Căn cứ thủ đô so với căn cứ thành phố C thì phòng thủ nghiêm ngặt hơn nhiều. Tường thành được xây dựng kiên cố vững chắc, bên ngoài phạm vi 20 kilomet đều có được quân đội quét sạch tang thi, cách một đoạn lại có một đội quân nhân nghiêm túc đứng canh phòng. Tuy gắt gao như vậy thế nhưng lượng người đổ về thủ đô không bao giờ ngớt, kéo dài thành từng hàng từng hàng không nhìn thấy nổi đuôi.
Cách kiểm tra trước khi vào căn cứ thủ đô không có gì khác biệt lắm so với ở căn cứ thành phố C. Mục đích chủ yếu, một là kiểm tra huyết thanh xem đối phương có bị lây nhiễm virut tang thi hay không, hai là kiểm tra dị năng. Đặc biệt kiểm tra dị năng ở căn cứ thủ đô rất đơn giản và an toàn hơn nhiều so với các căn cứ khác, chắc chắn sẽ không có cảnh tượng loạn xì ngầu bị phá tan hoang như lần nhóm Cố Diệp Ninh và hai người Cố Tĩnh Huyên cùng Chu Tề Sa xuất hiện.
Sở nghiên cứu của thủ đô không hổ là cái nôi của rất nhiều thiên tài nghiên cứu, chỉ trong vòng hơn 2 tháng đã phát minh ra một loại máy có thể phân biệt được giữa người có dị năng và không có dị năng dựa vào tinh thần lực. Dị năng giả chỉ cần phóng xuất một ít tinh thần lực của mình ra ngoài, lập tức cỗ máy này sẽ cảm nhận được, sau đó phát đèn tín hiệu thông qua.
Ngoài ra, còn một vấn đề khác biệt nữa so với các căn cứ khác, đó chính là hệ thống quản lý do cao tầng căn cứ đề ra.
Thứ nhất, chính là về quản lý dân sự.
Mỗi một người trước khi gia nhập căn cứ thủ đô sẽ phải điền thông tin cá nhân vào một tờ giấy để nộp lại cho nhân viên kiểm tra. Sau khi nộp xong, lúc này mới có thể đi vào trong căn cứ, chính thức trở thành một thành viên của căn cứ thủ đô. Trong tờ giấy đó cần kê khai đầy đủ thông tin lý lịch cá nhân, chia làm ba phần: tên tuổi, quê quán, có dị năng hay không.
Những thông tin này sẽ một mặt sẽ được nhập lại vào trong bộ máy quản lý của chính phủ, một mặt sẽ được sử dụng để làm thành những tấm thẻ chứng minh tạm thời sử dụng mỗi khi ra vào căn cứ hoặc sử dụng trong các hoạt động là mua bán, thuê mướn,… Tuy rằng hơi rườm rà, nhưng không thể phủ nhận được việc này giúp cho chính phủ quản lý dân sự một cách an toàn hơn.
Thứ hai, đó là thống nhất tiền tệ để trao đổi, phục vụ nhu cầu sinh hoạt của các dị năng giả và những người sống sót bình thường.
Căn cứ khác thường sẽ sử dụng lương thực để trao đổi, thuê mướn với nhau. Thế nhưng tại thủ đô thì không như vậy. Ở đây, người ta sử dụng hai loại tiền tệ chính, đó là tinh hạch cùng với điểm số.
Về tinh hạch của tang thi thì đúng như Diệp Thiên nói, quả thực tại thủ đô, người ta đã bắt đầu sử dụng rộng rãi loại đá năng lượng kỳ diệu này. Chính phủ cũng bởi vì tăng thực lực quân đội cùng khả năng nghiên cứu cho nên rất tích cực thu gom tinh hạch.
Thế nhưng tinh hạch thì vốn đã cực kỳ quý hiếm, số lượng dị năng giả cần hấp thụ cũng không ít, nếu chỉ có duy nhất tinh hạch tang thi được sử dụng làm tiền tệ, như vậy không đủ số lượng để phục vụ mục đích nhu cầu của người sống sót trong căn cứ. Chính vì vậy, chính phủ rất khó thực hiện được mục đích thu gom của mình. Cho nên vì lý do như vậy mới dẫn tới việc sản sinh ra loại tiền tệ chủ yếu thứ hai tại căn cứ thủ đô - ‘điểm số’.
Điểm số lại một loại tiền ảo được tích trữ trong tấm thể chứng minh tạm thời của từng người. Tựa như chúng ta gửi tiết kiệm ngân hàng trong thời bình sẽ được đưa cho một thẻ ngân hàng, khi cần mua sắm hoặc trao đổi cần sử dụng tới tiền, có thể quẹt thẻ để trả. Cách sử dụng điểm số cũng tương tự như vậy. Cách kiếm điểm số có hai cách: làm nhiệm vụ và dùng tinh hạch để đổi.
Đội ngũ của Cố Diệp Ninh vừa nghe nhân viên kiểm tra của chính phủ giới thiệu qua về cách quản lý chung của căn cứ thủ đô, một bên từng người chia nhau viết lý lịch để nộp lại. Nhân viên kiểm tra nhìn thấy tiểu Nha liền bị dọa cho một phen sợ xanh mặt. Cố Diệp Ninh chỉ lặng lẽ đi tới phía trước của tiểu Nha, che chở cho nó, thanh âm trong trẻo bình tĩnh lạnh nhạt nói.
“Nó là thú cưng của tôi. Nó sẽ không làm hại anh, nếu như anh không chọc tới nó. An tâm đi!”
Người nhân viên kiểm tra thấy mĩ nữ nói như vậy, trong lòng cũng nghiêng ngả một phen. Thế nhưng nhớ tới tiểu Nha là một con sói, gã vẫn không khỏi sợ hãi e dè. Hơn nữa, tiểu Nha không phải là con sói bình thường.
Khi nó chưa biến dị, vốn dĩ đã là vương giả của rừng xanh, khí chất cuồng ngạo so với bất cứ con sói nào cũng ngang tang bá đạo hơn. Hiện tại nó biến dị rồi, hình thể lại càng to thêm một vòng, đứng lên bằng bốn chân có thể cao hơn gần eo của Cố Diệp Ninh, càng thể hiện rõ ràng ba chữ ‘khốc - cuồng - ngạo’. Tiểu Nha tuy đẹp, nhưng không phải ai cũng dám gần. Người nhân viên kiểm tra kia thấy nó, không bị dọa chạy mất dép đã coi như không tồi.
“Được rồi…” Cuối cùng cũng chẳng thể đuổi tiểu Nha đi được, đành cố gắng nuốt xuống sự sợ hãi, nhân viên đối với mọi người nói “Mọi người điền thông tin lí lịch đi.”
Mắt thấy tiểu Nha uy phong lẫm liệt lúc này lại như con cún nhỏ ngoan ngoãn nằm bên chân của Cố Diệp Ninh, gã cũng tự nhủ với mình… tốt nhất không nên tới gần, nhỡ chọc con sói kia nổi điên thì đúng là mang tật!
