Mẫn, cho dù là làm vợ của người thừa kế duy nhất của Hoắc gia đời thứ ba Hoắc Hành Tuấn cũng không phải là không có khả năng. Trên thực tế, năm đó Hà gia cốý liên hôn với thiếu gia Hoắc gia là Hoắc Hành Tuấn mà không phải là Hoắc Hành Nhiễm. Sau đó Hoắc lão gia tử ra mặt, cuối cùng lại là Hoắc Hành Nhiễm lấy Hà Mẫn. Khi đó Hoắc Hành Nhiễm chỉ là một đứa con riêng, tiền đồ không rõ, có thể lấy được đại tiểu thư Hà gia, ở trong mắt nhiều người đã là cực kỳ may mắn.
Chính là cả hai đương sựđều không cảm thấy như vậy. Hà Mẫn từ nhỏđã nhận được hết thảy muôn vàn nuông chiều, tâm cao khí ngạo, một lòng muốn làm người trên mọi người. Bị trong nhà an bài gả cho người vĩnh viễn không có khả năng kế thừa Hoắc gia, chỉ có thể dựa vào gia tộc mà sinh tồn, con riêng của Hoắc gia, Hoắc Hành Nhiễm. Lòng cô ta cảm thấy khó chịu muốn chết, giống như bên tai có thể nghe thấy những tiếng nhạo báng của những chị em gái đồng lứa.
Nếu Hoắc Hành Nhiễm đối với cô ta trăm y ngàn thuận, dỗ cô ta đến tâm hoa nộ phóng còn chưa tính, sau lưng cô ta còn có Hà gia, trong nhà xem mặt mũi của cô ta còn có thể vì hắn mưu hoa một hai, nói không chừng tương lai Hoắc Hành Nhiễm có thể tự lập nghiệp, thoát ly khỏi Hoắc gia. Nhưng Hoắc Hành Nhiễm đối với cô ta vẫn luôn rất lãnh đạm, đối với các loại đề nghị muốn tiến thêm của cô ta cứ làm như không nghe thấy. Mỗi lần lên giường, còn bị hn phát hiện hắn uống thuốc – chồng của cô ta cư nhiên cần nhờđến thuốc mới bằng lòng thân cận cô ta?
Này đối với Hà Mẫn không khác gì là nhục nhã!
Sau khi sinh Hoắc Đình ra, quan hệ của hai người đã như băng tuyết. Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, càng thấy không cam lòng, Hà Mẫn lựa chọn một làm gia một điều mà những gia đình quyền quý vô cũng kiêng kị– cô ta ngoại tình! Trong nháy mắt bị chồng phát hiện ra cô ta ở bên ngoài qua lại với nam nhân khác, cô ta cảm nhận được khoái cảm trả thù.
Lúc ấy Hà Mẫn cho rằng Hoắc Hành Nhiễm không dám ly hôn với cô ta. Bởi vì mất đi thân phận con rể Hà gia, ở Hoắc gia, Hoắc Hành Nhiễm không hề có căn cơ sẽ không làm được nên chuyện gì!
Hoắc Hành Nhiễm thực sâu sắc, cho dù Hà Mẫn không nói gì chuyện ngoại tình, hắn đã có chút phát hiện ra. Hắn rất lãnh đạm phân phòng ngủ với Hà Mẫn, không chung giường nữa.
Hà Mẫn nhìn thấy biểu tình thong dong lãnh đạm của hắn mà nổi giận. Bất quá Hoắc Hành Nhiễm chỉ là không chạm vào cô ta chứ không đưa ra yêu cầu ly hôn, cô ta càng thêm chắc chắn, càng ngày càng không kiêng nể gì. Thậm chíđến cuối cùng còn câu dẫn con trai của bác cả là Hoắc Hành Tuấn.
Không biết từ nơi nào mà biết chuyện của Hà Mẫn cùng Hoắc Hành Tuấn, Hoắc Hành Nhiễm đưa chuyện này ra bàn với Hoắc gia. Ngày thứ hai, trợ lý của hắn mang theo đơn ly hôn đứng trước mặt Hà Mẫn.
Nhìn thấy đơn ly hôn, Hà Mẫn giống nhưđột nhiên bị cho một cái tát, tỉnh táo lại! Sau đó cô ta phát hiện ra một chuyện thực đáng sợ– kỳ thật cô ta đã yêu Hoắc Hành Nhiễm! côta tuyệt đối không muốn ly hôn! cô ta làm hết thảy chỉ bởi vì muốn kích Hoắc Hành Nhiễm đểýđến mình……
cô ta cứng rắn không kýđơn ly hôn, thông qua Hà gia tạo áp lực cho Hoắc Hành Nhiễm, lại ở trước mặt cha Hoắc Hành Nhiễm giả bộđáng thương, dùng hết mọi biện pháp bức Hoắc Hành Nhiễm đánh mất ý niệm ly hôn trong đầu. Nhưng Hoắc Hành Nhiễm hoàn toàn bất vi sởđộng, kiên trì muốn ly hôn. Hà Mẫn nhất thời mất đi lý trí, làm ra một chuyện mà tất cả mọi người không thể tưởng được – cô ta đứng ở trước đầu cầu thang, giơ lên Tiểu Hoắc Đình lúc ấy vẫn còn trong tã lót – con trai cô ta, làm bộ muốn thả xuống, lấy điều này uy hiếp bắt Hoắc Hành Nhiễm phải đáp ứng không ly hôn nữa!
Nhưng cô ta chỉ lo uy hiếp Hoắc Hành Nhiễm, lại không nghĩ qua là tay vừa lỏng một cái, làm cho Hoắc Đình lúc đó là một đứa bé sơ sinh yếu ớt thẳng tắp rơi xuống lầu!
Nếu không phải Hoắc Hành Nhiễm phản ứng mau lẹ xông lên dùng thân thể làm đệm đỡ thì chỉ sợ Hoắc Đình đã mất mạng rồi. Hoắc Hành Nhiễm vì cứu bé, cánh tay bị gãy xương, đầu đập vào cầu thang làm cho não bị chấn động nhẹ.
