Mặc Sở Minh và Mục Hoằng nhìn thấy ánh sáng sắc bén từ lưỡi kiếm lóe lên tạo thành một vệt trắng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cả hai nhịn không được rùng mình một cái. Cố Diệp Ninh trước mặt này… quả thực là nhân vật nguy hiểm. Từ lúc gặp nhau quen biết tới giờ cũng không lâu nhưng cô không chỉ một lần khiến cho hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng sinh ra cảm nhận rằng thiếu nữ trẻ tuổi này là người cùng một loại phần tử hiếu chiến khác người như Nam Cung Lãnh Dạ. Vẻ khát máu ánh lên trong mắt của cô ngay hiện tại một lần nữa đã chứng minh rằng cảm nhận của Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng tuyệt đối là không hề sai.
“Tôi cũng sẽ đi.” Nam Cung Lãnh Dạ cũng không có phản đối cô, ngược lại còn sợ chưa đủ loạn mà huề theo.Thấy cô nhàn nhạt liếc mình, trong đôi mắt luôn một mảnh lạnh nhạt của anh dâng lên một tia hưng phấn thị huyết.
“Em có thể giúp không?” Minh Tu không chịu thua kém mở miệng hỏi. Ban nãy còn có chút lo lắng nhưng giờ bị hai người Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ ảnh hưởng khiến cho khuôn mặt non nớt có chút tái nhợt của nó cũng tràn ngập kích động.
“…”
Ba người còn lại trong đội ngũ là Mặc Sở Minh, Mục Hoằng và Hạ Kỳ Phong không thể không khỏi quên đi việc xe của mình đang bị vây quanh bởi một đàn tang thi. Giờ phút này bọn họ hoàn toàn câm nín, trơ mắt nhìn ba người nào đó kia đang bừng bừng khí thế hào hứng muốn đi ra khỏi xe giết để tang thi. Làm ơn đi!!! Có biết tang thi là gì không hả? Có biết tang thi nguy hiểm thế nào không? Sao hết người này tới người kia cứ muốn đâm đầu vào nguy hiểm thế?
Mục Hoằng vừa cắn răng giữ cho xe tránh tang thi đang nhào tới, một mặt khác thì nhịn không được lắc nhẹ đầu thở dài âm thầm cảm thán trong lòng. Nam Cung Lãnh Dạ năm nay vừa tròn 20 tuổi. Mặc dù từ rất sớm danh tiếng cùng tài năng cực kỳ nổi trong giới thượng lưu ở thủ đô nhưng thực chất ra anh vẫn còn rất trẻ tuổi. Cố Diệp Ninh dù không nói hẳn ra nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt non choẹt tinh xảo của cô thì Mục Hoằng cũng đoán được cô cũng chỉ trên dưới 18 mà thôi. Còn riêng Minh Tu, thằng nhóc này càng không phải bàn nhiều. Cho dù quay ngang quay ngửa quay trái quay phải thì đều không thể vượt quá 12 được.
Mục Hoằng năm nay đã 28 tuổi, nếu như so về trải nghiệm, về tuổi tác, về suy nghĩ và độ chín chắn đáng nhẽ cái nào hắn cũng hơn ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Diệp Ninh và Minh Tu rất nhiều. Thế nhưng cho dù là Mục Hoằng thân chiến sĩ đã từng trải qua mưa bom bão đạn khi còn hoạt động ở trong quân đội cũng không cách nào lý giải được tâm trạng phấn khích của Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Diệp Ninh và Minh Tu lúc này.
Là ba người này quái tính tới biến thái hay là giới trẻ bây giờ ai cũng thích chém chém giết giết như vậy?!
“Tập trung lái xe đi, Hoằng...” Mặc Sở Minh hai mắt nhìn những con tang thi khuôn mặt thối rữa mục nát đang điên cuồng đập lên cửa kính xe sát mặt mình, không khỏi nhíu mày mở miệng nhắc nhở Mục Hoằng một tiếng.
Y đương nhiên là thấy rằng trong thời điểm loạn lạc mạt thế hiện tại, bản thân trong đội ngũ của mình có vài người mang năng lực chiến đấu mạnh đương nhiên là rất tốt. Chỉ là… với cái loại thành phần biến thái hiếu chiến khó khống chế và thích làm theo ý mình như ba người Cố Diệp Ninh, Nam Cung Lãnh Dạ và Minh Tu thì không hiểu tốt nhiều hơn hay là khổ nhiều hơn đây?! Haiz ~ Mặc Sở Minh giờ phút này sâu sắc cảm thấy tim của mình không sớm thì muốn cũng bị ba người kia dọa cho ngừng đập.
“Ừ…” Gật đầu một cái, hắn đánh tay lái một vòng, thân xe mạnh mẽ húc văng vài con tang thi đang bám trên đầu xe ra xa cả chục thước.
“A!!!!” Hạ Kỳ Phong hét một tiếng, do không chuẩn bị liền đập đầu vào thành ghế trước.
“Mọi người có sao không?” Mục Hoằng quay qua quan tâm hỏi.
Tất cả không hẹn mà cùng ứng thanh đều bảo không sao. Trong xe ngoại trừ Hạ Kỳ Phong thì chỉ có Mặc Sở Minh là bị va quệt một chút nhưng vết thương rất nhẹ không cần phải lo lắng. Ba người Cố Diệp Ninh, Nam Cung Lãnh Dạ, Minh Tu cùng con sói trắng tiểu Nha chả hiểu dùng phương pháp nào ổn định thân thể mà từ đầu tới cuối ngồi vẫn vô cùng vững chắc. Cho dù xe bị rung lắc mạnh thế nào thì cũng không hề bị ảnh hưởng quá nhiều.
“Tiểu Phong quả nhiên là người bình thường giống chúng ta.” Mặc Sở Minh thấy tình trạng phân chia rõ rệt như thế thì không khỏi trìu mến chuyển mắt nhìn Hạ Kỳ Phong đang ngoan ngoãn ngồi im vươn tay xoa xoa cục u trên trán mình ở hàng ghế cuối.
Mục Hoằng nghe Mặc Sở Minh nói xong liền nhanh chóng gật mạnh đầu tán thành. Hắn cũng lén lướt mắt thoáng qua Hạ Kỳ Phong. Lúc này sắc mặt của Hạ Kỳ Phong lúc trắng lúc xanh, trên trán còn u một cục, bĩu bĩu môi ủy khuất, tròng mắt hoảng loạn không dám liếc mấy con tang thi đang dán sát mặt lên cửa kính. Đúng vậy, sợ hãi, hoang mang, đó mới là phản ứng mà người bình thường cần có chứ vào hiện tại mới phải chứ. Đâu ra cái thể loại điềm nhiên trấn tĩnh như Nam Cung Lãnh Dạ, Minh Tu và Cố Diệp Ninh hả?!
“Diệp tỷ tỷ, chị chưa trả lời em… Em có thể ra ngoài cùng hai anh chị không?” Nhớ tới ban nãy cô vẫn chưa đồng ý cho mình đi cùng, Minh Tu có chút gấp gáp hỏi. Nó rất muốn được chiến đấu, muốn thử sức mình một chút.
“Không được, em vẫn còn chưa khỏe. Ra ngoài rất nguy hiểm.” Cố Diệp Ninh lập tức cự tuyệt.
“Nhưng mà, em… chỉ là hơi mệt chút thôi, em vẫn có thể…” Thấy cô không đồng ý thì nó hơi xị xị mặt, trong đầu không ngừng tìm cách để thuyết phục.
