Thời điểm hai mẹ con Phùng Xuân và Đoan Mộc Nguyệt Vy đi theo Đoan Mộc Chính bước vào biệt thự của nhà họ Cố, đều bị khung cảnh nơi này khiến cho ngây ngẩn. Tuy biệt thự Cố gia không to lớn và sa hoa như những biệt thự hoặc nhà chính của các gia tộc khác, thế nhưng mỗi một cảnh vật nơi này đều được chăm sóc tỉ mỉ vô cùng. Đường được lát gạch men đều tăm tắp, hai bên đường đi từ cổng chính vào biệt thự được trồng những hàng cây xanh rì, xa xa có thể thấy được chiếc xích đu không ngừng đung đưa theo gió cùng bãi cỏ được bao phủ lên trên một lớp nắng mai ấm áp, hương hoa dịu nhẹ phảng phất khắp không gian. Khung cảnh thanh bình tĩnh lặng khiến cho tâm hồn con người ta sinh ra một cảm giác thoải mái vô cùng.
Lúc đi tới biệt thự chính của Cố gia, theo sự hướng dẫn của lão quản gia, một nhà ba người đi tới phòng khách để chờ. Nhìn xung quanh bốn phía, trong lòng Phùng Xuân và Đoan Mộc Nguyệt Vy trào lên một tia ghen tị. Bài trí trong biệt thự của Cố gia rất đơn giản cũng thực dụng, thế nhưng lại toát lên một khí thế cao ngạo của hào môn đã lắng đọng nhiều năm khó ai có thể bì kịp. Đứng ở nơi này, khiến cho hai mẹ con bọn họ cảm không khỏi sinh ra một loại ảo giác bản thân mình thật thấp kém.
Rõ ràng đều cùng là người gia tộc lớn, dựa vào đâu mà Đoan Mộc gia bọn họ luôn bị Cố gia đè đầu, Phùng Xuân không khỏi oán hận nghĩ như vậy.
.
.
.
Không thể không nói, xuất thân là một nỗi đau mà vĩnh viễn Phùng Xuân không thể thay đổi được. Bà ta trước kia chỉ là một người xuất thân nông thôn, trong nhà nghèo khó khổ cực vô cùng . May mắn thời điểm đi học gặp được Đoan Mộc Chính, lại biết lợi dụng tính tự tôn nam tử của ông ta, ngoan ngoãn ở bên cạnh ông ta làm một người tình trong bóng tối, âm thầm từng bước bày mưu tính kế, cho tới bây giờ mới có thể ‘chim sẻ hóa phượng hoàng’.
Thế nhưng mặc kệ bà ta cố tỏ ra bản thân thanh cao bao nhiêu thì ‘chim sẻ hóa phượng hoàng’ cũng chỉ là phượng hoàng dởm. Một khi phượng hoàng thật sự xuất hiện, sẽ khiến cho Phùng Xuân không khỏi tự ti cùng oán hận. Mà Cố Tiệp Thu ở mặt nào cũng chính là một con chim phượng hoàng cao quý chân chính.
Cố Tiệp Thu là thiên kim Cố gia, danh phận cao quý, thông minh tài giỏi, có tầm nhìn xa, cử chỉ ngôn hành đều trang nhã lễ độ. Rõ ràng, nếu so bà ta với Cố Tiệp Thu, bà ta có chạy dài cả dãy phố cũng không sánh được bằng Cố tiểu thư. Cho nên thời điểm khi biết Đoan Mộc Chính vì mình mà cãi nhau với Cố Tiệp Thu, gây gổ với Đoan Mộc Cổ, Phùng Xuân sinh ra một sự thỏa mãn tâm lý tới vặn vẹo.
Phải, Cố tiểu thư thì sao? Phượng hoàng cao quý thì sao? Không phải rốt cuộc cũng bị mình cướp chồng hay sao? Không phải rốt cuộc cũng bị mình đoạt đi trái tim của Đoan Mộc Chính hay sao? Con của Cố Tiệp Thu không phải rốt cuộc cũng bị con trai con gái của mình cướp đoạt đi tình thương của cha hay sao?
Nhưng, thỏa mãn trôi qua, bà ta lại phải đối mặt với sự thật cay nghiệt... Đoan Mộc Cổ vì xuất thân nghèo hèn của bà ta, vì lấy lòng Cố Tiệp Thu cùng Cố gia, nhất quyết không cho phép bà ta cùng hai đứa con được ghi danh vào gia phả Đoan Mộc gia. Điều này giống như một đòn búa tạ giáng xuống đầu bà ta , khiến cho bà ta đau đớn vì bị sỉ nhục, cũng càng thêm căm hận xuất thân bần hàn của chính mình.
Chỉ vì xuất thân cao quý hơn mà thôi, Cố Tiệp Thu có gì hơn mình? Vì cái gì cướp đoạt đi hạnh phúc cùng cuộc sống giàu sang của mình?
Trong lúc nhất thời, Phùng Xuân đã làm ra một việc gần như đã cắt đứt hoàn toàn con đường thượng vị của bản thân. Vụ tai nạn đó, Cố Tiệp Thu đã chết, đúng như mong muốn của bà ta. Thế nhưng Phùng Xuân không ngờ rằng người chết không chỉ có Cố Tiệp Thu mà còn có Duệ Vy, vợ của Cố Tiệp Huy.
Một vụ hãm hại, hai mạng người, Cố gia sao có thể để yên cho Đoan Mộc gia cùng bà ta. Cố gia một mặt không ngừng thuê sát thủ đe dọa mạng sống của bà ta cùng Đoan Mộc Nhật Tử và Đoan Mộc Nguyệt Vy; một mặt điên cuồng dùng quyền lực của mình để chèn ép Đoan Mộc gia. Như một con mãnh hổ vốn đã ngủ say nay bừng tỉnh, một loạt các sự kiện xảy ra khiến cho địa vị của Đoan Mộc gia lúc đó trong chính giới xuống dốc không phanh. Cuối cùng, phải nhờ tới Đoan Mộc Cổ tự mình ra mặt cầu xin Cố Liệt Hạo, chuyện này mới được dừng lại.
Tuy nhiên, ác mộng chân chính của bà ta cũng từ đó mà bắt đầu...
Trước đó Đoan Mộc Cổ vốn đã chán ghét ba mẹ con bà ta, sau chuyện tai nạn của Cố Tiệp Thu, sự chán ghét đó đã tăng lên thành oán giận. Lão nói vì ba mẹ con bà ta mà Đoan Mộc gia gặp phải chuyện; lão nói vì ba mẹ con bà ta mà Đoan Mộc gia mất đi người thừa kế xuất sắc; lão nói vì ba mẹ con bà ta mà địa vị của Đoan Mộc gia bị giảm sút;...
Đoan Mộc Cổ nói rất nhiều, đều là những lời chửi mắng thậm tệ, nếu không muốn nói là sỉ nhục. Lão tuyên bố vĩnh viễn không cho phép bà ta được kết hôn với Đoan Mộc Chính, bà ta mãi mãi chỉ là một tình nhân thấp hèn mà thôi. Cho tới nhiều năm sau khi Cố Tiệp Thu chết đi, quả thực Phùng Xuân cũng vẫn mãi chỉ là một vị phu nhân có danh mà chẳng có phận, sống trong khinh thường tại Đoan Mộc gia. Bà ta sao lại không biết những vị quý phu nhân bình thường ngoài mặt cười nói với bà ta, kỳ thực sau lưng đều chán ghét cùng khinh thường ba mẹ con bọn họ.