Chuyện này làm Hoắc gia lão gia tử cực kỳ tức giận. Hoắc gia lão gia tử ra tay, Hoắc Hành Nhiễm và Hà Mẫn thuận lợi ly hôn, Hà Mẫn lại thiếu chút nữa bịđưa vào bệnh viện tâm thần, bị cưỡng chế an dưỡng. Từđó, Hà Mẫn đối với Hoắc gia lão gia tử câm như hến.
Nhưng cho đến nay, Hà Mẫn vẫn không có buông tha cho khả năng tái hôn với Hoắc Hành Nhiễm. Cô ta bày ra bộ mặt sám hối, thấp tư thái tiếp cận, cho rằng có thểảnh hưởng đến Hoắc Hành Nhiễm. Cô ta thực khẳng định Hoắc Hành Nhiễm không cóđem chuyện của cô ta nói ra bên ngoài, thậm chí bởi vì chuyện ngoại tình vẫn không có chân chính lộ ra, chỉ có hai người biết thôi. Cho nên Hà Mẫn có chút tự lừa mình dối người nghĩ Hoắc Hành Nhiễm không có khả năng thật sự nói ra bên ngoài. Suy đoán này là vìđó là người cô ta tin tưởng.
Sau khi ly hôn cô ta vẫn thực quan tâm đến Hoắc Đình, luôn mua cho Hoắc Đình rất nhiều quà, bởi vì cô ta biết Hoắc lão gia tử phi thường thích đứa chắt trai này. Đáng tiếc bởi vì lỗi lầm trước đó của cô ta, Hoắc lão gia tử vẫn không cho phép cô ta tiến vào đại trạch của Hoắc gia, không cho cô ta gặp mặt Hoắc Đình.
Thẳng đến một năm trước, Hoắc lão gia tử tựa hồ rốt cục bị thành tâm của cô ta đảđộng, giải lệnh cấm cô ta đến Hoắc gia với gặp con trai.
Tuy rằng một năm chỉ gặp Hoắc Đình một lần, chưa bao giờ chân chính chạm mặt Hoắc Hành Nhiễm, nhưng Hà Mẫn đã cảm thấy vô cùng cao hứng, thấy được một tia hi vọng.
Bất quá loại cao hứng này khi nghe đến Hoắc gia đã chuẩn bị mấy người để Hoắc Hành Nhiễm chọn làm vợ, hơn nữa Hoắc Hành Nhiễm mấy tháng gần đây còn mê luyến một nam tử, thậm chí còn nghe đồn là cho nam tửđóđến ở trong căn nhà của mẹđẻ hắn, mặt Hà Mẫn trầm xuống, trong lòng dấy lên lửa giận ngập trời.
Hôm nay cô ta thật vất vả mới từ miệng Hoắc lão gia tử biết được tin tức Hoắc Hành Nhiễm trở về Hoắc gia, sáng sớm liền tỉ mỉ chuẩn bị tiến đến Hoắc gia chờ. Không nghĩ trừ bỏ người hầu bên ngoài, người đầu tiên cô ta đụng mặt cư nhiên lại là nam tử nghe đồn là Hoắc Hành Nhiễm vô cùng mêđắm.
Hà Mẫn cẩn thận đánh giá nam tử trẻ tuổi một thân hơi thở tản mạn tự tại này, hoàn toàn không thể hiểu nổi nguyên nhân Hoắc Hành Nhiễm chọn cậu ta. Liền ngay cả gia thế của cậu ta cũng không có giá trị nhắc tới. Cậu ta ngay cả một ngón tay của mình cũng so ra kém hơn!
Hà Mẫn mang theo cảm giác tràn ngập sựưu việt mở miệng: “Vị này chắc là Trần gia thiếu gia Trần Dục Nhiên ở Thiên Khê. Xin chào, tôi là Hoắc gia Nhị thiếu phu nhân, Hà Mẫn.”
Nghe được câu tự giới thiệu của Hà Mẫn, Trần Dục Nhiên hơi hơi dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: “Xin chào, Hà tiểu thư.”
“Xin hãy gọi tôi là Hoắc thiếu phu nhân.” Hà Mẫn sửa lại.
“Nhưng côđã ly hôn với Hành Nhiễm rồi.” Trần Dục Nhiên nói sự thật ra. Cậu biết Hoắc Hành Nhiễm đối với nữ nhân tên là Hà Mẫn này nhưng là vô cùng phiền chán. Hà Mẫn lớn giọng tự xưng là‘Hoắc thiếu phu nhân’, có phải hay không đầu có vấn đề?
“Hành Nhiễm rất nhanh sẽ lại một lần nữa ở bên tôi.” Hà Mẫn cười đến tràn ngập tự tin cùng cao ngạo, “Anh ấy sẽ trở lại bên người tôi” Cô ta tà nghễ nhìn Trần Dục Nhiên: “Về phần một ít đồ chơi ở bên ngoài, Hành Nhiễm cùng tôi cũng không đểở trong lòng.”
Lấy tính cách của Hoắc Hành Nhiễm, hắn sẽ một lần nữa nhận người vợ cũ từng ngoại tình phản bội hắn? Đó là cửa sổ cũng không có nói chi đến cửa.
“…… Ban ngày ban mặt, không cần năm mơ mới tốt.” Trần Dục Nhiên sờ sờ mũi, nói một câu, sau đó lắc đầu, tự tìm chỗ ngồi, không đểý tới vấn đề thực cân não của nữ nhân này.
Thanh âm nói chuyện của cậu không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho Hà Mẫn nghe thấy. Cô ta hoắc mắt vỗ bàn: “Cậu nói cái gì?”
Trần Dục Nhiên không cóđáp lại.
Hà Mẫn nhất quyết không tha: “Tôi hỏi cậu đó! Cậu vừa nói cái gì?”