“Mục tiêu của chúng ta là thủ đô. Đường đi còn dài, nếu em muốn thể hiện thì vẫn còn cơ hội, không cần phải gấp gáp. Thế nhưng nếu hiện tại em vì không cân nhắc, liều lĩnh theo tôi ra ngoài mà gặp nguy hiểm rồi mất mạng ở chỗ này vậy thì không phải là rất uổng phí sao.” Lắc lắc đầu, Cố Diệp Ninh vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Minh Tu, nhẹ giọng khuyên bảo.
Cô biết năng lực chiến đấu của Minh Tu không tồi nhưng mà hiện tại sức khỏe của nó chưa hoàn toàn bình phục, Cố Diệp Ninh không thể để nó mạo hiểm được.
Vì cuộc sống trước kia cho nên nó có tính cảnh giác rất cao, cũng thực sự rất chán ghét người khác chạm vào người mình. Nhưng nghĩ tới người hiện tại đang xoa đầu mình là Cố Diệp Ninh, Minh Tu liền nhu thuận như con mèo nhỏ, mặc kệ để cô thoải mái chà đạp mái tóc mềm của mình. Ngước mắt len lén nhìn thấy được sự ôn nhu và quan tâm trên khuôn mặt của cô, trong lòng nó cảm thấy vô cùng ấm áp. Bất giác đưa tay lên xoa xoa lồng ngực, hai má Minh Tu khẽ ửng hồng, ngoan ngoãn gật đầu, thấp giọng đáp lời cô.
“… vâng, nghe lời chị…”
Minh Tu đời này hay đời trước đều cố chấp và hiếu chiến như nhau nhưng vẫn cực kỳ nghe lời của cô. Cô cũng không thể lý giải vì sao mà vốn là người xa lạ nhưng cả hai người bọn họ rất nhanh có thể thân thiết và tin tưởng với nhau tới như vậy. Chưa từng cảm thấy có sự bài xích hay là không tín nhiệm. Cố Diệp Ninh thực sự coi Minh Tu là tri kỉ, là người thân của mình để chiếu cố. Mà có lẽ Minh Tu cũng như vậy, cho nên dù nó luôn luôn xa cách với người khác nhưng trước mặt cô luôn bày ra bộ dáng trẻ con và tinh nghịch.
Có lẽ, tại vì cô và nó rất có duyên đi ~
“Ừ, tốt lắm.” Tiện thể nhéo nhéo cái má của nó vài cái rồi cô mới hài lòng thu tay về “Anh thực sự muốn ra ngoài xe sao? Kỳ thực một mình tôi cũng có thể giải quyết bọn tang thi…” Cô áng chừng năng lực và dị năng của mình sau đó lại nhớ tới sự phản đối của Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng thì liền quay qua Nam Cung Lãnh Dạ ngồi cạnh mình, mở miệng thăm dò.
“Không cần. Kế hoạch do tôi nghĩ ra, đương nhiên phải do tôi thực hiện.” Anh không để cô nói hết đã bá đạo cắt ngang.
“Haiz ~ tùy anh đấy…” Còn tính để Nam Cung Lãnh Dạ ở lại trong xe để làm lực lượng dự phòng, nhỡ nếu có chuyện gì đột biến xảy ra thì anh có thể giải quyết. Nhưng thấy vẻ mặt kiên định không cho phép ai chống lại ý mình của anh, cô chỉ có thể nhún vai mà thuận theo.
“Nam Cung đại thiếu…”
“Dạ, không nên…” Mặc Sở Minh và Mục Hoằng lần nữa muốn ngăn nhưng thấy sự cảnh cáo trong đáy mắt anh thì không hẹn mà cùng ngậm chặt miệng lại.
Tuy vẻ mặt Nam Cung Lãnh Dạ rất thản nhiên nhưng lúc này trên đầu ngón tay của anh, những tia chớp màu tím lần nữa lại xuất hiện. Dù những tia chớp kia rất mảnh nhưng uy lực thì không phải bọn họ không biết. Tiếng xẹt xẹt… vang lên truyền tới tai của Mặc Sở Minh và Mục Hoằng khiến sắc mặt của y và hắn không khỏi trắng bệch ra. Trong đầu cả hai bật ra một hàng chữ: đe - dọa - trắng trợn!!! Đúng vậy, cái này rõ ràng là đe dọa trắng trợn mà!!!
“Được rồi, Minh, cậu tạo màn nước đi. Còn Hoằng, anh chuẩn bị mở trần xe ra cho tôi.” Thấy hai người nào đó bị mình dọa cho co rụt cả người lại, anh hài lòng phất tay ra lệnh “Tôi ra trước, cô ra sau.” Ánh mắt quét qua khuôn mặt xinh đẹp của Cố Diệp Ninh, đôi con ngươi lóe lên một tia sáng hàm ý.
“Tôi không có ý kiến gì.” Nghiêng đầu tránh đi ánh nhìn của anh, cô coi như không nhìn thấy ẩn ý sâu trong đôi mắt của Nam Cung Lãnh Dạ.
Cô mới không cần anh ta bảo vệ gì đó…
“Ừ…” Cũng không quan tâm thái độ của cô, anh sủng nịnh ứng thanh đáp lại một tiếng, khóe môi hơi cong lên. Nếu cứ để tâm tới việc Cố Diệp Ninh tránh tránh né né mình thì anh đã bị cô làm cho bực tức muốn chết từ trước rồi.
Ngay lúc này đây thì Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh cũng bắt đầu hành động. Mục Hoằng liên tục bẻ tay lái để hất văng và đâm mạnh lũ tang thi đang vây xung quanh xe của bọn họ. Mặt khác thì Mặc Sở Minh cũng từ trên tay phóng ra một màn nước bao lấy toàn bộ trần xe. Màn nước này là một chiêu thức biến hóa từ Thủy cầu. Dùng nhiều Thủy cầu để trải đều trên diện rộng. Mặc dù màn nước này nhìn qua rất mỏng manh nhưng kì thực nước do dị năng hệ thủy biến ra so với nước bình thường thì cô đặc hơn rất nhiều. Tuy rằng lực phòng thủ không cao như Tường thổ của dị năng hệ thổ nhưng nếu móng vuốt tang thi sắc bén muốn đâm thủng qua cũng cần dùng không ít sức lực.
Cố Diệp Ninh nhướng mày nhìn động tác của Mặc Sở Minh, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng. Mặc Sở Minh dù tiềm lực nguyên bản không cao như cô, như Nam Cung Lãnh Dạ hay Minh Tu nhưng rốt cuộc vẫn là một thiên tài hiếm có. Bằng không làm sao mới kích phát dị năng không lâu mà đã có thể khống chế dị năng biến ra được màn nước như hiện tại.
Thực ra thì… một khi nhắc tới khả năng phòng thủ thì đương nhiên không dị năng nào có thể so bì được được dị năng hệ băng. Cô hoàn toàn có thể sử dụng dị năng hệ băng của mình để giúp Mặc Sở Minh tạo màn chắn chỉ là từ đầu tới cuối cô đều không chủ động nói ra mà thôi. Cái này cũng không phải là do cô tính toán xấu xa gì, chẳng qua Cố Diệp Ninh suy xét tới nhiều mặt và nhiều phương diện liền nhận ra trong tình trạng hiện tại thì dùng nước làm màn chắn bảo vệ ổn hơn là màn chắn bằng băng.
Ai cũng biết một điều đó là dùng càng nhiều dị năng rất tốn sức mà lát nữa cô lại phải còn chiến đấu. Cho nên tâm lý của cô đương nhiên chính là nếu tiết kiệm sức lực được bao nhiêu liền tiết kiệm bấy nhiêu rồi.