Phùng Xuân không cam lòng, một chút cũng không cam lòng! Bao năm tính toán như vậy, hiện tại chẳng tranh giành được gì cho bản thân cùng các con, bà ta quả thực không cam lòng! Tự nhủ bản thân ngoài mặt nhất định phải nhẫn nhịn, Phùng Xuân một lần nữa vạch ra kế hoạch. Lần này, bà ta không chỉ muốn trở thành Đoan Mộc phu nhân danh chính ngôn thuận, mà còn muốn kéo Cố gia ngã ngựa!
Đầu tiên, lợi dụng việc Cố Diệp Ninh bị di chứng mất trí nhớ sau khi bị bắt cóc, bà ta ôm theo Đoan Mộc Nguyệt Vy, thường xuyên qua lại bệnh viện để thăm hỏi, gây cảm tình đối với cô bé con ngây thơ này. Lúc người của Cố gia phát hiện ra hành động này của Phùng Xuân thì đã không kịp ngăn cản, bởi vì Cố Diệp Ninh đã nhận định bà ta là một người tốt, rất yêu quý bà ta cũng khá ỷ lại vào bà ta.
Người Cố gia nổi tiếng yêu chiều Cố Diệp Ninh, sau đó lại bởi vì xảy ra chuyện bắt cóc, lại càng thêm coi cô như búp bê bằng thủy tinh, nâng trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan. Cố Liệt Hạo không muốn nhắc tới sự thật về cái chết của mẹ mình với em gái đã mất trí nhớ, sợ gây kích động tới cảm xúc của cô, không ngờ lại tạo thành điều kiện để Phùng Xuân tiếp xúc với Cố Diệp Ninh.
Cô không hề nhớ rằng người này là người đã hại chết mẹ của mình, còn tưởng rằng bà ta là tái hôn với cha mình sau khi mẹ mình mất đi. Phùng Xuân cũng rất xảo quyệt, giấu nhẹm đi chuyện Đoan Mộc Nhật Tử cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy là anh em cùng cha khác mẹ với cô, âm thầm nói với cô rằng đây là con của bà ta với chồng trước.
Cố Diệp Ninh thấy thái độ của ông nội đối với hai anh em Đoan Mộc Nhật Tử vô cùng bài xích, cho nên không thắc mắc gì thêm liền tin tưởng.
Cô thầm nghĩ, cho dù Đoan Mộc Nguyệt Vy không có huyết thống với mình, nhưng Cố Diệp Ninh vẫn rất yêu thương cô em gái này, luôn coi cô như em gái ruột để chăm sóc. Mấy người Cố Liệt Hạo tuy không muốn cô quan hệ quá thân mật với ba mẹ con Phùng Xuân, thế nhưng thấy vẻ mặt vui vẻ của em gái mỗi khi cùng Phùng Xuân và Đoan Mộc Nguyệt Vy trò chuyện, anh em bọn họ lại nhịn xuống giận dữ cùng căm tức trong lòng.
Lúc đó, Cố Liệt Hạo còn từng nói, nếu như Phùng Xuân có thể thực sự đối tốt với cô, anh có thể cắn răng mà bỏ qua cho tội lỗi trước kia của bà ta, vĩnh viễn chôn vùi bí mật về cái chết của mẹ cùng mợ của mình.
Nhưng thật không ngờ, cô đối xử với người ta thật tốt, người ta lại âm thầm ở sau lưng cô đâm một dao. Đoan Mộc Nguyệt Vy giống mẹ của mình, luôn ghen ghét đố kỵ với Cố Diệp Ninh, làm sao có thể thật lòng thật dạ với cô. Vẻ ngoan ngoãn nhu thuận đều chỉ là bên ngoài, có ai biết được mỗi lần mở miệng gọi Cố Diệp Ninh là chị, Đoan Mộc Nguyệt Vy có bao nhiêu ghê tởm.
Dựa vào cái gì Cố Diệp Ninh lại là Cố gia Cố tiểu thư? Dựa vào cái gì cô sinh ra đã được mọi người sủng ái chiều chuộng? Dựa vào cái gì cô là sao sáng trên trời, còn bản thân chỉ là một viên sỏi dưới đất mặc người chà đạp? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì? Cứ như vậy, Đoan Mộc Nguyệt Vy dần dần sinh ra một suy nghĩ vặn vẹo. Cô ta muốn cướp tất thảy mọi thứ thuộc về Cố Diệp Ninh, biến Cố Diệp Ninh trở thành người trắng tay!
Thứ mà Đoan Mộc Nguyệt Vy thành công cướp được đầu tiên, chính là Mạch Dĩnh. Mạch gia là một gia tộc có, gả vào đó về sau cũng xem như là được ăn sung mặc sướng tới cuối đời, tuyệt đối chỉ lợi chứ không có hại. Hơn nữa Mạch Dĩnh rất đẹp trai, lại lắm tài lẻ, là dạng hoàng tử bạch mã có thể khiến cho bất cứ trái tim thiếu nữ mới lớn nào cũng phải xốn xang.
Gần như không chút chần chờ, Đoan Mộc Nguyệt Vy nhân một bữa tiệc của Mạch gia, đổ thuốc vào trong ly rượu của Mạch đại thiếu gia Mạch Dĩnh, sau đó nhân cơ hội cùng Mạch Dĩnh ‘lăn giường’.
Chuyện phát sinh giữa Đoan Mộc Nguyệt Vy và Mạch Dĩnh không biết bằng một cách nào đó, nhanh chóng được lan truyền trong giới thượng lưu. Không thể không nói, Đoan Mộc Nguyệt Vy rất quyết tâm, mặc kệ cả thanh danh của mình, cũng muốn nắm chắc được Mạch Dĩnh trong tay.
Mạch gia không biết Cố Diệp Ninh là tiểu thư của Cố gia, với cá tính hám lợi như của Mạch Phi, vừa nghe thấy Đoan Mộc Nguyệt Vy là người của Đoan Mộc gia, ông ta liền mặc kệ tình cảm của con trai với Cố Diệp Ninh, lập tức thông báo sẽ để Mạch Dĩnh đính hôn cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy.
Mạch Dĩnh dù lòng không muốn nhưng vẫn nghe theo lời của cha mình. Hắn là một người rất có tính trách nhiệm, tuy thời điểm đó hắn đã có tình cảm với Cố Diệp Ninh, thế nhưng chuyện hắn lấy đi trong trắng của Đoan Mộc Nguyệt Vy cũng đã xảy ra rồi, cho nên mặc kệ lòng có bao nhiêu đau đớn, cũng đành phải cắt đứt quan hệ với cô.
Là Mạch Dĩnh hắn không xứng với Cố Diệp Ninh! Mà hắn, cũng không thể trơ mắt bỏ mặc một thiếu nữ mới mười mấy tuổi như Đoan Mộc Nguyệt Vy bị phá hủy thanh danh!
Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ sau khi biết được chuyện giữa Mạch Dĩnh và Đoan Mộc Nguyệt Vy, ba anh em bọn họ một lần nữa rơi vào trạng thái điên cuồng. Đặc biệt là Cố Liệt Hạo, cảnh tượng năm xưa Phùng Xuân cướp chồng của Cố Tiệp Thu một lần nữa hiện ra trong đầu anh!
Giỏi cho Phùng Xuân! Giỏi cho Đoan Mộc Nguyệt Vy! Anh vốn đã muốn bỏ qua cho bọn họ, không ngờ bọn họ lại vẫn dám làm tổn thương em gái của anh! Đúng là mẹ con, di truyền cả bản tính thích làm kẻ thứ ba!
Trước đó đối với Mạch Dĩnh, Cố Liệt Hạo tuy không thích nhưng cũng không chán ghét, bởi vì Mạch Dĩnh này tính cách cùng nhân phẩm quả thực rất tốt. Tuy nhiên sau chuyện Mạch Dĩnh quan hệ cùng với Đoan Mộc Nguyệt Vy, Mạch Dĩnh cùng Mạch gia trở thành đích nhắm tiếp theo bị Cố gia dốc toàn lực chèn ép. Cố Liệt Hạo anh tuyệt đối không tha thứ cho bất cứ ai khiến em gái của mình đau lòng.
Cố Diệp Ninh khi biết được Mạch Dĩnh cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy sẽ đính hôn, trong lòng có chút hoang mang thất lạc, thế nhưng cô cũng không cảm thấy quá mức đau lòng. Suy nghĩ đắn đo một hồi, Cố Diệp Ninh vẫn nhẹ nhàng buông xuống được phần tình cảm còn chưa nở rộ. Một bên là người anh trai kết nghĩa thân thiết nhất, một bên là em gái mà mình yêu thương, cô cũng không hi vọng làm ra chuyện mọi người đều khó xử.
Vốn còn muốn nói một lời chúc mừng tới Mạch Dĩnh và Đoan Mộc Nguyệt Vy, không ngờ mới tới Đoan Mộc gia thì đã thấy Đoan Mộc Nguyệt Vy quỳ sụp xuống trước mặt mình, khóc lóc thảm thiết.
Đoan Mộc Nguyệt Vy nói xin lỗi với cô, cô ta nói cô ta không cố ý chen vào giữa cô cùng Mạch Dĩnh, tất cả chỉ là sự cố. Bởi vì mấy người Cố Liệt Hạo không vừa mắt Mạch Dĩnh, cho nên âm thầm ở sau lưng cô gây áp lực lên Mạch gia cùng công việc của Mạch Dĩnh. Mạch Dĩnh trong lúc buồn phiền uống quá nhiều rượu, cho nên mới cùng một người cũng bị chuốc say là cô ta ‘lăn giường’.
Ban đầu Cố Diệp Ninh đối với chuyện này không tin tưởng, cô không tin các anh của mình lại chèn ép Mạch Dĩnh cùng Mạch gia, bởi vì mấy người Cố Liệt Hạo hẳn phải biết quan hệ giữa cô cùng Mạch Dĩnh có bao nhiêu thân thiết. Thế nhưng sau đó bởi vì Phùng Xuân và Đoan Mộc Nguyệt Vy không ngừng thổi gió bên tai, cộng thêm đúng vào thời điểm này, công ty của Mạch gia không ngừng bị Cố thị cướp đoạt các kế hoạch đầu tư, khiến cho số tiền thiệt hại tăng tới vài tỷ. Lúc này đây, Cố Diệp Ninh dù không muốn tin cũng biến thành tin.
Cố Diệp Ninh tức giận phừng phừng trở về nhà cãi nhau ầm ĩ với mấy người Cố Liệt Hạo, Cố Liệt Hạo muốn giải thích cũng chẳng có cơ hội xen vào. Cuối cùng, kết thúc chính bằng việc cô cầm theo hành lý, một mạch bỏ nhà đi thẳng tới thành phố D.
Cả một kế hoạch lớn như vậy, không thể không nói, Phùng Xuân và Đoan Mộc Nguyệt Vy đã thành công lợi dụng được quan hệ giữa Cố Diệp Ninh và Mạch Dĩnh. Không chỉ khiến cho cô hiểu lầm các anh em trai của mình, mà còn phá hoại được tình cảm của bốn anh em nhà họ Cố, gây đả kích cho Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ.
.
.
.
“Ha, không biết hôm nay Đoan Mộc gia chủ tới, là có việc gì?” Một thanh âm mang theo ý cười châm chọc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Phùng Xuân và Đoan Mộc Nguyệt Vy. Cả ba người theo bản năng, quay đầu nhìn về phía nơi thanh âm phát ra.
Cố Liệt Hạo sắc mặt nghiêm nghị, một thân áo sơ mi dài tay cùng quần âu đơn giản, sống lưng thẳng tắp, đi đầu bước xuống từ trên tầng. Ở sát phía sau anh, Cố Diệp Phi hai tay đút vào túi, vẻ mặt như ngả ngớn cười như không, không khó để nhận ra, thanh âm vừa rồi chính là của y. Em út trong nhà Cố Phong Hạ sắc mặt vô cảm cản ở trước mặt Cố Diệp Ninh, bộ dáng bảo vệ thấy rõ, ánh mắt lãnh liệt giống như coi ba người nhà Đoan Mộc gia chính là hổ là báo.
“Tiểu Ninh...” Phùng Xuân vừa nhìn thấy Cố Diệp Ninh đứng sau cùng trong bốn anh em lập tức thu lại tâm tình vặn vẹo của mình, đứng bật dậy, thần sắc tràn ngập hối lỗi cùng lo lắng, hướng về phía cô như muốn nói điều gì đó lại không biết phải bắt đầu ra sao.
“Phùng phu nhân, thỉnh tự trọng một chút. Cố gia chúng tôi và bà không có liên quan với nhau, đừng gọi tên em gái của tôi thân mật như vậy.” Cố Diệp Phi bĩu môi, mỉa mai.
Diễn à? Còn muốn diễn? Ở trước mặt Cố Diệp Phi y đây còn muốn diễn? Thật đúng là không biết lượng sức mình. Hôm nay nếu Phùng Xuân dám nói một câu ly gián tình cảm anh em bọn họ, y không ngại chịu bẩn tay để giết bà ta đâu!
“Cái đó... Diệp Phi, con hiểu lầm rồi, dì...” Giống như bị bộ dạng hung dữ của Cố Diệp Phi dọa sợ, nước mắt của Phùng Xuân dâng lên, điềm đạm khẽ nép ở sau lưng của Đoan Mộc Chính, “... dì chỉ là... chỉ là muốn tới để... để giải thích...”
“Thật tình, hỏi thật một câu, bà là cố tình không hiểu hay thực sự nghe không hiểu vậy?” Không chút lưu tình cắt ngang lời của bà ta, y khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn Phùng Xuân một cách khinh bỉ, “Đúng là người xuất thân đê hèn có khác, ngay cả tiếng phổ thông cũng không hiểu. Không phải tôi đã nói rồi sao, Cố gia chúng tôi không thân thiết với bà.”
