“Cái gì?” Cố Hoằng cau mày, “Nó gây họa gì?”
Từ khi Cố Khâm tới trường quân sự Đệ Nhất, Cố Hoằng cũng không còn nhận được phàn nàn của giáo viên nữa. Trước đây khi Cố Khâm còn học trung học, mỗi lần tổ chức sát hạch đều sẽ có huấn luyện viên liên lạc với hắn, nói mình thực sự không biết dạy Cố Khâm như thế nào. Cố Khâm không tập trung học tập, vừa tiếp xúc với chương trình học quân sự thì không còn quan tâm đến việc học nữa, thành tích thê thảm vân vân…, để Cố Hoằng biết mà quản lý con nhiều hơn. Thế nhưng mấy tháng gần đây, tất cả tin tức tiêu cực đều biến mất lại khiến Cố Hoằng có chút không quen. Lần này Nguyên soái tự mình liên lạc tới cho hắn, phản ứng đầu tiên của Cố Hoằng chính là con trai mình đã gây ra họa lớn rồi.
Hình Duệ sững sờ, Cố Hoằng thật sự không biết thân phận của Cố Khâm? Xem ra quan hệ giữa cha con bọn họ quả đúng là tồi tệ như trong lời đồn. Nhưng nếu không có giáo dục của Cố Hoằng, làm sao Cố Khâm có thể trưởng thành tới mức này? Chẳng lẽ là…
“Anh biết Thương Lang không?”
“Có nghe qua.” Đối phương tốn chưa tới hai tháng đã từ một tân binh thăng lên tới quân hàm Tướng quân tại khu chiến thuật, có điều Cố Hoằng cũng chỉ là biết tới Thương Lang qua lời kể của người khác. Hắn rất bận rộn, làm sao còn thời gian để chú ý tới một Tướng quân không thuộc quân khu trên mạng chiến đấu? Cố Hoằng vẫn luôn cho rằng một khi chưa tòng quân chân chính trải qua chiến trường thì cho dù chiến thuật có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa cũng đều chỉ là lý luận suông.
“Vậy anh hẳn không biết Thương Lang chính là Cố Khâm, con trai anh, cũng nhất định là không biết mới cách đây không lâu cậu ấy lấy thể chất cấp D dễ dàng đánh thắng một học viên năm ba C+ trên võ đài, càng sẽ không biết cậu ấy hiện tại được đặc cách chọn vào đội đại diện cho trường quân sự Đệ Nhất tham gia Giải đấu liên trường năm nay, còn rất có thể trở thành tổng chỉ huy trong thi đấu đoàn đội?” Hình Duệ không nhịn được liệt kê từng chuyện từng chuyện ra một, rất muốn nhìn xem vẻ mặt gì sẽ xuất hiện trên mặt đối phương, hai cha con họ tựa hồ không mấy khi nói chuyện với nhau.
Cố Hoằng không biểu hiện kinh ngạc, cũng không hề mừng rỡ, chỉ cau mày, “Tôi biết rồi.”
Hắn vội vã kết thúc trò chuyện với Hình Duệ. Những điều đối phương nói ra hắn cái gì cũng không biết. Cố Hoằng xoa xoa sống mũi, không phải là hắn không muốn quan tâm tới Cố Khâm mà là hắn không biết nên quan tâm như thế nào. Cố Khâm càng lớn lên, quan hệ cha con giữa hai người họ cũng càng lúc càng tệ và căng thẳng hơn. Tuy rằng Cố Khâm chỉ là đơn phương oán hận hắn, nhưng bản thân Cố Hoằng lại là một người không quen biểu đạt tình cảm của mình, ngoại trừ trầm mặc ra hắn cũng không biết nên dùng cách gì để rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn con trai càng ngày càng xa mình.
Cố Hoằng lật xem tư liệu liên quan tới Thương Lang mà Hình Duệ gửi đến, Thương Lang đúng là Cố Khâm sao? Con trai của hắn học được nhiều như vậy từ khi nào? Hay nên nói là, bởi vì con trai hắn hận hắn, cho nên vẫn chưa từng biểu hiện ra sao…
Bên kia, Hình Duệ tìm tới Hình Chiến để chứng thực suy đoán của mình, “Cố Khâm cũng giống con sao?”