“3… 2… 1…” Khi tất cả đã vào vị trí chuẩn bị sẵn sàng, Nam Cung Lãnh Dạ vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu mở miệng đếm ngược “Hoằng… mở trần xe ra!!!” Phất tay với Mục Hoằng, ánh mắt anh kiên định không rời nhìn trần xe được bao phủ bởi màn nước kia.
“Được!” Mục Hoằng cắn răng ấn vào một cái nút trên bộ điều khiển, lập tức trần xe mở ra.
Trần xe mở ra đồng thời vách ngăn bảo vệ duy nhất cũng biến mất. Tang thi lập tức ngửi thấy mùi thức ăn tươi sống liền như bị kích thích điên cuồng gào rít ra những âm thanh chói tai. Có vài con bất chấp việc bị mũi xe tông văng ra cả thước, liều mạng lao tới muốn túm lấy vài người sống ở bên trong xe. Nhưng mà Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh đâu có dễ dàng để cho bọn quái vật kia được như ý muốn.
Vuốt của tang thi còn chưa thể đâm thủng qua màn nước do Mặc Sở Minh tạo ra đã bị dị năng hệ lôi của Nam Cung Lãnh Dạ giật cho cháy thành tro bụi. Vì không gian hẹp nên Cố Diệp Ninh cũng không dùng kiếm, ngược lại cô sử dụng dị năng hệ phong. Phóng ra vài lưỡi dao gió đầy uy lực, lập tức tang thi cố bám víu trên trần xe cũng bị dọn sạch không còn một mống. Thấy bên trên đã hoàn toàn an toàn, hai người chớp thời cơ liền đứng lên rồi trèo thoát ra khỏi xe bằng tốc độ nhanh nhất.
Ở trong xe, Mục Hoằng thấy hai người đã hoàn toàn thoát ra thì cũng không chần chừ, đóng ngay trần xe đang mở lại. Đây là vì để bảo vệ những người còn lại ở trong xe. Mặc Sở Minh từ nãy tới giờ luôn cố gắng duy trì màn nước cũng thở phào một hơi thu tay lại. Khả năng khống chế dị năng của y tuy tốt hơn những người khác, thế nhưng muốn duy trì màn nước kia trong vòng vài phút cũng vẫn rất khó khăn. Lau lau mồ hôi trên trán, Mặc Sở Minh âm thầm tự nhủ phải cố gắng rèn luyện hơn nữa.
Vì trốn tránh tang thi và hất văng những tang thi muốn bâu lại cho nên Mục Hoằng liên tục bẻ lái cùng phanh gấp. Tuy nhiên Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh cũng không quá bị ảnh hưởng bởi điều này. Hai người bọn họ tự khắc biết cách làm sao để đứng thật vững trên đỉnh trần xe.
Cố Diệp Ninh dùng kiếm làm điểm tựa cho mình, một bên nhìn bầy tang thi lúc nhúc đông vô cùng vây tứ phía nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn bình tĩnh tới cực điểm. Tròng mắt bạc xinh đẹp đảo một vòng, thoáng chốc có thể nhìn thấu được toàn bộ cục diện. Cô nhẹ nhàng nói ra số lượng tang thi hiện tại mà bọn họ cần vượt qua.
“Có khoảng hơn 50 con…”
“Có kế hoạch gì cụ thể tiếp theo không?” Nam Cung Lãnh không có kiếm dài để làm điểm tựa như cô, anh hơi khom người, một tay túm ở phần nhô ra ở nóc xe để cố định thân người. Hơi nghiêng đầu nhìn cô, anh khẽ hỏi.
“Anh nói coi…” Mặc dù anh không biểu lộ biểu cảm gì, nhưng từ trong đôi mắt màu café kia, cô nhìn thấy tia cười ngạo mạn. Rõ ràng người này đối với những con tang thi kinh khủng xung quanh một chút cũng không hề hoảng loạn, thần kinh tốt tới mức người khác phải ghen tị. Cô thảy ngược lại câu hỏi cho anh.
“Không cần kế hoạch gì cả. Con nào tiến tới thì giết con đó mà thôi.” Nheo mắt lại, Nam Cung Lãnh Dạ cuồng ngạo nhếch môi cười. Bên trong giọng nói tràn ngập sự tự tin vào năng lực của chính bản thân.
“Được rồi.”
Không cần bất cứ kế hoạch gì, cứ như vậy xông pha chiến đấu, tang thi dám cản đường liền một đường giết chết sạch. Cố Diệp Ninh đối với sự cuồng ngạo và tự tin của anh không hề cảm thấy phản cảm. Nam Cung Lãnh Dạ đủ năng lực để có được sự cuồng ngạo và tự tin như vậy.
Tuy rằng là với năng lực hiện tại của bọn họ thì 50 con tang thi có chút miễn cưỡng nhưng không phải là không thể giải quyết. Hơn nữa, nếu qua thêm một thời gian rèn luyện, với dị năng hệ lôi của mình, Nam Cung Lãnh Dạ cũng hoàn toàn giải quyết gấp đôi số lượng 50 con tang thi này. Ở khi năng lực tới trình độ mạnh nhất, dị năng giả hệ lôi có thể một mình hủy diệt một thành phố nhỏ. Điều này cô đã từng nói qua khi giải thích về dị năng cùng tinh thần lực. Và những điều này tuyệt đối không phải nói dối. Chẳng qua cô không nói thêm với người trong đội ngũ rằng, vị dị năng giả hệ lôi kia chính là Lôi đế Nam Cung Lãnh Dạ kiếp trước mà thôi.
“Có muốn đấu một chút không?” Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Cố Diệp Ninh trong đáy mắt dâng lên một tia khó dò.
“Cô nói thử xem.”
“Trên đời bất cứ thời điểm nào cũng phải có sự cạnh tranh. Có cạnh tranh thì mới càng có thể nâng cao năng lực. Anh nói xem, nhưng lời này không phải rất đúng sao.” Thản nhiên cười cười, cô nhướng mày “Xem xem ai giết được nhiều tang thi nhất, hai chúng ta cạnh tranh.”
“Phần thưởng là gì?” Không nhanh không chậm trả lời.
“À… tôi còn chưa nghĩ ra.” Nghiêng đầu, cô khẽ thở dài một tiếng.
“Được, tôi chấp nhận cạnh tranh. Phần thưởng là có thể yêu cầu người thua một việc, cô thấy thế nào?”
“Tôi không thành vấn đề.” Cố Diệp Ninh đương nhiên không nghĩ nhiều cũng chẳng nghĩ sâu xa gì hết, thoải mái mà đáp ứng.
Nghe tới lời này của cô, anh cúi thấp đầu dùng mái tóc tung bay trong gió tang để che đi biểu cảm khuôn mặt của mình. Trong đôi mắt màu café thâm sâu che đi suy nghĩ bên trong, khóe miệng càng tăng thêm vào phần độ cong, khớp tay cũng theo bản năng nắm chặt lại. Nhìn điệu bộ phiền não tràn ngập ngây thơ của cô, ánh mắt lóe lên, anh đưa một tay còn lại của mình lên chậm rãi xoa xoa chỗ lồng ngực. Cứ như vậy xoa thật nhẹ, tựa như đang xoa dịu trấn an thứ gì đó, không để cho nó thoát ra ngoài. Cố Diệp Ninh chỉ là hưng phấn muốn tìm anh chơi đùa cạnh tranh, thế nhưng đây lại là một cơ hội tốt…
“Grào!!!” Một con tang thi nhân lúc hai người đang nói chuyện dùng sức bật nhảy lên, nó ở trong không trung vươn ra móng vuốt cực kỳ sắc bén thâm đen muốn bổ nhào tới.
