Sắc mặt của nhân vật hình tượng giả lập của Roger xoạt một cái căng chặt. Không giống với hắn là đổi tên thành Thương Lang, số ID của đối thủ trước mắt này xác thực là thuộc về Z. Cũng khó trách được đối phương lại vừa ra sân đã yêu cầu mình thay tên. Y là đối thủ chuyên thuộc của Thương Lang (bởi vì có cha là Chris, Roger biết được từ sau khi Thương Lang và Z gặp nhau, Thương Lang đã không còn đi đối chiến với NPC hoặc là người khác nữa), y tức giận với việc mình lấy trộm tên Thương Lang là rất bình thường.
Thực ra Roger không có ác ý gì khi dùng cái tên Thương Lang này, cũng không phải hắn cố ý giả mạo đối phương. Thân là con trai của sĩ quan phụ tá hiệu trưởng Trường quân sự Đệ Nhất, khi cha hắn Chris điều tra về Thương Lang đã thu hết hình ảnh tư liệu lại, Roger tất nhiên biết về Thương Lang sớm hơn, cũng hiểu Thương Lang rõ hơn so với những người khác.
Lúc mới đầu Chris chỉ là lấy Thương Lang ra làm ví dụ để Roger không cứng nhắc nữa mà biết học cách vận dụng linh hoạt chiến thuật. Không nghĩ tới Roger bất tri bất giác bị phương thức tác chiến ấy hấp dẫn. Hắn cảm thấy phong cách chỉ huy biến nặng thành nhẹ nước chảy mây trôi của Thương Lang quả thực chính là một loại nghệ thuật, từ đó hắn bắt đầu phấn khởi nghiên cứu các trận đối chiến của đối phương, coi Thương Lang là thầy của mình. Cho dù có một Z đánh không phân cao thấp với Thương Lang xuất hiện, hắn vẫn trước sau như một coi Thương Lang là người ưu tú nhất.
Mãi đến sau này, không biết tại sao mà Thương Lang biến mất liên tục rất nhiều ngày, Z cũng biến mất y hệt như thế, bọn họ rớt thẳng khỏi bảng xếp hạng. Roger đợi một tháng, cho rằng Thương Lang sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Hắn giống như mất đi mục tiêu, tìm người đối chiến khắp nơi để phát tiết nội tâm phiền muộn của mình. Lúc này hắn mới phát hiện, trình độ chỉ huy của hắn đã tăng vượt bậc, quân hàm thăng tới Tướng quân, tiến vào bảng xếp hạng. Hắn nghĩ, Thương Lang không nên biến mất như thế, Thương Lang nên được tất cả mọi người nhớ tới! Vì lẽ đó mà Roger đổi tên của chính mình trên mạng chiến đấu thành Thương Lang. Hắn muốn kéo dài truyền thuyết về người thầy của mình.
Tiếp theo đó, Thương Lang lại một lần nữa xuất hiện. Roger hết sức kích động, cho rằng khi đối phương thấy hắn dùng tên của mình thì đối phương sẽ liên hệ với hắn, nhưng Roger đợi rất lâu cũng không thấy Thương Lang có bất cứ động tĩnh gì, tựa hồ như đối phương căn bản không để ý tới hắn…. Điều này khiến cho Roger rất không cam tâm, bởi vì hắn hi vọng mình có thể được Thương Lang biết tới.
Tay Roger khẽ run, không phải vì sợ hãi mà là vì hưng phấn. Nếu như Z ở đây, vậy không phải là đang nói rằng Thương Lang cũng đang ở dưới võ đài nhìn lên hắn? Chỉ cần nghĩ như vậy, hắn liền càng kích động, hắn muốn để cho thầy của mình thấy được chính mình! Roger cố gắng điều chỉnh trạng thái tinh thần tới tốt nhất, nghiêm túc đối phó với khiêu chiến của Z.