“Cha không cần nhúng tay vào chuyện của cậu ấy.” Trong Hình Chiến bỗng sinh ra cảm giác cáu kỉnh. Hiện tại mọi người đều đã biết được thân phận của Thương Lang, đây là chuyện không thể tránh khỏi. Thế nhưng về việc sống lại, đây là bí mật chung của y và Cố Khâm, y không hi vọng có thêm người khác tham dự vào, cho dù người khác này có là cha của chính y đi nữa.
Nghe được câu trả lời có chút bực bội của Hình Chiến, Hình Duệ nhanh chóng xác nhận được Cố Khâm quả nhiên cũng có ký ức về tương lai trong tay, chỉ là phản ứng của con trai hắn như thế này cũng thật không bình thường.
Từ nhỏ Hình Chiến đã tỏ ra vô cùng lạnh nhạt đối với những người khác. Bạn bè của con trai hắn là các loại đồ chơi mô hình chiến hạm, cơ giáp, chỉ thích tự chơi một thân một mình, không thích ở chung với đám bạn cùng lứa tuổi. Sau khi đã có thể đăng nhập lên mạng chiến đấu, đừng nói gì tới việc kết bạn, ngay cả mấy món đồ chơi này y cũng không còn hứng thú nữa, cả ngày hoặc là nghiên cứu tác chiến hoặc là nâng cao tố chất thân thể của bản thân, đến nỗi tính cách của y càng ngày càng lạnh lùng. Rõ ràng tính cách của mình với ba nó đều không phải như thế này, rốt cuộc là đứa nhỏ này nhận di truyền từ ai?
Có lẽ là bởi vì chuyện hai người phải trải qua giống nhau, hơn nữa thực lực của Cố Khâm thực sự mạnh mẽ cho nên con trai mới để mắt tới. Đối với Cố Khâm có khả năng là người bạn duy nhất của Hình Chiến này, Hình Duệ có cảm giác mình phải làm chút gì đó cho đối phương, “Sau giải đấu lần này con cũng sẽ tiến vào quân đội thực tập, con có định làm riêng một bộ cơ giáp trước không?”
Cơ giáp thuộc về mình sao? Hình Chiến cân nhắc trong chốc lát, trong quá khứ đời trước y không tham gia giải đấu này, đến năm thứ ba y mới có cơ giáp chuyên thuộc của mình. Đã có cơ hội sớm gia nhập quân đội thì quả đúng là cần phải có một bộ cơ giáp. “Vâng. Cha sắp xếp đi.”
“Đại sư Russell từng đáp ứng sẽ thiết kế một bộ cơ giáp theo số liệu cơ thể của con cho con, ta sẽ hẹn thời gian trước với ông ấy, đến lúc đó hai người các con sẽ tự bàn bạc với nhau. Còn nữa, mang theo Cố Khâm đi luôn.”
Hình Chiến trừng mắt, “Cố Khâm là người của con, cha không được có ý đồ với cậu ấy.”
“Ta không có ý đồ với cậu ấy.” Hình Duệ dở khóc dở cười. Sao hắn lại không phát hiện hóa ra con trai mình có dục vọng chiếm hữu mạnh như vậy chứ?
Sau khi ngắt liên lạc, Hình Duệ lại gửi một tin nhắn tới Cố Hoằng, “Tôi có ý định mời đại sư Russell làm cho Hình Chiến một bộ cơ giáp. Anh cũng nên lo liệu cho Cố Khâm một chút. Giải đấu lần này kết thúc, hai đứa nhất định sẽ gia nhập quân đội. Như vậy đi, tôi sẽ bảo Hình Chiến đưa Cố Khâm đi cùng. Còn việc có thể mời đại sư được hay không thì phải dựa vào chính thằng bé.”
Thấy Hình Duệ quan tâm tới Cố Khâm như vậy, Cố Hoằng có chút thụ sủng nhược kinh. Hắn nghĩ kĩ lại, có lẽ nên bồi dưỡng Cố Khâm thành cánh tay phải hoặc cánh tay trái của Hình Chiến trong tương lai đi. Như vậy cũng tốt, Cố Khâm hẳn là sẽ không có những suy nghĩ không thiết thực như trước nữa.