“Phong nhận!!!”
“Lôi giáng!!!”
Hai người một không thèm ngẩng đầu, một vẫn chăm chăm nhìn người đối diện, nửa ánh mắt cũng không thèm gửi qua cho con tang thi. Thế nhưng vào đúng khi móng vuốt của tang thi dừng trước cơ thể của cả hai khoảng vài centimet thì hai thanh âm nhàn nhạt vang lên. Tang thi lập tức bị một loạt năm lưỡi gió chém đứt tứ chi và nửa cơ thể. Cả cơ thể của nó như con rối đứt dây bị cắt thành từng mảnh thê thảm rơi xuống còn chưa kịp chạm đất thì kế tiếp lại bị một đạo tia chớp đánh xuống khiến cho cái đầu của nó nổ tung. Máu đỏ và óc trắng văng ra trộn lẫn với đất cát nhìn vô cùng kinh tởm.
Thời điểm con tang thi này tấn công, cũng là lúc hiệu lệnh cạnh tranh ngầm bắt đầu được tính…
Cố Diệp Ninh xoay người dùng kiếm chém đứt một con tang thi từ hướng khác bổ nhào tới, ánh mắt lạnh hơn cả băng mang theo sát khí bừng bừng cực kì đáng sợ. Bên còn lại có tới gần chục con tang thi muốn tấn công, cô lập tức sử dụng dị năng. Một chiêu Băng hóa liền đem hơn chục con tang thi kia đông cứng thành dưới lớp băng màu lam thủy trong suốt xinh đẹp, tạo thành từng tảng băng kì dị. Băng tỏa ra hàn khí trắng xóa lạnh buốt như muốn xâm nhập vào tủy cốt, khiến người khác không khỏi run rẩy. Cho dù là băng bình thường, có lẽ cũng không thể cứng cũng không thể lạnh bằng những khối băng này được.
“Băng hóa!!! Tan!!!” Lời vừa kết thúc, những khối băng như bị phân rã thành những mảnh tinh thể trong suốt nhỏ bé bay lượn trong không trung .
Cảnh tượng trước mắt có bao nhiêu xinh đẹp thì cũng có bấy nhiêu đáng sợ. Bởi vì lúc này, những tang thi bị đông lại trước kia cũng hoàn toàn hòa lẫn vào khối băng, triệt để biến mất theo những mảnh tinh thể trong suốt nhỏ bé kia. So với một chiêu Lôi giáng giật chết hóa tro của Nam Cung Lãnh Dạ thì chiêu Băng hóa này của Cố Diệp Ninh còn đáng sợ hơn. Hủy thi diệt tích, không lưu lại dù chỉ nửa điểm dấu vết.
“Mười lăm con…” Nhếch môi nói ra số lượng tang thi mình vừa giết, Cố Diệp Ninh mang theo khiêu khích nhìn về Nam Cung Lãnh Dạ.
“Liên viêm.” Cũng không bị cô khiêu khích làm cho tức giận mà ngược lại càng thêm hưng phấn hơn. Anh vung tay nhẹ nhàng phun ra hai từ, trên khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ xuất hiện một tia phấn khích tràn ngập thị huyết.
Theo lời anh, tứ phía nhanh chóng xuất hiện những nụ hoa sen màu trắng lơ lửng trong không trung. Hiện tượng này cũng lập tức thu hút sự chú ý của Cố Diệp Ninh. Cô chỉ thấy những nụ hoa sen với tốc độ cực nhanh liền nở rộ thành hoa sen, thanh khiết nhưng cũng tà mị tới rùng rợn. Hàn khí ban nãy do cô sử dụng dị năng hệ băng nhanh chóng bị xua đi, thay vào đó là nhiệt độ nóng tới bức người. Hoa sen càng nở rộ, nhiệt độ càng lúc càng tăng. Ngay cả Cố Diệp Ninh cũng nhịn không được toát mồ hôi. Những bông hoa sen kia lơ đãng tại trong không trung, theo gió đụng vào những con tang thi đứng ngay gần.
Ngay ở giây phút này, xảy ra dị trạng. Lúc này cô liền nhận ra, hoa sen kia chính là được tạo ra từ lửa. Đóa hoa sen mờ mờ ảo ảo toát ra khí nóng, tang thi bị những bông sen trắng kia đụng tới liền ré lên đau đớn. Tiếng xèo xèo vang lên, mùi thịt khét lẹt xông vào mũi khiến Cố Diệp Ninh cảm thấy cực kì buồn nôn. Thứ lửa màu trắng chỉ cần bị chạm vào liền lây dính không thể dập tắt. Nó như axit mạnh ăn mòn cơ thể, ăn mòn da thịt trên người tang thi. Hơn chục con tang thi bị những bông sen trắng thánh khiết kia thiêu trụi tới tro cũng không còn.
Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh trong mắt người khác thì đều là song hệ dị năng giả. Nhưng anh không giống cô. Nếu bình thường cô đều sử dụng song song cả hai loại dị năng là hệ băng và hệ phong bổ trợ cho nhau thì anh bình thường chỉ dùng một loại dị năng đó là hệ lôi, còn dị năng hệ hỏa thì gần như không dùng.
Dị năng hệ hỏa của anh không phải là không mạnh chẳng qua có lẽ là vì sự tàn phá của dị năng hệ lôi quá mãnh liệt cho nên Nam Cung Lãnh Dạ không cần thiết phải sử dụng dị năng hệ hỏa thêm làm gì. Dị năng hệ hỏa đối với người khác là mong muốn nhưng đối với một người nắm giữ dị năng hệ lôi như anh thì dị năng hệ hỏa chẳng khác nào chỉ là dị năng phụ trợ.
Trước kia Cố Diệp Ninh cũng đã từng có thắc mắc về việc này, chẳng qua cô không tiếp tục suy đoán quá nhiều làm gì mà thôi. Bởi vì trong kiếp trước cô cũng từng chứng kiến rất nhiều dị năng giả chọn cách chỉ tập trung nâng cao vào một dị năng mạnh hơn thôi. Dù sao biệt hiệu của Nam Cung Lãnh Dạ là Lôi đê chứ không phải Hỏa đế. Cho nên anh dùng dị năng hệ lôi làm chủ đương nhiên là chuyện rất bình thường.
Chẳng qua, vào hiện tại có lẽ Cố Diệp Ninh cô phải thay đổi suy nghĩ này. Nhìn những đóa sen trắng vẫn đang tiếp tục thiêu trụi từng con tang thi một, khóe miệng cô giương lên thành một độ cong hoàn mỹ. Dị năng hệ hỏa của vị Lôi đế này… tuyệt đối không tầm thường!
Liên viêm này của Nam Cung Lãnh Dạ cùng Băng hóa của Cố Diệp Ninh quả thực xinh đẹp nhưng cũng tàn nhẫn không hề thua kém nhau dù chỉ nửa điểm.
“Mười lăm con.” Đối với vẻ thưởng thức của cô, anh đáp lại bằng nụ cười nhàn nhạt, cũng nói ra số lượng tang thi bị mình giết “Huề nhau rồi...”
“Giỏi lắm!” Lửa ở nhiệt độ cao nhất sẽ hóa thành màu trắng! Lửa ở nhiệt độ cao nhất vừa chạm tới lập tức sẽ đem mọi thứ hóa trụi tới tro tàn cũng không có! “Hay cho một song hệ dị năng giả Nam Cung Lãnh Dạ. Ngoại trừ có dị năng hệ lôi có độ tàn phá cùng tấn công số một thì còn có dị năng hệ hỏa biến dị cơ đấy!”