Trần Dục Nhiên nhíu mày. Cậu cảm thấy mình sai lầm rồi. Không chỉ nói đến Hoắc Hành Nhiễm, nữ nhân như vậy, chỉ sợ là bất cứ ai cũng không chịu nổi.
“Hà tiểu thư, cô tự trọng một chút.” Trần Dục Nhiên thấy cô ta khí thế bức người, trong mắt hiện lên một chút lợi hại hiếm thấy, chậm rãi nói, “Nếu cô nhất định phải biết vừa rồi tôi nói cái gì…… Kỳ thật ý của tôi chính là, trước đây có ngoại tình, Hành Nhiễm sẽ không tái hôn với cô.”
“Cậu làm sao mà biết được?” Hà Mẫn khiếp sợ thất thanh hét lên! Cô ta không thể tưởng được Trần Dục Nhiên lại biết chuyện cô ta ngoại tình! Cô ta nghĩ Hoắc Hành Nhiễm căn bản sẽ không nói cho người khác biết, lại càng không nói cho nam tử ngay cả bề ngoài cũng không bằng cô ta này!
“Hành Nhiễm nói. Anh ấy cái gì cũng đều nói cho tôi biết.” Trần Dục Nhiên nhún nhún vai. Hoắc Hành Nhiễm lo lắng cậu đến Hoắc gia sẽ gặp phải một ít người không tốt, đã muốn đem rất nhiều chuyện ra nói cho cậu biết, bao gồm cả chuyện nữ nhân này thiếu chút nữa làm Hoắc Đình ngã chết.
Đối với nữ nhân lãnh huyết vô tình lại chẳng biết xấu hổ này, Trần Dục Nhiên tuyệt không muốn khách khí với cô ta. Trước đó cậu liền quyết định, nếu nữ nhân chọc tới cậu, cậu nhất định sẽ giáo huấn cô ta.
“Cậu nói dối!”
“Cô rất rõ ràng tôi không có nói sai.”
“Im miệng!” Cô ta không thể nào nghe đến chuyện bởi vì ngoại tình mà không được qua lại với Hoắc Hành Nhiễm nữa. Hà Mẫn mạnh đứng lên, bàn tay với những móng tay sắc nhọn đánh về phía Trần Dục Nhiên.
Sao nữ nhân nào cũng thích dùng cái chiêu này?
Trần Dục Nhiên nghiêng người né tránh, không chút khách khíđánh lên tay cô ta. Cậu thích nam nhân, cũng không phải là một người biết thương hoa tiếc ngọc, không cóđạo lý nhận không cái tát này.
Hà Mẫn hét lên một tiếng, cầm lấy tay đau lui đến một bên, thấp giọng khóc.
Trần Dục Nhiên nhất thời không nói được gì. Cậu cũng không dùng bao nhiêu lực, chỉ là muốn giáo huấn cô ta một lần.
“Ai nha, Mẫn Mẫn, làm sao vậy?” Một giọng nữđột nhiên vang lên!
Chỉ thấy một nữ nhân tầm ba mươi tuổi, được bảo dưỡng khá tốt, vẻ mặt lo lắng đi về phía Hà Mẫn, đau lòng xem xét tay Hà Mẫn.
Hà Mẫn ủy ủy khuất khuất đưa tay ra, trên mu bàn tay một mảnh màu đỏ.
Nữ nhân kia thở hốc vì kinh ngạc, mang theo ngữ khí trách cứ nhỏ giọng nói với Hoắc Hành Nhiễm: “Nhị thiếu gia, khách cậu mang đến kiểu gì vậy?! Sao lại có thểđộng tay đánh người?”
Trần Dục Nhiên nghe được xưng hô‘Nhị thiếu gia’ này, lập tức quay đầu, liền thấy hai cha con Hoắc Hành Nhiễm cùng Hoắc Đình lẳng lặng đứng cách đó không xa, mặt không chút thay đổi nhìn trò khôi hài trước mắt.
Cậu không khỏi cười rộ lên, đi qua đó: “Đã trở lại?” Cậu nhìn nhìn Hoắc Hành Nhiễm, xác định hắn không có thiếu tay thiếu chân gì, sau đó vươn tay nhu nhu mái tóc ngay ngắn chỉnh tề của Hoắc Đình, lập tức pháđi tiểu bộ dáng ra vẻ trấn định tự phụ của bé.
Trần Dục Nhiên bẻ mặt tươi cười, lập tức đem hai nữ nhân đang diễn trò diễn đến bất diệc nhạc hồ kia ném ra sau đầu. Nhìn biểu tình này của cậu, thần sắc hai cha con Hoắc Hành Nhiễm đều hơi hơi buông lỏng, không hẹn mà cùng gợi lên khóe môi.
“Anh ơi!” Hoắc Đình một bên ôm đầu né tránh bàn tay đang làm loạn tóc bé của Trần Dục Nhiên, một bên lại nhịn không được ôm lấy chân cậu, giống như con chó nhỏ cọ cọ cậu.
Lại một đoạn thời gian không thấy, như cách tam thu a!
Trần Dục Nhiên càng thêm vui vẻ, nắm lấy hai má phúng phính của bé màđùa: “A, hình như gầy. Có phải không hảo hảo ăn cơm đúng không?”
“Em cao lên rồi! Nên mới gầy đi một chút!” Hoắc Đình kiêu ngạo màưỡn ngực.
Trần Dục Nhiên lập tức so so đỉnh đầu của cậu với thân cao của mình, đối với sự chênh lệch độ cao tỏ vẻ vừa lòng.
“Em nhất định sẽ cao hơn anh!” Hoắc Đình không phục nói, nhìn nhìn Hoắc Hành Nhiễm, “Em là con của ba ba, nhất định khi lớn lên sẽ cao giống như ba ba vậy!”
Trần Dục Nhiên hừ nhẹ: “Kia cũng là thật lâu thật lâu sau, anh sẽ cao hơn em thật lâu thật lâu.”