Ngừng lại một chút, y cười nhạt: “ Xin Phùng phu nhân đừng có vơ quan hệ linh tinh! Một tiếng tiểu Ninh, hai tiếng Diệp Phi, người khác không biết lại đánh đồng Cố gia chúng tôi với bà, như vậy thanh danh hào môn của Cố gia làm sao còn giữ được.”
Cố Diệp Phi tuyệt đối không khinh thường một người bởi xuất thân, bởi vì dưới chướng quản lý của y, đại đa số đều là những người có xuất thân cô nhi, gia cảnh không tốt, vì vậy mới dấn thân vào hắc đạo. Tuy có thể những người đó kiến thức không cao, tri thức không nhiều nhưng một lòng trung thành với y, là những thuộc hạ mà y tôn trọng cùng tín nhiệm. Thế nhưng, loại người hám lợi như Phùng Xuân này, Cố Diệp Phi cảm thấy không việc gì phải cho mặt mũi. Mối thù giết mẹ, mối hận bà ta dám tính kế lên em gái của y, y còn chưa tính sổ đâu!
Đối với một kẻ luôn để ý cùng tự ti về xuất thân của mình như Phùng Xuân, không thể nghi ngờ, câu nói vừa rồi của Cố Diệp Phi chẳng khác nào một con dao xé toác vết sẹo xấu xí mà bà ta luôn luôn muốn che giấu. Sắc mặt của Phùng Xuân lập tức trở nên trắng bệch, bàn tay để buông thõng chậm rãi xiết chặt lại, móng tay đâm vào da đau nhói, nhưng không thể đau đớn bằng nỗi tủi nhục hiện tại.
“Nhật Phi! Câm miệng! Sao mày có thể nói với dì Phùng của mày như vậy!!!” Đoan Mộc Chính thấy khóe mắt của Phùng Xuân dâng lên nước mắt, tức giận vô cùng, quay lại quát Cố Diệp Phi. Cho dù thế nào Phùng Xuân cũng là người phụ nữ của ông ta, hiện tại Cố Diệp Phi không chút nể tình sỉ nhục như thế, khác nào đánh vào mặt mình.
“Quả thực là già rồi, trí nhớ cũng kém. Đoan Mộc gia chủ, ông hình như quên mất năm xưa ai là người ký vào giấy đoạn tuyệt quan hệ cha con với chúng tôi ấy nhỉ?”
Không chút bị ảnh hưởng bởi tức giận của Đoan Mộc Chính, y chậc chậc hai tiếng, lắc đầu thở dài cảm thán: “Cho dù ông có lấy Phùng phu nhân thì chúng tôi cũng chẳng có nghĩa vụ phải gọi bà ta một tiếng ‘dì’. Chứ đừng nói tới...” Ngừng lại một chút, ánh mắt chuyển về khuôn mặt đẫm lệ của Phùng Xuân, “... bà ta còn chẳng phải là vợ của ông, chỉ là một tình nhân mà thôi.”
“Cố Diệp Phi, cậu đừng có quá đáng!!!” Phùng Xuân lần thứ hai bị lời nói của Cố Diệp Phi làm cho nhịn không được nổi giận.
“...” Cố Diệp Ninh ở phía sau cúi đầu lè lưỡi, âm thầm cho anh trai mình 1000 likes. Không thể không công nhận, về đấu miệng, khó ai có thể qua được vị Cố gia nhị thiếu gia này. Tuyệt đối là nói một câu, hại người ta hộc máu một câu, trúng đích không lệch mục tiêu.
“Nhật Hạo, đây là cách con dạy em mình sao?” Đoan Mộc Chính sắc mặt cũng không thể bình thản nổi, ông ta cãi không nổi với Cố Diệp Phi, liền quay đầu về hướng Cố Liệt Hạo, lên giọng trưởng bối mà quát, “Thân là con cháu danh gia vọng tộc, lời lẽ lại không có chút lễ phép!”
“Phải, là tôi dạy em ấy như vậy đấy. Đoan Mộc Chính ông có ý kiến gì sao?” Cố Liệt Hạo ánh mắt hững hờ nhìn cha của mình, thái độ lạnh nhạt vô cùng, thanh âm đều đều lại mang theo vài phần nguy hiểm, “Nên nhớ, ông đang đứng là biệt thự của Cố gia, không phải Đoan Mộc gia. Ở đây, ông không có tư cách hay bất cứ quyền lực gì để dạy bảo chúng tôi.”
Từ thân thể của Cố Liệt Hạo, khí thế của dị năng giả cấp 4 lan tràn, mang theo áp lực đè nén xuống ba người Đoan Mộc Chính, Phùng Xuân cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy. Mặc kệ có cam lòng hay không, một nhà ba người bọn họ đều bị ép quỳ sụp xuống. Đầu gối va chạm với sàn nhà lát gạch đá, vang lên tiếng cộp cộp cộp tràn ngập khuất phục. Anh em Cố gia đứng từ trên cầu thang nhìn xuống, khí thế cao cao tại thượng làm cho Đoan Mộc Chính hận không thể giết chết mấy đứa con bất hiếu này của mình!!!
“Anh hai...” Qua một đoạn thời gian, cảm thấy uy hiếp đã đủ, Cố Phong Hạ lên tiếng nhắc nhở, “Nhớ lời ông ngoại nói. Bình tĩnh nghe xem ba người bọn họ hôm nay tới tìm chị có việc gì.”
“Được rồi.” Cố Liệt Hạo lập tức thu hồi khí thế, trong mắt hiện lên một tia chán ghét nhìn ba người đang quỳ mọp trên sàn nhà phòng khách nhà mình. Lát nữa nhất định phải bảo lão quản gia lau sạch chỗ đó. Thật bẩn!
“Đoan Mộc Nhật Hạo, mày giỏi lắm, mày dám đối xử với cha mình...”
Khí thế của Cố Liệt Hạo vừa biến mất, Đoan Mộc Chính liền cử động được, ông ta đứng bật dậy tức giận hướng về phía anh gào thét. Vừa muốn vươn tay sử dụng dị năng, lại bị Đoan Mộc Nguyệt Vy ở bên cạnh nhào tới ngăn cản ngay tức khắc.
“Cha, cha, người đừng tức giận, người quên lời ông nội nói rồi sao. Bây giờ người tấn công, có khác nào lặp lại sai lầm của anh trai. Ông nội mà biết, nhất định sẽ đánh chết chúng ta đó. Cha, người bình tĩnh lại đi!!!” Đoan Mộc Nguyệt Vy không phải là không tức giận, bị khinh thường, có ai mà không giận, nhưng cô ta vẫn cố gắng nhịn xuống, để khuyên nhủ cha mình.
Cố Diệp Ninh đứng quan sát thấy được tất cả, khóe miệng cong lên thành một độ cong châm chọc. Đoan Mộc Nguyệt Vy này quả thực không tầm thường, đủ thâm độc cũng đủ nhẫn nại. Trong tình huống bị sỉ nhục tới mức này mà cô ta vẫn bình tĩnh để khuyên nhủ người khác được cơ đấy?! Kiếp trước bản thân mình đơn thuần ngây thơ, bị cô ta lừa gạt, bị cô ta hại chết, cũng tuyệt đối không oan. Cô ta so với Phùng Xuân, còn ngoan ác hơn, là một con rắn độc cần phải thời thời khắc khắc đề phòng.