Cuối cùng, sau khi do dự hồi lâu Cố Hoằng rốt cuộc vẫn bấm số Cố Khâm. Cố Khâm có lẽ vừa mới tắm xong, vừa lau mái tóc ướt nhẹp vừa tiếp nhận cuộc gọi, “Cha, có chuyện gì không?”
“Con học những chiến thuật chỉ huy kia từ lúc nào?” Cố Hoằng hỏi chuyện mình muốn biết nhất.
“Học từ bút ký đối chiến cha để ở nhà.” Cố Khâm rất tự nhiên trả lời.
“Vậy sao…” Cố Hoằng trầm mặc trong chốc lát, “Ta không hy vọng con sẽ chỉ mô phỏng theo ta. Chiến thuật chỉ huy không thể đi đường tắt được, chỉ có khi trải qua chiến trường chân chính rồi con mới có thể tôi luyện ra phong cách chiến thuật phù hợp với mình nhất.”
Khóe môi Cố Khâm cong lên một độ cong trào phúng. Nhìn qua cha hắn căn bản không xem qua video đối chiến của hắn, bằng không nhất định sẽ không cho là hắn lại đi mô phỏng theo mình. Cố Khâm lạnh nhạt hỏi, “Cha tìm con còn có chuyện gì không?”
“Nguyên soái cho con cơ hội gặp mặt riêng với đại sư Russell.” Cố Hoằng nói.
Ryan Russell là bậc thầy chế tạo cơ giáp được Liên minh công nhận. Ông đã kết hợp thành công công nghệ không gian vào cơ giáp, tạo thành cơ giáp kiểu mới, giúp cho một bộ cơ giáp có thể tự do chuyển đổi hình dạng của mình, tức là có thể trở thành một chiếc cơ giáp cỡ lớn cao hơn mười tám mét, thích hợp tác chiến trong vũ trụ, cũng có thể chuyển đổi thành loại cơ giáp cỡ nhỏ khoảng bốn mét thích hợp tác chiến trong không gian nhỏ hẹp của khoang chiến hạm, còn có thể biến thành cơ giáp cỡ trung mười hai mét, thích hợp khi đổ bộ lên các hành tinh để tiến hành tác chiến.
Vốn dĩ mỗi một binh sĩ khi ra chiến trường đều cần mang theo ba cơ giáp loại hình khác nhau bên người, thay đổi thì không tiện, lại còn lãng phí tài nguyên. Thêm vào đó cơ giáp không chỉ phân chia về hình dạng mà còn phân chia về công năng, ví như cơ giáp bá vương mạnh về hỏa lực, cơ giáp liệp ưng chuyên về đánh lén, cơ giáp báo săn có độ linh hoạt cao, v.v… Có được kỹ thuật chế tạo cơ giáp kết hợp công nghệ không gian này, chỉ cần thiết kế phù hợp thì người sử dụng thậm chí có thể chuyển đổi thuộc tính cơ giáp ngay trong khi chiến đấu, khiến cho kỹ thuật này trở thành một trong những phát minh vĩ đại nhất trong giới cơ giáp.
Đại sư Russell đã hơn một trăm tuổi, bởi vậy cơ thể của ông đã không còn đủ khỏe mạnh để ông tự tay chế tạo thêm cơ giáp nữa, thế nhưng tài nghệ thiết kế cơ giáp của ông vẫn ở trạng thái đỉnh cao, mỗi một cơ giáp ông thiết kế ra đều là một chiếc kinh điển độc nhất vô nhị. Nhưng mỗi một vị đại sư ưu tú đều sẽ có tình tình hơi quái lạ, muốn mời đại sư Russell thiết kế một bộ cơ giáp là vô cùng khó khăn. Chỉ cần ông thấy ngứa mắt, cho dù có tiền có thế, cho dù đối phương có quỳ xuống để van xin thì cũng đừng nghĩ tới việc có thể mời được ông, có khi một năm ông cũng không nhận một lời mời nào. Một tiểu bối mới vừa nhập học tại trường quân sự như Cố Khâm, có thể gặp mặt đại sư một lần chính là vinh quang vô cùng.