Hoắc Đình ngao ô một tiếng, dùng sức phe phẩy cánh tay Trần Dục Nhiên tỏ vẻ kháng nghị.
Một lớn một nhỏ nói chuyện đến hăng say, hoàn toàn không coi ai ra gì, làm cho hai nữ nhân ở một bên hóa trang lên sân khấu đồng thời đen mặt.
Nữ nhân ba mươi tuổi kia ỷ vào mình là trưởng bối, mất hứng mở miệng: “Nhị thiếu gia, các cậu như vậy quả thực là quá thất lễ!”
“Hành Nhiễm……” Hà Mẫn nhiều năm không gặp Hoắc Hành Nhiễm, cũng nhịn không được mở miệng, thâm tình nhìn hắn.
Tầm mắt Hoắc Hành Nhiễm trực tiếp lướt qua Hà Mẫn, dừng ở trên người nữ nhân tầm ba mươi tuổi kia: “Phương Tĩnh, không phải chuyện của cô, không cần xen vào.”
Nữ nhân được xưng là Phương Tĩnh lập tức câm nín, trên mặt hiện lên nồng đậm không cam lòng.
Trên mặt Trần Dục Nhiên có chút giật mình. Phương Tĩnh, người vợ duy nhất của cha Hoắc Hành Nhiễm, Hoắc Thừa Nghiệp, trẻ hơn Hoắc Thừa Nghiệp hai mươi tuổi. Phương Tĩnh chính là một ngôi sao mới nổi, cùng với Hoắc Thừa Nghiệp phong lưu có mấy lần nhân duyên sương sớm, lại ngoài ý muốn mang thai. Hoắc Thừa Nghiệp phong lưu cảđời, căn bản không cóý niệm kết hôn trong đầu, hơn nữa trừ bỏđứa con ngoài ý niệm Hoắc Hành Nhiễm này, ông ta căn bản không tính cóđứa con khác, chỉ là một Hoắc Hành Nhiễm đãđủ làm cho ông ta đau đầu. Những năm gần đây ông ta thường xuyên bị Hoắc lão gia tử quở trách, đại bộ phận nội dung đều là về Hoắc Hành Nhiễm, mắng ông ta làm cha mà luôn bỏ qua hắn, không có hảo hảo dạy dỗ hắn, làm cho Hoắc gia Nhị thiếu gia tuyệt không thân thiết với Hoắc gia. Này đóđều thành tội của Hoắc Thừa Nghiệp. Hoắc Thừa Nghiệp không có bản lĩnh gì, cảđời phong lưu khoái hoạt đều trông cậy vào Hoắc lão gia tử, tự nhiên không dám lên tiếng. Này cũng làm cho ông ta khi nghe được chuyện Phương Tĩnh mang thai thì hoàn toàn luống cuống. Sợ lại sinh ra một đứa con riêng làm Hoắc lão gia tử muốn lột da ông ta, Hoắc Thừa Nghiệp trực tiếp lôi kéo Phương Tĩnh đi đăng ký kết hôn, cưới cô ta vào Hoắc gia, để cho đứa nhỏ cô ta sinh ra được hợp pháp hóa. Đáng tiếc cuối cùng Phương Tĩnh không có giữđược thai nhi, Hoắc Thừa Nghiệp cũng liền bỏ qua cô ta, không thèm đểý tới. Phương Tĩnh ở Hoắc gia trở thành một sự tồn tại đáng xấu hổ.
Hiện tại xem ra, cũng không phải là một nữ nhân làm cho người ta bớt lo.
“Chúng ta đi.” Hoắc Hành Nhiễm dắt tay Trần Dục Nhiên, vỗ vỗđầu Hoắc Đình.
“Hành Nhiễm, Tiểu Đình……” Hà Mẫn nức nở khóc, muốn khiến cho cha con Hoắc Hành Nhiễm chúý.
Hoắc Hành Nhiễm ngay cả một cái liếc mắt đều không có bố thí cho Hà Mẫn. Hoắc Đình cũng là từđầu đến cuối không thèm liếc mắt nhìn Hà Mẫn lấy một cái. Đối với người mẹđẻ mới chỉ gặp mặt có một lần này, Hoắc Đình chỉ cảm thấy xa lạ. Nghe được tiếng gọi của Hà Mẫn, bé quay đầu liếc cô ta một cái, Hà Mẫn lập tức vẻ mặt từái đau thương nhìn bé, nhưng là Hoắc Đình tuyệt không thấy hứng thú dời ánh mắt đi. Mẹđẻ này đối với bé giống như không có.
“Phản phản, Nhị thiếu gia, Mẫn Mẫn thủy chung vẫn là mẹđẻ của Hoắc Đình, cậu như thế nào nói đi liền đi, cũng không để cho mẹ con bọn họ gặp nhau một chút……” Phương Tĩnh không thể nhịn được ngắt lời nói, “Côấy làđược lão thái gia gật đầu cho phép tiến vào…… Hơn nữa vừa rồi lão thái gia rõ ràng để cho cậu với Tiểu Đình ở lại……”
“Phương Tĩnh.” Hoắc Hành Nhiễm lạnh nhạt nói, “Tôi nói lại lần nữa, không cần nhúng tay vào chuyện của tôi. Đứng để tôi phải nói lần thứ ba.”
Phương Tĩnh sợ hãi rụt lui, ngập ngừng: “Nhưng là lão thái gia……”
“Dục Nhiên là người của tôi. Nếu ông nội không chào đón, tôi đây sẽ chờđến thời điểm em ấy được hoan nghênh rồi lại đến.” Hoắc Hành Nhiễm trầm thấp nói, “Hoắc Đình cũng sẽ theo tôi trở về.”
“Nhị thiếu gia, Tiểu Đình là chắt trai duy nhất của lão thái gia, cậu không thể dẫn nóđi.” Phương Tĩnh sốt ruột nói, hung hăng trừng mắt liếc Trần Dục Nhiên một cái. Trong mắt cô ta, đều là nam tử này sử dụng thủđoạn mê hoặc Hoắc Hành Nhiễm luôn luôn khôn khéo.