Mắt lướt qua thông tin của nhóm người Cố Diệp Ninh, thấy đây là một đội ngũ toàn tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa tất cả còn đều là dị năng giả này, trong lòng vị nhân viên kiểm tra đã vô vàn hảo cảm, thái độ đối đãi cực kỳ tốt đẹp… à, đương nhiên là vẫn có ngoại lệ, đó chính là gã vẫn không thể không e ngại tiểu Nha vẫn nằm một bên kia.
Cho tới lúc nhìn thấy bốn chữ ‘Nam Cung Lãnh Dạ’ trên tờ khai lý lịch của Nam Cung Lãnh Dạ thì vị nhân viên chỉ tâm tình đảo lộn, cảm giác sống lưng mình lạnh buốt.
Vị nhân viên kia ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kinh ngạc sửng sốt tràn ngập kinh dị nhìn chằm chằm vào anh. Má… má ơi, Nam Cung đại thiếu gia, nhân vật huyền thoại sống vậy mà lại xuất hiện đột ngột ở trước mặt tôi!!! Dằn kích động xuống, vị nhân viên máy móc thu nhận hết tờ lý lịch, sau đó lại máy móc nhìn đám người Cố Diệp Ninh rời đi.
“May mà ban nãy thái độ của mình không có gì xấu!” Vị nhân viên vuốt vuốt lồng ngực vẫn đang đập thình thịch của mình, thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy may mắn lại vừa cảm thấy có chút tiếc nuối.
Aiz ~ đó là Nam Cung đại thiếu gia đó nha ~ là Nam Cung đại thiếu gia đó nha!!! Nhân vật hot nhất nhì giới thượng lưu đó nha!!! Là Nam Cung gia tộc quyền lực đứng nhất nhì trong căn cứ hiện tại đó nha!!! Giá mà hiện tại là thời bình, có điều kiện, gã nhất định sẽ phải xin chụp ảnh chung với anh một tấm, sau đó đăng lên mạng xã hội để khoa với mọi người!!!
Vị nhân viên kia nào có biết, gã không chỉ gặp Nam Cung đại thiếu gia, mà còn được gặp cả Cố tiểu thư cũng truyền kỳ không kém cùng Cố thiếu gia đã mất tích bảy, tám năm của Cố gia.
.
.
.
Nhóm người Cố Diệp Ninh thuận lợi thông qua kiểm tra, cũng không vội vã đi vào căn cứ ngay. Bọn họ tìm một chỗ không cản trở giao thông, đứng một chỗ với nhau, chờ Mặc Sở Minh phân tích một chút tấm bản đồ cùng sổ tay hướng dẫn được tặng kèm mà ban nãy người nhân viên kiểm tra đưa cho họ. Y không dừng quá nhiều thời gian liền đã nghiên cứu xong, nói đại khái cách phân chia khu vực của căn cứ thủ đô cho những người khác nghe.
Căn cứ thủ đô vô cùng rộng, có thể chứa hơn 20 triệu người. Để quản lý dễ dàng nhân số trong căn cứ, đương nhiên, các vị lãnh đạo chính phủ cùng cao tầng căn cứ phải chia căn cứ thành nhiều khu vực. Về phần người sống sót, những người sống sót sẽ được phân theo yêu cầu và điều kiện của từng người rồi được phân vào các khu vực phù hợp.
“Hiện tại chính phủ đã thu thập được tới tinh hạch tang thi cấp 3. Cách tính tinh hạch đó là 50 tinh hạch cấp 1 = 25 tinh hạch cấp 2 = 1 tinh hạch cấp 3. Quy đổi giá sang điểm số thì 1 tinh hạch cấp 1 = 5 điểm số.”
“Coi như chúng ta là người có tiền đi.” Minh Tu và Hạ Kỳ Phong cúi đầu đếm đếm số lượng tinh hạch trong balo của mình, thở phào nhẹ nhõm một cái. Aiz ~ cho dù là thời điểm nào thì sinh hoạt của giai cấp vô sản cũng tuyệt đối không tốt đẹp gì, có chút tiền thì vẫn hơn. Điều này cho dù là trẻ con chưa trưởng thành như hai đứa Minh Tu và Hạ Kỳ Phong cũng biết.
“Có Nam Cung đại thiếu gia với hai vị Cố tiểu thư, Cố thiếu gia ở đây, hai người còn lo nghèo sao?” Chu Tề Sa khinh bỉ bĩu môi nhìn hai thằng nhóc con.
Không nói tới thực lực bản thân của ba người này, chỉ cần nhìn thái độ ban nãy của nhân viên kiểm tra, cô ta và mọi người cũng đoán ra được Nam Cung gia tộc hiện tại trong căn cứ thủ đô không hề bị thất thế. Vì vậy ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Mục Hoằng và Mặc Sở Minh hiện tại mới thong thả như vậy, hoàn toàn không cần lo nghĩ nhiều.
Còn về phần Cố gia… hiện tại vẫn không nắm bắt được thông tin gì. Ừm, mà hai người Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên thì không tỏ vẻ gì, thái độ rất bình tĩnh. Điều này có thể vì hai lý do: một là có thể vì tin tưởng khả năng của ba anh em Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ; hai là hai người bọn họ che giấu không để lộ ra ngoài mặt.
“Chậc…” Cố gia thực sự xảy ra chuyện, với thực lực của Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên, dù không có Cố gia chống sau lưng thì cũng chắc chắn sống được mạt thế mà hoàn toàn không lo lắng gì cả “Haiz ~ cứ thuận theo tự nhiên đi.” Chu Tề Sa thở dài, lầm bầm.
“Có tổng cộng năm khu vực lớn. Một là khu vực ngoại thành, dành cho quân đội đóng quân cùng kiểm tra đăng ký thông qua cho người mới gia nhập. Ban nãy chúng ta đã đi vào khu vực này.”
Mặc Sở Minh tiếp tục nói: “Hai là khu vực cấp 1, là nơi những người sống sót cấp thấp sinh sống. Cái gọi là cấp thấp nhất chính là không đủ tài lực, không đủ thực lực, không đủ khả năng lao động. Nói tới khu vực này tức là nói tới cuộc sống khốn khổ và nghèo đói. Tuy là khu vực này sinh hoạt không tốt, nhưng một tuần vẫn phải đóng 10 tinh hạch hoặc 50 điểm số.”
“Lát nữa chúng ta đi vào là sẽ tới khu vực này phải không?” Mục Hoằng tò mò ngó vào nhìn tấm bản đồ, cũng đoán được đại khái. Trước đây ở trong quân đội, hắn là đội trưởng, đương nhiên kinh nghiệm xem bản đồ cũng không kém cạnh Mặc Sở Minh.
“Cũng không hẳn, chính phủ dù sao cũng có sĩ diện. Cho nên ngay từ đầu, thời điểm tu sửa lại, chính phủ đã ra lệnh tạo một con đường thông thẳng từ ngoài căn cứ vào bên trong, đồng thời lập hàng rào ngăn cách giữa con đường kia cùng với khu vực cấp 1 này.” Y lắc đầu cười.
“Cách làm này thực đúng phong cách của đám cáo già chính phủ đó.” Hắn cười nhạt.
“Khu vực cấp 2 cũng là khu sinh hoạt của những người sống sót. Đại đa số người ở đây là dị năng giả hoặc là người bình thường có năng lực thực lực chiến đấu, cuộc sống tốt hơn ở khu vực cấp 1 rất nhiều. Muốn sống ở tại nơi này thì một người trong một tháng cần phải nộp 50 tinh hạch cấp 1 tang thi hoặc 250 điểm số.”Mặc Sở Minh tiếp tục giải thích.