“Là tôi hoa mắt sao? Kia là Hình Chiến? Z là Hình Chiến?!” Alvin từ khiếp sợ ban đầu đã biến thành sùng bái, “Trời ạ! Quá lợi hại rồi! Quá lợi hại rồi! Không thể tin được là Hình Chiến không chỉ có thể chất cao hơn chúng ta một đoạn dài mà ngay cả trình độ chiến thuật cũng đáng sợ như vậy! Cậu ấy còn vào học trường quân sự làm gì, trực tiếp làm huấn luyện viên luôn là được rồi!”
Người kinh hãi nhất trong tất cả chính là Cố Khâm, hắn không nghĩ tới Hình Chiến lại là Z… Hình Chiến dĩ nhiên là Z! Tâm trạng của hắn lập tức trở nên đặc biệt phức tạp. Không có ai hiểu rõ về thực lực của Z hơn hắn. Một vị Tướng quân lăn lộn trên chiến trường hơn mười năm như hắn cư nhiên lại miễn cưỡng có thực lực ngang hàng với một quân giáo sinh vừa mới vào học?! Không, nếu như thêm cả chênh lệch về cấp bậc thể chất, hắn căn bản là không bằng được đối phương! Cố Khâm siết chặt hai nắm tay, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Z trên màn ảnh lớn.
Mặc dù Roger đã thể hiện ra toàn bộ những gì mình học được để đối phó với cuộc khiêu chiến này, trong cả trận đối chiến không có chút nào gay cấn này hắn vẫn cứ bị Z đè lên đánh, lại còn là bị ngược đến thương tích đầy mình. Z phảng phất như có thể đoán trước được hành động của hắn, bất luận hắn truyền đạt mệnh lệnh gì, chờ đợi ở phía trước hắn tuyệt đối luôn là thiên la địa võng. Roger vắt hết óc tính toán, cuối cùng vẫn thua, còn bị hệ thống phán định là thua thảm bại, đã bại lại còn bại không chút gay cấn hay bất ngờ. Roger cuối cùng cũng hiểu rõ được chênh lệch giữa mình và Thương Lang đến tột cùng là lớn đến mức nào.
Ngay cả quần chúng vây xem cũng đều câm lặng, trong cả quá trình đối chiến, bọn họ cũng tựa như cảm nhận được sự nghẹt thở mà Roger phải đối mặt, áp lực nặng nề tới mức khiến người ta không dám thở mạnh một cái, trong đầu trống rỗng, dùng từ “chấn động” cũng không đủ để miêu tả tâm trạng của bọn họ vào lúc này! Tới ngay cả sau khi hệ thống tuyên bố kết quả xong, bầu không khí vẫn nặng nề như trước, không có ai hò reo cũng không có ai náo động, cả không gian yên tĩnh tựa như một chiếc đĩa đang chiếu đột ngột bị dừng lại.
Hai bên đối chiến từ trong khoang giả lập đi ra. Hình Chiến lạnh lùng liếc Roger sắc mặt tái nhợt: “Anh không phải cậu ấy. Anh còn chưa đủ tư cách.” Sau đó không quay đầu lại đi thẳng xuống võ đài.
Đám đông tự động tách ra một con đường, nhìn theo Hình Chiến rời đi. Hình Chiến đi tới trước mặt Cố Khâm. Hai người đối diện trong chốc lát, cuối cùng, Cố Khâm khàn giọng hỏi, “Từ lúc nào mà cậu…” biết được tôi là Thương Lang…
“Hơn một tháng trước.” Hình Chiến quét mắt nhìn đám người xung quanh, xoay người rời đi, “Chúng ta trở về.”
Cố Khâm theo bản năng mà tăng nhanh vài bước đuổi theo y, cùng y sóng vai mà đi.
“Oaa! Tôi cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ lúc nãy có chút quái lạ, nhưng lại không nghĩ ra được quái chỗ nào. Nhưng thật sự là kỳ quái mà.” Alvin một tay nâng cằm mà nỗ lực nghĩ.