Mặc Sở Minh và Mục Hoằng nhìn thấy ánh sáng sắc bén từ lưỡi kiếm lóe lên tạo thành một vệt trắng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cả hai nhịn không được rùng mình một cái. Cố Diệp Ninh trước mặt này… quả thực là nhân vật nguy hiểm. Từ lúc gặp nhau quen biết tới giờ cũng không lâu nhưng cô không chỉ một lần khiến cho hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng sinh ra cảm nhận rằng thiếu nữ trẻ tuổi này là người cùng một loại phần tử hiếu chiến khác người như Nam Cung Lãnh Dạ. Vẻ khát máu ánh lên trong mắt của cô ngay hiện tại một lần nữa đã chứng minh rằng cảm nhận của Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng tuyệt đối là không hề sai.
“Tôi cũng sẽ đi.” Nam Cung Lãnh Dạ cũng không có phản đối cô, ngược lại còn sợ chưa đủ loạn mà huề theo.Thấy cô nhàn nhạt liếc mình, trong đôi mắt luôn một mảnh lạnh nhạt của anh dâng lên một tia hưng phấn thị huyết.
“Em có thể giúp không?” Minh Tu không chịu thua kém mở miệng hỏi. Ban nãy còn có chút lo lắng nhưng giờ bị hai người Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ ảnh hưởng khiến cho khuôn mặt non nớt có chút tái nhợt của nó cũng tràn ngập kích động.
“…”
Ba người còn lại trong đội ngũ là Mặc Sở Minh, Mục Hoằng và Hạ Kỳ Phong không thể không khỏi quên đi việc xe của mình đang bị vây quanh bởi một đàn tang thi. Giờ phút này bọn họ hoàn toàn câm nín, trơ mắt nhìn ba người nào đó kia đang bừng bừng khí thế hào hứng muốn đi ra khỏi xe giết để tang thi. Làm ơn đi!!! Có biết tang thi là gì không hả? Có biết tang thi nguy hiểm thế nào không? Sao hết người này tới người kia cứ muốn đâm đầu vào nguy hiểm thế?
Mục Hoằng vừa cắn răng giữ cho xe tránh tang thi đang nhào tới, một mặt khác thì nhịn không được lắc nhẹ đầu thở dài âm thầm cảm thán trong lòng. Nam Cung Lãnh Dạ năm nay vừa tròn 20 tuổi. Mặc dù từ rất sớm danh tiếng cùng tài năng cực kỳ nổi trong giới thượng lưu ở thủ đô nhưng thực chất ra anh vẫn còn rất trẻ tuổi. Cố Diệp Ninh dù không nói hẳn ra nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt non choẹt tinh xảo của cô thì Mục Hoằng cũng đoán được cô cũng chỉ trên dưới 18 mà thôi. Còn riêng Minh Tu, thằng nhóc này càng không phải bàn nhiều. Cho dù quay ngang quay ngửa quay trái quay phải thì đều không thể vượt quá 12 được.
Mục Hoằng năm nay đã 28 tuổi, nếu như so về trải nghiệm, về tuổi tác, về suy nghĩ và độ chín chắn đáng nhẽ cái nào hắn cũng hơn ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Diệp Ninh và Minh Tu rất nhiều. Thế nhưng cho dù là Mục Hoằng thân chiến sĩ đã từng trải qua mưa bom bão đạn khi còn hoạt động ở trong quân đội cũng không cách nào lý giải được tâm trạng phấn khích của Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Diệp Ninh và Minh Tu lúc này.
Là ba người này quái tính tới biến thái hay là giới trẻ bây giờ ai cũng thích chém chém giết giết như vậy?!
“Tập trung lái xe đi, Hoằng...” Mặc Sở Minh hai mắt nhìn những con tang thi khuôn mặt thối rữa mục nát đang điên cuồng đập lên cửa kính xe sát mặt mình, không khỏi nhíu mày mở miệng nhắc nhở Mục Hoằng một tiếng.
Y đương nhiên là thấy rằng trong thời điểm loạn lạc mạt thế hiện tại, bản thân trong đội ngũ của mình có vài người mang năng lực chiến đấu mạnh đương nhiên là rất tốt. Chỉ là… với cái loại thành phần biến thái hiếu chiến khó khống chế và thích làm theo ý mình như ba người Cố Diệp Ninh, Nam Cung Lãnh Dạ và Minh Tu thì không hiểu tốt nhiều hơn hay là khổ nhiều hơn đây?! Haiz ~ Mặc Sở Minh giờ phút này sâu sắc cảm thấy tim của mình không sớm thì muốn cũng bị ba người kia dọa cho ngừng đập.
“Ừ…” Gật đầu một cái, hắn đánh tay lái một vòng, thân xe mạnh mẽ húc văng vài con tang thi đang bám trên đầu xe ra xa cả chục thước.
“A!!!!” Hạ Kỳ Phong hét một tiếng, do không chuẩn bị liền đập đầu vào thành ghế trước.
“Mọi người có sao không?” Mục Hoằng quay qua quan tâm hỏi.
Tất cả không hẹn mà cùng ứng thanh đều bảo không sao. Trong xe ngoại trừ Hạ Kỳ Phong thì chỉ có Mặc Sở Minh là bị va quệt một chút nhưng vết thương rất nhẹ không cần phải lo lắng. Ba người Cố Diệp Ninh, Nam Cung Lãnh Dạ, Minh Tu cùng con sói trắng tiểu Nha chả hiểu dùng phương pháp nào ổn định thân thể mà từ đầu tới cuối ngồi vẫn vô cùng vững chắc. Cho dù xe bị rung lắc mạnh thế nào thì cũng không hề bị ảnh hưởng quá nhiều.
“Tiểu Phong quả nhiên là người bình thường giống chúng ta.” Mặc Sở Minh thấy tình trạng phân chia rõ rệt như thế thì không khỏi trìu mến chuyển mắt nhìn Hạ Kỳ Phong đang ngoan ngoãn ngồi im vươn tay xoa xoa cục u trên trán mình ở hàng ghế cuối.
Mục Hoằng nghe Mặc Sở Minh nói xong liền nhanh chóng gật mạnh đầu tán thành. Hắn cũng lén lướt mắt thoáng qua Hạ Kỳ Phong. Lúc này sắc mặt của Hạ Kỳ Phong lúc trắng lúc xanh, trên trán còn u một cục, bĩu bĩu môi ủy khuất, tròng mắt hoảng loạn không dám liếc mấy con tang thi đang dán sát mặt lên cửa kính. Đúng vậy, sợ hãi, hoang mang, đó mới là phản ứng mà người bình thường cần có chứ vào hiện tại mới phải chứ. Đâu ra cái thể loại điềm nhiên trấn tĩnh như Nam Cung Lãnh Dạ, Minh Tu và Cố Diệp Ninh hả?!
“Diệp tỷ tỷ, chị chưa trả lời em… Em có thể ra ngoài cùng hai anh chị không?” Nhớ tới ban nãy cô vẫn chưa đồng ý cho mình đi cùng, Minh Tu có chút gấp gáp hỏi. Nó rất muốn được chiến đấu, muốn thử sức mình một chút.
“Không được, em vẫn còn chưa khỏe. Ra ngoài rất nguy hiểm.” Cố Diệp Ninh lập tức cự tuyệt.
“Nhưng mà, em… chỉ là hơi mệt chút thôi, em vẫn có thể…” Thấy cô không đồng ý thì nó hơi xị xị mặt, trong đầu không ngừng tìm cách để thuyết phục.