“Mấy vị chính khách đúng là biết cách ‘chèn ép’.” Cố Diệp Ninh thở dài. Đối với các dị năng giả, 50 tinh hạch cấp 1 tang thi trong một tuần không phải là quá khó nhưng cũng tuyệt đối không dễ dàng gì. Người có thể sống ở khu vực cấp 2 này, chắc chắn đều là những người thực lực không tồi trở lên.
“Khu vực tiếp theo là khu vực mậu dịch, ở đó chính là khu quảng trường trung tâm trước kia cộng thêm 34 dãy phố lân cận xung quanh. Khu vực đó hiện tại đã cải tạo, trở thành chỗ giao dịch, trao đổi, mua bán,… Đặc biệt nhất chính là ba nơi, tòa nhà nhận nhiệm vụ, tòa nhà đăng ký đoàn đội cùng nơi đổi điểm số trao thưởng.”
“Minh, tòa nhà đăng ký đoàn đội là sao?” Nam Cung Lãnh Dạ nhíu mày, nắm bắt được thông tin mình muốn tìm hiểu.
“Chính là từ 5 người trở lên, đăng ký thành một đoàn đội, cùng nhau nhận nhiệm vụ để đổi lấy điểm số. Đoàn đội cũng có thể đăng ký thành hai loại, đoàn đội cố định và đoàn đội tạm thời. Đoàn đội cố định tức là sau này không thay đổi nữa, có tên gọi riêng. Đoàn đội tạm thời thì chỉ tạm thời tập hợp với nhau, sau khi nhiệm vụ kết thúc thì không liên quan tới nhau nữa.” Lật sổ tay, đọc thêm một chút, Mặc Sở Minh tổng kết rồi trả lời.
“Hmmm ~” Xoa xoa cằm, Nam Cung Lãnh Dạ híp mắt lại, ánh mắt như có như không liếc qua Cố Diệp Ninh đứng một bên.
Cố Tĩnh Huyên nhạy bén phát hiện ra ánh mắt của anh, đứng bên còn lại của Cố Diệp Ninh. Anh ta hơi hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt lóe lên một tia cảnh cáo, hướng về phía Nam Cung Lãnh Dạ. Nhìn bộ dáng Cố Tĩnh Huyên như vậy, Nam Cung Lãnh Dạ chẳng thèm quan tâm, tùy ý quay đi nơi khác, tựa như không phát hiện ra Cố Tĩnh Huyên đang âm thầm đe dọa mình.
Mấy hôm nay ngày nào cũng bị nhìn chằm chằm như thế… anh dù có muốn không quen cũng không được. Hiện tại, đối với sự uy hiếp của Cố Tĩnh Huyên, Nam Cung Lãnh Dạ bày tỏ ý kiến… anh quen thuộc rồi! ╮( ̄_ ̄)╭
“Khu vực mậu dịch này còn có công dụng nữa, đó là nơi tiếp nối giữa khu vực sinh sống của những người sống sót với cao tầng căn cứ thủ đô.” Không hề biết tới sóng ngầm mãnh liệt giữa Cố Tĩnh Huyên và Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh tiếp tục hết mình với trách nhiệm.
“Cao tầng căn cứ thủ đô?” Hạ Kỳ Phong tò mò.
“Cao tầng căn cứ bao gồm 10 gia tộc lớn, quân đội và chính phủ. Nơi ở của tất cả cao tầng căn cứ cùng với tòa nhà hội nghị, sở nghiên cứu, ký túc xá của nghiên cứu sinh và nhân viên nghiên cứu, kho thóc và lương thực… và các nơi quan trọng khác, được gọi chung là khu vực cao cấp.” Mặc Sở Minh nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, nói.
“Khu vực cao cấp này thời bình không phải chính là khu vực dành cho người quyền lực ở sao? Hiện tại chỉ sửa chữa lại một chút mà thôi. Nhà chính của Nam Cung gia tộc và các gia tộc lớn khác vốn cũng nằm trong vùng này.” Mục Hoằng ngó ngó bản đồ, nhún vai bảo.
“Chỉ có điều để vào được khu vực cao cấp… không đơn giản.” Thở dài một tiếng, Mặc Sở Minh cau chặt hàng lông mày.
Từ biểu hiện ban nãy của nhân viên kiểm tra, y đã xác định được Nam Cung gia tộc hiện tại chính là một trong 10 gia tộc có quyền lực ở trong cao tầng căn cứ, hẳn là những người của Nam Cung gia tộc vẫn ở tại nhà chính trong khu vực cao cấp. Chỉ có điều… khu vực cao cấp này là khu vực được canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, người bình thường không thể vào được. Muốn vào được khu vực cao cấp vần có thẻ đặc biệt mới vào được.
Mặc Sở Minh suy nghĩ một chút xem xem có cách nào có thể liên lạc với Nam Cung gia tộc hay không, để Nam Cung gia tộc phái người ra bảo lãnh và đón bọn họ. Bằng không, với khả năng của bọn họ, chỉ có thể vào được tới khu vực cấp 2 cùng khu vực mậu dịch là cùng.
“Diệp Thiên, anh có phương pháp gì không?” Y quay sang nhìn Diệp Thiên đứng cạnh mình.
“Khi tôi rời khỏi thủ đô, lúc ấy mạt thế mới bắt đầu vài ngày, mọi chuyện còn rất loạn chứ chưa được phân chia quy củ như hiện tại, cho nên cũng không biết quá nhiều về căn cứ này.” Diệp Thiên khuôn mặt kiên nghị hiện lên một tia áy náy, nói.
“Anh có thể vào được khu vực cao cấp không?” Nhớ tới quân hàm của Diệp Thiên là đại tá, hẳn là có thể câu thông với bên quân đội một chút.
“Trên thực tế thì tôi không thể giúp được gì ở hiện tại. Lúc này tôi mới tới thủ đô, còn chưa nhậm chức tại quân bộ thủ đô. Cho dù hiện tại có đi xác nhận ngay lập tức, cũng cần phải vài ngày mới lấy được giấy chứng minh, lúc đó mới câu thông được với bên quân đội xin vào bên trong khu vực cao cấp được.” Anh ta lắc đầu.
“Aiz ~” Hiện giờ tới thủ đô rồi, ai cũng mong mau chóng về nhà, làm sao còn có thể chờ đợi nữa chứ. Sắc mặt của Mặc Sở Minh và Mục Hoằng không khỏi ảm đạm xuống.
“Cứ tới khu vực mậu dịch trước đi, chúng ta dò tin tức một chút. Nếu như thật sự hết cách, vậy thì thử nói cho nhân viên quân đội canh gác tại cổng khu vực cao cấp về thân phận của Lãnh Dạ xem sao, nhờ họ liên lạc với Nam Cung gia tộc hộ chúng ta.” Cố Diệp Ninh đề nghị.