“Vậy sao?” Phương Vi Hùng sờ sờ cái đầu trọc của mình cười ngây ngô, “Có điều ngài Hình Chiến đúng là quá lợi hại rồi! Sau này tôi cũng muốn trở thành người như ngài ấy!”
Hình Chiến cùng Cố Khâm đi một đường không nói gì. Cố Khâm có một loại cảm giác phiền muội không nói rõ được trong lòng, cũng không phải là bởi vì Hình Chiến giấu hắn thân phận Z của y. Hắn cảm thấy, loại tâm tình này có lẽ gọi là đố kị đi. Có điều tốt xấu gì trước khi sống lại hắn cũng là một người trưởng thành bốn mươi tuổi rồi, sao lại có thể đi ghen tị với một quân giáo sinh hai mươi tuổi?
Cố Khâm điều chỉnh lại tâm tình của mình, quyết định tự mình đánh vỡ cục diện bế tắc hiện tại, “Tôi nghĩ đối phương cũng không phải muốn dùng tên tuổi của Thương Lang để giả danh lừa bịp gì, cậu đánh cũng quá nặng rồi. Tôi còn không cảm thấy bị mạo phạm gì mà cậu đã ra tay trước.”
“Hắn dùng tên cậu, nhưng không có thực lực tương đương. Từ lúc bắt đầu hắn nên làm tốt chuẩn bị bị vạch trần rồi.” Hình Chiến hiếm khi nói được một câu dài. So với Z trên mạng lưới chiến đấu, giọng nói của y lại càng trầm thấp từ tính hơn, chỉ đáng tiếc là y không thích nói chuyện.
Trong lòng Cố Khâm khẽ động, “Giọng cậu rất dễ nghe, bình thường nên nói nhiều một chút.”
“Hả?” Bước chân của Hình Chiến dừng lại, y nhàn nhạt liếc hắn một cái, nhẹ nhàng hỏi ngược lại, “Có ích gì không?” Một câu nói có thể biểu đạt rõ ý rồi thì sao phải nhiều lời?
“… Cứ coi như tôi chưa nói gì đi.” Cố Khâm nhún vai một cái, không nói gì nữa.
Lúc này, tại một góc của quảng trường trung tâm, hiệu trưởng xem xong hai trận đối chiến, cười nói với sĩ quan phụ tá Chris đứng cạnh, “Lần này nhóc Roger không câu ra được Thương Lang mà trái lại lại dẫn Z ra ngoài.”
Chris thở dài, có chút lo âu nhìn võ đài, “Z ra tay quá nặng, không biết Roger có thể chịu đựng đả kích lớn như vậy không.”
“Tôi tin là cậu ấy càng chịu đả kích sẽ lại càng mạnh mẽ hơn. Cậu ấy không phải vẫn luôn lấy Thương Lang làm động lực sao? Z là đối thủ của Thương Lang, như vậy cũng có thể làm cho cậu ấy biết được chênh lệch giữa cậu ấy và Thương Lang.” Hiệu trưởng vô cùng lạc quan, “Đúng rồi, bạn cùng phòng của Z cậu đã điều tra chưa? Có thể là Thương Lang không?”
“Cậu ta là con trai Thượng tướng Cố Hoằng của quân khu Đệ Tứ, tên Cố Khâm. Từ sau khi Cố phu nhân qua đời cậu ta liền biến thành phản nghịch, có người nói là cậu ta rất căm ghét quân đội, không thích tiếp xúc với bất cứ cái gì có liên quan tới quân đội, vì lẽ đó sau khi tốt nghiệp trường trung học thì thể chất của cậu ta vẫn chưa đạt tới cấp D. Cậu ta là thông qua đề cử học viên hạt giống của Cố Tướng quân mới được vào đây. Việc cậu ta ở cùng phòng ký túc với Hình Chiến là bởi vì giao tình giữa Nguyên soái cùng Cố Tướng quân. Có điều sau khi cậu ta tiến vào lớp A đã bị thằng nhóc Angus giáo huấn cho tốt hơn rồi, chỉ là cậu ta hẳn sẽ không phải là Thương Lang đâu…”
Chris cố gắng khách quan trả lời, bởi vì hắn cũng không dám chắc chắn. Nếu như bỏ qua tâm lý căm ghét quân đội của đối phương, Cố Khâm quả thật rất có khả năng là Thương Lang.