Cố Khâm không ngờ được cha hắn sẽ mang tới một tin tốt như vậy. Cơ giáp chuyên thuộc Thương Lang trước đây của hắn là do cháu nội của đại sư Russell Mina Russell tự mình chế tạo. Khi ấy đại sư đã qua đời, mà Cố Khâm có thể mời được Mina Russell, người được khen là trò giỏi hơn thầy, có lẽ cũng chỉ là bởi vì hắn từng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chỉ huy quân lính của mình đi ngang qua và cứu đối phương một mạng. Bởi vậy nên, Cố Khâm rất chờ mong đối với cơ hội tận mắt thấy được đại sư Russell này.
Chỉ là trước khi ngắt liên lạc, Cố Hoằng lại nói một câu khiến cho tâm tình vốn tốt đẹp của Cố Khâm tan thành mây khói – Cố Hoằng muốn hắn theo sát bước đi của Hình Chiến, làm tốt chức vụ của bản thân.
Cố Khâm lạnh lùng cười, cái gì là chức vụ của bản thân? Cha hắn là muốn để hắn đi cống hiến cho Hình Chiến? Đừng đùa, hắn có mục tiêu hắn muốn theo đuổi, lại có đủ năng lực, tại sao lại muốn cưỡng ép bản thân đi làm việc cho người khác? Cho dù hắn quả thật rất tán thưởng đối phương thì đó cũng không đủ để cho hắn cam tâm tình nguyện làm cấp dưới cho y.
Đúng lúc này, Cố Khâm nghe thấy tiếng gõ cửa. Người lúc này tìm đến hắn cũng chỉ có người ở cùng phòng ký túc xá, Hình Chiến mà thôi. Cố Khâm sắc mặt âm trầm mở cửa ra, ngữ khí không quá vui vẻ, “Có việc?” Hắn thừa nhận đúng là hắn đang giận cá chém thớt, giờ chỉ nhìn thấy mặt Hình Chiến thôi cũng đã thấy phiền lòng.
“Ngày nghỉ cuối tuần này cậu cùng tôi đi gặp đại sư Russell.” Nhìn thấy Cố Khâm lại để trần người trên, Hình Chiến hiện tại không còn kinh ngạc nữa. Chỉ cần hắn mặc tử tế trước mặt người ngoài thì hắn mặc thế nào trong ký túc xá cũng không sao cả, ngược lại y còn thấy đây chính là cảnh đẹp ý vui nữa.
Đường nét cơ bắp của Cố Khâm rất đẹp. Nước chưa lau khô trên người hắn anh ánh bóng lên dưới ánh đèn, thoang thoáng làm nổi bật lên vẻ gợi cảm của hắn. Không giống đám đàn ông cao lớn toàn thân là cơ bắp cường tráng trong quân đội, Cố Khâm trông qua có chút gầy, có thể là do cấp bậc thể chất của hắn còn rất thấp… Nghĩ như vậy, kỳ thực hắn dừng lại ở cấp D cũng rất tốt.
Hình Chiến mặt không cảm xúc mà vứt thứ ý nghĩ quỷ dị này ra khỏi đại não.
“Ồ, đến khi đó cậu gọi tôi là được.” Cố Khâm đáp được một tiếng liền muốn đóng cửa luôn, thế nhưng lại bị Hình Chiến chặn cửa lại trước một bước. Cố Khâm nghi hoặc nhìn hắn, “Cậu còn có chuyện gì sao?”
Cũng không thể nói rằng mình còn muốn nhìn một lúc nữa nên mới theo bản năng mà chặn lại đi… Tầm mắt của Hình Chiến chuyển từ ngực Cố Khâm lên mặt hắn. Bề ngoài Cố Khâm không phải là loại hình đậm chất đàn ông có góc cạnh rõ ràng, nhưng cũng không giống với kiểu trung tính. Lần đầu tiên nhìn tới, hắn khiến người khác có cảm giác giống như hắn là con cháu quý tộc quen sống trong nhung lụa, tựa hồ như cách rất xa với thế giới quân đội. Nghĩ tới tương lai hắn cũng sẽ rèn luyện ra một thân cơ bắp cường tráng, khóe mắt Hình Chiến có chút run rẩy.
Có điều Hình Chiến y lo xa rồi. Hình thể của Cố Khâm thuộc loại làm thế nào cũng không cường tráng lên được, cũng vì thế mà đã từng che mắt được vô số người. Tới khi chân chính đánh với hắn mới biết được, sức mạnh ẩn chứa trong cơ bắp hắn không hề nhỏ hơn so với người khác một chút nào.