Nam Cung Lãnh Dạ rất nổi tiếng trong giới thượng lưu và cả quân đội thủ đô, có rất nhiều người biết mặt anh, cũng biết tên của anh. Còn cô, tuy là Cố tiểu thư, nhưng từ sau khi bị bắt cóc, dưới sự bảo hộ chặt chẽ của Cố gia thì gần như không lộ mặt, người khác cũng không nghe ngóng được thông tin gì về cô cả, có nói ra cũng chẳng ai biết. Mà Cố Tĩnh Huyên thì mất tích gần chục năm nay mới trở về, đương nhiên càng không ai nhận ra. Cho nên sử dụng danh tiếng và thân phận của Nam Cung Lãnh Dạ là tốt nhất
Chưa kể tới, không giống Nam Cung gia tộc, Cố gia của cô vẫn còn chưa xác định được hiện tại có ở trong khu vực cao cấp không hay là ở khu vực khác, có còn nằm quyền không, các anh trai em trai cùng cậu và ông ngoại của cô có phải dị năng giả hay là người thường. Vì vậy cô mới đưa ra phương án tới khu vực mậu dịch đông đúc để dò hỏi.
Thứ nhất, có thể nghe ngóng được thông tin về Cố gia; thứ hai, có thể nghe ngóng được 10 gia tộc lớn của căn cứ thủ đô cùng những nhân vật có danh tiếng; thứ ba, tìm phương pháp để vào được khu vực cao cấp. Bọn họ mới trở về thủ đô, biết được càng nhiều thông tin thì càng tốt, nếu gặp chuyện gì còn có thể đối phó được.
“Được.” Nam Cung Lãnh Dạ không chút cảm thấy khó chịu khi thân phận của mình bị ‘lợi dụng’, anh vươn tay vỗ vỗ vai của Cố Diệp Ninh, dịu dàng gật đầu, trăm ý thuận theo “Chúng ta tới khu vực mậu dịch đi.” Câu sau là nói với những người khác, ngữ điệu lại lạnh tanh.
Những người khác: Thái độ có cần phân biệt đối xử vậy không hả? (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Cố Tĩnh Huyên: Tên này… muốn chết phải không? (≖_≖ ╬)
‘Nhân vật chính’ Cố Diệp Ninh EQ thấp tới không thể thấp hơn, hoàn toàn không biết gì cả, quay đầu khẽ mỉm cười với Nam Cung Lãnh Dạ, đáy mắt xẹt qua một tia cảm kích: “Ừ, đi thôi…” (◠‿◠)
Lãnh Dạ vậy mà không tức giận vì mình tự tiện quyết định… quả nhiên là người tốt…
.
.
.
Khu vực mậu dịch quả thực vô cùng đông đúc, người qua người lại trên quảng trường không hề ít. Thế nhưng, nhìn từ quần áo tới phong thái vội vã ảm đạm của đại đa số mọi người, có thể thấy được, cho dù là tại căn cứ thủ đô sung túc, thì con người vẫn bị mạt thế chèn ép tới mệt mỏi. Tại bên cạnh đài phun nước còn có không ít người ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù, mặt mũi bẩn thỉu đang bày hàng để bán, chỉ mong có thể kiếm được một ít đồ ăn để ăn qua ngày.
“Chúng ta chia nhau ra dò hỏi nhé?” Cố Tĩnh Huyên quay đầu hỏi mọi người.
“Ba, bốn người một nhóm chia nhau ra.” Nam Cung Lãnh Dạ nhìn nhìn nhân số toàn đội ngũ, nhanh chóng quyết đoán mở miệng nói.
“Được.” Mọi người gật đầu, Mặc Sở Minh quay sang bảo với Diệp Thiên và Mục Hoằng “Hai người các người cùng tôi tới bên tòa nhà nhận nhiệm vụ hỏi thăm xem sao.” Nơi đó là nơi lúc nào cũng nườm nượp người qua người lại, chắc chắn có thể đào bới được chút thông tin hữu dụng cho bản thân.
“OK.” Mục Hoằng và Diệp Thiên đương nhiên thoải mái đồng ý.
“Vậy… Tiểu Chu Nhi, Tu và Kỳ Phong đi với tôi.” Chu Tề Sa mấy ngày qua đều đảm đương nhiệm vụ ‘vú em’, quả thực tính cách không hề giống bề ngoài bốc lửa của cô nàng chút nào, mọi người cũng an tâm để cô ta trông chừng mấy đứa nhỏ.
“Như vậy, tôi, tiểu Ninh, Cố Tĩnh Huyên và tiểu Nha sẽ là một nhóm.”
Mặc dù không thích cái ‘bóng đèn’ to đùng là Cố Tĩnh Huyên đi cùng, thế nhưng Nam Cung Lãnh Dạ không thể gạt anh ta ra được. Hiện tại anh còn chưa nắm được trái tim của Cố Diệp Ninh, anh không có can đảm ở trước mặt cô, trực tiếp chống đối với ông anh họ có bệnh cuồng em gái này được. Cùng nhau đồng hành một thời gian, Nam Cung Lãnh Dạ hiểu rõ, Cố Diệp Ninh là một người cực kỳ trân trọng gia đình, vô cùng ỷ lại vào mấy ông anh em trai của mình. Cho nên trước khi thành công đoạt được người, anh vẫn cần phải nhẫn nhịn một chút.
Chỉ là, ngay thời điểm mọi người định chia nhau ra các hướng, đột nhiên ánh mắt của Cố Diệp Ninh lia về một hướng. Bắt gặp được bóng dáng nào đó, bước chân của cô khựng lại, trên mặt hiện lên sửng sốt pha lẫn vui mừng. Không chờ mọi người phản ứng kịp, cô đã lướt qua tất cả, chạy về hướng một đám nam nhân khoảng 5, 6 người đang đứng cách bọn họ vài chục mét.
Nhào tới người đàn ông cao nhất, vươn hai tay ra ôm chặt tấm lưng rắn rỏi thẳng tắp kia, đôi tay của Cố Diệp Ninh xiết chặt lại. Hành động này của cô không chỉ dọa tới mấy người Nam Cung Lãnh Dạ mà còn làm những người khác đứng xung quanh đó giật mình.
Người đàn ông cao lớn được Cố Diệp Ninh ôm lấy khẽ nhíu mày, muốn đẩy cô ra. Thế nhưng ngửi thời điểm hơi nghiêng người lại, nhìn thoáng qua gương mặt tinh xảo xinh đẹp đang tựa sát trên sống lưng mình, anh ta ngay lập tức ngừng lại động tác. Ánh mắt vốn lạnh lùng bỗng như tuyết trên đỉnh núi băng bị hòa tan, đôi môi mỏng cương nghị luôn mím chặt nhịn không được nhếch lên một đường cong nhỏ nhỏ, vành mắt mang theo kích động mà đỏ bừng lên, lờ mờ hiện ra một chút nước.
Anh ta vươn tay, xoay người lại, ôm chầm Cố Diệp Ninh vào trong vòng tay rắn chắc, to lớn, ấm áp của mình. Mở miệng, chất giọng trầm ổn nghiêm nghị lúc này bởi vì vui sướng mà run rẩy, thậm chí còn ẩn chứa một chút không tin tưởng “Ninh… Ninh nhi? Là em sao?”