“Là vậy sao… Cậu nói xem nếu như tôi tiết lộ một chút với nhóc Roger rằng Cố Khâm có thể là Thương Lang, cậu ấy sẽ làm gì?” Hiệu trưởng đầy hứng thú nhìn chằm chằm võ đài.
“Trưởng quan, ngài có thể không bàn chuyện lừa dối con trai tôi ở ngay trước mặt tôi được không?” Chris bất đắc dĩ nói.
“Được rồi, sau này tôi sẽ chú ý.” Ngữ khí của hiệu trưởng nghe ra không bao nhiêu tin cậy, hiệu trưởng ung dung mà vui vẻ nói, “Có điều tôi nghĩ không tốn bao lâu nữa nhóc Roger sẽ tự mình đi tìm Z để dò hỏi về thân phận thực sự của Thương Lang thôi. Cậu ấy cũng thật sự là fan não tàn của Thương Lang mà!”
“… Trưởng quan, cái từ fan não tàn không phải dùng như thế…”
Đúng như dự đoán của hiệu trưởng, tối hôm đó Roger liền đến ký túc xá của bọn Cố Khâm tìm Hình Chiến, muốn hỏi đổi phương xem có phải đối phương biết thân phận của Thương Lang không. Sau khi Roger bấm chuông, người đi ra mở cửa chính là Cố Khâm vừa mới tắm xong vẫn để trần người trên.
“… Xin lỗi, tôi quấy rối các cậu sao?” Đây là phản ứng đầu tiên của Roger.
“Quấy rối cái gì?” Cố Khâm buồn bực hỏi.
Lúc này, một bàn tay nắm lấy cánh tay Cố Khâm, kéo hắn mạnh đến mức khiến hắn lảo đảo ngã ra sau, lưng va vào một người, sau đó nghe thấy Hình Chiến kề sát vào tai hắn nói, “Trở về mặc quần áo tử tế.” Nói xong liền đẩy hắn vào trong một cái.
“Làm cái gì…” Cố Khâm sờ sờ vành tai có chút ngứa của mình, xoay người trở về phòng.
“Có việc?” Hình Chiến chống một tay chặn ở cửa, hoàn toàn không có ý định mời đối phương đi vào.
Roger không hiểu sao mình lại căng thẳng hẳn lên, giống như người hắn đối mặt không phải là tân sinh kém mình hai năm mà là một vị huấn luyện viên nghiêm nghị, “Xin chào, tôi là Roger Brown, tôi muốn hỏi…”
“Tên đã sửa lại?” Hình Chiến mặt không cảm xúc đánh gãy hắn.
“Đã… Đã sửa lại.” Roger bị nghẹn một cái, thế nhưng hắn vẫn ngoan cường mà hỏi tiếp, “Cái kia, xin hỏi cậu biết Thương Lang sao?”
“Biết.” Hình Chiến trả lời thẳng thắn đến khác thường.
Roger lập tức kích động, “Cái kia… Cậu có thể nói cho tôi…”
“Không thể.” Đối phương đánh gãy hắn lần thứ hai, nghe giọng nói kia hoàn toàn không có bất kỳ nhân nhượng nào.
“Vì… Vì sao? Tôi có thể giữ bí mật về thân phận hắn! Tôi sẽ không nói cho bất cứ ai, tôi thề!” Roger vội vàng cho thấy lập trường của bản thân.
Lần này, Hình Chiến còn không thèm nói một lời, trực tiếp đóng cửa “Ầm” một cái nhốt hắn ở bên ngoài. Roger há miệng, giơ tay lên muốn gõ cửa tiếp, nhưng do dự trong chốc lát cuối cùng lại cô đơn mà xoay người rời đi.