Từ khi Cố Khâm tới trường quân sự Đệ Nhất, Cố Hoằng cũng không còn nhận được phàn nàn của giáo viên nữa. Trước đây khi Cố Khâm còn học trung học, mỗi lần tổ chức sát hạch đều sẽ có huấn luyện viên liên lạc với hắn, nói mình thực sự không biết dạy Cố Khâm như thế nào. Cố Khâm không tập trung học tập, vừa tiếp xúc với chương trình học quân sự thì không còn quan tâm đến việc học nữa, thành tích thê thảm vân vân…, để Cố Hoằng biết mà quản lý con nhiều hơn. Thế nhưng mấy tháng gần đây, tất cả tin tức tiêu cực đều biến mất lại khiến Cố Hoằng có chút không quen. Lần này Nguyên soái tự mình liên lạc tới cho hắn, phản ứng đầu tiên của Cố Hoằng chính là con trai mình đã gây ra họa lớn rồi.
Hình Duệ sững sờ, Cố Hoằng thật sự không biết thân phận của Cố Khâm? Xem ra quan hệ giữa cha con bọn họ quả đúng là tồi tệ như trong lời đồn. Nhưng nếu không có giáo dục của Cố Hoằng, làm sao Cố Khâm có thể trưởng thành tới mức này? Chẳng lẽ là…
“Anh biết Thương Lang không?”
“Có nghe qua.” Đối phương tốn chưa tới hai tháng đã từ một tân binh thăng lên tới quân hàm Tướng quân tại khu chiến thuật, có điều Cố Hoằng cũng chỉ là biết tới Thương Lang qua lời kể của người khác. Hắn rất bận rộn, làm sao còn thời gian để chú ý tới một Tướng quân không thuộc quân khu trên mạng chiến đấu? Cố Hoằng vẫn luôn cho rằng một khi chưa tòng quân chân chính trải qua chiến trường thì cho dù chiến thuật có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa cũng đều chỉ là lý luận suông.
“Vậy anh hẳn không biết Thương Lang chính là Cố Khâm, con trai anh, cũng nhất định là không biết mới cách đây không lâu cậu ấy lấy thể chất cấp D dễ dàng đánh thắng một học viên năm ba C+ trên võ đài, càng sẽ không biết cậu ấy hiện tại được đặc cách chọn vào đội đại diện cho trường quân sự Đệ Nhất tham gia Giải đấu liên trường năm nay, còn rất có thể trở thành tổng chỉ huy trong thi đấu đoàn đội?” Hình Duệ không nhịn được liệt kê từng chuyện từng chuyện ra một, rất muốn nhìn xem vẻ mặt gì sẽ xuất hiện trên mặt đối phương, hai cha con họ tựa hồ không mấy khi nói chuyện với nhau.
Cố Hoằng không biểu hiện kinh ngạc, cũng không hề mừng rỡ, chỉ cau mày, “Tôi biết rồi.”
Hắn vội vã kết thúc trò chuyện với Hình Duệ. Những điều đối phương nói ra hắn cái gì cũng không biết. Cố Hoằng xoa xoa sống mũi, không phải là hắn không muốn quan tâm tới Cố Khâm mà là hắn không biết nên quan tâm như thế nào. Cố Khâm càng lớn lên, quan hệ cha con giữa hai người họ cũng càng lúc càng tệ và căng thẳng hơn. Tuy rằng Cố Khâm chỉ là đơn phương oán hận hắn, nhưng bản thân Cố Hoằng lại là một người không quen biểu đạt tình cảm của mình, ngoại trừ trầm mặc ra hắn cũng không biết nên dùng cách gì để rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn con trai càng ngày càng xa mình.
Cố Hoằng lật xem tư liệu liên quan tới Thương Lang mà Hình Duệ gửi đến, Thương Lang đúng là Cố Khâm sao? Con trai của hắn học được nhiều như vậy từ khi nào? Hay nên nói là, bởi vì con trai hắn hận hắn, cho nên vẫn chưa từng biểu hiện ra sao…
Bên kia, Hình Duệ tìm tới Hình Chiến để chứng thực suy đoán của mình, “Cố Khâm cũng giống con sao?”