“Cô có thể ngăn cản thử xem.” Hoắc Hành Nhiễm thong dong lãnh đạm nói.
Phương Tĩnh mặt trắng bệch.
Chính là cả hai đương sựđều không cảm thấy như vậy. Hà Mẫn từ nhỏđã nhận được hết thảy muôn vàn nuông chiều, tâm cao khí ngạo, một lòng muốn làm người trên mọi người. Bị trong nhà an bài gả cho người vĩnh viễn không có khả năng kế thừa Hoắc gia, chỉ có thể dựa vào gia tộc mà sinh tồn, con riêng của Hoắc gia, Hoắc Hành Nhiễm. Lòng cô ta cảm thấy khó chịu muốn chết, giống như bên tai có thể nghe thấy những tiếng nhạo báng của những chị em gái đồng lứa.
Nếu Hoắc Hành Nhiễm đối với cô ta trăm y ngàn thuận, dỗ cô ta đến tâm hoa nộ phóng còn chưa tính, sau lưng cô ta còn có Hà gia, trong nhà xem mặt mũi của cô ta còn có thể vì hắn mưu hoa một hai, nói không chừng tương lai Hoắc Hành Nhiễm có thể tự lập nghiệp, thoát ly khỏi Hoắc gia. Nhưng Hoắc Hành Nhiễm đối với cô ta vẫn luôn rất lãnh đạm, đối với các loại đề nghị muốn tiến thêm của cô ta cứ làm như không nghe thấy. Mỗi lần lên giường, còn bị hn phát hiện hắn uống thuốc – chồng của cô ta cư nhiên cần nhờđến thuốc mới bằng lòng thân cận cô ta?
Này đối với Hà Mẫn không khác gì là nhục nhã!
Sau khi sinh Hoắc Đình ra, quan hệ của hai người đã như băng tuyết. Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, càng thấy không cam lòng, Hà Mẫn lựa chọn một làm gia một điều mà những gia đình quyền quý vô cũng kiêng kị– cô ta ngoại tình! Trong nháy mắt bị chồng phát hiện ra cô ta ở bên ngoài qua lại với nam nhân khác, cô ta cảm nhận được khoái cảm trả thù.
Lúc ấy Hà Mẫn cho rằng Hoắc Hành Nhiễm không dám ly hôn với cô ta. Bởi vì mất đi thân phận con rể Hà gia, ở Hoắc gia, Hoắc Hành Nhiễm không hề có căn cơ sẽ không làm được nên chuyện gì!
Hoắc Hành Nhiễm thực sâu sắc, cho dù Hà Mẫn không nói gì chuyện ngoại tình, hắn đã có chút phát hiện ra. Hắn rất lãnh đạm phân phòng ngủ với Hà Mẫn, không chung giường nữa.
Hà Mẫn nhìn thấy biểu tình thong dong lãnh đạm của hắn mà nổi giận. Bất quá Hoắc Hành Nhiễm chỉ là không chạm vào cô ta chứ không đưa ra yêu cầu ly hôn, cô ta càng thêm chắc chắn, càng ngày càng không kiêng nể gì. Thậm chíđến cuối cùng còn câu dẫn con trai của bác cả là Hoắc Hành Tuấn.
Không biết từ nơi nào mà biết chuyện của Hà Mẫn cùng Hoắc Hành Tuấn, Hoắc Hành Nhiễm đưa chuyện này ra bàn với Hoắc gia. Ngày thứ hai, trợ lý của hắn mang theo đơn ly hôn đứng trước mặt Hà Mẫn.
Nhìn thấy đơn ly hôn, Hà Mẫn giống nhưđột nhiên bị cho một cái tát, tỉnh táo lại! Sau đó cô ta phát hiện ra một chuyện thực đáng sợ– kỳ thật cô ta đã yêu Hoắc Hành Nhiễm! côta tuyệt đối không muốn ly hôn! cô ta làm hết thảy chỉ bởi vì muốn kích Hoắc Hành Nhiễm đểýđến mình……
cô ta cứng rắn không kýđơn ly hôn, thông qua Hà gia tạo áp lực cho Hoắc Hành Nhiễm, lại ở trước mặt cha Hoắc Hành Nhiễm giả bộđáng thương, dùng hết mọi biện pháp bức Hoắc Hành Nhiễm đánh mất ý niệm ly hôn trong đầu. Nhưng Hoắc Hành Nhiễm hoàn toàn bất vi sởđộng, kiên trì muốn ly hôn. Hà Mẫn nhất thời mất đi lý trí, làm ra một chuyện mà tất cả mọi người không thể tưởng được – cô ta đứng ở trước đầu cầu thang, giơ lên Tiểu Hoắc Đình lúc ấy vẫn còn trong tã lót – con trai cô ta, làm bộ muốn thả xuống, lấy điều này uy hiếp bắt Hoắc Hành Nhiễm phải đáp ứng không ly hôn nữa!
Nhưng cô ta chỉ lo uy hiếp Hoắc Hành Nhiễm, lại không nghĩ qua là tay vừa lỏng một cái, làm cho Hoắc Đình lúc đó là một đứa bé sơ sinh yếu ớt thẳng tắp rơi xuống lầu!
Nếu không phải Hoắc Hành Nhiễm phản ứng mau lẹ xông lên dùng thân thể làm đệm đỡ thì chỉ sợ Hoắc Đình đã mất mạng rồi. Hoắc Hành Nhiễm vì cứu bé, cánh tay bị gãy xương, đầu đập vào cầu thang làm cho não bị chấn động nhẹ.