Cố Khâm mặc quần áo tử tế xong trở lại phòng khách chỉ nhìn thấy Hình Chiến một thân một mình ngồi trên ghế sô pha nhìn bàn trà chằm chằm, không biết là suy nghĩ cái gì. Cố Khâm có chút ngạc nhiên, “Cái người khi nãy đâu?”
Thực ra Roger không có ác ý gì khi dùng cái tên Thương Lang này, cũng không phải hắn cố ý giả mạo đối phương. Thân là con trai của sĩ quan phụ tá hiệu trưởng Trường quân sự Đệ Nhất, khi cha hắn Chris điều tra về Thương Lang đã thu hết hình ảnh tư liệu lại, Roger tất nhiên biết về Thương Lang sớm hơn, cũng hiểu Thương Lang rõ hơn so với những người khác.
Lúc mới đầu Chris chỉ là lấy Thương Lang ra làm ví dụ để Roger không cứng nhắc nữa mà biết học cách vận dụng linh hoạt chiến thuật. Không nghĩ tới Roger bất tri bất giác bị phương thức tác chiến ấy hấp dẫn. Hắn cảm thấy phong cách chỉ huy biến nặng thành nhẹ nước chảy mây trôi của Thương Lang quả thực chính là một loại nghệ thuật, từ đó hắn bắt đầu phấn khởi nghiên cứu các trận đối chiến của đối phương, coi Thương Lang là thầy của mình. Cho dù có một Z đánh không phân cao thấp với Thương Lang xuất hiện, hắn vẫn trước sau như một coi Thương Lang là người ưu tú nhất.
Mãi đến sau này, không biết tại sao mà Thương Lang biến mất liên tục rất nhiều ngày, Z cũng biến mất y hệt như thế, bọn họ rớt thẳng khỏi bảng xếp hạng. Roger đợi một tháng, cho rằng Thương Lang sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Hắn giống như mất đi mục tiêu, tìm người đối chiến khắp nơi để phát tiết nội tâm phiền muộn của mình. Lúc này hắn mới phát hiện, trình độ chỉ huy của hắn đã tăng vượt bậc, quân hàm thăng tới Tướng quân, tiến vào bảng xếp hạng. Hắn nghĩ, Thương Lang không nên biến mất như thế, Thương Lang nên được tất cả mọi người nhớ tới! Vì lẽ đó mà Roger đổi tên của chính mình trên mạng chiến đấu thành Thương Lang. Hắn muốn kéo dài truyền thuyết về người thầy của mình.
Tiếp theo đó, Thương Lang lại một lần nữa xuất hiện. Roger hết sức kích động, cho rằng khi đối phương thấy hắn dùng tên của mình thì đối phương sẽ liên hệ với hắn, nhưng Roger đợi rất lâu cũng không thấy Thương Lang có bất cứ động tĩnh gì, tựa hồ như đối phương căn bản không để ý tới hắn…. Điều này khiến cho Roger rất không cam tâm, bởi vì hắn hi vọng mình có thể được Thương Lang biết tới.
Tay Roger khẽ run, không phải vì sợ hãi mà là vì hưng phấn. Nếu như Z ở đây, vậy không phải là đang nói rằng Thương Lang cũng đang ở dưới võ đài nhìn lên hắn? Chỉ cần nghĩ như vậy, hắn liền càng kích động, hắn muốn để cho thầy của mình thấy được chính mình! Roger cố gắng điều chỉnh trạng thái tinh thần tới tốt nhất, nghiêm túc đối phó với khiêu chiến của Z.
“Là tôi hoa mắt sao? Kia là Hình Chiến? Z là Hình Chiến?!” Alvin từ khiếp sợ ban đầu đã biến thành sùng bái, “Trời ạ! Quá lợi hại rồi! Quá lợi hại rồi! Không thể tin được là Hình Chiến không chỉ có thể chất cao hơn chúng ta một đoạn dài mà ngay cả trình độ chiến thuật cũng đáng sợ như vậy! Cậu ấy còn vào học trường quân sự làm gì, trực tiếp làm huấn luyện viên luôn là được rồi!”