“Mục tiêu của chúng ta là thủ đô. Đường đi còn dài, nếu em muốn thể hiện thì vẫn còn cơ hội, không cần phải gấp gáp. Thế nhưng nếu hiện tại em vì không cân nhắc, liều lĩnh theo tôi ra ngoài mà gặp nguy hiểm rồi mất mạng ở chỗ này vậy thì không phải là rất uổng phí sao.” Lắc lắc đầu, Cố Diệp Ninh vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Minh Tu, nhẹ giọng khuyên bảo.
Cô biết năng lực chiến đấu của Minh Tu không tồi nhưng mà hiện tại sức khỏe của nó chưa hoàn toàn bình phục, Cố Diệp Ninh không thể để nó mạo hiểm được.
Vì cuộc sống trước kia cho nên nó có tính cảnh giác rất cao, cũng thực sự rất chán ghét người khác chạm vào người mình. Nhưng nghĩ tới người hiện tại đang xoa đầu mình là Cố Diệp Ninh, Minh Tu liền nhu thuận như con mèo nhỏ, mặc kệ để cô thoải mái chà đạp mái tóc mềm của mình. Ngước mắt len lén nhìn thấy được sự ôn nhu và quan tâm trên khuôn mặt của cô, trong lòng nó cảm thấy vô cùng ấm áp. Bất giác đưa tay lên xoa xoa lồng ngực, hai má Minh Tu khẽ ửng hồng, ngoan ngoãn gật đầu, thấp giọng đáp lời cô.
“… vâng, nghe lời chị…”
Minh Tu đời này hay đời trước đều cố chấp và hiếu chiến như nhau nhưng vẫn cực kỳ nghe lời của cô. Cô cũng không thể lý giải vì sao mà vốn là người xa lạ nhưng cả hai người bọn họ rất nhanh có thể thân thiết và tin tưởng với nhau tới như vậy. Chưa từng cảm thấy có sự bài xích hay là không tín nhiệm. Cố Diệp Ninh thực sự coi Minh Tu là tri kỉ, là người thân của mình để chiếu cố. Mà có lẽ Minh Tu cũng như vậy, cho nên dù nó luôn luôn xa cách với người khác nhưng trước mặt cô luôn bày ra bộ dáng trẻ con và tinh nghịch.
Có lẽ, tại vì cô và nó rất có duyên đi ~
“Ừ, tốt lắm.” Tiện thể nhéo nhéo cái má của nó vài cái rồi cô mới hài lòng thu tay về “Anh thực sự muốn ra ngoài xe sao? Kỳ thực một mình tôi cũng có thể giải quyết bọn tang thi…” Cô áng chừng năng lực và dị năng của mình sau đó lại nhớ tới sự phản đối của Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng thì liền quay qua Nam Cung Lãnh Dạ ngồi cạnh mình, mở miệng thăm dò.
“Không cần. Kế hoạch do tôi nghĩ ra, đương nhiên phải do tôi thực hiện.” Anh không để cô nói hết đã bá đạo cắt ngang.
“Haiz ~ tùy anh đấy…” Còn tính để Nam Cung Lãnh Dạ ở lại trong xe để làm lực lượng dự phòng, nhỡ nếu có chuyện gì đột biến xảy ra thì anh có thể giải quyết. Nhưng thấy vẻ mặt kiên định không cho phép ai chống lại ý mình của anh, cô chỉ có thể nhún vai mà thuận theo.
“Nam Cung đại thiếu…”
“Dạ, không nên…” Mặc Sở Minh và Mục Hoằng lần nữa muốn ngăn nhưng thấy sự cảnh cáo trong đáy mắt anh thì không hẹn mà cùng ngậm chặt miệng lại.
Tuy vẻ mặt Nam Cung Lãnh Dạ rất thản nhiên nhưng lúc này trên đầu ngón tay của anh, những tia chớp màu tím lần nữa lại xuất hiện. Dù những tia chớp kia rất mảnh nhưng uy lực thì không phải bọn họ không biết. Tiếng xẹt xẹt… vang lên truyền tới tai của Mặc Sở Minh và Mục Hoằng khiến sắc mặt của y và hắn không khỏi trắng bệch ra. Trong đầu cả hai bật ra một hàng chữ: đe - dọa - trắng trợn!!! Đúng vậy, cái này rõ ràng là đe dọa trắng trợn mà!!!
“Được rồi, Minh, cậu tạo màn nước đi. Còn Hoằng, anh chuẩn bị mở trần xe ra cho tôi.” Thấy hai người nào đó bị mình dọa cho co rụt cả người lại, anh hài lòng phất tay ra lệnh “Tôi ra trước, cô ra sau.” Ánh mắt quét qua khuôn mặt xinh đẹp của Cố Diệp Ninh, đôi con ngươi lóe lên một tia sáng hàm ý.
“Tôi không có ý kiến gì.” Nghiêng đầu tránh đi ánh nhìn của anh, cô coi như không nhìn thấy ẩn ý sâu trong đôi mắt của Nam Cung Lãnh Dạ.
Cô mới không cần anh ta bảo vệ gì đó…
“Ừ…” Cũng không quan tâm thái độ của cô, anh sủng nịnh ứng thanh đáp lại một tiếng, khóe môi hơi cong lên. Nếu cứ để tâm tới việc Cố Diệp Ninh tránh tránh né né mình thì anh đã bị cô làm cho bực tức muốn chết từ trước rồi.
Ngay lúc này đây thì Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh cũng bắt đầu hành động. Mục Hoằng liên tục bẻ tay lái để hất văng và đâm mạnh lũ tang thi đang vây xung quanh xe của bọn họ. Mặt khác thì Mặc Sở Minh cũng từ trên tay phóng ra một màn nước bao lấy toàn bộ trần xe. Màn nước này là một chiêu thức biến hóa từ Thủy cầu. Dùng nhiều Thủy cầu để trải đều trên diện rộng. Mặc dù màn nước này nhìn qua rất mỏng manh nhưng kì thực nước do dị năng hệ thủy biến ra so với nước bình thường thì cô đặc hơn rất nhiều. Tuy rằng lực phòng thủ không cao như Tường thổ của dị năng hệ thổ nhưng nếu móng vuốt tang thi sắc bén muốn đâm thủng qua cũng cần dùng không ít sức lực.
Cố Diệp Ninh nhướng mày nhìn động tác của Mặc Sở Minh, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng. Mặc Sở Minh dù tiềm lực nguyên bản không cao như cô, như Nam Cung Lãnh Dạ hay Minh Tu nhưng rốt cuộc vẫn là một thiên tài hiếm có. Bằng không làm sao mới kích phát dị năng không lâu mà đã có thể khống chế dị năng biến ra được màn nước như hiện tại.
Thực ra thì… một khi nhắc tới khả năng phòng thủ thì đương nhiên không dị năng nào có thể so bì được được dị năng hệ băng. Cô hoàn toàn có thể sử dụng dị năng hệ băng của mình để giúp Mặc Sở Minh tạo màn chắn chỉ là từ đầu tới cuối cô đều không chủ động nói ra mà thôi. Cái này cũng không phải là do cô tính toán xấu xa gì, chẳng qua Cố Diệp Ninh suy xét tới nhiều mặt và nhiều phương diện liền nhận ra trong tình trạng hiện tại thì dùng nước làm màn chắn bảo vệ ổn hơn là màn chắn bằng băng.
Ai cũng biết một điều đó là dùng càng nhiều dị năng rất tốn sức mà lát nữa cô lại phải còn chiến đấu. Cho nên tâm lý của cô đương nhiên chính là nếu tiết kiệm sức lực được bao nhiêu liền tiết kiệm bấy nhiêu rồi.