Thời điểm hai mẹ con Phùng Xuân và Đoan Mộc Nguyệt Vy đi theo Đoan Mộc Chính bước vào biệt thự của nhà họ Cố, đều bị khung cảnh nơi này khiến cho ngây ngẩn. Tuy biệt thự Cố gia không to lớn và sa hoa như những biệt thự hoặc nhà chính của các gia tộc khác, thế nhưng mỗi một cảnh vật nơi này đều được chăm sóc tỉ mỉ vô cùng. Đường được lát gạch men đều tăm tắp, hai bên đường đi từ cổng chính vào biệt thự được trồng những hàng cây xanh rì, xa xa có thể thấy được chiếc xích đu không ngừng đung đưa theo gió cùng bãi cỏ được bao phủ lên trên một lớp nắng mai ấm áp, hương hoa dịu nhẹ phảng phất khắp không gian. Khung cảnh thanh bình tĩnh lặng khiến cho tâm hồn con người ta sinh ra một cảm giác thoải mái vô cùng.
Lúc đi tới biệt thự chính của Cố gia, theo sự hướng dẫn của lão quản gia, một nhà ba người đi tới phòng khách để chờ. Nhìn xung quanh bốn phía, trong lòng Phùng Xuân và Đoan Mộc Nguyệt Vy trào lên một tia ghen tị. Bài trí trong biệt thự của Cố gia rất đơn giản cũng thực dụng, thế nhưng lại toát lên một khí thế cao ngạo của hào môn đã lắng đọng nhiều năm khó ai có thể bì kịp. Đứng ở nơi này, khiến cho hai mẹ con bọn họ cảm không khỏi sinh ra một loại ảo giác bản thân mình thật thấp kém.
Rõ ràng đều cùng là người gia tộc lớn, dựa vào đâu mà Đoan Mộc gia bọn họ luôn bị Cố gia đè đầu, Phùng Xuân không khỏi oán hận nghĩ như vậy.
.
.
.
Không thể không nói, xuất thân là một nỗi đau mà vĩnh viễn Phùng Xuân không thể thay đổi được. Bà ta trước kia chỉ là một người xuất thân nông thôn, trong nhà nghèo khó khổ cực vô cùng . May mắn thời điểm đi học gặp được Đoan Mộc Chính, lại biết lợi dụng tính tự tôn nam tử của ông ta, ngoan ngoãn ở bên cạnh ông ta làm một người tình trong bóng tối, âm thầm từng bước bày mưu tính kế, cho tới bây giờ mới có thể ‘chim sẻ hóa phượng hoàng’.
Thế nhưng mặc kệ bà ta cố tỏ ra bản thân thanh cao bao nhiêu thì ‘chim sẻ hóa phượng hoàng’ cũng chỉ là phượng hoàng dởm. Một khi phượng hoàng thật sự xuất hiện, sẽ khiến cho Phùng Xuân không khỏi tự ti cùng oán hận. Mà Cố Tiệp Thu ở mặt nào cũng chính là một con chim phượng hoàng cao quý chân chính.
Cố Tiệp Thu là thiên kim Cố gia, danh phận cao quý, thông minh tài giỏi, có tầm nhìn xa, cử chỉ ngôn hành đều trang nhã lễ độ. Rõ ràng, nếu so bà ta với Cố Tiệp Thu, bà ta có chạy dài cả dãy phố cũng không sánh được bằng Cố tiểu thư. Cho nên thời điểm khi biết Đoan Mộc Chính vì mình mà cãi nhau với Cố Tiệp Thu, gây gổ với Đoan Mộc Cổ, Phùng Xuân sinh ra một sự thỏa mãn tâm lý tới vặn vẹo.
Phải, Cố tiểu thư thì sao? Phượng hoàng cao quý thì sao? Không phải rốt cuộc cũng bị mình cướp chồng hay sao? Không phải rốt cuộc cũng bị mình đoạt đi trái tim của Đoan Mộc Chính hay sao? Con của Cố Tiệp Thu không phải rốt cuộc cũng bị con trai con gái của mình cướp đoạt đi tình thương của cha hay sao?
Nhưng, thỏa mãn trôi qua, bà ta lại phải đối mặt với sự thật cay nghiệt... Đoan Mộc Cổ vì xuất thân nghèo hèn của bà ta, vì lấy lòng Cố Tiệp Thu cùng Cố gia, nhất quyết không cho phép bà ta cùng hai đứa con được ghi danh vào gia phả Đoan Mộc gia. Điều này giống như một đòn búa tạ giáng xuống đầu bà ta , khiến cho bà ta đau đớn vì bị sỉ nhục, cũng càng thêm căm hận xuất thân bần hàn của chính mình.
Chỉ vì xuất thân cao quý hơn mà thôi, Cố Tiệp Thu có gì hơn mình? Vì cái gì cướp đoạt đi hạnh phúc cùng cuộc sống giàu sang của mình?
Trong lúc nhất thời, Phùng Xuân đã làm ra một việc gần như đã cắt đứt hoàn toàn con đường thượng vị của bản thân. Vụ tai nạn đó, Cố Tiệp Thu đã chết, đúng như mong muốn của bà ta. Thế nhưng Phùng Xuân không ngờ rằng người chết không chỉ có Cố Tiệp Thu mà còn có Duệ Vy, vợ của Cố Tiệp Huy.
Một vụ hãm hại, hai mạng người, Cố gia sao có thể để yên cho Đoan Mộc gia cùng bà ta. Cố gia một mặt không ngừng thuê sát thủ đe dọa mạng sống của bà ta cùng Đoan Mộc Nhật Tử và Đoan Mộc Nguyệt Vy; một mặt điên cuồng dùng quyền lực của mình để chèn ép Đoan Mộc gia. Như một con mãnh hổ vốn đã ngủ say nay bừng tỉnh, một loạt các sự kiện xảy ra khiến cho địa vị của Đoan Mộc gia lúc đó trong chính giới xuống dốc không phanh. Cuối cùng, phải nhờ tới Đoan Mộc Cổ tự mình ra mặt cầu xin Cố Liệt Hạo, chuyện này mới được dừng lại.
Tuy nhiên, ác mộng chân chính của bà ta cũng từ đó mà bắt đầu...
Trước đó Đoan Mộc Cổ vốn đã chán ghét ba mẹ con bà ta, sau chuyện tai nạn của Cố Tiệp Thu, sự chán ghét đó đã tăng lên thành oán giận. Lão nói vì ba mẹ con bà ta mà Đoan Mộc gia gặp phải chuyện; lão nói vì ba mẹ con bà ta mà Đoan Mộc gia mất đi người thừa kế xuất sắc; lão nói vì ba mẹ con bà ta mà địa vị của Đoan Mộc gia bị giảm sút;...
Đoan Mộc Cổ nói rất nhiều, đều là những lời chửi mắng thậm tệ, nếu không muốn nói là sỉ nhục. Lão tuyên bố vĩnh viễn không cho phép bà ta được kết hôn với Đoan Mộc Chính, bà ta mãi mãi chỉ là một tình nhân thấp hèn mà thôi. Cho tới nhiều năm sau khi Cố Tiệp Thu chết đi, quả thực Phùng Xuân cũng vẫn mãi chỉ là một vị phu nhân có danh mà chẳng có phận, sống trong khinh thường tại Đoan Mộc gia. Bà ta sao lại không biết những vị quý phu nhân bình thường ngoài mặt cười nói với bà ta, kỳ thực sau lưng đều chán ghét cùng khinh thường ba mẹ con bọn họ.