Người kinh hãi nhất trong tất cả chính là Cố Khâm, hắn không nghĩ tới Hình Chiến lại là Z… Hình Chiến dĩ nhiên là Z! Tâm trạng của hắn lập tức trở nên đặc biệt phức tạp. Không có ai hiểu rõ về thực lực của Z hơn hắn. Một vị Tướng quân lăn lộn trên chiến trường hơn mười năm như hắn cư nhiên lại miễn cưỡng có thực lực ngang hàng với một quân giáo sinh vừa mới vào học?! Không, nếu như thêm cả chênh lệch về cấp bậc thể chất, hắn căn bản là không bằng được đối phương! Cố Khâm siết chặt hai nắm tay, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Z trên màn ảnh lớn.
Mặc dù Roger đã thể hiện ra toàn bộ những gì mình học được để đối phó với cuộc khiêu chiến này, trong cả trận đối chiến không có chút nào gay cấn này hắn vẫn cứ bị Z đè lên đánh, lại còn là bị ngược đến thương tích đầy mình. Z phảng phất như có thể đoán trước được hành động của hắn, bất luận hắn truyền đạt mệnh lệnh gì, chờ đợi ở phía trước hắn tuyệt đối luôn là thiên la địa võng. Roger vắt hết óc tính toán, cuối cùng vẫn thua, còn bị hệ thống phán định là thua thảm bại, đã bại lại còn bại không chút gay cấn hay bất ngờ. Roger cuối cùng cũng hiểu rõ được chênh lệch giữa mình và Thương Lang đến tột cùng là lớn đến mức nào.
Ngay cả quần chúng vây xem cũng đều câm lặng, trong cả quá trình đối chiến, bọn họ cũng tựa như cảm nhận được sự nghẹt thở mà Roger phải đối mặt, áp lực nặng nề tới mức khiến người ta không dám thở mạnh một cái, trong đầu trống rỗng, dùng từ “chấn động” cũng không đủ để miêu tả tâm trạng của bọn họ vào lúc này! Tới ngay cả sau khi hệ thống tuyên bố kết quả xong, bầu không khí vẫn nặng nề như trước, không có ai hò reo cũng không có ai náo động, cả không gian yên tĩnh tựa như một chiếc đĩa đang chiếu đột ngột bị dừng lại.
Hai bên đối chiến từ trong khoang giả lập đi ra. Hình Chiến lạnh lùng liếc Roger sắc mặt tái nhợt: “Anh không phải cậu ấy. Anh còn chưa đủ tư cách.” Sau đó không quay đầu lại đi thẳng xuống võ đài.
Đám đông tự động tách ra một con đường, nhìn theo Hình Chiến rời đi. Hình Chiến đi tới trước mặt Cố Khâm. Hai người đối diện trong chốc lát, cuối cùng, Cố Khâm khàn giọng hỏi, “Từ lúc nào mà cậu…” biết được tôi là Thương Lang…
“Hơn một tháng trước.” Hình Chiến quét mắt nhìn đám người xung quanh, xoay người rời đi, “Chúng ta trở về.”
Cố Khâm theo bản năng mà tăng nhanh vài bước đuổi theo y, cùng y sóng vai mà đi.
“Oaa! Tôi cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ lúc nãy có chút quái lạ, nhưng lại không nghĩ ra được quái chỗ nào. Nhưng thật sự là kỳ quái mà.” Alvin một tay nâng cằm mà nỗ lực nghĩ.
“Vậy sao?” Phương Vi Hùng sờ sờ cái đầu trọc của mình cười ngây ngô, “Có điều ngài Hình Chiến đúng là quá lợi hại rồi! Sau này tôi cũng muốn trở thành người như ngài ấy!”