Chuyện này làm Hoắc gia lão gia tử cực kỳ tức giận. Hoắc gia lão gia tử ra tay, Hoắc Hành Nhiễm và Hà Mẫn thuận lợi ly hôn, Hà Mẫn lại thiếu chút nữa bịđưa vào bệnh viện tâm thần, bị cưỡng chế an dưỡng. Từđó, Hà Mẫn đối với Hoắc gia lão gia tử câm như hến.
Nhưng cho đến nay, Hà Mẫn vẫn không có buông tha cho khả năng tái hôn với Hoắc Hành Nhiễm. Cô ta bày ra bộ mặt sám hối, thấp tư thái tiếp cận, cho rằng có thểảnh hưởng đến Hoắc Hành Nhiễm. Cô ta thực khẳng định Hoắc Hành Nhiễm không cóđem chuyện của cô ta nói ra bên ngoài, thậm chí bởi vì chuyện ngoại tình vẫn không có chân chính lộ ra, chỉ có hai người biết thôi. Cho nên Hà Mẫn có chút tự lừa mình dối người nghĩ Hoắc Hành Nhiễm không có khả năng thật sự nói ra bên ngoài. Suy đoán này là vìđó là người cô ta tin tưởng.
Sau khi ly hôn cô ta vẫn thực quan tâm đến Hoắc Đình, luôn mua cho Hoắc Đình rất nhiều quà, bởi vì cô ta biết Hoắc lão gia tử phi thường thích đứa chắt trai này. Đáng tiếc bởi vì lỗi lầm trước đó của cô ta, Hoắc lão gia tử vẫn không cho phép cô ta tiến vào đại trạch của Hoắc gia, không cho cô ta gặp mặt Hoắc Đình.
Thẳng đến một năm trước, Hoắc lão gia tử tựa hồ rốt cục bị thành tâm của cô ta đảđộng, giải lệnh cấm cô ta đến Hoắc gia với gặp con trai.
Tuy rằng một năm chỉ gặp Hoắc Đình một lần, chưa bao giờ chân chính chạm mặt Hoắc Hành Nhiễm, nhưng Hà Mẫn đã cảm thấy vô cùng cao hứng, thấy được một tia hi vọng.
Bất quá loại cao hứng này khi nghe đến Hoắc gia đã chuẩn bị mấy người để Hoắc Hành Nhiễm chọn làm vợ, hơn nữa Hoắc Hành Nhiễm mấy tháng gần đây còn mê luyến một nam tử, thậm chí còn nghe đồn là cho nam tửđóđến ở trong căn nhà của mẹđẻ hắn, mặt Hà Mẫn trầm xuống, trong lòng dấy lên lửa giận ngập trời.
Hôm nay cô ta thật vất vả mới từ miệng Hoắc lão gia tử biết được tin tức Hoắc Hành Nhiễm trở về Hoắc gia, sáng sớm liền tỉ mỉ chuẩn bị tiến đến Hoắc gia chờ. Không nghĩ trừ bỏ người hầu bên ngoài, người đầu tiên cô ta đụng mặt cư nhiên lại là nam tử nghe đồn là Hoắc Hành Nhiễm vô cùng mêđắm.
Hà Mẫn cẩn thận đánh giá nam tử trẻ tuổi một thân hơi thở tản mạn tự tại này, hoàn toàn không thể hiểu nổi nguyên nhân Hoắc Hành Nhiễm chọn cậu ta. Liền ngay cả gia thế của cậu ta cũng không có giá trị nhắc tới. Cậu ta ngay cả một ngón tay của mình cũng so ra kém hơn!
Hà Mẫn mang theo cảm giác tràn ngập sựưu việt mở miệng: “Vị này chắc là Trần gia thiếu gia Trần Dục Nhiên ở Thiên Khê. Xin chào, tôi là Hoắc gia Nhị thiếu phu nhân, Hà Mẫn.”
Nghe được câu tự giới thiệu của Hà Mẫn, Trần Dục Nhiên hơi hơi dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: “Xin chào, Hà tiểu thư.”
“Xin hãy gọi tôi là Hoắc thiếu phu nhân.” Hà Mẫn sửa lại.
“Nhưng côđã ly hôn với Hành Nhiễm rồi.” Trần Dục Nhiên nói sự thật ra. Cậu biết Hoắc Hành Nhiễm đối với nữ nhân tên là Hà Mẫn này nhưng là vô cùng phiền chán. Hà Mẫn lớn giọng tự xưng là‘Hoắc thiếu phu nhân’, có phải hay không đầu có vấn đề?
“Hành Nhiễm rất nhanh sẽ lại một lần nữa ở bên tôi.” Hà Mẫn cười đến tràn ngập tự tin cùng cao ngạo, “Anh ấy sẽ trở lại bên người tôi” Cô ta tà nghễ nhìn Trần Dục Nhiên: “Về phần một ít đồ chơi ở bên ngoài, Hành Nhiễm cùng tôi cũng không đểở trong lòng.”
Lấy tính cách của Hoắc Hành Nhiễm, hắn sẽ một lần nữa nhận người vợ cũ từng ngoại tình phản bội hắn? Đó là cửa sổ cũng không có nói chi đến cửa.
“…… Ban ngày ban mặt, không cần năm mơ mới tốt.” Trần Dục Nhiên sờ sờ mũi, nói một câu, sau đó lắc đầu, tự tìm chỗ ngồi, không đểý tới vấn đề thực cân não của nữ nhân này.
Thanh âm nói chuyện của cậu không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho Hà Mẫn nghe thấy. Cô ta hoắc mắt vỗ bàn: “Cậu nói cái gì?”
Trần Dục Nhiên không cóđáp lại.
Hà Mẫn nhất quyết không tha: “Tôi hỏi cậu đó! Cậu vừa nói cái gì?”
Trần Dục Nhiên nhíu mày. Cậu cảm thấy mình sai lầm rồi. Không chỉ nói đến Hoắc Hành Nhiễm, nữ nhân như vậy, chỉ sợ là bất cứ ai cũng không chịu nổi.