“Cha không cần nhúng tay vào chuyện của cậu ấy.” Trong Hình Chiến bỗng sinh ra cảm giác cáu kỉnh. Hiện tại mọi người đều đã biết được thân phận của Thương Lang, đây là chuyện không thể tránh khỏi. Thế nhưng về việc sống lại, đây là bí mật chung của y và Cố Khâm, y không hi vọng có thêm người khác tham dự vào, cho dù người khác này có là cha của chính y đi nữa.
Nghe được câu trả lời có chút bực bội của Hình Chiến, Hình Duệ nhanh chóng xác nhận được Cố Khâm quả nhiên cũng có ký ức về tương lai trong tay, chỉ là phản ứng của con trai hắn như thế này cũng thật không bình thường.
Từ nhỏ Hình Chiến đã tỏ ra vô cùng lạnh nhạt đối với những người khác. Bạn bè của con trai hắn là các loại đồ chơi mô hình chiến hạm, cơ giáp, chỉ thích tự chơi một thân một mình, không thích ở chung với đám bạn cùng lứa tuổi. Sau khi đã có thể đăng nhập lên mạng chiến đấu, đừng nói gì tới việc kết bạn, ngay cả mấy món đồ chơi này y cũng không còn hứng thú nữa, cả ngày hoặc là nghiên cứu tác chiến hoặc là nâng cao tố chất thân thể của bản thân, đến nỗi tính cách của y càng ngày càng lạnh lùng. Rõ ràng tính cách của mình với ba nó đều không phải như thế này, rốt cuộc là đứa nhỏ này nhận di truyền từ ai?
Có lẽ là bởi vì chuyện hai người phải trải qua giống nhau, hơn nữa thực lực của Cố Khâm thực sự mạnh mẽ cho nên con trai mới để mắt tới. Đối với Cố Khâm có khả năng là người bạn duy nhất của Hình Chiến này, Hình Duệ có cảm giác mình phải làm chút gì đó cho đối phương, “Sau giải đấu lần này con cũng sẽ tiến vào quân đội thực tập, con có định làm riêng một bộ cơ giáp trước không?”
Cơ giáp thuộc về mình sao? Hình Chiến cân nhắc trong chốc lát, trong quá khứ đời trước y không tham gia giải đấu này, đến năm thứ ba y mới có cơ giáp chuyên thuộc của mình. Đã có cơ hội sớm gia nhập quân đội thì quả đúng là cần phải có một bộ cơ giáp. “Vâng. Cha sắp xếp đi.”
“Đại sư Russell từng đáp ứng sẽ thiết kế một bộ cơ giáp theo số liệu cơ thể của con cho con, ta sẽ hẹn thời gian trước với ông ấy, đến lúc đó hai người các con sẽ tự bàn bạc với nhau. Còn nữa, mang theo Cố Khâm đi luôn.”
Hình Chiến trừng mắt, “Cố Khâm là người của con, cha không được có ý đồ với cậu ấy.”
“Ta không có ý đồ với cậu ấy.” Hình Duệ dở khóc dở cười. Sao hắn lại không phát hiện hóa ra con trai mình có dục vọng chiếm hữu mạnh như vậy chứ?
Sau khi ngắt liên lạc, Hình Duệ lại gửi một tin nhắn tới Cố Hoằng, “Tôi có ý định mời đại sư Russell làm cho Hình Chiến một bộ cơ giáp. Anh cũng nên lo liệu cho Cố Khâm một chút. Giải đấu lần này kết thúc, hai đứa nhất định sẽ gia nhập quân đội. Như vậy đi, tôi sẽ bảo Hình Chiến đưa Cố Khâm đi cùng. Còn việc có thể mời đại sư được hay không thì phải dựa vào chính thằng bé.”
Thấy Hình Duệ quan tâm tới Cố Khâm như vậy, Cố Hoằng có chút thụ sủng nhược kinh. Hắn nghĩ kĩ lại, có lẽ nên bồi dưỡng Cố Khâm thành cánh tay phải hoặc cánh tay trái của Hình Chiến trong tương lai đi. Như vậy cũng tốt, Cố Khâm hẳn là sẽ không có những suy nghĩ không thiết thực như trước nữa.