Hình Chiến cùng Cố Khâm đi một đường không nói gì. Cố Khâm có một loại cảm giác phiền muội không nói rõ được trong lòng, cũng không phải là bởi vì Hình Chiến giấu hắn thân phận Z của y. Hắn cảm thấy, loại tâm tình này có lẽ gọi là đố kị đi. Có điều tốt xấu gì trước khi sống lại hắn cũng là một người trưởng thành bốn mươi tuổi rồi, sao lại có thể đi ghen tị với một quân giáo sinh hai mươi tuổi?
Cố Khâm điều chỉnh lại tâm tình của mình, quyết định tự mình đánh vỡ cục diện bế tắc hiện tại, “Tôi nghĩ đối phương cũng không phải muốn dùng tên tuổi của Thương Lang để giả danh lừa bịp gì, cậu đánh cũng quá nặng rồi. Tôi còn không cảm thấy bị mạo phạm gì mà cậu đã ra tay trước.”
“Hắn dùng tên cậu, nhưng không có thực lực tương đương. Từ lúc bắt đầu hắn nên làm tốt chuẩn bị bị vạch trần rồi.” Hình Chiến hiếm khi nói được một câu dài. So với Z trên mạng lưới chiến đấu, giọng nói của y lại càng trầm thấp từ tính hơn, chỉ đáng tiếc là y không thích nói chuyện.
Trong lòng Cố Khâm khẽ động, “Giọng cậu rất dễ nghe, bình thường nên nói nhiều một chút.”
“Hả?” Bước chân của Hình Chiến dừng lại, y nhàn nhạt liếc hắn một cái, nhẹ nhàng hỏi ngược lại, “Có ích gì không?” Một câu nói có thể biểu đạt rõ ý rồi thì sao phải nhiều lời?
“… Cứ coi như tôi chưa nói gì đi.” Cố Khâm nhún vai một cái, không nói gì nữa.
Lúc này, tại một góc của quảng trường trung tâm, hiệu trưởng xem xong hai trận đối chiến, cười nói với sĩ quan phụ tá Chris đứng cạnh, “Lần này nhóc Roger không câu ra được Thương Lang mà trái lại lại dẫn Z ra ngoài.”
Chris thở dài, có chút lo âu nhìn võ đài, “Z ra tay quá nặng, không biết Roger có thể chịu đựng đả kích lớn như vậy không.”
“Tôi tin là cậu ấy càng chịu đả kích sẽ lại càng mạnh mẽ hơn. Cậu ấy không phải vẫn luôn lấy Thương Lang làm động lực sao? Z là đối thủ của Thương Lang, như vậy cũng có thể làm cho cậu ấy biết được chênh lệch giữa cậu ấy và Thương Lang.” Hiệu trưởng vô cùng lạc quan, “Đúng rồi, bạn cùng phòng của Z cậu đã điều tra chưa? Có thể là Thương Lang không?”
“Cậu ta là con trai Thượng tướng Cố Hoằng của quân khu Đệ Tứ, tên Cố Khâm. Từ sau khi Cố phu nhân qua đời cậu ta liền biến thành phản nghịch, có người nói là cậu ta rất căm ghét quân đội, không thích tiếp xúc với bất cứ cái gì có liên quan tới quân đội, vì lẽ đó sau khi tốt nghiệp trường trung học thì thể chất của cậu ta vẫn chưa đạt tới cấp D. Cậu ta là thông qua đề cử học viên hạt giống của Cố Tướng quân mới được vào đây. Việc cậu ta ở cùng phòng ký túc với Hình Chiến là bởi vì giao tình giữa Nguyên soái cùng Cố Tướng quân. Có điều sau khi cậu ta tiến vào lớp A đã bị thằng nhóc Angus giáo huấn cho tốt hơn rồi, chỉ là cậu ta hẳn sẽ không phải là Thương Lang đâu…”
Chris cố gắng khách quan trả lời, bởi vì hắn cũng không dám chắc chắn. Nếu như bỏ qua tâm lý căm ghét quân đội của đối phương, Cố Khâm quả thật rất có khả năng là Thương Lang.