Phùng Xuân không cam lòng, một chút cũng không cam lòng! Bao năm tính toán như vậy, hiện tại chẳng tranh giành được gì cho bản thân cùng các con, bà ta quả thực không cam lòng! Tự nhủ bản thân ngoài mặt nhất định phải nhẫn nhịn, Phùng Xuân một lần nữa vạch ra kế hoạch. Lần này, bà ta không chỉ muốn trở thành Đoan Mộc phu nhân danh chính ngôn thuận, mà còn muốn kéo Cố gia ngã ngựa!
Đầu tiên, lợi dụng việc Cố Diệp Ninh bị di chứng mất trí nhớ sau khi bị bắt cóc, bà ta ôm theo Đoan Mộc Nguyệt Vy, thường xuyên qua lại bệnh viện để thăm hỏi, gây cảm tình đối với cô bé con ngây thơ này. Lúc người của Cố gia phát hiện ra hành động này của Phùng Xuân thì đã không kịp ngăn cản, bởi vì Cố Diệp Ninh đã nhận định bà ta là một người tốt, rất yêu quý bà ta cũng khá ỷ lại vào bà ta.
Người Cố gia nổi tiếng yêu chiều Cố Diệp Ninh, sau đó lại bởi vì xảy ra chuyện bắt cóc, lại càng thêm coi cô như búp bê bằng thủy tinh, nâng trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan. Cố Liệt Hạo không muốn nhắc tới sự thật về cái chết của mẹ mình với em gái đã mất trí nhớ, sợ gây kích động tới cảm xúc của cô, không ngờ lại tạo thành điều kiện để Phùng Xuân tiếp xúc với Cố Diệp Ninh.
Cô không hề nhớ rằng người này là người đã hại chết mẹ của mình, còn tưởng rằng bà ta là tái hôn với cha mình sau khi mẹ mình mất đi. Phùng Xuân cũng rất xảo quyệt, giấu nhẹm đi chuyện Đoan Mộc Nhật Tử cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy là anh em cùng cha khác mẹ với cô, âm thầm nói với cô rằng đây là con của bà ta với chồng trước.
Cố Diệp Ninh thấy thái độ của ông nội đối với hai anh em Đoan Mộc Nhật Tử vô cùng bài xích, cho nên không thắc mắc gì thêm liền tin tưởng.
Cô thầm nghĩ, cho dù Đoan Mộc Nguyệt Vy không có huyết thống với mình, nhưng Cố Diệp Ninh vẫn rất yêu thương cô em gái này, luôn coi cô như em gái ruột để chăm sóc. Mấy người Cố Liệt Hạo tuy không muốn cô quan hệ quá thân mật với ba mẹ con Phùng Xuân, thế nhưng thấy vẻ mặt vui vẻ của em gái mỗi khi cùng Phùng Xuân và Đoan Mộc Nguyệt Vy trò chuyện, anh em bọn họ lại nhịn xuống giận dữ cùng căm tức trong lòng.
Lúc đó, Cố Liệt Hạo còn từng nói, nếu như Phùng Xuân có thể thực sự đối tốt với cô, anh có thể cắn răng mà bỏ qua cho tội lỗi trước kia của bà ta, vĩnh viễn chôn vùi bí mật về cái chết của mẹ cùng mợ của mình.
Nhưng thật không ngờ, cô đối xử với người ta thật tốt, người ta lại âm thầm ở sau lưng cô đâm một dao. Đoan Mộc Nguyệt Vy giống mẹ của mình, luôn ghen ghét đố kỵ với Cố Diệp Ninh, làm sao có thể thật lòng thật dạ với cô. Vẻ ngoan ngoãn nhu thuận đều chỉ là bên ngoài, có ai biết được mỗi lần mở miệng gọi Cố Diệp Ninh là chị, Đoan Mộc Nguyệt Vy có bao nhiêu ghê tởm.
Dựa vào cái gì Cố Diệp Ninh lại là Cố gia Cố tiểu thư? Dựa vào cái gì cô sinh ra đã được mọi người sủng ái chiều chuộng? Dựa vào cái gì cô là sao sáng trên trời, còn bản thân chỉ là một viên sỏi dưới đất mặc người chà đạp? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì? Cứ như vậy, Đoan Mộc Nguyệt Vy dần dần sinh ra một suy nghĩ vặn vẹo. Cô ta muốn cướp tất thảy mọi thứ thuộc về Cố Diệp Ninh, biến Cố Diệp Ninh trở thành người trắng tay!
Thứ mà Đoan Mộc Nguyệt Vy thành công cướp được đầu tiên, chính là Mạch Dĩnh. Mạch gia là một gia tộc có, gả vào đó về sau cũng xem như là được ăn sung mặc sướng tới cuối đời, tuyệt đối chỉ lợi chứ không có hại. Hơn nữa Mạch Dĩnh rất đẹp trai, lại lắm tài lẻ, là dạng hoàng tử bạch mã có thể khiến cho bất cứ trái tim thiếu nữ mới lớn nào cũng phải xốn xang.
Gần như không chút chần chờ, Đoan Mộc Nguyệt Vy nhân một bữa tiệc của Mạch gia, đổ thuốc vào trong ly rượu của Mạch đại thiếu gia Mạch Dĩnh, sau đó nhân cơ hội cùng Mạch Dĩnh ‘lăn giường’.
Chuyện phát sinh giữa Đoan Mộc Nguyệt Vy và Mạch Dĩnh không biết bằng một cách nào đó, nhanh chóng được lan truyền trong giới thượng lưu. Không thể không nói, Đoan Mộc Nguyệt Vy rất quyết tâm, mặc kệ cả thanh danh của mình, cũng muốn nắm chắc được Mạch Dĩnh trong tay.
Mạch gia không biết Cố Diệp Ninh là tiểu thư của Cố gia, với cá tính hám lợi như của Mạch Phi, vừa nghe thấy Đoan Mộc Nguyệt Vy là người của Đoan Mộc gia, ông ta liền mặc kệ tình cảm của con trai với Cố Diệp Ninh, lập tức thông báo sẽ để Mạch Dĩnh đính hôn cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy.
Mạch Dĩnh dù lòng không muốn nhưng vẫn nghe theo lời của cha mình. Hắn là một người rất có tính trách nhiệm, tuy thời điểm đó hắn đã có tình cảm với Cố Diệp Ninh, thế nhưng chuyện hắn lấy đi trong trắng của Đoan Mộc Nguyệt Vy cũng đã xảy ra rồi, cho nên mặc kệ lòng có bao nhiêu đau đớn, cũng đành phải cắt đứt quan hệ với cô.
Là Mạch Dĩnh hắn không xứng với Cố Diệp Ninh! Mà hắn, cũng không thể trơ mắt bỏ mặc một thiếu nữ mới mười mấy tuổi như Đoan Mộc Nguyệt Vy bị phá hủy thanh danh!
Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ sau khi biết được chuyện giữa Mạch Dĩnh và Đoan Mộc Nguyệt Vy, ba anh em bọn họ một lần nữa rơi vào trạng thái điên cuồng. Đặc biệt là Cố Liệt Hạo, cảnh tượng năm xưa Phùng Xuân cướp chồng của Cố Tiệp Thu một lần nữa hiện ra trong đầu anh!
Giỏi cho Phùng Xuân! Giỏi cho Đoan Mộc Nguyệt Vy! Anh vốn đã muốn bỏ qua cho bọn họ, không ngờ bọn họ lại vẫn dám làm tổn thương em gái của anh! Đúng là mẹ con, di truyền cả bản tính thích làm kẻ thứ ba!
Trước đó đối với Mạch Dĩnh, Cố Liệt Hạo tuy không thích nhưng cũng không chán ghét, bởi vì Mạch Dĩnh này tính cách cùng nhân phẩm quả thực rất tốt. Tuy nhiên sau chuyện Mạch Dĩnh quan hệ cùng với Đoan Mộc Nguyệt Vy, Mạch Dĩnh cùng Mạch gia trở thành đích nhắm tiếp theo bị Cố gia dốc toàn lực chèn ép. Cố Liệt Hạo anh tuyệt đối không tha thứ cho bất cứ ai khiến em gái của mình đau lòng.
Cố Diệp Ninh khi biết được Mạch Dĩnh cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy sẽ đính hôn, trong lòng có chút hoang mang thất lạc, thế nhưng cô cũng không cảm thấy quá mức đau lòng. Suy nghĩ đắn đo một hồi, Cố Diệp Ninh vẫn nhẹ nhàng buông xuống được phần tình cảm còn chưa nở rộ. Một bên là người anh trai kết nghĩa thân thiết nhất, một bên là em gái mà mình yêu thương, cô cũng không hi vọng làm ra chuyện mọi người đều khó xử.
Vốn còn muốn nói một lời chúc mừng tới Mạch Dĩnh và Đoan Mộc Nguyệt Vy, không ngờ mới tới Đoan Mộc gia thì đã thấy Đoan Mộc Nguyệt Vy quỳ sụp xuống trước mặt mình, khóc lóc thảm thiết.
Đoan Mộc Nguyệt Vy nói xin lỗi với cô, cô ta nói cô ta không cố ý chen vào giữa cô cùng Mạch Dĩnh, tất cả chỉ là sự cố. Bởi vì mấy người Cố Liệt Hạo không vừa mắt Mạch Dĩnh, cho nên âm thầm ở sau lưng cô gây áp lực lên Mạch gia cùng công việc của Mạch Dĩnh. Mạch Dĩnh trong lúc buồn phiền uống quá nhiều rượu, cho nên mới cùng một người cũng bị chuốc say là cô ta ‘lăn giường’.
Ban đầu Cố Diệp Ninh đối với chuyện này không tin tưởng, cô không tin các anh của mình lại chèn ép Mạch Dĩnh cùng Mạch gia, bởi vì mấy người Cố Liệt Hạo hẳn phải biết quan hệ giữa cô cùng Mạch Dĩnh có bao nhiêu thân thiết. Thế nhưng sau đó bởi vì Phùng Xuân và Đoan Mộc Nguyệt Vy không ngừng thổi gió bên tai, cộng thêm đúng vào thời điểm này, công ty của Mạch gia không ngừng bị Cố thị cướp đoạt các kế hoạch đầu tư, khiến cho số tiền thiệt hại tăng tới vài tỷ. Lúc này đây, Cố Diệp Ninh dù không muốn tin cũng biến thành tin.
Cố Diệp Ninh tức giận phừng phừng trở về nhà cãi nhau ầm ĩ với mấy người Cố Liệt Hạo, Cố Liệt Hạo muốn giải thích cũng chẳng có cơ hội xen vào. Cuối cùng, kết thúc chính bằng việc cô cầm theo hành lý, một mạch bỏ nhà đi thẳng tới thành phố D.
Cả một kế hoạch lớn như vậy, không thể không nói, Phùng Xuân và Đoan Mộc Nguyệt Vy đã thành công lợi dụng được quan hệ giữa Cố Diệp Ninh và Mạch Dĩnh. Không chỉ khiến cho cô hiểu lầm các anh em trai của mình, mà còn phá hoại được tình cảm của bốn anh em nhà họ Cố, gây đả kích cho Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ.
.
.
.
“Ha, không biết hôm nay Đoan Mộc gia chủ tới, là có việc gì?” Một thanh âm mang theo ý cười châm chọc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Phùng Xuân và Đoan Mộc Nguyệt Vy. Cả ba người theo bản năng, quay đầu nhìn về phía nơi thanh âm phát ra.
Cố Liệt Hạo sắc mặt nghiêm nghị, một thân áo sơ mi dài tay cùng quần âu đơn giản, sống lưng thẳng tắp, đi đầu bước xuống từ trên tầng. Ở sát phía sau anh, Cố Diệp Phi hai tay đút vào túi, vẻ mặt như ngả ngớn cười như không, không khó để nhận ra, thanh âm vừa rồi chính là của y. Em út trong nhà Cố Phong Hạ sắc mặt vô cảm cản ở trước mặt Cố Diệp Ninh, bộ dáng bảo vệ thấy rõ, ánh mắt lãnh liệt giống như coi ba người nhà Đoan Mộc gia chính là hổ là báo.
“Tiểu Ninh...” Phùng Xuân vừa nhìn thấy Cố Diệp Ninh đứng sau cùng trong bốn anh em lập tức thu lại tâm tình vặn vẹo của mình, đứng bật dậy, thần sắc tràn ngập hối lỗi cùng lo lắng, hướng về phía cô như muốn nói điều gì đó lại không biết phải bắt đầu ra sao.
“Phùng phu nhân, thỉnh tự trọng một chút. Cố gia chúng tôi và bà không có liên quan với nhau, đừng gọi tên em gái của tôi thân mật như vậy.” Cố Diệp Phi bĩu môi, mỉa mai.
Diễn à? Còn muốn diễn? Ở trước mặt Cố Diệp Phi y đây còn muốn diễn? Thật đúng là không biết lượng sức mình. Hôm nay nếu Phùng Xuân dám nói một câu ly gián tình cảm anh em bọn họ, y không ngại chịu bẩn tay để giết bà ta đâu!
“Cái đó... Diệp Phi, con hiểu lầm rồi, dì...” Giống như bị bộ dạng hung dữ của Cố Diệp Phi dọa sợ, nước mắt của Phùng Xuân dâng lên, điềm đạm khẽ nép ở sau lưng của Đoan Mộc Chính, “... dì chỉ là... chỉ là muốn tới để... để giải thích...”
“Thật tình, hỏi thật một câu, bà là cố tình không hiểu hay thực sự nghe không hiểu vậy?” Không chút lưu tình cắt ngang lời của bà ta, y khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn Phùng Xuân một cách khinh bỉ, “Đúng là người xuất thân đê hèn có khác, ngay cả tiếng phổ thông cũng không hiểu. Không phải tôi đã nói rồi sao, Cố gia chúng tôi không thân thiết với bà.”