“Hà tiểu thư, cô tự trọng một chút.” Trần Dục Nhiên thấy cô ta khí thế bức người, trong mắt hiện lên một chút lợi hại hiếm thấy, chậm rãi nói, “Nếu cô nhất định phải biết vừa rồi tôi nói cái gì…… Kỳ thật ý của tôi chính là, trước đây có ngoại tình, Hành Nhiễm sẽ không tái hôn với cô.”
“Cậu làm sao mà biết được?” Hà Mẫn khiếp sợ thất thanh hét lên! Cô ta không thể tưởng được Trần Dục Nhiên lại biết chuyện cô ta ngoại tình! Cô ta nghĩ Hoắc Hành Nhiễm căn bản sẽ không nói cho người khác biết, lại càng không nói cho nam tử ngay cả bề ngoài cũng không bằng cô ta này!
“Hành Nhiễm nói. Anh ấy cái gì cũng đều nói cho tôi biết.” Trần Dục Nhiên nhún nhún vai. Hoắc Hành Nhiễm lo lắng cậu đến Hoắc gia sẽ gặp phải một ít người không tốt, đã muốn đem rất nhiều chuyện ra nói cho cậu biết, bao gồm cả chuyện nữ nhân này thiếu chút nữa làm Hoắc Đình ngã chết.
Đối với nữ nhân lãnh huyết vô tình lại chẳng biết xấu hổ này, Trần Dục Nhiên tuyệt không muốn khách khí với cô ta. Trước đó cậu liền quyết định, nếu nữ nhân chọc tới cậu, cậu nhất định sẽ giáo huấn cô ta.
“Cậu nói dối!”
“Cô rất rõ ràng tôi không có nói sai.”
“Im miệng!” Cô ta không thể nào nghe đến chuyện bởi vì ngoại tình mà không được qua lại với Hoắc Hành Nhiễm nữa. Hà Mẫn mạnh đứng lên, bàn tay với những móng tay sắc nhọn đánh về phía Trần Dục Nhiên.
Sao nữ nhân nào cũng thích dùng cái chiêu này?
Trần Dục Nhiên nghiêng người né tránh, không chút khách khíđánh lên tay cô ta. Cậu thích nam nhân, cũng không phải là một người biết thương hoa tiếc ngọc, không cóđạo lý nhận không cái tát này.
Hà Mẫn hét lên một tiếng, cầm lấy tay đau lui đến một bên, thấp giọng khóc.
Trần Dục Nhiên nhất thời không nói được gì. Cậu cũng không dùng bao nhiêu lực, chỉ là muốn giáo huấn cô ta một lần.
“Ai nha, Mẫn Mẫn, làm sao vậy?” Một giọng nữđột nhiên vang lên!
Chỉ thấy một nữ nhân tầm ba mươi tuổi, được bảo dưỡng khá tốt, vẻ mặt lo lắng đi về phía Hà Mẫn, đau lòng xem xét tay Hà Mẫn.
Hà Mẫn ủy ủy khuất khuất đưa tay ra, trên mu bàn tay một mảnh màu đỏ.
Nữ nhân kia thở hốc vì kinh ngạc, mang theo ngữ khí trách cứ nhỏ giọng nói với Hoắc Hành Nhiễm: “Nhị thiếu gia, khách cậu mang đến kiểu gì vậy?! Sao lại có thểđộng tay đánh người?”
Trần Dục Nhiên nghe được xưng hô‘Nhị thiếu gia’ này, lập tức quay đầu, liền thấy hai cha con Hoắc Hành Nhiễm cùng Hoắc Đình lẳng lặng đứng cách đó không xa, mặt không chút thay đổi nhìn trò khôi hài trước mắt.
Cậu không khỏi cười rộ lên, đi qua đó: “Đã trở lại?” Cậu nhìn nhìn Hoắc Hành Nhiễm, xác định hắn không có thiếu tay thiếu chân gì, sau đó vươn tay nhu nhu mái tóc ngay ngắn chỉnh tề của Hoắc Đình, lập tức pháđi tiểu bộ dáng ra vẻ trấn định tự phụ của bé.
Trần Dục Nhiên bẻ mặt tươi cười, lập tức đem hai nữ nhân đang diễn trò diễn đến bất diệc nhạc hồ kia ném ra sau đầu. Nhìn biểu tình này của cậu, thần sắc hai cha con Hoắc Hành Nhiễm đều hơi hơi buông lỏng, không hẹn mà cùng gợi lên khóe môi.
“Anh ơi!” Hoắc Đình một bên ôm đầu né tránh bàn tay đang làm loạn tóc bé của Trần Dục Nhiên, một bên lại nhịn không được ôm lấy chân cậu, giống như con chó nhỏ cọ cọ cậu.
Lại một đoạn thời gian không thấy, như cách tam thu a!
Trần Dục Nhiên càng thêm vui vẻ, nắm lấy hai má phúng phính của bé màđùa: “A, hình như gầy. Có phải không hảo hảo ăn cơm đúng không?”
“Em cao lên rồi! Nên mới gầy đi một chút!” Hoắc Đình kiêu ngạo màưỡn ngực.
Trần Dục Nhiên lập tức so so đỉnh đầu của cậu với thân cao của mình, đối với sự chênh lệch độ cao tỏ vẻ vừa lòng.
“Em nhất định sẽ cao hơn anh!” Hoắc Đình không phục nói, nhìn nhìn Hoắc Hành Nhiễm, “Em là con của ba ba, nhất định khi lớn lên sẽ cao giống như ba ba vậy!”
Trần Dục Nhiên hừ nhẹ: “Kia cũng là thật lâu thật lâu sau, anh sẽ cao hơn em thật lâu thật lâu.”
Hoắc Đình ngao ô một tiếng, dùng sức phe phẩy cánh tay Trần Dục Nhiên tỏ vẻ kháng nghị.
Một lớn một nhỏ nói chuyện đến hăng say, hoàn toàn không coi ai ra gì, làm cho hai nữ nhân ở một bên hóa trang lên sân khấu đồng thời đen mặt.