“Là vậy sao… Cậu nói xem nếu như tôi tiết lộ một chút với nhóc Roger rằng Cố Khâm có thể là Thương Lang, cậu ấy sẽ làm gì?” Hiệu trưởng đầy hứng thú nhìn chằm chằm võ đài.
“Trưởng quan, ngài có thể không bàn chuyện lừa dối con trai tôi ở ngay trước mặt tôi được không?” Chris bất đắc dĩ nói.
“Được rồi, sau này tôi sẽ chú ý.” Ngữ khí của hiệu trưởng nghe ra không bao nhiêu tin cậy, hiệu trưởng ung dung mà vui vẻ nói, “Có điều tôi nghĩ không tốn bao lâu nữa nhóc Roger sẽ tự mình đi tìm Z để dò hỏi về thân phận thực sự của Thương Lang thôi. Cậu ấy cũng thật sự là fan não tàn của Thương Lang mà!”
“… Trưởng quan, cái từ fan não tàn không phải dùng như thế…”
Đúng như dự đoán của hiệu trưởng, tối hôm đó Roger liền đến ký túc xá của bọn Cố Khâm tìm Hình Chiến, muốn hỏi đổi phương xem có phải đối phương biết thân phận của Thương Lang không. Sau khi Roger bấm chuông, người đi ra mở cửa chính là Cố Khâm vừa mới tắm xong vẫn để trần người trên.
“… Xin lỗi, tôi quấy rối các cậu sao?” Đây là phản ứng đầu tiên của Roger.
“Quấy rối cái gì?” Cố Khâm buồn bực hỏi.
Lúc này, một bàn tay nắm lấy cánh tay Cố Khâm, kéo hắn mạnh đến mức khiến hắn lảo đảo ngã ra sau, lưng va vào một người, sau đó nghe thấy Hình Chiến kề sát vào tai hắn nói, “Trở về mặc quần áo tử tế.” Nói xong liền đẩy hắn vào trong một cái.
“Làm cái gì…” Cố Khâm sờ sờ vành tai có chút ngứa của mình, xoay người trở về phòng.
“Có việc?” Hình Chiến chống một tay chặn ở cửa, hoàn toàn không có ý định mời đối phương đi vào.
Roger không hiểu sao mình lại căng thẳng hẳn lên, giống như người hắn đối mặt không phải là tân sinh kém mình hai năm mà là một vị huấn luyện viên nghiêm nghị, “Xin chào, tôi là Roger Brown, tôi muốn hỏi…”
“Tên đã sửa lại?” Hình Chiến mặt không cảm xúc đánh gãy hắn.
“Đã… Đã sửa lại.” Roger bị nghẹn một cái, thế nhưng hắn vẫn ngoan cường mà hỏi tiếp, “Cái kia, xin hỏi cậu biết Thương Lang sao?”
“Biết.” Hình Chiến trả lời thẳng thắn đến khác thường.
Roger lập tức kích động, “Cái kia… Cậu có thể nói cho tôi…”
“Không thể.” Đối phương đánh gãy hắn lần thứ hai, nghe giọng nói kia hoàn toàn không có bất kỳ nhân nhượng nào.
“Vì… Vì sao? Tôi có thể giữ bí mật về thân phận hắn! Tôi sẽ không nói cho bất cứ ai, tôi thề!” Roger vội vàng cho thấy lập trường của bản thân.
Lần này, Hình Chiến còn không thèm nói một lời, trực tiếp đóng cửa “Ầm” một cái nhốt hắn ở bên ngoài. Roger há miệng, giơ tay lên muốn gõ cửa tiếp, nhưng do dự trong chốc lát cuối cùng lại cô đơn mà xoay người rời đi.
Cố Khâm mặc quần áo tử tế xong trở lại phòng khách chỉ nhìn thấy Hình Chiến một thân một mình ngồi trên ghế sô pha nhìn bàn trà chằm chằm, không biết là suy nghĩ cái gì. Cố Khâm có chút ngạc nhiên, “Cái người khi nãy đâu?”