Cố Diệp Ninh nhịn không được, nước mắt chảy ra, run run ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh tuấn bức người quen thuộc trước mắt, gọi một tiếng: “Anh hai… Ninh nhi về rồi…”
Căn cứ thủ đô so với căn cứ thành phố C thì phòng thủ nghiêm ngặt hơn nhiều. Tường thành được xây dựng kiên cố vững chắc, bên ngoài phạm vi 20 kilomet đều có được quân đội quét sạch tang thi, cách một đoạn lại có một đội quân nhân nghiêm túc đứng canh phòng. Tuy gắt gao như vậy thế nhưng lượng người đổ về thủ đô không bao giờ ngớt, kéo dài thành từng hàng từng hàng không nhìn thấy nổi đuôi.
Cách kiểm tra trước khi vào căn cứ thủ đô không có gì khác biệt lắm so với ở căn cứ thành phố C. Mục đích chủ yếu, một là kiểm tra huyết thanh xem đối phương có bị lây nhiễm virut tang thi hay không, hai là kiểm tra dị năng. Đặc biệt kiểm tra dị năng ở căn cứ thủ đô rất đơn giản và an toàn hơn nhiều so với các căn cứ khác, chắc chắn sẽ không có cảnh tượng loạn xì ngầu bị phá tan hoang như lần nhóm Cố Diệp Ninh và hai người Cố Tĩnh Huyên cùng Chu Tề Sa xuất hiện.
Sở nghiên cứu của thủ đô không hổ là cái nôi của rất nhiều thiên tài nghiên cứu, chỉ trong vòng hơn 2 tháng đã phát minh ra một loại máy có thể phân biệt được giữa người có dị năng và không có dị năng dựa vào tinh thần lực. Dị năng giả chỉ cần phóng xuất một ít tinh thần lực của mình ra ngoài, lập tức cỗ máy này sẽ cảm nhận được, sau đó phát đèn tín hiệu thông qua.
Ngoài ra, còn một vấn đề khác biệt nữa so với các căn cứ khác, đó chính là hệ thống quản lý do cao tầng căn cứ đề ra.
Thứ nhất, chính là về quản lý dân sự.
Mỗi một người trước khi gia nhập căn cứ thủ đô sẽ phải điền thông tin cá nhân vào một tờ giấy để nộp lại cho nhân viên kiểm tra. Sau khi nộp xong, lúc này mới có thể đi vào trong căn cứ, chính thức trở thành một thành viên của căn cứ thủ đô. Trong tờ giấy đó cần kê khai đầy đủ thông tin lý lịch cá nhân, chia làm ba phần: tên tuổi, quê quán, có dị năng hay không.
Những thông tin này sẽ một mặt sẽ được nhập lại vào trong bộ máy quản lý của chính phủ, một mặt sẽ được sử dụng để làm thành những tấm thẻ chứng minh tạm thời sử dụng mỗi khi ra vào căn cứ hoặc sử dụng trong các hoạt động là mua bán, thuê mướn,… Tuy rằng hơi rườm rà, nhưng không thể phủ nhận được việc này giúp cho chính phủ quản lý dân sự một cách an toàn hơn.
Thứ hai, đó là thống nhất tiền tệ để trao đổi, phục vụ nhu cầu sinh hoạt của các dị năng giả và những người sống sót bình thường.
Căn cứ khác thường sẽ sử dụng lương thực để trao đổi, thuê mướn với nhau. Thế nhưng tại thủ đô thì không như vậy. Ở đây, người ta sử dụng hai loại tiền tệ chính, đó là tinh hạch cùng với điểm số.
Về tinh hạch của tang thi thì đúng như Diệp Thiên nói, quả thực tại thủ đô, người ta đã bắt đầu sử dụng rộng rãi loại đá năng lượng kỳ diệu này. Chính phủ cũng bởi vì tăng thực lực quân đội cùng khả năng nghiên cứu cho nên rất tích cực thu gom tinh hạch.
Thế nhưng tinh hạch thì vốn đã cực kỳ quý hiếm, số lượng dị năng giả cần hấp thụ cũng không ít, nếu chỉ có duy nhất tinh hạch tang thi được sử dụng làm tiền tệ, như vậy không đủ số lượng để phục vụ mục đích nhu cầu của người sống sót trong căn cứ. Chính vì vậy, chính phủ rất khó thực hiện được mục đích thu gom của mình. Cho nên vì lý do như vậy mới dẫn tới việc sản sinh ra loại tiền tệ chủ yếu thứ hai tại căn cứ thủ đô - ‘điểm số’.
Điểm số lại một loại tiền ảo được tích trữ trong tấm thể chứng minh tạm thời của từng người. Tựa như chúng ta gửi tiết kiệm ngân hàng trong thời bình sẽ được đưa cho một thẻ ngân hàng, khi cần mua sắm hoặc trao đổi cần sử dụng tới tiền, có thể quẹt thẻ để trả. Cách sử dụng điểm số cũng tương tự như vậy. Cách kiếm điểm số có hai cách: làm nhiệm vụ và dùng tinh hạch để đổi.
Đội ngũ của Cố Diệp Ninh vừa nghe nhân viên kiểm tra của chính phủ giới thiệu qua về cách quản lý chung của căn cứ thủ đô, một bên từng người chia nhau viết lý lịch để nộp lại. Nhân viên kiểm tra nhìn thấy tiểu Nha liền bị dọa cho một phen sợ xanh mặt. Cố Diệp Ninh chỉ lặng lẽ đi tới phía trước của tiểu Nha, che chở cho nó, thanh âm trong trẻo bình tĩnh lạnh nhạt nói.
“Nó là thú cưng của tôi. Nó sẽ không làm hại anh, nếu như anh không chọc tới nó. An tâm đi!”
Người nhân viên kiểm tra thấy mĩ nữ nói như vậy, trong lòng cũng nghiêng ngả một phen. Thế nhưng nhớ tới tiểu Nha là một con sói, gã vẫn không khỏi sợ hãi e dè. Hơn nữa, tiểu Nha không phải là con sói bình thường.
Khi nó chưa biến dị, vốn dĩ đã là vương giả của rừng xanh, khí chất cuồng ngạo so với bất cứ con sói nào cũng ngang tang bá đạo hơn. Hiện tại nó biến dị rồi, hình thể lại càng to thêm một vòng, đứng lên bằng bốn chân có thể cao hơn gần eo của Cố Diệp Ninh, càng thể hiện rõ ràng ba chữ ‘khốc - cuồng - ngạo’. Tiểu Nha tuy đẹp, nhưng không phải ai cũng dám gần. Người nhân viên kiểm tra kia thấy nó, không bị dọa chạy mất dép đã coi như không tồi.
“Được rồi…” Cuối cùng cũng chẳng thể đuổi tiểu Nha đi được, đành cố gắng nuốt xuống sự sợ hãi, nhân viên đối với mọi người nói “Mọi người điền thông tin lí lịch đi.”
Mắt thấy tiểu Nha uy phong lẫm liệt lúc này lại như con cún nhỏ ngoan ngoãn nằm bên chân của Cố Diệp Ninh, gã cũng tự nhủ với mình… tốt nhất không nên tới gần, nhỡ chọc con sói kia nổi điên thì đúng là mang tật!