Cuối cùng, sau khi do dự hồi lâu Cố Hoằng rốt cuộc vẫn bấm số Cố Khâm. Cố Khâm có lẽ vừa mới tắm xong, vừa lau mái tóc ướt nhẹp vừa tiếp nhận cuộc gọi, “Cha, có chuyện gì không?”
“Con học những chiến thuật chỉ huy kia từ lúc nào?” Cố Hoằng hỏi chuyện mình muốn biết nhất.
“Học từ bút ký đối chiến cha để ở nhà.” Cố Khâm rất tự nhiên trả lời.
“Vậy sao…” Cố Hoằng trầm mặc trong chốc lát, “Ta không hy vọng con sẽ chỉ mô phỏng theo ta. Chiến thuật chỉ huy không thể đi đường tắt được, chỉ có khi trải qua chiến trường chân chính rồi con mới có thể tôi luyện ra phong cách chiến thuật phù hợp với mình nhất.”
Khóe môi Cố Khâm cong lên một độ cong trào phúng. Nhìn qua cha hắn căn bản không xem qua video đối chiến của hắn, bằng không nhất định sẽ không cho là hắn lại đi mô phỏng theo mình. Cố Khâm lạnh nhạt hỏi, “Cha tìm con còn có chuyện gì không?”
“Nguyên soái cho con cơ hội gặp mặt riêng với đại sư Russell.” Cố Hoằng nói.
Ryan Russell là bậc thầy chế tạo cơ giáp được Liên minh công nhận. Ông đã kết hợp thành công công nghệ không gian vào cơ giáp, tạo thành cơ giáp kiểu mới, giúp cho một bộ cơ giáp có thể tự do chuyển đổi hình dạng của mình, tức là có thể trở thành một chiếc cơ giáp cỡ lớn cao hơn mười tám mét, thích hợp tác chiến trong vũ trụ, cũng có thể chuyển đổi thành loại cơ giáp cỡ nhỏ khoảng bốn mét thích hợp tác chiến trong không gian nhỏ hẹp của khoang chiến hạm, còn có thể biến thành cơ giáp cỡ trung mười hai mét, thích hợp khi đổ bộ lên các hành tinh để tiến hành tác chiến.
Vốn dĩ mỗi một binh sĩ khi ra chiến trường đều cần mang theo ba cơ giáp loại hình khác nhau bên người, thay đổi thì không tiện, lại còn lãng phí tài nguyên. Thêm vào đó cơ giáp không chỉ phân chia về hình dạng mà còn phân chia về công năng, ví như cơ giáp bá vương mạnh về hỏa lực, cơ giáp liệp ưng chuyên về đánh lén, cơ giáp báo săn có độ linh hoạt cao, v.v… Có được kỹ thuật chế tạo cơ giáp kết hợp công nghệ không gian này, chỉ cần thiết kế phù hợp thì người sử dụng thậm chí có thể chuyển đổi thuộc tính cơ giáp ngay trong khi chiến đấu, khiến cho kỹ thuật này trở thành một trong những phát minh vĩ đại nhất trong giới cơ giáp.
Đại sư Russell đã hơn một trăm tuổi, bởi vậy cơ thể của ông đã không còn đủ khỏe mạnh để ông tự tay chế tạo thêm cơ giáp nữa, thế nhưng tài nghệ thiết kế cơ giáp của ông vẫn ở trạng thái đỉnh cao, mỗi một cơ giáp ông thiết kế ra đều là một chiếc kinh điển độc nhất vô nhị. Nhưng mỗi một vị đại sư ưu tú đều sẽ có tình tình hơi quái lạ, muốn mời đại sư Russell thiết kế một bộ cơ giáp là vô cùng khó khăn. Chỉ cần ông thấy ngứa mắt, cho dù có tiền có thế, cho dù đối phương có quỳ xuống để van xin thì cũng đừng nghĩ tới việc có thể mời được ông, có khi một năm ông cũng không nhận một lời mời nào. Một tiểu bối mới vừa nhập học tại trường quân sự như Cố Khâm, có thể gặp mặt đại sư một lần chính là vinh quang vô cùng.