Nữ nhân ba mươi tuổi kia ỷ vào mình là trưởng bối, mất hứng mở miệng: “Nhị thiếu gia, các cậu như vậy quả thực là quá thất lễ!”
“Hành Nhiễm……” Hà Mẫn nhiều năm không gặp Hoắc Hành Nhiễm, cũng nhịn không được mở miệng, thâm tình nhìn hắn.
Tầm mắt Hoắc Hành Nhiễm trực tiếp lướt qua Hà Mẫn, dừng ở trên người nữ nhân tầm ba mươi tuổi kia: “Phương Tĩnh, không phải chuyện của cô, không cần xen vào.”
Nữ nhân được xưng là Phương Tĩnh lập tức câm nín, trên mặt hiện lên nồng đậm không cam lòng.
Trên mặt Trần Dục Nhiên có chút giật mình. Phương Tĩnh, người vợ duy nhất của cha Hoắc Hành Nhiễm, Hoắc Thừa Nghiệp, trẻ hơn Hoắc Thừa Nghiệp hai mươi tuổi. Phương Tĩnh chính là một ngôi sao mới nổi, cùng với Hoắc Thừa Nghiệp phong lưu có mấy lần nhân duyên sương sớm, lại ngoài ý muốn mang thai. Hoắc Thừa Nghiệp phong lưu cảđời, căn bản không cóý niệm kết hôn trong đầu, hơn nữa trừ bỏđứa con ngoài ý niệm Hoắc Hành Nhiễm này, ông ta căn bản không tính cóđứa con khác, chỉ là một Hoắc Hành Nhiễm đãđủ làm cho ông ta đau đầu. Những năm gần đây ông ta thường xuyên bị Hoắc lão gia tử quở trách, đại bộ phận nội dung đều là về Hoắc Hành Nhiễm, mắng ông ta làm cha mà luôn bỏ qua hắn, không có hảo hảo dạy dỗ hắn, làm cho Hoắc gia Nhị thiếu gia tuyệt không thân thiết với Hoắc gia. Này đóđều thành tội của Hoắc Thừa Nghiệp. Hoắc Thừa Nghiệp không có bản lĩnh gì, cảđời phong lưu khoái hoạt đều trông cậy vào Hoắc lão gia tử, tự nhiên không dám lên tiếng. Này cũng làm cho ông ta khi nghe được chuyện Phương Tĩnh mang thai thì hoàn toàn luống cuống. Sợ lại sinh ra một đứa con riêng làm Hoắc lão gia tử muốn lột da ông ta, Hoắc Thừa Nghiệp trực tiếp lôi kéo Phương Tĩnh đi đăng ký kết hôn, cưới cô ta vào Hoắc gia, để cho đứa nhỏ cô ta sinh ra được hợp pháp hóa. Đáng tiếc cuối cùng Phương Tĩnh không có giữđược thai nhi, Hoắc Thừa Nghiệp cũng liền bỏ qua cô ta, không thèm đểý tới. Phương Tĩnh ở Hoắc gia trở thành một sự tồn tại đáng xấu hổ.
Hiện tại xem ra, cũng không phải là một nữ nhân làm cho người ta bớt lo.
“Chúng ta đi.” Hoắc Hành Nhiễm dắt tay Trần Dục Nhiên, vỗ vỗđầu Hoắc Đình.
“Hành Nhiễm, Tiểu Đình……” Hà Mẫn nức nở khóc, muốn khiến cho cha con Hoắc Hành Nhiễm chúý.
Hoắc Hành Nhiễm ngay cả một cái liếc mắt đều không có bố thí cho Hà Mẫn. Hoắc Đình cũng là từđầu đến cuối không thèm liếc mắt nhìn Hà Mẫn lấy một cái. Đối với người mẹđẻ mới chỉ gặp mặt có một lần này, Hoắc Đình chỉ cảm thấy xa lạ. Nghe được tiếng gọi của Hà Mẫn, bé quay đầu liếc cô ta một cái, Hà Mẫn lập tức vẻ mặt từái đau thương nhìn bé, nhưng là Hoắc Đình tuyệt không thấy hứng thú dời ánh mắt đi. Mẹđẻ này đối với bé giống như không có.
“Phản phản, Nhị thiếu gia, Mẫn Mẫn thủy chung vẫn là mẹđẻ của Hoắc Đình, cậu như thế nào nói đi liền đi, cũng không để cho mẹ con bọn họ gặp nhau một chút……” Phương Tĩnh không thể nhịn được ngắt lời nói, “Côấy làđược lão thái gia gật đầu cho phép tiến vào…… Hơn nữa vừa rồi lão thái gia rõ ràng để cho cậu với Tiểu Đình ở lại……”
“Phương Tĩnh.” Hoắc Hành Nhiễm lạnh nhạt nói, “Tôi nói lại lần nữa, không cần nhúng tay vào chuyện của tôi. Đứng để tôi phải nói lần thứ ba.”
Phương Tĩnh sợ hãi rụt lui, ngập ngừng: “Nhưng là lão thái gia……”
“Dục Nhiên là người của tôi. Nếu ông nội không chào đón, tôi đây sẽ chờđến thời điểm em ấy được hoan nghênh rồi lại đến.” Hoắc Hành Nhiễm trầm thấp nói, “Hoắc Đình cũng sẽ theo tôi trở về.”
“Nhị thiếu gia, Tiểu Đình là chắt trai duy nhất của lão thái gia, cậu không thể dẫn nóđi.” Phương Tĩnh sốt ruột nói, hung hăng trừng mắt liếc Trần Dục Nhiên một cái. Trong mắt cô ta, đều là nam tử này sử dụng thủđoạn mê hoặc Hoắc Hành Nhiễm luôn luôn khôn khéo.
“Cô có thể ngăn cản thử xem.” Hoắc Hành Nhiễm thong dong lãnh đạm nói.
Phương Tĩnh mặt trắng bệch.