Mắt lướt qua thông tin của nhóm người Cố Diệp Ninh, thấy đây là một đội ngũ toàn tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa tất cả còn đều là dị năng giả này, trong lòng vị nhân viên kiểm tra đã vô vàn hảo cảm, thái độ đối đãi cực kỳ tốt đẹp… à, đương nhiên là vẫn có ngoại lệ, đó chính là gã vẫn không thể không e ngại tiểu Nha vẫn nằm một bên kia.
Cho tới lúc nhìn thấy bốn chữ ‘Nam Cung Lãnh Dạ’ trên tờ khai lý lịch của Nam Cung Lãnh Dạ thì vị nhân viên chỉ tâm tình đảo lộn, cảm giác sống lưng mình lạnh buốt.
Vị nhân viên kia ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kinh ngạc sửng sốt tràn ngập kinh dị nhìn chằm chằm vào anh. Má… má ơi, Nam Cung đại thiếu gia, nhân vật huyền thoại sống vậy mà lại xuất hiện đột ngột ở trước mặt tôi!!! Dằn kích động xuống, vị nhân viên máy móc thu nhận hết tờ lý lịch, sau đó lại máy móc nhìn đám người Cố Diệp Ninh rời đi.
“May mà ban nãy thái độ của mình không có gì xấu!” Vị nhân viên vuốt vuốt lồng ngực vẫn đang đập thình thịch của mình, thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy may mắn lại vừa cảm thấy có chút tiếc nuối.
Aiz ~ đó là Nam Cung đại thiếu gia đó nha ~ là Nam Cung đại thiếu gia đó nha!!! Nhân vật hot nhất nhì giới thượng lưu đó nha!!! Là Nam Cung gia tộc quyền lực đứng nhất nhì trong căn cứ hiện tại đó nha!!! Giá mà hiện tại là thời bình, có điều kiện, gã nhất định sẽ phải xin chụp ảnh chung với anh một tấm, sau đó đăng lên mạng xã hội để khoa với mọi người!!!
Vị nhân viên kia nào có biết, gã không chỉ gặp Nam Cung đại thiếu gia, mà còn được gặp cả Cố tiểu thư cũng truyền kỳ không kém cùng Cố thiếu gia đã mất tích bảy, tám năm của Cố gia.
.
.
.
Nhóm người Cố Diệp Ninh thuận lợi thông qua kiểm tra, cũng không vội vã đi vào căn cứ ngay. Bọn họ tìm một chỗ không cản trở giao thông, đứng một chỗ với nhau, chờ Mặc Sở Minh phân tích một chút tấm bản đồ cùng sổ tay hướng dẫn được tặng kèm mà ban nãy người nhân viên kiểm tra đưa cho họ. Y không dừng quá nhiều thời gian liền đã nghiên cứu xong, nói đại khái cách phân chia khu vực của căn cứ thủ đô cho những người khác nghe.
Căn cứ thủ đô vô cùng rộng, có thể chứa hơn 20 triệu người. Để quản lý dễ dàng nhân số trong căn cứ, đương nhiên, các vị lãnh đạo chính phủ cùng cao tầng căn cứ phải chia căn cứ thành nhiều khu vực. Về phần người sống sót, những người sống sót sẽ được phân theo yêu cầu và điều kiện của từng người rồi được phân vào các khu vực phù hợp.
“Hiện tại chính phủ đã thu thập được tới tinh hạch tang thi cấp 3. Cách tính tinh hạch đó là 50 tinh hạch cấp 1 = 25 tinh hạch cấp 2 = 1 tinh hạch cấp 3. Quy đổi giá sang điểm số thì 1 tinh hạch cấp 1 = 5 điểm số.”
“Coi như chúng ta là người có tiền đi.” Minh Tu và Hạ Kỳ Phong cúi đầu đếm đếm số lượng tinh hạch trong balo của mình, thở phào nhẹ nhõm một cái. Aiz ~ cho dù là thời điểm nào thì sinh hoạt của giai cấp vô sản cũng tuyệt đối không tốt đẹp gì, có chút tiền thì vẫn hơn. Điều này cho dù là trẻ con chưa trưởng thành như hai đứa Minh Tu và Hạ Kỳ Phong cũng biết.
“Có Nam Cung đại thiếu gia với hai vị Cố tiểu thư, Cố thiếu gia ở đây, hai người còn lo nghèo sao?” Chu Tề Sa khinh bỉ bĩu môi nhìn hai thằng nhóc con.
Không nói tới thực lực bản thân của ba người này, chỉ cần nhìn thái độ ban nãy của nhân viên kiểm tra, cô ta và mọi người cũng đoán ra được Nam Cung gia tộc hiện tại trong căn cứ thủ đô không hề bị thất thế. Vì vậy ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Mục Hoằng và Mặc Sở Minh hiện tại mới thong thả như vậy, hoàn toàn không cần lo nghĩ nhiều.
Còn về phần Cố gia… hiện tại vẫn không nắm bắt được thông tin gì. Ừm, mà hai người Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên thì không tỏ vẻ gì, thái độ rất bình tĩnh. Điều này có thể vì hai lý do: một là có thể vì tin tưởng khả năng của ba anh em Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ; hai là hai người bọn họ che giấu không để lộ ra ngoài mặt.
“Chậc…” Cố gia thực sự xảy ra chuyện, với thực lực của Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên, dù không có Cố gia chống sau lưng thì cũng chắc chắn sống được mạt thế mà hoàn toàn không lo lắng gì cả “Haiz ~ cứ thuận theo tự nhiên đi.” Chu Tề Sa thở dài, lầm bầm.
“Có tổng cộng năm khu vực lớn. Một là khu vực ngoại thành, dành cho quân đội đóng quân cùng kiểm tra đăng ký thông qua cho người mới gia nhập. Ban nãy chúng ta đã đi vào khu vực này.”
Mặc Sở Minh tiếp tục nói: “Hai là khu vực cấp 1, là nơi những người sống sót cấp thấp sinh sống. Cái gọi là cấp thấp nhất chính là không đủ tài lực, không đủ thực lực, không đủ khả năng lao động. Nói tới khu vực này tức là nói tới cuộc sống khốn khổ và nghèo đói. Tuy là khu vực này sinh hoạt không tốt, nhưng một tuần vẫn phải đóng 10 tinh hạch hoặc 50 điểm số.”
“Lát nữa chúng ta đi vào là sẽ tới khu vực này phải không?” Mục Hoằng tò mò ngó vào nhìn tấm bản đồ, cũng đoán được đại khái. Trước đây ở trong quân đội, hắn là đội trưởng, đương nhiên kinh nghiệm xem bản đồ cũng không kém cạnh Mặc Sở Minh.
“Cũng không hẳn, chính phủ dù sao cũng có sĩ diện. Cho nên ngay từ đầu, thời điểm tu sửa lại, chính phủ đã ra lệnh tạo một con đường thông thẳng từ ngoài căn cứ vào bên trong, đồng thời lập hàng rào ngăn cách giữa con đường kia cùng với khu vực cấp 1 này.” Y lắc đầu cười.
“Cách làm này thực đúng phong cách của đám cáo già chính phủ đó.” Hắn cười nhạt.
“Khu vực cấp 2 cũng là khu sinh hoạt của những người sống sót. Đại đa số người ở đây là dị năng giả hoặc là người bình thường có năng lực thực lực chiến đấu, cuộc sống tốt hơn ở khu vực cấp 1 rất nhiều. Muốn sống ở tại nơi này thì một người trong một tháng cần phải nộp 50 tinh hạch cấp 1 tang thi hoặc 250 điểm số.”Mặc Sở Minh tiếp tục giải thích.