Cố Khâm không ngờ được cha hắn sẽ mang tới một tin tốt như vậy. Cơ giáp chuyên thuộc Thương Lang trước đây của hắn là do cháu nội của đại sư Russell Mina Russell tự mình chế tạo. Khi ấy đại sư đã qua đời, mà Cố Khâm có thể mời được Mina Russell, người được khen là trò giỏi hơn thầy, có lẽ cũng chỉ là bởi vì hắn từng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chỉ huy quân lính của mình đi ngang qua và cứu đối phương một mạng. Bởi vậy nên, Cố Khâm rất chờ mong đối với cơ hội tận mắt thấy được đại sư Russell này.
Chỉ là trước khi ngắt liên lạc, Cố Hoằng lại nói một câu khiến cho tâm tình vốn tốt đẹp của Cố Khâm tan thành mây khói – Cố Hoằng muốn hắn theo sát bước đi của Hình Chiến, làm tốt chức vụ của bản thân.
Cố Khâm lạnh lùng cười, cái gì là chức vụ của bản thân? Cha hắn là muốn để hắn đi cống hiến cho Hình Chiến? Đừng đùa, hắn có mục tiêu hắn muốn theo đuổi, lại có đủ năng lực, tại sao lại muốn cưỡng ép bản thân đi làm việc cho người khác? Cho dù hắn quả thật rất tán thưởng đối phương thì đó cũng không đủ để cho hắn cam tâm tình nguyện làm cấp dưới cho y.
Đúng lúc này, Cố Khâm nghe thấy tiếng gõ cửa. Người lúc này tìm đến hắn cũng chỉ có người ở cùng phòng ký túc xá, Hình Chiến mà thôi. Cố Khâm sắc mặt âm trầm mở cửa ra, ngữ khí không quá vui vẻ, “Có việc?” Hắn thừa nhận đúng là hắn đang giận cá chém thớt, giờ chỉ nhìn thấy mặt Hình Chiến thôi cũng đã thấy phiền lòng.
“Ngày nghỉ cuối tuần này cậu cùng tôi đi gặp đại sư Russell.” Nhìn thấy Cố Khâm lại để trần người trên, Hình Chiến hiện tại không còn kinh ngạc nữa. Chỉ cần hắn mặc tử tế trước mặt người ngoài thì hắn mặc thế nào trong ký túc xá cũng không sao cả, ngược lại y còn thấy đây chính là cảnh đẹp ý vui nữa.
Đường nét cơ bắp của Cố Khâm rất đẹp. Nước chưa lau khô trên người hắn anh ánh bóng lên dưới ánh đèn, thoang thoáng làm nổi bật lên vẻ gợi cảm của hắn. Không giống đám đàn ông cao lớn toàn thân là cơ bắp cường tráng trong quân đội, Cố Khâm trông qua có chút gầy, có thể là do cấp bậc thể chất của hắn còn rất thấp… Nghĩ như vậy, kỳ thực hắn dừng lại ở cấp D cũng rất tốt.
Hình Chiến mặt không cảm xúc mà vứt thứ ý nghĩ quỷ dị này ra khỏi đại não.
“Ồ, đến khi đó cậu gọi tôi là được.” Cố Khâm đáp được một tiếng liền muốn đóng cửa luôn, thế nhưng lại bị Hình Chiến chặn cửa lại trước một bước. Cố Khâm nghi hoặc nhìn hắn, “Cậu còn có chuyện gì sao?”
Cũng không thể nói rằng mình còn muốn nhìn một lúc nữa nên mới theo bản năng mà chặn lại đi… Tầm mắt của Hình Chiến chuyển từ ngực Cố Khâm lên mặt hắn. Bề ngoài Cố Khâm không phải là loại hình đậm chất đàn ông có góc cạnh rõ ràng, nhưng cũng không giống với kiểu trung tính. Lần đầu tiên nhìn tới, hắn khiến người khác có cảm giác giống như hắn là con cháu quý tộc quen sống trong nhung lụa, tựa hồ như cách rất xa với thế giới quân đội. Nghĩ tới tương lai hắn cũng sẽ rèn luyện ra một thân cơ bắp cường tráng, khóe mắt Hình Chiến có chút run rẩy.
Có điều Hình Chiến y lo xa rồi. Hình thể của Cố Khâm thuộc loại làm thế nào cũng không cường tráng lên được, cũng vì thế mà đã từng che mắt được vô số người. Tới khi chân chính đánh với hắn mới biết được, sức mạnh ẩn chứa trong cơ bắp hắn không hề nhỏ hơn so với người khác một chút nào.