“3… 2… 1…” Khi tất cả đã vào vị trí chuẩn bị sẵn sàng, Nam Cung Lãnh Dạ vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu mở miệng đếm ngược “Hoằng… mở trần xe ra!!!” Phất tay với Mục Hoằng, ánh mắt anh kiên định không rời nhìn trần xe được bao phủ bởi màn nước kia.
“Được!” Mục Hoằng cắn răng ấn vào một cái nút trên bộ điều khiển, lập tức trần xe mở ra.
Trần xe mở ra đồng thời vách ngăn bảo vệ duy nhất cũng biến mất. Tang thi lập tức ngửi thấy mùi thức ăn tươi sống liền như bị kích thích điên cuồng gào rít ra những âm thanh chói tai. Có vài con bất chấp việc bị mũi xe tông văng ra cả thước, liều mạng lao tới muốn túm lấy vài người sống ở bên trong xe. Nhưng mà Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh đâu có dễ dàng để cho bọn quái vật kia được như ý muốn.
Vuốt của tang thi còn chưa thể đâm thủng qua màn nước do Mặc Sở Minh tạo ra đã bị dị năng hệ lôi của Nam Cung Lãnh Dạ giật cho cháy thành tro bụi. Vì không gian hẹp nên Cố Diệp Ninh cũng không dùng kiếm, ngược lại cô sử dụng dị năng hệ phong. Phóng ra vài lưỡi dao gió đầy uy lực, lập tức tang thi cố bám víu trên trần xe cũng bị dọn sạch không còn một mống. Thấy bên trên đã hoàn toàn an toàn, hai người chớp thời cơ liền đứng lên rồi trèo thoát ra khỏi xe bằng tốc độ nhanh nhất.
Ở trong xe, Mục Hoằng thấy hai người đã hoàn toàn thoát ra thì cũng không chần chừ, đóng ngay trần xe đang mở lại. Đây là vì để bảo vệ những người còn lại ở trong xe. Mặc Sở Minh từ nãy tới giờ luôn cố gắng duy trì màn nước cũng thở phào một hơi thu tay lại. Khả năng khống chế dị năng của y tuy tốt hơn những người khác, thế nhưng muốn duy trì màn nước kia trong vòng vài phút cũng vẫn rất khó khăn. Lau lau mồ hôi trên trán, Mặc Sở Minh âm thầm tự nhủ phải cố gắng rèn luyện hơn nữa.
Vì trốn tránh tang thi và hất văng những tang thi muốn bâu lại cho nên Mục Hoằng liên tục bẻ lái cùng phanh gấp. Tuy nhiên Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh cũng không quá bị ảnh hưởng bởi điều này. Hai người bọn họ tự khắc biết cách làm sao để đứng thật vững trên đỉnh trần xe.
Cố Diệp Ninh dùng kiếm làm điểm tựa cho mình, một bên nhìn bầy tang thi lúc nhúc đông vô cùng vây tứ phía nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn bình tĩnh tới cực điểm. Tròng mắt bạc xinh đẹp đảo một vòng, thoáng chốc có thể nhìn thấu được toàn bộ cục diện. Cô nhẹ nhàng nói ra số lượng tang thi hiện tại mà bọn họ cần vượt qua.
“Có khoảng hơn 50 con…”
“Có kế hoạch gì cụ thể tiếp theo không?” Nam Cung Lãnh không có kiếm dài để làm điểm tựa như cô, anh hơi khom người, một tay túm ở phần nhô ra ở nóc xe để cố định thân người. Hơi nghiêng đầu nhìn cô, anh khẽ hỏi.
“Anh nói coi…” Mặc dù anh không biểu lộ biểu cảm gì, nhưng từ trong đôi mắt màu café kia, cô nhìn thấy tia cười ngạo mạn. Rõ ràng người này đối với những con tang thi kinh khủng xung quanh một chút cũng không hề hoảng loạn, thần kinh tốt tới mức người khác phải ghen tị. Cô thảy ngược lại câu hỏi cho anh.
“Không cần kế hoạch gì cả. Con nào tiến tới thì giết con đó mà thôi.” Nheo mắt lại, Nam Cung Lãnh Dạ cuồng ngạo nhếch môi cười. Bên trong giọng nói tràn ngập sự tự tin vào năng lực của chính bản thân.
“Được rồi.”
Không cần bất cứ kế hoạch gì, cứ như vậy xông pha chiến đấu, tang thi dám cản đường liền một đường giết chết sạch. Cố Diệp Ninh đối với sự cuồng ngạo và tự tin của anh không hề cảm thấy phản cảm. Nam Cung Lãnh Dạ đủ năng lực để có được sự cuồng ngạo và tự tin như vậy.
Tuy rằng là với năng lực hiện tại của bọn họ thì 50 con tang thi có chút miễn cưỡng nhưng không phải là không thể giải quyết. Hơn nữa, nếu qua thêm một thời gian rèn luyện, với dị năng hệ lôi của mình, Nam Cung Lãnh Dạ cũng hoàn toàn giải quyết gấp đôi số lượng 50 con tang thi này. Ở khi năng lực tới trình độ mạnh nhất, dị năng giả hệ lôi có thể một mình hủy diệt một thành phố nhỏ. Điều này cô đã từng nói qua khi giải thích về dị năng cùng tinh thần lực. Và những điều này tuyệt đối không phải nói dối. Chẳng qua cô không nói thêm với người trong đội ngũ rằng, vị dị năng giả hệ lôi kia chính là Lôi đế Nam Cung Lãnh Dạ kiếp trước mà thôi.
“Có muốn đấu một chút không?” Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Cố Diệp Ninh trong đáy mắt dâng lên một tia khó dò.
“Cô nói thử xem.”
“Trên đời bất cứ thời điểm nào cũng phải có sự cạnh tranh. Có cạnh tranh thì mới càng có thể nâng cao năng lực. Anh nói xem, nhưng lời này không phải rất đúng sao.” Thản nhiên cười cười, cô nhướng mày “Xem xem ai giết được nhiều tang thi nhất, hai chúng ta cạnh tranh.”
“Phần thưởng là gì?” Không nhanh không chậm trả lời.
“À… tôi còn chưa nghĩ ra.” Nghiêng đầu, cô khẽ thở dài một tiếng.
“Được, tôi chấp nhận cạnh tranh. Phần thưởng là có thể yêu cầu người thua một việc, cô thấy thế nào?”
“Tôi không thành vấn đề.” Cố Diệp Ninh đương nhiên không nghĩ nhiều cũng chẳng nghĩ sâu xa gì hết, thoải mái mà đáp ứng.
Nghe tới lời này của cô, anh cúi thấp đầu dùng mái tóc tung bay trong gió tang để che đi biểu cảm khuôn mặt của mình. Trong đôi mắt màu café thâm sâu che đi suy nghĩ bên trong, khóe miệng càng tăng thêm vào phần độ cong, khớp tay cũng theo bản năng nắm chặt lại. Nhìn điệu bộ phiền não tràn ngập ngây thơ của cô, ánh mắt lóe lên, anh đưa một tay còn lại của mình lên chậm rãi xoa xoa chỗ lồng ngực. Cứ như vậy xoa thật nhẹ, tựa như đang xoa dịu trấn an thứ gì đó, không để cho nó thoát ra ngoài. Cố Diệp Ninh chỉ là hưng phấn muốn tìm anh chơi đùa cạnh tranh, thế nhưng đây lại là một cơ hội tốt…
“Grào!!!” Một con tang thi nhân lúc hai người đang nói chuyện dùng sức bật nhảy lên, nó ở trong không trung vươn ra móng vuốt cực kỳ sắc bén thâm đen muốn bổ nhào tới.