“Mấy vị chính khách đúng là biết cách ‘chèn ép’.” Cố Diệp Ninh thở dài. Đối với các dị năng giả, 50 tinh hạch cấp 1 tang thi trong một tuần không phải là quá khó nhưng cũng tuyệt đối không dễ dàng gì. Người có thể sống ở khu vực cấp 2 này, chắc chắn đều là những người thực lực không tồi trở lên.
“Khu vực tiếp theo là khu vực mậu dịch, ở đó chính là khu quảng trường trung tâm trước kia cộng thêm 34 dãy phố lân cận xung quanh. Khu vực đó hiện tại đã cải tạo, trở thành chỗ giao dịch, trao đổi, mua bán,… Đặc biệt nhất chính là ba nơi, tòa nhà nhận nhiệm vụ, tòa nhà đăng ký đoàn đội cùng nơi đổi điểm số trao thưởng.”
“Minh, tòa nhà đăng ký đoàn đội là sao?” Nam Cung Lãnh Dạ nhíu mày, nắm bắt được thông tin mình muốn tìm hiểu.
“Chính là từ 5 người trở lên, đăng ký thành một đoàn đội, cùng nhau nhận nhiệm vụ để đổi lấy điểm số. Đoàn đội cũng có thể đăng ký thành hai loại, đoàn đội cố định và đoàn đội tạm thời. Đoàn đội cố định tức là sau này không thay đổi nữa, có tên gọi riêng. Đoàn đội tạm thời thì chỉ tạm thời tập hợp với nhau, sau khi nhiệm vụ kết thúc thì không liên quan tới nhau nữa.” Lật sổ tay, đọc thêm một chút, Mặc Sở Minh tổng kết rồi trả lời.
“Hmmm ~” Xoa xoa cằm, Nam Cung Lãnh Dạ híp mắt lại, ánh mắt như có như không liếc qua Cố Diệp Ninh đứng một bên.
Cố Tĩnh Huyên nhạy bén phát hiện ra ánh mắt của anh, đứng bên còn lại của Cố Diệp Ninh. Anh ta hơi hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt lóe lên một tia cảnh cáo, hướng về phía Nam Cung Lãnh Dạ. Nhìn bộ dáng Cố Tĩnh Huyên như vậy, Nam Cung Lãnh Dạ chẳng thèm quan tâm, tùy ý quay đi nơi khác, tựa như không phát hiện ra Cố Tĩnh Huyên đang âm thầm đe dọa mình.
Mấy hôm nay ngày nào cũng bị nhìn chằm chằm như thế… anh dù có muốn không quen cũng không được. Hiện tại, đối với sự uy hiếp của Cố Tĩnh Huyên, Nam Cung Lãnh Dạ bày tỏ ý kiến… anh quen thuộc rồi! ╮( ̄_ ̄)╭
“Khu vực mậu dịch này còn có công dụng nữa, đó là nơi tiếp nối giữa khu vực sinh sống của những người sống sót với cao tầng căn cứ thủ đô.” Không hề biết tới sóng ngầm mãnh liệt giữa Cố Tĩnh Huyên và Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh tiếp tục hết mình với trách nhiệm.
“Cao tầng căn cứ thủ đô?” Hạ Kỳ Phong tò mò.
“Cao tầng căn cứ bao gồm 10 gia tộc lớn, quân đội và chính phủ. Nơi ở của tất cả cao tầng căn cứ cùng với tòa nhà hội nghị, sở nghiên cứu, ký túc xá của nghiên cứu sinh và nhân viên nghiên cứu, kho thóc và lương thực… và các nơi quan trọng khác, được gọi chung là khu vực cao cấp.” Mặc Sở Minh nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, nói.
“Khu vực cao cấp này thời bình không phải chính là khu vực dành cho người quyền lực ở sao? Hiện tại chỉ sửa chữa lại một chút mà thôi. Nhà chính của Nam Cung gia tộc và các gia tộc lớn khác vốn cũng nằm trong vùng này.” Mục Hoằng ngó ngó bản đồ, nhún vai bảo.
“Chỉ có điều để vào được khu vực cao cấp… không đơn giản.” Thở dài một tiếng, Mặc Sở Minh cau chặt hàng lông mày.
Từ biểu hiện ban nãy của nhân viên kiểm tra, y đã xác định được Nam Cung gia tộc hiện tại chính là một trong 10 gia tộc có quyền lực ở trong cao tầng căn cứ, hẳn là những người của Nam Cung gia tộc vẫn ở tại nhà chính trong khu vực cao cấp. Chỉ có điều… khu vực cao cấp này là khu vực được canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, người bình thường không thể vào được. Muốn vào được khu vực cao cấp vần có thẻ đặc biệt mới vào được.
Mặc Sở Minh suy nghĩ một chút xem xem có cách nào có thể liên lạc với Nam Cung gia tộc hay không, để Nam Cung gia tộc phái người ra bảo lãnh và đón bọn họ. Bằng không, với khả năng của bọn họ, chỉ có thể vào được tới khu vực cấp 2 cùng khu vực mậu dịch là cùng.
“Diệp Thiên, anh có phương pháp gì không?” Y quay sang nhìn Diệp Thiên đứng cạnh mình.
“Khi tôi rời khỏi thủ đô, lúc ấy mạt thế mới bắt đầu vài ngày, mọi chuyện còn rất loạn chứ chưa được phân chia quy củ như hiện tại, cho nên cũng không biết quá nhiều về căn cứ này.” Diệp Thiên khuôn mặt kiên nghị hiện lên một tia áy náy, nói.
“Anh có thể vào được khu vực cao cấp không?” Nhớ tới quân hàm của Diệp Thiên là đại tá, hẳn là có thể câu thông với bên quân đội một chút.
“Trên thực tế thì tôi không thể giúp được gì ở hiện tại. Lúc này tôi mới tới thủ đô, còn chưa nhậm chức tại quân bộ thủ đô. Cho dù hiện tại có đi xác nhận ngay lập tức, cũng cần phải vài ngày mới lấy được giấy chứng minh, lúc đó mới câu thông được với bên quân đội xin vào bên trong khu vực cao cấp được.” Anh ta lắc đầu.
“Aiz ~” Hiện giờ tới thủ đô rồi, ai cũng mong mau chóng về nhà, làm sao còn có thể chờ đợi nữa chứ. Sắc mặt của Mặc Sở Minh và Mục Hoằng không khỏi ảm đạm xuống.
“Cứ tới khu vực mậu dịch trước đi, chúng ta dò tin tức một chút. Nếu như thật sự hết cách, vậy thì thử nói cho nhân viên quân đội canh gác tại cổng khu vực cao cấp về thân phận của Lãnh Dạ xem sao, nhờ họ liên lạc với Nam Cung gia tộc hộ chúng ta.” Cố Diệp Ninh đề nghị.