Ngừng lại một chút, y cười nhạt: “ Xin Phùng phu nhân đừng có vơ quan hệ linh tinh! Một tiếng tiểu Ninh, hai tiếng Diệp Phi, người khác không biết lại đánh đồng Cố gia chúng tôi với bà, như vậy thanh danh hào môn của Cố gia làm sao còn giữ được.”
Cố Diệp Phi tuyệt đối không khinh thường một người bởi xuất thân, bởi vì dưới chướng quản lý của y, đại đa số đều là những người có xuất thân cô nhi, gia cảnh không tốt, vì vậy mới dấn thân vào hắc đạo. Tuy có thể những người đó kiến thức không cao, tri thức không nhiều nhưng một lòng trung thành với y, là những thuộc hạ mà y tôn trọng cùng tín nhiệm. Thế nhưng, loại người hám lợi như Phùng Xuân này, Cố Diệp Phi cảm thấy không việc gì phải cho mặt mũi. Mối thù giết mẹ, mối hận bà ta dám tính kế lên em gái của y, y còn chưa tính sổ đâu!
Đối với một kẻ luôn để ý cùng tự ti về xuất thân của mình như Phùng Xuân, không thể nghi ngờ, câu nói vừa rồi của Cố Diệp Phi chẳng khác nào một con dao xé toác vết sẹo xấu xí mà bà ta luôn luôn muốn che giấu. Sắc mặt của Phùng Xuân lập tức trở nên trắng bệch, bàn tay để buông thõng chậm rãi xiết chặt lại, móng tay đâm vào da đau nhói, nhưng không thể đau đớn bằng nỗi tủi nhục hiện tại.
“Nhật Phi! Câm miệng! Sao mày có thể nói với dì Phùng của mày như vậy!!!” Đoan Mộc Chính thấy khóe mắt của Phùng Xuân dâng lên nước mắt, tức giận vô cùng, quay lại quát Cố Diệp Phi. Cho dù thế nào Phùng Xuân cũng là người phụ nữ của ông ta, hiện tại Cố Diệp Phi không chút nể tình sỉ nhục như thế, khác nào đánh vào mặt mình.
“Quả thực là già rồi, trí nhớ cũng kém. Đoan Mộc gia chủ, ông hình như quên mất năm xưa ai là người ký vào giấy đoạn tuyệt quan hệ cha con với chúng tôi ấy nhỉ?”
Không chút bị ảnh hưởng bởi tức giận của Đoan Mộc Chính, y chậc chậc hai tiếng, lắc đầu thở dài cảm thán: “Cho dù ông có lấy Phùng phu nhân thì chúng tôi cũng chẳng có nghĩa vụ phải gọi bà ta một tiếng ‘dì’. Chứ đừng nói tới...” Ngừng lại một chút, ánh mắt chuyển về khuôn mặt đẫm lệ của Phùng Xuân, “... bà ta còn chẳng phải là vợ của ông, chỉ là một tình nhân mà thôi.”
“Cố Diệp Phi, cậu đừng có quá đáng!!!” Phùng Xuân lần thứ hai bị lời nói của Cố Diệp Phi làm cho nhịn không được nổi giận.
“...” Cố Diệp Ninh ở phía sau cúi đầu lè lưỡi, âm thầm cho anh trai mình 1000 likes. Không thể không công nhận, về đấu miệng, khó ai có thể qua được vị Cố gia nhị thiếu gia này. Tuyệt đối là nói một câu, hại người ta hộc máu một câu, trúng đích không lệch mục tiêu.
“Nhật Hạo, đây là cách con dạy em mình sao?” Đoan Mộc Chính sắc mặt cũng không thể bình thản nổi, ông ta cãi không nổi với Cố Diệp Phi, liền quay đầu về hướng Cố Liệt Hạo, lên giọng trưởng bối mà quát, “Thân là con cháu danh gia vọng tộc, lời lẽ lại không có chút lễ phép!”
“Phải, là tôi dạy em ấy như vậy đấy. Đoan Mộc Chính ông có ý kiến gì sao?” Cố Liệt Hạo ánh mắt hững hờ nhìn cha của mình, thái độ lạnh nhạt vô cùng, thanh âm đều đều lại mang theo vài phần nguy hiểm, “Nên nhớ, ông đang đứng là biệt thự của Cố gia, không phải Đoan Mộc gia. Ở đây, ông không có tư cách hay bất cứ quyền lực gì để dạy bảo chúng tôi.”
Từ thân thể của Cố Liệt Hạo, khí thế của dị năng giả cấp 4 lan tràn, mang theo áp lực đè nén xuống ba người Đoan Mộc Chính, Phùng Xuân cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy. Mặc kệ có cam lòng hay không, một nhà ba người bọn họ đều bị ép quỳ sụp xuống. Đầu gối va chạm với sàn nhà lát gạch đá, vang lên tiếng cộp cộp cộp tràn ngập khuất phục. Anh em Cố gia đứng từ trên cầu thang nhìn xuống, khí thế cao cao tại thượng làm cho Đoan Mộc Chính hận không thể giết chết mấy đứa con bất hiếu này của mình!!!
“Anh hai...” Qua một đoạn thời gian, cảm thấy uy hiếp đã đủ, Cố Phong Hạ lên tiếng nhắc nhở, “Nhớ lời ông ngoại nói. Bình tĩnh nghe xem ba người bọn họ hôm nay tới tìm chị có việc gì.”
“Được rồi.” Cố Liệt Hạo lập tức thu hồi khí thế, trong mắt hiện lên một tia chán ghét nhìn ba người đang quỳ mọp trên sàn nhà phòng khách nhà mình. Lát nữa nhất định phải bảo lão quản gia lau sạch chỗ đó. Thật bẩn!
“Đoan Mộc Nhật Hạo, mày giỏi lắm, mày dám đối xử với cha mình...”
Khí thế của Cố Liệt Hạo vừa biến mất, Đoan Mộc Chính liền cử động được, ông ta đứng bật dậy tức giận hướng về phía anh gào thét. Vừa muốn vươn tay sử dụng dị năng, lại bị Đoan Mộc Nguyệt Vy ở bên cạnh nhào tới ngăn cản ngay tức khắc.
“Cha, cha, người đừng tức giận, người quên lời ông nội nói rồi sao. Bây giờ người tấn công, có khác nào lặp lại sai lầm của anh trai. Ông nội mà biết, nhất định sẽ đánh chết chúng ta đó. Cha, người bình tĩnh lại đi!!!” Đoan Mộc Nguyệt Vy không phải là không tức giận, bị khinh thường, có ai mà không giận, nhưng cô ta vẫn cố gắng nhịn xuống, để khuyên nhủ cha mình.
Cố Diệp Ninh đứng quan sát thấy được tất cả, khóe miệng cong lên thành một độ cong châm chọc. Đoan Mộc Nguyệt Vy này quả thực không tầm thường, đủ thâm độc cũng đủ nhẫn nại. Trong tình huống bị sỉ nhục tới mức này mà cô ta vẫn bình tĩnh để khuyên nhủ người khác được cơ đấy?! Kiếp trước bản thân mình đơn thuần ngây thơ, bị cô ta lừa gạt, bị cô ta hại chết, cũng tuyệt đối không oan. Cô ta so với Phùng Xuân, còn ngoan ác hơn, là một con rắn độc cần phải thời thời khắc khắc đề phòng.