“Phong nhận!!!”
“Lôi giáng!!!”
Hai người một không thèm ngẩng đầu, một vẫn chăm chăm nhìn người đối diện, nửa ánh mắt cũng không thèm gửi qua cho con tang thi. Thế nhưng vào đúng khi móng vuốt của tang thi dừng trước cơ thể của cả hai khoảng vài centimet thì hai thanh âm nhàn nhạt vang lên. Tang thi lập tức bị một loạt năm lưỡi gió chém đứt tứ chi và nửa cơ thể. Cả cơ thể của nó như con rối đứt dây bị cắt thành từng mảnh thê thảm rơi xuống còn chưa kịp chạm đất thì kế tiếp lại bị một đạo tia chớp đánh xuống khiến cho cái đầu của nó nổ tung. Máu đỏ và óc trắng văng ra trộn lẫn với đất cát nhìn vô cùng kinh tởm.
Thời điểm con tang thi này tấn công, cũng là lúc hiệu lệnh cạnh tranh ngầm bắt đầu được tính…
Cố Diệp Ninh xoay người dùng kiếm chém đứt một con tang thi từ hướng khác bổ nhào tới, ánh mắt lạnh hơn cả băng mang theo sát khí bừng bừng cực kì đáng sợ. Bên còn lại có tới gần chục con tang thi muốn tấn công, cô lập tức sử dụng dị năng. Một chiêu Băng hóa liền đem hơn chục con tang thi kia đông cứng thành dưới lớp băng màu lam thủy trong suốt xinh đẹp, tạo thành từng tảng băng kì dị. Băng tỏa ra hàn khí trắng xóa lạnh buốt như muốn xâm nhập vào tủy cốt, khiến người khác không khỏi run rẩy. Cho dù là băng bình thường, có lẽ cũng không thể cứng cũng không thể lạnh bằng những khối băng này được.
“Băng hóa!!! Tan!!!” Lời vừa kết thúc, những khối băng như bị phân rã thành những mảnh tinh thể trong suốt nhỏ bé bay lượn trong không trung .
Cảnh tượng trước mắt có bao nhiêu xinh đẹp thì cũng có bấy nhiêu đáng sợ. Bởi vì lúc này, những tang thi bị đông lại trước kia cũng hoàn toàn hòa lẫn vào khối băng, triệt để biến mất theo những mảnh tinh thể trong suốt nhỏ bé kia. So với một chiêu Lôi giáng giật chết hóa tro của Nam Cung Lãnh Dạ thì chiêu Băng hóa này của Cố Diệp Ninh còn đáng sợ hơn. Hủy thi diệt tích, không lưu lại dù chỉ nửa điểm dấu vết.
“Mười lăm con…” Nhếch môi nói ra số lượng tang thi mình vừa giết, Cố Diệp Ninh mang theo khiêu khích nhìn về Nam Cung Lãnh Dạ.
“Liên viêm.” Cũng không bị cô khiêu khích làm cho tức giận mà ngược lại càng thêm hưng phấn hơn. Anh vung tay nhẹ nhàng phun ra hai từ, trên khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ xuất hiện một tia phấn khích tràn ngập thị huyết.
Theo lời anh, tứ phía nhanh chóng xuất hiện những nụ hoa sen màu trắng lơ lửng trong không trung. Hiện tượng này cũng lập tức thu hút sự chú ý của Cố Diệp Ninh. Cô chỉ thấy những nụ hoa sen với tốc độ cực nhanh liền nở rộ thành hoa sen, thanh khiết nhưng cũng tà mị tới rùng rợn. Hàn khí ban nãy do cô sử dụng dị năng hệ băng nhanh chóng bị xua đi, thay vào đó là nhiệt độ nóng tới bức người. Hoa sen càng nở rộ, nhiệt độ càng lúc càng tăng. Ngay cả Cố Diệp Ninh cũng nhịn không được toát mồ hôi. Những bông hoa sen kia lơ đãng tại trong không trung, theo gió đụng vào những con tang thi đứng ngay gần.
Ngay ở giây phút này, xảy ra dị trạng. Lúc này cô liền nhận ra, hoa sen kia chính là được tạo ra từ lửa. Đóa hoa sen mờ mờ ảo ảo toát ra khí nóng, tang thi bị những bông sen trắng kia đụng tới liền ré lên đau đớn. Tiếng xèo xèo vang lên, mùi thịt khét lẹt xông vào mũi khiến Cố Diệp Ninh cảm thấy cực kì buồn nôn. Thứ lửa màu trắng chỉ cần bị chạm vào liền lây dính không thể dập tắt. Nó như axit mạnh ăn mòn cơ thể, ăn mòn da thịt trên người tang thi. Hơn chục con tang thi bị những bông sen trắng thánh khiết kia thiêu trụi tới tro cũng không còn.
Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh trong mắt người khác thì đều là song hệ dị năng giả. Nhưng anh không giống cô. Nếu bình thường cô đều sử dụng song song cả hai loại dị năng là hệ băng và hệ phong bổ trợ cho nhau thì anh bình thường chỉ dùng một loại dị năng đó là hệ lôi, còn dị năng hệ hỏa thì gần như không dùng.
Dị năng hệ hỏa của anh không phải là không mạnh chẳng qua có lẽ là vì sự tàn phá của dị năng hệ lôi quá mãnh liệt cho nên Nam Cung Lãnh Dạ không cần thiết phải sử dụng dị năng hệ hỏa thêm làm gì. Dị năng hệ hỏa đối với người khác là mong muốn nhưng đối với một người nắm giữ dị năng hệ lôi như anh thì dị năng hệ hỏa chẳng khác nào chỉ là dị năng phụ trợ.
Trước kia Cố Diệp Ninh cũng đã từng có thắc mắc về việc này, chẳng qua cô không tiếp tục suy đoán quá nhiều làm gì mà thôi. Bởi vì trong kiếp trước cô cũng từng chứng kiến rất nhiều dị năng giả chọn cách chỉ tập trung nâng cao vào một dị năng mạnh hơn thôi. Dù sao biệt hiệu của Nam Cung Lãnh Dạ là Lôi đê chứ không phải Hỏa đế. Cho nên anh dùng dị năng hệ lôi làm chủ đương nhiên là chuyện rất bình thường.
Chẳng qua, vào hiện tại có lẽ Cố Diệp Ninh cô phải thay đổi suy nghĩ này. Nhìn những đóa sen trắng vẫn đang tiếp tục thiêu trụi từng con tang thi một, khóe miệng cô giương lên thành một độ cong hoàn mỹ. Dị năng hệ hỏa của vị Lôi đế này… tuyệt đối không tầm thường!
Liên viêm này của Nam Cung Lãnh Dạ cùng Băng hóa của Cố Diệp Ninh quả thực xinh đẹp nhưng cũng tàn nhẫn không hề thua kém nhau dù chỉ nửa điểm.
“Mười lăm con.” Đối với vẻ thưởng thức của cô, anh đáp lại bằng nụ cười nhàn nhạt, cũng nói ra số lượng tang thi bị mình giết “Huề nhau rồi...”
“Giỏi lắm!” Lửa ở nhiệt độ cao nhất sẽ hóa thành màu trắng! Lửa ở nhiệt độ cao nhất vừa chạm tới lập tức sẽ đem mọi thứ hóa trụi tới tro tàn cũng không có! “Hay cho một song hệ dị năng giả Nam Cung Lãnh Dạ. Ngoại trừ có dị năng hệ lôi có độ tàn phá cùng tấn công số một thì còn có dị năng hệ hỏa biến dị cơ đấy!”