Nam Cung Lãnh Dạ rất nổi tiếng trong giới thượng lưu và cả quân đội thủ đô, có rất nhiều người biết mặt anh, cũng biết tên của anh. Còn cô, tuy là Cố tiểu thư, nhưng từ sau khi bị bắt cóc, dưới sự bảo hộ chặt chẽ của Cố gia thì gần như không lộ mặt, người khác cũng không nghe ngóng được thông tin gì về cô cả, có nói ra cũng chẳng ai biết. Mà Cố Tĩnh Huyên thì mất tích gần chục năm nay mới trở về, đương nhiên càng không ai nhận ra. Cho nên sử dụng danh tiếng và thân phận của Nam Cung Lãnh Dạ là tốt nhất
Chưa kể tới, không giống Nam Cung gia tộc, Cố gia của cô vẫn còn chưa xác định được hiện tại có ở trong khu vực cao cấp không hay là ở khu vực khác, có còn nằm quyền không, các anh trai em trai cùng cậu và ông ngoại của cô có phải dị năng giả hay là người thường. Vì vậy cô mới đưa ra phương án tới khu vực mậu dịch đông đúc để dò hỏi.
Thứ nhất, có thể nghe ngóng được thông tin về Cố gia; thứ hai, có thể nghe ngóng được 10 gia tộc lớn của căn cứ thủ đô cùng những nhân vật có danh tiếng; thứ ba, tìm phương pháp để vào được khu vực cao cấp. Bọn họ mới trở về thủ đô, biết được càng nhiều thông tin thì càng tốt, nếu gặp chuyện gì còn có thể đối phó được.
“Được.” Nam Cung Lãnh Dạ không chút cảm thấy khó chịu khi thân phận của mình bị ‘lợi dụng’, anh vươn tay vỗ vỗ vai của Cố Diệp Ninh, dịu dàng gật đầu, trăm ý thuận theo “Chúng ta tới khu vực mậu dịch đi.” Câu sau là nói với những người khác, ngữ điệu lại lạnh tanh.
Những người khác: Thái độ có cần phân biệt đối xử vậy không hả? (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Cố Tĩnh Huyên: Tên này… muốn chết phải không? (≖_≖ ╬)
‘Nhân vật chính’ Cố Diệp Ninh EQ thấp tới không thể thấp hơn, hoàn toàn không biết gì cả, quay đầu khẽ mỉm cười với Nam Cung Lãnh Dạ, đáy mắt xẹt qua một tia cảm kích: “Ừ, đi thôi…” (◠‿◠)
Lãnh Dạ vậy mà không tức giận vì mình tự tiện quyết định… quả nhiên là người tốt…
.
.
.
Khu vực mậu dịch quả thực vô cùng đông đúc, người qua người lại trên quảng trường không hề ít. Thế nhưng, nhìn từ quần áo tới phong thái vội vã ảm đạm của đại đa số mọi người, có thể thấy được, cho dù là tại căn cứ thủ đô sung túc, thì con người vẫn bị mạt thế chèn ép tới mệt mỏi. Tại bên cạnh đài phun nước còn có không ít người ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù, mặt mũi bẩn thỉu đang bày hàng để bán, chỉ mong có thể kiếm được một ít đồ ăn để ăn qua ngày.
“Chúng ta chia nhau ra dò hỏi nhé?” Cố Tĩnh Huyên quay đầu hỏi mọi người.
“Ba, bốn người một nhóm chia nhau ra.” Nam Cung Lãnh Dạ nhìn nhìn nhân số toàn đội ngũ, nhanh chóng quyết đoán mở miệng nói.
“Được.” Mọi người gật đầu, Mặc Sở Minh quay sang bảo với Diệp Thiên và Mục Hoằng “Hai người các người cùng tôi tới bên tòa nhà nhận nhiệm vụ hỏi thăm xem sao.” Nơi đó là nơi lúc nào cũng nườm nượp người qua người lại, chắc chắn có thể đào bới được chút thông tin hữu dụng cho bản thân.
“OK.” Mục Hoằng và Diệp Thiên đương nhiên thoải mái đồng ý.
“Vậy… Tiểu Chu Nhi, Tu và Kỳ Phong đi với tôi.” Chu Tề Sa mấy ngày qua đều đảm đương nhiệm vụ ‘vú em’, quả thực tính cách không hề giống bề ngoài bốc lửa của cô nàng chút nào, mọi người cũng an tâm để cô ta trông chừng mấy đứa nhỏ.
“Như vậy, tôi, tiểu Ninh, Cố Tĩnh Huyên và tiểu Nha sẽ là một nhóm.”
Mặc dù không thích cái ‘bóng đèn’ to đùng là Cố Tĩnh Huyên đi cùng, thế nhưng Nam Cung Lãnh Dạ không thể gạt anh ta ra được. Hiện tại anh còn chưa nắm được trái tim của Cố Diệp Ninh, anh không có can đảm ở trước mặt cô, trực tiếp chống đối với ông anh họ có bệnh cuồng em gái này được. Cùng nhau đồng hành một thời gian, Nam Cung Lãnh Dạ hiểu rõ, Cố Diệp Ninh là một người cực kỳ trân trọng gia đình, vô cùng ỷ lại vào mấy ông anh em trai của mình. Cho nên trước khi thành công đoạt được người, anh vẫn cần phải nhẫn nhịn một chút.
Chỉ là, ngay thời điểm mọi người định chia nhau ra các hướng, đột nhiên ánh mắt của Cố Diệp Ninh lia về một hướng. Bắt gặp được bóng dáng nào đó, bước chân của cô khựng lại, trên mặt hiện lên sửng sốt pha lẫn vui mừng. Không chờ mọi người phản ứng kịp, cô đã lướt qua tất cả, chạy về hướng một đám nam nhân khoảng 5, 6 người đang đứng cách bọn họ vài chục mét.
Nhào tới người đàn ông cao nhất, vươn hai tay ra ôm chặt tấm lưng rắn rỏi thẳng tắp kia, đôi tay của Cố Diệp Ninh xiết chặt lại. Hành động này của cô không chỉ dọa tới mấy người Nam Cung Lãnh Dạ mà còn làm những người khác đứng xung quanh đó giật mình.
Người đàn ông cao lớn được Cố Diệp Ninh ôm lấy khẽ nhíu mày, muốn đẩy cô ra. Thế nhưng ngửi thời điểm hơi nghiêng người lại, nhìn thoáng qua gương mặt tinh xảo xinh đẹp đang tựa sát trên sống lưng mình, anh ta ngay lập tức ngừng lại động tác. Ánh mắt vốn lạnh lùng bỗng như tuyết trên đỉnh núi băng bị hòa tan, đôi môi mỏng cương nghị luôn mím chặt nhịn không được nhếch lên một đường cong nhỏ nhỏ, vành mắt mang theo kích động mà đỏ bừng lên, lờ mờ hiện ra một chút nước.
Anh ta vươn tay, xoay người lại, ôm chầm Cố Diệp Ninh vào trong vòng tay rắn chắc, to lớn, ấm áp của mình. Mở miệng, chất giọng trầm ổn nghiêm nghị lúc này bởi vì vui sướng mà run rẩy, thậm chí còn ẩn chứa một chút không tin tưởng “Ninh… Ninh nhi? Là em sao?”
Cố Diệp Ninh nhịn không được, nước mắt chảy ra, run run ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh tuấn bức người quen thuộc trước mắt, gọi một tiếng: “Anh hai… Ninh nhi về rồi…”